Chương 1204: “Xứng hay không liên quan đếch gì đến ông!”
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
“Tiêu diệt Thanh Vân tông của ta, Thánh Vương Phủ các ngươi hôm nay sẽ chết hết ở đây”.
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Khốn kiếp!”
Bị lửa tím thiêu đốt, Ngô Vấn Đông bóp nát lệnh bài trong tay.
Soạt soạt soạt...
Mà đột nhiên, trên khoảng không của đại điện Thanh Vân có bảy bóng người lúc này trực tiếp giáng xuống như bảy tia chớp.
Người đứng giữa trong số đó, mái tóc dài bay lượn, thần sắc bình tĩnh, đôi mắt không có chút kinh sợ nào.
Mà sáu người bên cạnh đều không ngoại lệ, tóc trắng xóa, nhìn rất già cả, nhưng hơi thở trong cơ thể không hề khiến bọn họ trở thành những người già tầm thường.
“Thánh Vương!”
Nhìn thấy người đứng giữa, Diệp Viên Viên đột nhiên lên tiếng.
Đi vào Thánh Vương Phủ, Diệp Viên Viên thể hiện thiên phú độc nhất vô nhị, được Thánh Vương nhận làm đệ tử cuối cùng, giao cho mấy lão cổ hủ trong tôn giáo dục.
Mà sáu người già kia chính là sáu vị lão tổ dạy dỗ nàng.
“Viên Viên!”
Một bà lão nhìn thấy Diệp Viên Viên, cũng sửng sốt, nói: “Ngươi và Thanh Vân tông cùng làm loạn cái gì đấy?”
“Bà Tình, ta...”, Diệp Viên Viên thở ra, khí phách nói: “Ta vốn chính là tỳ nữ thiếp thân của công tử, công tử chỉ đưa ta đến Thánh Vương Phủ tu luyện mà thôi!”
Nghe vậy, không chỉ có bà Tình mà năm lão tổ khác cũng thay đổi sắc mặt.
“Viên Viên, ý ngươi là, lần này, ngươi đứng về phe Tần Ninh à?”
Lại một ông già khác trầm giọng nói: “Không lẽ mấy năm qua chúng ta dạy dỗ ngươi, ngươi lại coi chúng ta làm công cụ để lợi dụng à?”
“Lão Tiết, ta...”
“Dừng lại!”
Một giọng nói không hợp thời lúc này xen vào.
Tần Ninh lúc này mở miệng: “Thánh Vương Phủ các ngươi đã khai tông lập phủ, đương nhiên là ai cũng có thể đến. Diệp Viên Viên có thiên phú dị bẩm, đến tu hành không làm sao cả, mà bây giờ đã đạt cảnh giới Thông Thiên, đương nhiên là có thể rời đi”.
“Hơn nữa, đây là chuyện của Thánh Vương Phủ các người với Thanh Vân tông chúng ta, Viên Viên là tỳ nữ riêng của ta, chuyện này, cô ấy sẽ không tham gia vào!”
“Còn chúng ta, ai sống ai chết thì phải xem bản lãnh của mỗi người”.
“Xứng hay không liên quan đếch gì đến ông!”
Tần Ninh không chút khách khí nói: “Lão bất tử, ông quan tâm ít thôi”.
Lúc này, Thánh Vương của Thánh Vương Phủ vung tay lên, bốn bóng người từ từ chạm đất.
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Khốn kiếp!”
Bị lửa tím thiêu đốt, Ngô Vấn Đông bóp nát lệnh bài trong tay.
Soạt soạt soạt...
Mà đột nhiên, trên khoảng không của đại điện Thanh Vân có bảy bóng người lúc này trực tiếp giáng xuống như bảy tia chớp.
Người đứng giữa trong số đó, mái tóc dài bay lượn, thần sắc bình tĩnh, đôi mắt không có chút kinh sợ nào.
Mà sáu người bên cạnh đều không ngoại lệ, tóc trắng xóa, nhìn rất già cả, nhưng hơi thở trong cơ thể không hề khiến bọn họ trở thành những người già tầm thường.
“Thánh Vương!”
Nhìn thấy người đứng giữa, Diệp Viên Viên đột nhiên lên tiếng.
Đi vào Thánh Vương Phủ, Diệp Viên Viên thể hiện thiên phú độc nhất vô nhị, được Thánh Vương nhận làm đệ tử cuối cùng, giao cho mấy lão cổ hủ trong tôn giáo dục.
Mà sáu người già kia chính là sáu vị lão tổ dạy dỗ nàng.
“Viên Viên!”
Một bà lão nhìn thấy Diệp Viên Viên, cũng sửng sốt, nói: “Ngươi và Thanh Vân tông cùng làm loạn cái gì đấy?”
“Bà Tình, ta...”, Diệp Viên Viên thở ra, khí phách nói: “Ta vốn chính là tỳ nữ thiếp thân của công tử, công tử chỉ đưa ta đến Thánh Vương Phủ tu luyện mà thôi!”
Nghe vậy, không chỉ có bà Tình mà năm lão tổ khác cũng thay đổi sắc mặt.
“Viên Viên, ý ngươi là, lần này, ngươi đứng về phe Tần Ninh à?”
Lại một ông già khác trầm giọng nói: “Không lẽ mấy năm qua chúng ta dạy dỗ ngươi, ngươi lại coi chúng ta làm công cụ để lợi dụng à?”
“Lão Tiết, ta...”
“Dừng lại!”
Một giọng nói không hợp thời lúc này xen vào.
Tần Ninh lúc này mở miệng: “Thánh Vương Phủ các ngươi đã khai tông lập phủ, đương nhiên là ai cũng có thể đến. Diệp Viên Viên có thiên phú dị bẩm, đến tu hành không làm sao cả, mà bây giờ đã đạt cảnh giới Thông Thiên, đương nhiên là có thể rời đi”.
“Hơn nữa, đây là chuyện của Thánh Vương Phủ các người với Thanh Vân tông chúng ta, Viên Viên là tỳ nữ riêng của ta, chuyện này, cô ấy sẽ không tham gia vào!”
“Còn chúng ta, ai sống ai chết thì phải xem bản lãnh của mỗi người”.
“Xứng hay không liên quan đếch gì đến ông!”
Tần Ninh không chút khách khí nói: “Lão bất tử, ông quan tâm ít thôi”.
Lúc này, Thánh Vương của Thánh Vương Phủ vung tay lên, bốn bóng người từ từ chạm đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.