Phong Thanh Hạc Lệ

Chương 41

Ventuali

07/07/2023

Phong Túc thức dậy với cái đầu đau điếng, sáng sớm đã thấy đầu óc ong ong rồi.

"Đau đầu quá đi. Hôm qua uống hơi nhiều rồi."

Cậu đưa tay lên xoa xoa phần giữa lông mày để thư giãn. Trong đầu lướt qua hình ảnh của tối hôm qua, nó hiện lên khiến cậu nhớ rõ ràng bản thân đã nói gì với Trì Hạc.

Hai má đỏ gay lên úp mặt vào chăn. Hôm qua đã nói gì thế chứ? Mày có tỉnh táo không thế hả Phong Túc?

'Cộc cộc'

"Phong Túc, dậy chưa?" Trì Hạc đi đến gõ cửa phòng cậu.

Cậu vừa nghe thấy là tiếng của Trì Hạc thì vô thức nói: "Dậy rồi, lát nữa tôi lên lớp sau."

Trì Hạc nghe thế thì cười khổ, người này bình thường huênh hoang như thế mà giờ cũng có lúc xấu hổ cơ đấy. Thả thính rồi chạy à? Đừng có vô lương tâm như thế chứ Phong Túc.

"Tôi đi trước nhé."

"Được được."

Phong Túc ôm cái đầu còn ong ong của mình mà đứng dậy khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, mặc đồng phục khoác cặp lên người. Đi ra khỏi phòng vừa khéo đụng phải Cố Lẫm.

Cố Lẫm thấy Phong Túc thì lập tức lại gần, bây giờ cậu có vô vàn câu hỏi cho nên rất muốn hỏi rõ một lượt.

"Túc ca, anh thích Trì Hạc hả?"

"Cậu ấy có biết không?"

"Hai người bây giờ là như thế nào? Tỏ tình chưa?"

Phong Túc tay đút túi quần, đi trước Cố Lẫm hai bước nghe đối phương luyên thuyên suốt dọc đường khiến cậu có chút không thoải mái.

"Cố Lẫm nói ít thôi."

Cố Lẫm rất thức thời, biết điều ngậm miệng lại nhưng không kìm được mà hỏi: "Chẳng lẽ mày chưa tỏ tình?"



"Chưa. Tao đang chờ cơ hội."

"Chờ gì mà chờ, mày nói thẳng là được mà. Trì Hạc cũng thích mày đó." Cố Lẫm hí hửng cất giọng.

Phong Túc liếc mắt nhìn đối phương một cái xong thôi, cậu cũng thắc mắc sau khi cậu nói thích hắn ngày hôm qua thì chẳng nghe được người ta nói gì nữa. Hay là do cậu quên mất rồi? Cũng không biết được.

Đi đến lớp học như bình thường, ngồi vào vị trí bên cạnh Trì Hạc. Hắn thấy cậu đến thì đưa cho cậu một bọc gì đó.

Cậu nghi hoặc nhìn hắn giống như muốn biết đối phương đang làm gì.

Trì Hạc lại như nhìn được ý nghĩ của cậu cất giọng nói: "Ăn sáng, từ giờ cậu không được bỏ bữa."

Phong Túc:???

"Không đúng, tại sao cậu lại quan tâm tôi chứ?"

Trì Hạc ghé vào tai cậu cất giọng: "Vì nếu không chăm sóc người tôi thích thật tốt thì chăm sóc bệnh nhân thế nào đây?"

Phong Túc nghe xong sắc mặt đơ vài giây, sau đó đỏ bừng lên. Cậu ấy nói gì thế? Cậu nghe nhầm rồi phải không? Trì Hạc nói người hắn thích là nói cậu hả?

Cậu có chút nghi hoặc nhỏ giọng hỏi hắn: "Thật à?"

"Thật."

Phong Túc còn định nói gì đó thêm nữa mà chuông vào tiết đã reo nên cũng để lại lát nữa hỏi sau.

Tiết đầu là tiết hóa, giáo viên chính đã nghỉ phép nay giáo viên khác dạy thay. Giảng được nửa tiết bắt gặp được Phong Túc lơ ngơ ngó ra cửa sổ: "Phong Túc, đứng dậy ra ngoài cho tôi."

Phong Túc bị mắng nhiều thành quen, chỉ liếc mắt một cái xong đứng dậy ra ngoài. Nhưng cô giáo kia vốn chẳng định tha cho cậu, còn cố châm chọc thêm mấy câu.

"Em đây là cái thái độ gì thế hả? Thái độ với giáo viên như thế à? Đừng nghĩ rằng nhà mình có tiền thì muốn làm gì thì làm. Em cũng đừng tưởng rằng anh trai em bảo vệ em được cả đời. Em sao không nhìn theo Trì Hạc mà học tập..."

"Ôi trời, bà cô này không phải có thù với ác bá đấy chứ?"



"Giờ thì tôi hiểu tại sao lớp B3 ghét cô giáo này đến thế rồi. Cô ấy nói chuyện nghe ngứa tai quá."

"Đúng thế."

Trì Hạc không nghe thêm được nữa lập tức đứng dậy, dõng dạc nói: "Em cũng không tập trung."

"Hả..." Không chờ cô giáo trên bục tiêu hóa xong thì hắn đã tự giác đứng ra ngoài cửa rồi.

Cả lớp B1:...

"Học bá quá ngầu rồi."

"Ôi đệt, nhìn mặt cô ấy kìa. Đen như đít nồi luôn."

"Học bá đỉnh vãi haha."

Trì Hạc đứng bên cạnh Phong Túc, dựa lưng vào tường. Mà Phong Túc bây giờ vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn. Đây có còn lại Trì Hạc lúc đầu nữa hay không? Tại sao lại khác biệt như thế này?

"Cậu không nghe giảng thật à?"

"Không phải." Trì Hạc tỉnh bơ mở miệng nói.

Phong Túc cười hì hì cất giọng: "Cậu đừng nói là thấy tôi ra ngoài nên mới ra theo đó nhé."

"Ừm, ra ngoài theo cậu." Trì Hạc lại chẳng kiêng nể gì mà gật đầu.

Nơi nào có cậu hắn đều sẽ đến, dù có là núi đao biển lửa hắn cũng cam lòng. Hắn, chỉ cần Phong Túc ở đó đi cùng hắn thì sẽ chẳng ngại ngần gì cả.

"Thực ra, cô giáo đó năm lớp 10 có cùng tôi cãi nhau to một trận. Chắc là vẫn thù đến tận giờ. Cậu nói xem là cô giáo sao cứ lấy cái thái độ khinh thường học sinh như thế chứ?" Phong Túc thở dài một hơi hỏi Trì Hạc.

Trì Hạc không nói gì thêm nữa, trực tiếp chuyển chủ đề: "Phong Túc, cậu còn chưa trả lời tôi."

"..." Trả lời gì hả? Không lẽ muốn cậu nhận lời tỏ tình ở ngay đây? Đừng có đùa.

"Thì tôi... nói chung là cũng thích cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Thanh Hạc Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook