Phong Thần Thời 4.0

Chương 16: Xuất Sơn.

Flashpoint291

28/04/2022

Nguyễn Anh sau khi biết người thanh niên này là Tử Lam, lại còn là thái tử của Đông Hải, hắn cũng gật đầu rồi giới thiệu lại mình thêm một lần nữa:

- Tôi là Nguyễn Tuấn Anh, cậu có thể gọi là Nguyễn Anh hoặc Tuấn Anh cũng được, mà vị huynh đệ này, cậu có làm gì ở trên đất liền không???

Tử Lam gật đầu đáp lại:

- Tôi có thân phận trên đất liền, khi nào xong việc ở dưới long cung này tôi sẽ quay trở lại trên đó, cậu cho tôi địa chỉ của cậu ở đâu, có việc gì cấp bách tôi sẽ tìm cậu và hai vị bằng hữu kia!!!

Nguyễn Anh cũng gật gật đầu rồi tiến lại, hắn dùng phép ký trượng để viết địa chỉ của mình lên tay của Tử Lam rồi nói:

- Khi nào cần tìm tới tôi, cậu hãy dùng phép mà kích nó lên, nếu có thay đổi thì dùng thần thức cảm nhận vì tôi vẫn có thể thay đổi được, mà cậu cho tôi số điện thoại đi để mà liên lạc dễ hơn!!!

Nói xong Tử Lam cũng gật gật đầu rồi cả hai đều dùng phép để ghi những thông tin cần thiết vào trong thần thức của nhau, đợi cho hai người bọn Nguyễn Anh và Tử Lam trao đổi thông tin xong, Hoàng Quy lão nhân lúc này mới quay sang phía Long Vương nói:

- Ngao tiểu long, rượu của nhà ngươi ta cũng uống rồi, bây giờ nhà ngươi hãy dẫn ta và tên này đi lấy binh khí đi, nếu còn ở thêm một lúc nữa, ta mà say thì không làm được việc lớn à!!!

Long Vương cũng gật đầu như hiểu ý lão, Tử Lam bên này nghe vậy thì cũng xin cáo từ với hai thầy trò rồi quay trở lại với công việc của mình, sau đó Long Vương liền dùng phép rẽ nước tạo ra một khoảng không rồi dẫn theo hai thầy trò Hoàng Quy lão nhân và Nguyễn Anh đi đến nơi bí mật nằm sâu dưới long cung. Hắn dẫn hai người đến một vùng nước sâu, rồi tới một vùng nước tối hoang vắng, nhìn ngó xung quanh không thấy ai lai vãng ở đây, Long Vương liền chỉ về phía trước rồi nói:

- Hai vị thấy hai cây trụ to đó không, đó là hai cây châm để định mực nước và cản dòng nước không dâng cao để tạo ra đại hồng thủy xảy ra trên đất liền, một cây đã có thế trấn trụ được mực nước biển!!!

Nói xong hắn quay sang phía Nguyễn Anh rồi nói tiếp với hắn:

- Đó, nhà ngươi muốn lấy cây nào thì lấy, nhưng ta nói trước với nhà ngươi là nó nặng lắm đó!!!

Nguyễn Anh nghe vậy thì cũng gật đầu cười rồi như thấy điều gì đó quen quen liền hỏi:

- Sao mà tôi thấy cứ như kiểu con khỉ Tôn Ngộ Không đi cướp Định Hải thần châm vậy trong phim vậy???

Long Vương nghe được thì không biết phim là cái mẹ gì nhưng nghe tới từ "con khỉ" thì hiểu ý, hắn cười chua chát:

- Hừ, ta không biết Tôn Ngộ Không là cái thằng bỏ mẹ nào nhưng lại có một tên khỉ già chết dẫm cũng đã từng xuống đây, chẳng thèm xin phép ai cả mà lấy đi một cây bảo bối là Ngọc Lâm, đến bây giờ ta vẫn chẳng biết nó đi đâu, nhưng đi đâu thì đi chứ đừng có đu đưa ở chỗ ta là được!!!

Nguyễn Anh nghe xong lại giả ngu rồi nói:

- Vậy Tôn Ngộ Không à không, là kẻ tương tự như nó là có thật sao??? Vậy phía trước chắc hẳn là Định hải thần châm hả???

Nói xong Long Vương ngây người ra một lúc, còn chưa biết mở mồm trả lời hắn như thế nào thì lại hắn bị gõ một cái rõ đau từ phía Hoàng Quy lão nhân, lão quát:

- Lắm mồm, đi lên phía trước à quên bơi lên phía trước mà lấy đi rồi còn về!!!

Nguyễn Anh nghe xong, hắn vừa xoa đầu trách lão, sau đó liền phóng người lên mà tiến về phía hai cây cột trụ to lớn, tới nơi hắn nhìn ngó hai cây một hồi rồi ngơ người vì cả hai cây đều rất đẹp, còn chưa biết lấy cây nào thì chợt nhớ ra điều gì đó, hắn liền vương tay ra và khi hắn giơ tay về cả hai cây cột để cảm nhận thì cây cột trụ màu đen lại không có cảm ứng gì, hắn lại hướng vào cây cột màu vàng ánh kim kia thì cây cột đó bỗng hiện lên những hình chạm khắc hai con rồng đang quấn quanh cây cột trụ rồi ngay lập tức như có chất xúc tác, cây trụ to lớn đó run khẽ lên như mách bảo hắn:

- "Anh ơi!!! Đến đây mà vồ lấy em đi..."

Không nói nhiều, Nguyễn Anh liền tiến tới gần rồi khi chạm tay vào đó rồi cảm nhận, bỗng hắn cảm nhận được trong cây trụ siêu to khổng lồ này có chứa bên trong hỗn nguyên chân khí, vốn được dùng để tạo thành một tiểu thế giới. Sau đó hắn khẽ truyền một phần thần thức của mình vào trong cây cột và khiến cho nó dần dần nhỏ lại... cuối cùng nó đã thu nhỏ tới mức có thể cầm được, rút về thần thức, Nguyễn Anh cười lớn rồi như nói với con hàng mới trong tay:



- "Ngươi!!! Ta sẽ coi ngươi như một vị huynh đệ của mình!!!"

Vừa dứt lời cây cột này lóe lên một chút kim quang, Nguyễn Anh thấy vậy thì cũng chẳng quan tâm nữa, xong hắn quay lại về phía Hoàng Quy lão nhân rồi giơ ngón cái lên tỏ ý đã xong, sau đó hắn dùng phép thu nhỏ con hàng này thêm một lần nữa rồi bơi trở lại vị trí cũ. Lúc lâu sau khi Hoàng Quy lão nhân tán phét xong thì cả hai thầy trò cũng cáo từ lão Long Vương rồi bay trở về Liên Mộc sơn. Bay một hồi thì cuối cùng hai thầy trò cũng về được Liên Mộc sơn, vừa về tới trang quán thì trong phòng lớn, hai người Hoàng Vũ và Dương Nam đã ở đó và chờ đợi từ lâu, khi cả hai vừa thấy sư phụ và Nguyễn Anh trở lại thì hai người cũng vừa tu luyện cho binh khí xong, Dương Nam tò mò liền hỏi Nguyễn Anh:

- Hàng của cậu đâu anh bạn, cho bọn tôi ngắm đê???

Nguyễn Anh nghe vậy thì cười rồi nói:

- Hàng á, đây!!!

Nói xong hắn liền xòe bàn tay ra nhưng không phải để đếm ngón tay mà hắn đang vận khí, rồi từ trong lòng bàn tay bỗng một luồng sáng màu vàng ánh kim nhỏ hiện ra, hai người Hoàng Vũ và Dương Nam thấy trong tay vị huynh đệ của mình là một cây kim vàng thì cả hai người cười rộ lên, Hoàng Vũ tỉa đểu:

- Cậu và sư phụ bị lừa hả bro, cậu nghĩ nó là định hải thần châm như của Tôn Ngộ Không hả???

Nguyễn Anh gật đầu rồi nói:

- Một like, nhưng thằng nhóc này lại không phải là định hải thần châm, nó là...

