Chương 4489: Chuyện này... lại làm sao nữa đây?
Oa Ngưu Cuồng Bôn
22/11/2024
"Chắc là đang nghiên cứu Thần Phách Vân Nguyên Thạch cùng Thiết Liễu Thánh Thụ... Chí bảo như thế cũng không dễ luyện hoá...”
"Ừm!"
Vào giờ phút này, trong một căn phòng ở phía sau.
Tần Ninh giờ phút này lười biếng nằm trên giường, đầu gối lên hai tay.
Vân Sương Nhi nói khẽ: "Không phải chàng đã có được thứ mình ưng rồi sao? Vẫn rầu rĩ không vui vậy hả?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh đứng dậy, khẽ khàng nắm tay của Vân Sương Nhi, nhịn không được nói: "Đúng là đạt được rồi, nhưng dùng kiểu gì thì ta vẫn chưa nghĩ ra...”
"Hai món đồ này đủ để cho Thánh Vương sử dụng và dùng tốt nữa, nhưng ta còn phải nghiên cứu xem làm sao để Thanh Vân suốt đời được lợi”.
Vân Sương Nhi khẽ cười nói: "Dù sao cũng có nhiều thời gian”.
"Đúng, cũng phải!"
Tần Ninh giờ phút này nhẹ nhàng luồn tay lên trên.
"Chàng làm gì...”
"Dù sao thời gian cũng còn nhiều, đã bao lâu rồi nàng không gặp ta rồi? Không nhớ ta sao?", Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
"Hừ, thường ngày thì ra vẻ là Tần tông chủ đạo mạo, phong khinh vân đạm, nhưng ai mà biết được chàng lại có bộ dạng lưu manh thế này chứ".
"Ta không phải lưu manh!"
"Chàng không phải? Chàng xem tay chàng đang đặt ở đâu đây?", Vân Sương Nhi đỏ mặt nói.
Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Chẳng phải là nơi này sao? Ta còn đặt được sâu hơn nữa cơ đấy!"
Một câu thì thầm, gian phòng dần bốc lên một khí tức mờ mịt...
"Bọn họ còn đang ở bên ngoài kìa...”
"Yên tâm đi, lúc ta xây dựng Nguyên Hoàng cung thì đã tiêu tốn rất nhiều sức lực để ngăn cản thăm dò, cách âm tuyệt đối, nàng cứ thoải mái!"
"Bại hoại!"
"...”
Nguyên Hoàng cung tiếp tục tiến lên...
Nguyên Hoàng cung không ngừng tới gần dãy núi Thánh Thú, mà giờ phút này, Nguyên Hoàng cung cũng đã quay về đến Thánh Thú tông ở Thánh Thú sơn.
Tiếp theo đây, Tần Ninh sẽ phải làm khá nhiều việc nữa.
Chuyện tu hành của Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, cùng với việc chuyển đổi hợp lý cho Tiên Nhân phu nhân sau khi đến Hạ Tam Thiên, còn cả đám đồ tử đồ tôn không mấy tin cậy ở Thánh Thú sơn kia...
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là việc nối tay cho Dương Thanh Vân!
Vào giờ phút này, Nguyên Hoàng cung dần dần phiêu đãng đến trước sơn môn của Thánh Thú tông.
Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh nhìn xuống chỗ trước sơn môn, lại hơi sững sờ.
Chỉ thấy cách sơn môn khoảng mười dặm đã có một mảnh rừng bị khai thác, thậm chí còn có mấy tòa nhà gỗ được xây dựng lên.
Mà bên ngoài nhà gỗ có không ít người lui tới, tụ tập.
Đồng thời, trước sơn môn còn có mấy người đang đứng, khí thế hùng hổ.
Chuyện này... lại làm sao nữa đây?
Lúc này, Nguyên Hoàng cung rơi xuống.
Có mấy bóng người xuất hiện.
"Tông chủ!"
"Tông chủ!"
"Ừm!"
Vào giờ phút này, trong một căn phòng ở phía sau.
Tần Ninh giờ phút này lười biếng nằm trên giường, đầu gối lên hai tay.
Vân Sương Nhi nói khẽ: "Không phải chàng đã có được thứ mình ưng rồi sao? Vẫn rầu rĩ không vui vậy hả?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh đứng dậy, khẽ khàng nắm tay của Vân Sương Nhi, nhịn không được nói: "Đúng là đạt được rồi, nhưng dùng kiểu gì thì ta vẫn chưa nghĩ ra...”
"Hai món đồ này đủ để cho Thánh Vương sử dụng và dùng tốt nữa, nhưng ta còn phải nghiên cứu xem làm sao để Thanh Vân suốt đời được lợi”.
Vân Sương Nhi khẽ cười nói: "Dù sao cũng có nhiều thời gian”.
"Đúng, cũng phải!"
Tần Ninh giờ phút này nhẹ nhàng luồn tay lên trên.
"Chàng làm gì...”
"Dù sao thời gian cũng còn nhiều, đã bao lâu rồi nàng không gặp ta rồi? Không nhớ ta sao?", Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
"Hừ, thường ngày thì ra vẻ là Tần tông chủ đạo mạo, phong khinh vân đạm, nhưng ai mà biết được chàng lại có bộ dạng lưu manh thế này chứ".
"Ta không phải lưu manh!"
"Chàng không phải? Chàng xem tay chàng đang đặt ở đâu đây?", Vân Sương Nhi đỏ mặt nói.
Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Chẳng phải là nơi này sao? Ta còn đặt được sâu hơn nữa cơ đấy!"
Một câu thì thầm, gian phòng dần bốc lên một khí tức mờ mịt...
"Bọn họ còn đang ở bên ngoài kìa...”
"Yên tâm đi, lúc ta xây dựng Nguyên Hoàng cung thì đã tiêu tốn rất nhiều sức lực để ngăn cản thăm dò, cách âm tuyệt đối, nàng cứ thoải mái!"
"Bại hoại!"
"...”
Nguyên Hoàng cung tiếp tục tiến lên...
Nguyên Hoàng cung không ngừng tới gần dãy núi Thánh Thú, mà giờ phút này, Nguyên Hoàng cung cũng đã quay về đến Thánh Thú tông ở Thánh Thú sơn.
Tiếp theo đây, Tần Ninh sẽ phải làm khá nhiều việc nữa.
Chuyện tu hành của Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, cùng với việc chuyển đổi hợp lý cho Tiên Nhân phu nhân sau khi đến Hạ Tam Thiên, còn cả đám đồ tử đồ tôn không mấy tin cậy ở Thánh Thú sơn kia...
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là việc nối tay cho Dương Thanh Vân!
Vào giờ phút này, Nguyên Hoàng cung dần dần phiêu đãng đến trước sơn môn của Thánh Thú tông.
Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh nhìn xuống chỗ trước sơn môn, lại hơi sững sờ.
Chỉ thấy cách sơn môn khoảng mười dặm đã có một mảnh rừng bị khai thác, thậm chí còn có mấy tòa nhà gỗ được xây dựng lên.
Mà bên ngoài nhà gỗ có không ít người lui tới, tụ tập.
Đồng thời, trước sơn môn còn có mấy người đang đứng, khí thế hùng hổ.
Chuyện này... lại làm sao nữa đây?
Lúc này, Nguyên Hoàng cung rơi xuống.
Có mấy bóng người xuất hiện.
"Tông chủ!"
"Tông chủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.