Phong Thần Thời 4.0

Chương 8: Gặp Quỷ Thi.

Flashpoint291

28/04/2022

Thấm thoát đã đến mùa hè năm 2014, dưới cái nắng hanh khô gay gắt, thời gian khoảng xế chiều nhưng nắng vẫn còn khá gắt, dưới những tán cây, tiếng nói to của ba cậu học sinh cuối cấp, đó là ba người Nguyễn Anh, Hoàng Vũ, Dương Nam:

- Hoàng Vũ, Dương Nam năm nay hai huynh đệ của tôi thi trường gì???

Hai nam sinh bên này cũng khá đẹp trai, cao tầm mét 8 trở lên bên cạnh không nghĩ ngợi nhiều nói luôn:

- Đại học Thanh Hoa, ba huynh đệ ta đã sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm chỉ hơn nhau có một vài giây thì chúng ta sẽ ở cùng trường, cùng giường....

Như nghe được câu đó thì:

- ''Eo ơi ghê thế, cứ tưởng 3 soái ca cao trên mét 8 phải như nào chứ... hóa ra bê đê đồng bóng à!!!''

Một em gái cũng nước nôi đầy đặn đi qua nói to... và điều đó khiến cho cả ba ông đều tím mặt mà không biết giấu vào đâu, Hoàng Vũ nói:

- Cái định mệnh, hai tên các cậu làm tôi xấu hổ muốn chết à...!!!

Lại nói thêm về ba người Nguyễn Hoàng Dương, cả ba đều nói chung là đẹp trai, chuẩn soái ca cao trên mét 8, Nguyễn Anh cao 1m83, Dương Nam cao 1m85 và Hoàng Vũ cao nhất - 1m86. Vì có những ưu điểm trên nên cả ba mới được tặng hiệu soái ca và hot boy trong trường, nếu có cô em gái ở trường nào đó mà đi qua mà trông thấy ba ông này thì có lẽ sẽ ''rụng trứng'' vì vẻ khá đẹp trai. Trở lại với ba ông nhõi kia, sau khi Hoàng Vũ nói xong thì cả ba cùng cười to rồi bàn bạc gì đó. Sau khi về tới nhà Nguyễn Anh thấy cha mẹ chưa về thì hắn liền quẳng chiếc ba lô lên phòng rồi sau đó hắn liền tranh thủ tắm rửa và tranh thủ ngủ một giấc để đắm chìm trong những giấc mơ ướt át cùng với những thần tượng JAV của hắn để xả cái sự stress sau kỳ thi cuối cấp và quên con mẹ nó luôn cả trời cả đất nó vuông tròn méo hay tam giác như thế nào. Tối hôm đó hắn bị đánh thức bởi mùi hương nồng nàn của những món ngon bên dưới đang mời gọi thì cũng bừng tỉnh, trong bữa ăn hắn liền thông báo dự định trong tương lai của hắn cho cha mẹ biết, cả hai người đều không hẹn mà cùng gật đầu tán thành. Sau khi dọn dẹp xong đống bát đũa sau bữa ăn, hắn liền bật mod dẻo mỏ mà xin phép cha mẹ cho hắn đi chơi buổi cuối cùng trước khi lao vào ôn tập thi đại học. Sau khi thành công, hắn liền gọi cho Hoàng Vũ và Dương Nam thì biết cả hai đều đang online trên FIFA online 3 ngoài quán nét quen thuộc và đang chờ hắn nên hắn liền chạy tới luôn. Sau khi cả ba tên bung xõa xong xuôi thì cả ba đều phải ra về vì đã quá muộn, cả ba đều sợ rằng về nhà muộn ông bà già sẽ khóa cửa nhốt chúng ở ngoài cả đêm nên cả ba ông đã bàn bạc với nhau:

- Tôi thấy cũng muộn nên chúng ta đi đường con ngõ tối về cho nhanh!!!

- Ok luôn!!!

- Ok luôn!!!

Vì quyết định đó nên cả ba đều tiến về phía con ngõ tối mà không để ý rằng đang có ánh mắt thèm thuồng đang nhìn cả ba tên ở phía sau, ba người đi trong con ngõ vắng vẻ, thiếu ánh sáng đèn đường, để soi sáng trên đường đi nên cả ba người đều bắt buộc phải bật đèn pin từ con điện thoại cục gạch Nokia 1280 bá đạo. Trong cái ánh sáng lẻ loi yếu ớt đó cùng với bầu trời đêm không sao, không trăng và xung quanh thì đều đã thưa thớt tiếng người và xe đi lại, không còn nô nức như ban ngày nữa mà thay vào đó chỉ còn có bóng dáng của ba người thanh niên in lên mặt đất trong con ngõ nhỏ. Bỗng một tiếng động lạ từ đằng sau vang lên và Nguyễn Anh lại có cái cảm giác thấy lành lạnh sau gáy và hắn còn có thêm cả cảm giác như một ai đó đang theo dõi cả đường đi nước bước của ba người họ, hắn liền lấy hết can đảm quay lại đằng sau lưng để nhìn nhưng hắn lại không thấy gì cả, thấy huynh đệ mình đang ngơ ngác ngó nghiêng ở phía sau như vậy, Dương Nam quay lại liền hỏi:

- Này, có chuyện gì không ổn à???

Nguyễn Anh lắc đầu đáp:



- À không, chắc không có gì đâu, thôi chúng ta về nhanh đi không thì bỏ mẹ đó!!!

Hoàng Vũ cũng chen vào:

- Ờ không có gì thì đi nhanh thôi không ông bà già lại khóa cửa!!!

Lúc này trong đầu của Nguyễn Anh có vẻ như đang cảm giác ai đó theo dõi nhưng lại vô cùng mông lung khiến hắn không thể nào mà giải thích một cách khoa học được nên hắn chỉ có thể trấn an mình rằng đó chỉ là do trùng hợp mà thôi. Đi được một đoạn thì cái cảm giác bất an kia lại hiện lên rõ ràng, hắn cảm thấy gì đó không đúng nhưng không biết đó là gì nên hắn cũng không thèm quan tâm nữa mà bây giờ phải cố gắng làm sao để mà về thật nhanh, cả ba đi được thêm một đoạn nữa thì hắn lại có cảm giác tương tự như vừa rồi, nhưng lần này hắn có cảm giác ai đó đang đi theo đằng sau ba người bọn hắn càng rõ ràng hơn vừa rồi. Lúc này cảm giác ớn lạnh trong người hắn đang dần chiếm lấy thế thượng phong, trái tim hắn đập nhanh hơn như loạn nhịp và mồ hôi lạnh như túa ra như tắm vậy. Hắn quyết định mạo hiểm một lần nữa, hắn liền quay lại thêm một lần nữa, vừa quay lại hắn bỗng chết lặng đi, ngã ngồi bệt hẳn xuống đất, mồm miệng hắn liền lắp bắp ú a ú ớ gọi hai người Hoàng Vũ và Dương Nam quay lại. Hai người Hoàng Vũ và Dương Nam nghe vậy liền tức tốc quay lại thì thấy Nguyễn Anh đang ngồi bệt trên đất và có vẻ như đơ, tê dại dần người đi, Dương Nam liền chạy lại đỡ hắn dậy rồi hỏi:

- Sao vậy, cậu làm sao vậy, trúng gió à bạn già!!!

Nguyễn Anh lắp bắp:

- Có cái... cái... gì đó trăng trắng... à... vừa... vừa... vừa vụt qua..., tôi... tôi.....

Chưa kịp nói hết câu thì hắn liền cứ vậy mà ngất lịm đi, mặt mày đang hồng hào thì tự nhiên xám xịt lại như một cái xác chết đã được bốn năm tiếng đồng hồ, thấy bạn như vậy, Dương Nam cũng hốt hoảng mà cõng hắn lên vai rồi nói với Hoàng Vũ:

- Nhanh, cậu gọi cho Khang thúc thúc đi, chúng ta sẽ đưa cậu ấy tới bệnh viện trước!!!

