Phong Thần Thời 4.0

Chương 49: Tấn Thăng Thái Ất Tiên.

Flashpoint291

11/07/2022

Nguyễn Anh vừa dứt lời thì ngay lập tức hắn cùng với Xích Khương Tử liền lao thẳng vào nhau mà chiến và khỏi phải nói thì chắc chắn thì đây sẽ là trận đánh một mất một còn, Nguyễn Anh với kim long châm trong tay đã liên tục công kích vào điểm yếu của Xích Khương Tử mà không cần thăm dò như trước, ngược lại về phía bên kia chiến tuyến, Xích Khương Tử với kinh nghiệm đầy mình vẫn chỉ thủ để chờ đợi Nguyễn Anh lộ ra sơ hở mà phản công. Thời gian chạy thoăn thoắt nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoáng cái hai bên đã trao đổi với nhau không dưới năm trăm đòn công kích. Xích Khương Tử đánh thêm một hồi thì hắn nhận thấy Nguyễn Anh lúc này đã mạnh hơn lần trước, hắn đưa hai thanh giới đao mà đỡ lấy một bổ từ kim long chân nện xuống, hắn nhìn Nguyễn Anh nhếch mép cười:

- Ngươi đã tấn thăng thái ất tiên???

Nguyễn Anh trên nét mặt vẫn không đổi mà liên tục tấn công không ngừng mà đáp:

- Mắt chó của ngươi tinh đó!!!

Bên này, đám người Hoàng Vũ, Dương Nam đang dưỡng thương ở gần đó, bây giờ cả đám cần phải thổ nạp lại để có thể lên hỗ trợ cho Nguyễn Anh nếu cần thiết, Na Tra mặc dù bị thương nhẹ thì đang quan sát, hắn để ý thấy hai tên ở trước mặt đang đánh với tốc độ nhanh tới mức chóng mặt, thoắt ẩn thoắt hiện khiến một thiên tướng như hắn phải trầm trồ. Còn trong cuộc, Xích Khương Tử cảm thấy né tránh mãi cũng không phải là ý hay nên hắn liền đổi chiến thuật để chơi sòng phẳng với Nguyễn Anh, những tiếng kim loại va đập vào nhau khiến cho cả hai kiện binh khí tóe ra những tia lửa nhỏ rồi rơi xuống đất, hai người đánh thêm khoảng bốn mươi hiệp nữa và vẫn đang trong thế trận giằng co. Nếu như lúc trước kia, khi Nguyễn Anh mới chỉ ở cảnh giới thượng đẳng tiên đỉnh phong mà đánh với Xích Khương Tử thì chắc chắn hắn sẽ không thể trụ lâu như thế này, còn bây giờ thì khác hắn đã đạt tới cảnh giới thái ất tiên nên linh lực trong thể nội đã dồi dào hơn và sức lực cũng mạnh mẽ hơn nên mới có thể đánh ngang ngửa với tên quỷ tướng này. Hoàng Vũ bên này sau khi thổ nạp lại thì cuối cùng những vết thương do ám khí của Xích Khương Tử để lại trên vai trái của hắn thì bây giờ đã ok và linh lực trong người cũng đã full, Dương Nam, Tử Lam và Na Tra thì bây giờ cũng đã ổn, duy chỉ có Tịnh Hòa là vẫn mê man chưa tỉnh. Cả bốn người đang chuẩn bị lao lên để tiếp ứng cho Nguyễn Anh thì bỗng những tiếng động ầm ầm từ trong hang động của Xích Khương Tử đang truyền tới tai của bốn người và rồi một đám quân quỷ không ra quỷ, ma cũng chẳng ra ma....phải nói là một đám lính lai tạp quái , không biết có đánh đấm được gì không mà lao ra. Bốn người thấy vậy thì cũng chỉ biết thở dài rồi cũng lao lên mà giết cả đám, trở lại với hai người Nguyễn Anh và Xích Khương Tử thì vẫn đang đánh rất ngang sức, cứ ngươi chạy ta đuổi, ngươi chém ta đỡ. Ở phía xa xa theo đường thẳng mà ngó lên trên, đám thần thiên trên thiên đình thì cũng theo Ngọc Hoàng ra cổng trời mà hóng xem kịch hay, Thái Bạch Kim Tinh bấm đốt tay nhẩm tính một lúc rồi nói với Ngọc Hoàng:

- Thưa Ngọc Hoàng, người cứ yên tâm, đám yêu ma quỷ quái này của Xích Khương Tử cũng chỉ là đám tàn quân, không thể làm gì được bọn người này đâu!!!

Ngọc Hoàng cũng khẽ gật đầu đáp lại:

- Haizz, ta biết chứ, có Na Tra ở dưới đó rồi thì ta có lo gì đâu!!!

Còn với Nguyễn Anh thì hắn vẫn đang quyết sống chết cùng với Xích Khương Tử, cả hai vẫn đang giằng co thì hắn nhận thấy một sơ hở nhỏ từ phía Xích Khương Tử, ngay lập tức dùng phép mà tạo ra một luồng kim quang cực mạnh và nó khiến cho Xích Khương Tử bất giác bị lóa mắt, thấy đúng như kế hoạch, Nguyễn Anh liền vung kim long châm lên mà nhắm thẳng vào vùng sơ hở của Xích Khương Tử mà nện xuống. Một đòn lần này của Nguyễn Anh hẳn là một kích tất sát nhưng hắn cũng đâu có ngờ là Xích Khương Tử dù lóa mắt nhưng hắn vẫn có phòng bị và khi một kích đó của Nguyễn Anh đập tới thì cũng chỉ có thể đánh bay một thanh giới đao bên tay phải Xích Khương Tử và cũng khiến cho nó sứt mẻ không khác gì một đống sắt vụn. Đến lúc này, như đã động đến lòng tự ái của Xích Khương Tử nên hắn đã không nhịn nữa mà bộc phát ra toàn bộ sức lực của mình rồi bắt đầu tấn công như vũ bão về phía Nguyễn Anh. Nguyễn Anh do đã dồn hết sức lực vào một đòn tất sát kia nên đã gần như cạn kiệt linh lực nên khi thấy Xích Khương Tử tấn công thì hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà chống đỡ từng đòn nặng nề của Xích Khương Tử, dần dần trên cơ thể của Nguyễn Anh cũng đã bắt đầu có những vết thương khiến cho máu huyết của hắn rỉ ra từng vết, đám người Hoàng Vũ và Dương Nam thì lại đang bận đánh với đám quân hỗn tạp của Xích Khương Tử nên không thể lao lên trợ chiến, Na Tra thấy càng giết đám này thì lại cảm thấy cứ như giết được một tên thì hai tên khác sẽ lại sống lại, cảm thấy đánh như này cũng không phải là cách hay, Na Tra nói:

- Hai ngươi, dùng tát đậu thành binh....

Hai người Hoàng Vũ và Dương Nam hiểu ý và do cũng đã chuẩn bị từ trước, Hoàng Vũ liền đưa tay vào trong túi quần lấy ra một nắm lớn đậu sống rồi hắn liền vứt cả nắm xuống đất rồi lẩm nhẩm niệm chú, sau đó liền hô:



- Lên đi các bé ơi!!!

Hoàng Vũ vừa dứt lời thì nắm đậu trên liền có sự chuyển biến, một ánh sáng màu xanh lục nhẹ xuất hiện rồi bùm, một làn khói mù bốc lên rồi từ trong làn khói đó cả đám đậu đã hóa thành một đám lính có hình người nhưng chỉ có điều là đám lính này chỉ cao khoảng một nửa người bình thường, tên nào cũng có vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay thì đang lăm lăm đao kiếm mà tăm tắp hướng về phía trước, ước chừng như cả đám lính "đậu xanh" có đó khoảng 500 tên, Hoàng Vũ sau đó liền ra lệnh cho cả đám lao lên mà đánh với lũ lính hỗn tạp của Xích Khương Tử, sau đó cả hai đội quân lao vào mà chém chém giết giết, bên này Hoàng Vũ thấy thành quả của mình thì mỉm cười:

- Các em cứ đánh đến sáng, miễn sao cầm chân bọn lâu la này cho anh là được!!!

Na Tra khi nghe xong thì cũng chỉ muốn như mắc ói, Dương Nam vừa nói xong với Tử Lam điều gì đó rồi chạy lại chỗ hai người Hoàng Vũ và Na Tra rồi nói:

- Đi giúp Tuấn Anh!!!

Nói xong cả bốn liền xông đến chỗ của Nguyễn Anh và Xích Khương Tử đang choảng nhau, bốn người vừa tới thì thấy Nguyễn Anh đã bị rơi vào thế hạ phong, hắn bây giờ chỉ có thể yếu ớt mà chống đỡ những pha tấn công như vũ bão của Xích Khương Tử, Hoàng Vũ đang định lao lên trợ chiến, thấy vậy Nguyễn Anh nặng nề đỡ được một đòn của Xích Khương Tử liền hô lớn:

- Có kết giới....đừng lên!!!!

Hoàng Vũ nghe huynh đệ mình cảnh báo thì khựng lại và một thoáng mất tập trung để nhắc nhở huynh đệ mình thì Nguyễn Anh bị ăn một cán đao vào ngực rồi ngã ra đất mà phun ra một ngụm máu, đang đau thì bỗng trong người Nguyễn Anh như cảm nhận được mình như đang được tiếp thêm linh lực từ dưới đất, hắn quay sang nhìn về phía bốn người huynh đệ nhưng không có ai đang truyền linh lực cho hắn, tuy chưa biết là ai nhưng người đó có vẻ như có ý tốt nên mới giúp mình. Nguyễn Anh lúc này trong người đã tràn đầy linh lực lại liền đứng bật dậy rồi cầm chắc kim long châm mà lao thẳng về phía Xích Khương Tử rồi ôm lấy hắn mà dùng phép bay đi. Ở phía xa thì người vừa truyền linh lực cho Nguyễn Anh không ai khác chính là Vĩ Thành, hắn đang chạm tay xuống đất mà dùng một phần nhỏ linh lực truyền qua đất để giúp cho Nguyễn Anh có thêm sức lực để đánh tiếp với Xích Khương Tử, thấy hai người đã bay đi thì Vĩ Thành cũng đứng lên rồi quay sang phía Nguyệt Lệ, nắm lấy tay nàng rồi nói:

- Chúng ta đi, có kẻ sẽ tới giúp bọn chúng!!!

Nguyệt Lệ cũng gật đầu rồi sau đó đôi uyên ương này liền bay lên một mỏm núi cao gần đó mà chờ đợi kịch hay, bên này Nguyễn Anh đang cùng với Xích Khương Tử vừa bay vừa đối quyền với nhau mà không hề để ý tới nơi đến mà cứ thế trao đổi quyền pháp. Đang đánh thì Nguyễn Anh bị lỡ nhịp rồi rơi xuống sân thượng một nhà dân và khiến cho một bức tường bị đổ sập, Nguyễn Anh rơi xuống rồi nằm bệt ra đó mà thở, cũng may là hắn đã luyện được kim cương bất hoại thể nên cũng không đau lắm, hắn đang định đứng lên thì chỉ khoảng nửa tích tắc sau thì Xích Khương Tử cũng lao tới mà dùng một chưởng đấm thẳng vào ngực của Nguyễn Anh. Mắt thấy đòn hiểm, Nguyễn Anh liền nhanh chóng lăn người qua chỗ khác mà tránh, uy lực một chưởng của Xích Khương Tử thì đã tạo ra một lỗ thủng trên sàn của nhà đó, thấy không trúng mục tiêu, hắn lại tiếp tục lao về phía Nguyễn Anh rồi chộp lấy cổ của hắn, Nguyễn Anh thì cũng không hề kém cạnh mà vươn hai tay lên mà bóp chặt lấy cổ của Xích Khương Tử. Hai người đang không ai hơn ai mà ngã ra đất thì bất giác cả hai thấy động rồi quay sang bên phải để xem và một em gái mặc đồ tập gym do dậy sớm và đang tập dưới cái nền nhạc "so lucky lucky twice" nhưng do nàng ta đang quay lưng về phía hai người Nguyễn Anh và Xích Khương Tử nên chỉ chú ý vào động tác của mình. Xích Khương Tử và Nguyễn Anh thì do thấy cô em này được tôn lên trong bộ đồ bó chịn thì cả hai cũng dừng lại một chút mà ngắm quả đào cong cong mà vừa nẩy lên nẩy xuống, Xích Khương Tử nuốt nước bọt cái ực rồi hỏi:



- Giống cái của các ngươi thời nay ngon như này hả???

Nguyễn Anh cũng không đang nhìn không chớp mắt mà gật đầu:

- Ta nghĩ hai người chúng ta nên đi ra nơi khác để đánh chứ không lại ảnh hưởng tới cô em này!!!

Xích Khương Tử cũng gật gật đầu rồi cả hai tạm thời đình chiến mà bay đi, vừa bay vừa đánh tiếp thêm một hồi thì tới lúc này, Nguyễn Anh đã gần như cạn kiệt linh lực rồi rơi vào thế hạ phong, Xích Khương Tử cảm thấy được sự yếu đi trông thấy của Nguyễn Anh, hắn liền vận lực rồi vung chân đạp thẳng vào ngực của Nguyễn Anh và khiến hắn rơi thẳng xuống mặt đất phía dưới và tạo thành một cái hố lõm trên đất. Lúc này, Nguyễn Anh đau đớn một tay ôm ngực, một tay chống đất mà cố gắng ngồi dậy, khi hắn vừa ngồi dậy được thì trong miệng phun ra một búng máu tươi. Nhận thấy Xích Khương Tử vẫn chơi đánh tới thì hắn lại nằm bệt xuống. Được một lúc, khi hắn cố gắng bò lên khỏi hố thì thấy Xích Khương Tử đang đánh với ba người Hoàng Vũ, Dương Nam và Na Tra nhưng chỉ được một lúc thì cả ba cũng bị đánh bay, Nguyễn Anh thấy vậy thì lúc này hắn không thể nhìn huynh đệ bị hành, hắn đưa tay trái lên quệt đi vết máu rồi hắn dồn toàn bộ tàn dư linh lực trong người mình vào một chưởng rồi lao lên mà quyết liều một phen với Xích Khương Tử. Xích Khương Tử sau khi đánh bay ba người kia thì đang cười đắc ý thì hắn cảm nhận một luồng lực lượng đang nhắm tới mình mà đánh tới mình, không chủ quan hắn quay lại thì thấy Nguyễn Anh đang vận trấn hồn chưởng mà đánh tới mình, Xích Khương Tử cũng giơ tay lên mà dồn sức mà tung ra một chưởng. Khi hai chưởng lực ập vào nhau thì ầm một tiếng, dư chấn của hai chưởng này đã làm cho đám cây cổ thụ xung quanh đó đổ rạp hết xuống và cũng khiến cho tên trọc lười Tịnh Hòa giật mình mà tỉnh khỏi giấc mộng ngàn thu, đám lính hỗn tạp với đậu binh gặp dư chấn đó thì tan nát hết và nó cũng khiến cho đám thần tiên trên thiên đình chỉ có thể vỗ tay mà khen ngợi, còn ba người Hoàng Vũ, Dương Nam và Na Tra thì phải dùng tới binh khí mà chống xuống đất để có thể đứng vững trong cái dư chấn đó. Sau khi khói bụi tan đi hết thì Tử Lam dìu Tịnh Hòa đi tới xem xét thì thoáng thấy hai dáng người đang đối chưởng với nhau, một đứng một quỳ và sau khi luồng khói bụi tan hết đi thì hiện ra Xích Khương Tử đang đứng thì phun ra một ngụm quỷ huyết còn Nguyễn Anh lại đang quỳ rồi hắn cũng như không trụ được nữa mà đổ sụp xuống đất mà ngất đi. Năm người thấy vậy thì cũng giật mình, cả đám liền lao lên ứng cứu thì lại bị một luồng kết giới chặn lại, Hoàng Vũ, Dương Nam giận dữ liền dùng trấn hồn chưởng mà đánh vào vòng kết giới đó hòng phá vỡ kết giới để còn cứu huynh đệ mình. Xích Khương Tử mặc dù đang bị nội thương nhưng hắn vẫn cố gắng tập tễnh cầm lên một thanh giới đao rồi dùng chân mà dẫm lên Nguyễn Anh rồi chỉ giới đao vào mặt Nguyễn Anh rồi nói:

- Còn gì để nói không???

Nguyễn Anh do bị ngạt thở mà mặt đỏ lên, máu mồm, máu mũi trào ra mà cố trừng đôi mắt mệt mỏi, ẩn trong đó có sự căm thù mà nhìn vào Xích Khương Tử như không can tâm, đám Hoàng Vũ lại chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì được. Đang trong lúc tuyệt vọng thì bỗng một lá cờ màu đen xì đánh xuống người Xích Khương Tử khiến hắn bị bất ngờ rồi thả lỏng chân và phá vỡ luôn cái kết giới kia của hắn, cảm thấy được nới lỏng, Nguyễn Anh cũng nhanh chóng chớp thời cơ dùng chút sức tàn mà lăn sang một bên để thoát khỏi bàn chân hộ pháp, ngay lập tức Hoàng Vũ và Dương Nam lao lên đỡ hắn, rồi từ hưng không vang lên một giọng nói:

- Xích Khương Tử, đã lâu không gặp!!!

Lời nói vừa dứt thì một bóng ảnh từ dưới đất đi lên rồi dần dần hiện ra rõ nét, bên này Na Tra và cả đám người Nguyễn Hoàng Dương thấy được người đến là ai thì liền vui mừng gọi tên:

- Chung Quỳ tướng quân!!!!

Chung Quỳ nghe như kiểu fan đang gọi idol thì không quay lại:

- Mấy thằng chíp hôi các ngươi ra chỗ khác chơi để người lớn nói chuyện!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook