Chương 509
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Gần như đồng thời, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên phớt lờ Vân Chấn mà phái người lập tức đuổi theo.
Vân Chấn buộc phải dừng lại chiêu thức linh quyết của mình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.
Phụp một tiếng ngã trên mặt đất.
“Công tử!”
“Công tử!”
Mấy người lần lượt phi tới.
“Vân Sao, Vân Phong, nhanh đưa người đuổi theo!”
Vân Chấn căn bản không quan tâm tới vết thương của mình.
Ba người tranh đấu một hồi, lại tạo điều kiện cho kẻ khác chiếm lợi.
Kẻ ra tay này là ai? Thật không biết sống chết.
Bỗng chốc, 3 đội nhân mã dừng tranh đấu, xông về phía nhóc con đó bay đi.
“Tốt lắm, Tiểu Vũ!”
Tần Ninh mỉm cười, nghe thấy những tiếng phá không đang áp sát, hắn xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đi theo ta!”
Không nói hai lời, nhanh chóng khởi động, Tần Ninh biến mất giữa khu rừng.
Một cuộc chiến truy đuổi mở ra.
Tuy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2, nhưng trong ngọn núi này, linh thú cấp 4 có số lượng không nhỏ.
Mỗi con đường đi qua một cánh rừng thì Tần Ninh lại cố ý thi triển linh quyết, quấy nhiễu linh thú vốn an tĩnh kia.
Thời gian cứ thế trôi qua, những kẻ đuổi theo bị tụt lại càng ngày càng xa.
Tiểu Vũ vui mừng đứng trên vai Tần Ninh nhảy nhót.
Tần Ninh cười nói: “Tấm lệnh bài này giá trị phi thường, nói không chừng còn có thể bán đấu giá”.
Nghĩ tới đây, Tần Ninh nhếch miệng vui vẻ.
“Đáng chết, đáng chết!”
Lúc này, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên tức tối không thôi.
Mà lúc này, ở một góc khác, Vân Chấn lại khẽ mỉm cười.
“Công tử, lệnh bài nòng cốt đã bị lấy trộm mất rồi!”
Vân Chấn cười nhạt đáp: “Vậy cũng tốt, nếu không Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên kia liên thủ thì ta sẽ không nắm chắc được phần thắng đâu”.
Nghe vậy, mấy người bên cạnh cũng gật đầu.
.
Vân Chấn buộc phải dừng lại chiêu thức linh quyết của mình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.
Phụp một tiếng ngã trên mặt đất.
“Công tử!”
“Công tử!”
Mấy người lần lượt phi tới.
“Vân Sao, Vân Phong, nhanh đưa người đuổi theo!”
Vân Chấn căn bản không quan tâm tới vết thương của mình.
Ba người tranh đấu một hồi, lại tạo điều kiện cho kẻ khác chiếm lợi.
Kẻ ra tay này là ai? Thật không biết sống chết.
Bỗng chốc, 3 đội nhân mã dừng tranh đấu, xông về phía nhóc con đó bay đi.
“Tốt lắm, Tiểu Vũ!”
Tần Ninh mỉm cười, nghe thấy những tiếng phá không đang áp sát, hắn xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đi theo ta!”
Không nói hai lời, nhanh chóng khởi động, Tần Ninh biến mất giữa khu rừng.
Một cuộc chiến truy đuổi mở ra.
Tuy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2, nhưng trong ngọn núi này, linh thú cấp 4 có số lượng không nhỏ.
Mỗi con đường đi qua một cánh rừng thì Tần Ninh lại cố ý thi triển linh quyết, quấy nhiễu linh thú vốn an tĩnh kia.
Thời gian cứ thế trôi qua, những kẻ đuổi theo bị tụt lại càng ngày càng xa.
Tiểu Vũ vui mừng đứng trên vai Tần Ninh nhảy nhót.
Tần Ninh cười nói: “Tấm lệnh bài này giá trị phi thường, nói không chừng còn có thể bán đấu giá”.
Nghĩ tới đây, Tần Ninh nhếch miệng vui vẻ.
“Đáng chết, đáng chết!”
Lúc này, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên tức tối không thôi.
Mà lúc này, ở một góc khác, Vân Chấn lại khẽ mỉm cười.
“Công tử, lệnh bài nòng cốt đã bị lấy trộm mất rồi!”
Vân Chấn cười nhạt đáp: “Vậy cũng tốt, nếu không Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên kia liên thủ thì ta sẽ không nắm chắc được phần thắng đâu”.
Nghe vậy, mấy người bên cạnh cũng gật đầu.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.