Chương 4866: "Không làm được sư tôn ơi".
Oa Ngưu Cuồng Bôn
28/11/2024
Chậc!
Thôi vẫn nên liều chết chống đỡ đi.
Hỏi han không có nghĩa lý gì hết, vô duyên vô cớ bị mắng nữa.
Bốn vị Thánh Đế Ma tộc đều ra tay rất tàn nhẫn, một người một chó chống chọi lại đòn đánh của bọn họ vô cùng gian nan.
"Tiên sinh không ra tay ư?"
Xảo Vân Đóa thu hồi nụ cười trên môi, nói: "Mặc dù hai bọn họ không phải là đế nhưng lại rất khó đối phó, nếu tiên sinh không ra tay, chỉ sợ tên Tần Ninh kia lại làm ra chuyện gì đáng sợ, đến khi ấy, tình hình có thể sẽ mất khống chế".
Người đàn ông mặc áo xanh nghe vậy, cười đáp: "Ta không thể ra tay, chỉ có thể đứng ngoài xem thôi, nếu ta ra tay, hắn sẽ biết ta là ai".
"Vậy thì sao chứ? Hôm nay chính là ngày chết của hắn", Huyết Âm Phục lạnh lùng phản bác.
Người đàn ông áo xanh nghe vậy, không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn vào Tần Ninh.
Đúng lúc này, ánh mắt Tần Ninh cũng dõi về phía người đàn ông áo xanh.
Bọn họ mắt đối mắt, sát khí tỏa ra xung quanh.
"Sợ ta biết là ai sao? Hôm nay muốn giết ta, còn dấu đầu lòi đuôi làm gì?"
Nghe Tần Ninh nói vậy, người đàn ông áo xanh chỉ cười cười: "Cho dù ngươi có chết, đại nhân nhà ta cũng dặn dò cẩn thận đề phòng chiêu sau của ngươi, có thể khi ngươi chết cũng sẽ truyền tin tức ra ngoài, dù sao... thánh cảnh Vị Ương này... ngươi hiểu rõ nó hơn chúng ta nhiều".
Tần Ninh cười cợt, không nói gì nhiều.
Rầm...
Cùng lúc đó, tiếng nổ động trời vang vọng đến.
Xung lực cuồng bạo lan rộng ra xung quanh.
Ầm...
Một bóng dáng bị đánh lui ra sau hàng cây số, rồi té rầm trên mặt đất, đất đai xung quanh nứt toạc, đất đã đổ sập.
Rầm!
Một bóng dáng khác cũng bị đánh lui ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
"Không làm được sư tôn ơi".
Giờ đây, Ôn Hiến Chi ôm ngực, mặt đầy đau đớn nói.
"Đủ rồi".
Ông Hiến Chi vội vã lui về.
Phệ Thiên Giảo thu nhỏ bản thân lại tầm một thước, rồi ôm cái chân to lớn của Ôn Hiến Chi, rồi cùng hắn ta vội vàng rút quân.
Nhìn thấy hành động của một người một chó kia, mọi người ở đây đều không thốt nên lời.
Thôi vẫn nên liều chết chống đỡ đi.
Hỏi han không có nghĩa lý gì hết, vô duyên vô cớ bị mắng nữa.
Bốn vị Thánh Đế Ma tộc đều ra tay rất tàn nhẫn, một người một chó chống chọi lại đòn đánh của bọn họ vô cùng gian nan.
"Tiên sinh không ra tay ư?"
Xảo Vân Đóa thu hồi nụ cười trên môi, nói: "Mặc dù hai bọn họ không phải là đế nhưng lại rất khó đối phó, nếu tiên sinh không ra tay, chỉ sợ tên Tần Ninh kia lại làm ra chuyện gì đáng sợ, đến khi ấy, tình hình có thể sẽ mất khống chế".
Người đàn ông mặc áo xanh nghe vậy, cười đáp: "Ta không thể ra tay, chỉ có thể đứng ngoài xem thôi, nếu ta ra tay, hắn sẽ biết ta là ai".
"Vậy thì sao chứ? Hôm nay chính là ngày chết của hắn", Huyết Âm Phục lạnh lùng phản bác.
Người đàn ông áo xanh nghe vậy, không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn vào Tần Ninh.
Đúng lúc này, ánh mắt Tần Ninh cũng dõi về phía người đàn ông áo xanh.
Bọn họ mắt đối mắt, sát khí tỏa ra xung quanh.
"Sợ ta biết là ai sao? Hôm nay muốn giết ta, còn dấu đầu lòi đuôi làm gì?"
Nghe Tần Ninh nói vậy, người đàn ông áo xanh chỉ cười cười: "Cho dù ngươi có chết, đại nhân nhà ta cũng dặn dò cẩn thận đề phòng chiêu sau của ngươi, có thể khi ngươi chết cũng sẽ truyền tin tức ra ngoài, dù sao... thánh cảnh Vị Ương này... ngươi hiểu rõ nó hơn chúng ta nhiều".
Tần Ninh cười cợt, không nói gì nhiều.
Rầm...
Cùng lúc đó, tiếng nổ động trời vang vọng đến.
Xung lực cuồng bạo lan rộng ra xung quanh.
Ầm...
Một bóng dáng bị đánh lui ra sau hàng cây số, rồi té rầm trên mặt đất, đất đai xung quanh nứt toạc, đất đã đổ sập.
Rầm!
Một bóng dáng khác cũng bị đánh lui ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
"Không làm được sư tôn ơi".
Giờ đây, Ôn Hiến Chi ôm ngực, mặt đầy đau đớn nói.
"Đủ rồi".
Ông Hiến Chi vội vã lui về.
Phệ Thiên Giảo thu nhỏ bản thân lại tầm một thước, rồi ôm cái chân to lớn của Ôn Hiến Chi, rồi cùng hắn ta vội vàng rút quân.
Nhìn thấy hành động của một người một chó kia, mọi người ở đây đều không thốt nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.