Phong Trung Kính Tiết

Chương 50: đồng hành

Lão Trang Mặc Hàn

15/09/2017

Từ sau khi Tô Lăng báo cáo Trần quân tiến công Định Viễn quan, Tổng đốc bị buộc phải thả Lư Đông Ly, các quận hậu phương vẫn chờ công văn thông báo quân tình Định Viễn quan gửi đến, để xác định thế cục là nguy hay an.

Nhưng đợi mãi, Định Viễn quan cư nhiên im ắng không thấy một chút động tĩnh. Trong đầu mọi người càng lúc càng không chắc, cuối cùng Tổng đốc bèn tự mình phát một phong công văn hỏi thăm quân tình đến Định Viễn quan.

Sau khi nhận được công văn, chân mày Lư Đông Ly bất tri bất giác nhíu lại, nên hồi âm thế nào đây?

Nói với hậu phương, chúng ta ở đây đang đánh tối mày tối mặt, vạn phần nguy ngập.

Điều đó tuyệt đối không thể.

Rải tin đồn là sắp đánh giặc thì không có vấn đề gì, không đánh giặc mà nói thành đánh, chuyện kiểu này tuyệt đối không thể nào che giấu lâu dài. Liên quan đến chiến dịch, thương vong, công tội thưởng phạt, đều phải theo quy củ báo lên trên, tiếp tế, tiếp viện, trợ cấp liên quan, cũng phải trình cho Hộ bộ Quân bộ, trừ phi là bốn quận hậu phương cùng y liên hợp, trên dưới đồng tâm bịa đặt bố cục, bằng không lời nói dối kinh thiên này chắc chắn không thể toàn vẹn. Vạn nhất lại kinh động triều đình, rồi điều binh khiển tướng, tăng phái viện binh vân vân, làm to lên chính là tội khi quân có thể chém đầu.

Thế nhưng trực tiếp nói với hậu phương là chẳng có chuyện gì hết, căn bản chỉ là một cuộc diễn tập tác chiến mô phỏng Trần quân công thành, vậy không phải sẽ có cả đống người tức hộc máu, quân nhu vũ khí lần này là tất cả vũ khí của trú quân các quận và phủ khố tạm thời điều động tới. Sau đó, Tổng đốc không thể không dùng số tiền bạc đáng kể, cho trú quân các quận một lần nữa chế tạo vũ khí, khoản tiền này chắc hẳn Cửu vương và Tổng đốc đều sẽ tính sổ lên mình.

Tuy nói làm ra chuyện này thì đã không quan tâm chuyện kết thù nữa, nhưng nếu những người này bất chấp đại cục, giờ này khắc này gây phiền phức, ngáng chân y, làm mấy chuyện có hại cho Định Viễn quan, vạn nhất lại vừa vặn đụng Trần quân thật sự đánh tới…

Lư Đông Ly đưa tay day day ấn đường, thở dài, tiện tay bỏ công văn nọ đến góc bàn. Thôi, cứ tạm giữ công văn này vài hôm rồi nói sau.

“Sao vậy, Đại soái của chúng ta lại vì chuyện gì mà ủ rũ mặt mày rồi.” Khi thanh âm uể oải mọi sự không lưu tâm kia truyền đến, Lư Đông Ly cười khổ ngẩng đầu hỏi, “Kính Tiết, mấy ngày nay, thám tử của chúng ta có từng dò được động tĩnh của Trần quân?”

Phong Kính Tiết nhún vai: “Phía trước Định Viễn quan chính là ngàn dặm sa mạc, rất ít thám tử của chúng ta có thể đi sâu vào sa mạc, hơn nữa cho dù vào rồi, tại nơi bão cát mờ mịt đó, cũng rất khó dò được quân tình. Quân tình mới nhất về Trần quân mà chúng ta nhận được, cũng là một tháng trước, họ điều động quân đội lương thảo ở biên cảnh, rất có vẻ như sắp đánh trận to. Có điều ngay cả quân tình này, cũng là nhờ người Mạc Sa tộc cùng các bộ tộc sa mạc lớn nhỏ thần phục họ mới dò la được. Về sau, Trần quân ở biên cảnh dùng trọng binh cảnh giới, ngay cả các đại bộ tộc sa mạc cũng không cách nào đến gần.”

Lư Đông Ly thở dài một tiếng, đưa công văn nọ qua: “Ngươi xem…”

Phong Kính Tiết nhận lấy, thản nhiên nhìn lướt qua, cười nói: “Nếu là ta, luôn có rất nhiều biện pháp tiện miệng nói bừa có thể ứng phó. Ngươi bận tâm quá nhiều, tự nhiên phải phiền não.”

“Nếu người thiên hạ đều vô pháp vô thiên như ngươi…” Lư Đông Ly cười khổ một tiếng, lắc đầu, không nói tiếp nữa, hiển nhiên cũng chẳng muốn từ đấy mà suy nghĩ nhiều.

Phong Kính Tiết bất giác cười ầm: “Xem ra phiền não lớn nhất của Lư đại soái chúng ta lại là quân đội Trần quốc cư nhiên còn chưa công đến, ha ha?”

Lư Đông Ly mắng: “Ngươi lại nói hươu nói vượn, binh giả vốn là hung khí, cho dù là đùa, cũng không nên nói như vậy. Ta chẳng qua cảm thấy, chúng ta không thể nắm giữ động thái của Trần quân, vô cùng bất an.”

Phong Kính Tiết gật đầu: “Được rồi, ta hiểu, ngày mai ta vừa vặn phải xuất phát đi Mạc Sa tộc, đến lúc đó ta sẽ tự mình dặn dò tộc trưởng của họ, gần đây tráng đinh toàn tộc đều phải tuần phòng trên sa mạc, một khi tra ra động tĩnh Trần quân, sẽ lập tức thông báo cho chúng ta. Lần này, phòng tuyến của họ nếu còn bị Trần quân công phá, chúng ta sẽ không tha thứ cho y nữa.”

Lư Đông Ly hơi ngạc nhiên: “Ngày mai ngươi đi Mạc Sa tộc?”

“Lễ tế thần mỗi năm một lần của Mạc Sa tộc sắp đến rồi. Đây là ngày lễ long trọng nhất của bộ tộc họ, ngày trước mỗi năm vào lúc này đều sẽ phái người đến Định Viễn quan, mời tướng quân thượng quốc đến chỗ họ làm khách, cùng tộc dân họ tạ thần ân. Trước kia các đời Đại soái đều khinh thường những man dân họ, luôn tùy tiện sai một tướng quân đi ứng phó cho xong. Chẳng qua từ sau khi ta tới Định Viễn quan, phần việc này trên cơ bản đều là một mình ta làm. Hôm nay trưởng lão Mạc Sa tộc phái tới mời khách đã vào quan, ta đến chính là vì bẩm báo việc này với ngươi.” Phong Kính Tiết thản nhiên giải thích.

Lư Đông Ly gật đầu, với uy vọng hiện giờ của Phong Kính Tiết tại Mạc Sa tộc, để y đi Mạc Sa tộc chính là lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng y lại chợt động lòng, đột nhiên nói: “Ta và ngươi cùng đi thì sao?”

Phong Kính Tiết ngẩn ra: “Ngươi cũng đi?”

“Đúng vậy, Mạc Sa tộc là tấm chắn bên ngoài Định Viễn quan chúng ta, chuyện thám thính địch tình trong sa mạc cũng luôn dựa vào họ. Mắt thấy chiến sự sém lông mày, ta thân là chủ soái Định Viễn quan, tự mình đi gặp tộc trưởng của họ một lần, hiểu biết một chút về thực lực của họ, xem thử chiến sĩ và phòng tuyến của họ, trong lòng mới có thể nắm chắc. Hơn nữa, ta tin với thân phận của ta, nếu có thể lấy tâm thân thiện đối đãi, họ cũng sẽ hồi báo chúng ta trung thành và nhiệt huyết.”

Phong Kính Tiết gật đầu: “Trước kia chưa từng có vị chủ soái nào đích thân đến nơi Mạc Sa tộc cư trú, nếu ngươi đi thật, quả là nể mặt vô cùng, bảo đảm khiến họ từ trên xuống dưới cảm động đến hồ đồ. Chỉ là, ngươi thân là chủ soái, rời khỏi Định Viễn quan…”

Lư Đông Ly cười nói: “Chính bởi vì ta là chủ soái, mới nên đi.”

Phong Kính Tiết biết y xưa nay làm việc nghiêm túc, thân tại soái vị, việc Mạc Sa tộc này cần phải tự làm, hơn nữa nếu y đi thật, chính trị thân thiện, hiệu quả cũng nhất định cực lớn, cho nên chỉ suy nghĩ một chút, liền tỏ vẻ đồng ý.

Quả nhiên, trưởng lão Mạc Sa tộc đến mời khách vừa nghe chuyến này chẳng những mời được Phong tướng quân, ngay cả Lư nguyên soái cũng chịu đích thân đi cảm tạ thần ân với tộc nhân họ, cùng dự thịnh điển, cảm động đến mức đương trường quỳ xuống hôn góc áo bào của Lư Đông Ly.

Mà những tướng quân khác nghe tin tuy kinh ngạc nhưng cũng chưa hề ngăn cản.

Lư Đông Ly sau khi giao việc trong quan lại cho chư tướng, liền cùng Phong Kính Tiết dẫn theo ba trăm *** kỵ, xuất quan với trưởng lão Mạc Sa tộc.

Lần này không phải dạ tập toàn quân phi ngựa hết tốc lực như lần trước, mọi người đi không nhanh không chậm, dần dần tiến vào sâu trong sa mạc.

Lúc đầu mọi người đều *** thần phấn chấn, nhưng đi trong sa mạc đến sáng ngày thứ ba, ngay cả các chiến sĩ *** nhuệ của Định Viễn quan này, cũng đều dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.

Thời gian dài hành trình đơn điệu lặp lại, thời gian dài người trên ngựa hiếm được nghỉ ngơi, dưới ánh dương hừng hực vô tình, phóng tầm mắt nhìn đi, giữa thiên địa chỉ có cát vàng mờ mịt, vô cùng vô tận, đích xác khiến từ tâm linh đến thân thể người ta đều cảm thấy mỏi mệt vô cùng.

Cả đội ngũ ngoại trừ Phong Kính Tiết võ công tuyệt đỉnh như không việc gì thì chỉ có đoàn người tộc trưởng Mạc Sa tộc đã hoàn toàn thích ứng với sa mạc *** thần phấn chấn như trước.

Từ sau khi biết Lư Đông Ly đồng hành, trạng thái phấn khích của họ vẫn giữ nguyên đến giờ. Trưởng lão cao tuổi luôn cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Lư Đông Ly, không ngừng tỏ vẻ sùng kính cảm kích với y, không ngừng nói, tộc trưởng và các tộc dân sẽ vì y đến mà vui mừng xiết bao, không ngừng cam đoan mọi người sẽ dùng lễ tiết cao nhất đón tiếp Lư Đông Ly.

Lư Đông Ly tuy vẫn cố gắng bảo trì nụ cười thân thiết, kiên nhẫn lắng nghe, lễ phép trả lời, nhưng về sau, ngay cả sự nhẫn nại của y cũng gần như bị vị lão nhân kích động quá mức này mài sạch.

Giờ khắc này, phóng tầm mắt nhìn các chiến sĩ mỏi mệt ở bốn phía, thật sự rất khó tưởng tượng, vị lão nhân bên cạnh này có thể có *** thần hơn những chàng trai cường tráng kia.

Phong Kính Tiết đối với tra tấn *** thần Lư Đông Ly gặp phải, hai ngày qua vẫn đều lãnh nhãn bàng quan, không hề có ý ra tay cứu giúp, lúc này thấy vẻ cố nén thống khổ, nỗ lực mỉm cười của Lư Đông Ly, trong lòng thú vị gấp bội.

Nhìn Lư Đông Ly không biết do thân thể nóng hay là trong lòng nóng, người vẫn ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán cũng rơi như mưa, y lại đoán thầm trong bụng. Đây rốt cuộc là bị đại thái dương phơi khô, hay là bị trưởng lão vĩ đại của Mạc Sa tộc bức cho?

Trong lòng tuy buồn cười, tay vẫn rất từ bi đưa qua một túi nước, cười nói: “Đại soái mệt rồi sao?”

Lư Đông Ly tiếp nhận túi nước, ngửa đầu uống một hớp lớn, cảm thấy một luồng mát rượi kia, dần dần làm trơn lục phủ ngũ tạng đã bị phiền đến bốc khói, y mới có thể thở một hơi, ngoái đầu nhìn Phong Kính Tiết khí định thần nhàn, dưới đại thái dương gay gắt thế này mà vẫn như không việc gì, trong lòng không thể không hâm mộ, không bội phục.

Là vị cổ nhân nào nói tâm tĩnh tự nhiên mát? Sự thật chứng minh, hoàn toàn là nói hươu nói vượn.



Lư Đông Ly thở dài nặng nề, không phải vì cá nhân y tu dưỡng còn chưa đủ đó chứ.

“Kính Tiết, ngươi không nóng à?”

Phong Kính Tiết liếc nhìn y: “Ngươi không biết võ công luyện đến hóa cảnh là có thể nóng lạnh không xâm sao?”

Nghe ngữ khí đó, cứ như thể đây là thường thức một cộng một bằng hai, Lư Đông Ly vậy mà không biết, quả thật tội không thể dung thứ.

Lư Đông Ly cười khổ một tiếng: “Ta cũng từng luyện công…”

Phong Kính Tiết giận dữ nhìn y, mỉa mai: “Ngươi mới luyện vài ngày, đã trông chờ có thể lên trời xuống đất? So với ta, ta phi, ngươi biết ta từ lúc mấy tuổi đã bắt đầu luyện công, ngươi biết ta đã nếm bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội? Ngươi biết ta đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và *** lực? Ngươi dám so với ta…”

Y quắc mắt nói: “Biết đủ đi, nếu không phải ta giúp ngươi nền móng nội công, cho ngươi thân cường thể kiện thì lúc này, ngươi đã sớm nằm sấp kêu thảm, không thể động đậy, còn hy vọng tiếp tục đi đường như bây giờ?”

Họ xưa nay tùy tiện đã quen, lúc này đi theo họ lại đều là cận vệ thân binh, chẳng ai thấy có gì không đúng, trái lại vị trưởng lão Mạc Sa tộc kia sợ đến trợn mắt há mồm, đây đây đây, đây là thái độ bộ tướng nói chuyện với Nguyên soái nên có sao?

Nếu bọn họ có ai dám nói với tộc trưởng như vậy, sớm bị lôi đi cho sói ăn thịt rồi.

Bởi vì kinh hãi quá mức, đại trưởng lão cư nhiên hơn nửa ngày liền không tìm Lư Đông Ly nói chuyện nữa.

Lư Đông Ly có thể thanh thanh tĩnh tĩnh đi một lúc, cuối cùng hơi tò mò mà hỏi khẽ Phong Kính Tiết: “Võ công của ngươi rốt cuộc cao bao nhiêu?”

“Bao nhiêu?” Phong Kính Tiết nhíu mày ngẫm nghĩ, “Với ngươi nhất thời cũng không thể nói rõ, dù sao tính trong toàn bộ cao thủ thiên hạ các quốc, triều đình dân gian, ta tuyệt đối không thể xếp thứ mười trở xuống là được rồi.”

“Mới mười người đầu à.” Lư Đông Ly thở dài ra vẻ thất vọng, “Cứ với bộ dáng tự cao tự đại bình thường kia của ngươi, ta vẫn tưởng ngươi phải là thiên hạ đệ nhất cao thủ chứ.”

Phong Kính Tiết trừng y một cái, thầm nghĩ, nếu không tính cả đám bạn học đó, ta đương nhiên chính là thiên hạ đệ nhất. Đáng tiếc, thiên hạ đệ nhất hiện tại, trên lý thuyết hẳn phải là cái tên A Hán ngủ ngày có thể ngủ ra tuyệt thế thần công kia, đương nhiên tiền đề là nếu bản thân y nguyện ý chịu khó một chút, luyện thêm mấy chiêu để phối hợp với nội lực thiên hạ vô song đó.

Lúc y đang buồn bực, những binh sĩ khác nghe Nguyên soái châm chọc Phong tướng quân như vậy đều cười ồ lên.

Trong tiếng cười của mọi người, Phong Kính Tiết lạnh lùng nhướng mày, trong lòng bắt đầu tính toán, đánh chủ soái là tội danh gì.

Lư Đông Ly lại phớt lờ vẻ mặt khó coi của y, chẳng qua ánh mắt nhìn quét các quân sĩ, thấy mọi người cười vui như vậy, *** thần vốn có chút mỏi mệt cũng hơi phấn chấn, thoáng yên tâm.

Y lúc này mới nhẹ giọng nói với Phong Kính Tiết: “Sức chiến đấu, dũng khí và lực ứng biến của quân đội chúng ta hẳn là đều đã rất mạnh, nhưng đối với sa mạc, mọi người lại thủy chung không thích ứng. Phía trước Định Viễn quan chính là sa mạc, chúng ta không thể luôn nghĩ chuyện đánh thủ thành chiến, lúc cần thiết cũng phải đưa quân đội ra ngoài quan, đối trận cùng quân địch, cũng phải trong sa mạc rộng lớn này, cùng quân địch công phòng truy đuổi…”

Phong Kính Tiết nhàn nhạt nói: “Được rồi được rồi, chờ lần này sau khi trở về, chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện năng lực thực chiến của họ trên sa mạc.”

Trong lòng y vốn đang vì Lư Đông Ly trêu chọc y cho mọi người vui vẻ mà buồn bực, chẳng ngờ Lư Đông Ly lập tức như không việc gì tìm đến nói công sự. Trong lòng mặc dù cười khổ một tiếng, nhưng cũng biết Lư Đông Ly đúng. Không chỉ là vì bồi dưỡng sức thích ứng của quân đội với sa mạc, cũng là vì bản thân họ tương lai có thể tự do tác chiến trên sa mạc, giữa sa mạc rộng lớn, thong dong phái thám mã, mà không cần lúc nào cũng dựa vào Mạc Sa tộc, không cần ngay cả quân tình cũng chỉ có thể dựa vào Mạc Sa tộc truyền đến, một khi quân tình Mạc Sa tộc không đáng tin, thế hậu quả…

Trong lòng thoáng sợ hãi, không nghĩ tiếp nữa.

Lư Đông Ly thấy vẻ mặt y khác thường bèn hỏi: “Sao vậy?”

Phong Kính Tiết cười cười: “Không có gì, chẳng qua hơi lo lắng, chúng ta đều không có ở Định Viễn quan, vạn nhất quân đội Trần quốc có hành động gì…”

Y ngập ngừng không nói tiếp, trưởng lão Mạc Sa tộc kia lại phản đối: “Phong tướng quân lo lắng nhiều rồi, có tộc ta bố phòng trong sa mạc, người Trần quốc sao có thể vòng qua chúng ta mà tiến công Định Viễn quan?”

Phong Kính Tiết mỉm cười: “Nói cũng…” Thoại âm đột nhiên ngừng lại, y thình lình đề cương, con ngựa bên dưới bị đau, hí dài một tiếng rồi ngừng bước.

Cũng không biết lần này đề cương, y rốt cuộc dùng bao nhiêu sức lực, đội ngũ đi trước nghe tiếng ngựa hí cực kỳ thê lương, cùng nhau dừng lại, người người chú mục nhìn y.

Lại thấy trên khuôn mặt tuấn lãng của Phong Kính Tiết là vẻ ngưng trọng, hai mắt trông phương xa, trong ánh mắt lại có vẻ khẩn trương khác thường.

Lư Đông Ly trong lòng giật mình, nói nhỏ: “Kính Tiết.”

Phong Kính Tiết không đáp, võ công của y cao đương thời ít có, tai mắt linh mẫn càng gấp mấy lần người thường, báo động trong lòng lúc này, càng khiến từ thân đến tâm đều khẩn trương.

Lư Đông Ly thấy y không đáp, trong lòng càng kinh, hơi đề cao thanh âm, lại gọi: “Kính Tiết.”

Phong Kính Tiết phút chốc một chưởng vỗ lưng ngựa, ở trên ngựa bạt thân mà lên, y đã dùng hết toàn lực, đem tất cả nội kình, khinh công của bản thân, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, bằng không bạt lên, lại cao đến mấy trượng.

Dù là những cao thủ trên giang hồ lấy khinh công nổi danh thiên hạ, trông thấy cũng nhất định phải thành tâm phán phục, càng khỏi nói đến đám binh lính trước mắt, người người kinh hô, ánh mắt đám người Mạc Sa tộc nhìn y, trên cơ bản chẳng khác mấy so với nhìn thần tiên.

Chỉ có Lư Đông Ly không kinh, không động, cũng không ra tiếng, chỉ dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Phong Kính Tiết vừa từ giữa không trung hạ xuống lưng ngựa.

Phong Kính Tiết ngay cả thở cũng không kịp, vội vã nói: “Trần quân không vòng qua Mạc Sa tộc đến công kích Định Viễn quan, bởi vì chúng đã trực tiếp công kích đến chúng ta.”

“Không thể nào.” Tộc nhân Mạc Sa có mặt đồng thời buột miệng kêu lên.

Trưởng lão tái mặt, lớn tiếng hô: “Việc này là không thể, không thể có quân đội đi qua phòng tuyến và tuần tra của chúng ta, chúng ta lại không biết chút nào, tuyệt không có khả năng này…”

Phong Kính Tiết nhàn nhạt nói: “Ta đã chính mắt thấy.”

Lời vừa nói ra, đại đa số mọi người ở đây sắc mặt đã tái nhợt như giấy.

Đoàn người họ thêm trưởng lão tùy tùng của Mạc Sa tộc, cũng không quá ba trăm năm mươi người, lại còn đi suốt ba ngày, người kiệt sức ngựa hết hơi, dị thường mỏi mệt. Dưới tình huống như vậy mà chiến, trên cơ bản chẳng có một chút khả năng thắng lợi.



Lư Đông Ly trầm giọng hỏi: “Bao nhiêu người?”

“Theo ta thấy, chắc có chừng năm ngàn, hơn nữa đang lấy tốc độ kỵ binh nhanh nhất tiếp cận chúng ta.” Phong Kính Tiết nói nhanh.

Năm ngàn danh quân đội Trần quốc, im hơi lặng tiếng xuất hiện phía trước họ hành quân, hơn nữa vừa vặn xuất hiện đúng lúc họ binh lực bạc nhược dị thường, căn bản không chuẩn bị đánh trận, chuyện này…

Lần này, ánh mắt mọi người, rất tự nhiên nhìn về phía người Mạc Sa tộc.

Đám sĩ binh trầm mặc cách ra một khoảng với họ, giơ vũ khí lên.

Phong Kính Tiết đến lúc này vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Bọn chúng hẳn là sớm biết chúng ta chuyến này, cho nên ở đây chặn đánh, bất quá, khả năng chúng vốn định bắt một vị tướng quân, hiện tại…” Y lại vẫn có tâm tình mà cười cười với Lư Đông Ly, “Có vị Nguyên soái đâm vào lòng bàn tay chúng.”

Tuy là thuyết minh và phỏng đoán, nhưng lời nói lại nhanh đến kinh người, song còn chưa nói xong, trưởng lão Mạc Sa tộc đã kêu lên: “Không phải chúng ta. Chuyện không liên quan đến chúng ta, chúng ta không làm gì cả, chúng ta…” Lão nhân này kinh hoảng không biết làm sao chứng minh sự trong sạch của mình, chứng minh sự trong sạch của toàn tộc, ánh mắt nhìn Phong Kính Tiết, cơ hồ hơi hoài nghi. Họ không tra ra một chút động tĩnh, Phong tướng quân làm sao biết đại quân Trần quốc đến, y thật không nhìn lầm chứ?

Chẳng qua, trong lòng Mạc Sa tộc nhân, Phong Kính Tiết uy vọng rất cao, cho nên trưởng lão mới không dám đem hoài nghi trong lòng hỏi ra.

Đến cả những binh lính khác, vẻ mặt cũng hơi do dự. Cùng với nói là họ không tin Phong Kính Tiết, không bằng nói là tâm lý hy vọng may mắn kia không chịu tiếp nhận sự thật như vậy, mà tình nguyện hoài nghi.

Chỉ có Lư Đông Ly không hề nghi ngờ, lời Phong Kính Tiết nói có kinh người hơn, khó tin hơn, không hợp lý hơn, y cũng chưa bao giờ hoài nghi nửa phần.

Ánh mắt y ngưng trọng quét qua mấy trăm người trước mắt, mới phóng tầm mắt trông bốn phía, cho dù y chưa từng đánh giặc, cũng biết trận giao phong này chiến tất thất bại thảm hại.

Nếu là trong núi rừng hoặc thành trấn, nhân số ít, còn có thể nhờ ưu thế địa hình, khéo léo tác chiến, nếu không được thì ẩn thân, hoặc thoát đi vẫn rất thuận tiện. Nhưng nơi này là sa mạc mù mịt, mênh mông vô bờ, toàn là cát vàng. Mọi bẫy rập, tập kích, bố phục đều không thể sử dụng, cho dù là chạy trốn, bốn phía hoang mạc vô hạn, không một nơi để có thể ẩn thân, cả người bại lộ trong phạm vi tầm mắt phía sau, một khi bị họ đuổi đến trong phạm vi tầm bắn thì chỉ có thể làm bia sống.

Trong lòng đang lạnh băng, bên tai nghe Phong Kính Tiết nhàn nhạt hỏi: “Đông Ly, có nguyện ý chết cùng một chỗ với ta không?”

Lư Đông Ly chấn động, quay đầu nhìn lại, đã thấy Phong Kính Tiết giục ngựa kề sát bên y, hai bên cùng nghe rõ hơi thở của nhau, khuôn mặt thoáng có ý cười nhàn nhạt, cơ hồ đã chiếm cứ cả tầm mắt y.

Trong lòng kinh ngạc một trận, thẫn thờ một trận, cũng hàm chứa chút bi thương, y bất giác nhìn cố định Phong Kính Tiết, ngơ ngẩn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta nguyện ý.”

Phong Kính Tiết cũng gật đầu, bỗng nhiên thở dài: “Nhưng tiếc quá…”

Còn chưa dứt lời, Lư Đông Ly bỗng thấy trên đầu chợt trầm chợt đau, bên tai thấp thoáng nghe thấy Phong Kính Tiết nói vẻ không chút để ý: “Ta không nguyện ý.” Ý nghĩ cuối cùng phút chốc hiện lên trong óc là, tên khốn này, mỗi lần đều dùng chiêu này.

Phong Kính Tiết đỡ lấy thân thể Lư Đông Ly từ trên ngựa mềm nhũn rơi xuống, quát một tiếng: “Đại Bảo.”

Vương Đại Bảo giục ngựa đến gần: “Tướng quân.”

“Ngươi và Tiểu Đao, dẫn theo hai mươi người, hộ tống Đại soái trở về, dọc đường toàn lực giục ngựa, không được ngừng lại, không được quay đầu, nếu Đại soái có bất trắc, các ngươi tự mình chặt đầu phục mệnh.”

Phong Kính Tiết phân phó nhanh chóng, mà Vương Đại Bảo cũng lập tức cúi đầu lĩnh mệnh, vô luận hắn có hiểu được thế cục hiện tại không, lúc tuân mệnh tuyệt không mảy may chần chừ.

Phong Kính Tiết bình thường tuy cũng thường đùa giỡn với cấp dưới, nhưng lời nói ra lúc này, chính là quân lệnh thời chiến, không thể chiết khấu mảy may, cũng không cho người một chút thời gian để do dự nghi vấn.

Phong Kính Tiết lại nói với trưởng lão Mạc Sa tộc: “Ông phái một nửa số người, theo bọn họ cùng ra roi thúc ngựa trở về, tương lai chiến tranh nổ ra, hành quân trên sa mạc, có lẽ chúng ta sẽ phải dựa vào các người dẫn đường chỉ lối.”

Trưởng lão tái mặt run giọng nói: “Tướng quân.”

Phong Kính Tiết lại cười: “Lâm địch vốn phải đồng tâm hiệp lực, há có thể tự sinh nghi kỵ, có lẽ Trần quân đã dùng quỷ kế gì đó, tránh khỏi sự tuần tra của các người. Triệu quốc chúng ta và Mạc Sa tộc vốn là huynh đệ chí thân, sao có thể bán đứng làm hại lẫn nhau. Người Trần nếu muốn mượn kế này ly gián chúng ta, vậy thì chúng thật sự tính sai rồi.”

Tuy là nhàn nhạt một câu, lại khiến Mạc Sa tộc nhân vốn tưởng rằng đã bị nghi ngờ, tất phải bị giết cảm động tột cùng.

Trưởng lão lập tức chọn ra một nửa số người giỏi giang, theo Vương Đại Bảo và Tiểu Đao hộ tống Lư Đông Ly khoái mã chạy về Định Viễn quan, bản thân thì không chút do dự ở lại, lớn tiếng nói: “Phong tướng quân, ta và các người cùng thề chết kháng địch, ngăn chặn quân địch cho Lư nguyên soái.”

“Không, trưởng lão, đợi lát nữa khi chúng ta thu hút sự chú ý của Trần quân, người của các ông phải theo phương hướng còn lại tận lực thoát đi, đem quân tình trọng yếu này báo cho tộc trưởng các ông, đại quân Trần quốc đến, sợ rằng chúng không chỉ muốn đối phó Định Viễn quan, cũng sẽ không tha cho Mạc Sa tộc các ông, sự tình liên quan sinh tử tồn vong của các người, tuyệt không thể hành động theo cảm tính.”

Trưởng lão không ngờ nguy cấp đến mức này rồi mà Phong Kính Tiết vẫn còn bận tâm an nguy của Mạc Sa tộc, rất đỗi động dung, thất thanh nói: “Phong tướng quân…” Nhất thời chẳng biết nên nói gì mới được.

Phong Kính Tiết chỉ cười cười nhàn nhạt, khoát tay, không nói tiếng nào, chỉ nhìn đoàn người Vương Đại Bảo và Tiểu Đao khoái mã phi nhanh, nháy mắt đã đi xa.

Dặn dò an bài thế này, phản ứng của mọi người, tuy rằng rối rắm, nhưng thời gian lại quá ngắn. Từ lúc y phát giác báo động bay vọt lên nhìn ra xa đến hiện tại, kỳ thật cũng chỉ là thời gian đối thoại vài câu rất nhanh, đã an bài thỏa đáng việc lâm trận.

Phong Kính Tiết dẫn theo đều là thân binh *** kỵ của y, năm đó đã từng cùng y đánh trận ác liệt, dưới sự huấn luyện của Phong Kính Tiết đều dũng mãnh dám chiến. Lúc này tuy phần lớn sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề hoảng loạn, hoặc bạt trường đao, hoặc cài tên nhọn, mỗi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho tử chiến.

Phong Kính Tiết trông phía trước, trong lòng thầm tính thời gian Trần quân xuất hiện trong tầm mắt mọi người, âm thầm nghĩ lại, an bài như vậy hẳn là không có gì không ổn.

Chung quy không thể trận đầu tiên đã để chủ soái nhà mình chết trận hoặc bị bắt, lâm trận khẩn cấp, không rảnh nói đạo lý lớn, quan hệ lợi hại, trực tiếp dùng bạo lực giải quyết là nhanh nhất. Cho dù muốn so đo tội phạm thượng, cũng cần y yên lành sống qua một trận, mới có thể nói quân pháp với y chứ.

Chỉ là, trên sa mạc đào vong, bởi vì khó có thể ẩn thân, cho nên đặc biệt khó khăn. Họ đi đường nhiều ngày, người ngựa cùng mệt, mà Trần quân là quân *** nhuệ, lại còn có chuẩn bị từ trước, hẳn là có không ít ngựa để thay, dưới tình huống như vậy, nếu y không dẫn người ở đây thu hút lực chú ý của Trần quân, đoàn người Lư Đông Ly sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp.

Phong Kính Tiết thở dài, thời khắc nguy nan dũng cảm đứng ra, vì bảo hộ chủ soái mà hy sinh oanh liệt, kiểu chết này thật sự không thích hợp với y.

Về phần Mạc Sa tộc nhân, nếu thật sự là họ bán đứng, lúc này trở mặt giết một trưởng lão, hai mươi mấy tùy tùng, căn bản vô bổ, nếu không phải họ, như vậy lúc này cho họ sự tín nhiệm và quan tâm, nhất định có thể được cả bộ tộc họ hết lòng hồi báo.

Tâm tư mới chuyển qua loa hai ba vòng, phương xa, giữa cát vàng nối liền trời đất đã có vô số chiến mã lao đến như điện, đã có vô số lưỡi đao lạnh lẽo, ánh nắng gắt đầy trời cũng lạnh buốt túc sát.

Phong Kính Tiết ánh mắt sáng ngời, trông phía trước, quát to: “Các huynh đệ, theo ta…”

Y kéo cương ngựa, ngựa liền xông ra như tên bắn, y ở trên ngựa hô to: “Chạy đi…” Dẫn mọi người, theo phương hướng càng lúc càng xa Định Viễn quan mà chạy vào lạc hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Trung Kính Tiết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook