Chương 3675: Đây là võ quyết nghịch thiên gì vậy?
Oa Ngưu Cuồng Bôn
18/11/2024
“Bên trong Thiên Ngoại Tiên, hai Vương là Tiên Vũ Sinh và Tiên Hàm, người nào chết người nào bị thương?”
Thanh niên vẫy tay một cái, bắt lấy một người trong đó, mở miệng hỏi.
“Ngươi là người nào?”
Đệ tử bị bắt lại kia lập tức lạnh mặt, cẩn thận nhìn về phía thanh niên.
“Tần Ninh!”
Nghe thấy lời này, đệ tử đó càng biến sắc.
“Lần trước đến gây sự, lần này lại muốn đến gây sự sao?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.
“Hỏi ngươi cái gì thì cứ trả lời cái đó đi!”
Hắn siết chặt tay, sắc mặt đệ tử kia lập tức tái nhợt.
“Ta... Ta không biết...”, sắc mặt đệ tử kia rất khó coi, nói: “Chỉ là lúc hai Vương được đưa về, Trấn Thiên Vương đại nhân đã bị thương, lúc ấy đã vô cùng hỗn loạn rồi, căn bản không biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh như băng.
“Nếu thế, nói cho ta biết họ ở đâu?”
“Nghe nói là ở chỗ Linh Thức đàm”.
Vèo... Một giây sau, bóng người Tần Ninh đã biến mất.
Giờ phút này, Thiên Ngoại Tiên, bên trong Linh Thức đàm.
Trên trăm bóng người tụ tập lại chỗ này từ trong ra ngoài.
Những người này đều có vết thương trên người, một số người mặc dù không bị thương nhưng sắc mặt cũng vô cùng nhợt nhạt.
Giờ phút này, trong sơn cốc.
Từng bóng người lần lượt tụ tập ở chỗ này.
“Phụ thân...”, trong sơn cốc, Tiên Hạo mặc một bộ trường sam, trên người dày đặc vết thương.
“Phụ thân... Tam đệ... Có thể cứu sao?”
Giờ phút này, sắc mặt Tiên Hạo cực kỳ khó coi.
Ở một bên Linh Thức đàm, Trấn Thiên Vương mặc một bộ áo trắng nhuộm đỏ máu tươi, trên khuôn mặt già là vẻ tang thương, đắng chát.
Mà ở trước người ông ta có hai người đang nằm ngang trên mặt đất.
Một người trong đó chính là tiên chủ Tiên Vũ Sinh của Thiên Ngoại Tiên hiện nay.
Mà một người khác chính là Tiên Hàm.
Chỉ là giờ phút này trên người Tiên Vũ Sinh không có một hơi thở nào cả.
Tiên Hàm thì đang thoi thóp, còn mất cả một cánh tay.
Không khác gì chết cả! Xung quanh, trong Thất Tiên của Thiên Ngoại Tiên chỉ có kiếm tiên, đao tiên, thương tiên vẫn còn ở đó.
Ngoài ra còn có hai người đàn ông xa lạ, sắc mặt phức tạp.
“Tiên Hạo công tử!”
Một người trong đó mở miệng nói: “Lão Thiên Vương cũng đã dốc hết toàn lực, sống chết là do trời định, lần này...”, “Đại ca liều mạng dẫn tam đệ trở về, phụ thân...”, giờ phút này Tiên Hạo rơi lệ đầy mặt.
Mọi người ở đây, không có một ai mà không có sắc mặt đau đớn.
Thiên Ngoại Tiên ngoại trừ đan tiên Ngô Tử Thương làm phản ra, lục đại tiên đã chết ba vị.
Mười hai Sơn Hộ Vương ẩn nấp cũng mất đi hai vị.
Đây chính là hai đại Vương giả.
Trừ cái đó ra, Tiên Vũ Sinh và Tiên Hàm dẫn đầu một nhóm cao thủ Thiên nhân, gấp rút đi tiếp viện Thanh Ninh các.
Kết quả, một chết một bị thương trở về.