Nói xong Dương Nam liền cố gắng chạy thật nhanh để ra tới đầu con ngõ tối này để có thể nhờ người giúp để đưa bạn mình tới bệnh viện nhanh nhất có thể, còn Hoàng Vũ nghe vậy thì cũng gật gật đầu rồi hắn vừa chạy theo Dương Nam vừa bấm điện thoại mà lục tìm trong danh bạ để tìm số của Nguyễn Khang thúc thúc để thông báo cho ông ta biết là Nguyễn Anh đang bị bệnh. Đang gọi thì hắn chỉ nghe được câu nói quen thuộc của chị tổng đài "Quý khách đang ở ngoài vùng phủ sóng"... Hắn gọi đi gọi lại 5 tới 6 cuộc tới Nguyễn Khang mà không được, chỉ toàn là thông báo ngoài vùng phủ sóng, Hoàng Vũ bắt đầu cảm thấy bất lực nhưng sau một hồi suy nghĩ thì hắn thấy Dương Nam dừng lại không chạy nữa mà đặt Nguyễn Anh xuống đất và thở hồng hộc, còn chưa hiểu gì thì hắn nói:

- Haizz!!! Con mẹ nó, cậu có thấy lạ không, con hẻm có hơn hai ba mươi mét mà chúng ta đi cả tối cũng không qua là sao??? Thường ngày ba đứa chúng ta đi có bị sao đâu mà hôm nay lại xa vậy nhỉ!!!

Rồi như nhận ra thứ gì hắn liền chỉ tay về một phía:

- Mà hình như chúng ta vẫn đứng im một chỗ hay sao ấy, rõ ràng tôi đã chạy qua chỗ xe ô tô trắng ở đầu con hẻm rồi mà tại sao chúng ta lại vẫn đứng ở đây....Mệt chết tôi mất!!!

Hoàng Vũ nghe vậy liền ngó nghiêng xung quanh, hắn cũng thấy lạ, rõ ràng ba người họ đã đi qua chiếc ô tô ở đầu con hẻm, hắn nhìn Dương Nam rồi nói:

- Đúng là lạ thật, rõ ràng là chúng ta đã di chuyển rất lâu rồi mà tại sao lại vẫn đứng nguyên ở đây là sao, với lại rõ ràng chúng ta đang ở trong thành phố và sóng điện thoại căng đét mà tôi gọi cho Khang thúc lại toàn ngoài vùng phủ sóng à!!!

Nghe xong Dương Nam cũng liền rút điện thoại ra để thử gọi cho Nguyễn Khang thì điện thoại của hắn cũng ngoài vùng phủ sóng, cả hai đang cuống cuồng hết cả lên, còn chưa biết như thế nào thì một tiếng động như có ai từ trên cao nhảy xuống chỗ ba người hắn một cái bịch, hai người Hoàng Vũ và Dương Nam giật mình quay lại, lúc này xuất hiện trước mặt hai người là một bóng hình của một con quỷ với hình dáng gớm ghiếc không biết nó từ đâu tới và đang tiến về phía hai người. Móng tay của nó cào lên tường tạo ra âm thanh nghe rất rợn người, gió lúc này bỗng thổi mạnh nhưng vẫn không thể làm khô đi những giọt mồ hôi trên trán hai người, tim đập thình thịch và cả hai đều đang chết lặng đi vì sợ hãi, mây mù không rõ từ đâu kéo tới trên bầu trời đêm từng mảng từng mảng rồi như điên như dại mà che luôn đi cả ánh sáng vàng của đèn đường bên ngoài. Bỗng một tia sét giáng xuống chỗ ba người họ và cho hai người chút ánh sáng để nhìn rõ tên quỷ trước mặt, con quỷ (thực chất là thi ma nhưng vì ba người chưa biết nên cứ gọi tạm là quỷ vậy) này có dáng người cơ bắp, cao tầm từ mét 75 tới mét 8 nhưng hai cái chân lại gầy khẳng khiu như da bọc xương và gập lại như chân gọng vó, nếu như chân hắn mà thẳng thì có thể nó sẽ cao tới tận 2 mét, hai bên đầu gối còn có thêm hai ngạnh xương sắc nhọn, hai cánh tay nó thì lại vô cùng cơ bắp, khác xa so với đôi chân và bốn con mắt biếc (không phải của Hà Lan) có màu xanh lục của hắn rất giống với mắt mèo nhưng lại ở trên hai bên bả vai cả trước và sau đều có và hắn chỉ có ba ngón tay nhưng cả ba lại có móng vuốt như dao cạo, lại còn thêm cả một móng được thêm vào cùng vị trí với móng vuốt của Deadpool hàng fake trong phim người sói bản 2009 chỉ có điều ngắn hơn và không sắc nhọn bằng mà thôi. Trên khuôn mặt nó thì hầu như không có đầy đủ ngũ quan mà chỉ có một cái lỗ như kiểu là mũi và cái mồm đầy nước dãi đang nhều ra giống như mấy con chó pitbull và bonus thêm cho hắn là bốn hàm răng toàn răng nanh sắc nhọn, hai cái tai thì vểnh lên như là tai mèo nhưng chỉ có điều là chúng lại nhọn hơn. Hắn nhìn ba người rồi cười khà khà rồi tiếng lại gần phía ba người Nguyễn Hoàng Dương.



- Ngon lắm, ngon lắm, miếng mồi thơm thế này thì làm sao ta bỏ được!!!!

Rồi hắn hít sâu một hơi như vô cùng sảng khoái:

- Linh lực từ thiên đan, nó ta thèm muốn quá.....

Chưa để hắn nói hết thì Hoàng Vũ mặc dù cũng hơi rén nhưng không hiểu hắn lấy đâu ra dũng khí mà cầm lấy hai cây sắt gỉ dựng ở góc tường gần đó rồi đưa cho Dương Nam một cây, hắn và Dương Nam chỉ thẳng về phía con quỷ, cả hai liền đe dọa với cái giọng run run:

- Đừng lại đây, bọn ông có võ đấy, bọn ông đây không ngán con quỷ nhà ngươi đâu!!!

Cả hai đang định xông lên hai đánh một thì bỗng con quỷ liền thổi ra một luồng khí gì đó vô cùng thối và khiến hai người không may hít vào rồi cũng lăn ra đất mà ngất đi và tình trạng thì cũng không khác gì Nguyễn Anh, tên cương thi thấy cả ba đều đã ngất hết thì cười lên the thé rồi từ từ tiến lại gần về phía ba người Nguyễn Hoàng Dương, hắn đang định làm gỏi cả ba thì đúng lúc một bóng ảnh cao ráo nhẹ nhàng hạ xuống và một giọng nói vang lên từ phía sau:

- Sao vội thế???

-------------

Tầm 15 phút trước đó tại đạo quán trên Liên Mộc sơn, mặc dù đang ở trong phòng tịnh tâm, Vĩ Thành cảm thấy hơi nóng ruột, nhận ra điều gì đó không ổn, hắn liền bật dậy và đi ra khỏi phòng, cùng lúc đó cũng có hai lão đầu vẫn thức và đang ngồi nốc rượu trong phòng lớn tại trang quán, Thổ địa của Liên Mộc sơn đã say rồi nên cũng đã ngủ thiếp đi, Hoàng Quy lão nhân lúc này cũng đang ngà ngà say, chợt lão cảm thấy nóng rẫy cả lòng bàn chân trái, lão giật mình trong cơn say rồi sửng sốt mà gọi lớn:

- Có chuyện không hay rồi!!!! Vĩ Thành!!!! Vĩ Thành, ngươi ở.....

Lão còn chưa nói hết thì cũng đúng lúc Vĩ Thành đi tới, lão liền nói:

- Có chuyện rồi, ngươi hãy đi tới chỗ ba sư đệ, ta e rằng chúng lành ít dữ nhiều rồi, đi nhanh lên đi!!!

Vĩ Thành đáp lại lão:

- Con biết rồi, con cũng đang tính gọi người để thông báo, nếu người đã biết rồi thì con xin đi!!!!

Lão gật gật đầu, lão chờ cho Vĩ Thành bay đi rồi cũng lăn ra mà ngất vì quá say, còn Vĩ Thành hắn vừa dứt lời thì cũng nhanh chóng quay ra phía ngoài đạo quán rồi thi triển tốc đằng vân mà phi nhanh tới con hẻm chỗ ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương đang bị quỷ thi bón hành!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook