Chương 4587: "Diệp Nam Hiên!"
Oa Ngưu Cuồng Bôn
24/11/2024
"Đồ nhi đã chờ người sáu vạn năm, không biết khi nào sư tôn sẽ trở về, cũng không biết người sẽ dùng tư thái gì để quay về!"
"Đồ nhi chỉ mong... sư tôn khoẻ mạnh an toàn là được!"
Từng tiếng thì thầm biến mất dần theo gió.
Mà lúc này.
Tại thánh vực Đại Võ của Hạ Tam Thiên.
Trong một sơn môn hùng vĩ, tại một cung điện khổng lồ.
Chỉ thấy có một cái bàn kéo dài từ cửa đại điện vào trong.
Mà ở chỗ sâu của bàn, có một người thanh niên thân hình cao lớn, tóc dài phiêu dật đang ngồi trên ghế.
Ngũ quan của người này khí khái anh hùng, nhưng tư thế ngồi thì lại hơi phóng túng.
"Hiện tại ta tìm các ngươi tới là để thông báo cho các ngươi biết, ông đây muốn đến thánh vực Thiên Kiếm!"
Nghe vậy, đại điện đang ầm ĩ bỗng trở nên yên lặng như chết.
"Sao? Mọi người làm sao đấy?"
Thanh niên mở miệng quát.
"Môn chủ..."
Lúc này, một người dẫn đầu bên góc trái chắp tay nói: "Huynh lại muốn đi khiêu chiến Lý Huyền Đạo sao? Hắn ta dù gì cũng là các chủ Nhất Kiếm các, Nhất Kiếm các toạ trấn thánh vực Thiên Kiếm, nội tình không yếu hơn Võ Môn chúng ta. Nếu huynh đi khiêu chiến thì e là đệ tử Võ Môn chúng ta sẽ xảy ra tranh chấp với bên Nhất Kiếm các mất..."
"Diệp Bắc Phong, cho dù đệ có là đệ đệ của ta đi nữa thì ông đây hôm nay cũng phải mắng đệ!"
Thanh niên kia đột nhiên quát lên: "Tôn chỉ của Võ Môn chúng ta là gì? Sư tôn của ông đây năm xưa nói, tu võ là đánh nhau để rèn luyện, không phải là bế quan tu võ, bế quan có tác dụng mẹ gì? Đánh nhau, đánh toàn bộ cường giả trong thiên hạ, ông đây sẽ là Cuồng Võ Thiên Đế thế hệ mới!"
"Cuồng!"
"Võ!"
"Thiên Đế!"
Thanh niên cười ha ha: "Nghe xem danh hào của sư tôn năm xưa oai phong cỡ nào?"
Nghe vậy, Diệp Bắc Phong khổ sở.
Oai phong?
Cuồng Võ Thiên Đế?
Nghe cái danh hiệu này chỉ cảm thấy ngu ngơ kiểu gì!
"Môn chủ, vậy rốt cuộc ngài với Lý Huyền Đạo ai mạnh hơn?"
Một người dẫn đầu ở bên phải không khỏi hỏi.
"Liễu Vạn Quân hỏi rất hay!", thanh niên cười khà khà nói: "Nếu chiến một trận sinh tử, ông đây sống, hắn ta chết, nếu là so tài bình thường, ông đây vẫn không phải đối thủ của hắn ta!"
Nghe vậy, Diệp Bắc Phong thì thầm: "Tóm lại là huynh vẫn thua hắn ta..."
"Diệp Bắc Phong, đệ thích lẩm bẩm không!"
"Diệp Nam Hiên!"
"Con mẹ nhà huynh, đừng có suốt ngày xưng ông đây ông đây với ta, lúc sư tôn huynh ở đây thì huynh có gan mở miệng nói câu ông đây không? Mẹ nó chứ, không học được sự mạnh mẽ của sư tôn huynh mà chỉ giỏi ngông cuồng như người ta!"
"Nếu không phải do các đại thế lực của đại thánh vực khác kiêng kỵ Cuồng Võ Thiên Đế sư tôn huynh thì Võ Môn này của huynh đã bị hủy diệt hàng trăm lần rồi!"
"Cũng may Lý Huyền Đạo tốt tính, không thèm chấp huynh, nếu là người khác thì đã đánh chết huynh lâu rồi!"
"Đồ nhi chỉ mong... sư tôn khoẻ mạnh an toàn là được!"
Từng tiếng thì thầm biến mất dần theo gió.
Mà lúc này.
Tại thánh vực Đại Võ của Hạ Tam Thiên.
Trong một sơn môn hùng vĩ, tại một cung điện khổng lồ.
Chỉ thấy có một cái bàn kéo dài từ cửa đại điện vào trong.
Mà ở chỗ sâu của bàn, có một người thanh niên thân hình cao lớn, tóc dài phiêu dật đang ngồi trên ghế.
Ngũ quan của người này khí khái anh hùng, nhưng tư thế ngồi thì lại hơi phóng túng.
"Hiện tại ta tìm các ngươi tới là để thông báo cho các ngươi biết, ông đây muốn đến thánh vực Thiên Kiếm!"
Nghe vậy, đại điện đang ầm ĩ bỗng trở nên yên lặng như chết.
"Sao? Mọi người làm sao đấy?"
Thanh niên mở miệng quát.
"Môn chủ..."
Lúc này, một người dẫn đầu bên góc trái chắp tay nói: "Huynh lại muốn đi khiêu chiến Lý Huyền Đạo sao? Hắn ta dù gì cũng là các chủ Nhất Kiếm các, Nhất Kiếm các toạ trấn thánh vực Thiên Kiếm, nội tình không yếu hơn Võ Môn chúng ta. Nếu huynh đi khiêu chiến thì e là đệ tử Võ Môn chúng ta sẽ xảy ra tranh chấp với bên Nhất Kiếm các mất..."
"Diệp Bắc Phong, cho dù đệ có là đệ đệ của ta đi nữa thì ông đây hôm nay cũng phải mắng đệ!"
Thanh niên kia đột nhiên quát lên: "Tôn chỉ của Võ Môn chúng ta là gì? Sư tôn của ông đây năm xưa nói, tu võ là đánh nhau để rèn luyện, không phải là bế quan tu võ, bế quan có tác dụng mẹ gì? Đánh nhau, đánh toàn bộ cường giả trong thiên hạ, ông đây sẽ là Cuồng Võ Thiên Đế thế hệ mới!"
"Cuồng!"
"Võ!"
"Thiên Đế!"
Thanh niên cười ha ha: "Nghe xem danh hào của sư tôn năm xưa oai phong cỡ nào?"
Nghe vậy, Diệp Bắc Phong khổ sở.
Oai phong?
Cuồng Võ Thiên Đế?
Nghe cái danh hiệu này chỉ cảm thấy ngu ngơ kiểu gì!
"Môn chủ, vậy rốt cuộc ngài với Lý Huyền Đạo ai mạnh hơn?"
Một người dẫn đầu ở bên phải không khỏi hỏi.
"Liễu Vạn Quân hỏi rất hay!", thanh niên cười khà khà nói: "Nếu chiến một trận sinh tử, ông đây sống, hắn ta chết, nếu là so tài bình thường, ông đây vẫn không phải đối thủ của hắn ta!"
Nghe vậy, Diệp Bắc Phong thì thầm: "Tóm lại là huynh vẫn thua hắn ta..."
"Diệp Bắc Phong, đệ thích lẩm bẩm không!"
"Diệp Nam Hiên!"
"Con mẹ nhà huynh, đừng có suốt ngày xưng ông đây ông đây với ta, lúc sư tôn huynh ở đây thì huynh có gan mở miệng nói câu ông đây không? Mẹ nó chứ, không học được sự mạnh mẽ của sư tôn huynh mà chỉ giỏi ngông cuồng như người ta!"
"Nếu không phải do các đại thế lực của đại thánh vực khác kiêng kỵ Cuồng Võ Thiên Đế sư tôn huynh thì Võ Môn này của huynh đã bị hủy diệt hàng trăm lần rồi!"
"Cũng may Lý Huyền Đạo tốt tính, không thèm chấp huynh, nếu là người khác thì đã đánh chết huynh lâu rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.