Chương 44
Biên Tưởng
07/03/2021
Hàn Chương dẫn Hướng Trăn đi hỏi chuyện dân cư ở vùng phụ cận thôn Tân Lương, nỗ lực gặng hỏi thông tin của mẹ con Lisa. Nhưng bởi vì thời gian đã qua rất lâu rồi, phần lớn mọi người đều không nhớ tới sự tồn tại của hai người kia, chưa kể tới có nhớ rõ diện mạo hay lai lịch của hai người đó không.
Tính chính xác của bức họa do Mã Hương Lan mô tả vẫn còn vấp phải rất nhiều tranh cãi, mấy năm trôi qua thì ngoại hình bên ngoài của một người đã có thể có sự thay đổi rất lớn rồi, đặc biệt là nữ giới, thay đổi dáng lông mày, uốn tóc, trang điểm, trạng thái tinh thần cũng có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hơn nữa…
“Sao tôi lại thấy hai bức vẽ này, dáng vẻ đều có điểm giống… Rất giống với minh tinh Hong Kong trước kia rất nổi tiếng, chính là…” Hàn Chương suy nghĩ hết nửa ngày nhưng vẫn không nhớ ra tên đối phương, vỗ vỗ Hướng Trăn, hỏi, “Cậu có biết tôi đang nói tới ai không?”
Hướng Trăn mở hai bức vẽ ra nhìn lần nữa, nói: “Biết ạ, người đó, có hơi giống thật. Mã Hương Lan cũng từng nói, Lisa hồi đó rất xinh đẹp, giống như minh tinh vậy. Có lẽ là thật sự có hơi giống, nhiều năm trôi qua rồi, Mã Hương Lan sớm đã quên dáng vẻ của Lisa, lại nhớ rõ bà ta giống minh tinh cho nên khi mô tả cũng sẽ mô tả như thế.”
Hàn Chương thở dài, đây chính là điểm hạn chế của tiềm thức, bức chân dung này có thể giống một nửa Lisa và Nana đã không tồi rồi.
Trong quá trình đi hỏi thăm, hai người đi hỏi từng nhà, hiện tại đang hỏi tới nhà một người đàn ông vẫn còn độc thân sống gần đó. Hàn Chương cho ông ta xem bức chân dung, hỏi ông có nhận ra người trên này không. Đối phương như là vừa mới ngủ dậy, vén áo lên, gãi gãi bụng mỡ, uể oải nhìn thoáng qua nói không biết.
Hàn Chương lại hỏi ông ta: “Hai mẹ con ở nhà Mã Hương Lan vào 10 năm trước, ông còn nhớ không?”
Đối phương ngừng động tác gãi lại, giương mắt nhìn y: “Cái người làm gái á hả? Ôi trời ơi, đồng chí cảnh sát ơi, tôi chưa từng tìm bà ta tới phục vụ, chỉ nghe người ta nói thôi.”
Hướng Trăn chau mày: “Được rồi, không phải đang hỏi chuyện đó của ông. Rốt cuộc ông có nhận ra người này không?”
“Không dám nói là biết, chỉ là nói chuyện 2 câu, vì bà ấy là đồng hương với tôi, đều là người Tiên Môn Tương Nam nên có nói chút chuyện quê nhà. Bà ấy có một đứa con gái, năm đó cũng đã lớn rồi, hình như là một sinh viên. Bà ấy khoe con gái mình học giỏi thế nào, có bao nhiêu người theo đuổi. Chỉ có điều con gái bà ấy có lẽ cũng ghét bỏ nghề mà mẹ mình làm, kỳ nghỉ cũng không về nên tôi cũng chưa từng gặp qua.”
Vất vả lắm mới thu thập được chút thông tin cụ thể, Hướng Trăn cực kì hưng phấn, liên tiếp hỏi thêm mấy vấn đề nữa. Nhưng vì thời gian đã lâu lắm rồi, đối phương trả lời có hơi khiên cưỡng, nếu không phải là “không nhớ nổi” thì cũng là “không biết nữa”.
Cuối cùng Hướng Trăn đành để lại phương thức liên hệ ở cục, bảo đối phương nhớ ra cái gì thì lập tức gọi cho bọn cậu.
“Tiên Môn…” Trở lại trên xe, Hàn Chương nỉ non tên địa danh này tới mức hơi xuất thần.
Mấy hôm trước lúc chọn đọc hồ sơ, y phát hiện vợ chồng Chu Mẫn, Tưởng Quốc Bang là người Tiên Môn, cho nên đối với địa danh này khá ấn tượng.
Hướng Trăn nói: “Nơi này cách Giang thị không xa lắm, khoảng ba bốn trăm kilomet, anh có muốn tới đó thăm dò người dân ở đó không ạ?”
Hàn Chương dùng ngón trỏ sờ cằm, nói: “Về hỏi ý Thái Vĩ đã.”
Bọn họ bận rộn mấy ngày nay nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Manh mối này tuy rất nhỏ nhưng nói không chừng lại là điểm mấu chốt để phá được vụ án cũng nên.
Trở lại cục, Hàn Chương đi tìm Thái Vĩ thương lượng, hi vọng ông có thể phê chuẩn tiến hành công tác điều tra liên tỉnh. Thái Vĩ nghe xong báo cáo của Hàn Chương, cảm thấy có thể thử một lần xem, vung tay lên tỏ ý đã đồng ý.
Việc này không nên chậm trễ thêm, sáng sớm hôm sau Hàn Chương cùng Hướng Trăn đi ô tô tới Tiên Môn.
Trước khi đi, Lâm Xuân Chu tiễn Hàn Chương ra tới cửa, dặn dò y phải cẩn thận.
“Tới nơi nhớ phải gọi về báo anh một tiếng đấy.” Mấy ngày nay giáo sư Lí từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng bệnh bình thường, mỗi ngày đều không rời khỏi ông, mấy ngày rồi Lâm Xuân Chu chưa đi làm lại.
Hàn Chương cũng muốn dặn dò anh một phen nhưng cẩn thận nhớ lại, Lâm Xuân Chu là kiểu người có nguyên tắc lại chịu thương chịu khó, vốn không đồng dạng với kiểu người như mình, thật sự chẳng có gì cần phải để y dặn dò cả.
Nghẹn hết nửa ngày, chỉ có thể nói một câu: “Phải luôn nhớ tới em đó.”
Lâm Xuân Chu rũ mắt, khẽ cười cười nói: “Biết rồi.”
Da mặt anh vốn mỏng, chỉ cần lúc nói chuyện mà ánh mắt anh trốn tránh, Hàn Chương liền hiểu chắc chắn anh đang ngượng ngùng.
“Gì vậy chớ?” Hàn Chương nhìn quanh xác định trong tòa nhà không có ai, dứt khoát thả hành lý, nghiêm túc trêu đùa đối phương, “Chúng ta chuyện không nên làm cũng đã làm rồi, còn thiếu mỗi giấy kết hôn, sao anh còn thẹn thùng vậy chứ? Chẳng lẽ bình thường em nói ít lời ngọt quá hở, sau này mỗi ngày em đều sẽ nói cho anh nghe nhé?”
Không phải Hàn Chương nói ít, dựa vào nhận biết của Lâm Xuân Chu, ngoại trừ lúc đầu hai người có chút hiểu lầm nên chẳng nói gì nhưng sau khi quyết định theo đuổi người ta, không phải y vẫn luôn nói mấy câu cợt nhã hay sao? Thật sự là làm khó cho kiểu người nghiêm túc như Lâm Xuân Chu có thể tiêu hóa các loại quấy nhiễu tình dục đa dạng như thế.
“Cục cưng ơi? Vợ à?” Hàn Chương thấy Lâm Xuân Chu không nói lời nào, được một tấc lại tiến một thước ôm lấy eo anh, kéo anh đẩy mạnh vào trong phòng.
Lâm Xuân Chu ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, hai hàng lông mi khẽ rung động rũ xuống, trong chốc lát lại mở mắt, đảo người áp Hàn Chương lên tường, dùng đầu gối cọ vào hạ bộ của y.
“Em không muốn đi à?” Anh nguy hiểm áp sát, hơi thở lướt qua sườn mặt Hàn Chương.
Chẳng qua Hàn Chương chỉ miệng tiện buông lời cợt nhả một tí thôi chứ cũng không phải thực sự muốn làm gì cả. Mà cho dù muốn làm gì thật, Hướng Trăn còn đang đứng chờ ở dưới lầu đó, thời gian không thích hợp tí nào cả.
Không thể chậm trễ công tác được, y vội vàng xin tha nói: “Đừng mà đừng mà, em sai rồi. Chồng yêu à, em sai rồi mà!”
Chỉ cần cho Hàn Chương một cái loa, cái gì y cũng đều nói được hết, chồng yêu hay vợ ơi cũng gọi rất lưu loát.
Lâm Xuân Chu hết cách với y, dở khó dở cười tránh đường, nâng cằm nói: “Đi nhanh đi.”
Hàn Chương đi tới cửa lại xoay người gửi cho anh nụ hôn gió: “Ở nhà ngoan, chờ em về nha.”
Tiên Môn nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Quản lý 10 trấn, mỗi trấn ít thì 1,2 vạn người, nhiều thì 3,4 vạn người, dựa vào mình đám Hàn Chương xét từng cái hiển nhiên không có khả năng. Cũng may cảnh sát địa phương vô cùng phối hợp với bọn họ, điều động lượng lớn cảnh sát hỗ trợ bọn họ phá án, chia sẻ không ít áp lực.
Tới ngày thứ ba, Hàn Chương và Hướng Trăn cùng với cảnh sát địa phương tới một ngôi làng có tên là Liên Hoa thuộc trấn Vĩnh Ninh, Tiên Môn để hỏi thăm.
“Thôn này là một trong những thôn nghèo nhất ở Tiên Môn chúng tôi, người trẻ tuổi đều lên thành phố để làm công, còn lại không phải là người già thì cũng là chỉ có trẻ con thôi.” Cảnh sát đi cùng giới thiệu.
Sau khi đi vào trong thôn, vì bọn họ là người lạ lại mặc cảnh phục cho khiến thôn dân chú ý, người già ngồi trước cửa nhà phơi nắng đều hướng ánh mắt tò mò về phía họ.
Mấy người họ đi tới trước nhà trưởng thôn. Trưởng thôn là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 50 tuổi, nói giọng bản địa. Hàn Chương phải nhờ cảnh sát đi cùng phiên dịch mới có thể hiểu ông ta đang nói gì.
“Ông ấy nói không biết người phụ nữ trong bức tranh, ở đây cũng không có ai tên Lisa.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng Hàn Chương và Hướng Trăn vẫn có chút thất vọng.
Cậu cảnh sát đi cùng họ thấy thế bèn đề nghị: “Không thì chúng ta chia nhau ra đi hỏi lại đi, nói không chừng người già ở đây có thể nhớ ra cái gì đó thì sao.”
Hàn Chương gật gật đầu, ba người ở trước nhà trưởng thôn tản ra, hẹn nhau nửa tiếng sau gặp nhau ở chỗ cũ.
Hàn Chương đi về phía bên trái, mấy người ngồi ở cửa phơi nắng hay là ngồi trên mặt đất làm việc cũng đều được y hỏi qua.
Đi tới một hộ gia đình có sân, y thấy một đứa trẻ đang ngồi trong phòng cúi đầu vẽ vời cái gì đó, định hỏi xem có người lớn trong nhà không, vừa mới đi qua ngưỡng cửa, đứa nhỏ kia dường như cảm giác được có người đi vào, thoáng cái ngẩng đầu lên.
Đối mặt nhìn nhau, cả hai người đều ngây người đứng tại chỗ.
Hàn Chương không ngờ rằng, ở tình huống này vậy mà lại có thể gặp được Tưởng Huân. Mà Tưởng Huân có lẽ cũng hiểu được đây là ngoài ý muốn, con ngươi hơi trợn to, trong mắt lóe lên thứ gì đó nhưng rất nhanh đã được cậu bé đè ép xuống.
“Chú Hàn, sao chú lại tới đây?” Đứa trẻ mở lời trước, đứng dậy nghênh đón Hàn Chương vào nhà, “Ngồi đi ạ, để cháu rót cho chú ly nước nhé.”
Hàn Chương chậm rãi đi vào, cũng không ngồi xuống, khoát tay nói: “Không vội, chú chỉ hỏi hai câu rồi đi ngay.”
Tưởng Huân lập tức dừng bước chân, quay đầu bày ra vẻ mặt nhu thuận cười với y: “Được ạ, chú hỏi đi.”
Hàn Chương đánh giá cậu bé, chỉ là đã qua nửa năm, không có cha mẹ chăm sóc, ngược lại tính cách đối phương càng lúc càng hoạt bát, trên mặt cũng tràn đầy ý cười, giống như bộ dáng sống nội tâm của đứa nhỏ trước đây chẳng qua chỉ là ảo giác của y.
Không, có lẽ đó chỉ là bộ dạng giả dối cho chính Tưởng Huân bày ra, dáng vẻ hiện tại mới đúng là cậu bé.
“Người lớn không có ở nha à?”
“Bà ngoại ra đồng làm việc rồi ạ.”
Đây là một cơ hội tốt. Tuy không phải vì đối phương mà cố ý tới đây nhưng vừa lúc có thể nhân cơ hội này giải trừ nghi vấn trong lòng.
Hàn Chương thấy cậu bé, thật sự vẫn không nhìn được hỏi ra miệng: “Có thể nói cho chú biết, tại sao cháy lại vẽ bức tranh kia không? Cái bức tranh có tham ăn ấy.”
Thật ra Hàn Chương đã làm tốt công tác chuẩn bị nếu Tưởng Huân giả ngu nói không biết rồi, thậm chí đối phương còn có thể hỏi ngược lại y tham ăn là cái gì nữa kia.
Nhưng mà Tưởng Huân lại dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng y, mỉm cười nói: “Bức tranh đó ấy ạ, là cô giáo dạy cháu đó, cô ấy nói ý cảnh trong bức tranh rất hợp với cháu. Tham ăn, dâm dục, tham lam rất hợp với cháu.”
Quả nhiên đứa trẻ này biết ý nghĩa nội hàm của bức tranh kia!
“Cô của cháu là ai?”
“Là cô giáo Tâm lý tiểu học của cháu,” miệng Tưởng Huân hé ra, nói ra một cái tên mà Hàn Chương phải trố mắt, “Cố Ưu.”
Hàn Chương không ngờ tới việc mình có thể nghe từ miệng đối phương nói ra cái tên Cố Ưu này, vẻ mặt y sửng sốt, thậm chí cứ có cảm giác như nghe Nghìn lẻ một đêm.
Cô giáo tâm lý tên Cố Ưu, lại còn ở Giang thị, theo như y biết cũng chỉ có một người.
Dường như còn ngại Hàn Chương chưa bị đả kích đủ, Tưởng Huân lại bổ sung: “Cô cũng là phó giáo sư Tâm lý học ở Đại học A đó ạ.”
Thật sự là cô, chính là…
“Sao cô ấy lại là giáo viên Tâm lý của cháu thế?”
Tưởng Huân nói: “Tiết ngoại khóa ở trường ạ. Cô lợi hại cực, dạy cháu rất nhiều thứ luôn.”
Quả thực Hàn Chương cũng bị cậu nhóc làm cho hồ đồ, hoặc là nói cũng bị Cố Ưu làm cho hồ đồ.
Sao lại có liên quan tới cô chứ?
“Chú Hàn ơi, chú biết Tâm lý Ám thị không ạ?” Cậu bé đứng cách Hàn Chương một cái bàn, ung dung đứng đó nói tiếp, “Chắc là lúc thẩm vấn phạm nhân các chú cũng sẽ dùng tới một chút kỷ xảo phải không ạ? Vô tri vô giác khiến cho tư tưởng của bọn họ có sự thay đổi, khiến cho bọn họ biến thành những chú cừu ngoan ngoãn để các chú ra lệnh.”
Nếu không phải Tưởng Huân đang đứng trước mặt y, thật sự Hàn Chương không thể tin được đây lại là lời nói của một đứa trẻ 12 tuổi. Mấy lời này, ngay cả người lớn chưa chắc đã nói liền mạch được.
Y cảm thấy sởn tóc gáy: “Cô ta dạy cháu Tâm lý Ám thị, để cháu dùng lên người mẹ cháu sao?”
Tưởng Huân cũng chẳng thèm để lộ vẻ mặt kinh hoảng hay không hiểu gì cả, cũng không trả lời thẳng vấn đề của Hàn Chương mà lại nói: “Mười tuổi cháu đã là thành viên của Mensa*, chỉ số IQ so với đại đa số con người trên thế giới phải cao hơn nhiều. Cô ấy cho rằng cháu là tín đồ của cô ấy, chỉ có điều cháu chỉ đang nhìn chuyện khôi hài của cô ấy thôi. Cô ấy nói cháu rất giống với cô ấy lúc nhỏ, chúng ta không thể quyết định xuất thân của mình nhưng có thể quyết định tương lai của bản thân. Điểm này cháu đồng ý.” Tầm mắt cậu bé rơi xuống một điểm vô định ở ngoài cửa, ánh mặt trời phản chiếu “ánh sáng” lên tròng mắt cậu bé nhưng Hàn Chương lại chỉ thấy “u ám” trong mắt đứa nhỏ này.
* Mensa là cộng đồng gồm những người có IQ cao nhất và lâu đời nhất trên thế giới. Đây là một tổ chức phi lợi nhuận dành cho những người có điểm số IQ cao hơn 98% nhân loại (131), kết quả thu được từ việc kiểm tra IQ hoặc thông quan một số kết quả bài kiểm tra trí thông minh hợp lệ khác. Mensa chính thức bao gồm các nhóm quốc gia và tổ chức được gọi là Mensa International, với một văn phòng đăng ký tại Caythorpe, Lincolnshire, Anh (tách biệt với văn phòng Mensa của Anh tại Wolverhampton).
Cố Ưu là giáo viên Tâm lý của Tưởng Huân, cũng là giảng viên Tâm lý của Đại học A, có thể Đường Tinh Nhi thực sự đã từng tiếp xúc với cô. Vậy còn Chu Dương? Chu Dương từng nói bản thân từng tiếp nhận điều trị tâm lý. Có phải Cố Ưu là người trị liệu cho gã không? Có lẽ. Cố Ưu không chỉ không chữa khỏi cho gã, ngược lại còn khiến bệnh của gã trở nặng, khiến gã càng lún sâu.
Nếu là Thất đại tội* thật, vậy 4 tội còn lại là gì?
* Thất đại tội tức là 7 tội lỗi của con người theo truyền thuyết của Kito giáo, mỗi tội lỗi sẽ do một vị hoàng tử ở Địa ngục đại diện và đối nghịch với 7 Tổng lãnh Thiên thần trên Thiên đường. Trong “Thần khúc”, Dante đã sắp xếp 7 tội lỗi đó theo thứ tự tương ứng với cấp bậc của chúng như sau: ngạo mạn, tham lam, dâm dục, phẫn nộ, tham ăn, đố kị, lười biếng. (Do chương trước quên chú thích nên chương này tớ chú thích bù nha.)
Các manh mối trong đầu Hàn Chương cứ rối loạn như bánh quai chẻo, y hỏi Tưởng Huân: “Cô ta có mấy tín đồ? Có phải cô ta bắt các cháu vì cô ta tập hợp thành Thất đại tội không?”
“Thất đại tội? Là cái gì ạ? Cháu không biết.” Đột nhiên Tưởng Huân thay đổi giọng điệu giống như một đứa trẻ, “Cô Cố Ưu là người tốt, chỉ là hình như thân thể không tốt lắm. Cháu thấy cô ấy có uống thuốc.”
Cậu bé vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới giọng nói của một bà lão, cũng là giọng bản địa.
“Ai tới đó*?”
* Tác giả bảo là dùng giọng bản địa nên tớ biến tấu thành giọng người miền Nam nha.
Hàn Chương nhìn sang, thấy một người cụ già trên đầu đội mũ xanh, vác cuốc trên vai, chắc chắn đây là bà ngoại của Tưởng Huân rồi.
Bà lão tới gần mới thấy rõ Hàn Chương mặc cảnh phục, biết là cảnh sát nên có hơi khẩn trương, vứt cái cuốc vào một xó xỉnh nào đó, chà xát tay lên quần áo, lúc này mới đi vào.
“Đồng chí cảnh sát à, có chi hông?”
“Bà ơi, bà đừng khẩn trương. Cháu chỉ tới hỏi xíu chuyện thôi à.” Hàn Chương nhìn mắt Tưởng Huân, thấy đối phương bày ra bộ dạng khờ dại ngây thơ, bèn làm bộ như không biết cậu bé.
Y mở bức tranh trong tay ra hỏi bà lão: “Bà có biết người này hông? Bà ấy tên Lisa, mà cũng có thể hông phải tên này ạ.”
Bà lão nheo mắt lại, nhận lấy bức tranh nhìn thật kỹ, sau đó mới lắc lắc đầu.
“Đâu biết đâu nà.”
“Có thể hơn mười hoặc hai mươi năm trước đã rời khỏi thôn này, lúc còn trẻ là một cô gái rất xinh đẹp, hông cần phải hoàn toàn giống bức tranh này đâu ạ, chỉ cần hơi giống thôi. Bà có ấn tượng hông ạ?”
Bà lão nghe vậy lấy tay che khuất vài bộ phận trên bức tranh rồi nhìn lại, lúc che khuất nửa gương mặt, bà lập tức kêu lên.
“Úi úi, cực giống với con gái lão Cố nà! Nhưng con gái ổng tên Cố Lệ Quân, hổng phải Lisa.”
Hàn Chương vội vàng truy vấn: “Nhà lão Cố chỗ mô vậy ạ?”
“Đã sớm hông còn ai nữa gòi! Con gái ổng học hông giỏi, ra ngoài lại làm to bụng, bị lão Cố đánh đuổi ra ngoài, rốt cục hổng có dề. Vài năm sau lão Cố mất, vợ ổng dọn sang nhà con gái lớn ở, nghe nói mấy năm trước cũng nghẻo gòi.”
Hàn Chương lại hỏi chỗ ở hiện tại của con gái lớn nhà họ Cố, sau đó cảm ơn bà lão. Y không để cho bà lão phải tiễn y ra tận cổng mà vẫy vẫy tay, nói với Tưởng Huân: “Để câu bạn nhỏ này tiễn cháu được rồi ạ, bà hông cần tiễn cháu đâu.”
Hai người đi tới cửa, Hàn Chương xoay người đặt một bàn tay lên đỉnh đầu thiếu niên, hơi khom lưng, cười với cậu bé: “Tốt nhất về sau đừng có phạm tội, bằng không chắc chắn chú sẽ bắt cháu đấy.”
Mặc dù y cười nhưng trong mắt lại lộ rõ hàn khí.
Tưởng Huân nhếch khóe môi cười khẩy, gạt tay y, nói: “Chú cho rằng đó là chuyện một người mẹ yếu đuối thay con gánh tội như ngày xưa ấy hả? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ vô dụng ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng vùng lên phản kháng lại mà thôi. Bớt tự cho mình là đúng đi!” Nói xong cậu bé cũng không thèm quay đầu mà xoay người rời đi luôn.
Hàn Chương sờ sờ mũi, thầm mắng một câu “Thằng nhóc xấu xa” rồi nhanh chóng đi về hướng nhà trưởng thôn, dự định chạm mặt với bọn Hướng Trăn. Cùng lúc đó, y lấy điện thoại ra gọi cho Lương Bình, bảo cậu điều tra Cố Ưu.
Tính chính xác của bức họa do Mã Hương Lan mô tả vẫn còn vấp phải rất nhiều tranh cãi, mấy năm trôi qua thì ngoại hình bên ngoài của một người đã có thể có sự thay đổi rất lớn rồi, đặc biệt là nữ giới, thay đổi dáng lông mày, uốn tóc, trang điểm, trạng thái tinh thần cũng có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hơn nữa…
“Sao tôi lại thấy hai bức vẽ này, dáng vẻ đều có điểm giống… Rất giống với minh tinh Hong Kong trước kia rất nổi tiếng, chính là…” Hàn Chương suy nghĩ hết nửa ngày nhưng vẫn không nhớ ra tên đối phương, vỗ vỗ Hướng Trăn, hỏi, “Cậu có biết tôi đang nói tới ai không?”
Hướng Trăn mở hai bức vẽ ra nhìn lần nữa, nói: “Biết ạ, người đó, có hơi giống thật. Mã Hương Lan cũng từng nói, Lisa hồi đó rất xinh đẹp, giống như minh tinh vậy. Có lẽ là thật sự có hơi giống, nhiều năm trôi qua rồi, Mã Hương Lan sớm đã quên dáng vẻ của Lisa, lại nhớ rõ bà ta giống minh tinh cho nên khi mô tả cũng sẽ mô tả như thế.”
Hàn Chương thở dài, đây chính là điểm hạn chế của tiềm thức, bức chân dung này có thể giống một nửa Lisa và Nana đã không tồi rồi.
Trong quá trình đi hỏi thăm, hai người đi hỏi từng nhà, hiện tại đang hỏi tới nhà một người đàn ông vẫn còn độc thân sống gần đó. Hàn Chương cho ông ta xem bức chân dung, hỏi ông có nhận ra người trên này không. Đối phương như là vừa mới ngủ dậy, vén áo lên, gãi gãi bụng mỡ, uể oải nhìn thoáng qua nói không biết.
Hàn Chương lại hỏi ông ta: “Hai mẹ con ở nhà Mã Hương Lan vào 10 năm trước, ông còn nhớ không?”
Đối phương ngừng động tác gãi lại, giương mắt nhìn y: “Cái người làm gái á hả? Ôi trời ơi, đồng chí cảnh sát ơi, tôi chưa từng tìm bà ta tới phục vụ, chỉ nghe người ta nói thôi.”
Hướng Trăn chau mày: “Được rồi, không phải đang hỏi chuyện đó của ông. Rốt cuộc ông có nhận ra người này không?”
“Không dám nói là biết, chỉ là nói chuyện 2 câu, vì bà ấy là đồng hương với tôi, đều là người Tiên Môn Tương Nam nên có nói chút chuyện quê nhà. Bà ấy có một đứa con gái, năm đó cũng đã lớn rồi, hình như là một sinh viên. Bà ấy khoe con gái mình học giỏi thế nào, có bao nhiêu người theo đuổi. Chỉ có điều con gái bà ấy có lẽ cũng ghét bỏ nghề mà mẹ mình làm, kỳ nghỉ cũng không về nên tôi cũng chưa từng gặp qua.”
Vất vả lắm mới thu thập được chút thông tin cụ thể, Hướng Trăn cực kì hưng phấn, liên tiếp hỏi thêm mấy vấn đề nữa. Nhưng vì thời gian đã lâu lắm rồi, đối phương trả lời có hơi khiên cưỡng, nếu không phải là “không nhớ nổi” thì cũng là “không biết nữa”.
Cuối cùng Hướng Trăn đành để lại phương thức liên hệ ở cục, bảo đối phương nhớ ra cái gì thì lập tức gọi cho bọn cậu.
“Tiên Môn…” Trở lại trên xe, Hàn Chương nỉ non tên địa danh này tới mức hơi xuất thần.
Mấy hôm trước lúc chọn đọc hồ sơ, y phát hiện vợ chồng Chu Mẫn, Tưởng Quốc Bang là người Tiên Môn, cho nên đối với địa danh này khá ấn tượng.
Hướng Trăn nói: “Nơi này cách Giang thị không xa lắm, khoảng ba bốn trăm kilomet, anh có muốn tới đó thăm dò người dân ở đó không ạ?”
Hàn Chương dùng ngón trỏ sờ cằm, nói: “Về hỏi ý Thái Vĩ đã.”
Bọn họ bận rộn mấy ngày nay nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Manh mối này tuy rất nhỏ nhưng nói không chừng lại là điểm mấu chốt để phá được vụ án cũng nên.
Trở lại cục, Hàn Chương đi tìm Thái Vĩ thương lượng, hi vọng ông có thể phê chuẩn tiến hành công tác điều tra liên tỉnh. Thái Vĩ nghe xong báo cáo của Hàn Chương, cảm thấy có thể thử một lần xem, vung tay lên tỏ ý đã đồng ý.
Việc này không nên chậm trễ thêm, sáng sớm hôm sau Hàn Chương cùng Hướng Trăn đi ô tô tới Tiên Môn.
Trước khi đi, Lâm Xuân Chu tiễn Hàn Chương ra tới cửa, dặn dò y phải cẩn thận.
“Tới nơi nhớ phải gọi về báo anh một tiếng đấy.” Mấy ngày nay giáo sư Lí từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng bệnh bình thường, mỗi ngày đều không rời khỏi ông, mấy ngày rồi Lâm Xuân Chu chưa đi làm lại.
Hàn Chương cũng muốn dặn dò anh một phen nhưng cẩn thận nhớ lại, Lâm Xuân Chu là kiểu người có nguyên tắc lại chịu thương chịu khó, vốn không đồng dạng với kiểu người như mình, thật sự chẳng có gì cần phải để y dặn dò cả.
Nghẹn hết nửa ngày, chỉ có thể nói một câu: “Phải luôn nhớ tới em đó.”
Lâm Xuân Chu rũ mắt, khẽ cười cười nói: “Biết rồi.”
Da mặt anh vốn mỏng, chỉ cần lúc nói chuyện mà ánh mắt anh trốn tránh, Hàn Chương liền hiểu chắc chắn anh đang ngượng ngùng.
“Gì vậy chớ?” Hàn Chương nhìn quanh xác định trong tòa nhà không có ai, dứt khoát thả hành lý, nghiêm túc trêu đùa đối phương, “Chúng ta chuyện không nên làm cũng đã làm rồi, còn thiếu mỗi giấy kết hôn, sao anh còn thẹn thùng vậy chứ? Chẳng lẽ bình thường em nói ít lời ngọt quá hở, sau này mỗi ngày em đều sẽ nói cho anh nghe nhé?”
Không phải Hàn Chương nói ít, dựa vào nhận biết của Lâm Xuân Chu, ngoại trừ lúc đầu hai người có chút hiểu lầm nên chẳng nói gì nhưng sau khi quyết định theo đuổi người ta, không phải y vẫn luôn nói mấy câu cợt nhã hay sao? Thật sự là làm khó cho kiểu người nghiêm túc như Lâm Xuân Chu có thể tiêu hóa các loại quấy nhiễu tình dục đa dạng như thế.
“Cục cưng ơi? Vợ à?” Hàn Chương thấy Lâm Xuân Chu không nói lời nào, được một tấc lại tiến một thước ôm lấy eo anh, kéo anh đẩy mạnh vào trong phòng.
Lâm Xuân Chu ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, hai hàng lông mi khẽ rung động rũ xuống, trong chốc lát lại mở mắt, đảo người áp Hàn Chương lên tường, dùng đầu gối cọ vào hạ bộ của y.
“Em không muốn đi à?” Anh nguy hiểm áp sát, hơi thở lướt qua sườn mặt Hàn Chương.
Chẳng qua Hàn Chương chỉ miệng tiện buông lời cợt nhả một tí thôi chứ cũng không phải thực sự muốn làm gì cả. Mà cho dù muốn làm gì thật, Hướng Trăn còn đang đứng chờ ở dưới lầu đó, thời gian không thích hợp tí nào cả.
Không thể chậm trễ công tác được, y vội vàng xin tha nói: “Đừng mà đừng mà, em sai rồi. Chồng yêu à, em sai rồi mà!”
Chỉ cần cho Hàn Chương một cái loa, cái gì y cũng đều nói được hết, chồng yêu hay vợ ơi cũng gọi rất lưu loát.
Lâm Xuân Chu hết cách với y, dở khó dở cười tránh đường, nâng cằm nói: “Đi nhanh đi.”
Hàn Chương đi tới cửa lại xoay người gửi cho anh nụ hôn gió: “Ở nhà ngoan, chờ em về nha.”
Tiên Môn nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Quản lý 10 trấn, mỗi trấn ít thì 1,2 vạn người, nhiều thì 3,4 vạn người, dựa vào mình đám Hàn Chương xét từng cái hiển nhiên không có khả năng. Cũng may cảnh sát địa phương vô cùng phối hợp với bọn họ, điều động lượng lớn cảnh sát hỗ trợ bọn họ phá án, chia sẻ không ít áp lực.
Tới ngày thứ ba, Hàn Chương và Hướng Trăn cùng với cảnh sát địa phương tới một ngôi làng có tên là Liên Hoa thuộc trấn Vĩnh Ninh, Tiên Môn để hỏi thăm.
“Thôn này là một trong những thôn nghèo nhất ở Tiên Môn chúng tôi, người trẻ tuổi đều lên thành phố để làm công, còn lại không phải là người già thì cũng là chỉ có trẻ con thôi.” Cảnh sát đi cùng giới thiệu.
Sau khi đi vào trong thôn, vì bọn họ là người lạ lại mặc cảnh phục cho khiến thôn dân chú ý, người già ngồi trước cửa nhà phơi nắng đều hướng ánh mắt tò mò về phía họ.
Mấy người họ đi tới trước nhà trưởng thôn. Trưởng thôn là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 50 tuổi, nói giọng bản địa. Hàn Chương phải nhờ cảnh sát đi cùng phiên dịch mới có thể hiểu ông ta đang nói gì.
“Ông ấy nói không biết người phụ nữ trong bức tranh, ở đây cũng không có ai tên Lisa.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng Hàn Chương và Hướng Trăn vẫn có chút thất vọng.
Cậu cảnh sát đi cùng họ thấy thế bèn đề nghị: “Không thì chúng ta chia nhau ra đi hỏi lại đi, nói không chừng người già ở đây có thể nhớ ra cái gì đó thì sao.”
Hàn Chương gật gật đầu, ba người ở trước nhà trưởng thôn tản ra, hẹn nhau nửa tiếng sau gặp nhau ở chỗ cũ.
Hàn Chương đi về phía bên trái, mấy người ngồi ở cửa phơi nắng hay là ngồi trên mặt đất làm việc cũng đều được y hỏi qua.
Đi tới một hộ gia đình có sân, y thấy một đứa trẻ đang ngồi trong phòng cúi đầu vẽ vời cái gì đó, định hỏi xem có người lớn trong nhà không, vừa mới đi qua ngưỡng cửa, đứa nhỏ kia dường như cảm giác được có người đi vào, thoáng cái ngẩng đầu lên.
Đối mặt nhìn nhau, cả hai người đều ngây người đứng tại chỗ.
Hàn Chương không ngờ rằng, ở tình huống này vậy mà lại có thể gặp được Tưởng Huân. Mà Tưởng Huân có lẽ cũng hiểu được đây là ngoài ý muốn, con ngươi hơi trợn to, trong mắt lóe lên thứ gì đó nhưng rất nhanh đã được cậu bé đè ép xuống.
“Chú Hàn, sao chú lại tới đây?” Đứa trẻ mở lời trước, đứng dậy nghênh đón Hàn Chương vào nhà, “Ngồi đi ạ, để cháu rót cho chú ly nước nhé.”
Hàn Chương chậm rãi đi vào, cũng không ngồi xuống, khoát tay nói: “Không vội, chú chỉ hỏi hai câu rồi đi ngay.”
Tưởng Huân lập tức dừng bước chân, quay đầu bày ra vẻ mặt nhu thuận cười với y: “Được ạ, chú hỏi đi.”
Hàn Chương đánh giá cậu bé, chỉ là đã qua nửa năm, không có cha mẹ chăm sóc, ngược lại tính cách đối phương càng lúc càng hoạt bát, trên mặt cũng tràn đầy ý cười, giống như bộ dáng sống nội tâm của đứa nhỏ trước đây chẳng qua chỉ là ảo giác của y.
Không, có lẽ đó chỉ là bộ dạng giả dối cho chính Tưởng Huân bày ra, dáng vẻ hiện tại mới đúng là cậu bé.
“Người lớn không có ở nha à?”
“Bà ngoại ra đồng làm việc rồi ạ.”
Đây là một cơ hội tốt. Tuy không phải vì đối phương mà cố ý tới đây nhưng vừa lúc có thể nhân cơ hội này giải trừ nghi vấn trong lòng.
Hàn Chương thấy cậu bé, thật sự vẫn không nhìn được hỏi ra miệng: “Có thể nói cho chú biết, tại sao cháy lại vẽ bức tranh kia không? Cái bức tranh có tham ăn ấy.”
Thật ra Hàn Chương đã làm tốt công tác chuẩn bị nếu Tưởng Huân giả ngu nói không biết rồi, thậm chí đối phương còn có thể hỏi ngược lại y tham ăn là cái gì nữa kia.
Nhưng mà Tưởng Huân lại dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng y, mỉm cười nói: “Bức tranh đó ấy ạ, là cô giáo dạy cháu đó, cô ấy nói ý cảnh trong bức tranh rất hợp với cháu. Tham ăn, dâm dục, tham lam rất hợp với cháu.”
Quả nhiên đứa trẻ này biết ý nghĩa nội hàm của bức tranh kia!
“Cô của cháu là ai?”
“Là cô giáo Tâm lý tiểu học của cháu,” miệng Tưởng Huân hé ra, nói ra một cái tên mà Hàn Chương phải trố mắt, “Cố Ưu.”
Hàn Chương không ngờ tới việc mình có thể nghe từ miệng đối phương nói ra cái tên Cố Ưu này, vẻ mặt y sửng sốt, thậm chí cứ có cảm giác như nghe Nghìn lẻ một đêm.
Cô giáo tâm lý tên Cố Ưu, lại còn ở Giang thị, theo như y biết cũng chỉ có một người.
Dường như còn ngại Hàn Chương chưa bị đả kích đủ, Tưởng Huân lại bổ sung: “Cô cũng là phó giáo sư Tâm lý học ở Đại học A đó ạ.”
Thật sự là cô, chính là…
“Sao cô ấy lại là giáo viên Tâm lý của cháu thế?”
Tưởng Huân nói: “Tiết ngoại khóa ở trường ạ. Cô lợi hại cực, dạy cháu rất nhiều thứ luôn.”
Quả thực Hàn Chương cũng bị cậu nhóc làm cho hồ đồ, hoặc là nói cũng bị Cố Ưu làm cho hồ đồ.
Sao lại có liên quan tới cô chứ?
“Chú Hàn ơi, chú biết Tâm lý Ám thị không ạ?” Cậu bé đứng cách Hàn Chương một cái bàn, ung dung đứng đó nói tiếp, “Chắc là lúc thẩm vấn phạm nhân các chú cũng sẽ dùng tới một chút kỷ xảo phải không ạ? Vô tri vô giác khiến cho tư tưởng của bọn họ có sự thay đổi, khiến cho bọn họ biến thành những chú cừu ngoan ngoãn để các chú ra lệnh.”
Nếu không phải Tưởng Huân đang đứng trước mặt y, thật sự Hàn Chương không thể tin được đây lại là lời nói của một đứa trẻ 12 tuổi. Mấy lời này, ngay cả người lớn chưa chắc đã nói liền mạch được.
Y cảm thấy sởn tóc gáy: “Cô ta dạy cháu Tâm lý Ám thị, để cháu dùng lên người mẹ cháu sao?”
Tưởng Huân cũng chẳng thèm để lộ vẻ mặt kinh hoảng hay không hiểu gì cả, cũng không trả lời thẳng vấn đề của Hàn Chương mà lại nói: “Mười tuổi cháu đã là thành viên của Mensa*, chỉ số IQ so với đại đa số con người trên thế giới phải cao hơn nhiều. Cô ấy cho rằng cháu là tín đồ của cô ấy, chỉ có điều cháu chỉ đang nhìn chuyện khôi hài của cô ấy thôi. Cô ấy nói cháu rất giống với cô ấy lúc nhỏ, chúng ta không thể quyết định xuất thân của mình nhưng có thể quyết định tương lai của bản thân. Điểm này cháu đồng ý.” Tầm mắt cậu bé rơi xuống một điểm vô định ở ngoài cửa, ánh mặt trời phản chiếu “ánh sáng” lên tròng mắt cậu bé nhưng Hàn Chương lại chỉ thấy “u ám” trong mắt đứa nhỏ này.
* Mensa là cộng đồng gồm những người có IQ cao nhất và lâu đời nhất trên thế giới. Đây là một tổ chức phi lợi nhuận dành cho những người có điểm số IQ cao hơn 98% nhân loại (131), kết quả thu được từ việc kiểm tra IQ hoặc thông quan một số kết quả bài kiểm tra trí thông minh hợp lệ khác. Mensa chính thức bao gồm các nhóm quốc gia và tổ chức được gọi là Mensa International, với một văn phòng đăng ký tại Caythorpe, Lincolnshire, Anh (tách biệt với văn phòng Mensa của Anh tại Wolverhampton).
Cố Ưu là giáo viên Tâm lý của Tưởng Huân, cũng là giảng viên Tâm lý của Đại học A, có thể Đường Tinh Nhi thực sự đã từng tiếp xúc với cô. Vậy còn Chu Dương? Chu Dương từng nói bản thân từng tiếp nhận điều trị tâm lý. Có phải Cố Ưu là người trị liệu cho gã không? Có lẽ. Cố Ưu không chỉ không chữa khỏi cho gã, ngược lại còn khiến bệnh của gã trở nặng, khiến gã càng lún sâu.
Nếu là Thất đại tội* thật, vậy 4 tội còn lại là gì?
* Thất đại tội tức là 7 tội lỗi của con người theo truyền thuyết của Kito giáo, mỗi tội lỗi sẽ do một vị hoàng tử ở Địa ngục đại diện và đối nghịch với 7 Tổng lãnh Thiên thần trên Thiên đường. Trong “Thần khúc”, Dante đã sắp xếp 7 tội lỗi đó theo thứ tự tương ứng với cấp bậc của chúng như sau: ngạo mạn, tham lam, dâm dục, phẫn nộ, tham ăn, đố kị, lười biếng. (Do chương trước quên chú thích nên chương này tớ chú thích bù nha.)
Các manh mối trong đầu Hàn Chương cứ rối loạn như bánh quai chẻo, y hỏi Tưởng Huân: “Cô ta có mấy tín đồ? Có phải cô ta bắt các cháu vì cô ta tập hợp thành Thất đại tội không?”
“Thất đại tội? Là cái gì ạ? Cháu không biết.” Đột nhiên Tưởng Huân thay đổi giọng điệu giống như một đứa trẻ, “Cô Cố Ưu là người tốt, chỉ là hình như thân thể không tốt lắm. Cháu thấy cô ấy có uống thuốc.”
Cậu bé vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới giọng nói của một bà lão, cũng là giọng bản địa.
“Ai tới đó*?”
* Tác giả bảo là dùng giọng bản địa nên tớ biến tấu thành giọng người miền Nam nha.
Hàn Chương nhìn sang, thấy một người cụ già trên đầu đội mũ xanh, vác cuốc trên vai, chắc chắn đây là bà ngoại của Tưởng Huân rồi.
Bà lão tới gần mới thấy rõ Hàn Chương mặc cảnh phục, biết là cảnh sát nên có hơi khẩn trương, vứt cái cuốc vào một xó xỉnh nào đó, chà xát tay lên quần áo, lúc này mới đi vào.
“Đồng chí cảnh sát à, có chi hông?”
“Bà ơi, bà đừng khẩn trương. Cháu chỉ tới hỏi xíu chuyện thôi à.” Hàn Chương nhìn mắt Tưởng Huân, thấy đối phương bày ra bộ dạng khờ dại ngây thơ, bèn làm bộ như không biết cậu bé.
Y mở bức tranh trong tay ra hỏi bà lão: “Bà có biết người này hông? Bà ấy tên Lisa, mà cũng có thể hông phải tên này ạ.”
Bà lão nheo mắt lại, nhận lấy bức tranh nhìn thật kỹ, sau đó mới lắc lắc đầu.
“Đâu biết đâu nà.”
“Có thể hơn mười hoặc hai mươi năm trước đã rời khỏi thôn này, lúc còn trẻ là một cô gái rất xinh đẹp, hông cần phải hoàn toàn giống bức tranh này đâu ạ, chỉ cần hơi giống thôi. Bà có ấn tượng hông ạ?”
Bà lão nghe vậy lấy tay che khuất vài bộ phận trên bức tranh rồi nhìn lại, lúc che khuất nửa gương mặt, bà lập tức kêu lên.
“Úi úi, cực giống với con gái lão Cố nà! Nhưng con gái ổng tên Cố Lệ Quân, hổng phải Lisa.”
Hàn Chương vội vàng truy vấn: “Nhà lão Cố chỗ mô vậy ạ?”
“Đã sớm hông còn ai nữa gòi! Con gái ổng học hông giỏi, ra ngoài lại làm to bụng, bị lão Cố đánh đuổi ra ngoài, rốt cục hổng có dề. Vài năm sau lão Cố mất, vợ ổng dọn sang nhà con gái lớn ở, nghe nói mấy năm trước cũng nghẻo gòi.”
Hàn Chương lại hỏi chỗ ở hiện tại của con gái lớn nhà họ Cố, sau đó cảm ơn bà lão. Y không để cho bà lão phải tiễn y ra tận cổng mà vẫy vẫy tay, nói với Tưởng Huân: “Để câu bạn nhỏ này tiễn cháu được rồi ạ, bà hông cần tiễn cháu đâu.”
Hai người đi tới cửa, Hàn Chương xoay người đặt một bàn tay lên đỉnh đầu thiếu niên, hơi khom lưng, cười với cậu bé: “Tốt nhất về sau đừng có phạm tội, bằng không chắc chắn chú sẽ bắt cháu đấy.”
Mặc dù y cười nhưng trong mắt lại lộ rõ hàn khí.
Tưởng Huân nhếch khóe môi cười khẩy, gạt tay y, nói: “Chú cho rằng đó là chuyện một người mẹ yếu đuối thay con gánh tội như ngày xưa ấy hả? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ vô dụng ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng vùng lên phản kháng lại mà thôi. Bớt tự cho mình là đúng đi!” Nói xong cậu bé cũng không thèm quay đầu mà xoay người rời đi luôn.
Hàn Chương sờ sờ mũi, thầm mắng một câu “Thằng nhóc xấu xa” rồi nhanh chóng đi về hướng nhà trưởng thôn, dự định chạm mặt với bọn Hướng Trăn. Cùng lúc đó, y lấy điện thoại ra gọi cho Lương Bình, bảo cậu điều tra Cố Ưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.