Chương 4667: “Sao các ngươi lại chọc tới chúng vậy?”
Oa Ngưu Cuồng Bôn
24/11/2024
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Một ngày nọ, bọn họ ra khỏi dãy núi, một mảnh thảo nguyên đã đập vào mắt.
Thảo nguyên xanh mơn mởn, phóng mắt ra là một không gian bát ngát.
Mà bên trên bình nguyên còn có mấy con thú nhỏ nhìn có vẻ vô hại đang chơi đùa.
Tuy chỉ là bình nguyên nhưng lại mang đến cảm giác yên tĩnh của thế ngoại đào nguyên.
Tần Ninh nhìn bình nguyên trước mặt, khẽ thở ra, cất bước.
Mà Nguyệt Minh Không cũng dẫn người đuổi theo.
“Đừng đi theo!”
Tần Ninh nói thẳng: “Nếu bây giờ còn đi theo ta thì các ngươi sẽ chết thật đấy”.
Tần Ninh vừa nói vậy thì Nguyệt Minh Không hơi khựng lại.
“Tần công tử...”
“Đừng đi theo ta, sẽ chết thật đấy”, Tần Ninh nói lại.
Nguyệt Minh Không chắp tay, đang định mở miệng.
Nhưng lúc này, từ phía trên thảo nguyên bỗng có mấy bóng dáng đạp không mà tới, nhìn rất chật vật, giống như đang chạy trốn.
Nguyệt Minh Không cẩn trọng nhìn mấy người tiến tới.
Mà giờ khắc này, Tần Ninh thấy mấy người kia thì hơi sững sờ.
“Giản Bác!”
“Tấn Triết!”
“Nhan Như Họa!”
Tần Ninh gọi tên bọn họ.
Giờ phút này, nghe thấy âm thanh của Tần Ninh, ba người kia lập tức hạ cánh xuống.
“Tông chủ!”
Ba người lúc này đi tới bên cạnh Tần Ninh.
Chính là ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.
“Ba ngươi tốt xấu gì cũng là võ giả cảnh giới thập phẩm, thất phẩm và tứ phẩm mà sao lại bị rượt đuổi thế này?”, Tần Ninh hỏi.
Nhan Như Họa giờ phút này thở hổn hển, nói: “Bọn con chọc phải một thứ khổng lồ, không chạy thì cũng không đánh lại chúng nó được!”
Nhan Như Họa vừa nói xong thì bốn phía đột nhiên rung chuyển.
Bình nguyên phía trước bỗng xuất hiện những ngọn núi.
Ngọn núi biết đi!
Từng ngọn núi cao chừng chăm mét lúc này đang di chuyển với tốc độ không hề chậm, vang lên những tiếng ầm ầm như muốn đạp nát đất mà đi.
“Sơn Tê Ngưu Thú!”
Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì lập tức sững sờ.
Sơn Tê Ngưu Thú là một loại thánh thú có thể trạng cường tráng, giáp da bên người có thể ngăn cản được công kích của cả Thánh Vương, cực kỳ mạnh mẽ.
Những con thánh thú này tuy thể trạng mạnh mẽ nhưng chỉ thích ăn cỏ, nên rất khó sinh tồn. Hơn nữa giáp da trên thân nó cực kỳ đáng tiền, bị săn giết gần như mất hết.
Nhưng lúc này chúng lại kết nhóm xuất hiện.
Tần Ninh thấy đám Sơn Tê Ngưu Thú này thì ánh mắt hơi lóe lên.
“Sao các ngươi lại chọc tới chúng vậy?”
Tần Ninh hỏi.
“Chúng con không hề chọc tới chúng, chẳng qua là phát hiện người của Mặc Vân thị ở trên thảo nguyên, sau đó đám khổng lồ này đột nhiên xuất hiện và đuổi theo chúng con mãi”.
Tấn Triết thở hổn hển đáp lời, hiển nhiên là bị đuổi khá lâu.
Thảo nguyên xanh mơn mởn, phóng mắt ra là một không gian bát ngát.
Mà bên trên bình nguyên còn có mấy con thú nhỏ nhìn có vẻ vô hại đang chơi đùa.
Tuy chỉ là bình nguyên nhưng lại mang đến cảm giác yên tĩnh của thế ngoại đào nguyên.
Tần Ninh nhìn bình nguyên trước mặt, khẽ thở ra, cất bước.
Mà Nguyệt Minh Không cũng dẫn người đuổi theo.
“Đừng đi theo!”
Tần Ninh nói thẳng: “Nếu bây giờ còn đi theo ta thì các ngươi sẽ chết thật đấy”.
Tần Ninh vừa nói vậy thì Nguyệt Minh Không hơi khựng lại.
“Tần công tử...”
“Đừng đi theo ta, sẽ chết thật đấy”, Tần Ninh nói lại.
Nguyệt Minh Không chắp tay, đang định mở miệng.
Nhưng lúc này, từ phía trên thảo nguyên bỗng có mấy bóng dáng đạp không mà tới, nhìn rất chật vật, giống như đang chạy trốn.
Nguyệt Minh Không cẩn trọng nhìn mấy người tiến tới.
Mà giờ khắc này, Tần Ninh thấy mấy người kia thì hơi sững sờ.
“Giản Bác!”
“Tấn Triết!”
“Nhan Như Họa!”
Tần Ninh gọi tên bọn họ.
Giờ phút này, nghe thấy âm thanh của Tần Ninh, ba người kia lập tức hạ cánh xuống.
“Tông chủ!”
Ba người lúc này đi tới bên cạnh Tần Ninh.
Chính là ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa.
“Ba ngươi tốt xấu gì cũng là võ giả cảnh giới thập phẩm, thất phẩm và tứ phẩm mà sao lại bị rượt đuổi thế này?”, Tần Ninh hỏi.
Nhan Như Họa giờ phút này thở hổn hển, nói: “Bọn con chọc phải một thứ khổng lồ, không chạy thì cũng không đánh lại chúng nó được!”
Nhan Như Họa vừa nói xong thì bốn phía đột nhiên rung chuyển.
Bình nguyên phía trước bỗng xuất hiện những ngọn núi.
Ngọn núi biết đi!
Từng ngọn núi cao chừng chăm mét lúc này đang di chuyển với tốc độ không hề chậm, vang lên những tiếng ầm ầm như muốn đạp nát đất mà đi.
“Sơn Tê Ngưu Thú!”
Nguyệt Minh Không thấy cảnh này thì lập tức sững sờ.
Sơn Tê Ngưu Thú là một loại thánh thú có thể trạng cường tráng, giáp da bên người có thể ngăn cản được công kích của cả Thánh Vương, cực kỳ mạnh mẽ.
Những con thánh thú này tuy thể trạng mạnh mẽ nhưng chỉ thích ăn cỏ, nên rất khó sinh tồn. Hơn nữa giáp da trên thân nó cực kỳ đáng tiền, bị săn giết gần như mất hết.
Nhưng lúc này chúng lại kết nhóm xuất hiện.
Tần Ninh thấy đám Sơn Tê Ngưu Thú này thì ánh mắt hơi lóe lên.
“Sao các ngươi lại chọc tới chúng vậy?”
Tần Ninh hỏi.
“Chúng con không hề chọc tới chúng, chẳng qua là phát hiện người của Mặc Vân thị ở trên thảo nguyên, sau đó đám khổng lồ này đột nhiên xuất hiện và đuổi theo chúng con mãi”.
Tấn Triết thở hổn hển đáp lời, hiển nhiên là bị đuổi khá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.