Chương 776: Nếu bọn chúng không tới thì chết chắc.
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Một tiếng rơi vang lên, Chúc Tuyết Ưng lúc này đổ ầm xuống đất.
Tất cả, chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Chúc Tuyết Ưng cảnh giới tam nguyên cứ thế ngã xuống.
Chúc Tuyết Ưng sống dở chết dở, thân thể co giật trên mặt đất.
Một đám cường giả của Chúc Long tông lúc này cũng mở to mắt kinh ngạc.
Tần Ninh nhìn những cường giả kia, lạnh lùng nói: “Hôm nay không giết các ngươi, trở về Chúc Long tông, đem hết báu vật trong Chúc Long tông tới đây, nếu dám chạy trốn, lấy trộm…”
Lúc này, lão Vệ sải bước ra, sát khí phừng phừng.
Trong chớp mắt, hơn trăm kẻ kia cứng ngắc toàn thân.
Bàn tay Tần Ninh vung lên, những viên linh đan rơi vào trong miệng của những cường giả kia, nói: “Cho các ngươi 1 ngày, mang linh thạch, bảo vật giao cho Thanh Vân tông, giải tán Chúc Long tông, giao những thành trì phụ thuộc Chúc Long tông cho Thanh Vân tông”.
Lúc này, hơn trăm cường giả đều tỏ vẻ khó coi.
Không cần hỏi, thứ mà Tần Ninh cho bọn chúng chắc chắn là đan độc.
Nếu bọn chúng không tới thì chết chắc.
Soạt soạt soạt…
Nhất thời, hơn trăm tên vội vàng lao đi.
Mà lúc này, đám đệ tử có mặt ở đây đã hoàn toàn sững sờ.
Không chỉ rất nhiều đệ tử mà năm đại trưởng lão cũng chết lặng. May mà, may mà bọn họ ngồi trên mặt đất xem kịch, nếu không bây giờ sợ là không đứng vững nổi.
Trong nháy mắt, mọi người sửng sốt không thôi.
Những thi thể trên mặt đất đã bị bọn họ lãng quên hoàn toàn.
Bây giờ, nhớ lại những lời Tần Ninh vừa nhấn mạnh ban nãy, thật đáng tin biết bao.
“Thôi, giải tán đi!”
Tần Ninh vỗ tay, nhìn tất cả.
Lão Vệ lúc này hạ xuống, đứng bên cạnh Tần Ninh, không nói không rằng.
Năm đại trưởng lão nhìn lão Vệ, lo lắng vô cùng.
Mặc dù lúc đầu Lý Dương Chiêu cảm thấy lão Vệ không đơn giản, nhưng ông ta không ngờ, lại là đến mức này.
Một chiêu đó đúng là chấn động nhân tâm.
Trong toàn bộ khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U, Kiếm Các chính là sự tồn tại đỉnh nhất có một không hai, ngoài ra là mấy chục tông môn hạng hai, mấy trăm tông môn hạng ba, cùng hàng vô số các tông môn không được xếp hạng.
Trong số các thế lực ấy, Thanh Vân tông coi như là hạng bét.
Mà Chúc Long tông trong số các tông môn không được xếp hạng cũng coi như là số một số hai, thêm chỗ dựa là Phi Hồng Môn nữa, lại càng kiêu ngạo hơn.
Nhưng hôm nay, Tần Ninh cứ như vậy giết chết Chúc Tuyết Ưng.
Lão Vệ đó lại càng sâu không lường được.
Tần Ninh ngồi trên bảo tọa của tông chủ, nhìn xuống năm trưởng lão cùng bốn đại đệ tử.
“Thôn tính Chúc Long tông đúng là đã giải quyết được việc cấp bách phía trước, nhưng Phi Hồng Môn đứng phía sau Chúc Long tông, chỉ sợ lần này chúng ta đã đánh vào mặt bọn chúng một cái thật đau, Phi Hồng Môn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.
“Không sao cả, kẻ nào tới thì giết kẻ đó là được, đến khi chúng không dám xuất hiện nữa!”
Tất cả, chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Chúc Tuyết Ưng cảnh giới tam nguyên cứ thế ngã xuống.
Chúc Tuyết Ưng sống dở chết dở, thân thể co giật trên mặt đất.
Một đám cường giả của Chúc Long tông lúc này cũng mở to mắt kinh ngạc.
Tần Ninh nhìn những cường giả kia, lạnh lùng nói: “Hôm nay không giết các ngươi, trở về Chúc Long tông, đem hết báu vật trong Chúc Long tông tới đây, nếu dám chạy trốn, lấy trộm…”
Lúc này, lão Vệ sải bước ra, sát khí phừng phừng.
Trong chớp mắt, hơn trăm kẻ kia cứng ngắc toàn thân.
Bàn tay Tần Ninh vung lên, những viên linh đan rơi vào trong miệng của những cường giả kia, nói: “Cho các ngươi 1 ngày, mang linh thạch, bảo vật giao cho Thanh Vân tông, giải tán Chúc Long tông, giao những thành trì phụ thuộc Chúc Long tông cho Thanh Vân tông”.
Lúc này, hơn trăm cường giả đều tỏ vẻ khó coi.
Không cần hỏi, thứ mà Tần Ninh cho bọn chúng chắc chắn là đan độc.
Nếu bọn chúng không tới thì chết chắc.
Soạt soạt soạt…
Nhất thời, hơn trăm tên vội vàng lao đi.
Mà lúc này, đám đệ tử có mặt ở đây đã hoàn toàn sững sờ.
Không chỉ rất nhiều đệ tử mà năm đại trưởng lão cũng chết lặng. May mà, may mà bọn họ ngồi trên mặt đất xem kịch, nếu không bây giờ sợ là không đứng vững nổi.
Trong nháy mắt, mọi người sửng sốt không thôi.
Những thi thể trên mặt đất đã bị bọn họ lãng quên hoàn toàn.
Bây giờ, nhớ lại những lời Tần Ninh vừa nhấn mạnh ban nãy, thật đáng tin biết bao.
“Thôi, giải tán đi!”
Tần Ninh vỗ tay, nhìn tất cả.
Lão Vệ lúc này hạ xuống, đứng bên cạnh Tần Ninh, không nói không rằng.
Năm đại trưởng lão nhìn lão Vệ, lo lắng vô cùng.
Mặc dù lúc đầu Lý Dương Chiêu cảm thấy lão Vệ không đơn giản, nhưng ông ta không ngờ, lại là đến mức này.
Một chiêu đó đúng là chấn động nhân tâm.
Trong toàn bộ khu vực Đông Bắc của vùng đất Cửu U, Kiếm Các chính là sự tồn tại đỉnh nhất có một không hai, ngoài ra là mấy chục tông môn hạng hai, mấy trăm tông môn hạng ba, cùng hàng vô số các tông môn không được xếp hạng.
Trong số các thế lực ấy, Thanh Vân tông coi như là hạng bét.
Mà Chúc Long tông trong số các tông môn không được xếp hạng cũng coi như là số một số hai, thêm chỗ dựa là Phi Hồng Môn nữa, lại càng kiêu ngạo hơn.
Nhưng hôm nay, Tần Ninh cứ như vậy giết chết Chúc Tuyết Ưng.
Lão Vệ đó lại càng sâu không lường được.
Tần Ninh ngồi trên bảo tọa của tông chủ, nhìn xuống năm trưởng lão cùng bốn đại đệ tử.
“Thôn tính Chúc Long tông đúng là đã giải quyết được việc cấp bách phía trước, nhưng Phi Hồng Môn đứng phía sau Chúc Long tông, chỉ sợ lần này chúng ta đã đánh vào mặt bọn chúng một cái thật đau, Phi Hồng Môn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.
“Không sao cả, kẻ nào tới thì giết kẻ đó là được, đến khi chúng không dám xuất hiện nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.