Chương 1097: “Ngươi muốn chết đúng không!”
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Lệ Sinh Phong hiểu được trong nháy mắt, thì nhóm Khánh Trạch Thiên cùng Tề U Ngữ đương nhiên cũng hiểu ra.
Tần Ninh chỉ cười không nói, đi đến bên ao máu.
Lúc này, bên trong ao máu, chín cây sen Cửu Chuyển Thiên Tiên bắn ánh sáng ra tứ phía, thuần khiết không tạp chất, chẳng giống như là mọc ra từ ao máu.
Tần Ninh nhìn chín cây sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, đáy lòng có chút kích động.
Dường như hắn quay lại mười vạn năm trước, khi ấy, hắn vừa mới trải qua đời đầu tiên trong chín đời.
Khi ấy, hắn gặp một thiếu niên, thiếu niên ấy tên là Tần Kinh Mặc.
Thiếu niên ấy thích mặc đồ màu xanh, gương mặt đào hoa, dung mạo khiến phụ nữ còn phải thẹn thùng, thường xuyên nở nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm giác rất vui vẻ.
Cũng chính thiếu niên ấy đã thu nhận một cô nhi vừa chuyển thế như hắn, giống như một người anh lớn, dốc lòng chăm sóc, dạy hắn tu hành, dạy hắn đọc sách biết chữ.
Lúc ấy, hắn vừa mới chuyển thế, vẫn chưa thức tỉnh ký ức, dốt nát vô tri, đi theo thiếu niên ấy.
“Ta họ Tần, tên là Tần Kinh Mặc!”
“Đệ tên là gì?”
“Đệ không biết mình tên là gì à? Đã vậy, đệ đi theo ta, mang họ Tần đi, gọi là... Tần Tiểu Mặc nhé!”
Thiếu niên đó có giọng nói rất dễ nghe, nụ cười rất đẹp.
Thiếu niên ấy dẫn một đứa nhỏ ba, bốn tuổi như hắn, nuôi hắn đến lúc mười mấy tuổi.
Hắn gọi người ấy là đại ca Kinh Mặc!
Người ấy gọi hắn là đệ đệ Tiểu Mặc!
Hai người dựa vào nhau suốt quãng đường. Mà khi hắn thức tỉnh ký ức là con trai của Vô Thượng Thần Đế, tu vi tăng như vũ bão, đại ca ca trở thành người mà hắn bảo vệ.
Mặc dù thân phận giữa người bảo vệ và người được bảo vệ có chuyển biến, nhưng tình nghĩa giữa hai người không bao giờ thay đổi.
Cho tới hôm nay, hắn vẫn nhớ cuộc nói chuyện của hai người vào ngày mưa hôm ấy.
“Đại ca Kinh Mặc, tại sao huynh lại thích mặc đồ xanh như vậy?”
“Bởi vì ta thích hoa sen xanh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Ở trong thế giới võ đạo này, ta muốn được trở thành một người mở rộng chính nghĩa cho người khác”.
Tần Ninh nhớ mãi dáng vẻ tự tin và nụ cười của Tần Kinh Mặc khi đó.
“Vậy tương lai, khi Tiểu Mặc trở thành Đại Đế của Cửu U đại lục, Tiểu Mặc sẽ hái một cây hoa sen quý hiếm nhất cho đại ca Kinh Mặc, đặt ở bên ngoài cửa sổ của đại ca!”
“Được!”
Tần Ninh bị kéo về hiện tại, lườm Khánh Trạch Thiên, nói: “Thế ngươi có không? Kiếm Thăng Luân của tổ tiên bị lãng phí rồi, ngươi còn dám ở đây líu ra líu ríu à?”
“Ngươi muốn chết đúng không!”
Khánh Trạch Thiên vừa định nổi khùng thì lại bị Viêm Khô kéo lại.
Tần Ninh chỉ cười không nói, đi đến bên ao máu.
Lúc này, bên trong ao máu, chín cây sen Cửu Chuyển Thiên Tiên bắn ánh sáng ra tứ phía, thuần khiết không tạp chất, chẳng giống như là mọc ra từ ao máu.
Tần Ninh nhìn chín cây sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, đáy lòng có chút kích động.
Dường như hắn quay lại mười vạn năm trước, khi ấy, hắn vừa mới trải qua đời đầu tiên trong chín đời.
Khi ấy, hắn gặp một thiếu niên, thiếu niên ấy tên là Tần Kinh Mặc.
Thiếu niên ấy thích mặc đồ màu xanh, gương mặt đào hoa, dung mạo khiến phụ nữ còn phải thẹn thùng, thường xuyên nở nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta cảm giác rất vui vẻ.
Cũng chính thiếu niên ấy đã thu nhận một cô nhi vừa chuyển thế như hắn, giống như một người anh lớn, dốc lòng chăm sóc, dạy hắn tu hành, dạy hắn đọc sách biết chữ.
Lúc ấy, hắn vừa mới chuyển thế, vẫn chưa thức tỉnh ký ức, dốt nát vô tri, đi theo thiếu niên ấy.
“Ta họ Tần, tên là Tần Kinh Mặc!”
“Đệ tên là gì?”
“Đệ không biết mình tên là gì à? Đã vậy, đệ đi theo ta, mang họ Tần đi, gọi là... Tần Tiểu Mặc nhé!”
Thiếu niên đó có giọng nói rất dễ nghe, nụ cười rất đẹp.
Thiếu niên ấy dẫn một đứa nhỏ ba, bốn tuổi như hắn, nuôi hắn đến lúc mười mấy tuổi.
Hắn gọi người ấy là đại ca Kinh Mặc!
Người ấy gọi hắn là đệ đệ Tiểu Mặc!
Hai người dựa vào nhau suốt quãng đường. Mà khi hắn thức tỉnh ký ức là con trai của Vô Thượng Thần Đế, tu vi tăng như vũ bão, đại ca ca trở thành người mà hắn bảo vệ.
Mặc dù thân phận giữa người bảo vệ và người được bảo vệ có chuyển biến, nhưng tình nghĩa giữa hai người không bao giờ thay đổi.
Cho tới hôm nay, hắn vẫn nhớ cuộc nói chuyện của hai người vào ngày mưa hôm ấy.
“Đại ca Kinh Mặc, tại sao huynh lại thích mặc đồ xanh như vậy?”
“Bởi vì ta thích hoa sen xanh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Ở trong thế giới võ đạo này, ta muốn được trở thành một người mở rộng chính nghĩa cho người khác”.
Tần Ninh nhớ mãi dáng vẻ tự tin và nụ cười của Tần Kinh Mặc khi đó.
“Vậy tương lai, khi Tiểu Mặc trở thành Đại Đế của Cửu U đại lục, Tiểu Mặc sẽ hái một cây hoa sen quý hiếm nhất cho đại ca Kinh Mặc, đặt ở bên ngoài cửa sổ của đại ca!”
“Được!”
Tần Ninh bị kéo về hiện tại, lườm Khánh Trạch Thiên, nói: “Thế ngươi có không? Kiếm Thăng Luân của tổ tiên bị lãng phí rồi, ngươi còn dám ở đây líu ra líu ríu à?”
“Ngươi muốn chết đúng không!”
Khánh Trạch Thiên vừa định nổi khùng thì lại bị Viêm Khô kéo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.