Không, có lẽ là cả hai đều chết... Tiên Hàm, giờ phút này cũng không cứu lại được.
“Phụ thân...”, lúc này Tiên Hạo vô cùng oán hận.
Vô dụng! Mặc dù hắn ta đã tăng cấp thành Vương, nhưng bây giờ vẫn phải bó tay chịu trói.
Đại ca chết rồi.
Mạng sống của tam đệ như như treo trên sợi tóc!
“Phụ thân, chúng ta tìm Thiên Đan Vương Dạ Bắc Hiên đi, có lẽ ông ta sẽ có biện pháp, ông ta là Thiên Đan Vương mà!”
Tiên Hạo không nhịn được nói.
“Dạ Bắc Hiên... Cho dù là ông ta, chỉ sợ cũng không có cách nào!”
Trấn Thiên Vương lắc đầu.
“Phụ thân!”
Lúc này Tiên Hạo cất cao giọng lên mấy phần, không nhịn được nói: “Từ nhỏ người đã không thích tam đệ, thế nhưng cho dù có không thích thì đó cũng là con trai của người, là tam đệ của con, người...”.
“Tiên Hạo!”
Một trong hai vị Sơn Hộ Vương đang đứng ở kia quát lên: “Nếu Trấn Thiên Vương có biện pháp thì sẽ không ngồi nhìn mặc kệ!”
Tiên Hạo ngồi yên trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn.
Trấn Thiên Vương thở dài.
“Hạo Nhi, ta mắc nợ Hàm Nhi, việc hôm nay cũng là một tâm sự của ta”.
Trấn Thiên Vương vừa dứt lời, hai tay vung lên, lúc này khí tức sinh mệnh nhàn nhạt dần dần hội tụ, ngưng tụ.
Cuối cùng ánh sáng hội tụ, ngưng tụ thành một giọt nước màu xanh óng ánh.
Nhìn giọt nước kia, Trấn Thiên Vương thở dài, nhẹ nhàng vung về hướng cơ thể của Tiên Hàm.
“Cần gì chứ?”
Chỉ là đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai của Trấn Thiên Vương.
“Để ta xem nào!”
Giọng nói kia vang lên, mang theo vài phần giận dữ.
Sự giận dữ này cũng không rõ ràng, thế nhưng lại không thể giấu nổi trong giọng nói.
“Tần công tử!”
Tiên Hạo sững sờ, đột nhiên đứng dậy, vội vàng nói: “Tần công tử, ngươi thần thông quảng đại, ngươi nhất định có thể cứu tam đệ!”
Lúc này Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Tiên Hạo.
Trấn Thiên Vương há miệng muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không thể mở miệng.
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn sang một bên khác.
Ở nơi đó, Tiên Vũ Sinh đã sớm không còn sức sống.
Mà Tiên Hàm bên cạnh vẫn còn thoi thóp.
“Không chết...”, một câu, dường như mới chỉ nói ra một nửa.
Tần Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiên Hàm, lúc này một giọt nước mắt rơi xuống.
Thấy cảnh này, cơ thể Trấn Thiên Vương run lên.
U Vương... Cũng sẽ khóc sao?
Chỉ là lại nhìn Tiên Hàm, trong lòng Trấn Thiên Vương đã hiểu rõ.
Có lẽ người làm cha như mình còn không yêu thương Tiên Hàm bằng Tần Ninh trước mắt.
“Tránh ra một chút đi!”
Trên gương mặt Tần Ninh vẫn còn nước mắt, hắn chậm rãi mở miệng nói.
Đoạn đường này.
Lý Nhất Phong phản bội không thể làm cho hắn khóc.
Đối với phản bội, tình cảm trước kia cũng sẽ phai nhạt.
Hắn không thích phản bội, thậm chí là chán ghét.
Thế nhưng giờ phút này lại không thể nhịn được mà rơi lệ.
Trên quãng đường chạy đến đây, một canh giờ lại giống như một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm với hắn.
Quá dài! Nếu Tiên Hàm bỏ mạng, hắn thật sự không biết phải đối mặt như thế nào.
Cho đến giờ phút này mới hoàn toàn thở phào.
“Không chết, không chết là tốt...”, Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Tiên Hàm vào trong lòng.
“Chỉ cần không chết, ai cũng không có cách nào cướp đi tính mạng của ngươi ở trước mặt ta!”
Hắn vừa dứt lời, dần dần đất trời bốn phía giống như đột nhiên thay đổi.
“Thuật Đại Tác Mệnh, mở!”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Ầm... lúc này đất trời xung quanh cứ như rút ra một phần sức mạnh từ trong cơ thể Tần Ninh.
Chỉ là sức mạnh bị rút ra kia, lúc này lại như tụ tập thành một lực lượng mới ở giữa trời đất.
“Đây là...”, thấy cảnh này, sắc mặt Trấn Thiên Vương biến đổi.
“Tần Ninh... Lấy sức mạnh nào để trao đổi với sức mạnh trời đất, trao đổi lực sinh mệnh... Quán chú cho Hàm Nhi!”
Trấn Thiên Vương chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Chỉ là, dần dần, theo sức mạnh biến đổi.
Trên tóc mai hai bên của Tần Ninh, một sợi tóc hơi có màu xám đang dần dần tái nhợt thành màu trắng như tuyết.
“Thọ nguyên!”
Trấn Thiên Vương kinh ngạc.
Lấy thọ nguyên để đổi mệnh với trời?
Đây là võ quyết nghịch thiên gì vậy?
Thời gian dần dần trôi qua.
Khi Tần Ninh sử dụng.
Một ngàn năm... Ba ngàn năm... Một vạn năm... Hai vạn năm... Ba vạn năm... Năm vạn năm... Cảnh giới Vương Giả có thọ nguyên bảy vạn năm.
Chỉ là trước đó, Tần Ninh đã thiêu đốt hơn một vạn năm rồi.
Giờ phút này cũng chỉ còn thừa sáu vạn năm.
Mà lần này thọ nguyên năm vạn năm gần như không còn sót lại chút gì.
Tiên Hàm trong lòng dần dần tỉnh dậy.
Thanh niên vẫy tay một cái, bắt lấy một người trong đó, mở miệng hỏi.
“Ngươi là người nào?”
Đệ tử bị bắt lại kia lập tức lạnh mặt, cẩn thận nhìn về phía thanh niên.
“Tần Ninh!”
Nghe thấy lời này, đệ tử đó càng biến sắc.
“Lần trước đến gây sự, lần này lại muốn đến gây sự sao?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.
“Hỏi ngươi cái gì thì cứ trả lời cái đó đi!”
Hắn siết chặt tay, sắc mặt đệ tử kia lập tức tái nhợt.
“Ta... Ta không biết...”, sắc mặt đệ tử kia rất khó coi, nói: “Chỉ là lúc hai Vương được đưa về, Trấn Thiên Vương đại nhân đã bị thương, lúc ấy đã vô cùng hỗn loạn rồi, căn bản không biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lạnh như băng.
“Nếu thế, nói cho ta biết họ ở đâu?”
“Nghe nói là ở chỗ Linh Thức đàm”.
Vèo... Một giây sau, bóng người Tần Ninh đã biến mất.
Giờ phút này, Thiên Ngoại Tiên, bên trong Linh Thức đàm.
Trên trăm bóng người tụ tập lại chỗ này từ trong ra ngoài.
Những người này đều có vết thương trên người, một số người mặc dù không bị thương nhưng sắc mặt cũng vô cùng nhợt nhạt.
Giờ phút này, trong sơn cốc.
Từng bóng người lần lượt tụ tập ở chỗ này.
“Phụ thân...”, trong sơn cốc, Tiên Hạo mặc một bộ trường sam, trên người dày đặc vết thương.
“Phụ thân... Tam đệ... Có thể cứu sao?”
Giờ phút này, sắc mặt Tiên Hạo cực kỳ khó coi.
Ở một bên Linh Thức đàm, Trấn Thiên Vương mặc một bộ áo trắng nhuộm đỏ máu tươi, trên khuôn mặt già là vẻ tang thương, đắng chát.
Mà ở trước người ông ta có hai người đang nằm ngang trên mặt đất.
Một người trong đó chính là tiên chủ Tiên Vũ Sinh của Thiên Ngoại Tiên hiện nay.
Mà một người khác chính là Tiên Hàm.
Chỉ là giờ phút này trên người Tiên Vũ Sinh không có một hơi thở nào cả.
Tiên Hàm thì đang thoi thóp, còn mất cả một cánh tay.
Không khác gì chết cả! Xung quanh, trong Thất Tiên của Thiên Ngoại Tiên chỉ có kiếm tiên, đao tiên, thương tiên vẫn còn ở đó.
Ngoài ra còn có hai người đàn ông xa lạ, sắc mặt phức tạp.
“Tiên Hạo công tử!”
Một người trong đó mở miệng nói: “Lão Thiên Vương cũng đã dốc hết toàn lực, sống chết là do trời định, lần này...”, “Đại ca liều mạng dẫn tam đệ trở về, phụ thân...”, giờ phút này Tiên Hạo rơi lệ đầy mặt.
Mọi người ở đây, không có một ai mà không có sắc mặt đau đớn.
Thiên Ngoại Tiên ngoại trừ đan tiên Ngô Tử Thương làm phản ra, lục đại tiên đã chết ba vị.
Mười hai Sơn Hộ Vương ẩn nấp cũng mất đi hai vị.
Đây chính là hai đại Vương giả.
Trừ cái đó ra, Tiên Vũ Sinh và Tiên Hàm dẫn đầu một nhóm cao thủ Thiên nhân, gấp rút đi tiếp viện Thanh Ninh các.
Kết quả, một chết một bị thương trở về.
Không, có lẽ là cả hai đều chết... Tiên Hàm, giờ phút này cũng không cứu lại được.
“Phụ thân...”, lúc này Tiên Hạo vô cùng oán hận.
Vô dụng! Mặc dù hắn ta đã tăng cấp thành Vương, nhưng bây giờ vẫn phải bó tay chịu trói.
Đại ca chết rồi.
Mạng sống của tam đệ như như treo trên sợi tóc!
“Phụ thân, chúng ta tìm Thiên Đan Vương Dạ Bắc Hiên đi, có lẽ ông ta sẽ có biện pháp, ông ta là Thiên Đan Vương mà!”
Tiên Hạo không nhịn được nói.
“Dạ Bắc Hiên... Cho dù là ông ta, chỉ sợ cũng không có cách nào!”
Trấn Thiên Vương lắc đầu.
“Phụ thân!”
Lúc này Tiên Hạo cất cao giọng lên mấy phần, không nhịn được nói: “Từ nhỏ người đã không thích tam đệ, thế nhưng cho dù có không thích thì đó cũng là con trai của người, là tam đệ của con, người...”.
“Tiên Hạo!”
Một trong hai vị Sơn Hộ Vương đang đứng ở kia quát lên: “Nếu Trấn Thiên Vương có biện pháp thì sẽ không ngồi nhìn mặc kệ!”
Tiên Hạo ngồi yên trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn.
Trấn Thiên Vương thở dài.
“Hạo Nhi, ta mắc nợ Hàm Nhi, việc hôm nay cũng là một tâm sự của ta”.
Trấn Thiên Vương vừa dứt lời, hai tay vung lên, lúc này khí tức sinh mệnh nhàn nhạt dần dần hội tụ, ngưng tụ.
Cuối cùng ánh sáng hội tụ, ngưng tụ thành một giọt nước màu xanh óng ánh.
Nhìn giọt nước kia, Trấn Thiên Vương thở dài, nhẹ nhàng vung về hướng cơ thể của Tiên Hàm.
“Cần gì chứ?”
Chỉ là đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai của Trấn Thiên Vương.
“Để ta xem nào!”
Giọng nói kia vang lên, mang theo vài phần giận dữ.
