Chương 32: Thí luyện
Kingace
23/09/2018
- Xem ra ta cần một sát chiêu để làm lá bài tẩy nhưng đi đâu tìm đây?
Đúng rồi lão Dịch người không phải nói không có công pháp đào mạng vậy
công pháp chiến đấu người cũng phải có đúng không?
- Tất nhiên nhưng công pháp của ta chỉ khi người đạt cấp linh vương mới có thể sử dụng.
Đang lúc hắn thất vọng thì nghe Hắc Dịch nói tiếp.
- Ta không có không có nghĩa là người khác không có.
- Ý người là sao?
Long Thắng Thiên vừa nghe liền biết có hi vọng hai mắt sáng như sao hỏi.
- Người nên nhớ một điều mỗi một loại vũ khí đều có linh khí của nó khi chủ nhân chiến đấu điều sẽ câu thông với khí linh để tăng thêm uy lực cho chiêu thức do đó khí linh cũng có thể sẽ ghi nhớ lại những chiêu thức đó.
- Vậy thì sao?
- Tên tiểu tử ngốc nhà người không phải người còn một thanh thiên kiếm hay sao mau mang nó ra ta sẽ có cách hỏi ra mấy chiêu cho người sử dụng.
Long Thắng Thiên bừng tỉnh liền lấy ra thanh kiếm thiên cấp hạ phẩm kia.
- Cố gắn câu thông với kiếm linh đi ta sẽ trợ uy cho người.
Hắn nhắm mắt lại một tia thần thức tỏa ra truyền vào thanh kiếm, thanh kiếm rung lên theo bản năng muốn phản kháng sao đó lại cảm nhận một luồn uy áp truyền đến liền im lại, Long Thắng Thiên cảm nhận được kiếm linh không còn phản kháng liền tiến vào thanh kiếm hắn nhìn thấy được kiếm linh là một băng điêu vô cùng to lớn đang nhìn hắn.
- Lão Dịch tiếp theo ta phải làm sao?
- Người chỉ cần tập trung ghi nhớ là được.
Hắc Dịch tiên vương vừa dứt lời Long Thắng Thiên liền cảm thấy xung quanh biến đổi phía trước xuất hiện một trận chiến, một thanh niên áo trắng trên tay cầm một thanh kiếm đang đánh nhau với hơn 10 người, hắn nhìn người thanh niên chiến đấu giống như đang dạo chơi, mỗi chiêu thức người này tung ra như lưu thủy hành vân vô cùng trôi chảy, 1 vs 10 nhưng không rơi vào hạ phong.
- Thật lợi hại.
Long Thắng Thiên líu lưỡi nếu đổi là hắn thì nhất định bị ăn hành ngập mặt.
- Người đừng ngơ ngác nữa mau tập trung ghi nhớ.
Lúc này người thanh niên đột nhiên lao lên trời thanh kiếm trong tay y rung lên tỏa ra hàn ý mãnh liệt.
- Băng phong vạn lí.
Một kiếm này chém ra thiên địa như bị đóng băng lại từng lưỡi phong nhận bay đến trong vô hình ngay sao đó là 10 thi thể xuất hiện, người thanh niên bạch y như tuyết giết người không dính máu trên tay mang theo một thanh kiếm thiên hạ vô đối, lúc này hình ảnh biến mất hắn bị đẩy trở ra.
- Người thấy thế nào?
- Ngầu, rất ngầu.
- Ta muốn hỏi người nhớ được bao nhiêu chiêu thức?
Long Thắng Thiên nhìn Hắc Dịch tiên vương đang nghiêm túc cũng không đùa giỡn.
- Tạm thời không nhớ được chiêu nào.
- Hài không thể trách người dù sao người cũng chưa từng luyện kiếm, đây là vũ kĩ băng tự kinh người cố gắn luyện tập.
Long Thắng Thiên cảm giác có một luồn kiến thức truyền vào trong đầu mình. Băng tự kinh chia làm 4 thức băng chỉ, băng toái, băng phong vạn lí, băng diệt thiên hạ mà hắn mới đạt linh úy nên chỉ có thể học thức đầu băng chỉ một chỉ điểm ra vạn vật hóa băng.
- Ngay cả tên gọi cũng trâu bò.
Hắn lấy ra huyền băng tâm bắt đầu tìm hiểu băng chỉ, một chỉ khi bắn ra ngây lập tức có thể đóng băng đối thủ nếu luyện đến đại thành ngay cả linh lực đối phương cũng có thể đóng băng.
Triệu Đạt lúc này đang ngồi tu luyện, bây giờ tâm tình hắn đang rất tốt hôm nay cuối cùng cũng trả được thù tuy không giết được tiểu tử kia nhưng cũng có thể làm cho hắn nằm trên giường vài tháng thẩm chí có thể tổn thương căn cơ, đột nhiên hắn cảm giác có một trận nguy hiểm ập đến theo bản năng muốn né đi nhưng lại phát hiện cơ thể không còn cảm giác lập tức ngã xuống chết không kịp thở.
Sáng hôm sao Long Thắng Thiên từ trong tu luyện tỉnh lại hôm qua hắn đã nắm được phần cơ bản của băng chỉ hắn tự tin chỉ cần luyện thêm vài ngày là có thể thi triển được, hắn vừa bước ra phòng liền thấy được một bóng hình xinh đẹp đang đứng trước, ánh nắng chiếu vào làng da trắng sáng làm cho nàng thêm mê hoặc.
- Thanh Nguyệt sư tỷ mới sáng sớm người đến đây có việc gì sao?
- Hừ tên tiểu đệ đệ nhà người từ lúc trở về liền không đến khí viện, sư tỷ quan tâm người nên đến xem không được sao?
Long Thắng Thiên thấy nàng giận dỗi, bộ dáng e thẹn làm hắn nhìn ngây ngất, hắn và nàng quen thân vậy sao?
- Người còn đứng đó làm gì? Mau theo ta, ta dẫn người đến chỗ này.
Lý Thanh Nguyệt không đợi hắn phản ứng đã nắm tay kéo đi trên đường nhiều người nhìn thấy cảnh này đều ghen tỵ.
Long Thắng Thiên cảm nhận được cảm giác mềm mại từ trên tay truyền đến cũng không có ý phản kháng, dù sao người ta cũng là sư tỷ a có muốn phản kháng cũng không được, hắn được nàng kéo đến một nơi khác trong vũ viện lại nhìn thấy rất nhiều người đang đứng đó không biết đang xem cái gì?
- Đây là nơi nào?
- Người thật sự không biết sao?
Thấy hắn lắc đầu Lý Thanh Nguyệt đắc ý nói.
- Đây là phòng của Triệu Đạt, tối hôm qua hắn bị người ta dùng phi châm ám sát đến sáng hôm nay mới phát hiện thi thể.
Long Thắng Thiên nghe nói đến Triệu Đạt trong lòng liền dâng lên hàn ý sao khi biết được hắn chết liền có cảm giác là lạ, tên nào ngu ngốc đến mức ra tay trong tiên môn, Long Thắng Thiên tiến đến quan sát thấy Triệu Đạt nằm trên mặt đất mắt mở to, rõ ràng là chết không nhắm mắt, lúc này một đoàn người đi đến mọi người đều tránh qua hai bên để nhường đường, Long Thắng Thiên nhận ra người này, tam trưởng lão Ngô Quang Huy.
Ngô Quang Huy tiến vào trong nhìn xung quanh một vòng sao đó lại nhìn thi thể của Triệu Đạt, hắn phất tay một luồn linh lực phóng vào người Triệu Đạt lập tức hai cây châm bay ra nằm trên tay lão.
- Tất cả mọi người ai không phận sự lập tức rời đi, trong thời gian này không ai được suất sơn.
Lý Thanh Nguyệt thấy không còn gì vui lập tức kéo Long Thắng Thiên rời đi, hai người đi được một lát Lý Thanh Nguyệt nhìn hắn nói.
- Tiểu Thiên sư tỷ nghe nói người có xích mít với tên Triệu Đạt kia có đúng không?
- Sư tỷ người là đang nghi ngờ ta sao?
- Hừ, ta chỉ là quan tâm người thôi với bản lĩnh của người ngay cả đánh hắn cũng không lại chứ đừng nói đến việc giết hắn.
Long Thắng Thiên mặt đen lại bị một nữ nhân đặt biệt là mỹ nữ xem thường là không tốt chút nào.
- Sư đệ người có thể dạy ta cách chế tạo mấy trái boom lửa kia không?
- Boom lửa.
Long Thắng Thiên ngẩn người sao đó mới biết nàng nói là lựu mình.
- Sư tỷ người cũng biết đây thứ rất quý báo a, không thể tùy tiện truyền cho người được.
- Sư tỷ ta sẽ học không công sao? ta đường đường là tam công chúa Đại Thường tiểu quốc còn không trả nổi học phí sao?
Long Thắng Thiên thấy nàng chu mỏ nói, trong đáng yêu vô cùng liền cười hắc hắc nói.
- Thật sao? thứ gì cũng có thể?
- Này sao người cười gian như vậy?
Lý Thanh Nguyệt thấy hắn quét tới quét lui trên người mình theo bản năng lùi lại phía sao đề phòng.
- Không cần phải đề phòng như vậy, tiểu sư đệ của người mấy hôm nay tâm trạng không tốt muốn uống một chút trà hạ quả a.
- Liên quan gì đến ta?
Hắn nhìn ánh mắt ngây thơ của nàng lại không biết nói gì, sư tỷ ta không biết người khờ thật hay giả khờ a.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến khí viện Lý Thanh Nguyệt trên đường đi vừa nói vừa cười dung nhan tỏa sáng làm nội tâm của hắn rung động không thôi.
- Tiểu Thiên ta thấy người có tài năng như vậy nhất định có thể tiến vào Đông Phương học viện sao này sư tỷ phải nhờ người chiếu cố a.
- Tất nhiên sư tỷ người xinh đẹp như vậy làm sao ta có thể quên người được.
Lý Thanh Nguyệt nghe hắn khen liền đỏ mặt.
- Người chỉ biết nói loạn.
Long Thắng Thiên nhìn nàng e thẹn thật muốn tiến lên ôm nàng một cái, hắn từ trong người lấy ra một bạch linh tử sao đó vận linh lực khắc tên mình lên đưa cho nàng nói.
- Sao này người cầm miếng ngọc này đến gặp ta như vậy ta sẽ không bao giờ quên người.
Lý Thanh Nguyệt nhìn bạch linh tử trên tay trong lòng rối loạn nhưng rất nhanh lại tươi cười nói.
- Đây là người nói a không được nuốt lời.
Nói xong nàng chạy vào khí viện, Long Thắng Thiên nhìn nàng rời đi trong lòng khó hiểu.
- Sao ta có cảm giác vẫn không hiểu hết nàng.
Lúc này trong thanh hà điện 7 vị trưởng lão đang ngồi thảo luận về cái chết Triệu Đạt.
- Đại ca theo như đệ kiểm tra hai cây ngân châm lấy ra từ trong người của Triệu Đạt là do một vị linh tướng phóng ra.
- Có manh mối gì không?
- Người này ra tay rất chuyên nghiệp hầu như không để lại dấu vết.
Đoàn Chính Nghĩa nhíu chặt đôi mày, hắn ngửi được mùi âm mưu trong đây.
- Đại ca hôm trước đệ vô tình thấy được Triệu Đạt muốn ra tay với Long Thắng Thiên.
- Cái gì hắn lại dám ra tay với đồ đệ của ta?
Nhị trưởng lão nãy giờ vẫn bàng quan nhưng khi nghe nói đến đồ đệ mình lập tức trợn măt.
- Nhị ca yên tâm đồ nhi người không sao hôm nay khi ta đến phòng Triệu Đạt gặp hắn vẫn sinh long hoạt hổ đi bên cạnh nha đầu Thanh Nguyệt.
- Hừ nếu như hắn dám làm đồ nhi ta bị thương ta sẽ cạo trọc đầu gia gia hắn.
Mấy vị trưởng lão đều lắc đầu nhị ca của bọn họ vẫn nóng tính như vậy.
Long Thắng Thiên trở về vũ điện hắn dự định đi tìm một số nhiệm vụ để rèn luyện kinh nghiệm liếc qua bảng nhiệm vụ, thanh phong điêu mỗi con 500 điểm cống hiến, liệt diễm báo 600 điểm, kim chung quy 550 điểm, độc giác xà 600 điểm… tất cả đều tập trung tại thanh hà cốc.
- Tất nhiên nhưng công pháp của ta chỉ khi người đạt cấp linh vương mới có thể sử dụng.
Đang lúc hắn thất vọng thì nghe Hắc Dịch nói tiếp.
- Ta không có không có nghĩa là người khác không có.
- Ý người là sao?
Long Thắng Thiên vừa nghe liền biết có hi vọng hai mắt sáng như sao hỏi.
- Người nên nhớ một điều mỗi một loại vũ khí đều có linh khí của nó khi chủ nhân chiến đấu điều sẽ câu thông với khí linh để tăng thêm uy lực cho chiêu thức do đó khí linh cũng có thể sẽ ghi nhớ lại những chiêu thức đó.
- Vậy thì sao?
- Tên tiểu tử ngốc nhà người không phải người còn một thanh thiên kiếm hay sao mau mang nó ra ta sẽ có cách hỏi ra mấy chiêu cho người sử dụng.
Long Thắng Thiên bừng tỉnh liền lấy ra thanh kiếm thiên cấp hạ phẩm kia.
- Cố gắn câu thông với kiếm linh đi ta sẽ trợ uy cho người.
Hắn nhắm mắt lại một tia thần thức tỏa ra truyền vào thanh kiếm, thanh kiếm rung lên theo bản năng muốn phản kháng sao đó lại cảm nhận một luồn uy áp truyền đến liền im lại, Long Thắng Thiên cảm nhận được kiếm linh không còn phản kháng liền tiến vào thanh kiếm hắn nhìn thấy được kiếm linh là một băng điêu vô cùng to lớn đang nhìn hắn.
- Lão Dịch tiếp theo ta phải làm sao?
- Người chỉ cần tập trung ghi nhớ là được.
Hắc Dịch tiên vương vừa dứt lời Long Thắng Thiên liền cảm thấy xung quanh biến đổi phía trước xuất hiện một trận chiến, một thanh niên áo trắng trên tay cầm một thanh kiếm đang đánh nhau với hơn 10 người, hắn nhìn người thanh niên chiến đấu giống như đang dạo chơi, mỗi chiêu thức người này tung ra như lưu thủy hành vân vô cùng trôi chảy, 1 vs 10 nhưng không rơi vào hạ phong.
- Thật lợi hại.
Long Thắng Thiên líu lưỡi nếu đổi là hắn thì nhất định bị ăn hành ngập mặt.
- Người đừng ngơ ngác nữa mau tập trung ghi nhớ.
Lúc này người thanh niên đột nhiên lao lên trời thanh kiếm trong tay y rung lên tỏa ra hàn ý mãnh liệt.
- Băng phong vạn lí.
Một kiếm này chém ra thiên địa như bị đóng băng lại từng lưỡi phong nhận bay đến trong vô hình ngay sao đó là 10 thi thể xuất hiện, người thanh niên bạch y như tuyết giết người không dính máu trên tay mang theo một thanh kiếm thiên hạ vô đối, lúc này hình ảnh biến mất hắn bị đẩy trở ra.
- Người thấy thế nào?
- Ngầu, rất ngầu.
- Ta muốn hỏi người nhớ được bao nhiêu chiêu thức?
Long Thắng Thiên nhìn Hắc Dịch tiên vương đang nghiêm túc cũng không đùa giỡn.
- Tạm thời không nhớ được chiêu nào.
- Hài không thể trách người dù sao người cũng chưa từng luyện kiếm, đây là vũ kĩ băng tự kinh người cố gắn luyện tập.
Long Thắng Thiên cảm giác có một luồn kiến thức truyền vào trong đầu mình. Băng tự kinh chia làm 4 thức băng chỉ, băng toái, băng phong vạn lí, băng diệt thiên hạ mà hắn mới đạt linh úy nên chỉ có thể học thức đầu băng chỉ một chỉ điểm ra vạn vật hóa băng.
- Ngay cả tên gọi cũng trâu bò.
Hắn lấy ra huyền băng tâm bắt đầu tìm hiểu băng chỉ, một chỉ khi bắn ra ngây lập tức có thể đóng băng đối thủ nếu luyện đến đại thành ngay cả linh lực đối phương cũng có thể đóng băng.
Triệu Đạt lúc này đang ngồi tu luyện, bây giờ tâm tình hắn đang rất tốt hôm nay cuối cùng cũng trả được thù tuy không giết được tiểu tử kia nhưng cũng có thể làm cho hắn nằm trên giường vài tháng thẩm chí có thể tổn thương căn cơ, đột nhiên hắn cảm giác có một trận nguy hiểm ập đến theo bản năng muốn né đi nhưng lại phát hiện cơ thể không còn cảm giác lập tức ngã xuống chết không kịp thở.
Sáng hôm sao Long Thắng Thiên từ trong tu luyện tỉnh lại hôm qua hắn đã nắm được phần cơ bản của băng chỉ hắn tự tin chỉ cần luyện thêm vài ngày là có thể thi triển được, hắn vừa bước ra phòng liền thấy được một bóng hình xinh đẹp đang đứng trước, ánh nắng chiếu vào làng da trắng sáng làm cho nàng thêm mê hoặc.
- Thanh Nguyệt sư tỷ mới sáng sớm người đến đây có việc gì sao?
- Hừ tên tiểu đệ đệ nhà người từ lúc trở về liền không đến khí viện, sư tỷ quan tâm người nên đến xem không được sao?
Long Thắng Thiên thấy nàng giận dỗi, bộ dáng e thẹn làm hắn nhìn ngây ngất, hắn và nàng quen thân vậy sao?
- Người còn đứng đó làm gì? Mau theo ta, ta dẫn người đến chỗ này.
Lý Thanh Nguyệt không đợi hắn phản ứng đã nắm tay kéo đi trên đường nhiều người nhìn thấy cảnh này đều ghen tỵ.
Long Thắng Thiên cảm nhận được cảm giác mềm mại từ trên tay truyền đến cũng không có ý phản kháng, dù sao người ta cũng là sư tỷ a có muốn phản kháng cũng không được, hắn được nàng kéo đến một nơi khác trong vũ viện lại nhìn thấy rất nhiều người đang đứng đó không biết đang xem cái gì?
- Đây là nơi nào?
- Người thật sự không biết sao?
Thấy hắn lắc đầu Lý Thanh Nguyệt đắc ý nói.
- Đây là phòng của Triệu Đạt, tối hôm qua hắn bị người ta dùng phi châm ám sát đến sáng hôm nay mới phát hiện thi thể.
Long Thắng Thiên nghe nói đến Triệu Đạt trong lòng liền dâng lên hàn ý sao khi biết được hắn chết liền có cảm giác là lạ, tên nào ngu ngốc đến mức ra tay trong tiên môn, Long Thắng Thiên tiến đến quan sát thấy Triệu Đạt nằm trên mặt đất mắt mở to, rõ ràng là chết không nhắm mắt, lúc này một đoàn người đi đến mọi người đều tránh qua hai bên để nhường đường, Long Thắng Thiên nhận ra người này, tam trưởng lão Ngô Quang Huy.
Ngô Quang Huy tiến vào trong nhìn xung quanh một vòng sao đó lại nhìn thi thể của Triệu Đạt, hắn phất tay một luồn linh lực phóng vào người Triệu Đạt lập tức hai cây châm bay ra nằm trên tay lão.
- Tất cả mọi người ai không phận sự lập tức rời đi, trong thời gian này không ai được suất sơn.
Lý Thanh Nguyệt thấy không còn gì vui lập tức kéo Long Thắng Thiên rời đi, hai người đi được một lát Lý Thanh Nguyệt nhìn hắn nói.
- Tiểu Thiên sư tỷ nghe nói người có xích mít với tên Triệu Đạt kia có đúng không?
- Sư tỷ người là đang nghi ngờ ta sao?
- Hừ, ta chỉ là quan tâm người thôi với bản lĩnh của người ngay cả đánh hắn cũng không lại chứ đừng nói đến việc giết hắn.
Long Thắng Thiên mặt đen lại bị một nữ nhân đặt biệt là mỹ nữ xem thường là không tốt chút nào.
- Sư đệ người có thể dạy ta cách chế tạo mấy trái boom lửa kia không?
- Boom lửa.
Long Thắng Thiên ngẩn người sao đó mới biết nàng nói là lựu mình.
- Sư tỷ người cũng biết đây thứ rất quý báo a, không thể tùy tiện truyền cho người được.
- Sư tỷ ta sẽ học không công sao? ta đường đường là tam công chúa Đại Thường tiểu quốc còn không trả nổi học phí sao?
Long Thắng Thiên thấy nàng chu mỏ nói, trong đáng yêu vô cùng liền cười hắc hắc nói.
- Thật sao? thứ gì cũng có thể?
- Này sao người cười gian như vậy?
Lý Thanh Nguyệt thấy hắn quét tới quét lui trên người mình theo bản năng lùi lại phía sao đề phòng.
- Không cần phải đề phòng như vậy, tiểu sư đệ của người mấy hôm nay tâm trạng không tốt muốn uống một chút trà hạ quả a.
- Liên quan gì đến ta?
Hắn nhìn ánh mắt ngây thơ của nàng lại không biết nói gì, sư tỷ ta không biết người khờ thật hay giả khờ a.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến khí viện Lý Thanh Nguyệt trên đường đi vừa nói vừa cười dung nhan tỏa sáng làm nội tâm của hắn rung động không thôi.
- Tiểu Thiên ta thấy người có tài năng như vậy nhất định có thể tiến vào Đông Phương học viện sao này sư tỷ phải nhờ người chiếu cố a.
- Tất nhiên sư tỷ người xinh đẹp như vậy làm sao ta có thể quên người được.
Lý Thanh Nguyệt nghe hắn khen liền đỏ mặt.
- Người chỉ biết nói loạn.
Long Thắng Thiên nhìn nàng e thẹn thật muốn tiến lên ôm nàng một cái, hắn từ trong người lấy ra một bạch linh tử sao đó vận linh lực khắc tên mình lên đưa cho nàng nói.
- Sao này người cầm miếng ngọc này đến gặp ta như vậy ta sẽ không bao giờ quên người.
Lý Thanh Nguyệt nhìn bạch linh tử trên tay trong lòng rối loạn nhưng rất nhanh lại tươi cười nói.
- Đây là người nói a không được nuốt lời.
Nói xong nàng chạy vào khí viện, Long Thắng Thiên nhìn nàng rời đi trong lòng khó hiểu.
- Sao ta có cảm giác vẫn không hiểu hết nàng.
Lúc này trong thanh hà điện 7 vị trưởng lão đang ngồi thảo luận về cái chết Triệu Đạt.
- Đại ca theo như đệ kiểm tra hai cây ngân châm lấy ra từ trong người của Triệu Đạt là do một vị linh tướng phóng ra.
- Có manh mối gì không?
- Người này ra tay rất chuyên nghiệp hầu như không để lại dấu vết.
Đoàn Chính Nghĩa nhíu chặt đôi mày, hắn ngửi được mùi âm mưu trong đây.
- Đại ca hôm trước đệ vô tình thấy được Triệu Đạt muốn ra tay với Long Thắng Thiên.
- Cái gì hắn lại dám ra tay với đồ đệ của ta?
Nhị trưởng lão nãy giờ vẫn bàng quan nhưng khi nghe nói đến đồ đệ mình lập tức trợn măt.
- Nhị ca yên tâm đồ nhi người không sao hôm nay khi ta đến phòng Triệu Đạt gặp hắn vẫn sinh long hoạt hổ đi bên cạnh nha đầu Thanh Nguyệt.
- Hừ nếu như hắn dám làm đồ nhi ta bị thương ta sẽ cạo trọc đầu gia gia hắn.
Mấy vị trưởng lão đều lắc đầu nhị ca của bọn họ vẫn nóng tính như vậy.
Long Thắng Thiên trở về vũ điện hắn dự định đi tìm một số nhiệm vụ để rèn luyện kinh nghiệm liếc qua bảng nhiệm vụ, thanh phong điêu mỗi con 500 điểm cống hiến, liệt diễm báo 600 điểm, kim chung quy 550 điểm, độc giác xà 600 điểm… tất cả đều tập trung tại thanh hà cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.