Phong Thần Thời 4.0

Chương 4: Liên Mộc Sơn.

Flashpoint291

28/04/2022

Lão Quân thấy đòn đến thì cũng không bất ngờ và trước khi lão đáp trả lại đòn đó thì lão đã nói nhỏ với đồng tử một điều gì đó, liền sau đó một cây đao quá khổ đen xì liền bổ xuống đầu sư đồ hai người lão. Tiểu Kim đồng tử vừa quay lại thì giật mình và không kịp làm phép phòng thủ, tuy nhiên Lão Quân ở bên cạnh đã xuất thủ. Không thấy lão nói gì mà cây phất trần cùng với ngũ sắc chân khí xoay vòng xung quanh hai thầy trò rồi tạo thành một luồng sáng ánh kim rồi tạo thành hình bát quái để che chở cho hai người, Lão chỉ cười nhạt rồi nói:

- Bích Long chân quân đã gần 2000 năm rồi không gặp, ngươi vẫn bình thường mà có khi còn thảm hại hơn xưa!!!

Tên kia cũng cười lớn:

- Lão Quân!!! Ngươi tưởng rằng với hai viên đan đó của ngươi sẽ có thể trấn áp được hố đen do bốn tên khốn các ngươi tạo ra để phong ấn chủ nhân của ta sao, ngươi nhầm, ta đến để báo cho ngươi biết, cả tam giới này rồi cũng sẽ về với tay của chủ nhân nhà ta thôi!!!

Kẻ lạ mặt vừa dứt lời thì cây đao của hắn cũng biến mất cùng với bóng ảnh của hắn nhưng tiếng cười đến rợn tóc của hắn vẫn còn văng vẳng, Lão Quân chỉ cười nhạt, Tiểu Kim đồng tử đến bây giờ vẫn còn run sợ lại còn suýt cả tè ra quần, hắn liền hỏi Lão Quân:

- Sư phụ, kẻ đó là ai vậy???

Lão Quân thở dài đáp:

- Hắn chính là Bích Khương Tử, một trong ngũ đại quỷ tướng dưới trướng của Hắc Trùng!!!

Bỗng lão cảm nhận được điều gì đó không đúng liền nói:

- Con có vẻ không đề phòng gì rồi, hãy đi theo ta tới trang viên của huynh đệ ta!!!

Tiểu Kim thắc mắc:

- Con theo người lâu như vậy, con chỉ biết có Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ là huynh đệ của người!!!

Lão Quân cười đáp lại:

- Người mà ta đang nhắc tới ở đây là Hoàng Quy lão nhân, con và Tiểu Ngân thì chưa gặp huynh ấy nhưng Long Nhu và Phượng Nhu đã gặp qua ngài ấy. Đó là một vị đại tiên pháp lực vô cùng cao cường nhưng không muốn làm quan trên trời mà lại chỉ muốn chu du thiên hạ, không muốn ở im một chỗ. Khi con gặp ông ta đừng để vẻ bề ngoài của ông ấy đánh lừa con!!!

Sau khi từ chỗ Lão Quân bỏ đi, Bích Khương Tử tưởng như đã đi xa nhưng hóa ra hắn đang làm phép để cho Tiểu Kim dần dần quên đi mình là ai. Và sai lầm của Tiểu Kim là đã không phong bế lại tâm mạch của mình, mà đó lại chính là lời mà Lão Quân đã dặn hắn lúc trước nên đã giúp cho Xích Khương Tử có thể tiến vào tâm trí của hắn rồi đánh tráo một viên thiên đan một cách dễ dàng và thay vào đó là một viên... haizz mà ngay cả Lão Quân cũng không phát giác ra được... cạn lời...

