Chương 1235: Chỉ vậy thôi cũng không thể bỏ qua.
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
“Tần Ninh, nếu ngươi giết chúng ta, Lệ gia và Khánh gia sẽ không tha cho ngươi, một mình ngươi sao đối phó được cả một gia tộc?”
“Giờ mà còn lo lắng cho ta à!”
Tần Ninh nheo mắt lại, cười nói: “Vậy năm đó, cương quốc Bắc Minh tan biến, các người có từng nghĩ tới tôn giả Thanh Vân hay Cửu U Đại Đế sớm muộn cũng sẽ trở về và diệt các người không?”
“Đừng có nói đạo lý đại nghĩa gì với ta, thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, các người nếu an ổn bảo vệ cương quốc Bắc Minh thì hôm nay ta cũng sẽ không như vậy”.
“Đáng tiếc các ngươi không hề làm thế, ngược lại còn cắn nuốt Bắc Minh, cắn nuốt giấc mơ của Uyên Nhi nhà ta!”
“Chí mạng nhất là, các ngươi chọc phải ta...”
Tần Ninh vung tay lên, hai con giao long chạy tới như bay, dần xé nát thân thể hai người.
“Ngươi... Rốt cuộc là ai?”
Lệ Thông và Khánh Đông Hải khàn cả giọng, không khỏi quát ầm lên.
“Ta hả?”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Một người từng khiến Cửu U đại lục phải sợ hãi, không...”
Nhìn bóng dáng hai người dần biến mất, Tần Ninh lại nói: “Không chỉ là đã từng, mà là, hiện tại, sau này, Cửu U đều phải sợ ta!”
Vụt vụt...
Hai bóng người kia dần bị cắn nuốt, hai con giao long cũng dài ra ngàn trượng.
Trong giây phút ấy, mọi người thậm chí cảm giác được khí thế kinh khủng kia có thể cắn nuốt được cả bọn họ.
Lệ Thông!
Khánh Đông Hải!
Trưởng tộc của hai tộc lớn, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, cứ thế trở thành đối tượng bị Cửu Hoang chiến xa sát phạt.
Sau một lúc tĩnh lặng, toàn bộ thành cổ lại vang lên tiếng sát phạt.
Tần Ninh lúc này nhìn về phía ba người Mộ Thiên Ca, Từ Trạch Bình cùng Viêm Nhập Vũ.
“Tuyệt Ninh tông ở đâu?”
Tần Ninh lại nói: “Nói ngay, ta tha cho ba tộc các người không bị hủy, nếu không, ta diệt tất cả các người!”
Tần Ninh nói là tha cho ba tộc không bị hủy diệt, nhưng không nói là tha chết cho cả ba người kia.
“Hai vị trưởng tộc!”
Viêm Nhập Vũ lúc này trầm giọng nói: “Hai vị trưởng tộc tranh thủ chút thời gian giúp ta, cái tên này để ta đối phó”.
“Được!”
“Không thành vấn đề”.
Mộ Thiên Ca cùng Từ Trạch Bình đều gật đầu.
Nếu như chịu thua như vậy thì bọn họ coi như là mất hết mặt mũi ở Cửu U đại lục.
Tương lai sao có thể sống yên ổn được?
Không nói đến sau này, chỉ hôm nay thôi, e là cũng phải chết.
Hai trưởng tộc dẫn dắt gần trăm người, trực tiếp xông lên.
Tần Ninh vẫn bất động như cũ.
Hắn cũng muốn xem xem Viêm Nhập Vũ muốn chơi trò gì.
Hôm nay, nói cho cùng, hắn đến là vì Tuyệt Ninh tông.
Hơn nữa, cương quốc Bắc Minh suy tàn cũng có một phần “cống hiến” cực lớn của bọn người kia.
Mà bên khác, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển đã xung phong vào chịu chết.
Đám Lý Nhất Phàm và Kiếm Tiểu Minh thấy vậy cũng hoàn toàn không nói được nên lời.
“Giờ mà còn lo lắng cho ta à!”
Tần Ninh nheo mắt lại, cười nói: “Vậy năm đó, cương quốc Bắc Minh tan biến, các người có từng nghĩ tới tôn giả Thanh Vân hay Cửu U Đại Đế sớm muộn cũng sẽ trở về và diệt các người không?”
“Đừng có nói đạo lý đại nghĩa gì với ta, thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, các người nếu an ổn bảo vệ cương quốc Bắc Minh thì hôm nay ta cũng sẽ không như vậy”.
“Đáng tiếc các ngươi không hề làm thế, ngược lại còn cắn nuốt Bắc Minh, cắn nuốt giấc mơ của Uyên Nhi nhà ta!”
“Chí mạng nhất là, các ngươi chọc phải ta...”
Tần Ninh vung tay lên, hai con giao long chạy tới như bay, dần xé nát thân thể hai người.
“Ngươi... Rốt cuộc là ai?”
Lệ Thông và Khánh Đông Hải khàn cả giọng, không khỏi quát ầm lên.
“Ta hả?”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Một người từng khiến Cửu U đại lục phải sợ hãi, không...”
Nhìn bóng dáng hai người dần biến mất, Tần Ninh lại nói: “Không chỉ là đã từng, mà là, hiện tại, sau này, Cửu U đều phải sợ ta!”
Vụt vụt...
Hai bóng người kia dần bị cắn nuốt, hai con giao long cũng dài ra ngàn trượng.
Trong giây phút ấy, mọi người thậm chí cảm giác được khí thế kinh khủng kia có thể cắn nuốt được cả bọn họ.
Lệ Thông!
Khánh Đông Hải!
Trưởng tộc của hai tộc lớn, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, cứ thế trở thành đối tượng bị Cửu Hoang chiến xa sát phạt.
Sau một lúc tĩnh lặng, toàn bộ thành cổ lại vang lên tiếng sát phạt.
Tần Ninh lúc này nhìn về phía ba người Mộ Thiên Ca, Từ Trạch Bình cùng Viêm Nhập Vũ.
“Tuyệt Ninh tông ở đâu?”
Tần Ninh lại nói: “Nói ngay, ta tha cho ba tộc các người không bị hủy, nếu không, ta diệt tất cả các người!”
Tần Ninh nói là tha cho ba tộc không bị hủy diệt, nhưng không nói là tha chết cho cả ba người kia.
“Hai vị trưởng tộc!”
Viêm Nhập Vũ lúc này trầm giọng nói: “Hai vị trưởng tộc tranh thủ chút thời gian giúp ta, cái tên này để ta đối phó”.
“Được!”
“Không thành vấn đề”.
Mộ Thiên Ca cùng Từ Trạch Bình đều gật đầu.
Nếu như chịu thua như vậy thì bọn họ coi như là mất hết mặt mũi ở Cửu U đại lục.
Tương lai sao có thể sống yên ổn được?
Không nói đến sau này, chỉ hôm nay thôi, e là cũng phải chết.
Hai trưởng tộc dẫn dắt gần trăm người, trực tiếp xông lên.
Tần Ninh vẫn bất động như cũ.
Hắn cũng muốn xem xem Viêm Nhập Vũ muốn chơi trò gì.
Hôm nay, nói cho cùng, hắn đến là vì Tuyệt Ninh tông.
Hơn nữa, cương quốc Bắc Minh suy tàn cũng có một phần “cống hiến” cực lớn của bọn người kia.
Mà bên khác, cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển đã xung phong vào chịu chết.
Đám Lý Nhất Phàm và Kiếm Tiểu Minh thấy vậy cũng hoàn toàn không nói được nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.