Chương 3543: Thời gian từ từ trôi đi.
Oa Ngưu Cuồng Bôn
18/11/2024
Lúc này, Tần Ninh không nhiều lời nữa.
Hắn vươn ta ra, ngón tay chạm vào trán của Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư đã sớm ngựa quen đường cũ, hắn ta nhắm mắt lại, cảm nhận một cách cẩn thận.
Ngay sau đó, bên trong đồng tử mắt, bỗng có năm viên ngọc xuất hiện.
Lúc này, sấm chớp ùn ùn kéo đến, ngập cả bốn phương đất trời.
Những tia chớp hóa thành một sợi tơ, tiến vào hai mắt của Lý Nhàn Ngư.
"Thiên Địa Huyền Đạo, Trụ Phân Bát Phương, Nghiệp Ngữ Vô Cực, Hoán Đổi Vãng Sinh!"
Vừa nói xong, Tần Ninh vươn bàn tay ra.
Từ tia sấm chớp hóa thành tơ sợi bao phủ hai mắt của Lý Nhàn Ngư.
Tiếng xoẹt xoẹt vang lên.
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư rất muốn kêu lên vì quá đau đớn.
Nhưng hắn ta vẫn cố chịu đựng cơn đau này!
"Nếu như ngươi không thể nhịn nổi nữa thì cứ hét lên đi, đừng cố giữ sĩ diện!"
"Con không hét lên đâu!"
Lý Nhàn Ngư nói khẽ: "Không thể làm mất mặt lão tổ, không thể làm mất mặt sư phụ được".
Tần Ninh gật đầu.
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này.
Thì Dương Vân Thanh, Tiên Hàm, Thạch Cảm Đương và cả Lý Nhàn Ngư cũng vẫn giống như lúc ban đầu.
Thứ mà Tần Ninh xem trọng ở bọn họ không phải là thiên phú, mà là phẩm chất! Trên con đường tu luyện của võ giả, không phải tất cả những người đạt đến đỉnh cao... đều là kỳ tài.
Trái tim võ đạo! Mới là thứ quan trọng nhất của một võ giả.
Thời gian từ từ trôi đi.
Đã sắp chạm tới vạch đích, thân thể của Lý Nhàn Ngư run rẩy, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả người.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, hắn ta cũng không hé miệng rên rỉ một chữ nào.
Vù vù... một vầng hào quang tỏa ra sau lưng của Lý Nhàn Ngư.
Nếu như nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra được mắt của Lý Nhàn Ngư đã chuyển sang màu vàng đồng.
Đó là một đôi mắt màu đồng, không giống với mắt của người bình thường.
Xung quanh cặp mắt màu đồng kia có năm viên ngọc đang tỏa ra ánh sáng màu lam, sáng lóa cả mắt.
Ấn thứ sáu của Vãng Sinh Đồng đã được mở ra.
Trong cơ thể của Lý Nhàn Ngư, bây giờ, lực lượng của một mét linh thức đã có thể khuếch tán ra phạm vi rộng cả trăm mét.
Đó là thực lực của Thiên Nhân tam bộ! Ngay sau đó, một tiếng vù vù lại vang lên.
Hắn vươn ta ra, ngón tay chạm vào trán của Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư đã sớm ngựa quen đường cũ, hắn ta nhắm mắt lại, cảm nhận một cách cẩn thận.
Ngay sau đó, bên trong đồng tử mắt, bỗng có năm viên ngọc xuất hiện.
Lúc này, sấm chớp ùn ùn kéo đến, ngập cả bốn phương đất trời.
Những tia chớp hóa thành một sợi tơ, tiến vào hai mắt của Lý Nhàn Ngư.
"Thiên Địa Huyền Đạo, Trụ Phân Bát Phương, Nghiệp Ngữ Vô Cực, Hoán Đổi Vãng Sinh!"
Vừa nói xong, Tần Ninh vươn bàn tay ra.
Từ tia sấm chớp hóa thành tơ sợi bao phủ hai mắt của Lý Nhàn Ngư.
Tiếng xoẹt xoẹt vang lên.
Giờ phút này, Lý Nhàn Ngư rất muốn kêu lên vì quá đau đớn.
Nhưng hắn ta vẫn cố chịu đựng cơn đau này!
"Nếu như ngươi không thể nhịn nổi nữa thì cứ hét lên đi, đừng cố giữ sĩ diện!"
"Con không hét lên đâu!"
Lý Nhàn Ngư nói khẽ: "Không thể làm mất mặt lão tổ, không thể làm mất mặt sư phụ được".
Tần Ninh gật đầu.
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này.
Thì Dương Vân Thanh, Tiên Hàm, Thạch Cảm Đương và cả Lý Nhàn Ngư cũng vẫn giống như lúc ban đầu.
Thứ mà Tần Ninh xem trọng ở bọn họ không phải là thiên phú, mà là phẩm chất! Trên con đường tu luyện của võ giả, không phải tất cả những người đạt đến đỉnh cao... đều là kỳ tài.
Trái tim võ đạo! Mới là thứ quan trọng nhất của một võ giả.
Thời gian từ từ trôi đi.
Đã sắp chạm tới vạch đích, thân thể của Lý Nhàn Ngư run rẩy, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả người.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, hắn ta cũng không hé miệng rên rỉ một chữ nào.
Vù vù... một vầng hào quang tỏa ra sau lưng của Lý Nhàn Ngư.
Nếu như nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra được mắt của Lý Nhàn Ngư đã chuyển sang màu vàng đồng.
Đó là một đôi mắt màu đồng, không giống với mắt của người bình thường.
Xung quanh cặp mắt màu đồng kia có năm viên ngọc đang tỏa ra ánh sáng màu lam, sáng lóa cả mắt.
Ấn thứ sáu của Vãng Sinh Đồng đã được mở ra.
Trong cơ thể của Lý Nhàn Ngư, bây giờ, lực lượng của một mét linh thức đã có thể khuếch tán ra phạm vi rộng cả trăm mét.
Đó là thực lực của Thiên Nhân tam bộ! Ngay sau đó, một tiếng vù vù lại vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.