Chương 4584: Người đang quỳ ở phía dưới vô cùng hoảng sợ.
Oa Ngưu Cuồng Bôn
24/11/2024
Dứt lời, hắn lắc đầu bật cười.
Giờ phút này, hai vị Thánh Hoàng Huyết Hủ và Huyết Phong đều đứng sững như trời trồng.
Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu.
Một khắc trước đó hai người còn vô cùng hân hoan.
Giờ thì cả hai đều chết trân.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Tình huống gì đây?
Hình chiếu của Huyết Đế đại nhân quyền uy đến mức vượt xa Thánh Hoàng, thậm chí có thể nghiền ép người ở cấp bậc này.
Thế mà vừa lộ diện đã biến mất là sao?
Tần Ninh hướng mắt về phía hai người, giễu cợt: "Đừng nghĩ ngợi nữa, Huyết Đế đại nhân các ngươi không cho bản thể mà chỉ đưa một hình chiếu xuống đây, bị người ta chém một phát toi đời rồi".
"Xem ra các ngươi bị vứt bỏ rồi đấy".
Vừa nghe thấy câu này, Huyết Hủ và Huyết Phong đều sững sờ.
Chém một phát toi đời?
Ai có thể giết chết hình chiếu của một cường giả cấp Thánh Đế chỉ bằng một nhát chứ?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cuộc thanh trừng đã kết thúc. Xem ra tới đây mà bắt được hai Thánh Hoàng thì cũng không tồi. Còn đám Thánh Tôn, Thánh Đế thì để từ từ đi... Dù gì bây giờ phải để Huyết Đế Huyết tộc các ngươi nhớ kỹ tên tuổi của Tần Ninh này đã chứ, đúng không?"
Hắn mỉm cười: "Để ta tiễn hai vị lên đường!"
...
Cùng thời điểm.
Hạ Tam Thiên!
Tại một khu vực với mảnh đất một màu đen tuyền mênh mông, bát ngát có những tảng đá lớn đỏ như máu chồng chất lên nhau thành một cung điện khổng lồ. Chúng đứng sừng sững tại nơi đây mặc dù chẳng ăn nhập nhau cho lắm.
Đây là một vùng đất bí ẩn, nhìn xung quanh chẳng thấy có gì khác ngoài cung điện hùng vĩ màu máu giữa không gian tối đen ấy.
Lúc này, trong cung điện khổng lồ tràn ngập khí tức đầy đáng sợ khiến những người trong cung điện hãi hùng. Ai nấy đều cúi đầu quỳ dưới đất, không dám thở mạnh.
Khí tức làm bọn họ bồn chồn tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng họ vẫn còn cảm nhận được đâu đó sự phẫn nộ từ trong một tòa đại điện nằm sâu trong cung điện dù ở một khoảng cách rất xa.
"Khốn nạn!"
Một tiếng quát vang lên.
"Cả Huyết Hủ lẫn Huyết Phong đều có cảnh giới Thánh Hoàng nên ta bảo họ ẩn náu tại thánh vực Thiên Hồng, nào ngờ chuyện tai vạ này xảy ra!"
"Huyết Tù Thiên, hai người này dưới quyền ngươi đúng không? Tôn nghiêm của Huyết tộc chúng ta bị giẫm đạp chẳng còn gì nữa rồi!"
Đại điện tối đen như mực.
Giờ đây, trên chiếc ghế đá đỏ tại điểm cao nhất của bậc thềm có một người bọc kín toàn thân trong áo bào đen đang ngồi. Gã ta gào thét thất thanh.
Phịch...
Một người quỳ phịch xuống đất ở bên dưới.
Cùng lúc đó, một người từ bên trái đại điện tiến lên rồi chắp tay lên tiếng: "Vẫn còn hi vọng thưa Huyết Đế, chuyện hôm nay không thể trách Thiên tôn giả được, tên Tần Ninh đó..."
"Chỉ là một Thiên Thánh thôi, một hình chiếu của bản đế đủ để tiêu diệt hắn. Khốn nạn..."
Huyết Đế lạnh lùng nói: "Khốn nạn cái tên Lý Huyền Đạo ở thánh vực Thiên Kiếm..."
Giờ phút này, hai vị Thánh Hoàng Huyết Hủ và Huyết Phong đều đứng sững như trời trồng.
Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu.
Một khắc trước đó hai người còn vô cùng hân hoan.
Giờ thì cả hai đều chết trân.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Tình huống gì đây?
Hình chiếu của Huyết Đế đại nhân quyền uy đến mức vượt xa Thánh Hoàng, thậm chí có thể nghiền ép người ở cấp bậc này.
Thế mà vừa lộ diện đã biến mất là sao?
Tần Ninh hướng mắt về phía hai người, giễu cợt: "Đừng nghĩ ngợi nữa, Huyết Đế đại nhân các ngươi không cho bản thể mà chỉ đưa một hình chiếu xuống đây, bị người ta chém một phát toi đời rồi".
"Xem ra các ngươi bị vứt bỏ rồi đấy".
Vừa nghe thấy câu này, Huyết Hủ và Huyết Phong đều sững sờ.
Chém một phát toi đời?
Ai có thể giết chết hình chiếu của một cường giả cấp Thánh Đế chỉ bằng một nhát chứ?
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cuộc thanh trừng đã kết thúc. Xem ra tới đây mà bắt được hai Thánh Hoàng thì cũng không tồi. Còn đám Thánh Tôn, Thánh Đế thì để từ từ đi... Dù gì bây giờ phải để Huyết Đế Huyết tộc các ngươi nhớ kỹ tên tuổi của Tần Ninh này đã chứ, đúng không?"
Hắn mỉm cười: "Để ta tiễn hai vị lên đường!"
...
Cùng thời điểm.
Hạ Tam Thiên!
Tại một khu vực với mảnh đất một màu đen tuyền mênh mông, bát ngát có những tảng đá lớn đỏ như máu chồng chất lên nhau thành một cung điện khổng lồ. Chúng đứng sừng sững tại nơi đây mặc dù chẳng ăn nhập nhau cho lắm.
Đây là một vùng đất bí ẩn, nhìn xung quanh chẳng thấy có gì khác ngoài cung điện hùng vĩ màu máu giữa không gian tối đen ấy.
Lúc này, trong cung điện khổng lồ tràn ngập khí tức đầy đáng sợ khiến những người trong cung điện hãi hùng. Ai nấy đều cúi đầu quỳ dưới đất, không dám thở mạnh.
Khí tức làm bọn họ bồn chồn tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng họ vẫn còn cảm nhận được đâu đó sự phẫn nộ từ trong một tòa đại điện nằm sâu trong cung điện dù ở một khoảng cách rất xa.
"Khốn nạn!"
Một tiếng quát vang lên.
"Cả Huyết Hủ lẫn Huyết Phong đều có cảnh giới Thánh Hoàng nên ta bảo họ ẩn náu tại thánh vực Thiên Hồng, nào ngờ chuyện tai vạ này xảy ra!"
"Huyết Tù Thiên, hai người này dưới quyền ngươi đúng không? Tôn nghiêm của Huyết tộc chúng ta bị giẫm đạp chẳng còn gì nữa rồi!"
Đại điện tối đen như mực.
Giờ đây, trên chiếc ghế đá đỏ tại điểm cao nhất của bậc thềm có một người bọc kín toàn thân trong áo bào đen đang ngồi. Gã ta gào thét thất thanh.
Phịch...
Một người quỳ phịch xuống đất ở bên dưới.
Cùng lúc đó, một người từ bên trái đại điện tiến lên rồi chắp tay lên tiếng: "Vẫn còn hi vọng thưa Huyết Đế, chuyện hôm nay không thể trách Thiên tôn giả được, tên Tần Ninh đó..."
"Chỉ là một Thiên Thánh thôi, một hình chiếu của bản đế đủ để tiêu diệt hắn. Khốn nạn..."
Huyết Đế lạnh lùng nói: "Khốn nạn cái tên Lý Huyền Đạo ở thánh vực Thiên Kiếm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.