Chương 2188: “À, cảm ơn nhé!”
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
“Không vội, ngươi có bao nhiêu?”
Lý Nhàn Ngư ho khan, lúng túng nói: “Đại khái là mười vạn linh thạch trung cấp”.
Linh thạch cũng có phẩm cấp.
Chỉ là không phân chia rõ ràng ở Cửu U đại lục mà thôi.
Dù sao linh thạch ở Cửu U đại lục tuyệt đại đa số cũng chính là hạ cấp, không cần thiết nói quá tinh tường.
Thế nhưng ở đại lục Vạn Thiên, chư phương hào cường, nhất là võ giả đến linh cảnh Niết Bàn thì cực kỳ nghiêm khắc trong việc phân chia cấp bậc linh thạch.
Linh thạch hạ cấp ẩn chứa tạp chất, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn còn một chút.
Điểm ấy có thể nhìn thấy từ trong tu luyện.
Với linh thạch hạ cấp bình thường, sau khi hấp thu linh khí xong thì sẽ hóa thành một luồng bột phấn, đó chính là tạp chất.
Khi võ giả tu luyện, hấp thu linh thạch xong còn phải đẩy tạp chất ra ngoài thì sẽ hết sức phiền toái.
Linh thạch trung cấp thì tinh khiết hơn rất nhiều.
Cho nên bình thường một viên linh thạch trung cấp có trị giá khoảng 100 viên linh thạch hạ cấp.
Chỉ có điều, đến linh cảnh Niết Bàn thì võ giả cũng sẽ không đi đổi linh thạch trung cấp lấy linh thạch hạ cấp, vì như vậy không có lợi.
“Mười vạn viên cũng được rồi...”
Tần Ninh cười nói: “Nếu hôm nay may mắn, sư tôn sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt”.
Lý Nhàn Ngư xoa hai tay, cũng âm thầm mong đợi.
Hắn ta đúng là rất chờ mong.
Thầy trò hai người đi vào đại sảnh.
Lập tức có một cô thị nữ mặc chiếc váy xẻ lộ ra hai chân thon dài khiến người ta mê mẩn.
Cho dù chỉ là thị nữ nhưng cũng rất mỹ lệ, rung động lòng người.
“Hai vị khách có cần trợ giúp gì không ạ?”
“Không có gì, chúng ta đến khu giao dịch tự do xem thôi”, Tần Ninh phất tay, thản nhiên nói.
Thị nữ hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Xin lỗi hai vị, lối vào khu giao dịch tự do không ở bên này mà là... ở bên kia...”
Thị nữ chỉ một nơi rất xa lễ, phép cười nói.
“À, cảm ơn nhé!”
Tần Ninh lơ đễnh xoay người đi về phía của một cửa vào khác.
“Xì, hai đứa ngu. Nơi này là nơi chỉ khách quý của Vạn Thiên Các mới được vào”.
“Đúng vậy, khu giao dịch tự do chẳng qua chỉ để một vài tên ác đồ đào ra mấy cái thứ đồng nát đem đi lừa bịp mấy kẻ tự cho là có thể nhìn thấu được bảo vật mà thôi”.
Lý Nhàn Ngư ho khan, lúng túng nói: “Đại khái là mười vạn linh thạch trung cấp”.
Linh thạch cũng có phẩm cấp.
Chỉ là không phân chia rõ ràng ở Cửu U đại lục mà thôi.
Dù sao linh thạch ở Cửu U đại lục tuyệt đại đa số cũng chính là hạ cấp, không cần thiết nói quá tinh tường.
Thế nhưng ở đại lục Vạn Thiên, chư phương hào cường, nhất là võ giả đến linh cảnh Niết Bàn thì cực kỳ nghiêm khắc trong việc phân chia cấp bậc linh thạch.
Linh thạch hạ cấp ẩn chứa tạp chất, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn còn một chút.
Điểm ấy có thể nhìn thấy từ trong tu luyện.
Với linh thạch hạ cấp bình thường, sau khi hấp thu linh khí xong thì sẽ hóa thành một luồng bột phấn, đó chính là tạp chất.
Khi võ giả tu luyện, hấp thu linh thạch xong còn phải đẩy tạp chất ra ngoài thì sẽ hết sức phiền toái.
Linh thạch trung cấp thì tinh khiết hơn rất nhiều.
Cho nên bình thường một viên linh thạch trung cấp có trị giá khoảng 100 viên linh thạch hạ cấp.
Chỉ có điều, đến linh cảnh Niết Bàn thì võ giả cũng sẽ không đi đổi linh thạch trung cấp lấy linh thạch hạ cấp, vì như vậy không có lợi.
“Mười vạn viên cũng được rồi...”
Tần Ninh cười nói: “Nếu hôm nay may mắn, sư tôn sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt”.
Lý Nhàn Ngư xoa hai tay, cũng âm thầm mong đợi.
Hắn ta đúng là rất chờ mong.
Thầy trò hai người đi vào đại sảnh.
Lập tức có một cô thị nữ mặc chiếc váy xẻ lộ ra hai chân thon dài khiến người ta mê mẩn.
Cho dù chỉ là thị nữ nhưng cũng rất mỹ lệ, rung động lòng người.
“Hai vị khách có cần trợ giúp gì không ạ?”
“Không có gì, chúng ta đến khu giao dịch tự do xem thôi”, Tần Ninh phất tay, thản nhiên nói.
Thị nữ hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Xin lỗi hai vị, lối vào khu giao dịch tự do không ở bên này mà là... ở bên kia...”
Thị nữ chỉ một nơi rất xa lễ, phép cười nói.
“À, cảm ơn nhé!”
Tần Ninh lơ đễnh xoay người đi về phía của một cửa vào khác.
“Xì, hai đứa ngu. Nơi này là nơi chỉ khách quý của Vạn Thiên Các mới được vào”.
“Đúng vậy, khu giao dịch tự do chẳng qua chỉ để một vài tên ác đồ đào ra mấy cái thứ đồng nát đem đi lừa bịp mấy kẻ tự cho là có thể nhìn thấu được bảo vật mà thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.