Sự giận dữ này cũng không rõ ràng, thế nhưng lại không thể giấu nổi trong giọng nói.
“Tần công tử!”
Tiên Hạo sững sờ, đột nhiên đứng dậy, vội vàng nói: “Tần công tử, ngươi thần thông quảng đại, ngươi nhất định có thể cứu tam đệ!”
Lúc này Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Tiên Hạo.
Trấn Thiên Vương há miệng muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không thể mở miệng.
Tần Ninh ngồi xuống, nhìn sang một bên khác.
Ở nơi đó, Tiên Vũ Sinh đã sớm không còn sức sống.
Mà Tiên Hàm bên cạnh vẫn còn thoi thóp.
“Không chết...”, một câu, dường như mới chỉ nói ra một nửa.
Tần Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiên Hàm, lúc này một giọt nước mắt rơi xuống.
Thấy cảnh này, cơ thể Trấn Thiên Vương run lên.
U Vương... Cũng sẽ khóc sao?
Chỉ là lại nhìn Tiên Hàm, trong lòng Trấn Thiên Vương đã hiểu rõ.
Có lẽ người làm cha như mình còn không yêu thương Tiên Hàm bằng Tần Ninh trước mắt.
“Tránh ra một chút đi!”
Trên gương mặt Tần Ninh vẫn còn nước mắt, hắn chậm rãi mở miệng nói.
Đoạn đường này.
Lý Nhất Phong phản bội không thể làm cho hắn khóc.
Đối với phản bội, tình cảm trước kia cũng sẽ phai nhạt.
Hắn không thích phản bội, thậm chí là chán ghét.
Thế nhưng giờ phút này lại không thể nhịn được mà rơi lệ.
Trên quãng đường chạy đến đây, một canh giờ lại giống như một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm với hắn.
Quá dài! Nếu Tiên Hàm bỏ mạng, hắn thật sự không biết phải đối mặt như thế nào.
Cho đến giờ phút này mới hoàn toàn thở phào.
“Không chết, không chết là tốt...”, Tần Ninh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Tiên Hàm vào trong lòng.
“Chỉ cần không chết, ai cũng không có cách nào cướp đi tính mạng của ngươi ở trước mặt ta!”
Hắn vừa dứt lời, dần dần đất trời bốn phía giống như đột nhiên thay đổi.
“Thuật Đại Tác Mệnh, mở!”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Ầm... lúc này đất trời xung quanh cứ như rút ra một phần sức mạnh từ trong cơ thể Tần Ninh.
Chỉ là sức mạnh bị rút ra kia, lúc này lại như tụ tập thành một lực lượng mới ở giữa trời đất.
“Đây là...”, thấy cảnh này, sắc mặt Trấn Thiên Vương biến đổi.
“Tần Ninh... Lấy sức mạnh nào để trao đổi với sức mạnh trời đất, trao đổi lực sinh mệnh... Quán chú cho Hàm Nhi!”
Trấn Thiên Vương chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Chỉ là, dần dần, theo sức mạnh biến đổi.
Trên tóc mai hai bên của Tần Ninh, một sợi tóc hơi có màu xám đang dần dần tái nhợt thành màu trắng như tuyết.
“Thọ nguyên!”
Trấn Thiên Vương kinh ngạc.
Lấy thọ nguyên để đổi mệnh với trời?
Đây là võ quyết nghịch thiên gì vậy?
Thời gian dần dần trôi qua.
Khi Tần Ninh sử dụng.
Một ngàn năm... Ba ngàn năm... Một vạn năm... Hai vạn năm... Ba vạn năm... Năm vạn năm... Cảnh giới Vương Giả có thọ nguyên bảy vạn năm.
Chỉ là trước đó, Tần Ninh đã thiêu đốt hơn một vạn năm rồi.
Giờ phút này cũng chỉ còn thừa sáu vạn năm.
Mà lần này thọ nguyên năm vạn năm gần như không còn sót lại chút gì.
Tiên Hàm trong lòng dần dần tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.