Chương 77: Ngu trung
Lão Trang Mặc Hàn
15/09/2017
“Tướng quân, sau khi Trần quân rút đi, liền có hai vạn năm ngàn *** binh vào trú Định Viễn quan.”
Vẻ mặt Phong Kính Tiết thoạt nhìn hoàn toàn không có biến hóa, trong lòng lại không khỏi cười lạnh một tiếng, hóa ra kẻ tới lại không chỉ là sứ thần truyền chỉ, hoàng cung trung quý, còn có *** binh như thế, người phía sau nọ suy nghĩ quả nhiên chu đáo, cho dù Phong Kính Tiết y không muốn làm trung lương nghe lệnh mà chết kia, cũng không thể do y được.
“Thống binh chính là Mông Thiên Thành Mông tướng quân, tùy quân còn có Binh bộ Thượng thư Hạ Trác, đại tổng quản Hà Minh trong cung.”
Phong Kính Tiết như có suy tư gật đầu, rất tốt, Hà Minh là tổng quản nội cung, đại biểu là ý chí của Hoàng đế, Hạ Trác là môn sinh thân quý của Cửu vương, đại biểu là lập trường của Cửu vương, mà Mông Thiên Thành kia, ngoài mặt chưa từng dựa vào thế lực lớn nào, chỉ là…
Chỉ là người này cũng là danh tướng trong Đại Triệu quốc đều biết, có thể tại Triệu quốc trọng văn khinh võ, bằng quân công trèo lên vị trí phó soái, chỉ bằng điểm này đã khiến người bội phục. Huống chi y nhiều lần tiêu diệt hải tặc, lại từng liên tục ba lần có quân công bình định dân chúng phản loạn, tuyệt đối không giả được, nói đến vẫn là một nhân vật thủy chiến lục chiến đều cực xuất sắc.
Tướng lĩnh như vậy, Thụy vương chỉ sợ sẽ tuyệt không bỏ qua nhỉ…
“Họ đến đây, tuy tự xưng có ý chỉ, lại không tuyên đọc, trước chỉ nói là dẫn binh đến trợ giúp kháng địch, do Mông Thiên Thành tướng quân hiệp trợ Nguyên soái. Sau đó lại hỏi chiến sự như thế nào, Nguyên soái tất nhiên là không thể giấu giếm, liền đem quân tình bẩm báo…”
Phong Kính Tiết đến lúc này mới khe khẽ thở dài một tiếng, đường sống duy nhất của y, đến đây đã bị cắt đứt. Bằng không lúc này nghe tin tức, chỉ cần kiếm một thi thể giả làm cho máu thịt lẫn lộn, không nhìn rõ mặt, nói là khi giao chiến cùng người Trần trọng thương mà chết, thiết nghĩ cho dù người ngoài trong lòng nghi ngờ, cũng chẳng có chứng cứ gì để truy cứu.
Tiếc là hiện tại người ta biết Phong Kính Tiết y ngay cả miếng da giấy cũng không bị xước, chiêu này tuyệt đối không dùng được.
“Tuy nói Trần quân đã lui, nhưng trong lòng mọi người đều có nghi hoặc, không dám an tâm như vậy, cho nên trong triều đến viện binh, mọi người còn thật sự cao hứng một hồi, thế nhưng không nghĩ tới, không nghĩ tới…” Vương Đại Bảo nghiến răng ken két, “Không nghĩ tới, quân tình vừa hỏi xong, bọn họ liền đổi sắc mặt, lão thái giám kia cầm thánh chỉ, nói nói… Nói tướng quân ngài tham ô quân lương, tội này đáng chết, phụng thánh mệnh, muốn muốn… Muốn Đại soái đích thân giám trảm, để chấn chỉnh quân quy.”
Nói đến đây, gần như không thành tiếng, ba ngàn binh mã đều im ắng, những dũng sĩ nhiệt huyết này, thậm chí ngay cả tiếng hò hét phẫn nộ cũng đã không thể phát ra.
Họ vì nước huyết chiến trên cát vàng mù mịt, mà trong thành trì họ liều mình bảo vệ, chờ đợi họ, là chiếu thư giết hại đại tướng.
“Trong quân tướng sĩ không ai không kêu oan, chư vị tướng quân phẫn nộ biện hộ cho tướng quân. Nhưng những kẻ trung quý nghênh ngang đó, hở chút là lấy thánh chỉ ra áp chế, chỉ trích các tướng quân có tâm không đúng, mà Binh bộ Thượng thư càng đại phát quan uy, đập bàn, động chút là đòi dùng quân pháp, trừng phạt người gây rối. Bọn họ một kẻ có thánh chỉ làm danh phận đại nghĩa, một kẻ lại là thượng ty trên đầu các tướng quân cao nhất, đàn áp cũng thế, làm nhục cũng thế, mọi người đều chỉ có thể chịu đựng. Trái lại Mông tướng quân kia tính tình rất tốt, chỉ nói là phụng chỉ đến đây tiếp viện, không biết có mật chỉ thế này, rất đỗi kinh ngạc, tuy rằng đại sự không thể không nghe lão thái giám và lão già chết tiệt kia, nhưng trên việc nhỏ vẫn nơi nơi bảo vệ chúng tôi, mấy lần cương lên đều là y khuyên giải, mới tránh cho mấy vị tướng quân bị thiệt.”
“Mông tướng quân à…” Phong Kính Tiết thờ ơ nghĩ, Thụy vương điện hạ sao lại chịu để đại tướng tâm phúc tay nắm trọng binh của mình làm kẻ ác, làm việc ác, lấy danh ác kia chứ. Trong miệng lại chỉ nhàn nhạt hỏi: “Lư soái nói thế nào?”
Vương Đại Bảo lại ngập ngừng một chút mới nói: “Từ sau khi họ tuyên chỉ, Lư soái không hề biện hộ một câu, mấy vị tướng quân nóng lòng sinh giận, bị Lư soái nghiêm giọng quát ngừng, chỉ có đến khi lão già Thượng thư kia muốn dùng tội danh phạm thượng hành quân pháp đánh người, Lư soái mới đứng ra ngăn cản, nói quân pháp cần do chủ soái thực thi, há có thể trong quân ra hai lệnh, lại thêm Mông tướng quân kia hòa giải, mới xem như tạm thời ngăn trở hai lão già nọ tác oai tác quái.”
Phong Kính Tiết mỉm cười vỗ vai hắn: “Ngươi chính là sợ ta oán giận Lư soái vô nghĩa?” Cũng không chờ hắn trả lời, lại cười trông chúng quân sĩ, “Các ngươi phải chăng cũng cảm thấy Lư soái không đủ bằng hữu?”
Cũng chẳng cần bất kỳ ai trả lời, y tự cười dài một tiếng: “Biện hộ lại có tác dụng gì? Thánh chỉ kia cho người giải ta về kinh thẩm tra sao? Là đến kiện cáo đấu võ mồm với chúng ta sao? Thánh chỉ kia tuyên bố chính là phán quyết, biện hộ nhiều hơn cũng thừa lời. Người tới quan chức lớn hơn, thân phận tôn quý hơn, cũng chẳng qua là sứ giả truyền lời, họ căn bản không có bất cứ năng lực làm chủ nào, chỉ có thể theo thánh chỉ hành sự. Lời ngươi nói có lý hơn nữa, chứng cứ lấy ra chính xác hơn nữa cũng vô dụng, họ không phải đến làm rõ sự thật, họ chỉ đến chấp hành tử hình.”
Nói đến tử kiếp sém lông mày này, trên mặt y vẫn bình yên hàm chứa nụ cười: “Biết rõ vô dụng, Lư soái cần gì phải phí lời nữa, ngược lại phải đàn áp mọi người, để tránh gây sự tình không thể vãn hồi, các tướng quân bị thiệt vô ích.”
Vương Đại Bảo là thủ lĩnh thân binh của Lư Đông Ly, có quan hệ cực kỳ thân cận với Lư Đông Ly, nghe Phong Kính Tiết nói như vậy, vội vàng tiếp lời: “Phải phải phải, Lư soái tuy chưa từng biện hộ trước mặt mọi người, nhưng lén lệnh cho tôi xuất thành truyền tin, đây cũng là mạo muội can hệ tày trời muốn bảo vệ tướng quân. Tướng quân ngài mau mau đào tẩu đi, Lư soái lúc bảo tôi xuất thành đã nói rất nghiêm túc, ngài mà về, ngài ấy nhất định không cứu được ngài, ngài nhất thiết đừng…”
Phong Kính Tiết cười gật đầu: “Ta hiểu, nếu ta trở về y cũng sẽ tuyệt không ra tay cứu ta, chỉ là…”
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng quát to phẫn nộ: “Tại sao…” cắt ngang lời y.
Tiểu Đao đỏ bừng mặt, ***g ngực phập phồng kịch liệt, giận dữ quát: “Tại sao, tại sao, tại sao…”
Hỏi liền ba tiếng, mắt đã đỏ lừ.
Ba tiếng hỏi ngừng, trên mặt toàn quân đều hiện rõ vẻ phẫn hận, quân sĩ rối loạn, mắt thấy sẽ có người vung tay phụ họa.
Phong Kính Tiết lại cười dài một tiếng, giữa mi mắt đều là vẻ cao ngạo ẩn ẩn: “Tại sao cái gì, chưa bao giờ trêu người đố kỵ là những kẻ tầm thường, tướng quân của các ngươi, bản lĩnh như thế, xuất sắc như thế, tất nhiên không tránh khỏi sẽ có tiểu nhân hãm hại.” Y mỉm cười nhìn mọi người, “Coi trong kịch, trong truyền thuyết, có đại anh hùng đại trung thần nào không bị oan khuất?”
Mọi người đều thấy như bản thân phải chịu, nghĩa phẫn tràn lòng, nào ngờ bản thân y lại là thái độ như trò đùa, cười thong dong như vậy, lại áp chế cả một phiến túc sát phẫn hận này.
Tiểu Đao thoáng ngẩn ra, mới nói: “Tướng quân, chúng ta trở về phân bua cho rõ, có Nguyên soái ở đó, chung quy không thể cho họ sát hại trung lương như thế. Hơn nữa, Định Viễn quân chúng ta cũng không thể để họ hại Nguyên soái.” Lời này mặc dù vẫn thoáng có căm giận, sát khí lúc đầu rốt cuộc vẫn bị Phong Kính Tiết tiêu đi rất nhiều.
Phong Kính Tiết cười nói: “Về thì tất nhiên là phải về, nhưng phân trần thì không cần phí thời gian, Nguyên soái sẽ không cứu ta, cũng tuyệt không cho các ngươi cậy lợi can qua kháng chỉ.”
Tiểu Đao lại sửng sốt: “Tại sao, Nguyên soái sao lại…”
Vương Đại Bảo cũng vội vàng nói: “Tướng quân, Nguyên soái nói như vậy, chỉ là sợ tướng quân không chịu đào tẩu thôi, nào có cái lý không cứu tướng quân.”
Phong Kính Tiết cười ha ha: “Đại Bảo, ngươi theo Nguyên soái lâu như vậy, lại vẫn chưa nhìn rõ? Y là người mọi sự lấy quốc gia làm trọng. Nếu vì cứu ta mà vứt bỏ tính mạng, y cũng sẽ không do dự, nhưng muốn bỏ Định Viễn quan, bỏ quân đội *** nhuệ nhất Đại Triệu quốc ta, bỏ sự yên ổn và vững chắc của quốc gia, đừng nói là chém đầu ta, cho dù trước mặt y lăng trì ta, y cũng chỉ có thể ngồi yên không cứu.”
Lời này nói đến, quyết không mảy may giận dỗi, đúng là hết sức đương nhiên, mọi người nghe thế không ai không trợn mắt há mồm, hoàn toàn không hiểu ý này.
Ánh mắt Phong Kính Tiết nhìn quét mọi người, thầm than trong lòng, y có uy vọng cực cao trong lòng binh lính, việc này nếu không tận lực phân trần cho rõ, chỉ sợ tương lai toàn quân khó tránh khỏi có lòng oán giận Lư Đông Ly, như thế vừa tổn hại danh của Lư Đông Ly, với an bài tương lai của mình cũng có hại vô ích.
“Các ngươi đều cảm thấy Lư soái và ta tư giao cực tốt, ta có nạn, nhất định phải cứu, nhưng các ngươi cũng đừng quên, thánh chỉ đại biểu là quân vương là quốc gia. Bất kể ngươi có bao nhiêu oan uổng, bao nhiêu không cam, trái chỉ chính là tội danh tru di tam tộc. Nếu y bảo vệ ta, chính là kháng chỉ, chính là lấy tư tình mà hại công nghĩa…”
Mắt thấy chúng sĩ binh xôn xao một trận, Phong Kính Tiết lại cười, đưa tay lên không ra hiệu, bảo mọi người im lặng: “Ta biết các ngươi cảm thấy đây không phải là công nghĩa, nhưng trên quốc gia pháp luật mà nói, thánh chỉ của Hoàng đế chính là mệnh lệnh tối cao, công nghĩa tối cao. Ngươi có thể không cam, ngươi có thể kêu oan, ngươi có thể sau đó yêu cầu sửa án, nhưng vào lúc ấy, ngươi không thể làm trái. Mọi người có thể cảm thấy không hợp lý, ta cũng cảm thấy không hợp lý, nhưng rất đáng tiếc, theo như trước mắt mà nói, thiên hạ các nước đều coi đây là thiết luật, tự cổ chí kim, quy củ này chưa bao giờ sửa đổi.”
Nói đến đây, y lại cười to: “Các ngươi bình thường không phải thích nói lời kịch, kể đàn từ sao? Ta hỏi chúng ta, những trung thần trong kịch đó, khi bị oan khuất hãm hại, có người nào từng kháng chỉ? Nhà này mãn môn bị giết, nhà kia tộc tru mấy trăm nhân khẩu, lại có người nào không phải sau đó lại cầu sửa án, mà là ngay lúc ấy rút kiếm chống lại?”
Mọi người nào chịu phục, không biết là ai hô một câu: “Đó là ngu trung.”
Mọi người cùng ồ lên tiếp lời: “Phải phải phải, đó là ngu trung, tướng quân nhất thiết chớ học.”
Phong Kính Tiết cười thầm trong lòng, thật hiếm thấy, đám quê mùa thô kệch này, cư nhiên cũng biết lấy ngu trung ra làm luận điểm. Bất quá trên mặt lại hờ hững hàm tiếu, y lại quét mắt, vẻ yên định trầm tĩnh thần kỳ trong mắt kia, khoảnh khắc bình định hết thảy rối loạn trong quân.
“Còn nhớ bình thường khi ta tán gẫu với các ngươi, từng kể lịch sử chôn vùi của những quốc gia xa xôi đó không?”
Phong Kính Tiết ngày thường thích chung chạ với thuộc hạ, chẳng những dạy họ võ công, có khi còn dạy họ biết chữ, nhàn rỗi thì tụ lại nói chuyện xưa chuyện nay, nhàn nhã lấy mấy chuyện có thật trong lịch sử mà kể như tiểu thuyết, đem chuyện về những anh hùng lương tướng khiến nhiệt huyết sôi trào từng chân chính xuất hiện trong sách sử kia, nhất nhất kể cho các chiến sĩ trong quân, đem những đại nghĩa lẫm liệt vì nước vì dân ấy, dùng phương thức thông tục dễ hiểu nhất khắc vào lòng mỗi người.
Y vốn ngôn ngữ đơn giản, lúc kể chuyện, quả thật còn phấn khích hơn những nghệ nhân kể chuyện trong tửu lâu thư quán, ngày thường trong quân luôn xem việc theo Phong tướng quân nói chuyện phiếm, nghe Phong tướng quân kể chuyện, là phương thức hưu nhàn thú vị nhất. Ba ngàn kỵ binh này đều là tướng sĩ dưới trướng y, người nào chưa từng nghe y kể vài câu chuyện, lúc này liền cùng đáp vâng “Đương nhiên còn nhớ.”
“Lý Mục anh hùng cái thế, vừa lập quân công cứu nước, tay nắm binh quyền cả nước, cũng bất quá là bị quốc quân một đạo ý chỉ, liền giải binh mà chết. Mông Điềm chẳng những có quân đội thiện chiến nhất Tần quốc, bên cạnh còn có một vị Thái tử có thể dùng để phù lập, hiệu triệu thiên hạ, lại chỉ có thể mặc mấy sứ giả con con cầm ý chỉ độc chết Thái tử, giải trừ binh quyền chờ chết. Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh trong quân đội của mình, bị thái giám trực tiếp hạ chỉ giết chết, Nhạc Phi bị từ trong quân Nhạc gia triệu về xử tử, Viên Sùng Hoán sau khi bị bắt, còn phải viết thư, không cho thuộc hạ của mình khởi binh nhiễu kinh…”
Ngữ khí của Phong Kính Tiết chợt thoáng than thở: “Các ngươi cho là, những anh hùng tiếp chỉ nhận chết này, đưa ra lựa chọn như thế thật sự chỉ vì ngu trung sao?”
Vẻ mặt Phong Kính Tiết thoạt nhìn hoàn toàn không có biến hóa, trong lòng lại không khỏi cười lạnh một tiếng, hóa ra kẻ tới lại không chỉ là sứ thần truyền chỉ, hoàng cung trung quý, còn có *** binh như thế, người phía sau nọ suy nghĩ quả nhiên chu đáo, cho dù Phong Kính Tiết y không muốn làm trung lương nghe lệnh mà chết kia, cũng không thể do y được.
“Thống binh chính là Mông Thiên Thành Mông tướng quân, tùy quân còn có Binh bộ Thượng thư Hạ Trác, đại tổng quản Hà Minh trong cung.”
Phong Kính Tiết như có suy tư gật đầu, rất tốt, Hà Minh là tổng quản nội cung, đại biểu là ý chí của Hoàng đế, Hạ Trác là môn sinh thân quý của Cửu vương, đại biểu là lập trường của Cửu vương, mà Mông Thiên Thành kia, ngoài mặt chưa từng dựa vào thế lực lớn nào, chỉ là…
Chỉ là người này cũng là danh tướng trong Đại Triệu quốc đều biết, có thể tại Triệu quốc trọng văn khinh võ, bằng quân công trèo lên vị trí phó soái, chỉ bằng điểm này đã khiến người bội phục. Huống chi y nhiều lần tiêu diệt hải tặc, lại từng liên tục ba lần có quân công bình định dân chúng phản loạn, tuyệt đối không giả được, nói đến vẫn là một nhân vật thủy chiến lục chiến đều cực xuất sắc.
Tướng lĩnh như vậy, Thụy vương chỉ sợ sẽ tuyệt không bỏ qua nhỉ…
“Họ đến đây, tuy tự xưng có ý chỉ, lại không tuyên đọc, trước chỉ nói là dẫn binh đến trợ giúp kháng địch, do Mông Thiên Thành tướng quân hiệp trợ Nguyên soái. Sau đó lại hỏi chiến sự như thế nào, Nguyên soái tất nhiên là không thể giấu giếm, liền đem quân tình bẩm báo…”
Phong Kính Tiết đến lúc này mới khe khẽ thở dài một tiếng, đường sống duy nhất của y, đến đây đã bị cắt đứt. Bằng không lúc này nghe tin tức, chỉ cần kiếm một thi thể giả làm cho máu thịt lẫn lộn, không nhìn rõ mặt, nói là khi giao chiến cùng người Trần trọng thương mà chết, thiết nghĩ cho dù người ngoài trong lòng nghi ngờ, cũng chẳng có chứng cứ gì để truy cứu.
Tiếc là hiện tại người ta biết Phong Kính Tiết y ngay cả miếng da giấy cũng không bị xước, chiêu này tuyệt đối không dùng được.
“Tuy nói Trần quân đã lui, nhưng trong lòng mọi người đều có nghi hoặc, không dám an tâm như vậy, cho nên trong triều đến viện binh, mọi người còn thật sự cao hứng một hồi, thế nhưng không nghĩ tới, không nghĩ tới…” Vương Đại Bảo nghiến răng ken két, “Không nghĩ tới, quân tình vừa hỏi xong, bọn họ liền đổi sắc mặt, lão thái giám kia cầm thánh chỉ, nói nói… Nói tướng quân ngài tham ô quân lương, tội này đáng chết, phụng thánh mệnh, muốn muốn… Muốn Đại soái đích thân giám trảm, để chấn chỉnh quân quy.”
Nói đến đây, gần như không thành tiếng, ba ngàn binh mã đều im ắng, những dũng sĩ nhiệt huyết này, thậm chí ngay cả tiếng hò hét phẫn nộ cũng đã không thể phát ra.
Họ vì nước huyết chiến trên cát vàng mù mịt, mà trong thành trì họ liều mình bảo vệ, chờ đợi họ, là chiếu thư giết hại đại tướng.
“Trong quân tướng sĩ không ai không kêu oan, chư vị tướng quân phẫn nộ biện hộ cho tướng quân. Nhưng những kẻ trung quý nghênh ngang đó, hở chút là lấy thánh chỉ ra áp chế, chỉ trích các tướng quân có tâm không đúng, mà Binh bộ Thượng thư càng đại phát quan uy, đập bàn, động chút là đòi dùng quân pháp, trừng phạt người gây rối. Bọn họ một kẻ có thánh chỉ làm danh phận đại nghĩa, một kẻ lại là thượng ty trên đầu các tướng quân cao nhất, đàn áp cũng thế, làm nhục cũng thế, mọi người đều chỉ có thể chịu đựng. Trái lại Mông tướng quân kia tính tình rất tốt, chỉ nói là phụng chỉ đến đây tiếp viện, không biết có mật chỉ thế này, rất đỗi kinh ngạc, tuy rằng đại sự không thể không nghe lão thái giám và lão già chết tiệt kia, nhưng trên việc nhỏ vẫn nơi nơi bảo vệ chúng tôi, mấy lần cương lên đều là y khuyên giải, mới tránh cho mấy vị tướng quân bị thiệt.”
“Mông tướng quân à…” Phong Kính Tiết thờ ơ nghĩ, Thụy vương điện hạ sao lại chịu để đại tướng tâm phúc tay nắm trọng binh của mình làm kẻ ác, làm việc ác, lấy danh ác kia chứ. Trong miệng lại chỉ nhàn nhạt hỏi: “Lư soái nói thế nào?”
Vương Đại Bảo lại ngập ngừng một chút mới nói: “Từ sau khi họ tuyên chỉ, Lư soái không hề biện hộ một câu, mấy vị tướng quân nóng lòng sinh giận, bị Lư soái nghiêm giọng quát ngừng, chỉ có đến khi lão già Thượng thư kia muốn dùng tội danh phạm thượng hành quân pháp đánh người, Lư soái mới đứng ra ngăn cản, nói quân pháp cần do chủ soái thực thi, há có thể trong quân ra hai lệnh, lại thêm Mông tướng quân kia hòa giải, mới xem như tạm thời ngăn trở hai lão già nọ tác oai tác quái.”
Phong Kính Tiết mỉm cười vỗ vai hắn: “Ngươi chính là sợ ta oán giận Lư soái vô nghĩa?” Cũng không chờ hắn trả lời, lại cười trông chúng quân sĩ, “Các ngươi phải chăng cũng cảm thấy Lư soái không đủ bằng hữu?”
Cũng chẳng cần bất kỳ ai trả lời, y tự cười dài một tiếng: “Biện hộ lại có tác dụng gì? Thánh chỉ kia cho người giải ta về kinh thẩm tra sao? Là đến kiện cáo đấu võ mồm với chúng ta sao? Thánh chỉ kia tuyên bố chính là phán quyết, biện hộ nhiều hơn cũng thừa lời. Người tới quan chức lớn hơn, thân phận tôn quý hơn, cũng chẳng qua là sứ giả truyền lời, họ căn bản không có bất cứ năng lực làm chủ nào, chỉ có thể theo thánh chỉ hành sự. Lời ngươi nói có lý hơn nữa, chứng cứ lấy ra chính xác hơn nữa cũng vô dụng, họ không phải đến làm rõ sự thật, họ chỉ đến chấp hành tử hình.”
Nói đến tử kiếp sém lông mày này, trên mặt y vẫn bình yên hàm chứa nụ cười: “Biết rõ vô dụng, Lư soái cần gì phải phí lời nữa, ngược lại phải đàn áp mọi người, để tránh gây sự tình không thể vãn hồi, các tướng quân bị thiệt vô ích.”
Vương Đại Bảo là thủ lĩnh thân binh của Lư Đông Ly, có quan hệ cực kỳ thân cận với Lư Đông Ly, nghe Phong Kính Tiết nói như vậy, vội vàng tiếp lời: “Phải phải phải, Lư soái tuy chưa từng biện hộ trước mặt mọi người, nhưng lén lệnh cho tôi xuất thành truyền tin, đây cũng là mạo muội can hệ tày trời muốn bảo vệ tướng quân. Tướng quân ngài mau mau đào tẩu đi, Lư soái lúc bảo tôi xuất thành đã nói rất nghiêm túc, ngài mà về, ngài ấy nhất định không cứu được ngài, ngài nhất thiết đừng…”
Phong Kính Tiết cười gật đầu: “Ta hiểu, nếu ta trở về y cũng sẽ tuyệt không ra tay cứu ta, chỉ là…”
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng quát to phẫn nộ: “Tại sao…” cắt ngang lời y.
Tiểu Đao đỏ bừng mặt, ***g ngực phập phồng kịch liệt, giận dữ quát: “Tại sao, tại sao, tại sao…”
Hỏi liền ba tiếng, mắt đã đỏ lừ.
Ba tiếng hỏi ngừng, trên mặt toàn quân đều hiện rõ vẻ phẫn hận, quân sĩ rối loạn, mắt thấy sẽ có người vung tay phụ họa.
Phong Kính Tiết lại cười dài một tiếng, giữa mi mắt đều là vẻ cao ngạo ẩn ẩn: “Tại sao cái gì, chưa bao giờ trêu người đố kỵ là những kẻ tầm thường, tướng quân của các ngươi, bản lĩnh như thế, xuất sắc như thế, tất nhiên không tránh khỏi sẽ có tiểu nhân hãm hại.” Y mỉm cười nhìn mọi người, “Coi trong kịch, trong truyền thuyết, có đại anh hùng đại trung thần nào không bị oan khuất?”
Mọi người đều thấy như bản thân phải chịu, nghĩa phẫn tràn lòng, nào ngờ bản thân y lại là thái độ như trò đùa, cười thong dong như vậy, lại áp chế cả một phiến túc sát phẫn hận này.
Tiểu Đao thoáng ngẩn ra, mới nói: “Tướng quân, chúng ta trở về phân bua cho rõ, có Nguyên soái ở đó, chung quy không thể cho họ sát hại trung lương như thế. Hơn nữa, Định Viễn quân chúng ta cũng không thể để họ hại Nguyên soái.” Lời này mặc dù vẫn thoáng có căm giận, sát khí lúc đầu rốt cuộc vẫn bị Phong Kính Tiết tiêu đi rất nhiều.
Phong Kính Tiết cười nói: “Về thì tất nhiên là phải về, nhưng phân trần thì không cần phí thời gian, Nguyên soái sẽ không cứu ta, cũng tuyệt không cho các ngươi cậy lợi can qua kháng chỉ.”
Tiểu Đao lại sửng sốt: “Tại sao, Nguyên soái sao lại…”
Vương Đại Bảo cũng vội vàng nói: “Tướng quân, Nguyên soái nói như vậy, chỉ là sợ tướng quân không chịu đào tẩu thôi, nào có cái lý không cứu tướng quân.”
Phong Kính Tiết cười ha ha: “Đại Bảo, ngươi theo Nguyên soái lâu như vậy, lại vẫn chưa nhìn rõ? Y là người mọi sự lấy quốc gia làm trọng. Nếu vì cứu ta mà vứt bỏ tính mạng, y cũng sẽ không do dự, nhưng muốn bỏ Định Viễn quan, bỏ quân đội *** nhuệ nhất Đại Triệu quốc ta, bỏ sự yên ổn và vững chắc của quốc gia, đừng nói là chém đầu ta, cho dù trước mặt y lăng trì ta, y cũng chỉ có thể ngồi yên không cứu.”
Lời này nói đến, quyết không mảy may giận dỗi, đúng là hết sức đương nhiên, mọi người nghe thế không ai không trợn mắt há mồm, hoàn toàn không hiểu ý này.
Ánh mắt Phong Kính Tiết nhìn quét mọi người, thầm than trong lòng, y có uy vọng cực cao trong lòng binh lính, việc này nếu không tận lực phân trần cho rõ, chỉ sợ tương lai toàn quân khó tránh khỏi có lòng oán giận Lư Đông Ly, như thế vừa tổn hại danh của Lư Đông Ly, với an bài tương lai của mình cũng có hại vô ích.
“Các ngươi đều cảm thấy Lư soái và ta tư giao cực tốt, ta có nạn, nhất định phải cứu, nhưng các ngươi cũng đừng quên, thánh chỉ đại biểu là quân vương là quốc gia. Bất kể ngươi có bao nhiêu oan uổng, bao nhiêu không cam, trái chỉ chính là tội danh tru di tam tộc. Nếu y bảo vệ ta, chính là kháng chỉ, chính là lấy tư tình mà hại công nghĩa…”
Mắt thấy chúng sĩ binh xôn xao một trận, Phong Kính Tiết lại cười, đưa tay lên không ra hiệu, bảo mọi người im lặng: “Ta biết các ngươi cảm thấy đây không phải là công nghĩa, nhưng trên quốc gia pháp luật mà nói, thánh chỉ của Hoàng đế chính là mệnh lệnh tối cao, công nghĩa tối cao. Ngươi có thể không cam, ngươi có thể kêu oan, ngươi có thể sau đó yêu cầu sửa án, nhưng vào lúc ấy, ngươi không thể làm trái. Mọi người có thể cảm thấy không hợp lý, ta cũng cảm thấy không hợp lý, nhưng rất đáng tiếc, theo như trước mắt mà nói, thiên hạ các nước đều coi đây là thiết luật, tự cổ chí kim, quy củ này chưa bao giờ sửa đổi.”
Nói đến đây, y lại cười to: “Các ngươi bình thường không phải thích nói lời kịch, kể đàn từ sao? Ta hỏi chúng ta, những trung thần trong kịch đó, khi bị oan khuất hãm hại, có người nào từng kháng chỉ? Nhà này mãn môn bị giết, nhà kia tộc tru mấy trăm nhân khẩu, lại có người nào không phải sau đó lại cầu sửa án, mà là ngay lúc ấy rút kiếm chống lại?”
Mọi người nào chịu phục, không biết là ai hô một câu: “Đó là ngu trung.”
Mọi người cùng ồ lên tiếp lời: “Phải phải phải, đó là ngu trung, tướng quân nhất thiết chớ học.”
Phong Kính Tiết cười thầm trong lòng, thật hiếm thấy, đám quê mùa thô kệch này, cư nhiên cũng biết lấy ngu trung ra làm luận điểm. Bất quá trên mặt lại hờ hững hàm tiếu, y lại quét mắt, vẻ yên định trầm tĩnh thần kỳ trong mắt kia, khoảnh khắc bình định hết thảy rối loạn trong quân.
“Còn nhớ bình thường khi ta tán gẫu với các ngươi, từng kể lịch sử chôn vùi của những quốc gia xa xôi đó không?”
Phong Kính Tiết ngày thường thích chung chạ với thuộc hạ, chẳng những dạy họ võ công, có khi còn dạy họ biết chữ, nhàn rỗi thì tụ lại nói chuyện xưa chuyện nay, nhàn nhã lấy mấy chuyện có thật trong lịch sử mà kể như tiểu thuyết, đem chuyện về những anh hùng lương tướng khiến nhiệt huyết sôi trào từng chân chính xuất hiện trong sách sử kia, nhất nhất kể cho các chiến sĩ trong quân, đem những đại nghĩa lẫm liệt vì nước vì dân ấy, dùng phương thức thông tục dễ hiểu nhất khắc vào lòng mỗi người.
Y vốn ngôn ngữ đơn giản, lúc kể chuyện, quả thật còn phấn khích hơn những nghệ nhân kể chuyện trong tửu lâu thư quán, ngày thường trong quân luôn xem việc theo Phong tướng quân nói chuyện phiếm, nghe Phong tướng quân kể chuyện, là phương thức hưu nhàn thú vị nhất. Ba ngàn kỵ binh này đều là tướng sĩ dưới trướng y, người nào chưa từng nghe y kể vài câu chuyện, lúc này liền cùng đáp vâng “Đương nhiên còn nhớ.”
“Lý Mục anh hùng cái thế, vừa lập quân công cứu nước, tay nắm binh quyền cả nước, cũng bất quá là bị quốc quân một đạo ý chỉ, liền giải binh mà chết. Mông Điềm chẳng những có quân đội thiện chiến nhất Tần quốc, bên cạnh còn có một vị Thái tử có thể dùng để phù lập, hiệu triệu thiên hạ, lại chỉ có thể mặc mấy sứ giả con con cầm ý chỉ độc chết Thái tử, giải trừ binh quyền chờ chết. Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh trong quân đội của mình, bị thái giám trực tiếp hạ chỉ giết chết, Nhạc Phi bị từ trong quân Nhạc gia triệu về xử tử, Viên Sùng Hoán sau khi bị bắt, còn phải viết thư, không cho thuộc hạ của mình khởi binh nhiễu kinh…”
Ngữ khí của Phong Kính Tiết chợt thoáng than thở: “Các ngươi cho là, những anh hùng tiếp chỉ nhận chết này, đưa ra lựa chọn như thế thật sự chỉ vì ngu trung sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.