Phong Trần: Trở Thành Người Tình Bí Ẩn

Chương 1: Tôi là một con hồ ly tinh

Tây Mông

22/09/2021

Năm 1990, mẹ tôi 16 tuổi, đẹp tựa như hoa, bà ấy vi không thể chịu nổi cuộc sống trong thôn nghèo, liền chạy trốn cùng với người bạn thanh mai trúc mã của mình là Đại Chùy.

Mãi sau này mới biết, Đại Chùy không phải vì muốn cùng mẹ trốn đến thành phố sống, mà vì muốn bản bà đi. Bản cho một tên đồ tể chuyên mổ heo. hiếp

Mẹ tôi không thể chống lại số phận, bị tên đồ tể kia cưỡng

Người đàn ông cưỡng hiếp bà ấy, chính là cha đẻ của tôi, nhưng trước giờ tôi không hề biết ông ấy mang họ gì, tên gì, vì sau khi cưỡng hiếp mẹ tôi liền bị kết án tù chung thân vì tội giết người.

Mẹ tôi năm 16 tuổi vẫn còn là 1 đứa trẻ, trong người chẳng có gì lại mang chiếc bụng bầu to, đến bước đường cùng chỉ có thể quay lại Đại Sơn.

Khi đó, tại Oa Lí Hương - Quảng Đông, người dân ghen ghét nhất là loại phụ nữ không giữ gìn trinh tiết, huống hồ mẹ tôi lại mang chiếc bụng bầu trở về.

Ông bà ngoại tôi oán trách mẹ tôi vì làm mất mặt gia đình, đuổi bà ấy cùng đứa con hoang trong bụng đi thật xa.

Lúc đó, mẹ tôi bị khinh thường, chửi rủa, quả thực không thể sống nổi, cuối cùng được một người đàn ông 30 tuổi có tiếng trong làng đón về, ông ấy tên là Tân Khổ (nghĩa là nghèo khó, vất vả ).

Nhà ông ấy nghèo như chính cái tên của mình, cả một đời làm côn đồ, thỉnh thoảng lại phát bệnh thần kinh, mỗi lần phát bệnh liên đánh mẹ tôi, không biết bao nhiều lần suýt đánh chết bà ấy rồi.

Năm 1992, mẹ tôi bị đánh tới mức bị sinh non và sinh ra tôi, đặt tên là Tân Sênh. Mẹ mong tôi có thể trở thành niềm hy vọng làm lại cuộc đời của bà ấy, nhưng từ khi sinh ra tôi luôn luôn ốm yếu bệnh tật, trong nhà còn chẳng có gì để ăn, tôi quả là phế vật, nhưng tôi không biết, tôi thực ra chẳng phải niềm hy vọng của mẹ, chỉ là sự sỉ nhục của bà

Từ đó, gia đình ba người nhà chúng tôi trở thành trò cười cho cả làng, thậm chí là cho cả Oa Lí Hương này.

Mẹ tôi nổi tiếng vì chuyện đi ngủ với đàn ông. Ngủ với đàn ông để đổi lấy tiền mang về liền bị bố tôi đánh cho thập tử nhất sinh, đánh xong ông ta cướp số tiền của mẹ đi cờ bạc, còn tôi, bị bọn họ truyền tai nhau, là thứ con hoang bị người đời nhổ



Năm 1998, mẹ tôi thực sự không thể nào tiếp tục chịu đựng chuỗi ngày như thế này, liền cùng một người đàn ông trong thôn bỏ trốn, từ đó đến giờ chưa một lần quay lại Người đàn ông đó rất giàu, nhưng đã rời bỏ gia đình và mang hết tiền bạc trong nhà chạy trốn. Cả làng đổ hết mọi lỗi lên đầu tôi, mẹ con tôi là một cặp hồ ly lắng Tại sao không chết sớm đi chứ, mọi họa trong cái làng này khiến tôi chẳng thể ngóc đầu

Bố tôi coi tôi như cái trong mắt ông ấy.

Chỉ hận không thể lột da, uống máu tôi.

Nhưng tôi còn quá nhỏ, chỉ có thể trốn trong căn lều tranh và bị đánh, khóc trong đau đớn, đó là quãng thời gian tôi khắc sâu vào tâm trí nhất, rằng bị ông ta đánh chết còn

Năm 2002, bệnh thần kinh của bố tôi ngày càng nghiêm trọng hơn, lúc ông ta nổi điên sẽ làm loạn cả làng cả xóm. Có một lần, ông ấy chạy tới nhà họ Lục và quậy phá, măng đàn bà nhà họ không biết quản đàn ông nhà mình, khiến mẹ tôi và người đàn ông ấy chạy trốn.

Nhà họ Lục vốn hận tôi và bố tôi đến thấu xương, bố tôi đập phá nhà họ nhưng không có tiền đền, liền để tôi lại gần Vốn dĩ là muốn tôi bị đày đọa và khinh rẻ.

Vợ ông Lục tên là Vương Hoa, có một người con trai lớn hơn tôi ba tuổi là Lục Trầm.

Vì mẹ tôi cùng người đàn ông nhà họ chạy trốn, nên họ hận tôi vô cùng, hận đến thấu xương.

Tôi phải bưng trà, đồ phân cho họ, hầu hạ họ từ cái ăn đến sinh hoạt hàng ngày, làm không nên hồn sẽ bị đánh, khi đó một bên tại của tôi bị Lục Trầm bạt cho gần điếc.

Đó là mùa đông năm 2004, tôi bưng nước rửa chân lên chỉ Lục Tràm.

Chỉ vi nước nóng, anh ta tung cước đạp vào mặt tôi, sau đó nhấn đầu tôi vào chậu nước nóng, nước nóng dội lên đầu tôi, da đầu bị nước nóng làm lợt hết ra.



Để tự bảo vệ bản thân, tôi ngôi sụp xuống chân tường, nhận đau không dám khóc thành tiếng, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Trầm đang nhìn tôi chăm chăm, làm tôi cảm thấy rùng mình sợ. "Lết qua đây!”, anh ta ngồi trên giường, dùng đôi mắt hắn học nhìn tôi chăm chăm.

Tôi không dám cãi lời

Chịu đựng cơn đau, tôi cúi đầu và lết qua, trong tầm mắt của mình, khắp sàn lênh làng nước và chiếc chậu rửa chân bị lật, tôi sợ hãi run rẩy, lòng như chết lặng, có cảm giác tên Lục Trầm kia nhất định sẽ ép tôi liếm sạch đồng nước bẩn thỉu kia bằng không hàn sẽ đánh chết tôi.

Nhưng có lẽ tôi ngây thơ quá rồi, thay vì trách tôi, anh ta lại nói: “Quần áo đều ướt hết rồi kìa, cởi ra đi!".

Tôi thực sự không biết sao anh ta lại quan tâm tới tôi đến thế, nhất thời cảm thấy sững sở.

Đối mặt tôi có một vẻ đẹp mê hồn, trước đây vì tự ti nên chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, lúc này tôi tháng thốt ngẩng đầu, đôi mắt trong veo còn ngấn lệ, nhìn anh ta với dáng vẻ đáng thương.

Nhưng anh ta lại giận giữ với tôi, măng tôi là tiểu yêu tinh, mới tỷ tuổi mà đã học được cách dụ dỗ anh tal

Tên thiếu niên 15 tuổi ấy, cảm giác cơ thể hắn không thể chịu nổi nữa, không đợi tôi kịp phản ứng liên "giương nanh múa vuốt" nhào tới tôi như một con sói bị bỏ đói.

Cơ thể gầy gò và yếu ớt của tôi sợ hãi, không thể chống đỡ nổi sức mạnh của anh ta, lập tức bị anh ta ép xuống giường. Lục Trầm xẻ phăng chiếc áo hoa đã sờn, sau đó xẻ nốt chiếc quân bông của tôi.

Ảnh nền mở ảo phản chiếu đường nét cơ thể ghê rợn của anh ta. Trong bóng tối, không biết tại sao tôi lại bị kích thích bởi đôi mắt của anh ta, bắt đầu liều mạng phản kháng lại.

Tiếng gió đêm rít từng đợt đập vào cửa sổ, màn đêm đầy sự gian ác, bao trùm lên cái thế giới bị che giấu của tôi. “Đừng, đừng động vào người ta!".

Tôi bắt đầu gào khóc thảm thiết, không thể kìm nén được nỗi uất ức và sợ hãi, tôi cảm thấy bản thân hoàn toàn suy sụp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Trần: Trở Thành Người Tình Bí Ẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook