Chương 64: Thế giới thứ ba: (11)
Túy Hựu Hà Phương (Say Thì Có Làm Sao)
24/06/2022
"Tôi không tin, nhất định còn có cách."
Giọng nói câu này đứt quãng, thanh âm đã khàn đến mức nghe không ra, thế nhưng giọng điệu đều đều lại lộ ra một loại tuyệt vọng đến điên người, mà thanh âm đó đúng thật là phát ra từ y.
Chuyện gì đây? Đây là bởi vì y trở về chỗ tòa tượng phật kia, cho nên thân thể của y bị người khác khống chế sao? Vậy Kiều Quảng Lan thì sao...
Không cho y có kịp thời gian suy nghĩ, có một nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục kỳ quái đi tới, lạnh nhạt nói vơi y: "Lộ thiếu chưởng môn à, trước tiên thì cảm ơn cậu đã ghé thăm, chỉ là bây giờ sư đệ tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ bọn tôi không có lòng đón tiếp cậu. Thành ý của Thiếu chưởng môn thì chúng tôi xin nhận, còn lại mời cậu về cho."
Trong lòng Quân Đồng cực kỳ kinh ngạc, không biết lời "Sư đệ tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc" của hắn ta ý là gì... Đây là đang nói đến Kiều Quảng Lan sao?
Đúng lúc này, y nghe "Chính mình" lại lên tiếng: "Anh Đan Chương, tôi nghe nói ở trên đỉnh núi Du Lam có một tòa Tháp tên là Bát Minh, đặt người ở đó thì có thể tạm thời ổn định được những mảnh hồn phách gom lại được. Chìa khóa của Tháp Bát Minh được Ý Hình Môn trông giữ, vậy tại sao lại không đưa cậu ấy vào đó?"
Tuy rằng chỉ nghe được hai câu đối thoại ngắn ngủi thế này, thế nhưng dùng sự thông minh của Quân Đồng là có thể hiểu rõ tình huống bây giờ —— Người trước mặt tên Đan Chương này là sư huynh đệ cùng trong môn phái Ý Hình Môn với Kiều Quảng Lan, mà người được hắn bám vào đây là "Lộ thiếu chưởng môn" có lẽ là người ngoài. Hơn nữa nhìn sắc mặt khó coi và cách nói chuyện tràn ngập phòng bị kia của Đan Chương mà đoán, có lẽ quan hệ của bọn họ lúc thường cũng không được tốt cho lắm.
Mà Quân Đồng có thể cảm nhận được rõ, người này đang rất lo lắng và đau khổ, nơi trái tim của hắn ta vẫn đang âm ỷ đau, giống như có gì đó đang khuấy động. Thế nhưng mà sự đau đớn vượt quá giới hạn chịu đựng lại không thể phát tiết ra được, khiến cho hắn ta tê dại đến mức bình tĩnh.
Chắc là Đan Chương cũng nghe được sự chân thành trong câu nói kia, cũng đổi giọng một chút, than thở một tiếng rồi nói: "Điểm này làm sao có chuyện bọn tôi không nghĩ đến chứ? Nhưng cậu xem, hiện tại em ấy vẫn còn giữ lại được một hơi là bởi có chiếc giường làm từ gỗ an hồn này. Nếu như chỉ đơn giản là đưa Tiểu Kiều từ đây đến núi Du Lam còn được, thế nhưng lên núi lại không có bất cứ phương tiện giao thông nào, chỉ có thể tự mình cõng em ấy lên. Núi thì cao, đường thì dốc, gió ở đó thì thổi mạnh quanh năm, nếu cõng thêm một người mà chỉ leo lên đó bằng hai chân, vậy ít nhất cũng cần đến 6 ngày."
Quân Đồng cảm thấy dường như mình còn muốn nói gì đó, thế nhưng Đan Chương giơ tay lên một cái ngắt hắn, nói tiếp: "Chuyện này cũng chưa tính là gì, khó khăn nhất đó là 6 ngày này không thể dừng bước nghỉ ngơi, cũng không thể đặt em ấy xuống, phải luôn kêu tên em ấy, kể về cuộc đời và công đức của em ấy, như thế mới có thể bảo đảm một chút tàn hồn sau rời xa khỏi gỗ an hồn không bị tiêu tan. Chỉ cần một chút sơ sẩy, vậy thì mọi công sức đều đổ sông đổ bể."
Đan Chương nói tới đây, tự mình nhắm mắt, trầm giọng nói: "Pháp lực bọn tôi có hạn, không dám mạo hiểm như vậy. Tự mình cực khổ thì không hề gì, chỉ là chuyện này liên quan đến mạng của em ấy!"
Người bị Quân Đồng bám vào hỏi: "Không làm gì, vậy chờ cậu ấy chết ở đây sao?"
Chữ "Chết" này vừa ra khỏi miệng, lồng ngực y đột nhiên truyền đến một trận thống khổ dâng lên cuồn cuộn. Cảm xúc trong lòng y ấy thế mà lúc này như hòa với cơ thể này, trong suy nghĩ của y bỗng chốc có chút hoảng hốt, lúc tỉnh táo lại, dường như đã hoàn toàn biến thành người tên Lộ Hành kia. truyện kiếm hiệp hay
Anh không nói gì mà đỡ Kiều Quảng Lan trên giường đặt lên lưng, sau đó cứ thế đi ra ngoài.
Đan Chương khiếp sợ nói: "Cậu muốn làm gì? Lộ Hành, cậu đặt sư đệ tôi xuống, cậu điên rồi đúng không!"
Quân Đồng... Không, hiện tại phải gọi là Lộ Hành, quay đầu về phía hắn ta, gằn từng chữ mà nói: "Các người không dám, tôi dám, nếu không cứu được em ấy, vậy tôi bồi mạng mình theo. Dù sao tôi sống đến chừng này cũng đủ lắm rồi!"
Anh dựa theo lời Đan Chương nói, mang theo Kiều Quảng Lan đến dưới chân núi Du Lam, sau đó cõng lấy hắn đi lên bậc thang thật dài.
Chuyện Đan Chương nói không phải là chuyện hiếm lạ gì, núi Du Lam là ngọn núi có khí hậu dị thường kỳ quái nhất của giới Phong Thủy. Lộ Hành bước đi một bước, gió lớn quật vào mặt như đao sắc róc xương, nó mang theo hơi thở lạnh lẽo như muốn đâm xuyên qua quần áo, máu thịt. Lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị kim châm, thế nhưng cơ thể anh vẫn bước vững vững vàng vàng vừa hứng gió vừa kể: "Kiều Quảng Lan, sinh vào giờ Thìn ngày mùng 9 tháng 10 năm Quý Mão, cha mẹ đều mất, thời niên thiếu vừa nghèo khổ lại cô độc, nhưng là người có tài, gặp được Đại Môn Chủ của Ý Hình Môn đời thứ 178, bái làm sư phụ,..."
Mỗi một chữ ra khỏi miệng, là những chuyện trước giờ y chưa từng biết, thế nhưng lại giống như xưa giờ nó vẫn luôn chảy trong trái tim, chưa từng quên đi, mà mỗi một phần ký ức này, cứ như thế rồi lại xuất hiện trước mặt.
Đầu Kiều Quảng Lan dựa vào vai anh, hai má kề sát gò má của anh, bọn họ chưa từng thân mật như thế, đây là cảnh tượng mà Lộ Hành từng hy vọng vô số lần. Mà lúc này, da thịt Kiều Quảng Lan lạnh như băng, như đang nhắc nhở cho anh hiện thực tàn khốc hiện tại.
Một trận gió dữ dội quật thẳng vào, khiến cho cổ họng anh nghẹn khí bị sặc, trận gió giống như muốn xé tan cổ họng của anh đến mức phun máu. Lộ Hành bị sặc, thế nhưng không dám dừng lại một chút mà nói tiếp: "Từng được gặp sấm sét vào tháng 12 âm lịch, điều tra yêu quái quấy phá khác thường, chém chết bọn chúng... Sống 20 năm, công đức nhiều vô số kể, cho đến khi gặp phải sấm nổ vang trời..."
Kể từ sau khi chuyện Kiều Quảng Lan xảy ra đến giờ, linh hồn của anh dường như cũng muốn bay theo, cả người anh chỉ như một xác chết biết đi, ngơ ngơ ngác ngác. Anh biểu hiện bên ngoài cũng chỉ ôn tồn lễ độ như thường, thế nhưng trong lòng không phải là không khó chịu, chỉ là sự khó chịu này như bị cách biệt bởi một lớp gì đó, anh thấy không có một chút cảm giác an toàn nào.
Mãi đến bây giờ, từng chữ lại từng chữ theo miệng nói ra, Lộ Hành nghĩ đến bức ảnh cướp được của anh, hắn còn để trong phòng, quyển nhật ký mới viết được một nửa vẫn còn đặt trên đầu giường, chiếc áo khoác anh thua trong lần đánh cược vừa rồi, cùng với món quà đã mua không biết được bao lâu rồi nhưng không dám tặng cho anh ở kia...
Một người tốt như thế, lại sao lại xảy ra chuyện thế này, tại sao lại nói cho hắn biết những chuyện đó nhưng không chịu tỉnh thế này?
Nếu em ấy không tỉnh lại nữa thì phải làm sao đây? Nếu như không bao giờ gặp lại được em ấy thì phải làm sao đây?
Không biết từ bao giờ, trời đã bắt đầu mưa. Giọt nước mưa tí tách rơi trên nền đá phủ đầy rêu, đập vào mặt, chạm vào lông mi, rồi đọng lại theo khóe mắt.
Lộ Hành dùng áo khoác bọc Kiều Quảng Lan lại, cố gắng đè ép lồng ngực nghẹn ngào của mình lại, để hắn nằm vững trên lưng, cắn răng tiếp tục nói: "Kiều Quảng Lan... sinh vào giờ Thìn ngày mùng 9 tháng 10 năm Quý Mão, cha mẹ đều mất,... thời niên thiếu vừa nghèo khó lại cô đơn, thế nhưng có kỳ tài..."
Có rất nhiều người theo sau bọn họ, là người của Ý Hình Môn và Phái Trường Lưu, bọn họ dùng ánh mắt chấn động nhìn bóng lưng khốn đốn của Lộ Hành, thế nhưng không có cách nào đi giúp anh.
Bậc thang xuyên đến tầng mây dài thật dài, thế nhưng đám người cất bước trong núi, chỉ vì cố gắng cứu lấy một mạng người hiện ra nhỏ bé như thế.
...
Tuy rằng tượng phật đã bị chém làm đôi, thế nhưng đám người bị vây lại trong vườn hoa không thể thuận lợi ra ngoài, Bành Đính nhìn Quân Đồng khoanh chân ngồi dưới đất dường như đã nhập định, không nhịn được mà hỏi: "Kiều... cái đó, bệ hạ thế nào rồi? Chúng ta phải làm sao mới có thể rời khỏi hoa viên này.
Kiều Quảng Lan hoàn toàn không nghe lão nói, không yên lòng thuận miệng đáp một tiếng rồi đánh giá bốn phía, đột nhiên hỏi: "Tiếng hát đâu rồi?"
Bành Đính sững sờ, lúc này lão mới ý thức được, tiếng hát loáng thoáng vang lên trước đó không biết đã biến mất từ lúc nào?
Cùng lúc đó, không biết thanh âm mang theo tiếng cười ngọt ngào dịu dàng của nữ tử nào đó truyền tới: "Người xuất gia ăn cái gì?"
Thanh âm này vang vọng giữa không trung, lướt qua, mang theo một luồng âm u khó tả, sợ rằng nếu bỏ qua sẽ gặp nguy hiểm cực lớn.
Người xuất gia ăn cái gì? Đây vấn đề quỷ quái gì đây!
Một cung nữ giật mình hô lên: "Thái hậu, ngài..."
Kiều Quảng Lan nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện mặt thái hậu đã xanh ngắt, nàng duỗi một tay ra, chỉ vào nơi truyền đến âm thanh há miệng cả buổi mà không nói ra được gì.
Giọng nàng phát run: "Thục phi, đó, đó là tiếng của Thục phi!"
Sau khi nói xong câu đó, nàng liền nở nụ cười.
Tiếng cười này xuất hiện quá bất ngờ và quỷ dị, vài cung nữ theo sau đã sợ hãi đến mức chạy ra xa khỏi nàng. Thái hậu xoay đầu lại, lần thứ hai nở nụ cười quyến rũ, dịu dàng nói: "Đang hỏi các ngươi đấy, tại sao không ai trả lời? Người xuất gia ăn gì?"
Nàng chuyển động đôi mắt, tiện tay chỉ: "Ngươi tới nói đi."
An Vương thế tử vừa nhìn, phát hiện hướng tay nàng chỉ là mình, sợ đến mức thay đổi sắc mặt lắp bắp nói: "Ta, ta ta ta..."
Kiều Quảng Lan nói: "Không phải ngươi, không phải ngươi, người ta hỏi người xuất gia ấy, mau trả lời đi."
An vương Thế tử nói mà mặt đưa đám: "Trả lời gì mới được chứ! Sai thì làm sao bây giờ?"
Kiều Quảng Lan nói: "Sai thì sai, người tùy tiện trả lời chút xem, ta đảm bảo ngươi sẽ không có chuyện gì, được chưa?"
An vương Thế tử cắn răng một cái: "Được rồi, mạng nhỏ của ta giao cho ngươi. Kiều quý... cái đó Kiều thiếu hiệp, ngươi nhất định không được đặt bẫy ta."
Hắn quay về phía thái hậu mà nói: "Người xuất gia... Tất nhiên là ăn chay."
Gương mặt kiều diễm của Thái hậu đột nhiên vặn vẹo, chỉ nháy mắt đã nổi giận, mắng: "Đáp sai rồi, ngươi phải chết!"
Mái tóc dài của nàng ngày càng dài ra, giống như từng cây kéo màu đen đâm về phía An Vương Thế Tử, chỉ thiếu chút nữa đâm hắn thành cái sàng.
Bản thân An Vương Thế tử cũng biết võ công, sợ hãi lăn khỏi chỗ đang đứng, thế nhưng mái tóc này như hình với bóng, chỉ chớp mặt đã dài thêm vài trượng, một lần nữa quay qua.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ —— quả nhiên ôn nhu thì mang đao, xinh đẹp thì có độc. Không thể tin được mỹ nhân, nữ mỹ nhân không được, nam mỹ nhân càng không...
Thế nhưng độc thoại nội tâm một tràng dài xong, hắn phát hiện mình chưa chết, cũng không bị đâm thành cái sàng, hắn vẫn an ổn quỳ rạp trên đất cơ thể run lập cập.
... Ồ?
Hắn vừa quay đầu đã nhìn thấy mấy người vừa chết ban nãy đã vội vàng nhảy ra từ lòng đất, chặn trước mặt mình, đang tranh đấu với ma nữ tóc dài, còn không quên bảo vệ hắn kỹ càng. Hắn nhìn kỹ, trên gáy mỗi người bọn họ còn dán một tấm hoàng phù.
An Vương Thế tử bò dậy từ dưới đất, kinh ngạc nhìn Kiều Quảng Lan: "Ngươi thế mà..."
Lại có thể điều khiển người chết!?
Kiều Quảng Lan nhìn theo hắn mà thở dài: "Các dũng sĩ Đại Tề ta không hề tầm thường, khi còn sống thì dũng cảm trung thành, cho dù chết rồi cũng phải cống hiến một phần sức mạnh vì chủ nhân, thật là cảm động quá đi."
An vương Thế tử: "..."
Thật ra pháp thuật này của Kiều Quảng Lan cũng không có mấy tác dụng. Hồn phách những người này mới chết đã bị mang đi, thứ còn lại chỉ là thể xác vô dụng. Hắn chỉ dùng cách lợi dụng bùa chú khiến cho bọn họ cử động, như người Tương Tây cản thi* mà thôi.
* Nếu các bạn xem phim trung có từng thấy qua tình tiết có đạo sĩ theo sau dắt, đằng trước là mấy con cương thi nhảy tưng tưng là hiểu nè.
Ngay lúc bọn họ tranh đấu, Kiều Quảng Lan hơi nheo mắt lại, nhạy bén phát hiện, trên búi tóc hoa lệ phiền phức của thái hậu hình như có thêm một cây trâm ngọc...
Không phải hắn để ý quá mức, mà thái hậu này dù đã là quả phụ thế nhưng trang phục lại không có chút nào có ý khiêm tốn, từ đầu đến chân đều mang theo không vàng thì ngọc, cho nên thứ đồ vật trang nhã đáng lẽ không nên xuất hiện thế này lại thấy được thật sự quá rõ ràng.
Sau đó hắn nhìn thấy dường như trên trâm ngọc có một chút ánh lửa yếu ớt.
Kiều Quảng Lan sững sờ, còn tưởng là mình nhìn nhầm rồi, còn muốn quan sát tỉ mỉ thêm, đột nhiên những sợi tóc kia bùng cháy, vài cái thi thể bị cuốn lấy, lúc vung ra lần nữa, thi thể đã biến thành xương trắng âm u, rơi tán loạn trên mặt đất.
Thái hậu cất tiếng cười to.
Mấy người bên này cho là thua rồi, thay đổi sắc mặt, sợ hãi hô lên thành tiếng, Kiều Quảng Lan huýt sáo, vỗ tay nói: "Lợi hại lợi hại."
Theo tiếng vỗ tay của hắn, xương trắng trên đất vội vàng đứng lên, lần nữa ráp lại thành hình người xông về phía thái hậu, Kiều Quảng Lan nhân cơ hội vọt ra sau lưng nàng, nhanh nhẹn rút cây trâm ngọc này đi.
An vương Thế tử cả kinh kêu lên: "Cẩn thận!"
Xương trắng vừa nãy mới ráp xong đã bị ép thành bột phấn vang lên tiếng kẽo kẹt đến ê răng. Thái hậu vung đầu, tóc đen trực tiếp quất về phía Kiều Quảng Lan.
Hai tay Kiều Quảng Lan chắp ở sau lưng, tránh thoát khỏi bầu trời tóc dài dễ như ăn cháo, trái nghiêng phải lách, cứ như thể chỉ đang nhàn nhã đi bộ.
Hắn cười khẽ rồi niệm: "Vân ám thanh ti ngọc oánh oánh, tiếu thanh bách mị thập mi đoan. Xuân thâm thược dược hòa yên sách, thu hiểu phù dung phá lộ khán. Tinh nhãn tuấn, nguyệt mi loan... Ây, chạy cái gì thế, ta còn chưa niệm xong!"
Mắt thấy oán niệm của Thục Phi hóa thành Bàn Nhược điều khiển thân thể thái hậu quay người chạy, Kiều Quảng Lan nhanh tay lẹ mắt đè vai nàng lại. Khi giữa hai người chỉ cách một bàn tay, mái tóc đột nhiên phát động công kích. Kiều Quảng Lan buông tay, quay người rút đao, xoay eo xoẹt xoẹt xoẹt ba phát cắt tóc xuống. Mái tóc dài bị cắt đứt một nửa, phần còn lại mềm mại rũ xuống, không có chút lực sát thương nào.
Hắn ném đao, nhanh nhẹn lấy được cây trâm kia cầm trong tay, lại tiện tay nhét nó vào ngực rồi kéo thái hậu qua.
Kiều Quảng Lan mỉm cười hỏi: "Người xuất gia không ăn chay... Vậy thì ăn cái gì?"
Bàn Nhược: "..."
An vương Thế tử: "..."
Bàn Nhược tức giận không chịu nói.
Kiều Quảng Lan hiểu ý nói: "Ta biết, nhất định là ngươi cảm thấy ta bắt ngươi nói nên ngươi mất mặt đúng không? Không sao đây, ngươi đẹp thế này, ta cũng không đành lòng làm khó ngươi."
Hắn cười cười sờ mái tóc còn lại của nàng, mỉm cười nói: "Tiếc là dáng dấp không tệ nhưng mà tóc tai lại dễ quấn người, cái này nói rõ là vì nó không mượt. Biết vì sao lại thế không?"
"Tại sao?"
Kiều Quảng Lan bỗng nhiên dùng sức kéo một phát: "Bởi vì ngươi không dùng dầu gội Rejoice đó."
Sau tiếng hét thảm thiết, thái hậu biến thành đầu trọc.
Bàn Nhược bị nhiễm loại cảm giác đau đớn này, chỉ hận không thể chạy thoát khỏi cơ thể của thái hậu, thế nhưng bị Kiều Quảng Lan nắm chặt, đến một cơ hội nhỏ nhoi nàng còn không có, không thể làm gì khác hơn là nói trong nước mắt: "Người xuất gia ăn thịt!"
Mỹ nhân hai mắt rưng rưng như như ánh sao, điềm đạm đáng yêu, vốn dĩ là một cảnh rất động lòng người —— nếu như nàng không bị trọc.
Kiều Quảng Lan buông nàng ra: "Bàn Nhược vốn là oán niệm tồn tại trong trời đất, báo xong thù rồi thì không nên tồn tại trên đời, ngươi hại chết thái hậu, ta không ngăn cản ngươi đòi lại công bằng, thế nhưng nếu ngươi muốn giết người lung tung, ta không thể xem như ngươi đang làm nũng được đâu..."
Lời hắn vừa nói xong, cơ thể thái hậu lập tức ngã trên mặt đất, Bàn Nhược biến mất không còn một mảnh —— nó thật sự không muốn nhìn Kiều Quảng Lan thêm nữa.
Đáp án kia cũng nhắc nhở Kiều Quảng Lan, hắn nhấc tượng phật bị Quân Đồng bổ ra, phát hiện bên trong bụng rỗng có một cái bình nhỏ làm bằng sắt lăn ra, phát ra tiếng vang nặng nề.
Vật này cứng rắn cực kỳ, một đao vừa nãy của Quân Đồng cũng không thể chém hỏng nó. Kiều Quảng Lan mở nắp, bên trong đựng đầy bột phấn trắng tinh.
An vương Thế tử hỏi: "Đây là cái gì?"
Kiều Quảng Lan chon bình xuống lòng đất, đại biểu mồ yên mả đẹp: "Tro cốt."
Sống lưng An Vương thế tử mát lạnh, lúc này hắn cũng đã hiểu được ý —— người xuất gia ăn thịt, ý là nói trong bụng tọa tượng phật này có chứa tro cốt từng là máu thịt.
Tại sao trong hoa viên này lại có thứ tà ác như thế?
Hắn không khỏi rùng mình lạnh lẽo, càng nghiền ngẫm lại càng sợ hãi.
Kiều Quảng Lan làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy nhìn ra cửa nói: "Đi ra ngoài được rồi."
Rốt cục có thể ra rồi sao?
Sau khi thốt ra lời này, lập tức có người không nhịn được mà chạy về phía cửa hoa viên, phát hiện thật sự có thể đi ra ngoài, mừng đến mức khóc lên: "Có thể ra được rồi! Thật sự ra được rồi!"
Kiều Quảng Lan nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi, hoàng thượng các ngươi giao lại cho ta."
Trải qua chuyện vừa rồi, không còn bất cứ ai nghi ngờ hắn có làm hại hoàng thượng không, vì dù sao nếu thực sự Kiều Quảng Lan muốn hại Quân Đồng thì vừa nãy không ai có thể cản hắn được cả.
Tòa tượng phật bảo vệ lòng đất đó cất giấu một ảo trận, một đao kia của Quân Đồng chém xuống, sau đó bị ảo trận quấn lấy, rơi vào tâm ma của mình.
Thế nhưng có ngọc giản như bùa hộ mệnh, theo lý mà nói thì không có vấn đề gì lớn mới đúng. Người như Quân Đồng từ nhỏ đã sống trong phú quý, bản tính kiêu ngạo, cho dù gặp phải khó khăn gì cũng sẽ không sợ hãi lùi bước, ngược lại chọn cách kiên cường. Y không nên có chuyện có chấp niệm không giải được hay bị tâm ma quấy nhiễu mới đúng.
Cho nên tại sao y vẫn chưa tỉnh? Không đúng lắm...
Kiều Quảng Lan đang nghĩ ngợi, đột nhiên Quân Đồng mở mắt ra,
Y ngẩn ra.
Quân Đồng mơ thấy mình biến thành Lộ Hành kia, y cõng Kiều Quảng Lan đi dưới mưa cuốn gió rền, vừa đi vừa gọi tên hắn, cuối cùng đi không nổi, y té ngã trên thềm đá, dù cho dùng sức thế nào cũng không bò dậy nổi.
Vì thế y dùng cả tay lẫn chân, lưng cõng Kiều Quảng Lan, bám lấy từng viên đá, mà bò lên trên, dịch chuyển mỗi một ly, lòng bàn tay y bị mài ra một tầng máu, nước mưa chảy xuống cứ thế cuốn đi.
Lúc thần trí y bắt đầu mơ hồ, chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là phải trèo lên trên, phải kiên trì hô lên cái tên kia.
Đột nhiên, không biết từ đâu có một thanh âm hỏi y: "Ngươi hối hận không?"
Quân Đồng nói: "Không hối hận."
Thanh âm kia lại nói: "Nếu ngươi không quen hắn, sẽ không hiểu cái gì là muốn mà không được; nếu ngươi không yêu hắn, sẽ không có thống khổ ngày hôm nay; nếu như bây giờ ngươi thật sự đặt hắn xuống, ngươi vẫn là thiên chi kiêu tử trước kia, một đời yên vui, ngươi thật sự không hối hận sao?"
Quân Đồng không biết nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra một chút cười, đáp lại: "Không hối hận."
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, đột nhiên, cơn gió đang rít gào đột nhiên biến mất, mưa lớn cũng ngừng từ lúc nào, thềm đá trước mặt biến thành cỏ xanh, người vốn dĩ đang nằm trên lưng ấy thế mà giờ đang nửa quỳ trước mặt mình, ghé người nhìn y.
Đột nhiên Quân Đồng nghiêng người về phía trước, nhân lúc Kiều Quảng Lan không phòng bị hôn lên môi hắn.
Kiều Quảng Lan còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã bị người cắn. Cơ thể Quân Đồng dán lại đây, đỡ lấy lưng hắn, làm nụ hôn này sâu hơn.
Vốn dĩ tư thế của Kiều Quảng Lan là đầu gối chấm chất, vừa bị Quân Đồng kề sát rồi ép từng chút một như này, cơ thể không tự chủ mà ngửa về phía sau, cơ thể không có sức lực, càng khỏi nói làm sao để đẩy y ra.
Hắn vừa định dùng sức đẩy ra, đột nhiên phát hiện trên mặt có chút lạnh lẽo.
Kiều Quảng Lan trợn to hai mắt, phát hiện đó là nước mắt của Quân Đồng thuận theo khóe mắt y chảy xuống, rơi trên gò má mình rồi lăn xuống, hòa vào bùn đất.
Kiều Quảng Lan sững sờ, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một luồng chua xót. Mà ngay lúc này, giữa khe hở môi răng, Quân Đồng nỉ non nói nhỏ: "Đừng nhớ, đừng tìm, sau này còn gặp..."
Giống như có một tia chớp lóe qua đầu, đánh thức giấc mộng bấy lâu, từng chuyện cũ cứ thế bị vạch ra. Trong nhát mắt, tất cả tình yêu, oán hận, tức giận, cuồng si dâng lên cuồn cuộn, trong lòng hắn như có một thanh âm đang nói: "Tôi thật sự gặp lại được anh ta rồi!"
Tạ Trác, Đỗ Minh Chu, Quân Đồng...
Quân Đồng cảm thấy ảo cảnh này quá mức kỳ diệu, không kể đến chuyện thời gian trong ảo cảnh rối loạn lung tung, lại nói Kiều Quảng Lan trong mơ cũng không giống Kiều Quảng Lan ngoài đời thực cho lắm, trong mỗi một cảnh mơ là hình ảnh hắn sắc mặt tái nhợt nằm nhoài lên lưng y, làm cho người ta đau lòng. Thế nhưng mà lúc này một người chưa bao giờ nhiệt tình thế này, được y hôn không những không đấm y mà còn đáp lại.
Quân Đồng cảm thấy động tác của Kiều Quảng Lan từ chống cự dần chuyển thành phối hợp, y cảm thấy máu thịt mình như muốn bùng cháy, trái tim được thứ ngọt ngào dịu dàng này bao bọc, làm y không nỡ buông hắn ra.
Cho dù tất cả đều là giả, vậy thì y...
Tay y không khỏi siết chặt lại. Đúng lúc này, y đột nhiên cảm giác được, cơ thể Kiều Quảng Lan đang run lên.
Quân Đồng sững sờ, đột nhiên tỉnh táo, vội vàng buông tay, cúi đầu nhìn lại, phát hiện, mắt đối phương thế mà đang đỏ ửng lên.
Sự lo lắng và đau lòng che lấp tất cả, y cọ tay qua khỏe mắt Kiều Quảng Lan, vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao thế, không khỏe chỗ nào? Ngươi khóc sao?"
Kiều Quảng Lan lập tức hất văng tay y: "Phi, ngươi còn nói được nữa, cái này rõ ràng là nước mắt ngươi rơi lên mặt ta mà!
Hắn vừa nói, lại vừa giống như muốn chứng mình cái gì, dùng ống tay áo lau mặt, động tác dửng dưng như ngày thường.
Giọng nói câu này đứt quãng, thanh âm đã khàn đến mức nghe không ra, thế nhưng giọng điệu đều đều lại lộ ra một loại tuyệt vọng đến điên người, mà thanh âm đó đúng thật là phát ra từ y.
Chuyện gì đây? Đây là bởi vì y trở về chỗ tòa tượng phật kia, cho nên thân thể của y bị người khác khống chế sao? Vậy Kiều Quảng Lan thì sao...
Không cho y có kịp thời gian suy nghĩ, có một nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục kỳ quái đi tới, lạnh nhạt nói vơi y: "Lộ thiếu chưởng môn à, trước tiên thì cảm ơn cậu đã ghé thăm, chỉ là bây giờ sư đệ tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ bọn tôi không có lòng đón tiếp cậu. Thành ý của Thiếu chưởng môn thì chúng tôi xin nhận, còn lại mời cậu về cho."
Trong lòng Quân Đồng cực kỳ kinh ngạc, không biết lời "Sư đệ tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc" của hắn ta ý là gì... Đây là đang nói đến Kiều Quảng Lan sao?
Đúng lúc này, y nghe "Chính mình" lại lên tiếng: "Anh Đan Chương, tôi nghe nói ở trên đỉnh núi Du Lam có một tòa Tháp tên là Bát Minh, đặt người ở đó thì có thể tạm thời ổn định được những mảnh hồn phách gom lại được. Chìa khóa của Tháp Bát Minh được Ý Hình Môn trông giữ, vậy tại sao lại không đưa cậu ấy vào đó?"
Tuy rằng chỉ nghe được hai câu đối thoại ngắn ngủi thế này, thế nhưng dùng sự thông minh của Quân Đồng là có thể hiểu rõ tình huống bây giờ —— Người trước mặt tên Đan Chương này là sư huynh đệ cùng trong môn phái Ý Hình Môn với Kiều Quảng Lan, mà người được hắn bám vào đây là "Lộ thiếu chưởng môn" có lẽ là người ngoài. Hơn nữa nhìn sắc mặt khó coi và cách nói chuyện tràn ngập phòng bị kia của Đan Chương mà đoán, có lẽ quan hệ của bọn họ lúc thường cũng không được tốt cho lắm.
Mà Quân Đồng có thể cảm nhận được rõ, người này đang rất lo lắng và đau khổ, nơi trái tim của hắn ta vẫn đang âm ỷ đau, giống như có gì đó đang khuấy động. Thế nhưng mà sự đau đớn vượt quá giới hạn chịu đựng lại không thể phát tiết ra được, khiến cho hắn ta tê dại đến mức bình tĩnh.
Chắc là Đan Chương cũng nghe được sự chân thành trong câu nói kia, cũng đổi giọng một chút, than thở một tiếng rồi nói: "Điểm này làm sao có chuyện bọn tôi không nghĩ đến chứ? Nhưng cậu xem, hiện tại em ấy vẫn còn giữ lại được một hơi là bởi có chiếc giường làm từ gỗ an hồn này. Nếu như chỉ đơn giản là đưa Tiểu Kiều từ đây đến núi Du Lam còn được, thế nhưng lên núi lại không có bất cứ phương tiện giao thông nào, chỉ có thể tự mình cõng em ấy lên. Núi thì cao, đường thì dốc, gió ở đó thì thổi mạnh quanh năm, nếu cõng thêm một người mà chỉ leo lên đó bằng hai chân, vậy ít nhất cũng cần đến 6 ngày."
Quân Đồng cảm thấy dường như mình còn muốn nói gì đó, thế nhưng Đan Chương giơ tay lên một cái ngắt hắn, nói tiếp: "Chuyện này cũng chưa tính là gì, khó khăn nhất đó là 6 ngày này không thể dừng bước nghỉ ngơi, cũng không thể đặt em ấy xuống, phải luôn kêu tên em ấy, kể về cuộc đời và công đức của em ấy, như thế mới có thể bảo đảm một chút tàn hồn sau rời xa khỏi gỗ an hồn không bị tiêu tan. Chỉ cần một chút sơ sẩy, vậy thì mọi công sức đều đổ sông đổ bể."
Đan Chương nói tới đây, tự mình nhắm mắt, trầm giọng nói: "Pháp lực bọn tôi có hạn, không dám mạo hiểm như vậy. Tự mình cực khổ thì không hề gì, chỉ là chuyện này liên quan đến mạng của em ấy!"
Người bị Quân Đồng bám vào hỏi: "Không làm gì, vậy chờ cậu ấy chết ở đây sao?"
Chữ "Chết" này vừa ra khỏi miệng, lồng ngực y đột nhiên truyền đến một trận thống khổ dâng lên cuồn cuộn. Cảm xúc trong lòng y ấy thế mà lúc này như hòa với cơ thể này, trong suy nghĩ của y bỗng chốc có chút hoảng hốt, lúc tỉnh táo lại, dường như đã hoàn toàn biến thành người tên Lộ Hành kia. truyện kiếm hiệp hay
Anh không nói gì mà đỡ Kiều Quảng Lan trên giường đặt lên lưng, sau đó cứ thế đi ra ngoài.
Đan Chương khiếp sợ nói: "Cậu muốn làm gì? Lộ Hành, cậu đặt sư đệ tôi xuống, cậu điên rồi đúng không!"
Quân Đồng... Không, hiện tại phải gọi là Lộ Hành, quay đầu về phía hắn ta, gằn từng chữ mà nói: "Các người không dám, tôi dám, nếu không cứu được em ấy, vậy tôi bồi mạng mình theo. Dù sao tôi sống đến chừng này cũng đủ lắm rồi!"
Anh dựa theo lời Đan Chương nói, mang theo Kiều Quảng Lan đến dưới chân núi Du Lam, sau đó cõng lấy hắn đi lên bậc thang thật dài.
Chuyện Đan Chương nói không phải là chuyện hiếm lạ gì, núi Du Lam là ngọn núi có khí hậu dị thường kỳ quái nhất của giới Phong Thủy. Lộ Hành bước đi một bước, gió lớn quật vào mặt như đao sắc róc xương, nó mang theo hơi thở lạnh lẽo như muốn đâm xuyên qua quần áo, máu thịt. Lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị kim châm, thế nhưng cơ thể anh vẫn bước vững vững vàng vàng vừa hứng gió vừa kể: "Kiều Quảng Lan, sinh vào giờ Thìn ngày mùng 9 tháng 10 năm Quý Mão, cha mẹ đều mất, thời niên thiếu vừa nghèo khổ lại cô độc, nhưng là người có tài, gặp được Đại Môn Chủ của Ý Hình Môn đời thứ 178, bái làm sư phụ,..."
Mỗi một chữ ra khỏi miệng, là những chuyện trước giờ y chưa từng biết, thế nhưng lại giống như xưa giờ nó vẫn luôn chảy trong trái tim, chưa từng quên đi, mà mỗi một phần ký ức này, cứ như thế rồi lại xuất hiện trước mặt.
Đầu Kiều Quảng Lan dựa vào vai anh, hai má kề sát gò má của anh, bọn họ chưa từng thân mật như thế, đây là cảnh tượng mà Lộ Hành từng hy vọng vô số lần. Mà lúc này, da thịt Kiều Quảng Lan lạnh như băng, như đang nhắc nhở cho anh hiện thực tàn khốc hiện tại.
Một trận gió dữ dội quật thẳng vào, khiến cho cổ họng anh nghẹn khí bị sặc, trận gió giống như muốn xé tan cổ họng của anh đến mức phun máu. Lộ Hành bị sặc, thế nhưng không dám dừng lại một chút mà nói tiếp: "Từng được gặp sấm sét vào tháng 12 âm lịch, điều tra yêu quái quấy phá khác thường, chém chết bọn chúng... Sống 20 năm, công đức nhiều vô số kể, cho đến khi gặp phải sấm nổ vang trời..."
Kể từ sau khi chuyện Kiều Quảng Lan xảy ra đến giờ, linh hồn của anh dường như cũng muốn bay theo, cả người anh chỉ như một xác chết biết đi, ngơ ngơ ngác ngác. Anh biểu hiện bên ngoài cũng chỉ ôn tồn lễ độ như thường, thế nhưng trong lòng không phải là không khó chịu, chỉ là sự khó chịu này như bị cách biệt bởi một lớp gì đó, anh thấy không có một chút cảm giác an toàn nào.
Mãi đến bây giờ, từng chữ lại từng chữ theo miệng nói ra, Lộ Hành nghĩ đến bức ảnh cướp được của anh, hắn còn để trong phòng, quyển nhật ký mới viết được một nửa vẫn còn đặt trên đầu giường, chiếc áo khoác anh thua trong lần đánh cược vừa rồi, cùng với món quà đã mua không biết được bao lâu rồi nhưng không dám tặng cho anh ở kia...
Một người tốt như thế, lại sao lại xảy ra chuyện thế này, tại sao lại nói cho hắn biết những chuyện đó nhưng không chịu tỉnh thế này?
Nếu em ấy không tỉnh lại nữa thì phải làm sao đây? Nếu như không bao giờ gặp lại được em ấy thì phải làm sao đây?
Không biết từ bao giờ, trời đã bắt đầu mưa. Giọt nước mưa tí tách rơi trên nền đá phủ đầy rêu, đập vào mặt, chạm vào lông mi, rồi đọng lại theo khóe mắt.
Lộ Hành dùng áo khoác bọc Kiều Quảng Lan lại, cố gắng đè ép lồng ngực nghẹn ngào của mình lại, để hắn nằm vững trên lưng, cắn răng tiếp tục nói: "Kiều Quảng Lan... sinh vào giờ Thìn ngày mùng 9 tháng 10 năm Quý Mão, cha mẹ đều mất,... thời niên thiếu vừa nghèo khó lại cô đơn, thế nhưng có kỳ tài..."
Có rất nhiều người theo sau bọn họ, là người của Ý Hình Môn và Phái Trường Lưu, bọn họ dùng ánh mắt chấn động nhìn bóng lưng khốn đốn của Lộ Hành, thế nhưng không có cách nào đi giúp anh.
Bậc thang xuyên đến tầng mây dài thật dài, thế nhưng đám người cất bước trong núi, chỉ vì cố gắng cứu lấy một mạng người hiện ra nhỏ bé như thế.
...
Tuy rằng tượng phật đã bị chém làm đôi, thế nhưng đám người bị vây lại trong vườn hoa không thể thuận lợi ra ngoài, Bành Đính nhìn Quân Đồng khoanh chân ngồi dưới đất dường như đã nhập định, không nhịn được mà hỏi: "Kiều... cái đó, bệ hạ thế nào rồi? Chúng ta phải làm sao mới có thể rời khỏi hoa viên này.
Kiều Quảng Lan hoàn toàn không nghe lão nói, không yên lòng thuận miệng đáp một tiếng rồi đánh giá bốn phía, đột nhiên hỏi: "Tiếng hát đâu rồi?"
Bành Đính sững sờ, lúc này lão mới ý thức được, tiếng hát loáng thoáng vang lên trước đó không biết đã biến mất từ lúc nào?
Cùng lúc đó, không biết thanh âm mang theo tiếng cười ngọt ngào dịu dàng của nữ tử nào đó truyền tới: "Người xuất gia ăn cái gì?"
Thanh âm này vang vọng giữa không trung, lướt qua, mang theo một luồng âm u khó tả, sợ rằng nếu bỏ qua sẽ gặp nguy hiểm cực lớn.
Người xuất gia ăn cái gì? Đây vấn đề quỷ quái gì đây!
Một cung nữ giật mình hô lên: "Thái hậu, ngài..."
Kiều Quảng Lan nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện mặt thái hậu đã xanh ngắt, nàng duỗi một tay ra, chỉ vào nơi truyền đến âm thanh há miệng cả buổi mà không nói ra được gì.
Giọng nàng phát run: "Thục phi, đó, đó là tiếng của Thục phi!"
Sau khi nói xong câu đó, nàng liền nở nụ cười.
Tiếng cười này xuất hiện quá bất ngờ và quỷ dị, vài cung nữ theo sau đã sợ hãi đến mức chạy ra xa khỏi nàng. Thái hậu xoay đầu lại, lần thứ hai nở nụ cười quyến rũ, dịu dàng nói: "Đang hỏi các ngươi đấy, tại sao không ai trả lời? Người xuất gia ăn gì?"
Nàng chuyển động đôi mắt, tiện tay chỉ: "Ngươi tới nói đi."
An Vương thế tử vừa nhìn, phát hiện hướng tay nàng chỉ là mình, sợ đến mức thay đổi sắc mặt lắp bắp nói: "Ta, ta ta ta..."
Kiều Quảng Lan nói: "Không phải ngươi, không phải ngươi, người ta hỏi người xuất gia ấy, mau trả lời đi."
An vương Thế tử nói mà mặt đưa đám: "Trả lời gì mới được chứ! Sai thì làm sao bây giờ?"
Kiều Quảng Lan nói: "Sai thì sai, người tùy tiện trả lời chút xem, ta đảm bảo ngươi sẽ không có chuyện gì, được chưa?"
An vương Thế tử cắn răng một cái: "Được rồi, mạng nhỏ của ta giao cho ngươi. Kiều quý... cái đó Kiều thiếu hiệp, ngươi nhất định không được đặt bẫy ta."
Hắn quay về phía thái hậu mà nói: "Người xuất gia... Tất nhiên là ăn chay."
Gương mặt kiều diễm của Thái hậu đột nhiên vặn vẹo, chỉ nháy mắt đã nổi giận, mắng: "Đáp sai rồi, ngươi phải chết!"
Mái tóc dài của nàng ngày càng dài ra, giống như từng cây kéo màu đen đâm về phía An Vương Thế Tử, chỉ thiếu chút nữa đâm hắn thành cái sàng.
Bản thân An Vương Thế tử cũng biết võ công, sợ hãi lăn khỏi chỗ đang đứng, thế nhưng mái tóc này như hình với bóng, chỉ chớp mặt đã dài thêm vài trượng, một lần nữa quay qua.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ —— quả nhiên ôn nhu thì mang đao, xinh đẹp thì có độc. Không thể tin được mỹ nhân, nữ mỹ nhân không được, nam mỹ nhân càng không...
Thế nhưng độc thoại nội tâm một tràng dài xong, hắn phát hiện mình chưa chết, cũng không bị đâm thành cái sàng, hắn vẫn an ổn quỳ rạp trên đất cơ thể run lập cập.
... Ồ?
Hắn vừa quay đầu đã nhìn thấy mấy người vừa chết ban nãy đã vội vàng nhảy ra từ lòng đất, chặn trước mặt mình, đang tranh đấu với ma nữ tóc dài, còn không quên bảo vệ hắn kỹ càng. Hắn nhìn kỹ, trên gáy mỗi người bọn họ còn dán một tấm hoàng phù.
An Vương Thế tử bò dậy từ dưới đất, kinh ngạc nhìn Kiều Quảng Lan: "Ngươi thế mà..."
Lại có thể điều khiển người chết!?
Kiều Quảng Lan nhìn theo hắn mà thở dài: "Các dũng sĩ Đại Tề ta không hề tầm thường, khi còn sống thì dũng cảm trung thành, cho dù chết rồi cũng phải cống hiến một phần sức mạnh vì chủ nhân, thật là cảm động quá đi."
An vương Thế tử: "..."
Thật ra pháp thuật này của Kiều Quảng Lan cũng không có mấy tác dụng. Hồn phách những người này mới chết đã bị mang đi, thứ còn lại chỉ là thể xác vô dụng. Hắn chỉ dùng cách lợi dụng bùa chú khiến cho bọn họ cử động, như người Tương Tây cản thi* mà thôi.
* Nếu các bạn xem phim trung có từng thấy qua tình tiết có đạo sĩ theo sau dắt, đằng trước là mấy con cương thi nhảy tưng tưng là hiểu nè.
Ngay lúc bọn họ tranh đấu, Kiều Quảng Lan hơi nheo mắt lại, nhạy bén phát hiện, trên búi tóc hoa lệ phiền phức của thái hậu hình như có thêm một cây trâm ngọc...
Không phải hắn để ý quá mức, mà thái hậu này dù đã là quả phụ thế nhưng trang phục lại không có chút nào có ý khiêm tốn, từ đầu đến chân đều mang theo không vàng thì ngọc, cho nên thứ đồ vật trang nhã đáng lẽ không nên xuất hiện thế này lại thấy được thật sự quá rõ ràng.
Sau đó hắn nhìn thấy dường như trên trâm ngọc có một chút ánh lửa yếu ớt.
Kiều Quảng Lan sững sờ, còn tưởng là mình nhìn nhầm rồi, còn muốn quan sát tỉ mỉ thêm, đột nhiên những sợi tóc kia bùng cháy, vài cái thi thể bị cuốn lấy, lúc vung ra lần nữa, thi thể đã biến thành xương trắng âm u, rơi tán loạn trên mặt đất.
Thái hậu cất tiếng cười to.
Mấy người bên này cho là thua rồi, thay đổi sắc mặt, sợ hãi hô lên thành tiếng, Kiều Quảng Lan huýt sáo, vỗ tay nói: "Lợi hại lợi hại."
Theo tiếng vỗ tay của hắn, xương trắng trên đất vội vàng đứng lên, lần nữa ráp lại thành hình người xông về phía thái hậu, Kiều Quảng Lan nhân cơ hội vọt ra sau lưng nàng, nhanh nhẹn rút cây trâm ngọc này đi.
An vương Thế tử cả kinh kêu lên: "Cẩn thận!"
Xương trắng vừa nãy mới ráp xong đã bị ép thành bột phấn vang lên tiếng kẽo kẹt đến ê răng. Thái hậu vung đầu, tóc đen trực tiếp quất về phía Kiều Quảng Lan.
Hai tay Kiều Quảng Lan chắp ở sau lưng, tránh thoát khỏi bầu trời tóc dài dễ như ăn cháo, trái nghiêng phải lách, cứ như thể chỉ đang nhàn nhã đi bộ.
Hắn cười khẽ rồi niệm: "Vân ám thanh ti ngọc oánh oánh, tiếu thanh bách mị thập mi đoan. Xuân thâm thược dược hòa yên sách, thu hiểu phù dung phá lộ khán. Tinh nhãn tuấn, nguyệt mi loan... Ây, chạy cái gì thế, ta còn chưa niệm xong!"
Mắt thấy oán niệm của Thục Phi hóa thành Bàn Nhược điều khiển thân thể thái hậu quay người chạy, Kiều Quảng Lan nhanh tay lẹ mắt đè vai nàng lại. Khi giữa hai người chỉ cách một bàn tay, mái tóc đột nhiên phát động công kích. Kiều Quảng Lan buông tay, quay người rút đao, xoay eo xoẹt xoẹt xoẹt ba phát cắt tóc xuống. Mái tóc dài bị cắt đứt một nửa, phần còn lại mềm mại rũ xuống, không có chút lực sát thương nào.
Hắn ném đao, nhanh nhẹn lấy được cây trâm kia cầm trong tay, lại tiện tay nhét nó vào ngực rồi kéo thái hậu qua.
Kiều Quảng Lan mỉm cười hỏi: "Người xuất gia không ăn chay... Vậy thì ăn cái gì?"
Bàn Nhược: "..."
An vương Thế tử: "..."
Bàn Nhược tức giận không chịu nói.
Kiều Quảng Lan hiểu ý nói: "Ta biết, nhất định là ngươi cảm thấy ta bắt ngươi nói nên ngươi mất mặt đúng không? Không sao đây, ngươi đẹp thế này, ta cũng không đành lòng làm khó ngươi."
Hắn cười cười sờ mái tóc còn lại của nàng, mỉm cười nói: "Tiếc là dáng dấp không tệ nhưng mà tóc tai lại dễ quấn người, cái này nói rõ là vì nó không mượt. Biết vì sao lại thế không?"
"Tại sao?"
Kiều Quảng Lan bỗng nhiên dùng sức kéo một phát: "Bởi vì ngươi không dùng dầu gội Rejoice đó."
Sau tiếng hét thảm thiết, thái hậu biến thành đầu trọc.
Bàn Nhược bị nhiễm loại cảm giác đau đớn này, chỉ hận không thể chạy thoát khỏi cơ thể của thái hậu, thế nhưng bị Kiều Quảng Lan nắm chặt, đến một cơ hội nhỏ nhoi nàng còn không có, không thể làm gì khác hơn là nói trong nước mắt: "Người xuất gia ăn thịt!"
Mỹ nhân hai mắt rưng rưng như như ánh sao, điềm đạm đáng yêu, vốn dĩ là một cảnh rất động lòng người —— nếu như nàng không bị trọc.
Kiều Quảng Lan buông nàng ra: "Bàn Nhược vốn là oán niệm tồn tại trong trời đất, báo xong thù rồi thì không nên tồn tại trên đời, ngươi hại chết thái hậu, ta không ngăn cản ngươi đòi lại công bằng, thế nhưng nếu ngươi muốn giết người lung tung, ta không thể xem như ngươi đang làm nũng được đâu..."
Lời hắn vừa nói xong, cơ thể thái hậu lập tức ngã trên mặt đất, Bàn Nhược biến mất không còn một mảnh —— nó thật sự không muốn nhìn Kiều Quảng Lan thêm nữa.
Đáp án kia cũng nhắc nhở Kiều Quảng Lan, hắn nhấc tượng phật bị Quân Đồng bổ ra, phát hiện bên trong bụng rỗng có một cái bình nhỏ làm bằng sắt lăn ra, phát ra tiếng vang nặng nề.
Vật này cứng rắn cực kỳ, một đao vừa nãy của Quân Đồng cũng không thể chém hỏng nó. Kiều Quảng Lan mở nắp, bên trong đựng đầy bột phấn trắng tinh.
An vương Thế tử hỏi: "Đây là cái gì?"
Kiều Quảng Lan chon bình xuống lòng đất, đại biểu mồ yên mả đẹp: "Tro cốt."
Sống lưng An Vương thế tử mát lạnh, lúc này hắn cũng đã hiểu được ý —— người xuất gia ăn thịt, ý là nói trong bụng tọa tượng phật này có chứa tro cốt từng là máu thịt.
Tại sao trong hoa viên này lại có thứ tà ác như thế?
Hắn không khỏi rùng mình lạnh lẽo, càng nghiền ngẫm lại càng sợ hãi.
Kiều Quảng Lan làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy nhìn ra cửa nói: "Đi ra ngoài được rồi."
Rốt cục có thể ra rồi sao?
Sau khi thốt ra lời này, lập tức có người không nhịn được mà chạy về phía cửa hoa viên, phát hiện thật sự có thể đi ra ngoài, mừng đến mức khóc lên: "Có thể ra được rồi! Thật sự ra được rồi!"
Kiều Quảng Lan nói: "Các ngươi đi ra ngoài đi, hoàng thượng các ngươi giao lại cho ta."
Trải qua chuyện vừa rồi, không còn bất cứ ai nghi ngờ hắn có làm hại hoàng thượng không, vì dù sao nếu thực sự Kiều Quảng Lan muốn hại Quân Đồng thì vừa nãy không ai có thể cản hắn được cả.
Tòa tượng phật bảo vệ lòng đất đó cất giấu một ảo trận, một đao kia của Quân Đồng chém xuống, sau đó bị ảo trận quấn lấy, rơi vào tâm ma của mình.
Thế nhưng có ngọc giản như bùa hộ mệnh, theo lý mà nói thì không có vấn đề gì lớn mới đúng. Người như Quân Đồng từ nhỏ đã sống trong phú quý, bản tính kiêu ngạo, cho dù gặp phải khó khăn gì cũng sẽ không sợ hãi lùi bước, ngược lại chọn cách kiên cường. Y không nên có chuyện có chấp niệm không giải được hay bị tâm ma quấy nhiễu mới đúng.
Cho nên tại sao y vẫn chưa tỉnh? Không đúng lắm...
Kiều Quảng Lan đang nghĩ ngợi, đột nhiên Quân Đồng mở mắt ra,
Y ngẩn ra.
Quân Đồng mơ thấy mình biến thành Lộ Hành kia, y cõng Kiều Quảng Lan đi dưới mưa cuốn gió rền, vừa đi vừa gọi tên hắn, cuối cùng đi không nổi, y té ngã trên thềm đá, dù cho dùng sức thế nào cũng không bò dậy nổi.
Vì thế y dùng cả tay lẫn chân, lưng cõng Kiều Quảng Lan, bám lấy từng viên đá, mà bò lên trên, dịch chuyển mỗi một ly, lòng bàn tay y bị mài ra một tầng máu, nước mưa chảy xuống cứ thế cuốn đi.
Lúc thần trí y bắt đầu mơ hồ, chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là phải trèo lên trên, phải kiên trì hô lên cái tên kia.
Đột nhiên, không biết từ đâu có một thanh âm hỏi y: "Ngươi hối hận không?"
Quân Đồng nói: "Không hối hận."
Thanh âm kia lại nói: "Nếu ngươi không quen hắn, sẽ không hiểu cái gì là muốn mà không được; nếu ngươi không yêu hắn, sẽ không có thống khổ ngày hôm nay; nếu như bây giờ ngươi thật sự đặt hắn xuống, ngươi vẫn là thiên chi kiêu tử trước kia, một đời yên vui, ngươi thật sự không hối hận sao?"
Quân Đồng không biết nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra một chút cười, đáp lại: "Không hối hận."
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, đột nhiên, cơn gió đang rít gào đột nhiên biến mất, mưa lớn cũng ngừng từ lúc nào, thềm đá trước mặt biến thành cỏ xanh, người vốn dĩ đang nằm trên lưng ấy thế mà giờ đang nửa quỳ trước mặt mình, ghé người nhìn y.
Đột nhiên Quân Đồng nghiêng người về phía trước, nhân lúc Kiều Quảng Lan không phòng bị hôn lên môi hắn.
Kiều Quảng Lan còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã bị người cắn. Cơ thể Quân Đồng dán lại đây, đỡ lấy lưng hắn, làm nụ hôn này sâu hơn.
Vốn dĩ tư thế của Kiều Quảng Lan là đầu gối chấm chất, vừa bị Quân Đồng kề sát rồi ép từng chút một như này, cơ thể không tự chủ mà ngửa về phía sau, cơ thể không có sức lực, càng khỏi nói làm sao để đẩy y ra.
Hắn vừa định dùng sức đẩy ra, đột nhiên phát hiện trên mặt có chút lạnh lẽo.
Kiều Quảng Lan trợn to hai mắt, phát hiện đó là nước mắt của Quân Đồng thuận theo khóe mắt y chảy xuống, rơi trên gò má mình rồi lăn xuống, hòa vào bùn đất.
Kiều Quảng Lan sững sờ, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một luồng chua xót. Mà ngay lúc này, giữa khe hở môi răng, Quân Đồng nỉ non nói nhỏ: "Đừng nhớ, đừng tìm, sau này còn gặp..."
Giống như có một tia chớp lóe qua đầu, đánh thức giấc mộng bấy lâu, từng chuyện cũ cứ thế bị vạch ra. Trong nhát mắt, tất cả tình yêu, oán hận, tức giận, cuồng si dâng lên cuồn cuộn, trong lòng hắn như có một thanh âm đang nói: "Tôi thật sự gặp lại được anh ta rồi!"
Tạ Trác, Đỗ Minh Chu, Quân Đồng...
Quân Đồng cảm thấy ảo cảnh này quá mức kỳ diệu, không kể đến chuyện thời gian trong ảo cảnh rối loạn lung tung, lại nói Kiều Quảng Lan trong mơ cũng không giống Kiều Quảng Lan ngoài đời thực cho lắm, trong mỗi một cảnh mơ là hình ảnh hắn sắc mặt tái nhợt nằm nhoài lên lưng y, làm cho người ta đau lòng. Thế nhưng mà lúc này một người chưa bao giờ nhiệt tình thế này, được y hôn không những không đấm y mà còn đáp lại.
Quân Đồng cảm thấy động tác của Kiều Quảng Lan từ chống cự dần chuyển thành phối hợp, y cảm thấy máu thịt mình như muốn bùng cháy, trái tim được thứ ngọt ngào dịu dàng này bao bọc, làm y không nỡ buông hắn ra.
Cho dù tất cả đều là giả, vậy thì y...
Tay y không khỏi siết chặt lại. Đúng lúc này, y đột nhiên cảm giác được, cơ thể Kiều Quảng Lan đang run lên.
Quân Đồng sững sờ, đột nhiên tỉnh táo, vội vàng buông tay, cúi đầu nhìn lại, phát hiện, mắt đối phương thế mà đang đỏ ửng lên.
Sự lo lắng và đau lòng che lấp tất cả, y cọ tay qua khỏe mắt Kiều Quảng Lan, vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao thế, không khỏe chỗ nào? Ngươi khóc sao?"
Kiều Quảng Lan lập tức hất văng tay y: "Phi, ngươi còn nói được nữa, cái này rõ ràng là nước mắt ngươi rơi lên mặt ta mà!
Hắn vừa nói, lại vừa giống như muốn chứng mình cái gì, dùng ống tay áo lau mặt, động tác dửng dưng như ngày thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.