Chương 2024: Doạ chết người ta rồi!
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Tiếng nổ tung vang lên liên tục khiến người ta đinh tai nhức óc, mặt đất đổ sập, bây giờ vẻ mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập kinh sợ.
Quá mạnh.
Sức mạnh của Hạ Tây Thương bây giờ hẳn là đã vượt qua cực hạn của linh cảnh Niết Bàn tầng một.
Thế nhưng Tần Ninh có gì mà không phải thế?
Hai người này bây giờ thật sự đã đánh đến khí thế bất khả chiến bại.
"Kính Bắc Thương, trấn!"
Tần Ninh thấp giọng quát một tiếng, tay nắm chặt kính Bắc Thương ném ra ngoài.
Kính Bắc Thương phóng ra từng tia sáng lúc này loé lên khí tức hoa mắt chóng mặt.
Một khắc sau, Hạ Tây Thương đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.
Tiếng của Uông đại nhân cũng trở nên sắc bén.
"Tên khốn kiếp".
Uông thánh sứ tức giận mắng một tiếng, thế nhưng Tần Ninh căn bản chẳng thèm quan tâm.
Chỉ là dung hợp ý niệm sinh tử, dưới thần uy của kính Bắc Thương căn bản là không có chỗ dung thân.
Tiếng thét gào vang lên, giờ phút này, cơ thể của Uông thánh sứ liên tục sụp đổ, bùng lên ánh lửa.
Ánh mắt của Tần Ninh lạnh lùng đến đáng sợ.
"Tần Ninh, Thiên Đế các sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu".
Uông thánh sứ phẫn nộ quát: "Ngày ma tộc dưới lòng đất xuất thế chính là ngày mà Cửu U đại lục máu chảy thành sông".
"Có ta ở đây ngươi cứ nằm mơ đi".
Tần Ninh siết chặt tay đấm ra một quyền.
Bùm.
Cơ thể của Hạ Tây Thương lúc này vỡ vụn hoàn toàn.
Thân thể của Uông thánh sứ cũng tan biến không thấy đâu nữa.
Lúc này, xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Linh cảnh Niết Bàn tầng thứ nhất cứ như vậy mà chết rồi.
Ba người Kim Viễn, Tề Quang Hải và Vệ Thúc Minh giờ phút này cơ mặt rung rung, trái tim đập bịch bịch liên hồi.
Doạ chết người ta rồi!
Tần Ninh không nói gì thêm, vung tay lên, kính Bắc Thương biến mất không thấy đâu nữa.
Mà cho dù có là đại nhân vật linh cảnh Niết Bàn thì có kính Bắc Thương trong tay hắn cũng chẳng kiêng dè gì hết.
"Đến đây!"
Tần Ninh nhìn ba người, trầm giọng nói.
Quá mạnh.
Sức mạnh của Hạ Tây Thương bây giờ hẳn là đã vượt qua cực hạn của linh cảnh Niết Bàn tầng một.
Thế nhưng Tần Ninh có gì mà không phải thế?
Hai người này bây giờ thật sự đã đánh đến khí thế bất khả chiến bại.
"Kính Bắc Thương, trấn!"
Tần Ninh thấp giọng quát một tiếng, tay nắm chặt kính Bắc Thương ném ra ngoài.
Kính Bắc Thương phóng ra từng tia sáng lúc này loé lên khí tức hoa mắt chóng mặt.
Một khắc sau, Hạ Tây Thương đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.
Tiếng của Uông đại nhân cũng trở nên sắc bén.
"Tên khốn kiếp".
Uông thánh sứ tức giận mắng một tiếng, thế nhưng Tần Ninh căn bản chẳng thèm quan tâm.
Chỉ là dung hợp ý niệm sinh tử, dưới thần uy của kính Bắc Thương căn bản là không có chỗ dung thân.
Tiếng thét gào vang lên, giờ phút này, cơ thể của Uông thánh sứ liên tục sụp đổ, bùng lên ánh lửa.
Ánh mắt của Tần Ninh lạnh lùng đến đáng sợ.
"Tần Ninh, Thiên Đế các sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu".
Uông thánh sứ phẫn nộ quát: "Ngày ma tộc dưới lòng đất xuất thế chính là ngày mà Cửu U đại lục máu chảy thành sông".
"Có ta ở đây ngươi cứ nằm mơ đi".
Tần Ninh siết chặt tay đấm ra một quyền.
Bùm.
Cơ thể của Hạ Tây Thương lúc này vỡ vụn hoàn toàn.
Thân thể của Uông thánh sứ cũng tan biến không thấy đâu nữa.
Lúc này, xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Linh cảnh Niết Bàn tầng thứ nhất cứ như vậy mà chết rồi.
Ba người Kim Viễn, Tề Quang Hải và Vệ Thúc Minh giờ phút này cơ mặt rung rung, trái tim đập bịch bịch liên hồi.
Doạ chết người ta rồi!
Tần Ninh không nói gì thêm, vung tay lên, kính Bắc Thương biến mất không thấy đâu nữa.
Mà cho dù có là đại nhân vật linh cảnh Niết Bàn thì có kính Bắc Thương trong tay hắn cũng chẳng kiêng dè gì hết.
"Đến đây!"
Tần Ninh nhìn ba người, trầm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.