Phong Thần Châu

Chương 3714: Không bằng trực tiếp xoá bỏ.  

Oa Ngưu Cuồng Bôn

18/11/2024

               Những tiếng phụt phụt phụt phụt vang lên, lúc này ba bóng người chật vật rút lui, phần bụng xuất hiện vết thương.  

             Giờ phút này U Tiêu Tiêu cũng thừa thắng xông lên.  

             U Linh đao tràn ngập ánh lửa, tốc độ cực nhanh, khiến cả thân thể của U Tiêu Tiêu cũng giống như ma mị.  

             Ầm ầm ầm… Những tiếng va chạm vang lên.  

             Ba bóng người đều bị U Tiêu Tiêu đánh lui, rơi xuống mặt đất.  

             Cả người U Tiêu Tiêu rơi xuống, nắm chặt U Linh đao nhìn về phía ba người.  

             Ba người này đều có thực lực Vương Giả tứ phẩm, nhưng vẫn không phải đối thủ của cô bé.  

             “Tần ca ca!”  

             Quay đầu nhìn về phía Tần Ninh, U Tiêu Tiêu cười nói: “Ta có lợi hại không?”  

             Tần Ninh mỉm cười, gật đầu.  

             “Giết bọn họ đi!”  

             Tần Ninh mở miệng nói.  

             Nghe thấy lời này, U Tiêu Tiêu lại sững sờ.  

             “Sao vậy?”  

             “Ta…”, “Chưa từng giết người?”  

             Tần Ninh tới gần U Tiêu Tiêu, nói: “Thân là võ giả thì chắc chắn phải thấy máu, muội chưa từng giết người, Hư Vô Sinh rèn luyện muội kiểu gì vậy?”  

             “Lần nào hắn ta cũng đánh nhau với ta ở cảnh địa Sinh Tử, thế nhưng lần nào ta cũng chỉ chém giết yêu thú”.  

             U Tiêu Tiêu cúi đầu nói.  

             Đúng là chưa bao giờ giết người! Tần Ninh nghe vậy thì có chút kinh ngạc.  

             “Cẩn thận!”  

             Chỉ là trong nháy mắt, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.  

             Lúc này bóng người Mộc Phong cũng đánh tới.  

             Tốc độ của Tần Ninh lại nhanh hơn, bàn tay nhanh chóng lướt qua hai gò má của U Tiêu Tiêu, đánh một chưởng ra.  

             Ầm... Tiếng nổ tung vang lên.  

             Sau lưng U Tiêu Tiêu, bóng người vốn muốn đánh ra kia nổ tung trong nháy mắt.  

             Bàn tay Tần Ninh nhuốm đầy máu.  

             “A...”, U Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng.  

             Trên thực tế, lúc ấy U Tiêu Tiêu mới tám, chín tuổi, tâm trí cũng như trẻ con mà thôi.  

             Thời gian trôi qua mấy chục năm, U Tiêu Tiêu vẫn luôn được Hư Vô Sinh huấn luyện tăng cảnh giới lên, rèn luyện cơ sở.  

             Nhưng thật sự chưa bao giờ giết người.  

             Cũng chưa bao giờ giao lưu với người khác.  

             Có thể nói bây giờ tâm trí của U Tiêu Tiêu không chênh lệch với trước kia là bao.  



             Giờ phút này, Tần Ninh đưa một cái tay lên vuốt đầu U Tiêu Tiêu, cưng chiều cười nói: “Không được mềm lòng nương tay!”  

             “Lần sau nếu không xuống tay được thì phải nghĩ đến việc Hư Vô Sinh đối xử với muội như thế nào!”  

             “Phải hung ác đối với kẻ địch!”  

             U Tiêu Tiêu khẽ gật đầu.  

             Tần Ninh cũng không nhiều lời nữa.  

             Loại chuyện này cần chuyển biến tâm trạng từ từ.  

             U Tiêu Tiêu vừa được tự do không bao lâu, bây giờ không có cách nào chuyển biến được cũng là điều bình thường.  

             Chỉ là sau này chắc chắn sẽ phải đối mặt với việc chém giết không ít.  

             Đây chỉ là bắt đầu.  

             Giờ phút này, Mộc Phong cũng không nhàn rỗi, trong nháy mắt lao thẳng về hướng hai bóng người đang đánh nhau với huyền thú kia.  

             Giờ phút này, hai người còn lại đều biến đổi ánh mắt, đang muốn bỏ chạy.  

             “Chạy trốn được sao?”  

             Bóng người Mộc Phong lóe lên, từng huyền ấn ngưng tụ, hai bóng người đều bị trói lại.  

             Giờ phút này Tần Ninh cũng nhìn về phía hai người sau lưng U Tiêu Tiêu.  

             Võ giả kia đã chết, máu tươi chảy xuôi ra.  

             Thế nhưng cũng không phải là thân thể võ giả cấu tạo như vậy.  

             “Con rối!”  

             Tần Ninh lẩm bẩm: “Lại là con rối...”, Cửu Anh cũng ngạc nhiên nói: “Tần gia, xem ra lần trước lúc ở biển Thiên Ngoại, người của Thiên Đế Các vẫn còn để lại một chiêu sau”.  

             “Ừm!”  

             Tần Ninh gật đầu nói: “Chắc hẳn lúc ấy Văn Hiên đây chỉ là mồi nhử khiến cho chúng ta mắc lừa mà thôi”.  

             “Xem ra vẫn có một ít Thánh Khôi bị bọn họ mang đi!”  

             Tần Ninh nhìn về phía hai người khác, trực tiếp giết chết.  

             Giờ phút này, Mộc Phong cũng túm lấy hai người kia đi tới.  

             “Con rối Vương Giả ngũ phẩm, chiêu trò này cũng không nhỏ!”  

             Mộc Phong không nhịn được nói: “Thiên Đế Các lợi hại như vậy?”  

             Tần Ninh chậm rãi nói: “Từ thế giới Cửu Thiên truyền xuống, xem ra là Đế Lâm Thiên đang chuẩn bị làm gì đó, những hành động bây giờ chính là bắt đầu”.  

             Mộc Phong lập tức hằm hè xoa tay: “Được được được, lần này lão phu sẽ chặt đầu chó của hắn ta!”  

             “Vậy được, Đế Lâm Thiên giao cho ngươi!”  

             Nghe thấy lời này, Mộc Phong lập tức sững sờ.  

             “Đừng... Ta khoác lác đấy...”, U Tiêu Tiêu ở một bên không nhịn được che miệng nở nụ cười.  

             Cho dù là Cửu Anh hay là Mộc Phong ở trước mặt Tần Ninh, có đôi khi thật sự rất thú vị.  

             Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh xắn của U Tiêu Tiêu nở nụ cười, Mộc Phong bỗng nhiên ngẩn ngơ.  

             Keng... Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.  



             Ánh kiếm phản xạ lên trên mặt Mộc Phong.  

             Nhìn thấy Tần Ninh đưa mắt nhìn sang, Mộc Phong đột nhiên giật mình một cái.  

             Dường như một giây sau, đầu to đầu nhỏ đều sẽ xong đời!   

             “Ta đang xem chim bay bên kia, thật là đẹp”.  

             Mộc Phong xấu hổ cười.  

             Nhưng trong lòng thì mắng, ông đây bị nhốt ba vạn năm, vất vả lắm mới được nhìn thấy một cô gái, nhìn nhiều vài lần cũng không được ư?  

             Hơn nữa cô nhóc này cũng không phải khẩu vị của ông đây!   

             “Chim?  

             Nào có?”  

             Cửu Anh duỗi cổ nói như tên trộm: “Lão già, nơi này đánh nhau kịch liệt như vậy, có chim cũng không dám bay qua, ngươi vẫn nên quản lý tốt đôi mắt của mình...”, rầm... Cửu Anh còn chưa nói xong một câu, từng huyền ấn đã ngưng tụ thành một nắm đấm, trực tiếp đánh bay nó trong nháy mắt.  

             Giờ phút này Mộc Phong tỏ ra không có việc gì, nhìn về phía Tần Ninh, cười ha hả nói: “Bây giờ, ngươi xem, chim... bay xa...”.  

             “Mẹ nhà ngươi...”, giọng nói của Cửu Anh phiêu đãng ra.  

             U Tiêu Tiêu ở một bên nhìn mà cười vui vẻ.  

             Cho dù là Mộc Phong lão đầu hay là Cửu Anh đều rất thú vị... Tần Ninh nhìn về phía hai Thánh Khôi kia, chậm rãi nói: “Thánh Nhân luyện chế con rối, truyền đến đại lục Vạn Thiên, Đế Lâm Thiên cần những thứ này”.  

             “Nhưng mà không nghĩ tới lại lấy cảnh giới Vương Giả ra dùng như thế…”, Mộc Phong không nhịn được nói: “Chắc là biết ngươi ở chỗ này nên mới cho bọn họ tới giết ngươi đi...”, Tần Ninh nhìn về phía hai Thánh Khôi, nửa ngày sau mới mở miệng nói: “Xoá bỏ đi”.  

             Không điều tra được gì từ trên người Thánh Khôi.  

             Không bằng trực tiếp xoá bỏ.  

             “Ta không sợ bọn họ ra, chỉ sợ bọn họ không xuất hiện”.  

             Tần Ninh cười nói: “Lần này nên giết Đế Lâm Thiên, chơi trốn tìm lâu như vậy rồi, Đế Lâm Thiên... không còn nơi nào để trốn nữa”.  

             Ở kiếp này, từ sau khi một sợi hồn khí của Tần Kinh Mặc tán loạn, cùng với việc Lý Nhất Phong xuất hiện và cái chết của Hư Vô Sinh trước đó không lâu.  

             Tất cả đều đang chứng minh rõ với Tần Ninh, Đế Lâm Thiên đang xây ra một tấm lưới, một tấm lưới liên quan đến Tần Ninh hắn.  

             Nếu đã như vậy thì lần này sẽ giải quyết! Đế Lâm Thiên phải chết! Tứ đại Ma tộc còn lại cũng phải tiêu diệt.  

             Đại lục Vạn Thiên không thể có sai sót.  

             Nơi này là căn cơ của toàn bộ Thương Mang Vân Giới.  

             Căn cơ không còn, lầu cao vạn trượng sao có thể duy trì ổn định?  

             “Dù sao ngươi cũng là vương Trận sư, chắc ít nhiều cũng có thể cảm giác được trận pháp mà ngươi bố trí đang ở vị trí đại khái nào chứ?”  

             Nghe thấy lời này, Mộc Phong mỉm cười.  

             “Có một chút đầu mối, ta dẫn ngươi đi xem!”  

             Mộc Phong thì dẫn đường, khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra.  

             Cửu Anh đứng trên bả vai Tần Ninh, mặt mũi bầm dập, không nói một lời.  

             Ai cũng bắt nạt Hung Vương! Sớm muộn gì Hung Vương cũng sẽ bắt nạt lại!  

             

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook