Chương 11
Biên Tưởng
07/03/2021
Hàn Chương nói: “Đúng là đại thủy trùng long vương miếu*, người một nhà lại không biết là người một nhà.”
* 大水冲了龙王庙 – Lũ lụt tràn vào miếu long vương: người cùng một nhà nhưng vì không biết nhau hoặc hiểu lầm nhau mà nảy sinh hiểu lầm, xung đột tranh chấp.
Ánh sáng ở sân bãi mờ mờ tối, hơn nữa mọi người lại đội mũ giáp bảo vệ, cách một khoảng xa đã không thể thấy rõ được ai là ai, không nhận ra cũng có thể hiểu được.
Hạ Chi Quân nói: “Tôi tới cùng bạn bè, còn các cậu?”
Hàn Chương mở miệng nói: “Đến cùng với thằng nhóc thỏ con.”
Lâm Xuân Chu thấy Hạ Chi Quân nghi ngờ, tốt bụng giải đáp: “Tới cùng Hàn Sơn với bạn của em ấy, vừa đủ 10 người.”
“À.” Hạ Chi Quân cười cười: “Là cậu bạn nhỏ à, thảo nào.”
Lâm Xuân Chu cảm thấy giọng điệu của hắn có chút quái lạ, biểu cảm cũng đầy bụng thâm ý. Nhưng mà vì thời gian có hạn, mắt thấy chỉ còn năm phút, anh chưa kịp nghĩ gì nhiều, Hạ Chi Quân đã tạm biệt hai người.
“Gặp lại trong trận!”
Hạ Chi Quân đi rồi, Hàn Chương cùng Lâm Xuân Chu nắm chắc thời gian để vào nhà vệ sinh. Trong hai phút cuối Hàn Chương thậm chí còn hút hết một điếu thuốc trong ba lần rít, làm cho Lâm Xuân Chu đang đứng một bên nhìn bằng ánh mắt thán phục.
Trận thứ ba bắt đầu, thắng thua là do trận này quyết định, tinh thần của mọi người đều đang rất phấn khích. Hàn Sơn còn lấy đó làm trọng, lập ra một phương án riêng.
“Một nam kèm một nữ, mọi người tổ đội với nhau hợp tác chiến đấu, hỗ trợ lẫn nhau.” Nghe lời nói thì có vẻ rất nghĩa khí nhưng thật ra trong đó ẩn giấu không ít tâm tư cá nhân của cậu nhóc, “Em với Tinh Nhi là một nhóm, anh với Lâm đại ca là một nhóm nha.”
Hàn Chương nhìn mấy cô bé sinh viên đang ngại ngùng đứng một bên, lại nhìn nhìn vẻ mặt vui như đi lễ của Hàn Sơn, thản nhiên nói: “Được, không thành vấn đề.”
Tiếng kèn lần thứ ba vang lên, cửa mở, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Lâm Xuân Chu vẫn rất để ý tới tình trạng cơ thể của Hàn Chương, thấy bệnh trạng của y đã khá hơn trước nên mới đề nghị ngừng hình thức tác chiến.
Lúc trước bọn họ lấy thủ làm chính, dùng lui làm tiến là vì không còn cách nào khác. Nhưng trận này nếu như tình trạng của Hàn Chương đã tốt hơn thì bọn họ có lẽ nên biến thành đao nhọn, chủ động xuất kích.
“Có được không?” Lâm Xuân Chu nói xong kế hoạch của mình xong còn hỏi ý kiến Hàn Chương một chút.
Hàn Chương bị anh hỏi có được không cũng sửng sốt: “Không ai nói với anh, ngàn vạn lần không cần nói với một người đàn ông ba chữ có được không à?”
Một câu của anh hoàn toàn chẳng có ý gì khác nhưng lúc Hàn Chương nghe phải lại vô cùng chói tai, giống như đang khích tướng.
Vì để chứng minh bản thân có thể đi được, đi rất tốt, đi rất vững, Hàn Chương lưu lại một câu: “Anh xem tôi thế này được chưa.” Rồi ôm súng xung trận lên ngựa trước mà xông ra ngoài, chân chính phát huy công lực tay súng thiện xạ của y, quét tới không còn ngọn cỏ nào, toàn bộ đầu người bên đội xanh lục bị y thu vào trong túi.
Lâm Xuân Chu thấy bộ dáng như thể thần chắn giết thần phật chắn giết phật, nghĩ không còn vấn đề gì nữa cũng xông lên hỗ trợ.
Hai người dựa lưng vào nhau, ăn ý hợp tác, hành động rất mạnh, trong tầm ngắm bắn không người nào có thể tới gần, nhất thời giết đội xanh lục tới mức người chết ngựa đổ. Đội xanh lục đều nghi ngờ có phải đội xanh lam đổi người hay không, nếu không tại sao hai trận trước lại không thấy cặp đôi nào lợi hại như vậy?
***
Hàn Sơn dẫn theo Đường Tinh Nhi cẩn thận chạy trong bóng tối, trong lúc phòng bị thì tên chân dài lại xuất hiện.
Đường Tinh Nhi hồi hộp đi theo sau Hàn Sơn, còn hơn bị người ta bắn “chết”, thực ra càng sợ bầu không khí đột nhiên hạ xuống thoát ra từ người nào đó đang đứng bên cạnh.
Đôi mắt to tròn long lanh như nước trong của cô không ngừng quan sát bốn phía, đột nhiên từ phía sau một bunker xuất hiện một bóng người mặc áo màu xanh lục, cô kích động hoặc cũng có thể là do sợ hãi mà lập tức nắm lấy tay áo của Hàn Sơn, lớn tiếng la lên: “Hàn Sơn! Chỗ đó! Chỗ đó có người!”
Hàn Sơn bị phản ứng của cô làm cho giật mình nhảy dựng, suýt chút nữa rơi cả súng. Lúc từ tầm mắt cô nhìn qua, ngực chấn động, sinh mệnh không còn.
Mà Đường Tinh Nhi đang dính sát vào cậu nhóc, ngoại trừ bị dọa tới mặt trắng bệch cũng không bị bắn.
Hàn Sơn liếc mắt nhận ra người phục kích bọn họ là tên đàn ông chân dài kia, lửa giận trong người không thể nhịn được nữa.
Này là đối đãi khác biệt đó hả? Người khác không bắn lại cứ bắn cậu nhóc? Tìm cớ đúng không?
Có thể nói Hàn Sơn rất tức giận, vốn muốn trước mặt con gái thể hiện một mặt đẹp trai anh dũng của cậu, giống như James Bond*, mưa bom bão đạn vẫn giữ được an toàn tuyệt đối cho cô gái xinh đẹp, chỉ bằng một phát súng tiễn người về trời. Biết có bao nhiêu lãng mạn bao nhiêu ngầu lòi không hả? Kết quả cậu nhóc lại bị một phát súng làm cho K.O trước mặt con gái! Khiến cho cậu chẳng khác một tên vô dụng là mấy!
* James Bond (bí danh 007 hoặc là Điệp viên 007) là một nhân vật điệp viên hư cấu người Anh được tạo ra bởi nhà văn Ian Fleming vào năm 1953 và đã được đưa vào 12 cuốn tiểu thuyết, 2 tuyển tập cũng như loạt phim về các cuộc phiêu lưu của điệp viên này. Sau khi Ian Fleming mất vào năm 1964, các phần tiếp theo của tiểu thuyết về James Bond được viết tiếp bởi Kingsley Amis (dưới bút danh Robert Markham), John Pearson, John Gardner và Raymond Benson. Thêm vào đó Charlie Higson cũng đã bắt đầu một loạt sách về “Tuổi trẻ của James Bond”. Năm 2007, Sebastian Faulks được công bố chính thức là người sẽ viết tiếp các phần sau của tiểu thuyết này bắt đầu từ năm 2008. Đồng thời, nhà văn Christopher Wood sẽ chuyển thể hai kịch bản phim, và một số nhà văn khác sẽ viết tiếp những phần không chính thức về nhân vật điệp viên bí ẩn này và thường được biết là sử dụng khẩu súng lục Walther PPK (thỉnh thoảng anh cũng dùng Walther P99).
“Anh có ý gì vậy hả?” Tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất đó nhé, còn muốn cậu Hàn đây nhịn á hả? Đừng có mơ!
Lúc này cô gái chơi cùng cậu cũng không khiến cậu để ý nữa, trong mắt cậu nhóc giờ chỉ còn tên chân dài kia mà thôi, kiên quyết phải báo thù rửa hận lấy lại công đạo cho chính mình!
Đường Tinh Nhi vừa rồi mới an tâm trong lòng một chút, trước mắt đã hiện lên một cơn gió lốc, nhìn lại bên cạnh đã không còn thấy tung tích của Hàn Sơn nữa.
Cô ngỡ ngàng mà vô thức nắm chặt vũ khí trong tay: “Không phải… Không phải nói là tổ đội sao?”
Giây tiếp theo, ngực chấn động, cô sợ tới mức la thất thanh, lúc lấy lại tinh thần thì tính mạng đã không một tiếng động bị thu gặt.
***
Hàn Chương chưa bao giờ chơi CS live-action mà cảm thấy vui sướng như thế. Cho dù trước kia ở trường cảnh sát cũng có mô phỏng tác chiến như thế này nhưng cũng không có ai hợp tác ăn ý với y được như này cả.
Cùng Lâm Xuân Chu phối hợp, gợi lên cảm giác giống như hai người là anh em sinh đôi vậy. Không cần dùng ngôn ngữ đối phương cũng có thể biết y đang suy nghĩ cái gì, y thiếu sót cái gì người đó sẽ bổ sung cho y, thậm chí y có thể từ từ nhắm hai mắt lại an tâm giao phía sau lưng cho đối phương.
Y không biết Lâm Xuân Chu có cùng cảm giác với mình hay không nhưng y thật sự có cảm giác như bùng nổ. Giống như hai người đã hợp tác với nhau lâu lắm rồi, đã trải qua vô số trận chiến, cả linh hồn lẫn thể xác đều hòa hợp.
Kiểu phối hợp này vừa nhẹ nhàng lại vừa tràn đầy vui vẻ, áp chế được cảm giác không thoải mái của y, khiến cho y gạt bỏ hết được những tạp niệm trong đầu để hoàn toàn tập trung vào trò chơi này.
Suốt một tiếng đồng hồ, bọn họ không ngừng tấn công người của bên đội xanh lục, nhưng lại không mất một mạng nào. Đợi cho tiếng chuông kết thúc vang lên, hai người cởi mũ giáp, đầu đã đầy mồ hôi.
Trở về phòng nghỉ ngơi sáng sủa, hai người đang đi tới cửa trong chốc lát bỗng nhiên đồng thời quay sang nhìn nhau cười. Sự ăn ý vô hình ấy giống như kéo dài cho tới khi hết cuộc chơi vẫn còn.
“Kỹ thuật bắn súng tốt lắm.” Trên mặt Lâm Xuân Chu óng ánh mồ hôi, hai con ngươi lại càng trông có vẻ ướt át, giống như hàm chứa cả đất Giang Nam nơi đất thiêng hội tụ những nhân vật ưu tú, ngay cả hơi ẩm trên lông mi, miệng, mũi cũng giống như do mực đen vẽ thành.
“Anh cũng không tồi nhá.” Hàn Chương vỗ lên cánh tay anh một cái, do dự bóp bóp.
Hàn Sơn là người cuối cùng của đội xanh lam đi ra, cậu nhóc kẹp mũ sắt dưới nách, mỗi bước chân di chuyển lại giống như bốc lên từng đốm lửa, sắc mặt đen lại.
“Hàn Sơn, một mình mày chạy đi đâu vậy hả?” Dáng người Cao Viễn cao lớn, ra cũng không ít mồ hôi, lúc này đang bổ sung nước, “Lúc tụi tao gặp Tinh Nhi thì cậu ấy đang ở một mình, mày sao lại bỏ mặc cậu ấy vậy hả?”
Hàn Sơn hai mắt đỏ ngầu, giống như con trâu đực vì bị ngã nhào mà phát cáu: “Tao nhất định phải xem cái tên biến thái kia rốt cuộc có dáng vẻ ra sao! Biến thái tới mức nào mới có thể làm như thế chứ!”
Sau khi cậu nhóc đuổi theo tên chân dài kia đã quyết định mặc kệ quy tắc của trò chơi, dự định dùng nắm đấm để cùng đối phương nói chuyện.
Đuổi tới khúc ngoặt, cậu lại mất dấu của tên chân dài, đang ảo não thì đột nhiên bị người ở phía sau áp lên tường, đồng thời bị gí súng lên eo.
Tư thế rất chuyên nghiệp, cậu giãy giụa một hồi mà vẫn không được.
“Buông ra!” Trong lúc sốt ruột, cậu nhóc nghe thấy câu mình nói cũng cảm thấy được mặt nóng lên, “Đánh lén sau lưng mà còn xem là đàn ông à!”
