Chương 1146: Ta cũng có thể nhớ nhầm!”
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Tần Ninh lúc này trầm giọng nói: “Cây này là cây Linh Sơn Thần Thuật, cũng không phải cây thật mà là gỗ, nơi chôn nó chính là đất Thất Nguyên”.
Nghe thấy lời này, tôm cát nhỏ gần như muốn gục ngã.
Ngọc Cửu Thiên Linh Hải!
Cây Linh Sơn Thần Thuật!
Đất Thổ Nguyên!
Ba thứ này hắn ta cũng đã từng được nghe nói đến, chỉ cần một thứ xuất hiện trên đại lục thôi cũng sẽ tạo ra một sự chấn động lớn.
Trước đây Tần Ninh rốt cuộc là làm như thế nào để thu thập mấy thứ này vậy!
Ngọc Cửu Thiên Linh Hải có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn cực kỳ tốt.
Mà cây Linh Sơn Thần Thuật thì lại càng là vật chí bảo để nuôi dưỡng linh hồn, cũng là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Đất Thất Nguyên có thể hấp thụ sức mạnh của đại địa, nuôi dưỡng hồn phách, nhưng thứ này vô cùng cứng rắn.
Mà Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thiên Võ, sao có thể đào được loại đất này?
Ba thứ này đều có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn rất tốt.
Từ đây đủ để nhìn ra được, Tần Ninh vì muốn làm cho Tần Kinh Mặc sống lại đã chuẩn bị bao nhiêu thứ.
Tôm cát nhỏ bây giờ cũng hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với Tần Ninh, lập tức không dám qua loa, bắt đầu vận linh khí đào bới.
“Lão Vệ, đến đây cùng giúp một tay đi!”, Tần Ninh lúc này vội vàng hét lớn.
Trong mắt của lão Vệ hiện lên một tia do dự, chậm rãi nói: “Công tử, kí ức của ngài là tuyệt thế vô song, trước đây ngài có nói với lão nô dưới ba tấc đất Thất Nguyên có cất giấu ngọc Cửu Thiên Linh Hải, dùng cây Linh Sơn Thần Thuật truyền dẫn, đem linh lực của chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín báu vật dẫn vào bên trong một hồn trong ngọc Cửu Thiên Linh Hải...”
“Năm đó ngài có nói, cho dù ngài có chết cũng sẽ không quên vị trí chôn giấu ấy...”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: “Đã là con người thì ai cũng sẽ mắc sai lầm, ta cũng vậy, nhất định là ta đã nhớ nhầm rồi...”
“Công tử...”
Lão Vệ lúc này thấp giọng quát một tiếng, tôm cát nhỏ lúc này mới cảm thấy hình như sự việc có chút không thích hợp.
“Công tử, lão nô cầu xin ngài!”
Lão Vệ giờ phút này bỗng quỳ rạp trên mặt đất, bịch một tiếng, dập đầu xuống đất, trầm giọng nói: “Công tử, ngài cũng đã sớm phát hiện ra rồi, từ khi chúng ta bước vào Thiên Thận Cung, trận pháp trên dãy núi đó đã bị người khác động vào, ngài biết...”
“Âm Dương Vô Cực trận trên đại môn Mặc Cốc cũng đã bị người khác động vào...”
Nghe thấy lời này, tôm cát nhỏ gần như muốn gục ngã.
Ngọc Cửu Thiên Linh Hải!
Cây Linh Sơn Thần Thuật!
Đất Thổ Nguyên!
Ba thứ này hắn ta cũng đã từng được nghe nói đến, chỉ cần một thứ xuất hiện trên đại lục thôi cũng sẽ tạo ra một sự chấn động lớn.
Trước đây Tần Ninh rốt cuộc là làm như thế nào để thu thập mấy thứ này vậy!
Ngọc Cửu Thiên Linh Hải có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn cực kỳ tốt.
Mà cây Linh Sơn Thần Thuật thì lại càng là vật chí bảo để nuôi dưỡng linh hồn, cũng là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Đất Thất Nguyên có thể hấp thụ sức mạnh của đại địa, nuôi dưỡng hồn phách, nhưng thứ này vô cùng cứng rắn.
Mà Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thiên Võ, sao có thể đào được loại đất này?
Ba thứ này đều có tác dụng nuôi dưỡng linh hồn rất tốt.
Từ đây đủ để nhìn ra được, Tần Ninh vì muốn làm cho Tần Kinh Mặc sống lại đã chuẩn bị bao nhiêu thứ.
Tôm cát nhỏ bây giờ cũng hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với Tần Ninh, lập tức không dám qua loa, bắt đầu vận linh khí đào bới.
“Lão Vệ, đến đây cùng giúp một tay đi!”, Tần Ninh lúc này vội vàng hét lớn.
Trong mắt của lão Vệ hiện lên một tia do dự, chậm rãi nói: “Công tử, kí ức của ngài là tuyệt thế vô song, trước đây ngài có nói với lão nô dưới ba tấc đất Thất Nguyên có cất giấu ngọc Cửu Thiên Linh Hải, dùng cây Linh Sơn Thần Thuật truyền dẫn, đem linh lực của chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín báu vật dẫn vào bên trong một hồn trong ngọc Cửu Thiên Linh Hải...”
“Năm đó ngài có nói, cho dù ngài có chết cũng sẽ không quên vị trí chôn giấu ấy...”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nói: “Đã là con người thì ai cũng sẽ mắc sai lầm, ta cũng vậy, nhất định là ta đã nhớ nhầm rồi...”
“Công tử...”
Lão Vệ lúc này thấp giọng quát một tiếng, tôm cát nhỏ lúc này mới cảm thấy hình như sự việc có chút không thích hợp.
“Công tử, lão nô cầu xin ngài!”
Lão Vệ giờ phút này bỗng quỳ rạp trên mặt đất, bịch một tiếng, dập đầu xuống đất, trầm giọng nói: “Công tử, ngài cũng đã sớm phát hiện ra rồi, từ khi chúng ta bước vào Thiên Thận Cung, trận pháp trên dãy núi đó đã bị người khác động vào, ngài biết...”
“Âm Dương Vô Cực trận trên đại môn Mặc Cốc cũng đã bị người khác động vào...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.