Chương 2502: “Thật sự có thể?”
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
“Ta buồn quá, sư tôn sao lại đối xử tốt vơi ta như vậy, hóa ra là… mưu đồ sắc đẹp của ta!”
Lý Nhàn Ngư càng nghĩ càng cảm thấy rất hợp lý.
Đạo Thiên Hành là đàn ông đẹp không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy sư tôn, một hơi gọi Tần gia, quả thật là đẩy sư tôn lên trời.
Không phải là sợ sư tôn cho hắn ta…
Hôm nay, sư tôn và Giang Bạch ở bên trong phòng… nói là chữa trị vết thương, nhưng Giang Bạch lại đang cởi quần áo.
Xong rồi!
Sư tôn... thích đàn ông!
Lúc này Tần Ninh không biết vị đồ đệ thần kinh này lại đang ngu ngốc.
Nếu không lần này tuyệt đối là có một cái tát trực tiếp đập chết hắn ta.
Tránh cho sau này lại xấu hổ mất mặt.
Bên trong căn phòng, Giang Bạch đứng yên.
Trên áo sam, giống như xuất hiện một Giang Bạch khác, bao trùm trên cơ thể hắn.
Lúc này Tần Ninh nhìn kỹ, càng phát hiện ra càng không tưởng tượng nổi.
“Cơ thể giang linh cùng tồn tại với sống Thiên Thượng, nhưng Linh Tử Hiên tự hiến tế cơ thể mình, dung hợp với ý niệm giang linh của ngươi”.
“Lúc này mới khiến cho ngươi có cơ thể người”.
“Chỉ có điều, trong lúc dung hợp có chút vội vàng đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, khiến cho linh niệm và cơ thể ngươi xuất hiện sai lệch”.
“Cũng dẫn đến thực lực của ngươi bị kẹt ở cảnh giới Sinh Tử tam kiếp”.
Tần Ninh nói không ngừng, cuối cùng cười nói: “Có thể, không tính không có chỗ trống thu hồi lại, ít nhất bây giờ có thể khiến ngươi khôi phục cảnh giới Sinh Tử trình độ cao nhất”.
Lời này vừa nói ra, Giang Bạch hơi ngây ra.
“Thật sự có thể?”
“Đương nhiên!”
Tần Ninh tự tin nói: “Ngươi cũng đừng xem thường bản thân, ý niệm giang linh ngươi dung hợp sức mạnh sông Thiên Thượng lên đến mấy vạn năm, ngưng tụ mà thành”.
“Sông Thiên Thượng bất diệt, ngươi không chết, sức mạnh của ngươi hùng mạnh vượt quá bản thân ngươi dự liệu”.
“Làm thế nào?”
Giang Bạch tràn đầy mừng rỡ.
Cho tới nay kẹt ở cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, hắn đã sắp phát điên.
“Ngươi không động đậy, ta tới!”
Một lời Tần Ninh vừa dứt, bàn tay phất ra.
Bốn phía cơ thế ngưng tụ thành từng luồng sức mạnh.
Dần dần tám cột linh trụ lúc này xuất hiện.
Tần Ninh mở miệng: “Một núi không thể chứa hai hổ, cơ thể ngươi chỉ nên có ý niệm của ngươi, còn về ý niệm của Linh Tử Hiên nên đi rồi, cũng phải rời đi”.
“Ngươi nên hiểu ý của ta”.
Lý Nhàn Ngư càng nghĩ càng cảm thấy rất hợp lý.
Đạo Thiên Hành là đàn ông đẹp không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy sư tôn, một hơi gọi Tần gia, quả thật là đẩy sư tôn lên trời.
Không phải là sợ sư tôn cho hắn ta…
Hôm nay, sư tôn và Giang Bạch ở bên trong phòng… nói là chữa trị vết thương, nhưng Giang Bạch lại đang cởi quần áo.
Xong rồi!
Sư tôn... thích đàn ông!
Lúc này Tần Ninh không biết vị đồ đệ thần kinh này lại đang ngu ngốc.
Nếu không lần này tuyệt đối là có một cái tát trực tiếp đập chết hắn ta.
Tránh cho sau này lại xấu hổ mất mặt.
Bên trong căn phòng, Giang Bạch đứng yên.
Trên áo sam, giống như xuất hiện một Giang Bạch khác, bao trùm trên cơ thể hắn.
Lúc này Tần Ninh nhìn kỹ, càng phát hiện ra càng không tưởng tượng nổi.
“Cơ thể giang linh cùng tồn tại với sống Thiên Thượng, nhưng Linh Tử Hiên tự hiến tế cơ thể mình, dung hợp với ý niệm giang linh của ngươi”.
“Lúc này mới khiến cho ngươi có cơ thể người”.
“Chỉ có điều, trong lúc dung hợp có chút vội vàng đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, khiến cho linh niệm và cơ thể ngươi xuất hiện sai lệch”.
“Cũng dẫn đến thực lực của ngươi bị kẹt ở cảnh giới Sinh Tử tam kiếp”.
Tần Ninh nói không ngừng, cuối cùng cười nói: “Có thể, không tính không có chỗ trống thu hồi lại, ít nhất bây giờ có thể khiến ngươi khôi phục cảnh giới Sinh Tử trình độ cao nhất”.
Lời này vừa nói ra, Giang Bạch hơi ngây ra.
“Thật sự có thể?”
“Đương nhiên!”
Tần Ninh tự tin nói: “Ngươi cũng đừng xem thường bản thân, ý niệm giang linh ngươi dung hợp sức mạnh sông Thiên Thượng lên đến mấy vạn năm, ngưng tụ mà thành”.
“Sông Thiên Thượng bất diệt, ngươi không chết, sức mạnh của ngươi hùng mạnh vượt quá bản thân ngươi dự liệu”.
“Làm thế nào?”
Giang Bạch tràn đầy mừng rỡ.
Cho tới nay kẹt ở cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, hắn đã sắp phát điên.
“Ngươi không động đậy, ta tới!”
Một lời Tần Ninh vừa dứt, bàn tay phất ra.
Bốn phía cơ thế ngưng tụ thành từng luồng sức mạnh.
Dần dần tám cột linh trụ lúc này xuất hiện.
Tần Ninh mở miệng: “Một núi không thể chứa hai hổ, cơ thể ngươi chỉ nên có ý niệm của ngươi, còn về ý niệm của Linh Tử Hiên nên đi rồi, cũng phải rời đi”.
“Ngươi nên hiểu ý của ta”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.