Chương 3678: Kỳ Hán Nguyên làm sao biết?
Oa Ngưu Cuồng Bôn
18/11/2024
Nhưng bây giờ Chu Dịch đang nghĩ nên làm thế nào?
Tần Ninh trực tiếp đại giá đến chơi, rõ ràng là giết người, ông ta mặt đầy ngơ ngác không biết tại sao!
“Tần công tử, có gì thì nói, đừng tổn thương hòa khí!”, Chu Dịch lại nói.
Ông ta thật sự sợ.
Tần Ninh cũng là Vương Giả.
Tên nhãi này khi chưa là Vương Giả, giết Vương Giả cũng có thể làm được.
Bây giờ đến Vương Giả... vậy phải mạnh đến nhường nào?
Tần Ninh liếc Chu Dịch một cái, nói: “Nếu ngươi không biết chuyện tình thì bây giờ tránh ra, ta tha cho ngươi một mạng”.
“Hôm nay hễ là ngăn cản ta, ta đều ngần thừa nhận các ngươi biết rõ tình hình, giết không tha!”
Lời này vừa nói ra, Chu Dịch mặt liền biến sắc.
Lúc này muốn ngăn cản lại không dám ngăn cản.
“Hừ, Tần Ninh, ngươi coi Ngự Hư tông là chỗ nào mà ngươi giở trò lưu manh?”
“Đường chủ Lý Cù, bớt tranh cãi một chút”.
Chu Dịch vội vàng nói.
Tần Ninh không như những người khác, không thể dọa hắn, người càng dọa hắn thì càng xong đời.
“Chu Dịch, bổn tọa nếu mới nhậm chức đường chủ Ngự Hư tông, đương nhiên không sợ”.
“Ỷ vào thực lực Vương Giả đến Ngự Hư tông ta giở thói ngang ngược? Tần Ninh, ngươi còn chưa đủ...”
Chỉ là đường chủ Lý Cù còn chưa nói hết, giữa cổ máu tươi trào ra.
Hắn ta trợn tròn mắt ngón tay chỉ Tần Ninh, ô ô muốn nói gì, nhưng một câu cũng không nói được.
Một vị đường chủ Thiên Nhân thất bộ toi mạng.
Tần Ninh thu bàn tay về, hờ hững nói: “Người không liên quan thì cút đi, từ giờ phút này, Ngự Hư tông không còn tồn tại, ai còn ở bên trong Ngự Hư tông, chết đừng trách ta.
Một luồng hơi thở Vương Giả giải phóng.
Lúc này hơi thở tàn sát lạnh lẽo trong cơ thể Tần Ninh hoàn toàn hiện ra.
Lần này hắn thật sự nổi giận.
Thanh Ninh các bị thương, Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa chết.
Thiên Ngoại Tiên bị thương, Tiên Vũ Sinh chết, Tiên Hàm suýt chút nữa bỏ mạng.
Chuyện tốt Thiên Đế các làm.
Đâu đâu cũng nhằm vào hắn.
Nếu đã như vậy thì hắn phải làm phản kích.
Muốn chém cánh tay ta?
Vậy trước tiên chặt đứt thủ đoạn của ngươi! Đế Lâm Thiên, tỷ thí chân chính bắt đầu.
Lần này không tin ngươi không xuất hiện.
“Hư Vô Sinh, có gan làm thì phải có gan xuất hiện, sợ cái gì? Ta chẳng qua chỉ là một Vương Giả nhất phẩm đứng trước Vương Giả cửu phẩm ngươi, sợ ta làm gì?”
Một tiếng gầm thét truyền mười mấy dặm, toàn bộ Ngự Hư tông lúc này xôn xao.
Soạt soạt soạt… tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Từng thân ảnh lúc này xuất hiện.
Càng ngày càng nhiều Thiên Nhân tụ tập ở chỗ này.
“Kẻ nào làm càn?”
“Chấp pháp đường Ngự Hư tông ở đâu, chém chết tên này!”
“Giết không tha!”
Một tiếng gầm thét của Tần Ninh chấn động toàn bộ Ngự Hư tông.
Từng vị Thiên Nhân lúc này hạ xuống, chen chúc tới xông về phía Tần Ninh.
Chu Dịch lúc này sắc mặt biến đổi lớn.
“Đừng động thủ, đừng động thủ!”
Nhưng bây giờ tinh thần quần chúng phấn chấn, căn bản không ai nghe Chu Dịch.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng.
“Lão quy, nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ tốt Tiên Hàm, Thiên Vương cũng không phá nổi mai rùa của ngươi, nếu ai đó khiến Tiên Hàm bị thương, ta uống canh mai rùa đấy!”
“Được rồi được rồi”.
Kim Nhãn Thạch Quy lúc này thân ảnh chợt lóe, bốn phía xuất hiện từng cột sáng, cách xa trung tâm giao chiến.
Lúc này Tiên Hàm kích động muốn nắm chặt thành hai quả đấm, nhưng đáng tiếc hai cánh tay đã không còn.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, nội tâm hắn ta vẫn kích động.
Ca đã trở lại rồi! Đây mới là U Vương, quả quyết sát phạt.
Cuộc đời này của Tần Ninh vẫn là bên ngoài bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, khiến hắn ta cảm thấy không phải là U Vương đã từng khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật kia.
Nhưng bây giờ U Vương đã thật sự trở về! Nhìn bốn phía từng thân ảnh ùn ùn kéo tới, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng khinh miệt.
“Hôm nay, Ngự Hư tông không còn tồn tại!”
“Bây giờ người không muốn rời khỏi Ngự Hư tông, chết dưới tay ta, một đường đi đến suối vàng”.
“Người muốn rời khỏi Ngự Hư tông, Tần Ninh ta cũng tuyệt đối không ngăn cản”.
“Vẫn là câu nói kia, kẻ nào ngăn cản ta giết kẻ đó!”
Từng âm thanh truyền đến trong ngoài Ngự Hư tông.
Nghe thấy lời này, vô số đệ tử mặt liền biến sắc.
Ai dám lớn giọng như vậy, muốn tiêu diệt Ngự Hư tông?
Tìm cái chết sao?
Ầm… Giữa trời đất vang lên từng tiếng nổ.
Trên trăm ngàn võ giả hướng về phía Tần Ninh.
Cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân lần lượt đến.
Nghe thấy lời này, không ít người nổi giận.
Ngự Hư tông chính là một trong lục đại bá chủ, ai dám bắt nạt?
Tần Ninh đây là đang tự tìm cái chết! Oanh… Một tiếng nổ vang lên.
Một tên trung niên vóc người khôi khô, phẫn nộ quát.
“Tôn nghiêm của Ngự Hư tông không thể khiêu khích!”
Nghe đến lời này, Tần Ninh cười nhạo.
“Buồn cười, tôn nghiêm của Tần Ninh ta càng không thể khiêu khích!”
Ầm… Một quyền giết ra, mấy chục thân ảnh trong nháy mắt nổ bể.
Lúc này Tần Ninh chẳng buồn quan tâm gì.
Không đi, xông lên, giết! Một hơi trong lòng kìm nén đến khó chịu.
Lúc này cần phải giải phóng.
Ầm… Tiếng nổ tung không ngừng đi sâu vào từ sơn môn Ngự Hư tông.
Bốn phía, dãy núi sụp đổ, đất đai nứt ra.
Mùi máu tanh tràn ngập giữa trời đất.
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
“Ma quỷ, Tần Ninh là ma quỷ!”
“Tên điên này!”
“Vương Giả Ngự Hư tông ta đâu, trừng trị tên này!”
Từng tiếng quát lúc này không ngừng vang lên.
Nhưng Tần Ninh không ngừng bước.
Ngự Hư tông lớn như vậy mà không ngừng sụp đổ, giống như luyện ngục nhân gian.
“Láo xược!”
Đột nhiên trong hư không một tiếng quát vang lên.
Nháy mắt, một thân ảnh mặc trường sam xuất hiện dưới bóng đêm.
“Thất Hư Vệ!”
Chu Dịch thấy một cảnh này, trố mắt nghẹn họng.
Vương Giả Ngự Hư Tông ngàn năm không ra đã hiện thân rồi.
Thất Hư Vệ! Chính là thất đại Vương Giả bên cạnh Hư Vương.
Bên trong Ngự Hư tông biết đến sự tồn tại của Thất Hư Vệ chỉ có mấy vị đường chủ.
Bảy người này vẫn chưa từng xuất hiện, nhưng là hôm nay đã hiện thân.
Bí mật của Ngự Hư tông lúc này đã hiện ra.
“Tần Ninh!”
Thân ảnh xuất hiện kia trách mắng nói: “Bổn tọa Kỳ Hán Nguyên! Thất giả của Thất Hư Vệ”.
“Thanh Ninh các bị Luyện Ngục ma công phá, Thiên Ngoại Tiên bị Thiên Đế các tập kích, liên quan gì đến Ngự Hư tông ta? Ngươi sát khí đằng đằng sát khí đến đây, quá láo xược rồi?”
Thân ảnh người nọ dần dần rơi xuống, quát mắng.
“Biết nhanh đấy, tin tức truyền nhanh như vậy sao? Hay là các ngươi đã sớm biết?”
Tần Ninh nhìn về phía một thân ảnh kia, giễu cợt nói: “Chuyện cho tới bây giờ, thoải mái thừa nhận, cái chết nên lĩnh thì phải lĩnh, nên đền mạng thì đến mạng, che che giấu giấu, xứng đáng được gọi là một trong lục đại bá chủ sao?”
Lúc này giữa trời đất, vô số người đều trố mắt nghẹn họng nhìn cảnh này.
Chu Dịch mặt lại đầy ngơ ngác.
Thanh Ninh các bị Luyện Ngục ma công phá?
Thiên Ngoại Tiên bị Thiên Đế các tập kích?
Ông ta căn bản còn không biết chuyện này.
Tần Ninh trực tiếp đại giá đến chơi, rõ ràng là giết người, ông ta mặt đầy ngơ ngác không biết tại sao!
“Tần công tử, có gì thì nói, đừng tổn thương hòa khí!”, Chu Dịch lại nói.
Ông ta thật sự sợ.
Tần Ninh cũng là Vương Giả.
Tên nhãi này khi chưa là Vương Giả, giết Vương Giả cũng có thể làm được.
Bây giờ đến Vương Giả... vậy phải mạnh đến nhường nào?
Tần Ninh liếc Chu Dịch một cái, nói: “Nếu ngươi không biết chuyện tình thì bây giờ tránh ra, ta tha cho ngươi một mạng”.
“Hôm nay hễ là ngăn cản ta, ta đều ngần thừa nhận các ngươi biết rõ tình hình, giết không tha!”
Lời này vừa nói ra, Chu Dịch mặt liền biến sắc.
Lúc này muốn ngăn cản lại không dám ngăn cản.
“Hừ, Tần Ninh, ngươi coi Ngự Hư tông là chỗ nào mà ngươi giở trò lưu manh?”
“Đường chủ Lý Cù, bớt tranh cãi một chút”.
Chu Dịch vội vàng nói.
Tần Ninh không như những người khác, không thể dọa hắn, người càng dọa hắn thì càng xong đời.
“Chu Dịch, bổn tọa nếu mới nhậm chức đường chủ Ngự Hư tông, đương nhiên không sợ”.
“Ỷ vào thực lực Vương Giả đến Ngự Hư tông ta giở thói ngang ngược? Tần Ninh, ngươi còn chưa đủ...”
Chỉ là đường chủ Lý Cù còn chưa nói hết, giữa cổ máu tươi trào ra.
Hắn ta trợn tròn mắt ngón tay chỉ Tần Ninh, ô ô muốn nói gì, nhưng một câu cũng không nói được.
Một vị đường chủ Thiên Nhân thất bộ toi mạng.
Tần Ninh thu bàn tay về, hờ hững nói: “Người không liên quan thì cút đi, từ giờ phút này, Ngự Hư tông không còn tồn tại, ai còn ở bên trong Ngự Hư tông, chết đừng trách ta.
Một luồng hơi thở Vương Giả giải phóng.
Lúc này hơi thở tàn sát lạnh lẽo trong cơ thể Tần Ninh hoàn toàn hiện ra.
Lần này hắn thật sự nổi giận.
Thanh Ninh các bị thương, Dương Tử Hiên và Dương Phong Hoa chết.
Thiên Ngoại Tiên bị thương, Tiên Vũ Sinh chết, Tiên Hàm suýt chút nữa bỏ mạng.
Chuyện tốt Thiên Đế các làm.
Đâu đâu cũng nhằm vào hắn.
Nếu đã như vậy thì hắn phải làm phản kích.
Muốn chém cánh tay ta?
Vậy trước tiên chặt đứt thủ đoạn của ngươi! Đế Lâm Thiên, tỷ thí chân chính bắt đầu.
Lần này không tin ngươi không xuất hiện.
“Hư Vô Sinh, có gan làm thì phải có gan xuất hiện, sợ cái gì? Ta chẳng qua chỉ là một Vương Giả nhất phẩm đứng trước Vương Giả cửu phẩm ngươi, sợ ta làm gì?”
Một tiếng gầm thét truyền mười mấy dặm, toàn bộ Ngự Hư tông lúc này xôn xao.
Soạt soạt soạt… tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Từng thân ảnh lúc này xuất hiện.
Càng ngày càng nhiều Thiên Nhân tụ tập ở chỗ này.
“Kẻ nào làm càn?”
“Chấp pháp đường Ngự Hư tông ở đâu, chém chết tên này!”
“Giết không tha!”
Một tiếng gầm thét của Tần Ninh chấn động toàn bộ Ngự Hư tông.
Từng vị Thiên Nhân lúc này hạ xuống, chen chúc tới xông về phía Tần Ninh.
Chu Dịch lúc này sắc mặt biến đổi lớn.
“Đừng động thủ, đừng động thủ!”
Nhưng bây giờ tinh thần quần chúng phấn chấn, căn bản không ai nghe Chu Dịch.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng.
“Lão quy, nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ tốt Tiên Hàm, Thiên Vương cũng không phá nổi mai rùa của ngươi, nếu ai đó khiến Tiên Hàm bị thương, ta uống canh mai rùa đấy!”
“Được rồi được rồi”.
Kim Nhãn Thạch Quy lúc này thân ảnh chợt lóe, bốn phía xuất hiện từng cột sáng, cách xa trung tâm giao chiến.
Lúc này Tiên Hàm kích động muốn nắm chặt thành hai quả đấm, nhưng đáng tiếc hai cánh tay đã không còn.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, nội tâm hắn ta vẫn kích động.
Ca đã trở lại rồi! Đây mới là U Vương, quả quyết sát phạt.
Cuộc đời này của Tần Ninh vẫn là bên ngoài bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, khiến hắn ta cảm thấy không phải là U Vương đã từng khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật kia.
Nhưng bây giờ U Vương đã thật sự trở về! Nhìn bốn phía từng thân ảnh ùn ùn kéo tới, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng khinh miệt.
“Hôm nay, Ngự Hư tông không còn tồn tại!”
“Bây giờ người không muốn rời khỏi Ngự Hư tông, chết dưới tay ta, một đường đi đến suối vàng”.
“Người muốn rời khỏi Ngự Hư tông, Tần Ninh ta cũng tuyệt đối không ngăn cản”.
“Vẫn là câu nói kia, kẻ nào ngăn cản ta giết kẻ đó!”
Từng âm thanh truyền đến trong ngoài Ngự Hư tông.
Nghe thấy lời này, vô số đệ tử mặt liền biến sắc.
Ai dám lớn giọng như vậy, muốn tiêu diệt Ngự Hư tông?
Tìm cái chết sao?
Ầm… Giữa trời đất vang lên từng tiếng nổ.
Trên trăm ngàn võ giả hướng về phía Tần Ninh.
Cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân lần lượt đến.
Nghe thấy lời này, không ít người nổi giận.
Ngự Hư tông chính là một trong lục đại bá chủ, ai dám bắt nạt?
Tần Ninh đây là đang tự tìm cái chết! Oanh… Một tiếng nổ vang lên.
Một tên trung niên vóc người khôi khô, phẫn nộ quát.
“Tôn nghiêm của Ngự Hư tông không thể khiêu khích!”
Nghe đến lời này, Tần Ninh cười nhạo.
“Buồn cười, tôn nghiêm của Tần Ninh ta càng không thể khiêu khích!”
Ầm… Một quyền giết ra, mấy chục thân ảnh trong nháy mắt nổ bể.
Lúc này Tần Ninh chẳng buồn quan tâm gì.
Không đi, xông lên, giết! Một hơi trong lòng kìm nén đến khó chịu.
Lúc này cần phải giải phóng.
Ầm… Tiếng nổ tung không ngừng đi sâu vào từ sơn môn Ngự Hư tông.
Bốn phía, dãy núi sụp đổ, đất đai nứt ra.
Mùi máu tanh tràn ngập giữa trời đất.
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
“Ma quỷ, Tần Ninh là ma quỷ!”
“Tên điên này!”
“Vương Giả Ngự Hư tông ta đâu, trừng trị tên này!”
Từng tiếng quát lúc này không ngừng vang lên.
Nhưng Tần Ninh không ngừng bước.
Ngự Hư tông lớn như vậy mà không ngừng sụp đổ, giống như luyện ngục nhân gian.
“Láo xược!”
Đột nhiên trong hư không một tiếng quát vang lên.
Nháy mắt, một thân ảnh mặc trường sam xuất hiện dưới bóng đêm.
“Thất Hư Vệ!”
Chu Dịch thấy một cảnh này, trố mắt nghẹn họng.
Vương Giả Ngự Hư Tông ngàn năm không ra đã hiện thân rồi.
Thất Hư Vệ! Chính là thất đại Vương Giả bên cạnh Hư Vương.
Bên trong Ngự Hư tông biết đến sự tồn tại của Thất Hư Vệ chỉ có mấy vị đường chủ.
Bảy người này vẫn chưa từng xuất hiện, nhưng là hôm nay đã hiện thân.
Bí mật của Ngự Hư tông lúc này đã hiện ra.
“Tần Ninh!”
Thân ảnh xuất hiện kia trách mắng nói: “Bổn tọa Kỳ Hán Nguyên! Thất giả của Thất Hư Vệ”.
“Thanh Ninh các bị Luyện Ngục ma công phá, Thiên Ngoại Tiên bị Thiên Đế các tập kích, liên quan gì đến Ngự Hư tông ta? Ngươi sát khí đằng đằng sát khí đến đây, quá láo xược rồi?”
Thân ảnh người nọ dần dần rơi xuống, quát mắng.
“Biết nhanh đấy, tin tức truyền nhanh như vậy sao? Hay là các ngươi đã sớm biết?”
Tần Ninh nhìn về phía một thân ảnh kia, giễu cợt nói: “Chuyện cho tới bây giờ, thoải mái thừa nhận, cái chết nên lĩnh thì phải lĩnh, nên đền mạng thì đến mạng, che che giấu giấu, xứng đáng được gọi là một trong lục đại bá chủ sao?”
Lúc này giữa trời đất, vô số người đều trố mắt nghẹn họng nhìn cảnh này.
Chu Dịch mặt lại đầy ngơ ngác.
Thanh Ninh các bị Luyện Ngục ma công phá?
Thiên Ngoại Tiên bị Thiên Đế các tập kích?
Ông ta căn bản còn không biết chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.