Chương 1898: Tất cả dường như như chưa từng phát sinh.
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Bất luận là thiếu minh chủ Cửu Thiên Vân Minh, con trai của Vô Thượng Thần Đế hay là chín đời chín kiếp, hắn đều có
không ít khí thế ngạo nghễ bá đạo.
Dù cho hiện tại hắn có nói chuyện, khóc cười, nhưng nếu giết người, cũng sẽ không nhân từ hay nương tay.
Thời gian từng giờ từng phút qua đi.
Từ từ, khí độ Đế Vương của Tần Ninh đã chiếm giữ thượng phong.
Vết máu mặt ngoài thân thể của hắn dần dần biến mất.
Tất cả dường như như chưa từng phát sinh.
Chiếc kính trên bàn đá kia ngày một rõ hình.
Lớn chừng bàn tay, bề mặt sáng bóng trơn trượt, bốn phía êm dịu.
Ở bên viền được nạm từng viên ngọc thạch cực kỳ quái lạ, Tần Ninh liếc mắt nhìn kính cổ, phảng phất có vô số đôi bàn tay lôi kéo hắn dũng mãnh vào trong kính cổ.
Trong lúc nhất thời, từng bóng người, từng câu nói xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
“Ninh Nhi, ta là cha của con, mau tới”, một giọng nói khí phách vang lên, một thân ảnh hơi gầy gò, người khoác phi phong
thần y vàng óng ánh, thanh âm tràn ngập sự yêu thương.
Bên cạnh đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng còn xuân sắc, khẽ ngoắc tay và nói: “Ninh Nhi, cha con gọi, vì sao con không nói lời nào?”
“Cha… Mẹ...”
Tần Ninh khẽ nỉ non.
“Ninh ca ca, mau trở lại đi!”, Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc váy xanh, đôi chân thon dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, mê người vô cùng.
Cô gái có dung mạo khuynh thành, hệt như Thần Nữ Cửu Thiên chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần, khí tức xuất trần khiến người ta phải sửng sốt.
“Y Tuyền...”
Nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh ngẩn ra.
“Sư tôn, con đang chờ người...”
Đột nhiên, một bóng dáng khác lại xuất hiện, vang lên một thanh âm đầy truyền cảm.
“Thanh Vân Kiếm Đế, ngươi lại đánh với ta một trận, ta rửa nhục!”
“Cuồng Võ Thiên Đế, ngươi tự xưng mê võ, ngươi không phải, ta mới là...”
“...”
Trong lúc nhất thời, vô số bóng người, vô số hình ảnh, thanh âm xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh, quanh quẩn bên tai Tần Ninh.
không ít khí thế ngạo nghễ bá đạo.
Dù cho hiện tại hắn có nói chuyện, khóc cười, nhưng nếu giết người, cũng sẽ không nhân từ hay nương tay.
Thời gian từng giờ từng phút qua đi.
Từ từ, khí độ Đế Vương của Tần Ninh đã chiếm giữ thượng phong.
Vết máu mặt ngoài thân thể của hắn dần dần biến mất.
Tất cả dường như như chưa từng phát sinh.
Chiếc kính trên bàn đá kia ngày một rõ hình.
Lớn chừng bàn tay, bề mặt sáng bóng trơn trượt, bốn phía êm dịu.
Ở bên viền được nạm từng viên ngọc thạch cực kỳ quái lạ, Tần Ninh liếc mắt nhìn kính cổ, phảng phất có vô số đôi bàn tay lôi kéo hắn dũng mãnh vào trong kính cổ.
Trong lúc nhất thời, từng bóng người, từng câu nói xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
“Ninh Nhi, ta là cha của con, mau tới”, một giọng nói khí phách vang lên, một thân ảnh hơi gầy gò, người khoác phi phong
thần y vàng óng ánh, thanh âm tràn ngập sự yêu thương.
Bên cạnh đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy trắng còn xuân sắc, khẽ ngoắc tay và nói: “Ninh Nhi, cha con gọi, vì sao con không nói lời nào?”
“Cha… Mẹ...”
Tần Ninh khẽ nỉ non.
“Ninh ca ca, mau trở lại đi!”, Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc váy xanh, đôi chân thon dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, mê người vô cùng.
Cô gái có dung mạo khuynh thành, hệt như Thần Nữ Cửu Thiên chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tới gần, khí tức xuất trần khiến người ta phải sửng sốt.
“Y Tuyền...”
Nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh ngẩn ra.
“Sư tôn, con đang chờ người...”
Đột nhiên, một bóng dáng khác lại xuất hiện, vang lên một thanh âm đầy truyền cảm.
“Thanh Vân Kiếm Đế, ngươi lại đánh với ta một trận, ta rửa nhục!”
“Cuồng Võ Thiên Đế, ngươi tự xưng mê võ, ngươi không phải, ta mới là...”
“...”
Trong lúc nhất thời, vô số bóng người, vô số hình ảnh, thanh âm xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh, quanh quẩn bên tai Tần Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.