Phong Thần Thời 4.0

Chương 23: Điều Tra.

Flashpoint291

12/05/2022

Nguyễn Anh thấy gia đình cả hai người huynh đệ thân thiết của mình và cả ba nhà đã chơi với nhau từ rất lâu nên khi hắn thấy cảnh tượng người ở lại, người ra đi nên đã không thể nào tự chủ được đành phải tìm một nơi yên tĩnh để phát tiết nỗi đau của mình và nơi mà hắn hướng tới đầu tiên lại là khu công nghiệp bỏ hoang Lee Group ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố Trịnh Châu khoảng 55 km đi xe. Hạ mình xuống mặt đất của khu công nghiệp bỏ hoang thì hắn liền bộc phát toàn bộ nỗi đau của mình ra bằng một tiếng gào vô cùng thống khổ, nhưng không ai đáp lại hắn, rồi từ trong thần thức của hắn thì cây kim long châm bỗng động đậy, rung lắc không ngừng, chỉ chực bay ra ngoài và Nguyễn Anh cũng chẳng còn đủ linh lực để giữ nó lại và một luồng sáng màu ánh kim từ cơ thể hắn không tự chủ mà tỏa ra rồi cây kim long châm cũng vô thức mà phóng ra khỏi người hắn. Nguyễn Anh thấy vậy thì cũng nhanh chóng đưa tay ra chộp lấy cây thần khí của mình rồi nhằm thẳng một tảng đá lớn mà vận toàn lực vung một gậy bổ xuống tảng đá và khiến cho hòn đá cứng rắn phải vỡ vụn ra làm trăm ngàn mảnh. Phát tiết xong thì tay phải hắn bỗng như tê dại đi rồi không cầm nổi cây kim long châm mà buông ra khiến nó đổ xuống đất. Nguyễn Anh liền dùng tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải để cố làm sao cho cánh tay trở về bình thường, hắn cảm giác trong người mình khó chịu thì chửi thầm:

- Con bà nó, hôm nay thế nào thế nhỉ!!!

Vừa dứt lời thì hắn vô thức liếc qua thấy kim long châm đang rung lắc một cách dồn dập và như có thế lực nào đó đang tác động lên cây châm vậy, tay phải Nguyễn Anh lúc này đã cảm thấy thoải mái và được thả lỏng, hắn liền tiến về phía cây châm rồi dùng thần thức xem xét cây châm. Hắn cảm nhận được kiện thần khí của mình thì nó đang tỏa ra vô cùng nhiều nguồn hỗn nguyên chân khí và do bất ngờ thì cả thần thức và cây châm liền hợp lại làm một. Hắn vừa mở mắt ra thì nhận thấy không gian xung quanh mình đang là một vùng thế giới lạ lẫm nhưng ở nơi này lại có nguồn linh lực tỏa ra vô cùng dồi dào, hắn liếc nhìn thì thấy một ngọn núi vô cùng lớn, dường như đây là ngọn núi cao nhất ở đây. Tò mò và cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hắn liền một bước nhảy phắt lên đỉnh núi đó, vừa lên tới đỉnh thì không gian nơi này lại mở rộng ra như vô tận, dù có dùng phép gì cũng chẳng thể thấy hết được được đường chân trời, cảm thấy thích thú và cũng để vơi đi nỗi đau mất người thân hắn liền hú hét lên để phá tan không gian yên tĩnh của nơi này, hú hét một hồi thì cũng khản cả cổ hắn đành ngồi phục xuống đất, nhắm mắt định thần lại mà dưỡng khí. Sau một hồi thì khi mở mắt ra thì lúc này hắn mới để ý thấy không gian nơi này chỉ có bao một màu vàng ánh kim, mặt hồ, cây cối, bầu trời, bất kể thứ gì đều cũng có màu ánh kim và điều kỳ lạ là nơi đây là một thế giới vô cùng rộng lớn nhưng lại chẳng có một sinh vật nào ở nơi này. Cảm thấy nơi này vô cùng bí ẩn mà mình cần phải khám phá nên hắn cũng thích chí, đây có khi sẽ là nơi mà hắn cần khi nào có việc muốn ở một mình để phát tiết. Hắn vừa đứng dậy để thử một bước lăng không để khám phá thì lại quỵ xuống, cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời hắn liền lẩm bẩm:

- Con bà nó, vừa mới tụ lại linh lực mà chưa gì đã cạn kiệt nhanh thế này!!!

Trên trán hắn đã đổ mồ hôi ra nhiều vô kể như tắm rồi cả cơ thể hắn bỗng nóng lên bừng bừng rồi hắn lại cảm thấy khó thở, không tự chủ mà ngã ra nằm bệt xuống mặt đất rồi hai lỗ mũi như bị nghẹt lại, không còn hít thở tự nhiên và rồi hắn cứ thế mà lịm đi lúc nào không hay. Đến khi vừa mở mắt ra thì hắn cảm thấy cơ thể mình bị nặng trịch, cứng đờ ra, chân tay không thể nào mà cựa quậy nổi, nhổm người dậy thì hắn nhận thấy mình đã bị một sợi dây phép trói chặt lại và đang bị hai tên quỷ có sừng mà cả hai tên giống như này đã từng bị hắn xử lý nhưng lúc này thì ngược lại, cả hai tên đang lôi hắn đi như bao hàng. Tức điên, vừa vận phép thì hắn lại nhận thấy linh lực trong cơ thể mình đã cạn kiệt nên lúc này hắn chỉ có thể tận dụng võ mồm câu giờ để kéo thời gian cho mình hồi phục lại linh lực:

- Này, hai thằng bị bồ đá chúng mày lôi ông nội mày đi đâu vậy!!!

Nhưng dường như hai tên quỷ này bị câm nên đáp lại hắn chỉ là không gian yên lặng, tức mình, Nguyễn Anh lại cố vận phép nhưng linh lực trong người đã cạn, thấy rung lắc, một tên quỷ liền gằn lên:

- Nằm im đi, chủ nhân sẽ giúp ngươi đi nhanh thôi!!!

Còn chưa kịp phản bác lại thì một luồng khí ảnh màu lam quang pha chút ánh kim không rõ từ đâu phóng đến đánh thẳng lên đầu hai tên quỷ và khiến cả hai tan biến thành tro bụi, rồi sợi dây phép trên cơ thể Nguyễn Anh được thả lỏng nên hắn đã có thể thoát ra, còn chưa rõ là vị nào đi ngang qua giúp mình thì một giọng nói nửa nam nửa nữ vang lên:

- Trong khu rừng cách đây năm cây số về phía tây, dùng thần thức mà tiến vào, đánh thử tên to nhất, không lại thì chạy!!!

Xong, giọng nói đó liền biến mất, không rõ là người này đi chưa nhưng Nguyễn Anh được hắn nhắc nhở thì cũng chỉ biết là người này đã chỉ điểm cho mình nên cũng phải có lời cảm ơn:

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở!!!

Sau đó hắn xem điện thoại thấy mới có hơn ba giờ mười lăm chiều, cảm thấy vẫn còn sớm nên hắn lập tức ngồi xuống để điều tức lại linh lực, xong xuôi, khi đã cảm thấy ổn hắn liền theo lời dặn của người kia rồi tìm một chỗ kín trong khu nhà xây dở rồi tự tạo ra cho mình một tầng kết giới bảo hộ, sau đó để chắc ăn, hắn còn dùng phép ẩn khí tức sau đó mới ngồi xuống rồi xuất hồn và tiến về phía tây theo lời chỉ dạy của người kia, để xem có gã nào đang chờ mình trong khu rừng đó....

----------------

Quay trở lại thành phố Trịnh Châu thì khoảng 8 giờ tối cùng ngày, trong ngôi nhà vốn mọi ngày đều đầy ắp tiếng cười nhưng có lẽ kể từ ngày hôm nay thì nó sẽ trở lên lạnh lẽo, không còn vui vẻ như trước nữa. Trước đó thì từ ngoài phòng khách, Nguyễn Anh lồm cồm bò vào có vẻ như vô cùng mệt mỏi, sau khi trở về từ khu rừng thì ngất đi vì quá sức và đã dành ra năm tiếng đồng hồ để dưỡng thần. Cho đến khi tỉnh lại thì hắn đã nằm trên ghế không biết từ lúc nào, ngồi dậy thì thấy trên bàn là cuốn album ảnh của gia đình không rõ nó đã ở đó từ bao giờ và hắn đang lật từng trang trong album ảnh của gia đình mình, từng giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh khi hắn nhìn thấy cha mẹ mình trong tấm ảnh và nó cũng gợi về cho hắn không biết bao là kỷ niệm đẹp của cha mẹ trong gần 20 năm cuộc đời của hắn...Đang chăm chú nhớ lại về ký ức thì tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, bắt máy thì ở đầu bên kia hỏi:

- "Cậu đang ở đâu???"

Nguyễn Anh đáp lại:

- Tôi đang ở nhà!!! Ừ hai cậu tới đi!!!!

Nói ngắn gọn rồi hắn cũng tắt máy, một lúc sau hai người Phong Vũ và Dương Nam cũng đã đến cửa rồi gọi vọng vào, Nguyễn Anh nghe thấy thì cũng bước xuống để mở cửa, vừa thấy mặt huynh đệ, Phong Vũ đưa hắn hộp cơm rồi nói:

- Ăn đi cho lại sức!!!

Nguyễn Anh cầm lấy hộp cơm rồi bảo hai người vào trong nhà rồi uống nước chờ hắn ăn xong rồi nói chuyện, tầm 15 phút sau thì hộp cơm của Nguyễn Anh bây giờ cũng sạch bong, chỉ còn lại là một hộp xốp và cái thìa nhựa, hắn bước ra ghế rồi ngồi xuống cùng hai huynh đệ của mình, Phong Vũ đặt cốc nước xuống rồi nói tình hình cho Nguyễn Anh:



- Thi hài cha mẹ chúng ta đã được đội khám nghiệm đưa về phòng khám nghiệm rồi, bây giờ chúng ta chẳng có việc gì ngoài ngồi chờ kết quả!!!

Nguyễn Anh gật đầu rồi nói:

- Chiều nay....

Nói nửa vời hắn lại xua tay tỏ ra không có gì, Phong Vũ thấy vậy thì cũng nói tiếp:

- Tôi nghĩ tốt hơn là bây giờ chúng ta phải đi tìm thử phần hồn của họ!!!

Nguyễn Anh và Dương Nam cũng gật đầu rồi nói:

- Ý hay, bây giờ hai cậu viết ngày tháng năm sinh của họ ra, tôi sẽ dùng phép truy hồn để tìm kiếm tung tích của họ...

Nghe Nguyễn Anh nói xong thì hai người Phong Vũ và Dương Nam cũng đồng ý, Nguyễn Anh xé một tờ lịch, cầm lấy cây bút gần đó rồi đưa giấy cho hai người để ghi chép, sau tầm một phút thì hai người viết xong rồi đưa giấy cho hắn, Nguyễn Anh nhìn qua rồi gật đầu:

- Hai cậu bảo hộ xác tôi, tôi sẽ thử truy dấu!!!

Hai người Phong Vũ và Dương Nam gật đầu, còn Nguyễn Anh sau khi tìm được chỗ ngồi thoải mái thì hắn cũng tiện tay lấy một cây nến rồi châm lửa, sau đó hắn ngồi xuống và nhắm mắt lại, hắn dùng thuật thần hành để xuất hồn rồi cùng lúc dùng phép truy hồn, một luồng khí màu ánh kim từ trong cơ thể hắn bay ra rồi bay đi về một nơi xa nào đó. Phong Vũ và Dương Nam trước đó đều mở thiên nhãn nên có thể nhìn thấy rõ phần hồn của Nguyễn Anh, hai người nhắc nhở hắn cẩn thận rồi mới ngồi đó trông chừng cây nến (cây nến đó chẳng để làm gì, châm lên cho vui thôi). Cả hai chờ đợi thì khoảng nửa giờ đồng hồ sau thì phần hồn của Nguyễn Anh cũng trở lại với thân xác mình, vừa nhập vào thân xác và mở được mắt ra thì hắn đập tay xuống sàn mà gào to lên và có vẻ như tức giận lắm:

- Cái định mệnh nhà nó chứ, hai cậu, có một kẻ nào đó dùng phép để xích lại phần hồn phách của sáu người họ, ở thể hồn phách thì tôi lại không phải đối thủ của hắn, haizz con mẹ nó, tức chết tôi mất!!!

Hai người Phong Vũ và Dương Nam thấy vậy thì liền hỏi:

- Cậu có nhìn rõ hắn là ai không???

Nguyễn Anh đáp lại:

- Tôi không nhìn rõ lắm, kể cả có mở ra thiên nhãn cũng chẳng thấy gì nhưng ít nhất hắn ta phải cao tầm 2m hơn, hai cánh tay gân bắp là hai dây xích đen, quỷ khí của hắn vô cùng nồng đậm và...bên cạnh hắn không chỉ là 6 người cha mẹ mình mà còn khoảng hơn 1 vạn người à nhầm linh hồn khác!!!

Ngừng một chút hắn nói tiếp:

- Nói thật, chiều nay có một tiền bối đã nhắc nhở tôi xuất hồn vào một khu rừng cách đó và đã đụng độ với một tên cũng mạnh không kém hắn!!!

Dương Nam hỏi:

- Còn gì nữa???

Nguyễn Anh nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:

- Hắn có vẻ như là ở cấp bậc quỷ khá là cao và lại hắn cũng có thể nhìn thấy tôi ở thể hồn phách và kết quả tôi bị hắn đánh cho không còn cách nào đành phải chạy về. Hắn có nói là hắn sẽ đi tìm chúng ta. Tôi hy vọng hắn sẽ tới tìm chúng ta thật....và tôi hứa là tôi sẽ cho hắn một trận ra bã...

Nghe thấy Nguyễn Anh nói như vậy, Phong Vũ nói:



- Tôi cũng muốn xin hắn tí tiết, cây thanh long yển nguyệt đao của tôi sắp bắt đầu gỉ sét rồi....

Dương Nam cũng gật đầu rồi nói thêm:

- Hy vọng hắn đủ thực lực để có thể chiến với chúng ta một trận, kể cả thực lực của hắn có là quỷ hoàng đi nữa thì hắn cũng không phải đối thủ của chúng ta!!!

Bỗng nhớ ra chuyện gì, Dương Nam đưa ra dự đoán:

- À mà quên, nếu thực lực của hắn là quỷ vương hay quỷ đế thì sao, chưa kể là hắn có thể là quỷ thiên đế . Thực lực của chúng ta cũng chỉ mới đạt tới thượng đẳng tiên thôi nên khó có thể là đối thủ của hắn nếu hắn là một trong ba cấp bậc đó...

Nguyễn Anh nghe xong liền nhếch mép lên cười khẩy:

- Cậu yên tâm, tôi nhìn qua thì thực lực của hắn cũng chỉ cùng lắm là quỷ hoàng tới quỷ rực lâm, cùng lắm có khi cũng chỉ là quỷ tướng thôi, các cậu nghĩ sao mà cho hắn mạnh như vậy!!!!

Phong Vũ nghe xong liền đáp:

- Cậu nhận định vậy ok rồi, thôi bớt nói nhảm đi chúng ta phải điều tra chân tướng của hắn đi đã!!!!

Rồi hắn hướng về phía Nguyễn Anh nói tiếp:

- Cậu nghĩ là hắn sẽ còn ở đó sao???

Nguyễn Anh gật đầu:

- Không ở đó thì ở đâu???

Dương Nam cũng cùng suy nghĩ với Phong Vũ nói tiếp:

- Ví dụ cho cậu là một tên thu nợ còn hắn lại là con nợ và đang nợ cậu 600 triệu thì ngu gì mà hắn ở lại nơi đó. Mà cậu có biết nơi mà cậu tìm tới hắn vừa rồi ở đâu không???

Nguyễn Anh suy tư một lúc rồi nói:

- Tôi không nhớ, chỉ biết đó là nơi mà núi rừng vô cùng hoang vu, cách khu công nghiệp bỏ hoang của đám Lee Group á, dường như không có một bóng người...

Dương Nam đáp lại hắn:

- Nghe cậu nói vậy thì tôi cũng hiểu rõ hắn phần nào rồi, chúng ta nên dừng ở đây thôi, để lo hậu sự cho cha mẹ đã rồi sau đó mới điều tra từ đầu!!!

Cả hai người Nguyễn Anh và Phong Vũ nghe xong thì cùng gật đầu, ba người nói chuyện thêm một chút rồi hai người Phong Vũ và Dương Nam cũng tạm biệt hắn rồi cả hai dùng thuật độn thổ mà biến mất, trong phòng lúc này chỉ còn một mình Nguyễn Anh, trong đầu hắn bây giờ chỉ muốn nói:

- "Cha mẹ, hai vị thúc bá, bọn con hứa sẽ báo thù cho sáu người, bọn con hứa đó!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook