Chương 4683: Còn tầng thứ hai là một con heo.
Oa Ngưu Cuồng Bôn
24/11/2024
Máu thịt ngưng tụ, cho người ta cảm giác cao thâm khó lường.
Lúc này, tháp cao của Tần Ninh ngưng tụ ra bị sấm sét đánh xuống như trút nước, không chỉ biến từ hư ảo thành vật thể thực, mà… bắt đầu hội tụ thành hình tháp thực sự.
Thấy cảnh này, mọi người đều trợn mắt há hốc miệng.
Chẳng lẽ đây chính là liêu tháp Thanh Hỏa mà Tần Ninh nói.
Lúc này, cùng với sấm sét trút xuống, thân tháp càng lúc càng lớn mạnh, tòa tháp khổng lồ hiện lên hào quang màu xanh nhạt, vị trí nền móng tầng thứ nhất dần dần mở rộng ra xung quanh.
Thân tháp càng lúc càng sáng rực.
Dần dần, tầng thứ nhất của cả tháp cao dường như mở rộng ra đến mười dặm xung quanh, thậm chí sắp bao phủ cả mảnh rừng núi trũng này.
Lúc này hiện tượng kỳ lạ lại xảy ra.
Cùng với thân tháp thành hình thật, ngày càng mở rộng to lên.
Bốn hướng rừng núi trũng.
Nói chính xác hơn là chín hướng.
Giữa chín hướng, đại địa rung chuyển, từng bức tượng điêu khắc đá phá đất chui lên vào ngay lúc này.
Nhìn kỹ lại chín bức tượng đá đó, hình con thú được điêu khắc mỗi một bức vừa hay đối ứng với hình thú trên mỗi một tầng của tòa tháp cao.
Xem đến đấy, mọi người chỉ cảm thấy càng thêm huyền diệu bí ẩn.
Chín tượng điêu khắc đá xuất hiện, lập tức phóng ra các tia hào quang, lúc này, bắn chiếu vào Thanh Tháp chín tầng.
Ánh sáng lấp lánh, thậm chí còn chấn động lòng người.
Thanh Tháp mở rộng, ngưng thành tháp thực, cuối cùng hoàn toàn chiếm lấy cả mảnh rừng núi trũng.
Tòa tháp tựa như từ trên trời giáng xuống, còn mảnh đất này như dành riêng cho Thanh Tháp đáp xuống.
Cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời tản dần đi.
Đến nhanh đi cũng nhanh.
Trong khi tất cả mây đen sương khói tan biến, ở nơi này chỉ còn lại một tòa Thanh Tháp khổng lồ, chín bức tượng đá.
Nhưng bóng hình Tần Ninh lại biến mất.
“Sư tôn đâu rồi?”
Lúc này Thạch Cảm Đương hồi thần lại, lên tiếng nói.
Lời vừa được nói ra, mọi người lập tức ngẩn người.
Đúng thế, Tần Ninh đâu?
“Đừng nóng vội!”, Dương Thanh Vân lên tiếng nói: “Sư tôn đã nói rồi, không được đi vào, cứ đợi một lúc đi!”
Ánh mắt của mọi người đều dồn về Thanh Tháp trước mặt.
Tháp cao chọc trời.
Lúc này nhìn qua, thân tháp tầng thứ nhất trải rộng hàng chục dặm, tầng thứ hai nhỏ hơn một chút, cứ như vậy, đến tầng thứ chín… đã cao chọc lên tận trời xanh, bọn họ cũng không nhìn lên đỉnh được.
Rất to lớn!
To lớn đến mức khiến người ta cảm thấy tinh thần cũng bị tòa tháp khổng lồ áp chế.
Lúc này, chín bức tượng đá giống như chín tầng tháp cao, hình thú điêu khắc trên chuỗi hạt trân châu treo sáu góc mỗi một tầng đều giống hệt nhau, hô gọi nhau từ xa.
Trên tầng thứ nhất, chuỗi hạt trân châu treo ở sáu góc điều khắc một hình con voi.