Suy nghĩ tên gọi cho binh khí một lúc, lại nhớ tới trên thân cây gậy này có hai con thần long quấn lượn, lại thêm cây gậy có màu vàng ánh kim nên hắn đã nghĩ xong tên gọi rồi liền nói tiếp:

- Là "kim long thần châm", các cậu cứ coi nó như là bạn của định hải thần châm đi!!!

Cả hai người Hoàng Vũ và Dương Nam há hốc mồm, định thần lại rồi Hoàng Vũ cười rồi hỏi vu vơ cho có lệ:

- Vậy cậu cho nó nhận chủ chưa???

Nguyễn Anh đáp:

- Hỏi thừa, đã xong!!!

Hoàng Quy lão nhân đang ngồi dựa lưng vào tường gần đó thì liên tục tu rượu và khi lão nghe ba tên đệ tử chém gió, lão vừa nuốt xong ngụm rượu rồi cắt luôn chương trình chém gió của ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương:

- Ta đã đến lúc cho các ngươi xuất sơn rồi, binh khí cũng đã cho rồi, bây giờ thì đi thu dọn đồ đạc rồi phắn đi, làm tròn bổn phận của một vị tiên nhân theo những gì ta đã dạy các ngươi đi!!!

Ngừng một lúc, chợt nhớ ra việc mà cha mẹ ba tên đệ tử này nhờ vả, lão lại nói tiếp:

- Còn việc học hành của cha mẹ các ngươi giao phó thì ta đã nhờ Nhị Phú xin vào ba trường đại học khác nhau ở Bắc Kinh, đúng như những gì mà ta đã hứa với cha mẹ các ngươi rồi!!!

Lão lại lôi một tờ giấy trong tay áo ra mà nói tiếp:

- Tuấn Anh, nhà ngươi sẽ ở đại học Thanh Hoa, Anh Vũ thì ở đại học công nghệ còn Phương Nam ngươi ở đại học sư phạm, sẽ có giấy báo tới các ngươi sau, các ngươi vào đó muốn làm gì thì làm nhưng vẫn sẽ có được bằng đại học, khi tới đó thì cứ nói là đồ đệ của Hoàng Quy đại sư của phái Mao Sơn cứ nói như vậy là cả ba tên hiệu trưởng sẽ hiểu à!!!

Cả ba người Nguyễn Hoàng Dương nghe xong đều gật đầu như hiểu ý, thấy ba đứa đã thông, thấy vậy lão lại tu thêm một ngụm rượu rồi nói thêm:

- Nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi sẽ là thu phục yêu quái khắp trần gian hiểu chưa, nếu có việc không thể giải quyết được thì hãy liên hệ người trên thiên đình hoặc âm giới, họ sẽ giúp các ngươi!!! Các ngươi đừng làm gì để ta phải điên tiết, đừng để ta phải trục xuất ngươi như tên mất dạy Vĩ Thành kia!!!!

Ba người Nguyễn Hoàng Dương nghe vậy thì há hốc mồm, ngay cả Vĩ Thành sư huynh mà lão già này cũng trục xuất, thấy ba đứa tỏ vẻ bất ngờ, Hoàng Quy lão nhân liền dùng thần niệm mà truyền âm để nói rõ sự tình:



- "Không phải là ta đuổi, mà ta cho nó đi để hoàn thành sứ mệnh của nó, hiểu chưa!!!"

Cả ba người nghe xong thì hiểu ra, liền đáp ứng lại với lời dặn dò của lão, Hoàng Quy lão nhân sau đó liền nói thêm như cho có lệ:

- Nếu một trong ba hay cả ba gặp hắn thì hãy bắt hắn, lôi hắn về đây cho ta, nếu hắn không về thì đập chết bà hắn cho ta đi!!!

Nguyễn Anh hỏi nhỏ lão:

- Vậy nếu ai có hỏi đến huynh ấy thì chúng con sẽ nói rằng huynh ấy đã mất tích được không sư phụ???

Hoàng Quy lão nhân đáp:

- Đúng vậy!!! Thôi cũng đã tới lúc ba tên ăn hại các ngươi cút về với cha mẹ của mình rồi, đạo quán của ta không còn chỗ để chứa các ngươi nữa, phắn đi. Từ bây giờ nếu có sự việc gì khó khăn thì tự các ngươi giải quyết, sống chết là do các ngươi và nhớ là đừng tìm tới ta, ta dạo này bận lắm, bận lắm!!!

Nói xong một tràng dài như vậy, Hoàng Quy lão nhân liền quay lưng vào phía trong như kiểu ta không thèm tiếp đón các ngươi nữa, các ngươi đi đâu thì đi ta mặc kệ, miễn đừng tìm tới ta là được, nhìn thì vẻ bề ngoài của lão như vậy nhưng sâu bên trong lòng lão lại có vẻ như là lão không nỡ để cho ba tên đồ đệ này của mình rời đi vì còn một đống việc còn phải sai vặt. Nhị Phú và Vĩ Thành cũng đã đi, trong lão có lẽ bây giờ đã rất... mà thôi... còn ba người Nguyễn Hoàng Dương nghe xong lão sư phụ nói vậy và với biểu hiện của lão thì ba người Nguyễn Hoàng Dương cũng không ai bảo ai, cả ba cùng quỳ xuống như để cảm tạ lão trong hơn 300 năm dạy dỗ, cả ba cúi đầu xuống và lạy lão đủ 300 lạy. Xong ba người hắn đi lùi ra và đóng cửa lại thật khẽ để cho không kinh động tới sư phụ đang tĩnh tâm nhưng mà chỉ có điều là cả ba đâu ai có thể ngờ rằng, lão sư phụ đã ngủ gật con mẹ nó từ bao giờ rồi, có quan tâm cái mẹ gì đến ba người đâu. Ba người Nguyễn Hoàng Dương sau đó tạm biệt đám đệ tử ngoại môn thay cho lời chia buồn vì đám này vẫn phải ở lại mà phục vụ lão sư phụ mất nết, xong thì cả ba cũng đi xuống núi với vẻ mặt không nỡ xa nơi này với biết bao nhiêu kỷ niệm trong đó, cả ba người ai cũng buồn nhưng khi cả ba vừa xuống dưới chân núi, thấy đã xa đạo quán thì... một tràng cười to như sảng khoái lắm, Hoàng Vũ nói:

- Haizz!!! Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi mà chỉ có tu hành luyện tập này, bây giờ thì chúng ta có thể bay nhảy tự do tự tại được rồi à......

Cả hai người Nguyễn Anh và Dương Nam cũng cất luôn cái vẻ mặt đau buồn kia đi và cũng cười to như chưa hề có cuộc chia ly, Nguyễn Anh nhớ ra điều gì đó liền nói:

- Lúc tôi đi lấy binh khí dưới long cung cùng với sư phụ, thì tôi có xuống trước và đã gặp phải một tên và tôi đã đánh với hắn một lúc!!!

Nghe tới đi thì cả hai người Hoàng Vũ và Dương Nam nghe vậy thì tò mò hỏi:

- Cậu thắng chứ!!!

- Hây, hỏi thừa!!! Hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới tu vi khoảng linh tiên thôi nên chưa phải đối thủ của tôi!!!

Dương Nam tò mò hỏi tiếp:

- Sau đó làm sao nữa???

Nguyễn Anh đáp lại:

- Thì sau đó tôi và hắn cùng kết nghĩa huynh đệ, làm bằng hữu với nhau, bao giờ hắn lên cạn tìm tới tôi thì tôi sẽ giới thiệu hắn cho hai cậu làm quen!!!

Cả hai vui vẻ nói:

- Cũng là hảo bằng hữu, hắn tên gì???

Nguyễn Anh nhún vai đáp:

- Hắn tên là Tử Lam, con riêng của Đông Hải Long Vương, mà thôi để nói sau chúng ta phi nhanh còn về, về rồi tôi kể nốt cho!!!

Nói xong cả ba liền khoác vai nhau rồi nhảy phắt lên không rồi một đám mây lớn xuất hiện rồi như một chiếc xe buýt bay không người lái mà chở ba người mà lướt đi giữa khoảng không trên cao của một buổi chiều man mác cuối hè đầu thu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thần Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook