Chương 2193: "Đừng có kết luận vội vàng như thế".
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Mười vạn linh thạch trung cấp, sau nửa ngày tiêu hết bốn, năm vạn.
Lý Nhàn Ngư cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Nhưng khi nhìn Tần Ninh thì thấy thời khắc này Tần Ninh mang dáng vẻ hết sức hài lòng.
Nhất là khi nhìn cái hồ lô bên hông thì càng yêu thích không buông.
Lý Nhàn Ngư thật sự không biết rốt cuộc Tần Ninh định làm cái gì!
Lẽ nào những thứ này thật sự đều là bảo bối?
Nhưng Tần Ninh chỉ nhìn qua liền quyết định mua.
Không thể đến nỗi tất cả đều là bảo bối chứ?
Hai thầy trò lại quay trở lại đại sảnh trước đó lần nữa.
Vẫn là người thị nữ kia mỉm cười bước đến.
"Hai vị khách quan, khu giao dịch tự do không phải ở đây, có phải hai vị lạc đường rồi không? Ta có thể dẫn hai vị đi đến khu giao dịch tự do".
Người thị nữ lịch sự lễ phép nói.
"Không đi nhầm đâu, chính là chỗ này".
Tần Ninh cười nói: "Gọi quản sự của các ngươi ra đây bàn bạc, ta có đồ tốt muốn lấy ra".
Nghe thấy lời này, người thị nữ cười nói: "Vị công tử này, Vạn Thiên các của chúng ta có quy định, giao dịch dưới năm vạn linh thạch trung phẩm thì có thể giao dịch ở trong đại sảnh".
"Cao hơn mười vạn thì mới do đích thân quản sự tiếp đãi".
Tần Ninh cười nói: "Yên tâm, chắc chắn là một vụ làm ăn lớn".
Người thị nữ cười nói: "Nếu đã như vậy thì mời hai vị đi theo ta".
Người thị nữ dẫn Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư đi vòng qua đại sảnh đến phía sau.
Phía sau đại sảnh là một dãy phòng, người đến kẻ lui đều là thị nữ dẫn theo một vài vị khách ra vào từng căn phòng.
Đi vào bên trong phòng có một người đàn ông thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi lúc này đứng dậy.
"Lục quản sự, hai vị này có đồ muốn bán".
"Ồ? Mời ngồi".
Lục quản sự nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, có hơi khách khí.
Vạn Thiên các dù sao cũng đang làm ăn trên toàn bộ ngàn vạn đại lục.
Trừ trường hợp gặp phải khách hàng không nói đạo lý ra thì bằng không thái độ vẫn rất khách khí.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cười nói: "Quyền hạn của ngươi lớn bao nhiêu? Có thể tự mình quyết định giao dịch trên trăm vạn linh thạch trở lên không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Lục quản sự khẽ động.
"Công tử có thể lấy bảo vật ra trước để tại hạ giám định một chút được không?"
Tần Ninh phất phất tay.
Lý Nhàn Ngư lấy ra tảng đá màu đỏ sẫm kia.
Lục quản sự nhìn về phía tảng đá màu đỏ sẫm, cẩn thận nghiên cứu, dần dần hai đầu lông mày hơi nhăn lại.
"Vị công tử này phải xưng hô như nào đây?"
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh công tử, thứ lỗi cho ta nói thẳng, món đồ này của ngài... chẳng có giá trị gì cả..."
Xong rồi, một vạn linh thạch coi như đổ sông đổ biển rồi.
"Đừng có kết luận vội vàng như thế".
Tần Ninh mỉm cười, ngón tay chỉ ra.
Lý Nhàn Ngư cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Nhưng khi nhìn Tần Ninh thì thấy thời khắc này Tần Ninh mang dáng vẻ hết sức hài lòng.
Nhất là khi nhìn cái hồ lô bên hông thì càng yêu thích không buông.
Lý Nhàn Ngư thật sự không biết rốt cuộc Tần Ninh định làm cái gì!
Lẽ nào những thứ này thật sự đều là bảo bối?
Nhưng Tần Ninh chỉ nhìn qua liền quyết định mua.
Không thể đến nỗi tất cả đều là bảo bối chứ?
Hai thầy trò lại quay trở lại đại sảnh trước đó lần nữa.
Vẫn là người thị nữ kia mỉm cười bước đến.
"Hai vị khách quan, khu giao dịch tự do không phải ở đây, có phải hai vị lạc đường rồi không? Ta có thể dẫn hai vị đi đến khu giao dịch tự do".
Người thị nữ lịch sự lễ phép nói.
"Không đi nhầm đâu, chính là chỗ này".
Tần Ninh cười nói: "Gọi quản sự của các ngươi ra đây bàn bạc, ta có đồ tốt muốn lấy ra".
Nghe thấy lời này, người thị nữ cười nói: "Vị công tử này, Vạn Thiên các của chúng ta có quy định, giao dịch dưới năm vạn linh thạch trung phẩm thì có thể giao dịch ở trong đại sảnh".
"Cao hơn mười vạn thì mới do đích thân quản sự tiếp đãi".
Tần Ninh cười nói: "Yên tâm, chắc chắn là một vụ làm ăn lớn".
Người thị nữ cười nói: "Nếu đã như vậy thì mời hai vị đi theo ta".
Người thị nữ dẫn Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư đi vòng qua đại sảnh đến phía sau.
Phía sau đại sảnh là một dãy phòng, người đến kẻ lui đều là thị nữ dẫn theo một vài vị khách ra vào từng căn phòng.
Đi vào bên trong phòng có một người đàn ông thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi lúc này đứng dậy.
"Lục quản sự, hai vị này có đồ muốn bán".
"Ồ? Mời ngồi".
Lục quản sự nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, có hơi khách khí.
Vạn Thiên các dù sao cũng đang làm ăn trên toàn bộ ngàn vạn đại lục.
Trừ trường hợp gặp phải khách hàng không nói đạo lý ra thì bằng không thái độ vẫn rất khách khí.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, cười nói: "Quyền hạn của ngươi lớn bao nhiêu? Có thể tự mình quyết định giao dịch trên trăm vạn linh thạch trở lên không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Lục quản sự khẽ động.
"Công tử có thể lấy bảo vật ra trước để tại hạ giám định một chút được không?"
Tần Ninh phất phất tay.
Lý Nhàn Ngư lấy ra tảng đá màu đỏ sẫm kia.
Lục quản sự nhìn về phía tảng đá màu đỏ sẫm, cẩn thận nghiên cứu, dần dần hai đầu lông mày hơi nhăn lại.
"Vị công tử này phải xưng hô như nào đây?"
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh công tử, thứ lỗi cho ta nói thẳng, món đồ này của ngài... chẳng có giá trị gì cả..."
Xong rồi, một vạn linh thạch coi như đổ sông đổ biển rồi.
"Đừng có kết luận vội vàng như thế".
Tần Ninh mỉm cười, ngón tay chỉ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.