Chương 852: “Dù sao cũng không phải ta”.
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Tần Ninh sải bước ra, sắc mặt lạnh tanh.
Lão Vệ vẫn híp mắt, không nhúc nhích, dường như không có ý định nhúng tay vào.
Mà ánh mắt của Tần Triết cũng luôn dừng lại trên người lão Vệ, muốn xem ông già này sẽ xuất thủ thế nào.
Rầm rầm rầm....
Mà lúc này, hơn mười cao thủ cảnh giới Thiên Võ cùng Hồng Thiết cảnh giới Thiên Nguyên ba nguyên đang phi xuống đột nhiên ngừng lại.
Giữa đám Hồng Thiết và Tần Ninh, có một hàng quạ đen bay vút qua, con nào con nấy đập cánh, ngưng ra từng luồng khí đen.
Những luồng khí đen đó khuếch tán ra thành những mảng lưới màu đen to lớn mạnh mẽ, đỡ trước người Tần Ninh.
Từng tên võ giả không kịp chuẩn bị, vọt tới cái lưới đen đó, tức thì cả người dính chặt vào, bị khí đen ăn mòn, phát ra âm thanh thảm thiết.
Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi sửng sốt.
“Lão Vệ...”
“Công tử, không phải lão hủ...”, lão Vệ vô tội nói.
Ông ta biết, người của Phi Hồng Môn đều không thể làm Tần Ninh bị thương, nên mới không ra tay.
Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ.
“Nhìn ta làm gì? Không phải ta”, Lâm Vi Vũ nhìn Tần Triết bên cạnh, ông ta cũng càng ngơ ngác.
Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng lên tiếng: “Dù sao cũng không phải ta”.
“Ta biết...”
Tần Ninh bình tĩnh nói.
Lúc này, những thân ảnh ở giữa không trung bị dính vào lưới, thân thể hóa thành khí đen, kêu gào thảm thiết, nghe mà chói tai, nhưng dù thế nào cũng vẫn không thể nào thoát khỏi cái lưới đó.
Tần Ninh trầm tư một chút rồi cười nói: “Ta nghĩ, ta biết là ai rồi...”
Sau đó, hắn bước ra, nhìn quanh, cười nói: “Cô nhóc, đến thì ra mặt đi, sao phải rụt rè như thế, ta cũng có ăn thịt cô đâu!”
“Hì hì...”
Một tiếng cười nghịch ngợm vang lên, giữa không trung xuất hiện hai bóng người.
Cô gái đi đầu mặc quần dài màu hồng phấn, khoác một dải lụa xanh nhạt, vòng eo nhỏ nhắn, vòng ngực cong quyến rũ làm người ta cảm thấy thích mắt.
Lão Vệ vẫn híp mắt, không nhúc nhích, dường như không có ý định nhúng tay vào.
Mà ánh mắt của Tần Triết cũng luôn dừng lại trên người lão Vệ, muốn xem ông già này sẽ xuất thủ thế nào.
Rầm rầm rầm....
Mà lúc này, hơn mười cao thủ cảnh giới Thiên Võ cùng Hồng Thiết cảnh giới Thiên Nguyên ba nguyên đang phi xuống đột nhiên ngừng lại.
Giữa đám Hồng Thiết và Tần Ninh, có một hàng quạ đen bay vút qua, con nào con nấy đập cánh, ngưng ra từng luồng khí đen.
Những luồng khí đen đó khuếch tán ra thành những mảng lưới màu đen to lớn mạnh mẽ, đỡ trước người Tần Ninh.
Từng tên võ giả không kịp chuẩn bị, vọt tới cái lưới đen đó, tức thì cả người dính chặt vào, bị khí đen ăn mòn, phát ra âm thanh thảm thiết.
Thấy cảnh này, Tần Ninh hơi sửng sốt.
“Lão Vệ...”
“Công tử, không phải lão hủ...”, lão Vệ vô tội nói.
Ông ta biết, người của Phi Hồng Môn đều không thể làm Tần Ninh bị thương, nên mới không ra tay.
Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ.
“Nhìn ta làm gì? Không phải ta”, Lâm Vi Vũ nhìn Tần Triết bên cạnh, ông ta cũng càng ngơ ngác.
Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng lên tiếng: “Dù sao cũng không phải ta”.
“Ta biết...”
Tần Ninh bình tĩnh nói.
Lúc này, những thân ảnh ở giữa không trung bị dính vào lưới, thân thể hóa thành khí đen, kêu gào thảm thiết, nghe mà chói tai, nhưng dù thế nào cũng vẫn không thể nào thoát khỏi cái lưới đó.
Tần Ninh trầm tư một chút rồi cười nói: “Ta nghĩ, ta biết là ai rồi...”
Sau đó, hắn bước ra, nhìn quanh, cười nói: “Cô nhóc, đến thì ra mặt đi, sao phải rụt rè như thế, ta cũng có ăn thịt cô đâu!”
“Hì hì...”
Một tiếng cười nghịch ngợm vang lên, giữa không trung xuất hiện hai bóng người.
Cô gái đi đầu mặc quần dài màu hồng phấn, khoác một dải lụa xanh nhạt, vòng eo nhỏ nhắn, vòng ngực cong quyến rũ làm người ta cảm thấy thích mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.