Chương 4662: Bởi vì bọn họ bị Khô Huyết Thánh Thương trói buộc!
Oa Ngưu Cuồng Bôn
24/11/2024
Trong lòng Tần Ninh như có sóng to gió lớn, mãi mà không thể bình tĩnh được, cả người hắn cũng phải run lên.
Mà thời gian dần dần trôi qua, dường như Tần Ninh đã thích ứng được với khí tràng kinh khủng kia rồi.
Cuối cùng đến khi tất cả tiêu tán, Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ.
"Phụt..."
Chỉ là Tần Ninh lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Không phí công ta tốn sức lực lớn như thế để lấy được ngươi", Tần Ninh mở miệng nói: "Rất tốt, về sau sẽ để ngươi tỏa ra ánh sáng thuộc về chính ngươi".
Tần Ninh vừa nói xong liền cầm thánh thương trong tay, kiên quyết rút nó lên.
Ầm...
Một tiếng ầm vang lên, trong nháy mắt khí huyết quay cuồng.
Vẻ ôn hòa lạnh nhạt trên người Tần Ninh đã không còn sót lại chút gì, ngược lại nhìn hắn rất giống một huyết ma, phóng ra huyết khí ngập trời.
"Xong rồi!"
Tần Ninh hô to một tiếng rồi giơ thương lên.
Ầm...
Tiếng ầm lại vang lên lần nữa.
Trên trăm luồng ánh sáng phóng ra khỏi huyết thương.
"Ta đồng ý với các ngươi, trả lại tự do cho các ngươi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Các vị, nên làm cái gì thì làm cái đó đi thôi!"
Hắn vừa dứt lời, trên trăm luồng ánh sáng kia lập tức tản ra bốn phương tám hướng, biến mất không thấy gì nữa...
Những Thánh Đế này biến thành tử hồn bị phong ấn ở đây, căn bản không có khả năng sống lại, cũng không có khả năng rời đi.
Bởi vì bọn họ bị Khô Huyết Thánh Thương trói buộc!
Mà bây giờ Tần Ninh đã phá giải sự trói buộc này rồi.
Tử hồn có thể phóng thích, bọn họ có thể đi làm một vài chuyện mình muốn làm.
Cho dù là đi tìm con cháu đời sau để truyền thừa một chút thánh quyết hay về quê cũ để nhớ lại cuộc đời của mình, những điều này đều không có liên quan gì với Tần Ninh.
Tần Ninh cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, khí tức dần dần bình tĩnh lại.
Cảm giác khủng bố kia cũng không ngừng biến mất.
Mà cuối cùng, Tần Ninh đeo Khô Huyết Thánh Thương ra sau lưng.
Một bộ áo trắng, một cây huyết thương.
Hắn nhìn về phía dãy Khô Huyết, mỉm cười bước chân rời đi.
Thánh cảnh Vị Ương mở ra mấy tháng, các bên đều phải trải qua nguy hiểm trong đây, cũng có người đã lấy được cơ duyên lớn lao!
Dưới tình huống như thế, không ít người lần lượt phá vỡ cảnh giới.
Mà sau khi Tần Ninh rời khỏi dãy Khô Huyết thì chọn một phương hướng tiếp tục chậm rãi tiến lên.
Nếu có thể gặp được mấy người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân, Dịch Bình Xuyên trên đường thì tốt hơn.
Tần Ninh đi vào một khu rừng, những dãy núi xung quanh xanh um tươi tốt.
Mà đột nhiên từng tiếng nổ ầm ầm truyền ra từ nơi xa.
Sau khi vượt qua từng ngọn núi, cuối cùng Tần Ninh đã đi đến một đỉnh núi, nhìn ra bên ngoài ngàn mét.
Ở dưới mấy chân núi phía đó có hơn trăm người mặc áo giáp màu đỏ ngòm, đang tấn công mười mấy người.
Mà thời gian dần dần trôi qua, dường như Tần Ninh đã thích ứng được với khí tràng kinh khủng kia rồi.
Cuối cùng đến khi tất cả tiêu tán, Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ.
"Phụt..."
Chỉ là Tần Ninh lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Không phí công ta tốn sức lực lớn như thế để lấy được ngươi", Tần Ninh mở miệng nói: "Rất tốt, về sau sẽ để ngươi tỏa ra ánh sáng thuộc về chính ngươi".
Tần Ninh vừa nói xong liền cầm thánh thương trong tay, kiên quyết rút nó lên.
Ầm...
Một tiếng ầm vang lên, trong nháy mắt khí huyết quay cuồng.
Vẻ ôn hòa lạnh nhạt trên người Tần Ninh đã không còn sót lại chút gì, ngược lại nhìn hắn rất giống một huyết ma, phóng ra huyết khí ngập trời.
"Xong rồi!"
Tần Ninh hô to một tiếng rồi giơ thương lên.
Ầm...
Tiếng ầm lại vang lên lần nữa.
Trên trăm luồng ánh sáng phóng ra khỏi huyết thương.
"Ta đồng ý với các ngươi, trả lại tự do cho các ngươi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Các vị, nên làm cái gì thì làm cái đó đi thôi!"
Hắn vừa dứt lời, trên trăm luồng ánh sáng kia lập tức tản ra bốn phương tám hướng, biến mất không thấy gì nữa...
Những Thánh Đế này biến thành tử hồn bị phong ấn ở đây, căn bản không có khả năng sống lại, cũng không có khả năng rời đi.
Bởi vì bọn họ bị Khô Huyết Thánh Thương trói buộc!
Mà bây giờ Tần Ninh đã phá giải sự trói buộc này rồi.
Tử hồn có thể phóng thích, bọn họ có thể đi làm một vài chuyện mình muốn làm.
Cho dù là đi tìm con cháu đời sau để truyền thừa một chút thánh quyết hay về quê cũ để nhớ lại cuộc đời của mình, những điều này đều không có liên quan gì với Tần Ninh.
Tần Ninh cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, khí tức dần dần bình tĩnh lại.
Cảm giác khủng bố kia cũng không ngừng biến mất.
Mà cuối cùng, Tần Ninh đeo Khô Huyết Thánh Thương ra sau lưng.
Một bộ áo trắng, một cây huyết thương.
Hắn nhìn về phía dãy Khô Huyết, mỉm cười bước chân rời đi.
Thánh cảnh Vị Ương mở ra mấy tháng, các bên đều phải trải qua nguy hiểm trong đây, cũng có người đã lấy được cơ duyên lớn lao!
Dưới tình huống như thế, không ít người lần lượt phá vỡ cảnh giới.
Mà sau khi Tần Ninh rời khỏi dãy Khô Huyết thì chọn một phương hướng tiếp tục chậm rãi tiến lên.
Nếu có thể gặp được mấy người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân, Dịch Bình Xuyên trên đường thì tốt hơn.
Tần Ninh đi vào một khu rừng, những dãy núi xung quanh xanh um tươi tốt.
Mà đột nhiên từng tiếng nổ ầm ầm truyền ra từ nơi xa.
Sau khi vượt qua từng ngọn núi, cuối cùng Tần Ninh đã đi đến một đỉnh núi, nhìn ra bên ngoài ngàn mét.
Ở dưới mấy chân núi phía đó có hơn trăm người mặc áo giáp màu đỏ ngòm, đang tấn công mười mấy người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.