Phía sau truyền đến tiếng người đàn ông hừ lạnh: “Chẳng lẽ vừa nãy cậu không định đánh lén tôi à?”
Hàn Sơn nghẹn lời: “Tôi…”
Khẩu súng trên lưng lại bị thúc về phía trước: “Tập lại đi, cậu bạn nhỏ.”
Nói xong không đợi Hàn Sơn phản ứng lại, ngực lại truyền đến một trận rung quen thuộc, tên đàn ông chân dài lại ghi được điểm.
Hàn Sơn có một loại cảm giác chính mình rất giống với áo gile chống đạn đang run lên, chỉ có điều cậu nhóc là vì tức giận.
“Anh mẹ nó!” Cậu nhóc mắng lời thô tục, cong gối trượt cả người trên tường cho tới khi quỳ hẳn trên mặt đất.
Giọng điệu của tên chân dài hơi lạnh: “Đừng có nói bậy.”
Đợi cho tới lúc Hàn Sơn thở hổn hển xoay người đã không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu nữa. Mặc dù đối phương không còn nhắm vào cậu nhóc nữa nhưng cậu đã không muốn chơi tiếp nữa rồi, bắt đầu chạy khắp nơi tìm tung tích của tên chân dài. Thế nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được.
“Chắc chắn là một tên vừa cao vừa xấu!” Hàn Chương hung tợn nói xong, lại nhìn lên màn hình LED đang hiển thị, nhìn tới đội xanh lam vậy mà thắng đội xanh lục tỉ số 2:1, kinh ngạc vui mừng tới mức hai tròng mắt sáng ngời: “Ô! Chúng ta thắng, phản kích tuyệt lắm! Hơn nữa… Ôi mẹ ơi, điểm của các anh cao ghê, anh mới tỉnh ngủ đúng không hả?”
Tên của Lâm Xuân Chu và Hàn Chương sáng loáng nằm ở hạng nhất và hạng nhì, đối với thành tích đã từng ở chót bảng của Hàn Chương, cái này có thể nói là kỳ tích đó.
Lúc này nhân viên của cơ sở thực địa đã đi tới, nói đang tổ chức lễ trao giải ở đại sảnh, mời mọi người đi theo anh ta.
Tuy rằng chỉ là một trò chơi mô phỏng, nhưng vừa nghe tới có thể nhận thưởng, trong lòng mọi người càng thêm đắc ý.
Đặc biệt Hàn Sơn, tưởng tượng đến việc có thể cầm cúp thắng lợi trong tay giơ lên trước mặt tên chân dài, khỏi phải nói có bao nhiêu sảng khoái.
Cậu nhóc đi theo nhân viên phục vụ tới đại sảnh, liếc mắt một cái đã thấy được bóng lưng quen thuộc đã đến từ sớm.
“Này anh!”
Người đàn ông chân dài nghe được âm thanh kia nên chậm rãi xoay người, sau đó để lộ gương mặt làm cho Hàn Sơn kinh sợ tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
“Ơ, Hạ… Hạ đại ca, chào anh.”
Hạ Chi Quân chẳng tỏ thái độ gì, giống như đã quên chuyện hai người ồn ào như đi chơi hội ở trên chiến trường, cứ như lần đầu tiên gặp mặt mà lãnh đạm, xa cách, còn rất khách sáo.
“Đã lâu không gặp, chào cậu.” Ngay thời điểm Hàn Sơn suýt chút nữa nghi ngờ hắn có phải là kẻ hai mặt hay không thì chợt nghe đối phương bồi thêm một câu, “Cậu bạn nhỏ.”
Giọng điệu thờ ơ, so với tên đàn ông chân dài kia giống nhau như đúc! Quen tai tới mức thiếu đánh luôn! Hàn Sơn đứng tại chỗ tức tới mức muốn nổ tung.
Đội xanh lục không giống với bọn họ cả mười người đều biết nhau mà gồm có ba nhóm người. Nhưng cả ba nhóm này không hẹn mà đều ấn tượng sâu sắc với người cứ như u linh liên tục tập kích bọn họ ở trận đầu tiên.
Hạ Chi Quân trong lòng sớm đã có đoán được, đi đến trước mặt Lâm Xuân Chu dứt khoát hỏi anh: “Trận thứ nhất cái người không ngừng bắn lén là cậu phải không?”
“Là tôi.” Lâm Xuân Chu thừa nhận, ngượng ngùng cười cười: “Tôi ở trên bức tường leo núi ấy.”
Có một câu rất phù hợp với kiểu người như anh “Giữa cuộc vui cứ giả vờ mình chẳng biết gì cả”. Người khác trang bị đầy đủ sẽ chẳng rảnh rỗi leo lên đấy làm gì, nhưng anh mới nói câu trước thì câu sau đã leo lên đó rồi, trông rất thoải mái.
Hạ Chi Quân rất đỗi ngạc nhiên, không quên cảm khái: “Quả nhiên là lính đặc chủng, tố chất thân thể không tồi chút nào.”
Hàn Chương còn chưa hết kinh ngạc lại một lần nữa hoảng sợ, nghe xong nhìn về phía Lâm Xuân Chu, vẻ khó tin hiện rõ trong mắt nhưng trong đó cũng tỏ rõ như thể mọi chuyện không nằm ngoài dự liệu. Cuối cùng thì cũng có lời giải thích phù hợp cho việc vì sao thân thủ đối phương tốt như vậy, cùng với việc tại sao lực quan sát lại nhạy bén như thế.
Cuối cùng ông chủ cũng lên chủ trì lễ trao giải, trao cho đội xanh lam một cái cúp nhựa màu vàng mang tính tượng trưng. Đồng thời cũng chụp một tấm ảnh cả hai đội xanh lục xanh lam bắt tay giảng hòa cùng nhau nâng ly để lồng vào khung.
Trải qua hơn ba tiếng đồng hồ, mấy người trẻ tuổi đã sớm đói đến mức bụng kêu vang. Hàn Chương khách sáo hỏi Hạ Chi Quân có muốn cùng bọn họ đi ăn cơm không. Hạ Chi Quân uyển chuyển từ chối bảo mình còn đi với bạn.
Sau khi từ biệt, Hàn Sơn đề nghị đến phố mỹ thực ăn cơm, nói bên kia không chỉ có đồ ăn ngon giá rẻ mà còn rất náo nhiệt.
Hàn Chương với Lâm Xuân Chu đều là người lớn nên ăn chỗ nào cũng được, không ý kiến gì thêm. Những người còn lại thảo luận một hồi xong lại quyết định đi phố mỹ thực, không nói hai lời cứ đi luôn.
Mười người chia cho ba xe, anh em Hàn Chương, Diệp Tinh và Đường Tinh Nhi ngồi xe Lâm Xuân Chu, những người còn lại bắt taxi.
Trên đường mỹ thực không có chỗ nào đậu xe được, Hàn Chương bảo em trai dẫn hai cô gái vào tìm vị trí trước, chờ y cùng Lâm Xuân Chu tìm được chỗ đậu sẽ tìm bọn họ.
“Được, anh nhớ nhanh lên đấy!” Hàn Sơn vui vẻ dẫn hai cô gái đi trước.
Trong xe chỉ còn hai người Hàn Chương và Lâm Xuân Chu, đang trong thời gian nhiều người đi ăn cơm nhất, ngoài xe toàn người đi tới đi lui.
“Hàn Sơn thích Đường Tinh Nhi.” Im lặng một lát, Lân Xuân Chu bỗng mở miệng.
Hàn Chương nghiêng đầu liếc mắt nhìn sườn mặt của người đang lái xe, tức giận nói: “Có mắt, nhìn ra rồi nhá. Anh yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của nó đâu, thích ai thì thích yêu ai thì yêu.”
Hơn hai mươi phút mới tìm được chỗ đỗ xe, Hàn Sơn cũng đã gọi vài cuộc điện thoại thúc giục rồi.
Hai người đi theo định vị của cậu nhóc, lúc đi ngang qua một quầy hàng, Lâm Xuân Chu không tự chủ thả chậm bước chân. Lần trước Hàn Chương phát sinh xung đột với người ta là ở chỗ này.
Quầy hàng vẫn như trước, hôm nay người đàn ông say rượu không ở đây, nhưng thật ra người phụ nữ tên Chu Mẫn kia vẫn rất cần cù, thật thà mà mở quán.
Ông chủ mập ở cách vách có thể lẽ thấy cô ta là phụ nữ nhưng lại phải chịu vất vả quá nên đang giúp cô ta bày bàn. Vì đã cuối hạ, áo sơ mi nhanh chóng ướt đẫm mà dán trên lưng.
Chu Mẫn vội rót một ly trà lớn đưa cho đối phương giải khát, đồng thời lấy quạt xoay sang hướng anh ta.
Ở góc bàn tròn lộ ra một cậu bé trai tầm 11, 12 tuổi, chỉ im lặng mà vùi đầu làm bài tập, xem ra là con của Chu Mẫn.
Hàn Chương chú ý tới tầm mắt của anh, chậm rì rì nhìn qua, nhìn xong không khỏi nghiền ngẫm cười.
“Nhìn ra cái gì rồi?”
Lâm Xuân Chu thu hồi tầm mắt: “Bọn họ quá thân mật.”
Trong nháy mắt Hàn Chương như hiểu được ý tứ của anh, bình thường trong quan hệ giữa nam và nữ sẽ luôn có một khoảng cách an toàn, thân thể hai người cũng sẽ không dựa quá gần như vậy, chi tiết trên đặc biệt nhấn mạnh “sự khác biệt giữa nam nữ”.
Trên đời này thứ khó che giấu nhất, chính là tình yêu mãnh liệt của hai bên.
Hàn Sơn lúc nhìn Đường Tinh Nhi sẽ cười ngây ngô, cùng với việc ông chủ mập cười ngây ngô với Chu Mẫn có thể nói là giống nhau như đúc.
“Một chân* thì nói một chân, cần gì phải dùng từ uyển chuyển như vậy làm gì?” Hàn Chương ngoài cười mà trong không cười kéo kéo khóe miệng, lần nữa mở miệng ý cười đã không còn, “Nếu như thế, khiến cho tôi không hiểu vì sao cô ta lại không li hôn với chồng mình đi, Stockholm*?
* Ý chỉ quan hệ nam nữ mập mờ không rõ ràng, có thể nói là ngoại tình ý.
* Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.
Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ “vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại.” (Theo Wiki)
“Cậu không thể lấy người chịu cảnh bạo lực gia đình so với người bình thường được, cả hai đều có tâm lý bình thường, không giống như kiểu cậu nói.”
Hàn Chương đặt hai tay ra sau gáy, âm thanh lười biếng: “Tuy là có Luật chống bạo lực gia đình nhưng nếu nạn nhân không chịu hợp tác, lại cố gắng bảo vệ người bạo lực thì chúng ta cũng rơi vào thế bị động thôi.”
Lúc này Lâm Xuân Chu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, lần trước chẳng phải các cậu dẫn chồng cô ta đến đồn cảnh sát à, sau đó thế nào?”
“Có thể làm gì chứ? Dựa theo điều lệ trị an xử phạt tạm giam 5 ngày chứ sao, 5 ngày sau rời đi lại trở về là tên khốn thôi.”
Lúc hai người tới nhà hàng thì đồ ăn đã được đưa lên hết rồi. Thấy bọn Hàn Chương cuối cùng cũng tới nơi, Hàn Sơn vừa than sắp chết đói vừa đẩy đồ uống qua cho hai người.
Mười ly thủy tinh cùng cụng, ngoài cửa sổ đèn neon sáng lấp lánh, bên trong cửa sổ lại tràn đầy mùi hương của đồ ăn. Trên ngã tư đường dòng xe cộ đông như dệt cửi, giống như sẽ mãi lộng lẫy như thế, náo nhiệt không thôi.
“Anh Lâm, chuyên ngành trước đây của anh là gì thế?” Hàn Sơn dùng đôi đũa gắp đậu tương trên bàn, tò mò hỏi.
Lúc còn ở cơ sơ thực địa, cậu nhóc nhìn thấy Hạ Chi Quân thì sợ hãi cứ như gặp phải tội phạm, cho nên lúc đấy đứng khá xa, không nghe được bọn họ nói chuyện gì, cũng không biết thân phận quân nhân xuất ngũ của Lâm Xuân Chu.
Lâm Xuân Chu giống như rất lâu rồi không cùng người khác nói tới chuyện này, trước khi nói phải nghĩ một chút: “Ừm… Chỉ huy.”
Hàn Sơn ngưng đũa, đậu tương rớt trên bàn, giật mình không thể ngậm miệng: “Chỉ huy đều có thể bắn súng lợi hại như thế hả anh?” Đáng ra năm đó cậu nhóc nên ghi danh vào học viện âm nhạc mới đúng!
Hàn Chương nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đứa em biết rõ hai người bọn họ đang không nói cùng một chủ đề, từ phía sau vỗ một cái vào đầu Hàn Sơn: “Chỉ huy trong quân sự chứ không phải chỉ huy cái kia tên nhóc khờ khạo này!”
Y sao lại có một đứa em trai ngu ngốc như vậy hả?
Mọi người vừa nghe Lâm Xuân Chu vậy mà lại là chỉ huy chuyên nghiệp, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, giống như đang nghe một sự kiện gì đó rất khó tin ấy.
Diệp Tinh nói: “Không nói em còn tưởng anh tốt nghiệp trường Sư phạm đó! Chân nhân bất lộ tướng nè. Lâm đại ca, anh che giấu tốt ghê luôn.”
Ngành này rất thần bí cũng rất biết cách khiến người ta mơ màng, giống như mỗi nam sinh đều mang một giấc mộng muốn bước vào trường quân đội, các nữ sinh thì không thể cưỡng lại mị lực của quân trang.
Mọi người cứ thế cùng nhau thảo luận về ngành của Lâm Xuân Chu, hỏi về việc thi cử có khó không, chương trình học như thế nào, còn hỏi trong lúc học có thể nói chuyện yêu đương hay không.
Tính tình Lâm Xuân Chu rất tốt nên kiên nhẫn trả lời từng câu, cuối cùng nói: “Thật ra có rất nhiều loại chỉ huy, anh là chỉ huy Bộ binh. Hơn nữa đã tốt nghiệp rất lâu rồi, quy chế có thay đổi hay không, chương trình học có thay đổi hay không, anh cũng không rõ nữa, nếu nói sai thì mong các em bỏ qua.”
Nhưng mà cho dù anh có nói như vậy, cũng không khống chế được việc bọn trẻ vẫn nhìn anh bằng đôi mắt sùng bái sáng lấp lánh như vì sao tinh tú trên trời.
Đẹp trai tới mức điên loạn rồi*! Hàn Chương quét mắt một vòng, từ trên gương mặt si ngốc của các cô cậu thiếu niên này hiện rõ ba chữ kia.
* Nguyên văn là 帅爆啦.
Trong số đó, chỉ có Hàn Sơn vẫn còn giữ lại được một chút lý trí, tiếp tục truy vấn: “Lâm đại ca, sau khi tốt nghiệp anh vào quân đội đúng chứ?”
Lâm Xuân Chu gật đầu: “Bình thường sau khi tốt nghiệp xong sẽ được phân vào các cơ sở quân đội, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Diệp Tinh không suy nghĩ, kỳ quái nói: “Lâm đại ca, anh lợi hại như vậy, có thể nói ở trong quân đội tiền đồ vô lượng. Sao lại không tiếp tục tham gia quân ngũ mà lại đi làm tài xế lái xe trực tuyến?”
Cô vừa nói xong, bầu không khí trở nên lúng túng.
Không ai lại không lí do mà từ bỏ tương lai rộng mở cả. Mà nếu có từ bỏ, khẳng định là có nỗi niềm không thể nói. Nếu đã là chuyện khó nói thì sẽ không ở nơi đông người mà kể cho một đám người chỉ quen biết sơ sơ nghe làm gì.
Này chẳng phải là trong lời nói có đặt mìn à!
Sau khi lỡ miệng Diệp Tinh mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm, vừa định cứu vãn tình thế, Hàn Chương đã mở miệng.
“Không hẳn trụ sở nào cũng tốt đâu, mấy đứa còn nhỏ không hiểu, trưởng thành sẽ rõ.” Y thương yêu mà vuốt ve nhúm tóc bị rối của em trai, “Chưa trải qua thử thách của xã hội tàn khốc, mấy đứa mãi cũng chỉ là những đứa nhóc tì thôi, không được xem là đã trưởng thành đâu.”
Hàn Sơn bị y sờ tới mức da gà nổi lên: “Anh, anh đừng có nói mấy lời kinh khủng đó được không hả? Làm em không dám tốt nghiệp luôn đó, em còn định thi nghiên cứu sinh đấy.”
Hàn Chương nói: “Cần đọc sách thì phải đọc, nhóc ngay cả chỉ huy còn không phân biệt nó là ở dạng chỉ huy gì kia mà. Anh đây là sợ nhóc bị bán còn giúp người ta đếm tiền thôi!”
Mọi người cười ha ha, bị hai anh em bọn họ đánh lạc hướng, giúp cho bầu không khí trên bàn ăn lại trở về như cũ.
Cơm nước xong xuôi, đám bạn bè của Hàn Sơn còn muốn đi hát. Hàn Chương cảm thấy loại hoạt động này không thích hợp với người già như y, vội vàng khước từ. Lâm Xuân Chu có lẽ cũng giống như y, nói muốn cho người trẻ tuổi bọn họ có không gian vui chơi, cũng không đi.
Cuối cùng chia thành hai nhóm người, Hàn Sơn dẫn đám người đi KTV Tiêu Dao gần đó, Lâm Xuân Chu đưa Hàn Chương về nhà.
Trên đường trở về, nhiệt độ bên trong xe vừa đủ, từ radio phát ra giọng hát mềm mại, là của một nữ ca sĩ nước ngoài không biết tên. Hàn Chương không biết cô gái đang hát thể loại jazz hay blues, chỉ cảm thấy nghe rất hay mà thôi. Ban ngày y vốn đã tiêu tốn quá nhiều tinh lực, hiện tại lại là một khoảng trầm tĩnh nên có hơi buồn ngủ.
Lúc chờ đèn đỏ Lâm Xuân Chu vô tình nhìn sang bên cạnh, phát hiện Hàn Chương đã thâm trầm ngủ. Anh vặn nhỏ âm lượng của radio xuống, cố gắng không làm phiền y.
Trên đường không biết đã thay đổi bao nhiêu ca sĩ, chờ tới khi Lâm Xuân Chu phanh xe lại, chiếc xe SUV đã vững vàng đậu ở dưới lầu, đã là một nam ca sĩ trong nước đang hát.
“… Tới rồi à?” Hàn Chương giống như cảm nhận được, chậm rãi mở hai mắt.
“Tới rồi.” Lâm Xuân Chu thấy y còn buồn ngủ, tri kỉ mà nghiêng người giúp y mở đai an toàn.
Hàn Chương nói cảm ơn, ngáp dài mở cửa xuống xe.
“Đúng rồi…” Y một chân giẫm trên sàn xe một chân để trên mặt đất, như nhớ ra cái gì đó, lơ đãng mà quay đầu hướng Lâm Xuân Chu hỏi, “Anh có thuê phòng không?”
Lâm Xuân Chu thật ra còn chưa quyết định nữa, nhưng mà khi anh nhìn vào đôi con ngươi đặc biệt sáng ngời của Hàn Chương, bỗng nhiên cảm thấy nếu có thêm một người bạn cùng phòng có lẽ cũng không tệ lắm.
“Thuê. Tôi sắp xếp đồ đạc một tí, chắc cuối tuần sẽ chuyển tới.” Tuy rằng gian phòng kia Hàn Chương để không, nhưng anh vẫn hỏi lại, “Được không?”
Khóe miệng Hàn Chương không tự chủ được nhếch cao thành nụ cười tươi: “Tất nhiên.” Rất nhanh y ý thức được chính mình cười hơi giống tên ngốc, vội thu lại ý cười, ho nhẹ một tiếng, “Ừm… Khi nào tới thì nói trước với tôi một tiếng, tôi làm chìa khóa cho anh.”
“Được.”
Hai người sau khi giải quyết xong chuyện thuê nhà, cùng nói câu chúc ngủ ngon, người thì lên nhà còn người thì lái xe rời đi.
Mấy ngày sau, hai người cũng chưa liên lạc lại. Hàn Chương còn nghĩ có lẽ phải đợi Lâm Xuân Chu chuyển đến mới có thể gặp lại nhau. Không ngờ tới trước đêm Trung thu, hai người bọn họ lại trùng hợp gặp nhau ở Đại học A.
***
Hằng ngày Hàn Chương vẫn làm việc nhưng không phải cái nào cũng là vụ án hình sự kịch tính, đa số là bất hòa nhỏ nhặt không đáng kể. Nhiều người cho rằng bọn họ là siêu nhân cái gì cũng có thể giải quyết, chuyện gì cũng tới báo án được.
“Cô bé này, thời gian của chú cảnh sát không thể phí phạm được đâu.” Hàn Chương ngửa đầu nhìn tán cây vĩ đại, hai mắt vì ánh nắng Mặt Trời chiếu rọi có hơi chói nên hơi hơi nheo lại.
Đứng dưới tán cây là một cô bé sinh viên có dáng người cao gầy, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào chạc cây, nghe thấy vậy cảm thấy không phục mà cãi lại: “Bảo là có khó khăn thì tìm cảnh sát, tới lúc chúng tôi thực sự gặp khó khăn, các anh lại bảo chúng tôi làm lãng phí thời gian. Sao các anh không làm cái danh sách liệt kê những trường hợp nào mới có thể tìm tới cảnh sát luôn đi?”
Cô bé sinh viên bề ngoài dịu dàng ít nói, nhưng thật ra cũng khá nhanh mồm nhanh miệng. Hàn Chương không muốn tranh cãi với cô bé nhưng Tiểu Trương đi cùng y lại nghe không nổi nữa.
“Không phải, đúng là nếu có khó khăn có thể tìm tới cảnh sát, nhưng em xem đây mà gọi là khó khăn à? Em đang làm lãng phí lực lượng cảnh sát đó!” Tiểu Trương tức giận chỉ tay vào cục lông xù tròn tròn trên cây, “Làm sao mà gọi con mèo từ trên cây bò xuống chứ, với cả từ đấy cách mặt đất chỉ có 3m, phía dưới là đất mềm, quá lắm chỉ ngã đau thôi chứ không chết đâu.”
Từ nhỏ tới lớn cậu chưa có nghe qua mèo trèo cây có thể ngã chết đâu.
“Sao anh lại tàn nhẫn vậy chứ! Anh không nghe nó kêu rất đáng thương hả?” Cô bé sinh viên nghe cậu nói vậy thì không vui, âm điệu cao tới quãng tám.
Hàn Sơn vừa vặn cùng Cao Viễn đang có tiết tự chọn, đi ngang qua thì nhìn thấy có hai người mặc đồng phục, không ngờ là Tiểu Trương. Nhìn kỹ thần sắc giống như đang cùng ai đó tranh chấp nên mới chạy sang tìm hiểu tình hình.
“Anh Trương!”
Tiểu Trương thấy cậu nhóc, tranh thủ thời gian chào cậu một tiếng rồi lại quay đầu tiếp tục tranh cãi với cô bé kia.
Hàn Sơn đứng nghe hai phút cũng nghe hiểu được một chút, nhịn không được nói: “Từ từ, không phải anh em đã trèo lên cây bắt con mèo rồi hả? Sao hai người còn ầm ĩ gì nữa thế?”
Tiểu Trương với cô bé kia nghe thế đều sửng sốt, lại nhìn sang cây đại thụ. Đúng là thấy Hàn Chương đã cởi xong áo khoác, xắn tay áo, tay không leo lên một nhánh cây của đại thụ, đang cẩn thận tới gần con mèo, vừa bò vừa kêu meo meo.
Cô bé sinh viên không thèm cãi nhau với Tiểu Trương nữa, hồi hộp mà nín thở nhìn chằm chằm vào chuyển động của mèo nhỏ, không dám nháy mắt dù một cái.
Chỉ còn một chút xíu nữa là tay Hàn Chương chạm tới con mèo, nhưng hình như mèo nhỏ lại sợ y, càng lúc càng run rẩy nhiều hơn.
“Ngoan nào mèo nhỏ, tới đây nào.” Hàn Chương nhỏ giọng dụ dỗ mèo nhỏ, lại lần nữa thử vươn tay ra. Kết quả mới đụng tới vài sợi lông thôi thì con mèo đã run run xoay người nhảy xuống.
Hàn Chương: “…”
Sau khi tiếp đất, động tác của mèo nhỏ rất nhanh, cô bé kia chỉ vừa hét lên thì đồng thời nó cũng chạy như bay lủi vào cây cối rậm rạp ở ven đường.
Hàn Chương vẫn còn duy trì tư thế vươn tay, tâm tình vô cùng phức tạp, rất giống với loại cảm giác vừa mất mác vừa ngỡ ngàng như Ngưu phu nhân tận mắt nhìn thấy Chí Tôn Bảo nhảy xuống vực trong Đại thoại Tây du*.
* Ngưu phu nhân là Thiết Phiết công chúa, vợ của Ngưu Ma Vương; Chí Bảo Tôn là Tôn Ngộ Không. Tớ chỉ tìm được video gốc của cảnh này trên iQIYI mà site của tớ không thể update thẳng video lên đây nên mọi người chịu khó xem không sub với kèm quảng cáo nhé: link
“Ngươi thà rằng nhảy vực cũng không muốn ở cùng với ta” và “Mày thà nhảy xuống cây cũng không muốn tao cứu mày” đều có hiệu quả như nhau.
Dưới tàng cây ngoại trừ cô bé kia đã chạy đuổi theo con mèo thì còn lại ba người cùng trầm mặc rất lâu.
Hàn Sơn từ trên bãi cỏ nhặt áo khoác cảnh sát lên vỗ vỗ, trả lại cho Hàn Chương đang từ trên cây leo xuống.
Hàn Chương nhận lấy, hỏi: “Không đi học à?”
Hàn Sơn lúc này mới nhớ ra mình còn có tiết, vừa định gào to với Cao Viễn đang đứng gần đó thì đột nhiên “Ồ” lên một tiếng.
“Anh, có phải Lâm đại ca không?”
Hàn Sơn nhìn theo hướng ngón tay cậu nhóc, không sai.
Lâm Xuân Chu đang đi cùng với một người đàn ông lớn tuổi, trên mặt luôn luôn giữ nụ cười hòa nhã. Bên cạnh người đàn ông còn có một cô gái trẻ, ba người cùng nhau đi về phía trước, vừa nói vừa cười, trông rất hài hòa.
“Ớ? Kia là giáo sư Lí của khoa tụi em mà? Cô gái xinh đẹp bên cạnh hình như là giảng viên tâm lý á. Không chỉ có tiếng ở đây mà cả cái làng Đại học này đều biết đó. Mọi người đều gọi cô ấy là giáo sư đẹp gái á.” Hàn Sơn nhiều chuyện, “Lại nói, nghe nói con trai giáo sư Lí ba năm trước đã hi sinh trong nhiệm vụ thì phải, lúc ấy còn có lãnh đạo trên thành phố xuống trường tụi em để an ủi giáo sư nữa cơ!”
Mi tâm Hàn Chương nhảy dựng, y đối với mấy chữ “ba năm trước”, “hi sinh” này rất mẫn cảm.
“Vì sao con trai ông ấy lại hi sinh?”
Trước đây Lâm Xuân Chu là lính đặc chủng, không lẽ anh là đồng đội của con trai giáo sư Lí?
Hàn Sơn không chắc chắn lắm: “Hình như là đặc nhiệm hay cảnh sát vũ trang gì ấy, em không rõ nữa.”
Lúc này Cao Viễn cùng vừa thúc giục cậu nhóc: “Hàn Sơn, trễ rồi đó!”
Hàn Sơn nhìn thấy thời gian sắp trễ rồi, ngay cả tạm biệt với anh nhóc và Tiểu Trương cũng không kịp nói.
***
Lần này là Lâm Xuân Chu đến tìm giáo sư Lí. Sắp tới Trung thu, anh đặc biệt mua tặng cho đối phương một hộp bánh trung thu, nhân tiện dự định cùng ông đi ăn một bữa cơm.
Anh vốn định trực tiếp tới văn phòng giáo sư Lí, kết quả đi tới cửa phát hiện giáo sư Lí đang trao đổi với sinh viên ở bên trong nên anh mang gói quà to đứng ngoài cửa một lát.
Một lúc lâu cửa phòng vẫn chưa mở, Cố Ưu vừa vặn từ hướng ngược lại của hành lang đi tới.
Cố Ưu vẫn như lần đầu tiên gặp mặt, trang điểm trang nhã, mặc trang phục đơn giản nhưng lại không khiến người khác thấy quá tầm thường đang ôm một chồng giáo trình trong lòng, lúc chỉ còn cách Lâm Xuân Chu tầm 1m thì dừng lại.
Cố Ưu cười cười: “Chúng ta lại gặp nhau, tài xế tiên sinh thông minh.”
Lâm Xuân Chu chỉ chỉ tay vào khe hở trên cửa văn phòng, đè thấp âm thanh giải thích: “Tôi đến tìm giáo sư Lí, vừa lúc ông ấy đang tiếp người khác.”
Cố Ưu lấy chìa khóa trực tiếp mở cửa một văn phòng nằm cạnh văn phòng giáo sư Lí, mời Lâm Xuân Chu: “Chờ ở hành lang chán lắm đấy, hay là vào đây ngồi một lát.” Thấy anh sửng sốt, Cố Ưu lại bổ sung một câu, “Nếu anh không chê.”
Lâm Xuân Chu nhất định sẽ không cự tuyệt ý tốt của người khác. Hơn nữa đối phương đã nói tới mức ấy, nếu như còn cự tuyệt thì lại không lịch sự chút nào.
“Vậy quấy rầy rồi.”
Cố Ưu mở cửa, đứng cạnh cửa hơi hạ thấp người làm tư thế “mời”.
Lâm Xuân Chu đánh giá văn phòng, là một nơi sạch sẽ và rộng rãi thoáng mát. Anh không định ngồi xuống sopha trước mà có hứng thú muốn đi nhìn xung quanh.
“Tôi có thể nhìn một chút chứ?” Anh hỏi Cố Ưu.
Cố Ưu xoay người đang đi đến gần máy pha cà phê, nghe vậy khoát tay áo tỏ ý tùy ý: “Đương nhiên, nếu anh với tôi chỉ ngồi thôi thì lại xấu hổ lắm. Anh cứ xem đi, xem xong văn phòng của tôi đồng thời cũng có thể đánh giá thái độ làm người của tôi luôn đấy. Nói không chừng có thể sẽ càng hiểu tôi hơn.”
Quả nhiên là giáo sư tâm lý, trái lại có thể phỏng đoán được lòng người. Nhưng mà anh thật ra không nghĩ nhiều như thế, tùy tiện xem chỉ là để giảm bớt xấu hổ mà thôi.
Văn phòng của Cố Ưu có một mặt tường, trên tường treo một tấm bảng ghim được làm từ cork, trên mặt bảng dùng đinh ghim không ít ảnh chụp. Nếu nhìn lướt qua sẽ thấy không khác gì bảng chứng cứ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đều là ảnh chụp tập thể những hoạt động mà Cố Ưu tham gia.
“Nhìn ra được gì rồi? Lâm tiên sinh.”
“Cuộc sống sau đại học của cô phong phú ghê ha.” Ảnh tập thể lấy bối cảnh là trường học và cơ quan cảnh sát, thậm chí có có một vài tấm là ở trung tâm cải tạo thanh thiếu niên. Trong ảnh mọi người đều cầm cờ thưởng, ai cũng tươi cười xán lạn, “Cô làm khá nhiều đơn vị ha, cũng nhận được rất nhiều chứng nhận đấy.”
Xã hội ngày càng hiện đại, con người mới bắt đầu coi trọng sức khỏe tâm thần. Giáo sư cố vấn tâm lý cũng vì thế mà càng được nhiều người biết tới. Cố Ưu tuổi còn trẻ mà đã đạt được rất nhiều thành tựu, đủ thấy cô rất xuất sắc.
“Tôi là người phụ trách cố vấn tâm lý chính của trường, bên ngoài cũng có mở cả trung tâm nữa đấy. Nếu anh hoặc bạn anh cần có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giúp đỡ.” Nói xong Cố Ưu lấy danh thiếp từ trong một cái hộp thiết đựng danh thiếp ở trên bàn, mùi hương thoang thoảng, đưa cho Lâm Xuân Chu.
Lâm Xuân Chu cẩn thận nhận lấy.
Cố Ưu hỏi: “Uống cà phê không?”
Lâm Xuân Chu nói: “Không uống, cảm ơn.”
“Vậy để tôi rót cho anh ly nước.”
Lâm Xuân Chu lại xem ảnh trên tường, lại nhìn giá sách của Cố Ưu, đa số là sách tâm lý, chỉ có một ít sách thuộc lĩnh vực tôn giáo, nhưng vẫn không vượt ra khỏi phạm vi liên quan tới tâm lý học.
Anh đảo nhanh mắt, đột nhiên dừng lại trên chặn sách của Cố Ưu.
Này là một cái chặn sách khá thú vị, mặt trên là sắc mặt thống khổ của Chúa Jesus khi bị đóng đinh trên giá chữ thập, chỉ có điều Cố Ưu đảo ngược nó, biến nó thành chữ thập bị ngược.
“Cô đảo nó à.”
Cố Ưu đưa ly nước cho anh, nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía giá sách: “À, có lẽ do hôm qua trong lúc lấy sách tôi đã vô tình để ngược nó.” Cô đi tới lấy giá chữ thập đặt trở lại, đùa anh một chút, “Không phải anh bị OCD đấy chứ?”
Lâm Xuân Chu bật cười, vì sao ai cũng bảo anh bị OCD vậy chứ?
“Không phải, tôi không bị OCD. Tôi chỉ có thói quen sắp xếp đồ của mình theo quy tắc của mình thôi.”
Cố Ưu bỗng nhíu mày, vẻ mặt cô trở nên thống khổ.
Lâm Xuân Chu kinh ngạc: “Cô làm sao thế?”
Cố Ưu hướng anh cười cười, khoát tay nói: “Không sao, bệnh cũ thôi, chỉ là đau nửa đầu thôi.”
Trong khi bọn họ nói chuyện, văn phòng của giáo sư Lí cuối cùng cũng có động tĩnh, không nhỏ.
“Trò còn cứ như thế, không sớm thì muộn cũng không thể hoàn thành chương trình được đâu đấy!!”
Theo phía sau giáo sư Lí đang vô cùng tức giận răn dạy là một cô gái sinh viên. Bởi vì động tác của người kia quá nhanh, Lâm Xuân Chu chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài thẳng màu đen của cô thì người đã đi xa.
Lâm Xuân Chu nghe thấy giọng điệu tức giận của giáo sư Lí, buông ly nước đi tới căn phòng cách vách.
Cửa phòng làm việc hoàn toàn mở rộng, Lâm Xuân Chu đi vào: “Chú Lí?”
Giáo sư Lí vẫn còn giận lắm nhưng lại vì sự xuất hiện bất ngờ của anh mà lại vui vẻ, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
“Xuân Chu, sao cháu lại tới đây?”
“Tới để tặng bánh trung thu cho chú đó!” Lâm Xuân Chu đưa túi trong tay cho đối phương, “Là loại có thịt, của cửa hiệu lâu năm mà chú thích. Nhân tiện cùng chú ăn một bữa cơm luôn.”
Giáo sư Lí lộ vẻ xúc động, nghĩ tới từ khi con mình qua đời, Lâm Xuân Chu cứ luôn hết sức chiếu cố vợ chồng bọn họ, quả thực xem hai người là cha mẹ của mình mà hiếu kính, luôn lo lắng chăm sóc hết mực.
“Đi, chú mời cháu đi ăn món ăn cao cấp 5 sao ở Đại học A!”
Lâm Xuân Chu không hỏi ông vì sao vừa rồi lại tức giận mà lại nói chuyện Cố Ưu với ông.
Không nghĩ tới giáo sư Lí nghe xong thế mà tinh thần lại rất phấn chấn, trong mắt như phóng ra lửa nóng, làm cho Lâm Xuân Chu có cảm giác không ổn.
“Ây, phải mời người ta đi ăn cơm chứ, không thì chẳng lịch sự tí nào.” Hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa, ý đồ của giáo sư Lí thể hiện rất rõ ràng, “Xuân Chu này, chú nói cháu nghe, Tiểu Cố rất ưu tú, bộ dạng lớn lên xinh đẹp. Cháu phải biết nắm lấy cơ hội nghe không?”
Nụ cười trên môi Lâm Xuân Chu có hơi cứng lại, không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.
Giáo sư Lí sang cách vách gọi Cố Ưu, nói muốn mời cô đi ăn cơm. Cô hỏi tại sao lại thế, ông đường hoàng mà nói là vì cô đã cho Lâm Xuân Chu ngồi nhờ trong phòng.
Cố Ưu cùng với Lâm Xuân Chu đồng dạng dở khóc dở cười.
Ba người cuối cùng cùng nhau đi ăn cái mà giáo sư Lí gọi là món ăn cao cấp năm sao của trường, không nghĩ tới ở trên đường vậy mà gặp được Hàn Chương với Tiểu Trương đang trở về.
Lâm Xuân Chu nhìn thấy áo khoác y dính toàn đất, nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
Hàn Chương lắc lắc áo khoác, mang chuyện con mèo kia thuật lại ngắn gọn.
Giáo sư Lí đối với bản lĩnh cũng như nghĩa cử của y mà tỏ vẻ tán thưởng, muốn mời y đi ăn cơm.
Theo lý mà nói thì đáng ra Hàn Chương phải cự tuyệt cho qua, dù sao đối phương có lẽ chỉ là khách sáo mà thôi. Nhưng không biết vì cái gì, lúc nhìn thấy Lâm Xuân Chu cùng với cô giáo sư xinh đẹp cười cười nói nói thì nhịn không được mà muốn chen ngang.
“Được.”
Vì thế y đáp ứng luôn.
Cái này làm cho ngoại trừ giáo sư Lí thì những người còn lại cảm thấy kinh ngạc, Tiểu Trương không hiểu người bình thường không thèm quan tâm tới người khác, anh Hàn, hôm nay lại muốn ăn một bữa cơm xã giao?
* 大水冲了龙王庙 – Lũ lụt tràn vào miếu long vương: người cùng một nhà nhưng vì không biết nhau hoặc hiểu lầm nhau mà nảy sinh hiểu lầm, xung đột tranh chấp.
Ánh sáng ở sân bãi mờ mờ tối, hơn nữa mọi người lại đội mũ giáp bảo vệ, cách một khoảng xa đã không thể thấy rõ được ai là ai, không nhận ra cũng có thể hiểu được.
Hạ Chi Quân nói: “Tôi tới cùng bạn bè, còn các cậu?”
Hàn Chương mở miệng nói: “Đến cùng với thằng nhóc thỏ con.”
Lâm Xuân Chu thấy Hạ Chi Quân nghi ngờ, tốt bụng giải đáp: “Tới cùng Hàn Sơn với bạn của em ấy, vừa đủ 10 người.”
“À.” Hạ Chi Quân cười cười: “Là cậu bạn nhỏ à, thảo nào.”
Lâm Xuân Chu cảm thấy giọng điệu của hắn có chút quái lạ, biểu cảm cũng đầy bụng thâm ý. Nhưng mà vì thời gian có hạn, mắt thấy chỉ còn năm phút, anh chưa kịp nghĩ gì nhiều, Hạ Chi Quân đã tạm biệt hai người.
“Gặp lại trong trận!”
Hạ Chi Quân đi rồi, Hàn Chương cùng Lâm Xuân Chu nắm chắc thời gian để vào nhà vệ sinh. Trong hai phút cuối Hàn Chương thậm chí còn hút hết một điếu thuốc trong ba lần rít, làm cho Lâm Xuân Chu đang đứng một bên nhìn bằng ánh mắt thán phục.
Trận thứ ba bắt đầu, thắng thua là do trận này quyết định, tinh thần của mọi người đều đang rất phấn khích. Hàn Sơn còn lấy đó làm trọng, lập ra một phương án riêng.
“Một nam kèm một nữ, mọi người tổ đội với nhau hợp tác chiến đấu, hỗ trợ lẫn nhau.” Nghe lời nói thì có vẻ rất nghĩa khí nhưng thật ra trong đó ẩn giấu không ít tâm tư cá nhân của cậu nhóc, “Em với Tinh Nhi là một nhóm, anh với Lâm đại ca là một nhóm nha.”
Hàn Chương nhìn mấy cô bé sinh viên đang ngại ngùng đứng một bên, lại nhìn nhìn vẻ mặt vui như đi lễ của Hàn Sơn, thản nhiên nói: “Được, không thành vấn đề.”
Tiếng kèn lần thứ ba vang lên, cửa mở, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Lâm Xuân Chu vẫn rất để ý tới tình trạng cơ thể của Hàn Chương, thấy bệnh trạng của y đã khá hơn trước nên mới đề nghị ngừng hình thức tác chiến.
Lúc trước bọn họ lấy thủ làm chính, dùng lui làm tiến là vì không còn cách nào khác. Nhưng trận này nếu như tình trạng của Hàn Chương đã tốt hơn thì bọn họ có lẽ nên biến thành đao nhọn, chủ động xuất kích.
“Có được không?” Lâm Xuân Chu nói xong kế hoạch của mình xong còn hỏi ý kiến Hàn Chương một chút.
Hàn Chương bị anh hỏi có được không cũng sửng sốt: “Không ai nói với anh, ngàn vạn lần không cần nói với một người đàn ông ba chữ có được không à?”
Một câu của anh hoàn toàn chẳng có ý gì khác nhưng lúc Hàn Chương nghe phải lại vô cùng chói tai, giống như đang khích tướng.
Vì để chứng minh bản thân có thể đi được, đi rất tốt, đi rất vững, Hàn Chương lưu lại một câu: “Anh xem tôi thế này được chưa.” Rồi ôm súng xung trận lên ngựa trước mà xông ra ngoài, chân chính phát huy công lực tay súng thiện xạ của y, quét tới không còn ngọn cỏ nào, toàn bộ đầu người bên đội xanh lục bị y thu vào trong túi.
Lâm Xuân Chu thấy bộ dáng như thể thần chắn giết thần phật chắn giết phật, nghĩ không còn vấn đề gì nữa cũng xông lên hỗ trợ.
Hai người dựa lưng vào nhau, ăn ý hợp tác, hành động rất mạnh, trong tầm ngắm bắn không người nào có thể tới gần, nhất thời giết đội xanh lục tới mức người chết ngựa đổ. Đội xanh lục đều nghi ngờ có phải đội xanh lam đổi người hay không, nếu không tại sao hai trận trước lại không thấy cặp đôi nào lợi hại như vậy?
***
Hàn Sơn dẫn theo Đường Tinh Nhi cẩn thận chạy trong bóng tối, trong lúc phòng bị thì tên chân dài lại xuất hiện.
Đường Tinh Nhi hồi hộp đi theo sau Hàn Sơn, còn hơn bị người ta bắn “chết”, thực ra càng sợ bầu không khí đột nhiên hạ xuống thoát ra từ người nào đó đang đứng bên cạnh.
Đôi mắt to tròn long lanh như nước trong của cô không ngừng quan sát bốn phía, đột nhiên từ phía sau một bunker xuất hiện một bóng người mặc áo màu xanh lục, cô kích động hoặc cũng có thể là do sợ hãi mà lập tức nắm lấy tay áo của Hàn Sơn, lớn tiếng la lên: “Hàn Sơn! Chỗ đó! Chỗ đó có người!”
Hàn Sơn bị phản ứng của cô làm cho giật mình nhảy dựng, suýt chút nữa rơi cả súng. Lúc từ tầm mắt cô nhìn qua, ngực chấn động, sinh mệnh không còn.
Mà Đường Tinh Nhi đang dính sát vào cậu nhóc, ngoại trừ bị dọa tới mặt trắng bệch cũng không bị bắn.
Hàn Sơn liếc mắt nhận ra người phục kích bọn họ là tên đàn ông chân dài kia, lửa giận trong người không thể nhịn được nữa.
Này là đối đãi khác biệt đó hả? Người khác không bắn lại cứ bắn cậu nhóc? Tìm cớ đúng không?
Có thể nói Hàn Sơn rất tức giận, vốn muốn trước mặt con gái thể hiện một mặt đẹp trai anh dũng của cậu, giống như James Bond*, mưa bom bão đạn vẫn giữ được an toàn tuyệt đối cho cô gái xinh đẹp, chỉ bằng một phát súng tiễn người về trời. Biết có bao nhiêu lãng mạn bao nhiêu ngầu lòi không hả? Kết quả cậu nhóc lại bị một phát súng làm cho K.O trước mặt con gái! Khiến cho cậu chẳng khác một tên vô dụng là mấy!
* James Bond (bí danh 007 hoặc là Điệp viên 007) là một nhân vật điệp viên hư cấu người Anh được tạo ra bởi nhà văn Ian Fleming vào năm 1953 và đã được đưa vào 12 cuốn tiểu thuyết, 2 tuyển tập cũng như loạt phim về các cuộc phiêu lưu của điệp viên này. Sau khi Ian Fleming mất vào năm 1964, các phần tiếp theo của tiểu thuyết về James Bond được viết tiếp bởi Kingsley Amis (dưới bút danh Robert Markham), John Pearson, John Gardner và Raymond Benson. Thêm vào đó Charlie Higson cũng đã bắt đầu một loạt sách về “Tuổi trẻ của James Bond”. Năm 2007, Sebastian Faulks được công bố chính thức là người sẽ viết tiếp các phần sau của tiểu thuyết này bắt đầu từ năm 2008. Đồng thời, nhà văn Christopher Wood sẽ chuyển thể hai kịch bản phim, và một số nhà văn khác sẽ viết tiếp những phần không chính thức về nhân vật điệp viên bí ẩn này và thường được biết là sử dụng khẩu súng lục Walther PPK (thỉnh thoảng anh cũng dùng Walther P99).
“Anh có ý gì vậy hả?” Tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất đó nhé, còn muốn cậu Hàn đây nhịn á hả? Đừng có mơ!
Lúc này cô gái chơi cùng cậu cũng không khiến cậu để ý nữa, trong mắt cậu nhóc giờ chỉ còn tên chân dài kia mà thôi, kiên quyết phải báo thù rửa hận lấy lại công đạo cho chính mình!
Đường Tinh Nhi vừa rồi mới an tâm trong lòng một chút, trước mắt đã hiện lên một cơn gió lốc, nhìn lại bên cạnh đã không còn thấy tung tích của Hàn Sơn nữa.
Cô ngỡ ngàng mà vô thức nắm chặt vũ khí trong tay: “Không phải… Không phải nói là tổ đội sao?”
Giây tiếp theo, ngực chấn động, cô sợ tới mức la thất thanh, lúc lấy lại tinh thần thì tính mạng đã không một tiếng động bị thu gặt.
***
Hàn Chương chưa bao giờ chơi CS live-action mà cảm thấy vui sướng như thế. Cho dù trước kia ở trường cảnh sát cũng có mô phỏng tác chiến như thế này nhưng cũng không có ai hợp tác ăn ý với y được như này cả.
Cùng Lâm Xuân Chu phối hợp, gợi lên cảm giác giống như hai người là anh em sinh đôi vậy. Không cần dùng ngôn ngữ đối phương cũng có thể biết y đang suy nghĩ cái gì, y thiếu sót cái gì người đó sẽ bổ sung cho y, thậm chí y có thể từ từ nhắm hai mắt lại an tâm giao phía sau lưng cho đối phương.
Y không biết Lâm Xuân Chu có cùng cảm giác với mình hay không nhưng y thật sự có cảm giác như bùng nổ. Giống như hai người đã hợp tác với nhau lâu lắm rồi, đã trải qua vô số trận chiến, cả linh hồn lẫn thể xác đều hòa hợp.
Kiểu phối hợp này vừa nhẹ nhàng lại vừa tràn đầy vui vẻ, áp chế được cảm giác không thoải mái của y, khiến cho y gạt bỏ hết được những tạp niệm trong đầu để hoàn toàn tập trung vào trò chơi này.
Suốt một tiếng đồng hồ, bọn họ không ngừng tấn công người của bên đội xanh lục, nhưng lại không mất một mạng nào. Đợi cho tiếng chuông kết thúc vang lên, hai người cởi mũ giáp, đầu đã đầy mồ hôi.
Trở về phòng nghỉ ngơi sáng sủa, hai người đang đi tới cửa trong chốc lát bỗng nhiên đồng thời quay sang nhìn nhau cười. Sự ăn ý vô hình ấy giống như kéo dài cho tới khi hết cuộc chơi vẫn còn.
“Kỹ thuật bắn súng tốt lắm.” Trên mặt Lâm Xuân Chu óng ánh mồ hôi, hai con ngươi lại càng trông có vẻ ướt át, giống như hàm chứa cả đất Giang Nam nơi đất thiêng hội tụ những nhân vật ưu tú, ngay cả hơi ẩm trên lông mi, miệng, mũi cũng giống như do mực đen vẽ thành.
“Anh cũng không tồi nhá.” Hàn Chương vỗ lên cánh tay anh một cái, do dự bóp bóp.
Hàn Sơn là người cuối cùng của đội xanh lam đi ra, cậu nhóc kẹp mũ sắt dưới nách, mỗi bước chân di chuyển lại giống như bốc lên từng đốm lửa, sắc mặt đen lại.
“Hàn Sơn, một mình mày chạy đi đâu vậy hả?” Dáng người Cao Viễn cao lớn, ra cũng không ít mồ hôi, lúc này đang bổ sung nước, “Lúc tụi tao gặp Tinh Nhi thì cậu ấy đang ở một mình, mày sao lại bỏ mặc cậu ấy vậy hả?”
Hàn Sơn hai mắt đỏ ngầu, giống như con trâu đực vì bị ngã nhào mà phát cáu: “Tao nhất định phải xem cái tên biến thái kia rốt cuộc có dáng vẻ ra sao! Biến thái tới mức nào mới có thể làm như thế chứ!”
Sau khi cậu nhóc đuổi theo tên chân dài kia đã quyết định mặc kệ quy tắc của trò chơi, dự định dùng nắm đấm để cùng đối phương nói chuyện.
Đuổi tới khúc ngoặt, cậu lại mất dấu của tên chân dài, đang ảo não thì đột nhiên bị người ở phía sau áp lên tường, đồng thời bị gí súng lên eo.
Tư thế rất chuyên nghiệp, cậu giãy giụa một hồi mà vẫn không được.
“Buông ra!” Trong lúc sốt ruột, cậu nhóc nghe thấy câu mình nói cũng cảm thấy được mặt nóng lên, “Đánh lén sau lưng mà còn xem là đàn ông à!”
Phía sau truyền đến tiếng người đàn ông hừ lạnh: “Chẳng lẽ vừa nãy cậu không định đánh lén tôi à?”
Hàn Sơn nghẹn lời: “Tôi…”
Khẩu súng trên lưng lại bị thúc về phía trước: “Tập lại đi, cậu bạn nhỏ.”
Nói xong không đợi Hàn Sơn phản ứng lại, ngực lại truyền đến một trận rung quen thuộc, tên đàn ông chân dài lại ghi được điểm.
Hàn Sơn có một loại cảm giác chính mình rất giống với áo gile chống đạn đang run lên, chỉ có điều cậu nhóc là vì tức giận.
“Anh mẹ nó!” Cậu nhóc mắng lời thô tục, cong gối trượt cả người trên tường cho tới khi quỳ hẳn trên mặt đất.
Giọng điệu của tên chân dài hơi lạnh: “Đừng có nói bậy.”
Đợi cho tới lúc Hàn Sơn thở hổn hển xoay người đã không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu nữa. Mặc dù đối phương không còn nhắm vào cậu nhóc nữa nhưng cậu đã không muốn chơi tiếp nữa rồi, bắt đầu chạy khắp nơi tìm tung tích của tên chân dài. Thế nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được.
“Chắc chắn là một tên vừa cao vừa xấu!” Hàn Chương hung tợn nói xong, lại nhìn lên màn hình LED đang hiển thị, nhìn tới đội xanh lam vậy mà thắng đội xanh lục tỉ số 2:1, kinh ngạc vui mừng tới mức hai tròng mắt sáng ngời: “Ô! Chúng ta thắng, phản kích tuyệt lắm! Hơn nữa… Ôi mẹ ơi, điểm của các anh cao ghê, anh mới tỉnh ngủ đúng không hả?”
Tên của Lâm Xuân Chu và Hàn Chương sáng loáng nằm ở hạng nhất và hạng nhì, đối với thành tích đã từng ở chót bảng của Hàn Chương, cái này có thể nói là kỳ tích đó.
Lúc này nhân viên của cơ sở thực địa đã đi tới, nói đang tổ chức lễ trao giải ở đại sảnh, mời mọi người đi theo anh ta.
Tuy rằng chỉ là một trò chơi mô phỏng, nhưng vừa nghe tới có thể nhận thưởng, trong lòng mọi người càng thêm đắc ý.
Đặc biệt Hàn Sơn, tưởng tượng đến việc có thể cầm cúp thắng lợi trong tay giơ lên trước mặt tên chân dài, khỏi phải nói có bao nhiêu sảng khoái.
Cậu nhóc đi theo nhân viên phục vụ tới đại sảnh, liếc mắt một cái đã thấy được bóng lưng quen thuộc đã đến từ sớm.
“Này anh!”
Người đàn ông chân dài nghe được âm thanh kia nên chậm rãi xoay người, sau đó để lộ gương mặt làm cho Hàn Sơn kinh sợ tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
“Ơ, Hạ… Hạ đại ca, chào anh.”
Hạ Chi Quân chẳng tỏ thái độ gì, giống như đã quên chuyện hai người ồn ào như đi chơi hội ở trên chiến trường, cứ như lần đầu tiên gặp mặt mà lãnh đạm, xa cách, còn rất khách sáo.
“Đã lâu không gặp, chào cậu.” Ngay thời điểm Hàn Sơn suýt chút nữa nghi ngờ hắn có phải là kẻ hai mặt hay không thì chợt nghe đối phương bồi thêm một câu, “Cậu bạn nhỏ.”
Giọng điệu thờ ơ, so với tên đàn ông chân dài kia giống nhau như đúc! Quen tai tới mức thiếu đánh luôn! Hàn Sơn đứng tại chỗ tức tới mức muốn nổ tung.
Đội xanh lục không giống với bọn họ cả mười người đều biết nhau mà gồm có ba nhóm người. Nhưng cả ba nhóm này không hẹn mà đều ấn tượng sâu sắc với người cứ như u linh liên tục tập kích bọn họ ở trận đầu tiên.
Hạ Chi Quân trong lòng sớm đã có đoán được, đi đến trước mặt Lâm Xuân Chu dứt khoát hỏi anh: “Trận thứ nhất cái người không ngừng bắn lén là cậu phải không?”
“Là tôi.” Lâm Xuân Chu thừa nhận, ngượng ngùng cười cười: “Tôi ở trên bức tường leo núi ấy.”
Có một câu rất phù hợp với kiểu người như anh “Giữa cuộc vui cứ giả vờ mình chẳng biết gì cả”. Người khác trang bị đầy đủ sẽ chẳng rảnh rỗi leo lên đấy làm gì, nhưng anh mới nói câu trước thì câu sau đã leo lên đó rồi, trông rất thoải mái.
Hạ Chi Quân rất đỗi ngạc nhiên, không quên cảm khái: “Quả nhiên là lính đặc chủng, tố chất thân thể không tồi chút nào.”
Hàn Chương còn chưa hết kinh ngạc lại một lần nữa hoảng sợ, nghe xong nhìn về phía Lâm Xuân Chu, vẻ khó tin hiện rõ trong mắt nhưng trong đó cũng tỏ rõ như thể mọi chuyện không nằm ngoài dự liệu. Cuối cùng thì cũng có lời giải thích phù hợp cho việc vì sao thân thủ đối phương tốt như vậy, cùng với việc tại sao lực quan sát lại nhạy bén như thế.
Cuối cùng ông chủ cũng lên chủ trì lễ trao giải, trao cho đội xanh lam một cái cúp nhựa màu vàng mang tính tượng trưng. Đồng thời cũng chụp một tấm ảnh cả hai đội xanh lục xanh lam bắt tay giảng hòa cùng nhau nâng ly để lồng vào khung.
Trải qua hơn ba tiếng đồng hồ, mấy người trẻ tuổi đã sớm đói đến mức bụng kêu vang. Hàn Chương khách sáo hỏi Hạ Chi Quân có muốn cùng bọn họ đi ăn cơm không. Hạ Chi Quân uyển chuyển từ chối bảo mình còn đi với bạn.
Sau khi từ biệt, Hàn Sơn đề nghị đến phố mỹ thực ăn cơm, nói bên kia không chỉ có đồ ăn ngon giá rẻ mà còn rất náo nhiệt.
Hàn Chương với Lâm Xuân Chu đều là người lớn nên ăn chỗ nào cũng được, không ý kiến gì thêm. Những người còn lại thảo luận một hồi xong lại quyết định đi phố mỹ thực, không nói hai lời cứ đi luôn.
Mười người chia cho ba xe, anh em Hàn Chương, Diệp Tinh và Đường Tinh Nhi ngồi xe Lâm Xuân Chu, những người còn lại bắt taxi.
Trên đường mỹ thực không có chỗ nào đậu xe được, Hàn Chương bảo em trai dẫn hai cô gái vào tìm vị trí trước, chờ y cùng Lâm Xuân Chu tìm được chỗ đậu sẽ tìm bọn họ.
“Được, anh nhớ nhanh lên đấy!” Hàn Sơn vui vẻ dẫn hai cô gái đi trước.
Trong xe chỉ còn hai người Hàn Chương và Lâm Xuân Chu, đang trong thời gian nhiều người đi ăn cơm nhất, ngoài xe toàn người đi tới đi lui.
“Hàn Sơn thích Đường Tinh Nhi.” Im lặng một lát, Lân Xuân Chu bỗng mở miệng.
Hàn Chương nghiêng đầu liếc mắt nhìn sườn mặt của người đang lái xe, tức giận nói: “Có mắt, nhìn ra rồi nhá. Anh yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của nó đâu, thích ai thì thích yêu ai thì yêu.”
Hơn hai mươi phút mới tìm được chỗ đỗ xe, Hàn Sơn cũng đã gọi vài cuộc điện thoại thúc giục rồi.
Hai người đi theo định vị của cậu nhóc, lúc đi ngang qua một quầy hàng, Lâm Xuân Chu không tự chủ thả chậm bước chân. Lần trước Hàn Chương phát sinh xung đột với người ta là ở chỗ này.
Quầy hàng vẫn như trước, hôm nay người đàn ông say rượu không ở đây, nhưng thật ra người phụ nữ tên Chu Mẫn kia vẫn rất cần cù, thật thà mà mở quán.
Ông chủ mập ở cách vách có thể lẽ thấy cô ta là phụ nữ nhưng lại phải chịu vất vả quá nên đang giúp cô ta bày bàn. Vì đã cuối hạ, áo sơ mi nhanh chóng ướt đẫm mà dán trên lưng.
Chu Mẫn vội rót một ly trà lớn đưa cho đối phương giải khát, đồng thời lấy quạt xoay sang hướng anh ta.
Ở góc bàn tròn lộ ra một cậu bé trai tầm 11, 12 tuổi, chỉ im lặng mà vùi đầu làm bài tập, xem ra là con của Chu Mẫn.
Hàn Chương chú ý tới tầm mắt của anh, chậm rì rì nhìn qua, nhìn xong không khỏi nghiền ngẫm cười.
“Nhìn ra cái gì rồi?”
Lâm Xuân Chu thu hồi tầm mắt: “Bọn họ quá thân mật.”
Trong nháy mắt Hàn Chương như hiểu được ý tứ của anh, bình thường trong quan hệ giữa nam và nữ sẽ luôn có một khoảng cách an toàn, thân thể hai người cũng sẽ không dựa quá gần như vậy, chi tiết trên đặc biệt nhấn mạnh “sự khác biệt giữa nam nữ”.
Trên đời này thứ khó che giấu nhất, chính là tình yêu mãnh liệt của hai bên.
Hàn Sơn lúc nhìn Đường Tinh Nhi sẽ cười ngây ngô, cùng với việc ông chủ mập cười ngây ngô với Chu Mẫn có thể nói là giống nhau như đúc.
“Một chân* thì nói một chân, cần gì phải dùng từ uyển chuyển như vậy làm gì?” Hàn Chương ngoài cười mà trong không cười kéo kéo khóe miệng, lần nữa mở miệng ý cười đã không còn, “Nếu như thế, khiến cho tôi không hiểu vì sao cô ta lại không li hôn với chồng mình đi, Stockholm*?
* Ý chỉ quan hệ nam nữ mập mờ không rõ ràng, có thể nói là ngoại tình ý.
* Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.
Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ “vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại.” (Theo Wiki)
“Cậu không thể lấy người chịu cảnh bạo lực gia đình so với người bình thường được, cả hai đều có tâm lý bình thường, không giống như kiểu cậu nói.”
Hàn Chương đặt hai tay ra sau gáy, âm thanh lười biếng: “Tuy là có Luật chống bạo lực gia đình nhưng nếu nạn nhân không chịu hợp tác, lại cố gắng bảo vệ người bạo lực thì chúng ta cũng rơi vào thế bị động thôi.”
Lúc này Lâm Xuân Chu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, lần trước chẳng phải các cậu dẫn chồng cô ta đến đồn cảnh sát à, sau đó thế nào?”
“Có thể làm gì chứ? Dựa theo điều lệ trị an xử phạt tạm giam 5 ngày chứ sao, 5 ngày sau rời đi lại trở về là tên khốn thôi.”
Lúc hai người tới nhà hàng thì đồ ăn đã được đưa lên hết rồi. Thấy bọn Hàn Chương cuối cùng cũng tới nơi, Hàn Sơn vừa than sắp chết đói vừa đẩy đồ uống qua cho hai người.
Mười ly thủy tinh cùng cụng, ngoài cửa sổ đèn neon sáng lấp lánh, bên trong cửa sổ lại tràn đầy mùi hương của đồ ăn. Trên ngã tư đường dòng xe cộ đông như dệt cửi, giống như sẽ mãi lộng lẫy như thế, náo nhiệt không thôi.
“Anh Lâm, chuyên ngành trước đây của anh là gì thế?” Hàn Sơn dùng đôi đũa gắp đậu tương trên bàn, tò mò hỏi.
Lúc còn ở cơ sơ thực địa, cậu nhóc nhìn thấy Hạ Chi Quân thì sợ hãi cứ như gặp phải tội phạm, cho nên lúc đấy đứng khá xa, không nghe được bọn họ nói chuyện gì, cũng không biết thân phận quân nhân xuất ngũ của Lâm Xuân Chu.
Lâm Xuân Chu giống như rất lâu rồi không cùng người khác nói tới chuyện này, trước khi nói phải nghĩ một chút: “Ừm… Chỉ huy.”
Hàn Sơn ngưng đũa, đậu tương rớt trên bàn, giật mình không thể ngậm miệng: “Chỉ huy đều có thể bắn súng lợi hại như thế hả anh?” Đáng ra năm đó cậu nhóc nên ghi danh vào học viện âm nhạc mới đúng!
Hàn Chương nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đứa em biết rõ hai người bọn họ đang không nói cùng một chủ đề, từ phía sau vỗ một cái vào đầu Hàn Sơn: “Chỉ huy trong quân sự chứ không phải chỉ huy cái kia tên nhóc khờ khạo này!”
Y sao lại có một đứa em trai ngu ngốc như vậy hả?
Mọi người vừa nghe Lâm Xuân Chu vậy mà lại là chỉ huy chuyên nghiệp, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, giống như đang nghe một sự kiện gì đó rất khó tin ấy.
Diệp Tinh nói: “Không nói em còn tưởng anh tốt nghiệp trường Sư phạm đó! Chân nhân bất lộ tướng nè. Lâm đại ca, anh che giấu tốt ghê luôn.”
Ngành này rất thần bí cũng rất biết cách khiến người ta mơ màng, giống như mỗi nam sinh đều mang một giấc mộng muốn bước vào trường quân đội, các nữ sinh thì không thể cưỡng lại mị lực của quân trang.
Mọi người cứ thế cùng nhau thảo luận về ngành của Lâm Xuân Chu, hỏi về việc thi cử có khó không, chương trình học như thế nào, còn hỏi trong lúc học có thể nói chuyện yêu đương hay không.
Tính tình Lâm Xuân Chu rất tốt nên kiên nhẫn trả lời từng câu, cuối cùng nói: “Thật ra có rất nhiều loại chỉ huy, anh là chỉ huy Bộ binh. Hơn nữa đã tốt nghiệp rất lâu rồi, quy chế có thay đổi hay không, chương trình học có thay đổi hay không, anh cũng không rõ nữa, nếu nói sai thì mong các em bỏ qua.”
Nhưng mà cho dù anh có nói như vậy, cũng không khống chế được việc bọn trẻ vẫn nhìn anh bằng đôi mắt sùng bái sáng lấp lánh như vì sao tinh tú trên trời.
Đẹp trai tới mức điên loạn rồi*! Hàn Chương quét mắt một vòng, từ trên gương mặt si ngốc của các cô cậu thiếu niên này hiện rõ ba chữ kia.
* Nguyên văn là 帅爆啦.
Trong số đó, chỉ có Hàn Sơn vẫn còn giữ lại được một chút lý trí, tiếp tục truy vấn: “Lâm đại ca, sau khi tốt nghiệp anh vào quân đội đúng chứ?”
Lâm Xuân Chu gật đầu: “Bình thường sau khi tốt nghiệp xong sẽ được phân vào các cơ sở quân đội, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Diệp Tinh không suy nghĩ, kỳ quái nói: “Lâm đại ca, anh lợi hại như vậy, có thể nói ở trong quân đội tiền đồ vô lượng. Sao lại không tiếp tục tham gia quân ngũ mà lại đi làm tài xế lái xe trực tuyến?”
Cô vừa nói xong, bầu không khí trở nên lúng túng.
Không ai lại không lí do mà từ bỏ tương lai rộng mở cả. Mà nếu có từ bỏ, khẳng định là có nỗi niềm không thể nói. Nếu đã là chuyện khó nói thì sẽ không ở nơi đông người mà kể cho một đám người chỉ quen biết sơ sơ nghe làm gì.
Này chẳng phải là trong lời nói có đặt mìn à!
Sau khi lỡ miệng Diệp Tinh mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm, vừa định cứu vãn tình thế, Hàn Chương đã mở miệng.
“Không hẳn trụ sở nào cũng tốt đâu, mấy đứa còn nhỏ không hiểu, trưởng thành sẽ rõ.” Y thương yêu mà vuốt ve nhúm tóc bị rối của em trai, “Chưa trải qua thử thách của xã hội tàn khốc, mấy đứa mãi cũng chỉ là những đứa nhóc tì thôi, không được xem là đã trưởng thành đâu.”
Hàn Sơn bị y sờ tới mức da gà nổi lên: “Anh, anh đừng có nói mấy lời kinh khủng đó được không hả? Làm em không dám tốt nghiệp luôn đó, em còn định thi nghiên cứu sinh đấy.”
Hàn Chương nói: “Cần đọc sách thì phải đọc, nhóc ngay cả chỉ huy còn không phân biệt nó là ở dạng chỉ huy gì kia mà. Anh đây là sợ nhóc bị bán còn giúp người ta đếm tiền thôi!”
Mọi người cười ha ha, bị hai anh em bọn họ đánh lạc hướng, giúp cho bầu không khí trên bàn ăn lại trở về như cũ.
Cơm nước xong xuôi, đám bạn bè của Hàn Sơn còn muốn đi hát. Hàn Chương cảm thấy loại hoạt động này không thích hợp với người già như y, vội vàng khước từ. Lâm Xuân Chu có lẽ cũng giống như y, nói muốn cho người trẻ tuổi bọn họ có không gian vui chơi, cũng không đi.
Cuối cùng chia thành hai nhóm người, Hàn Sơn dẫn đám người đi KTV Tiêu Dao gần đó, Lâm Xuân Chu đưa Hàn Chương về nhà.
Trên đường trở về, nhiệt độ bên trong xe vừa đủ, từ radio phát ra giọng hát mềm mại, là của một nữ ca sĩ nước ngoài không biết tên. Hàn Chương không biết cô gái đang hát thể loại jazz hay blues, chỉ cảm thấy nghe rất hay mà thôi. Ban ngày y vốn đã tiêu tốn quá nhiều tinh lực, hiện tại lại là một khoảng trầm tĩnh nên có hơi buồn ngủ.
Lúc chờ đèn đỏ Lâm Xuân Chu vô tình nhìn sang bên cạnh, phát hiện Hàn Chương đã thâm trầm ngủ. Anh vặn nhỏ âm lượng của radio xuống, cố gắng không làm phiền y.
Trên đường không biết đã thay đổi bao nhiêu ca sĩ, chờ tới khi Lâm Xuân Chu phanh xe lại, chiếc xe SUV đã vững vàng đậu ở dưới lầu, đã là một nam ca sĩ trong nước đang hát.
“… Tới rồi à?” Hàn Chương giống như cảm nhận được, chậm rãi mở hai mắt.
“Tới rồi.” Lâm Xuân Chu thấy y còn buồn ngủ, tri kỉ mà nghiêng người giúp y mở đai an toàn.
Hàn Chương nói cảm ơn, ngáp dài mở cửa xuống xe.
“Đúng rồi…” Y một chân giẫm trên sàn xe một chân để trên mặt đất, như nhớ ra cái gì đó, lơ đãng mà quay đầu hướng Lâm Xuân Chu hỏi, “Anh có thuê phòng không?”
Lâm Xuân Chu thật ra còn chưa quyết định nữa, nhưng mà khi anh nhìn vào đôi con ngươi đặc biệt sáng ngời của Hàn Chương, bỗng nhiên cảm thấy nếu có thêm một người bạn cùng phòng có lẽ cũng không tệ lắm.
“Thuê. Tôi sắp xếp đồ đạc một tí, chắc cuối tuần sẽ chuyển tới.” Tuy rằng gian phòng kia Hàn Chương để không, nhưng anh vẫn hỏi lại, “Được không?”
Khóe miệng Hàn Chương không tự chủ được nhếch cao thành nụ cười tươi: “Tất nhiên.” Rất nhanh y ý thức được chính mình cười hơi giống tên ngốc, vội thu lại ý cười, ho nhẹ một tiếng, “Ừm… Khi nào tới thì nói trước với tôi một tiếng, tôi làm chìa khóa cho anh.”
“Được.”
Hai người sau khi giải quyết xong chuyện thuê nhà, cùng nói câu chúc ngủ ngon, người thì lên nhà còn người thì lái xe rời đi.
Mấy ngày sau, hai người cũng chưa liên lạc lại. Hàn Chương còn nghĩ có lẽ phải đợi Lâm Xuân Chu chuyển đến mới có thể gặp lại nhau. Không ngờ tới trước đêm Trung thu, hai người bọn họ lại trùng hợp gặp nhau ở Đại học A.
***
Hằng ngày Hàn Chương vẫn làm việc nhưng không phải cái nào cũng là vụ án hình sự kịch tính, đa số là bất hòa nhỏ nhặt không đáng kể. Nhiều người cho rằng bọn họ là siêu nhân cái gì cũng có thể giải quyết, chuyện gì cũng tới báo án được.
“Cô bé này, thời gian của chú cảnh sát không thể phí phạm được đâu.” Hàn Chương ngửa đầu nhìn tán cây vĩ đại, hai mắt vì ánh nắng Mặt Trời chiếu rọi có hơi chói nên hơi hơi nheo lại.
Đứng dưới tán cây là một cô bé sinh viên có dáng người cao gầy, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào chạc cây, nghe thấy vậy cảm thấy không phục mà cãi lại: “Bảo là có khó khăn thì tìm cảnh sát, tới lúc chúng tôi thực sự gặp khó khăn, các anh lại bảo chúng tôi làm lãng phí thời gian. Sao các anh không làm cái danh sách liệt kê những trường hợp nào mới có thể tìm tới cảnh sát luôn đi?”
Cô bé sinh viên bề ngoài dịu dàng ít nói, nhưng thật ra cũng khá nhanh mồm nhanh miệng. Hàn Chương không muốn tranh cãi với cô bé nhưng Tiểu Trương đi cùng y lại nghe không nổi nữa.
“Không phải, đúng là nếu có khó khăn có thể tìm tới cảnh sát, nhưng em xem đây mà gọi là khó khăn à? Em đang làm lãng phí lực lượng cảnh sát đó!” Tiểu Trương tức giận chỉ tay vào cục lông xù tròn tròn trên cây, “Làm sao mà gọi con mèo từ trên cây bò xuống chứ, với cả từ đấy cách mặt đất chỉ có 3m, phía dưới là đất mềm, quá lắm chỉ ngã đau thôi chứ không chết đâu.”
Từ nhỏ tới lớn cậu chưa có nghe qua mèo trèo cây có thể ngã chết đâu.
“Sao anh lại tàn nhẫn vậy chứ! Anh không nghe nó kêu rất đáng thương hả?” Cô bé sinh viên nghe cậu nói vậy thì không vui, âm điệu cao tới quãng tám.
Hàn Sơn vừa vặn cùng Cao Viễn đang có tiết tự chọn, đi ngang qua thì nhìn thấy có hai người mặc đồng phục, không ngờ là Tiểu Trương. Nhìn kỹ thần sắc giống như đang cùng ai đó tranh chấp nên mới chạy sang tìm hiểu tình hình.
“Anh Trương!”
Tiểu Trương thấy cậu nhóc, tranh thủ thời gian chào cậu một tiếng rồi lại quay đầu tiếp tục tranh cãi với cô bé kia.
Hàn Sơn đứng nghe hai phút cũng nghe hiểu được một chút, nhịn không được nói: “Từ từ, không phải anh em đã trèo lên cây bắt con mèo rồi hả? Sao hai người còn ầm ĩ gì nữa thế?”
Tiểu Trương với cô bé kia nghe thế đều sửng sốt, lại nhìn sang cây đại thụ. Đúng là thấy Hàn Chương đã cởi xong áo khoác, xắn tay áo, tay không leo lên một nhánh cây của đại thụ, đang cẩn thận tới gần con mèo, vừa bò vừa kêu meo meo.
Cô bé sinh viên không thèm cãi nhau với Tiểu Trương nữa, hồi hộp mà nín thở nhìn chằm chằm vào chuyển động của mèo nhỏ, không dám nháy mắt dù một cái.
Chỉ còn một chút xíu nữa là tay Hàn Chương chạm tới con mèo, nhưng hình như mèo nhỏ lại sợ y, càng lúc càng run rẩy nhiều hơn.
“Ngoan nào mèo nhỏ, tới đây nào.” Hàn Chương nhỏ giọng dụ dỗ mèo nhỏ, lại lần nữa thử vươn tay ra. Kết quả mới đụng tới vài sợi lông thôi thì con mèo đã run run xoay người nhảy xuống.
Hàn Chương: “…”
Sau khi tiếp đất, động tác của mèo nhỏ rất nhanh, cô bé kia chỉ vừa hét lên thì đồng thời nó cũng chạy như bay lủi vào cây cối rậm rạp ở ven đường.
Hàn Chương vẫn còn duy trì tư thế vươn tay, tâm tình vô cùng phức tạp, rất giống với loại cảm giác vừa mất mác vừa ngỡ ngàng như Ngưu phu nhân tận mắt nhìn thấy Chí Tôn Bảo nhảy xuống vực trong Đại thoại Tây du*.
* Ngưu phu nhân là Thiết Phiết công chúa, vợ của Ngưu Ma Vương; Chí Bảo Tôn là Tôn Ngộ Không. Tớ chỉ tìm được video gốc của cảnh này trên iQIYI mà site của tớ không thể update thẳng video lên đây nên mọi người chịu khó xem không sub với kèm quảng cáo nhé: link
“Ngươi thà rằng nhảy vực cũng không muốn ở cùng với ta” và “Mày thà nhảy xuống cây cũng không muốn tao cứu mày” đều có hiệu quả như nhau.
Dưới tàng cây ngoại trừ cô bé kia đã chạy đuổi theo con mèo thì còn lại ba người cùng trầm mặc rất lâu.
Hàn Sơn từ trên bãi cỏ nhặt áo khoác cảnh sát lên vỗ vỗ, trả lại cho Hàn Chương đang từ trên cây leo xuống.
Hàn Chương nhận lấy, hỏi: “Không đi học à?”
Hàn Sơn lúc này mới nhớ ra mình còn có tiết, vừa định gào to với Cao Viễn đang đứng gần đó thì đột nhiên “Ồ” lên một tiếng.
“Anh, có phải Lâm đại ca không?”
Hàn Sơn nhìn theo hướng ngón tay cậu nhóc, không sai.
Lâm Xuân Chu đang đi cùng với một người đàn ông lớn tuổi, trên mặt luôn luôn giữ nụ cười hòa nhã. Bên cạnh người đàn ông còn có một cô gái trẻ, ba người cùng nhau đi về phía trước, vừa nói vừa cười, trông rất hài hòa.
“Ớ? Kia là giáo sư Lí của khoa tụi em mà? Cô gái xinh đẹp bên cạnh hình như là giảng viên tâm lý á. Không chỉ có tiếng ở đây mà cả cái làng Đại học này đều biết đó. Mọi người đều gọi cô ấy là giáo sư đẹp gái á.” Hàn Sơn nhiều chuyện, “Lại nói, nghe nói con trai giáo sư Lí ba năm trước đã hi sinh trong nhiệm vụ thì phải, lúc ấy còn có lãnh đạo trên thành phố xuống trường tụi em để an ủi giáo sư nữa cơ!”
Mi tâm Hàn Chương nhảy dựng, y đối với mấy chữ “ba năm trước”, “hi sinh” này rất mẫn cảm.
“Vì sao con trai ông ấy lại hi sinh?”
Trước đây Lâm Xuân Chu là lính đặc chủng, không lẽ anh là đồng đội của con trai giáo sư Lí?
Hàn Sơn không chắc chắn lắm: “Hình như là đặc nhiệm hay cảnh sát vũ trang gì ấy, em không rõ nữa.”
Lúc này Cao Viễn cùng vừa thúc giục cậu nhóc: “Hàn Sơn, trễ rồi đó!”
Hàn Sơn nhìn thấy thời gian sắp trễ rồi, ngay cả tạm biệt với anh nhóc và Tiểu Trương cũng không kịp nói.
***
Lần này là Lâm Xuân Chu đến tìm giáo sư Lí. Sắp tới Trung thu, anh đặc biệt mua tặng cho đối phương một hộp bánh trung thu, nhân tiện dự định cùng ông đi ăn một bữa cơm.
Anh vốn định trực tiếp tới văn phòng giáo sư Lí, kết quả đi tới cửa phát hiện giáo sư Lí đang trao đổi với sinh viên ở bên trong nên anh mang gói quà to đứng ngoài cửa một lát.
Một lúc lâu cửa phòng vẫn chưa mở, Cố Ưu vừa vặn từ hướng ngược lại của hành lang đi tới.
Cố Ưu vẫn như lần đầu tiên gặp mặt, trang điểm trang nhã, mặc trang phục đơn giản nhưng lại không khiến người khác thấy quá tầm thường đang ôm một chồng giáo trình trong lòng, lúc chỉ còn cách Lâm Xuân Chu tầm 1m thì dừng lại.
Cố Ưu cười cười: “Chúng ta lại gặp nhau, tài xế tiên sinh thông minh.”
Lâm Xuân Chu chỉ chỉ tay vào khe hở trên cửa văn phòng, đè thấp âm thanh giải thích: “Tôi đến tìm giáo sư Lí, vừa lúc ông ấy đang tiếp người khác.”
Cố Ưu lấy chìa khóa trực tiếp mở cửa một văn phòng nằm cạnh văn phòng giáo sư Lí, mời Lâm Xuân Chu: “Chờ ở hành lang chán lắm đấy, hay là vào đây ngồi một lát.” Thấy anh sửng sốt, Cố Ưu lại bổ sung một câu, “Nếu anh không chê.”
Lâm Xuân Chu nhất định sẽ không cự tuyệt ý tốt của người khác. Hơn nữa đối phương đã nói tới mức ấy, nếu như còn cự tuyệt thì lại không lịch sự chút nào.
“Vậy quấy rầy rồi.”
Cố Ưu mở cửa, đứng cạnh cửa hơi hạ thấp người làm tư thế “mời”.
Lâm Xuân Chu đánh giá văn phòng, là một nơi sạch sẽ và rộng rãi thoáng mát. Anh không định ngồi xuống sopha trước mà có hứng thú muốn đi nhìn xung quanh.
“Tôi có thể nhìn một chút chứ?” Anh hỏi Cố Ưu.
Cố Ưu xoay người đang đi đến gần máy pha cà phê, nghe vậy khoát tay áo tỏ ý tùy ý: “Đương nhiên, nếu anh với tôi chỉ ngồi thôi thì lại xấu hổ lắm. Anh cứ xem đi, xem xong văn phòng của tôi đồng thời cũng có thể đánh giá thái độ làm người của tôi luôn đấy. Nói không chừng có thể sẽ càng hiểu tôi hơn.”
Quả nhiên là giáo sư tâm lý, trái lại có thể phỏng đoán được lòng người. Nhưng mà anh thật ra không nghĩ nhiều như thế, tùy tiện xem chỉ là để giảm bớt xấu hổ mà thôi.
Văn phòng của Cố Ưu có một mặt tường, trên tường treo một tấm bảng ghim được làm từ cork, trên mặt bảng dùng đinh ghim không ít ảnh chụp. Nếu nhìn lướt qua sẽ thấy không khác gì bảng chứng cứ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đều là ảnh chụp tập thể những hoạt động mà Cố Ưu tham gia.
“Nhìn ra được gì rồi? Lâm tiên sinh.”
“Cuộc sống sau đại học của cô phong phú ghê ha.” Ảnh tập thể lấy bối cảnh là trường học và cơ quan cảnh sát, thậm chí có có một vài tấm là ở trung tâm cải tạo thanh thiếu niên. Trong ảnh mọi người đều cầm cờ thưởng, ai cũng tươi cười xán lạn, “Cô làm khá nhiều đơn vị ha, cũng nhận được rất nhiều chứng nhận đấy.”
Xã hội ngày càng hiện đại, con người mới bắt đầu coi trọng sức khỏe tâm thần. Giáo sư cố vấn tâm lý cũng vì thế mà càng được nhiều người biết tới. Cố Ưu tuổi còn trẻ mà đã đạt được rất nhiều thành tựu, đủ thấy cô rất xuất sắc.
“Tôi là người phụ trách cố vấn tâm lý chính của trường, bên ngoài cũng có mở cả trung tâm nữa đấy. Nếu anh hoặc bạn anh cần có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giúp đỡ.” Nói xong Cố Ưu lấy danh thiếp từ trong một cái hộp thiết đựng danh thiếp ở trên bàn, mùi hương thoang thoảng, đưa cho Lâm Xuân Chu.
Lâm Xuân Chu cẩn thận nhận lấy.
Cố Ưu hỏi: “Uống cà phê không?”
Lâm Xuân Chu nói: “Không uống, cảm ơn.”
“Vậy để tôi rót cho anh ly nước.”
Lâm Xuân Chu lại xem ảnh trên tường, lại nhìn giá sách của Cố Ưu, đa số là sách tâm lý, chỉ có một ít sách thuộc lĩnh vực tôn giáo, nhưng vẫn không vượt ra khỏi phạm vi liên quan tới tâm lý học.
Anh đảo nhanh mắt, đột nhiên dừng lại trên chặn sách của Cố Ưu.
Này là một cái chặn sách khá thú vị, mặt trên là sắc mặt thống khổ của Chúa Jesus khi bị đóng đinh trên giá chữ thập, chỉ có điều Cố Ưu đảo ngược nó, biến nó thành chữ thập bị ngược.
“Cô đảo nó à.”
Cố Ưu đưa ly nước cho anh, nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía giá sách: “À, có lẽ do hôm qua trong lúc lấy sách tôi đã vô tình để ngược nó.” Cô đi tới lấy giá chữ thập đặt trở lại, đùa anh một chút, “Không phải anh bị OCD đấy chứ?”
Lâm Xuân Chu bật cười, vì sao ai cũng bảo anh bị OCD vậy chứ?
“Không phải, tôi không bị OCD. Tôi chỉ có thói quen sắp xếp đồ của mình theo quy tắc của mình thôi.”
Cố Ưu bỗng nhíu mày, vẻ mặt cô trở nên thống khổ.
Lâm Xuân Chu kinh ngạc: “Cô làm sao thế?”
Cố Ưu hướng anh cười cười, khoát tay nói: “Không sao, bệnh cũ thôi, chỉ là đau nửa đầu thôi.”
Trong khi bọn họ nói chuyện, văn phòng của giáo sư Lí cuối cùng cũng có động tĩnh, không nhỏ.
“Trò còn cứ như thế, không sớm thì muộn cũng không thể hoàn thành chương trình được đâu đấy!!”
Theo phía sau giáo sư Lí đang vô cùng tức giận răn dạy là một cô gái sinh viên. Bởi vì động tác của người kia quá nhanh, Lâm Xuân Chu chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài thẳng màu đen của cô thì người đã đi xa.
Lâm Xuân Chu nghe thấy giọng điệu tức giận của giáo sư Lí, buông ly nước đi tới căn phòng cách vách.
Cửa phòng làm việc hoàn toàn mở rộng, Lâm Xuân Chu đi vào: “Chú Lí?”
Giáo sư Lí vẫn còn giận lắm nhưng lại vì sự xuất hiện bất ngờ của anh mà lại vui vẻ, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
“Xuân Chu, sao cháu lại tới đây?”
“Tới để tặng bánh trung thu cho chú đó!” Lâm Xuân Chu đưa túi trong tay cho đối phương, “Là loại có thịt, của cửa hiệu lâu năm mà chú thích. Nhân tiện cùng chú ăn một bữa cơm luôn.”
Giáo sư Lí lộ vẻ xúc động, nghĩ tới từ khi con mình qua đời, Lâm Xuân Chu cứ luôn hết sức chiếu cố vợ chồng bọn họ, quả thực xem hai người là cha mẹ của mình mà hiếu kính, luôn lo lắng chăm sóc hết mực.
“Đi, chú mời cháu đi ăn món ăn cao cấp 5 sao ở Đại học A!”
Lâm Xuân Chu không hỏi ông vì sao vừa rồi lại tức giận mà lại nói chuyện Cố Ưu với ông.
Không nghĩ tới giáo sư Lí nghe xong thế mà tinh thần lại rất phấn chấn, trong mắt như phóng ra lửa nóng, làm cho Lâm Xuân Chu có cảm giác không ổn.
“Ây, phải mời người ta đi ăn cơm chứ, không thì chẳng lịch sự tí nào.” Hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa, ý đồ của giáo sư Lí thể hiện rất rõ ràng, “Xuân Chu này, chú nói cháu nghe, Tiểu Cố rất ưu tú, bộ dạng lớn lên xinh đẹp. Cháu phải biết nắm lấy cơ hội nghe không?”
Nụ cười trên môi Lâm Xuân Chu có hơi cứng lại, không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.
Giáo sư Lí sang cách vách gọi Cố Ưu, nói muốn mời cô đi ăn cơm. Cô hỏi tại sao lại thế, ông đường hoàng mà nói là vì cô đã cho Lâm Xuân Chu ngồi nhờ trong phòng.
Cố Ưu cùng với Lâm Xuân Chu đồng dạng dở khóc dở cười.
Ba người cuối cùng cùng nhau đi ăn cái mà giáo sư Lí gọi là món ăn cao cấp năm sao của trường, không nghĩ tới ở trên đường vậy mà gặp được Hàn Chương với Tiểu Trương đang trở về.
Lâm Xuân Chu nhìn thấy áo khoác y dính toàn đất, nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
Hàn Chương lắc lắc áo khoác, mang chuyện con mèo kia thuật lại ngắn gọn.
Giáo sư Lí đối với bản lĩnh cũng như nghĩa cử của y mà tỏ vẻ tán thưởng, muốn mời y đi ăn cơm.
Theo lý mà nói thì đáng ra Hàn Chương phải cự tuyệt cho qua, dù sao đối phương có lẽ chỉ là khách sáo mà thôi. Nhưng không biết vì cái gì, lúc nhìn thấy Lâm Xuân Chu cùng với cô giáo sư xinh đẹp cười cười nói nói thì nhịn không được mà muốn chen ngang.
“Được.”
Vì thế y đáp ứng luôn.
Cái này làm cho ngoại trừ giáo sư Lí thì những người còn lại cảm thấy kinh ngạc, Tiểu Trương không hiểu người bình thường không thèm quan tâm tới người khác, anh Hàn, hôm nay lại muốn ăn một bữa cơm xã giao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.