Chương 140: Đạt được thỏa thuận
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
“Hổ Hắc Bạch Sát!”
Nhìn thấy con hổ Hắc Bạch Sát sừng sững chặn đứng trước mặt mấy người, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Đây chính là linh thú cấp hai.
Chỉ cần bất cẩn một cái là bị nuốt xuống bụng rồi.
Dù sao họ chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể giao đấu với hổ Hắc Bạch Sát sánh ngang với cảnh giới Linh Đài được.
“Hổ con, chúng ta tới nói chuyện một lát thế nào?”
Tần Ninh nhìn con hổ Hắc Bạch Sát chặn trước mặt, cười hi hi: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này không có tác dụng lắm với hổ Hắc Bạch Sát các ngươi. Nhưng đối với loài người bọn ta thì lại giúp tu vi càng thâm sâu!”
“Không bằng, ngươi cho ta Cửu Nguyên Ngọc Lộ, ta có thể… lấy đá Tử Tinh Nguyên để đổi!”
Tần Ninh vừa nói, trong lòng bàn tay lại xuất hiện viên tinh thạch tỏa ra ánh sáng màu tím.
Tinh thạch đó to bằng lòng bàn tay, mang theo một luồng khí nóng hầm hập.
Đá Tử Tinh Nguyên!
Tần Ninh lấy được viên đá Tử Tinh Nguyên này từ đâu, từ lúc nào vậy?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái bỗng chốc sững sờ.
Gào…
Mà nghe Tần Ninh nói vậy, con hổ Hắc Bạch Sát kia rõ ràng là đã gào yếu hơn mấy phần.
“Ta biết, hai con phía sau kia là con đầu đàn các ngươi, đi thương lượng với chúng xem!”
Tần Ninh khẽ cười, cũng không nóng vội.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia lúc này mới phù phù xoay người rời đi.
Không lâu sau, ba con hổ Hắc Bạch Sát sải bước đi tới.
Hai con hổ Hắc Bạch Sát đi đầu mang ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Trong lúc không ngừng tiến lại gần, một mùi máu tanh nồng tỏa ra từ miệng hai con hổ Hắc Bạch Sát, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
“Ta khuyên các ngươi đừng có động thủ!”
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, ưu nhã nói: “Nếu không, dẫn động quả Ma La mà các ngươi đã nuốt xuống, tàn phá bừa bãi trong cơ thể của các ngươi thì cảm giác đó không dễ chịu đâu!”
“Quả Ma La có tính cắn nuốt cực lớn với trái tim của các ngươi. Chắc các ngươi biết, mình không sống được bao lâu nữa nhỉ?”
Tần Ninh khẽ cười, đứng tại chỗ, thản nhiên như thường.
Ngay từ đầu, hắn đã nhìn ra, mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia là do hai con này dẫn đầu.
Hổ Hắc Bạch Sát chính là linh thú cấp hai, tuy không thể nói tiếng người nhưng lại có trí tuệ không thấp.
“Ta cho các ngươi một lựa chọn, thế nào?”
Tần Ninh lại nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia nhường cho ta. Ta giao cho các ngươi đá Tử Tinh Nguyên, hơn nữa, giúp các ngươi trị khỏi những đau đớn trên cơ thể”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hai con hổ Hắc Bạch Sát lộ ra vẻ ngẫm nghĩ.
Mà đằng sau Tần Ninh, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lại đầm đìa mồ hôi sau lưng, nuốt nước bọt ừng ực.
Giao dịch với linh thú!
Mà còn là linh thú cấp 2 không kém cường giả cảnh giới Linh Đài!
Sống tới bây giờ, họ cũng chưa từng nghĩ tới điều này.
Nhưng Tần Ninh vẫn một vẻ bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không nhìn ra một chút sợ hãi nào, thậm chí còn nắm chắc phần thắng.
Lại càng khiến họ cảm thấy, đây hoàn toàn là đặt cược mà!
Lấy tính mạng của mình ra để cược.
Gào gào…
Không lâu sau, hai con hổ Hắc Bạch Sát kia thấp giọng gầm lên, nhìn Tần Ninh.
“Tốt lắm, thỏa thuận xong!”
Tần Ninh đi lên, giơ bàn tay ra, vỗ vỗ chân hổ khổng lồ kia.
Hắn quay lại nhìn mấy người phía sau, Tần Ninh cười nói: “Còn sững sờ ở đấy làm gì? Lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ đi!”
“Ừ ừ…”
Bốn người Tần Hải, Lục Huyền đi lên trước.
Vượt qua hai con hổ Hắc Bạch Sát dũng mãnh mà họ cảm thấy như đang nằm mơ.
Nói qua nói lại mấy câu là xong à?
Con hổ Hắc Bạch Sát này cũng dễ nói chuyện quá nhỉ?
Diệp Viên Viên lúc này lo lắng nói: “Nhỡ chúng hối hận thì sao?”
“Không đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Hai con này đã nuốt quả Ma La rồi. Quả Ma La có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh thú, mùi vị tươi ngon, quả thật có thể giúp linh thú nâng cao tốc độ trưởng thành”.
“Nhưng, quả Ma La thường có ký sinh trùng, trùng Ma La. Những con vật nhỏ này rất thích máu tươi trong tim của linh thú!”
“Hai đứa ngốc này đã ăn luôn quả Ma La, nuốt cả trùng Ma La xuống, căn bản là không có cách nào thoát được”.
“Chúng tụ tập ở đây là hi vọng Cửu Nguyên Ngọc Lộ có thể xoa dịu nỗi đau đớn hàng ngày, nhưng Cửu Nguyên Ngọc Lộ hầu như không có tác dụng”.
Lúc này, ở phía kia, bốn người Tần Hải, Lục Huyền đã lấy hết Cửu Nguyên Ngọc Lộ vào 7 bình hồ lô.
“7 hồ lô, vừa hay, các ngươi mỗi người một bình, ta hai bình, không vấn đề gì chứ?”
Lời này vừa nói ra, ba người Lục Huyền nào có vấn đề gì, mừng rỡ đến mức ngón tay run rẩy.
Đây chính là Cửu Nguyên Ngọc Lộ đấy. Nó chính là linh bảo thiên địa tốt nhất đối với tu hành của cảnh giới Linh Hải.
Một hồ lô, thậm chí đủ để uống đến lúc họ đạt tới cảnh giới Linh Đài.
Tần Ninh cứ như thế mà cho bọn họ?
Quả thật là… hào phóng hết sức!
“Được rồi, 7 hồ lô Cửu Nguyên Ngọc Lộ này, ta đổi bằng 14 viên đá Tử Tinh Nguyên, được chứ?”
Tần Ninh vung tay, 14 viên đá Tử Tinh Nguyên rơi xuống đất.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia cũng không khách sáo, nuốt luôn xuống.
“Quả Ma La trong cơ thể các người mang trùng Ma La. Bây giờ ta có thể giúp các ngươi loại bỏ nó!”
Tần Ninh lại nói: “Nhưng, các ngươi còn phải đáp ứng một điều kiện của ta!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì nhìn hai con hổ Hắc Bạch Sát, trong mắt hiện ra một nét cười xảo quyệt.
Mà lúc này, ở phía kia, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và những người khác cuối cùng cũng không thể nào mà phá vỡ hàng phòng ngự của mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát.
Trừng mắt nhìn Tần Ninh đi về phía hổ Hắc Bạch Sát, cầm lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ, trong lòng hai người gần như muốn nôn ra máu.
“Sao thằng khốn đó lại làm được chứ?”
Lúc này, Tổ Hùng giận dữ, bất bình nói: “Đáng chết!”
Sở Ngưng Thi lúc này trông càng âm u, lạnh lẽo.
Tại sao Tần Ninh lại trở nên khác biệt như vậy?
Thậm chí còn khiến người khác cảm thấy kinh khủng hơn so với khi còn có Tinh Môn.
Rốt cuộc là gã này làm thế nào?
Liễu Thanh Thừa cũng mang vẻ mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm đám người Tần Ninh đang ở sâu trong sơn cốc.
“Thằng nhãi đó đang giao dịch với hổ Hắc Bạch Sát sao?”, một đệ tử đứng một bên quát mắng: “Chúng ta ở đây bạt mạng đánh nhau, hắn lại làm ngư ông đắc lợi!”
“Tránh ra trước đi!”
Liễu Thanh Thừa lúc này mới lên tiếng: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ cũng bị cướp đi rồi, chúng ta ở đây thêm cũng không có ý nghĩa gì!”
“Được!”
Ngay sau đó, Liễu Thanh Thừa đưa người lui ra cửa cốc.
Dù sao Cửu Nguyên Ngọc Lộ đã bị cướp rồi, họ ở lại cũng không có ý nghĩ gì nữa.
Còn không bằng đứng đợi Tần Ninh ở cửa cốc.
Ở bên kia, Tổ Hùng cũng vội vàng đưa người lui ra.
Liễu Xán nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không nói nhiều mà rời đi ngay.
Những đệ tử khác nhìn thấy đám đi đầu lui ra khỏi sơn cốc thì chúng cũng không dám ở lại.
Không lâu sau, trong sơn cốc yên tĩnh lại, chỉ còn lại thi thể nằm đầy trên mặt đất.
Liễu Xán, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và mọi người đứng ở cửa cốc, cách mấy trăm mét nhìn đám người Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh lại không hề quan tâm đến họ.
“Mấy người các ngươi sững sờ ở đó làm gì?”, Tần Ninh cười nói: “Những thi thể này có lẽ đều là ấn ký đẳng cấp, các ngươi thu đi. Ta nghĩ có thể tiến thêm một bước đấy!”
Nghe thấy lời nói này thì cả mấy người bỗng chốc cười sung sướиɠ.
Tuy lấy đồ của người chết thì không vẻ vang lắm, nhưng mấy gã này không cần thì bỏ cũng phí mà!
Bốn người Tứ Hải lập tức hành động.
Nhìn thấy con hổ Hắc Bạch Sát sừng sững chặn đứng trước mặt mấy người, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Đây chính là linh thú cấp hai.
Chỉ cần bất cẩn một cái là bị nuốt xuống bụng rồi.
Dù sao họ chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể giao đấu với hổ Hắc Bạch Sát sánh ngang với cảnh giới Linh Đài được.
“Hổ con, chúng ta tới nói chuyện một lát thế nào?”
Tần Ninh nhìn con hổ Hắc Bạch Sát chặn trước mặt, cười hi hi: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này không có tác dụng lắm với hổ Hắc Bạch Sát các ngươi. Nhưng đối với loài người bọn ta thì lại giúp tu vi càng thâm sâu!”
“Không bằng, ngươi cho ta Cửu Nguyên Ngọc Lộ, ta có thể… lấy đá Tử Tinh Nguyên để đổi!”
Tần Ninh vừa nói, trong lòng bàn tay lại xuất hiện viên tinh thạch tỏa ra ánh sáng màu tím.
Tinh thạch đó to bằng lòng bàn tay, mang theo một luồng khí nóng hầm hập.
Đá Tử Tinh Nguyên!
Tần Ninh lấy được viên đá Tử Tinh Nguyên này từ đâu, từ lúc nào vậy?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái bỗng chốc sững sờ.
Gào…
Mà nghe Tần Ninh nói vậy, con hổ Hắc Bạch Sát kia rõ ràng là đã gào yếu hơn mấy phần.
“Ta biết, hai con phía sau kia là con đầu đàn các ngươi, đi thương lượng với chúng xem!”
Tần Ninh khẽ cười, cũng không nóng vội.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia lúc này mới phù phù xoay người rời đi.
Không lâu sau, ba con hổ Hắc Bạch Sát sải bước đi tới.
Hai con hổ Hắc Bạch Sát đi đầu mang ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
Trong lúc không ngừng tiến lại gần, một mùi máu tanh nồng tỏa ra từ miệng hai con hổ Hắc Bạch Sát, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
“Ta khuyên các ngươi đừng có động thủ!”
Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, ưu nhã nói: “Nếu không, dẫn động quả Ma La mà các ngươi đã nuốt xuống, tàn phá bừa bãi trong cơ thể của các ngươi thì cảm giác đó không dễ chịu đâu!”
“Quả Ma La có tính cắn nuốt cực lớn với trái tim của các ngươi. Chắc các ngươi biết, mình không sống được bao lâu nữa nhỉ?”
Tần Ninh khẽ cười, đứng tại chỗ, thản nhiên như thường.
Ngay từ đầu, hắn đã nhìn ra, mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia là do hai con này dẫn đầu.
Hổ Hắc Bạch Sát chính là linh thú cấp hai, tuy không thể nói tiếng người nhưng lại có trí tuệ không thấp.
“Ta cho các ngươi một lựa chọn, thế nào?”
Tần Ninh lại nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia nhường cho ta. Ta giao cho các ngươi đá Tử Tinh Nguyên, hơn nữa, giúp các ngươi trị khỏi những đau đớn trên cơ thể”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hai con hổ Hắc Bạch Sát lộ ra vẻ ngẫm nghĩ.
Mà đằng sau Tần Ninh, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lại đầm đìa mồ hôi sau lưng, nuốt nước bọt ừng ực.
Giao dịch với linh thú!
Mà còn là linh thú cấp 2 không kém cường giả cảnh giới Linh Đài!
Sống tới bây giờ, họ cũng chưa từng nghĩ tới điều này.
Nhưng Tần Ninh vẫn một vẻ bình tĩnh ung dung, hoàn toàn không nhìn ra một chút sợ hãi nào, thậm chí còn nắm chắc phần thắng.
Lại càng khiến họ cảm thấy, đây hoàn toàn là đặt cược mà!
Lấy tính mạng của mình ra để cược.
Gào gào…
Không lâu sau, hai con hổ Hắc Bạch Sát kia thấp giọng gầm lên, nhìn Tần Ninh.
“Tốt lắm, thỏa thuận xong!”
Tần Ninh đi lên, giơ bàn tay ra, vỗ vỗ chân hổ khổng lồ kia.
Hắn quay lại nhìn mấy người phía sau, Tần Ninh cười nói: “Còn sững sờ ở đấy làm gì? Lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ đi!”
“Ừ ừ…”
Bốn người Tần Hải, Lục Huyền đi lên trước.
Vượt qua hai con hổ Hắc Bạch Sát dũng mãnh mà họ cảm thấy như đang nằm mơ.
Nói qua nói lại mấy câu là xong à?
Con hổ Hắc Bạch Sát này cũng dễ nói chuyện quá nhỉ?
Diệp Viên Viên lúc này lo lắng nói: “Nhỡ chúng hối hận thì sao?”
“Không đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Hai con này đã nuốt quả Ma La rồi. Quả Ma La có sức hấp dẫn trí mạng đối với linh thú, mùi vị tươi ngon, quả thật có thể giúp linh thú nâng cao tốc độ trưởng thành”.
“Nhưng, quả Ma La thường có ký sinh trùng, trùng Ma La. Những con vật nhỏ này rất thích máu tươi trong tim của linh thú!”
“Hai đứa ngốc này đã ăn luôn quả Ma La, nuốt cả trùng Ma La xuống, căn bản là không có cách nào thoát được”.
“Chúng tụ tập ở đây là hi vọng Cửu Nguyên Ngọc Lộ có thể xoa dịu nỗi đau đớn hàng ngày, nhưng Cửu Nguyên Ngọc Lộ hầu như không có tác dụng”.
Lúc này, ở phía kia, bốn người Tần Hải, Lục Huyền đã lấy hết Cửu Nguyên Ngọc Lộ vào 7 bình hồ lô.
“7 hồ lô, vừa hay, các ngươi mỗi người một bình, ta hai bình, không vấn đề gì chứ?”
Lời này vừa nói ra, ba người Lục Huyền nào có vấn đề gì, mừng rỡ đến mức ngón tay run rẩy.
Đây chính là Cửu Nguyên Ngọc Lộ đấy. Nó chính là linh bảo thiên địa tốt nhất đối với tu hành của cảnh giới Linh Hải.
Một hồ lô, thậm chí đủ để uống đến lúc họ đạt tới cảnh giới Linh Đài.
Tần Ninh cứ như thế mà cho bọn họ?
Quả thật là… hào phóng hết sức!
“Được rồi, 7 hồ lô Cửu Nguyên Ngọc Lộ này, ta đổi bằng 14 viên đá Tử Tinh Nguyên, được chứ?”
Tần Ninh vung tay, 14 viên đá Tử Tinh Nguyên rơi xuống đất.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia cũng không khách sáo, nuốt luôn xuống.
“Quả Ma La trong cơ thể các người mang trùng Ma La. Bây giờ ta có thể giúp các ngươi loại bỏ nó!”
Tần Ninh lại nói: “Nhưng, các ngươi còn phải đáp ứng một điều kiện của ta!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì nhìn hai con hổ Hắc Bạch Sát, trong mắt hiện ra một nét cười xảo quyệt.
Mà lúc này, ở phía kia, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và những người khác cuối cùng cũng không thể nào mà phá vỡ hàng phòng ngự của mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát.
Trừng mắt nhìn Tần Ninh đi về phía hổ Hắc Bạch Sát, cầm lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ, trong lòng hai người gần như muốn nôn ra máu.
“Sao thằng khốn đó lại làm được chứ?”
Lúc này, Tổ Hùng giận dữ, bất bình nói: “Đáng chết!”
Sở Ngưng Thi lúc này trông càng âm u, lạnh lẽo.
Tại sao Tần Ninh lại trở nên khác biệt như vậy?
Thậm chí còn khiến người khác cảm thấy kinh khủng hơn so với khi còn có Tinh Môn.
Rốt cuộc là gã này làm thế nào?
Liễu Thanh Thừa cũng mang vẻ mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm đám người Tần Ninh đang ở sâu trong sơn cốc.
“Thằng nhãi đó đang giao dịch với hổ Hắc Bạch Sát sao?”, một đệ tử đứng một bên quát mắng: “Chúng ta ở đây bạt mạng đánh nhau, hắn lại làm ngư ông đắc lợi!”
“Tránh ra trước đi!”
Liễu Thanh Thừa lúc này mới lên tiếng: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ cũng bị cướp đi rồi, chúng ta ở đây thêm cũng không có ý nghĩa gì!”
“Được!”
Ngay sau đó, Liễu Thanh Thừa đưa người lui ra cửa cốc.
Dù sao Cửu Nguyên Ngọc Lộ đã bị cướp rồi, họ ở lại cũng không có ý nghĩ gì nữa.
Còn không bằng đứng đợi Tần Ninh ở cửa cốc.
Ở bên kia, Tổ Hùng cũng vội vàng đưa người lui ra.
Liễu Xán nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không nói nhiều mà rời đi ngay.
Những đệ tử khác nhìn thấy đám đi đầu lui ra khỏi sơn cốc thì chúng cũng không dám ở lại.
Không lâu sau, trong sơn cốc yên tĩnh lại, chỉ còn lại thi thể nằm đầy trên mặt đất.
Liễu Xán, Tổ Hùng, Liễu Thanh Thừa và mọi người đứng ở cửa cốc, cách mấy trăm mét nhìn đám người Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh lại không hề quan tâm đến họ.
“Mấy người các ngươi sững sờ ở đó làm gì?”, Tần Ninh cười nói: “Những thi thể này có lẽ đều là ấn ký đẳng cấp, các ngươi thu đi. Ta nghĩ có thể tiến thêm một bước đấy!”
Nghe thấy lời nói này thì cả mấy người bỗng chốc cười sung sướиɠ.
Tuy lấy đồ của người chết thì không vẻ vang lắm, nhưng mấy gã này không cần thì bỏ cũng phí mà!
Bốn người Tứ Hải lập tức hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.