Nói là voi, nhưng lại không giống với con voi thật.
Lúc này, tháp cao của Tần Ninh ngưng tụ ra bị sấm sét đánh xuống như trút nước, không chỉ biến từ hư ảo thành vật thể thực, mà… bắt đầu hội tụ thành hình tháp thực sự.
Thấy cảnh này, mọi người đều trợn mắt há hốc miệng.
Chẳng lẽ đây chính là liêu tháp Thanh Hỏa mà Tần Ninh nói.
Lúc này, cùng với sấm sét trút xuống, thân tháp càng lúc càng lớn mạnh, tòa tháp khổng lồ hiện lên hào quang màu xanh nhạt, vị trí nền móng tầng thứ nhất dần dần mở rộng ra xung quanh.
Thân tháp càng lúc càng sáng rực.
Dần dần, tầng thứ nhất của cả tháp cao dường như mở rộng ra đến mười dặm xung quanh, thậm chí sắp bao phủ cả mảnh rừng núi trũng này.
Lúc này hiện tượng kỳ lạ lại xảy ra.
Cùng với thân tháp thành hình thật, ngày càng mở rộng to lên.
Bốn hướng rừng núi trũng.
Nói chính xác hơn là chín hướng.
Giữa chín hướng, đại địa rung chuyển, từng bức tượng điêu khắc đá phá đất chui lên vào ngay lúc này.
Nhìn kỹ lại chín bức tượng đá đó, hình con thú được điêu khắc mỗi một bức vừa hay đối ứng với hình thú trên mỗi một tầng của tòa tháp cao.
Xem đến đấy, mọi người chỉ cảm thấy càng thêm huyền diệu bí ẩn.
Chín tượng điêu khắc đá xuất hiện, lập tức phóng ra các tia hào quang, lúc này, bắn chiếu vào Thanh Tháp chín tầng.
Ánh sáng lấp lánh, thậm chí còn chấn động lòng người.
Thanh Tháp mở rộng, ngưng thành tháp thực, cuối cùng hoàn toàn chiếm lấy cả mảnh rừng núi trũng.
Tòa tháp tựa như từ trên trời giáng xuống, còn mảnh đất này như dành riêng cho Thanh Tháp đáp xuống.
Cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời tản dần đi.
Đến nhanh đi cũng nhanh.
Trong khi tất cả mây đen sương khói tan biến, ở nơi này chỉ còn lại một tòa Thanh Tháp khổng lồ, chín bức tượng đá.
Nhưng bóng hình Tần Ninh lại biến mất.
“Sư tôn đâu rồi?”
Lúc này Thạch Cảm Đương hồi thần lại, lên tiếng nói.
Lời vừa được nói ra, mọi người lập tức ngẩn người.
Đúng thế, Tần Ninh đâu?
“Đừng nóng vội!”, Dương Thanh Vân lên tiếng nói: “Sư tôn đã nói rồi, không được đi vào, cứ đợi một lúc đi!”
Ánh mắt của mọi người đều dồn về Thanh Tháp trước mặt.
Tháp cao chọc trời.
Lúc này nhìn qua, thân tháp tầng thứ nhất trải rộng hàng chục dặm, tầng thứ hai nhỏ hơn một chút, cứ như vậy, đến tầng thứ chín… đã cao chọc lên tận trời xanh, bọn họ cũng không nhìn lên đỉnh được.
Rất to lớn!
To lớn đến mức khiến người ta cảm thấy tinh thần cũng bị tòa tháp khổng lồ áp chế.
Lúc này, chín bức tượng đá giống như chín tầng tháp cao, hình thú điêu khắc trên chuỗi hạt trân châu treo sáu góc mỗi một tầng đều giống hệt nhau, hô gọi nhau từ xa.
Trên tầng thứ nhất, chuỗi hạt trân châu treo ở sáu góc điều khắc một hình con voi.
Nói là voi, nhưng lại không giống với con voi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.