Chương 4700: Huyết Ma tộc sao?
Oa Ngưu Cuồng Bôn
24/11/2024
Tấn Triết nắm chặt hai tay, gào lên: “Là kẻ nào làm?”
Giản Bác cố kìm nước mắt, nhưng lúc này cơ thể hắn ta cũng đang run rẩy không kiểm soát được.
Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đứng ở một bên, nhưng không biết phải nói gì để an ủi cả ba.
Lúc này, Tần Ninh đi tới trước thi thể đó.
Bàn tay khẽ duỗi ra.
Ngay lập tức, Đường Minh vốn dĩ nhìn như vừa mới chết, máu thịt bỗng hóa thành bụi, chỉ còn lại bộ xương.
Khuôn mặt đầu lâu đối diện với Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh phát hiện giữa xương cốt của Đường Minh xuất hiện một bộ xương giống như xương gấu.
“Xích Viêm Thiên Hùng…”
Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Đúng vậy.
Là Đường Minh.
Thánh thú cấp bảy Xích Viêm Thiên Hùng!
Tần Ninh không có ấn tượng gì về năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ.
Bởi vì năm đó, khi kiếp thứ hai của hắn kết thúc, năm người này vẫn chưa vào Thánh Thú Tông.
Nhưng…
Ba người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh sớm hơn một chút đã vào Thánh Thú Tông.
Hắn chỉ nhớ Đường Minh lúc đó mới năm sáu tuổi, trông khoẻ mạnh kháu khỉnh…
Nhoáng một cái đã qua hàng vạn năm, chàng trai nhỏ bé đã trưởng thành.
Nhưng…
Lúc này Tần Ninh giơ tay lên rồi lại đặt xuống.
“Thanh Vân, Thạch Đầu, nhận lấy thi thể đi...sau khi trở về Thánh Thú Tông, an táng cẩn thận”.
“Vâng!”
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương tiến lên.
Lúc này ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa không thể kìm nén được bản thân...
Tần Ninh lùi lại mấy bước, ngồi ở rìa đài đá, hai tay khẽ nắm chặt.
“Tần Ninh...”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều nhìn về phía Tần Ninh.
“Ta không sao”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Có một số việc cần phải suy nghĩ chút”.
Tần Ninh nói xong lời này, liền không nói nữa.
Năm đó, hắn tiến vào thánh cảnh Vị Ương, tứ đại cấm địa đều tiến vào một lần.
Từ dấu vết lúc trước, sau hắn còn có người tiến vào thánh cảnh Vị Ương, chẳng lẽ là Đường Minh?
Sẽ không.
Cảnh giới Thánh Vương của Đường Minh không thể nào phá được đế trận.
Ôn Hiến Chi...
Lẽ nào là Ôn Hiến Chi đã đi vào?
Mà ba người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh chỉ theo bước chân của sư phụ bọn họ mà tiến vào nơi này.
Đường Minh chết ở đây.
Còn Hạo Thiên, Y Linh Chỉ và Ôn Hiến Chi thì sao?
Hơn nữa, là ai giết?
Huyết Ma tộc sao?
Lúc này Tần Ninh cảm thấy có chút rối bời.
Một lúc lâu sau, Tần Ninh đột nhiên đứng dậy.
“Tần tiên sinh...”
“Sư Tôn...”
Mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh mới nhìn về phía mọi người, nhưng lại nói: “Ta đã bỏ sót một việc”.
Tần Ninh liền đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài Linh cung pha lê.
Giản Bác cố kìm nước mắt, nhưng lúc này cơ thể hắn ta cũng đang run rẩy không kiểm soát được.
Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đứng ở một bên, nhưng không biết phải nói gì để an ủi cả ba.
Lúc này, Tần Ninh đi tới trước thi thể đó.
Bàn tay khẽ duỗi ra.
Ngay lập tức, Đường Minh vốn dĩ nhìn như vừa mới chết, máu thịt bỗng hóa thành bụi, chỉ còn lại bộ xương.
Khuôn mặt đầu lâu đối diện với Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh phát hiện giữa xương cốt của Đường Minh xuất hiện một bộ xương giống như xương gấu.
“Xích Viêm Thiên Hùng…”
Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Đúng vậy.
Là Đường Minh.
Thánh thú cấp bảy Xích Viêm Thiên Hùng!
Tần Ninh không có ấn tượng gì về năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Hoạ.
Bởi vì năm đó, khi kiếp thứ hai của hắn kết thúc, năm người này vẫn chưa vào Thánh Thú Tông.
Nhưng…
Ba người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh sớm hơn một chút đã vào Thánh Thú Tông.
Hắn chỉ nhớ Đường Minh lúc đó mới năm sáu tuổi, trông khoẻ mạnh kháu khỉnh…
Nhoáng một cái đã qua hàng vạn năm, chàng trai nhỏ bé đã trưởng thành.
Nhưng…
Lúc này Tần Ninh giơ tay lên rồi lại đặt xuống.
“Thanh Vân, Thạch Đầu, nhận lấy thi thể đi...sau khi trở về Thánh Thú Tông, an táng cẩn thận”.
“Vâng!”
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương tiến lên.
Lúc này ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa không thể kìm nén được bản thân...
Tần Ninh lùi lại mấy bước, ngồi ở rìa đài đá, hai tay khẽ nắm chặt.
“Tần Ninh...”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều nhìn về phía Tần Ninh.
“Ta không sao”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Có một số việc cần phải suy nghĩ chút”.
Tần Ninh nói xong lời này, liền không nói nữa.
Năm đó, hắn tiến vào thánh cảnh Vị Ương, tứ đại cấm địa đều tiến vào một lần.
Từ dấu vết lúc trước, sau hắn còn có người tiến vào thánh cảnh Vị Ương, chẳng lẽ là Đường Minh?
Sẽ không.
Cảnh giới Thánh Vương của Đường Minh không thể nào phá được đế trận.
Ôn Hiến Chi...
Lẽ nào là Ôn Hiến Chi đã đi vào?
Mà ba người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh chỉ theo bước chân của sư phụ bọn họ mà tiến vào nơi này.
Đường Minh chết ở đây.
Còn Hạo Thiên, Y Linh Chỉ và Ôn Hiến Chi thì sao?
Hơn nữa, là ai giết?
Huyết Ma tộc sao?
Lúc này Tần Ninh cảm thấy có chút rối bời.
Một lúc lâu sau, Tần Ninh đột nhiên đứng dậy.
“Tần tiên sinh...”
“Sư Tôn...”
Mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh mới nhìn về phía mọi người, nhưng lại nói: “Ta đã bỏ sót một việc”.
Tần Ninh liền đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài Linh cung pha lê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.