--------------

Sau khi đánh tráo được một viên thiên kim đan trong tay Tiểu Kim, Bích Khương Tử liền nhanh chóng rút ra khỏi thần thức của Tiểu Kim rồi cùng với viên thiên kim đan trong tay mà bay về phía tây và có vẻ như ai đó đang đợi hắn. Lúc này đây Lão Quân cùng Tiểu Kim đã tìm đến một trang quán, nhìn xa thì trang quán này có vẻ như đổ nát và toàn mùi rêu phong ẩm mốc và nó lại còn nằm trên một đỉnh núi cao và nơi này chính là một nơi phải nói là linh khí tụ sinh nồng đậm rất thích hợp để tu luyện và dãy núi được người dân truyền miệng nhau gọi là Liên Mộc sơn vì ở đây, những loài vật và cây cối vô cùng phong phú lại còn quý hiếm mà không nơi đâu có thể tìm thấy được và thời tiết cũng như khí hậu lại vô cùng khác biệt so với những vùng đất xung quanh, nếu như dưới mặt bằng trời quang mây tạnh thì trên núi lại là mưa to gió giật bão tố tùm lum. Lại nói thêm về dãy núi đó thì chính giữa là một ngọn núi cao và xung quanh đó là những ngọn núi thấp hơn tạo thành thế vây bọc lấy ngọn núi chính, địa hình này nếu xảy ra chiến sự thì đây sẽ là một nơi dễ thủ khó công. Quanh năm nơi này bị sương trắng vây bọc lấy tạo cho người nhìn có được cảm giác âm u nặng nề nhưng đó là đối với mắt thịt của đám người phàm nên sẽ chẳng thể hiểu được ý nghĩa của ngọn núi này. Nhớ năm đó khi chia tay Thái Thượng Lão Quân, Hoàng Quy lão nhân đã có ý định lập sơn môn để truyền bá đạo thuật cho những kẻ mà lão cho rằng là xứng đáng nên lão đã rủ cả Xích Cước đại tiên cùng đi ngao du hạ giới, ai ngờ lão lại "mèo mù vớ cá rán". Khi thấy dãy núi này, lão đã lừa Xích Cước đại tiên đi chỗ khác xem cảnh đẹp, còn lại một mình lão và sau đó lão đã dùng phép để đuổi hết lũ tà ma quỷ quái ở đó đi ra nơi khác mà chỉ giữ lại một vài oán hồn muốn đi siêu sinh để hỏi tình hình sau đó mới cho nó đăng xuất và lão liền biến nơi này thành hang ổ à nhầm sào huyệt à lại nhầm, đúng ra phải là căn cứ của lão. Mấy ngày sau đó lão liền giả làm đạo sĩ và đi xuống những ngôi làng nhỏ phía dưới để đi bắt quỷ trừ hại cho dân làng, mặc dù lão biết là trong làng không hề có một chút quỷ khí nào nên lão đã bắt một con quỷ cấp bậc quỷ sứ xuống một ngôi làng phá phách một hồi rồi lão mới bắt đầu đi bắt quỷ. Mặc dù lão xuống làng để chủ ý để xem xem những ngôi làng dưới này có tìm được người phù hợp để học đạo hay không.

----------------



Tại một ngôi làng nhỏ vốn đang bình yên thì bỗng một ngày người dân xung quanh thấy gà và chó đều biến đi đâu mất một cách bí ẩn, dần dà những ngày tháng sau đó không những cả gà, chó ngay đến cả những con gia súc to lớn như trâu, bò đang ở trong chuồng mà chỉ trong một đêm chúng cũng lại đi đâu không biết mà chuồng thì cũng được khóa cẩn thận nhưng lại không có dấu hiệu bị cậy mở. Đau đầu vì điều này, trưởng làng sau khi suy nghĩ suốt cả một ngày, một đêm, mãi cho tới tối ngày hôm sau lão liền cho họp cả làng lại để bàn việc bắt trộm:

- Ayza!!! Làng ta đã hai ba tháng qua đã bị mất trâu bò lợn gà mà chưa rõ nguyên nhân, nay ta thay mặt cả làng liền cho lập một đội toàn thanh niên trai tráng trẻ khỏe trong làng đi bắt trộm. Các ngươi cứ tối xuống khi mà cả làng đã tối lửa tắt đèn thì các ngươi hãy lên đường. Một đội sẽ có 25 người, ta sẽ để cho Ân Lưu làm đội trưởng, các ngươi có ý kiến gì không???

Lão đợi một lúc, thấy không ai có ý kiến gì liền nói tiếp:

- Nếu không có ai phản đối thì Ân Lưu ngươi hãy lên đây nghe ta dặn dò, còn 24 người các ngươi hãy đi về nhà chuẩn bị đi, ta không tin là các ngươi sẽ không bắt được tên trộm!!!

Lão trưởng làng vừa nói xong thì cả đám thanh niên trai tráng liền đứng dậy rồi chào lão trưởng làng rồi tách ra nhà ai người đó về, còn lại trong lán, một người thanh niên cao to có nước da nâu rám nắng tiến tới phía lão rồi xuống rồi nghe lão dặn dò và người thanh niên này là người được trưởng làng chọn làm đội trưởng - Ân Lưu:

- Ngươi nghe cho kỹ đây, nếu như ngươi bắt được tên trộm thì hãy giải luôn hắn lên trên quan huyện, còn nếu hắn phản kháng thì ta cho phép ngươi cùng những người còn lại giết ngay tại chỗ, tội vạ đâu ta chịu, ngươi hãy nhắc lại lời của ta cho những người còn lại biết!!!

Ân Lưu gật đầu đáp ứng, xong lão trưởng làng liền vỗ vai hắn:

- Thôi muộn rồi, ngươi về nhà chuẩn bị đi!!!

Nghe xong lời dặn dò của trưởng làng, Ân Lưu liền chắp tay rồi đi về chuẩn bị cho chuyến đi tuần tra buổi tối hôm đó. Tối đó, sau khi Ân Lưu tập hợp đủ 24 người đã được giao nhiệm vụ và hắn cũng không quên nhắc lại lời dặn dò của lão trưởng làng cho mọi người biết rồi sau đó cả đám liền đốt đuốc rồi tách ra hai người một hướng còn Ân Lưu thì đi cùng với hai người khác. Trời đêm tối mùa hạ thì có những cơn gió nhẹ thổi rất mát mẻ và trái ngược với cái nắng nóng ban ngày nên ai cũng cảm giác vô cùng thoải mái. Ân Lưu đi cùng hai tên anh em sinh đôi là Hàng Du và Hàng Tín vốn là bạn cởi chuồng thả rông từ nhỏ nên hắn biết hai tên này đều có máu liều nhiều hơn máu não, không biết sợ là gì. Lại nói thêm về trang bị của mỗi người thì một tay cầm đuốc để soi đường, tay còn lại thì cầm gậy, ở phần hông là một đoạn dây thừng dài để nếu như bắt được trộm thì sẽ có cái để trói hắn, cứ như vậy, mỗi tối đám thanh niên làng vẫn đều đều đi kiểm tra cho tới sáng bảnh mới về. Thoắt cái đã qua một tuần, một tuần này đi đêm tuần tra thì cả đám người không thấy gì bất thường và cả dân làng lại vô cùng vui mừng khi trâu bò lợn gà không bị mất trộm như trước nữa, lão trưởng làng cũng lấy đó mà vui lây với cả làng nên cả đám ai cũng nở mày nở mặt nhưng vì chúng là người trần mắt thịt nên không hề biết rằng đêm nay cuộc vui sẽ bắt đầu, vẫn như những ngày trước, như thường lệ. Sang tới tối ngày thứ tám, vẫn 25 người thanh niên đó lại tiếp tục đèn đuốc đi tuần, Ân Lưu vẫn tiếp tục dẫn đầu đám thanh niên đi tuần nhưng bỗng một chuyện kỳ lạ xảy ra. Đang là tiết trời hè, nóng bức nhưng thi thoảng vẫn có một cơn gió thổi qua nên đã giảm nóng bức đi được phần nào nhưng không khí vẫn ngột ngạt, đang đi thì hai tên Du và Tín liền nói:

- Huynh đệ à, giá như trời mùa hè nhưng gió thổi mùa đông thì tốt biết bao nhỉ...

- Ta cũng mong thế đấy!!!

Như chiều lòng cả ba tên thì bỗng gió ở đâu nổi lên, thổi liên tục vào gáy của cả ba người khiến cho bọn chúng lạnh toát cả sống lưng, tên Hàng Du liền rùng mình một cái rồi nói:

- Ayza!!! Có cần phải lạnh vậy không chứ???

- Do ngươi đòi hỏi mà....

Vừa dứt lời thì bỗng Hàng Tín nhìn thấy gì đó, hắn liền dơ cây đuốc về phía trước rồi chỉ tay về phía trước nói to:

- Nhìn kìa, có cái gì trăng trắng vừa vụt qua, ta không nhìn rõ nhưng có lẽ là tên trộm đó!!!

- Ngươi có chắc không???



- Tuy ta không nhìn rõ mặt hắn nhưng ta chắc chắn đi ra ngoài giờ này thì chỉ có tên trộm đó thôi!!!

- Vậy không lằng nhằng nữa, ba chúng ta đuổi theo hắn nhanh không hắn chạy mất, nhanh lên...

Nói xong cả ba người liền cố hết sức mà đuổi theo, chạy được quãng đường khá xa, cả ba người dừng lại vì quá mệt, Ân Lưu tuy có sức khỏe phi thường nhưng dù sao cũng là con người nên khi nghỉ lại thì cũng phải thở hồng hộc sau quãng chạy đó, còn hai tên Du Tín thì yếu hơn nên liền nằm bệt ra mặt đất mà thở, nghe chừng thở không ra hơi. Ân Lưu vì tính tình cẩn thận, hắn sau khi thở dốc thì liền đảo mắt nhìn xung quanh xem nơi này là nơi nào. Bỗng có rất nhiều tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy lại phía ba người hắn, nghe thấy vậy thì hai tên Du Tín giật mình liền bật cả dậy rồi cùng Ân Lưu cầm chắc lấy đuốc và gậy để thủ thế sẵn sàng nghênh địch. Tiếng chạy ngày càng gần thì bỗng dừng lại rồi một luồng ánh sáng vàng của đuốc soi về phía ba người bọn Ân Lưu. Ân Lưu nghe vậy thì nheo mắt, nhìn lại thấy là người quen nên cũng thở phù một cái, hai tên Du Tín cũng thả lỏng vì biết cả ba người đều gặp người quen và đó chính là 22 gã thanh niên còn lại, còn chưa hiểu tại sao hai nhóm người đều gặp nhau tại đây nên Ân Lưu hỏi đại một gã tên là Lâm Si:

- Sao các ngươi lại tới đây???

- Ta cũng đang muốn hỏi tại sao lại như vậy, có phải ba tên các ngươi cũng bị cái bóng trắng kia....

- Đúng vậy, các ngươi cũng bị nó lôi tới đây rồi mất dấu à????

Ân Lưu nói xong thì cả lũ gật gật đầu như tán thành, còn chưa biết tiếp theo nên làm gì thì bỗng nhiên, một tiếng thét của một tên đứng cuối hàng vang lên khiến cho cả lũ quay lại và... bất ngờ chưa. Những gì còn lại của hắn bây giờ chỉ còn là một bộ quần áo và bộ da khô bọc lấy xương, máu và hai con mắt đã biến mất. Nhìn thấy cảnh tượng đó cả lũ liền tỏ ra vô cùng sợ hãi, có tên còn tè cả ra quần và có lẽ đây chính là sai lầm lớn nhất mà Hoàng Quy lão nhân tạo ra. Trước đó, cho dù là chính mồm lão đã dặn dò tên quỷ là không được giết người vô cớ, nếu như lão biết được thì sẽ khiến cho hắn hồn siêu phách lạc nhưng bây giờ thì đã có án mạng xảy ra. Quay trở lại với đám người Ân Lưu thì cả lũ đã đứng sát vào nhau tạo thành một vòng tròn để cảnh giác thì bỗng một tiếng cười the thé từ đâu vang lên với giọng nói như lan tỏa từ bốn phương tám hướng:

- Bắt ta á, hay để ta bắt các ngươi đi!!!

Giọng nói bí ẩn đó liền dứt lời thì một làn sương mù dày đặc từ đâu bỗng kéo đến rồi vây xung quanh đám người khiến cho ai ai cũng sợ hãi, không cả dám thốt lên nửa lời, giọng nói bí ẩn đó lại vang lên:

- Ngon quá, các ngươi cứ sợ tiếp đi, ta ăn chưa đủ no đâu!!!

Nghe xong thì một số tên vì sợ hãi quá mà ngất đi, số còn lại thì run lẩy bẩy như cầy sấy và rồi thêm một tiếng hét thất thanh vang lên. Lại hai rồi ba rồi bốn, cứ như vậy lần lượt 24 người bây giờ chỉ còn lại bốn người bọn Ân Lưu, lúc này, một tên trong đó liền mạnh dạn nói với Ân Lưu:

- Ngươi chạy đi, báo với trưởng làng chúng ta đã gặp quỷ rồi, ngươi mau đi đi.....

Nghe xong thì hai tên còn lại kia cũng gật đầu, Ân Lưu lúc này mặt cắt không còn giọt máu liền hỏi lại:

- Vậy còn ba tên các ngươi thì sao, ta không lỡ bỏ các ngươi đi!!!

- Ngươi đi đi, mạng của chúng ta lớn lắm, không chết được đâu!!!

Nghe xong những lời nói đó, Ân Lưu liền gật đầu rồi cố cắm đầu mà chạy thẳng về làng. Hắn chạy một mạch quên cả mệt mỏi, không dám quay đầu ngược lại để nhìn những người huynh đệ của mình bỏ mạng. Còn ba tên còn lại thì sau khi Ân Lưu đi, một tên liền quát to tỏ vẻ anh dũng khí thế:

- Ta từ bé tới lớn chưa gặp qua ma quỷ lần nào, ngươi có giỏi thì hiện ra đây cho ông mày xem mồm ngang mũi dọc của mày ra sao nào!!!

Hắn vừa dứt lời thì hai tên đứng sau hắn đột nhiên lăn ra ngủm củ tỏi và khi hắn vừa quay đầu lại thì... up... Những gì còn lại của hắn chỉ là cái xác khô, không còn con ngươi và bộ dạng của hắn bây giờ cũng giống như những người anh em khác của hắn, trở thành một cái xác khô....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook