Chương 43: Quân pháp
Lão Trang Mặc Hàn
15/09/2017
Phong Kính Tiết đến lúc này mới thong thả gọi một tiếng: “Tô đại nhân, việc của ngài hiện tại đã xong, vậy cho mạt tướng nói chuyện của ta đi chứ.”
Tô Lăng xoay người lên ngựa, sốt ruột nói: “Ngươi có việc gì, liên quan gì tới ta?”
Phong Kính Tiết một phen kéo cương ngựa của hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Không khéo lắm, vừa vặn có liên quan lớn với Tô đại nhân ngài đó.” Y chợt nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đại soái trước lúc đi đã giao hết công việc trên dưới Định Viễn quan cho ta. Tô đại nhân, ngài ngày đó dung túng thuộc hạ, gieo rắc lời đồn khắp Định Viễn quan, hủy hoại danh dự của Đại soái, đã là trọng tội, hiện giờ ngài ở trước mặt tướng sĩ trong quan ta, tùy tiện nhục mạ chủ soái quân ta, hơn nữa nói bậy bạ, vu khống Lư soái phạm quốc pháp, vô cớ loạn lòng quân ta, tội lớn như thế ta há có thể tha thứ.”
Tô Lăng giận dữ: “Ta nói toàn là lời thật.”
“Ta phi, Lư đại soái là mệnh quan triều đình, trọng thần quốc gia, há có thể làm ra hành động đạo tặc này, lời này nói ra đến trẻ nít ba tuổi cũng không thể tin, ngươi còn dám ở đây nói xằng nói bậy.”
Tô Lăng vẫn muốn tranh cãi: “Ta nói vốn chính là…”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Phong Kính Tiết một phen lôi xuống ngựa, ném xuống đất quát: “Đè xuống cho ta, đánh hắn bốn mươi quân côn, xem hắn còn dám nói bậy bạ nữa không.”
Tô Lăng nằm sấp dưới đất, người ngợm toàn bụi đất đã rất kinh hãi: “Ta không phải người trong quân của ngươi, ngươi không có quyền đánh ta.”
“Chính vì ngươi không phải là người trong quân, ta mới đánh ngươi có bốn mươi côn thôi. Đây đã là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào?” Phong Kính Tiết quát: “Các ngươi còn ngây ra làm gì?”
Binh lính trái phải đa phần kinh ngạc, một tướng lĩnh khẽ nói: “Phong tướng quân, việc này có ổn không? Hắn dù sao cũng là nội huynh của Lư đại soái.”
Phong Kính Tiết cười gằn: “Cho nên hắn cứ thế tùy ý nhục mạ Lư soái, chúng ta thân là tướng lĩnh, để người ta tu nhục chủ soái trước mặt như thế, chẳng lẽ còn phải không nói tiếng nào để tỏ khiêm cung khách khí?”
Mọi người thấy Phong Kính Tiết tâm ý đã định, tự nhiên không tiện ngăn cản, dù sao Lư Đông Ly ngày đó lúc rời khỏi đã giao quyền quyết định cho y.
Hơn nữa mọi người cũng cảm thấy có thể thông cảm cho tâm tình của Phong Kính Tiết muốn chỉnh ác Tô Lăng. Bất cứ nam nhân nào nghe được lời đồn liên quan đến loại chuyện đó, cũng không thể bỏ qua cho đầu sỏ gieo rắc lời đồn kia.
Đám sĩ binh lúc này cũng đã hiểu được, lập tức xông đến mấy người, kéo Tô Lăng dậy lôi đến bên cạnh.
Tô Lăng đến lúc này chợt hiểu ra, nhịn không được kêu lớn: “Phong Kính Tiết, ngươi cũng giống Lư Đông Ly, đều là kẻ điên, ngươi làm xằng làm bậy như vậy, ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi sẽ phải trả giá…”
Đáng tiếc hắn kêu đến khản cả tiếng, nhưng chẳng một ai có hứng thú để ý hắn, hai binh lính cầm quân côn đến đè hắn ngã xuống, xoay tròn cánh tay ra sức đánh.
Lúc đầu Tô Lăng còn có thể lớn tiếng chửi bới: “Phong Kính Tiết, ta biết ngươi vì sao muốn hại ta, lão thỏ ngươi không biết xấu hổ, ta biết, ngươi sớm đã ham muốn Lư Đông Ly. Bao nhiêu năm trước, ngươi đã ra sức nịnh bợ hắn, thân cận hắn, vì lấy lòng muội tử của ta, thứ tốt gì ngươi cũng đưa ra. Ta khuyên ngươi đừng vọng tưởng nữa, muội muội ta mới là chính thất phu nhân của Lư Đông Ly, nào có chỗ cho ngươi đứng, một ngày nào đó, một ngày nào đó…”
Tiếng hắn chửi bới càng lúc càng hoang đường, nội dung càng lúc càng quỷ dị, những tướng sĩ có mặt nghe mà người người chấn động kinh ngạc, trong nhất thời cho dù muốn giả như bỗng nhiên bị điếc chẳng nghe thấy gì hết cũng không thể, sắc mặt mỗi người tức khắc đều trở nên cực cổ quái.
Phong Kính Tiết nghe cũng không biết nên khóc hay cười. Ôi trời ơi, họ Tô này, sao có thể ngu đến thế này. Bất kể là phỉ báng cũng vậy, hiểu lầm cũng vậy, lời này sao có thể kêu ầm giữa đám đông.
Cứ cho là hắn hận Phong Kính Tiết ta, có thể xem như tức giận Lư Đông Ly, chẳng lẽ không suy nghĩ một chút cho muội muội mình, hắn trước mặt bao người như vậy, kêu la những lời hoang đường như thế, không ngẫm lại về sau muội muội hắn làm sao làm người.
Y lại không biết, Tô Lăng vốn là đứa con không nên thân nhất của Tô gia, chẳng những không đọc thi thư, còn thích chơi trò hoang đường, cưỡi ngựa chương đài, những chuyện ái ân ấy đúng là không từ việc xấu nào, bản thân cũng từng kết giao với mấy nam tử tướng mạo cực đẹp, thú vui nam phong đương nhiên sớm đã thử hết.
Lư Đông Ly là người hiền hậu, nói đến chuyện cũ chỉ nhàn nhạt hai câu không thích đọc sách, ham chơi bời rồi thôi, không hề nói cặn kẽ những việc này.
Loại người như Tô Lăng, thấy Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết cùng đi cùng đứng cùng ở cùng ngủ, lại thấy hai người này một nho nhã một anh vũ, ngoại mạo đều là thượng thượng phẩm, hắn tự nhiên liền nghĩ đến chỗ *** tà kia, càng nghĩ càng cho là mình đoán trúng phóc. Hắn trước kia cũng là kẻ thường phong lưu hoang đường, mồm miệng tự nhiên không biết nên có gì cố kỵ, chẳng những tùy tiện nói với thủ hạ những suy đoán hoàn toàn đơn phương của mình, lúc này thẹn quá hóa giận, cực tức cực hận, lời khó nghe gì cũng nói ra hết.
Lời này vừa nói, chẳng những mọi người ở đây đều ngây ra, cả sĩ binh dụng hình cũng bị dọa sợ, tay bỗng tăng lực, ra sức mà đánh, Tô Lăng nhanh chóng chửi không ra tiếng, tiếng chửi bới ban đầu đã biến thành kêu thảm, sau đó thì biến thành xin tha.
“Phong tướng quân, ta biết sai rồi.”
“Phong tướng quân, ta không dám nữa.”
“Phong tướng quân, ngươi tha cho ta đi.”
“Phong tướng quân, ngàn không nhìn, vạn không nhìn, ngươi hãy nể ta với Lư đại nhân vốn là chí thân…”
Mọi người ở đây nghe vậy trong lòng đều rất là bội phục, rất hiếm gặp người da mặt có thể dày đến vậy, vừa chửi những lời khó nghe như vậy, nháy mắt đã có thể cầu xin khẩn khoản như thế.
Hay cho câu nể ta với Lư đại nhân vốn là chí thân.
Vừa nãy khi vị chí thân này chửi muội phu nhà mình, ngữ khí kia, đối đáp kia, thật sự khiến người ta hoài nghi rằng giữa họ phải chăng có thù giết cha, hận đoạt vợ.
Phong Kính Tiết chỉ mặt không biểu cảm mà nghe, ánh mắt lạnh giá nhìn quét tất cả sai dịch tùy tùng, nhìn đám gia hỏa liên quan mặt như màu đất, run cầm cập này, dùng thanh âm cực thấp, chỉ đủ cho người bên cạnh có thể nghe thấy mà nói nhẹ nhàng: “Tiểu Đao, ngươi qua bên đó coi, phải đánh cho hắn sống không bằng chết, nhưng đừng thật sự đánh chết, đánh tàn phế cũng không được.”
Tiểu Đao đáp một tiếng rồi lặng lẽ đi qua.
Côn trong quân lại chẳng phải tầm thường, thân thể hơi yếu một chút, mấy chục côn đánh mất một mạng cũng không coi là chuyện gì ngạc nhiên. Tên này có đáng đánh hơn nữa, chung quy vẫn phải nể mặt Lư Đông Ly, thật đánh anh vợ y chết hoặc tàn phế, về sau y ở trước mặt lão bà sẽ không dễ làm người.
Dụng hình chẳng mấy chốc đã xong, Tô Lăng sớm bất tỉnh nhân sự, thương cũng bị thương đủ nặng, tạm thời xem ra không cách nào lên đường ngay.
Phong Kính Tiết nhàn nhạt phân phó, an bài chỗ ở cho Tô Lăng và các sai dịch tùy tùng khác, vẫn theo lễ nghi khách quý mà chiêu đãi, lại bảo binh lính chuyển hết vật tư về kho quân nhu, chờ sau khi tạo sổ kiểm kê lại phát đến tay binh lính.
Sau khi đã xử lý hết những việc này, y trở về soái phủ, triệu tập chúng tướng, mọi người họp trong chính sảnh, gọi Vương Đại Bảo và mấy thủ lĩnh thân vệ đầu lĩnh tới, hỏi kỹ chuyện Lư Đông Ly một lần nữa.
Trên cơ bản nội dung trả lời của đám Vương Đại Bảo cũng không sai khác lắm với Tô Lăng nói.
Bất đồng chính là, Tô Lăng chỉ luôn miệng mắng Lư Đông Ly nổi điên, mà Vương Đại Bảo lại bi phẫn trần thuật, bọn quan viên ấy xa hoa kiêu dật thế nào, lại ngang tàng vô lễ thế nào, với sự cầu xin, thành khẩn nói chuyện, lý lẽ tranh luận của Lư đại soái, lại không thèm để ý thế nào. Những người ở biên quan dùng tính mạng bảo vệ quốc gia bọn họ, bị xem thường, bị xa lánh, bị lạnh nhạt như thế nào.
Phân tích từ trong khẩu khí của hắn, Lư Đông Ly đừng nói chỉ cưỡng ép Tổng đốc, cho dù y cầm dao làm thịt Tổng đốc cũng là hợp lý hợp tình.
Đáng tiếc là, các tướng lĩnh liên can sau khi nghe xong những lời này, lại chỉ đầu to như đấu.
“Đại soái lần này hành động, cố nhiên là vì toàn quân tướng sĩ chúng ta, nhưng việc này thật sự đã quá ầm ĩ, triều đình tuyệt không thể dung.”
“Đúng vậy, hiện tại đồ tuy đã tới tay, nhưng Đại soái lại vẫn hãm trong đó, chúng ta chung quy không thể dẫn binh đánh ngược lại quốc gia mình cứu Đại soái về chứ.”
“Cho dù có thể cứu Đại soái trở về, triều đình ngày sau truy cứu, chẳng biết sẽ thế nào đây?”
Mọi người nhất thời đều mù tịt vô kế, lòng người hoang mang.
Phong Kính Tiết lại cười sang sảng: “Chư vị, lúc Đại soái rời đi, ta rất có lòng tin với y, ta tin y nhất định có thể giành lại vũ khí quân đội chúng ta thiếu nhất tới tay cho chúng ta, hiện tại y đã làm được.”
Ánh mắt y đảo qua mọi người, trong mắt lướt qua ánh sáng khác thường, mọi người cảm thấy cho dù chỉ được y nhìn một cái, đã có một cỗ tin tưởng tự nhiên dâng lên: “Mà y, giao Định Viễn quan cho chúng ta, yên tâm đi xa, chính bởi vì y cũng tín nhiệm chúng ta như vậy. Y có gan làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy, cũng là bởi vì y tin tưởng bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều nhất định có biện pháp, đưa y một lần nữa trở lại trong quân, cho nên…” Y đứng dậy nhoẻn miệng cười: “Trời sập xuống ta cũng phải đưa y về.”
Tô Lăng xoay người lên ngựa, sốt ruột nói: “Ngươi có việc gì, liên quan gì tới ta?”
Phong Kính Tiết một phen kéo cương ngựa của hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Không khéo lắm, vừa vặn có liên quan lớn với Tô đại nhân ngài đó.” Y chợt nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Đại soái trước lúc đi đã giao hết công việc trên dưới Định Viễn quan cho ta. Tô đại nhân, ngài ngày đó dung túng thuộc hạ, gieo rắc lời đồn khắp Định Viễn quan, hủy hoại danh dự của Đại soái, đã là trọng tội, hiện giờ ngài ở trước mặt tướng sĩ trong quan ta, tùy tiện nhục mạ chủ soái quân ta, hơn nữa nói bậy bạ, vu khống Lư soái phạm quốc pháp, vô cớ loạn lòng quân ta, tội lớn như thế ta há có thể tha thứ.”
Tô Lăng giận dữ: “Ta nói toàn là lời thật.”
“Ta phi, Lư đại soái là mệnh quan triều đình, trọng thần quốc gia, há có thể làm ra hành động đạo tặc này, lời này nói ra đến trẻ nít ba tuổi cũng không thể tin, ngươi còn dám ở đây nói xằng nói bậy.”
Tô Lăng vẫn muốn tranh cãi: “Ta nói vốn chính là…”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Phong Kính Tiết một phen lôi xuống ngựa, ném xuống đất quát: “Đè xuống cho ta, đánh hắn bốn mươi quân côn, xem hắn còn dám nói bậy bạ nữa không.”
Tô Lăng nằm sấp dưới đất, người ngợm toàn bụi đất đã rất kinh hãi: “Ta không phải người trong quân của ngươi, ngươi không có quyền đánh ta.”
“Chính vì ngươi không phải là người trong quân, ta mới đánh ngươi có bốn mươi côn thôi. Đây đã là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào?” Phong Kính Tiết quát: “Các ngươi còn ngây ra làm gì?”
Binh lính trái phải đa phần kinh ngạc, một tướng lĩnh khẽ nói: “Phong tướng quân, việc này có ổn không? Hắn dù sao cũng là nội huynh của Lư đại soái.”
Phong Kính Tiết cười gằn: “Cho nên hắn cứ thế tùy ý nhục mạ Lư soái, chúng ta thân là tướng lĩnh, để người ta tu nhục chủ soái trước mặt như thế, chẳng lẽ còn phải không nói tiếng nào để tỏ khiêm cung khách khí?”
Mọi người thấy Phong Kính Tiết tâm ý đã định, tự nhiên không tiện ngăn cản, dù sao Lư Đông Ly ngày đó lúc rời khỏi đã giao quyền quyết định cho y.
Hơn nữa mọi người cũng cảm thấy có thể thông cảm cho tâm tình của Phong Kính Tiết muốn chỉnh ác Tô Lăng. Bất cứ nam nhân nào nghe được lời đồn liên quan đến loại chuyện đó, cũng không thể bỏ qua cho đầu sỏ gieo rắc lời đồn kia.
Đám sĩ binh lúc này cũng đã hiểu được, lập tức xông đến mấy người, kéo Tô Lăng dậy lôi đến bên cạnh.
Tô Lăng đến lúc này chợt hiểu ra, nhịn không được kêu lớn: “Phong Kính Tiết, ngươi cũng giống Lư Đông Ly, đều là kẻ điên, ngươi làm xằng làm bậy như vậy, ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi sẽ phải trả giá…”
Đáng tiếc hắn kêu đến khản cả tiếng, nhưng chẳng một ai có hứng thú để ý hắn, hai binh lính cầm quân côn đến đè hắn ngã xuống, xoay tròn cánh tay ra sức đánh.
Lúc đầu Tô Lăng còn có thể lớn tiếng chửi bới: “Phong Kính Tiết, ta biết ngươi vì sao muốn hại ta, lão thỏ ngươi không biết xấu hổ, ta biết, ngươi sớm đã ham muốn Lư Đông Ly. Bao nhiêu năm trước, ngươi đã ra sức nịnh bợ hắn, thân cận hắn, vì lấy lòng muội tử của ta, thứ tốt gì ngươi cũng đưa ra. Ta khuyên ngươi đừng vọng tưởng nữa, muội muội ta mới là chính thất phu nhân của Lư Đông Ly, nào có chỗ cho ngươi đứng, một ngày nào đó, một ngày nào đó…”
Tiếng hắn chửi bới càng lúc càng hoang đường, nội dung càng lúc càng quỷ dị, những tướng sĩ có mặt nghe mà người người chấn động kinh ngạc, trong nhất thời cho dù muốn giả như bỗng nhiên bị điếc chẳng nghe thấy gì hết cũng không thể, sắc mặt mỗi người tức khắc đều trở nên cực cổ quái.
Phong Kính Tiết nghe cũng không biết nên khóc hay cười. Ôi trời ơi, họ Tô này, sao có thể ngu đến thế này. Bất kể là phỉ báng cũng vậy, hiểu lầm cũng vậy, lời này sao có thể kêu ầm giữa đám đông.
Cứ cho là hắn hận Phong Kính Tiết ta, có thể xem như tức giận Lư Đông Ly, chẳng lẽ không suy nghĩ một chút cho muội muội mình, hắn trước mặt bao người như vậy, kêu la những lời hoang đường như thế, không ngẫm lại về sau muội muội hắn làm sao làm người.
Y lại không biết, Tô Lăng vốn là đứa con không nên thân nhất của Tô gia, chẳng những không đọc thi thư, còn thích chơi trò hoang đường, cưỡi ngựa chương đài, những chuyện ái ân ấy đúng là không từ việc xấu nào, bản thân cũng từng kết giao với mấy nam tử tướng mạo cực đẹp, thú vui nam phong đương nhiên sớm đã thử hết.
Lư Đông Ly là người hiền hậu, nói đến chuyện cũ chỉ nhàn nhạt hai câu không thích đọc sách, ham chơi bời rồi thôi, không hề nói cặn kẽ những việc này.
Loại người như Tô Lăng, thấy Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết cùng đi cùng đứng cùng ở cùng ngủ, lại thấy hai người này một nho nhã một anh vũ, ngoại mạo đều là thượng thượng phẩm, hắn tự nhiên liền nghĩ đến chỗ *** tà kia, càng nghĩ càng cho là mình đoán trúng phóc. Hắn trước kia cũng là kẻ thường phong lưu hoang đường, mồm miệng tự nhiên không biết nên có gì cố kỵ, chẳng những tùy tiện nói với thủ hạ những suy đoán hoàn toàn đơn phương của mình, lúc này thẹn quá hóa giận, cực tức cực hận, lời khó nghe gì cũng nói ra hết.
Lời này vừa nói, chẳng những mọi người ở đây đều ngây ra, cả sĩ binh dụng hình cũng bị dọa sợ, tay bỗng tăng lực, ra sức mà đánh, Tô Lăng nhanh chóng chửi không ra tiếng, tiếng chửi bới ban đầu đã biến thành kêu thảm, sau đó thì biến thành xin tha.
“Phong tướng quân, ta biết sai rồi.”
“Phong tướng quân, ta không dám nữa.”
“Phong tướng quân, ngươi tha cho ta đi.”
“Phong tướng quân, ngàn không nhìn, vạn không nhìn, ngươi hãy nể ta với Lư đại nhân vốn là chí thân…”
Mọi người ở đây nghe vậy trong lòng đều rất là bội phục, rất hiếm gặp người da mặt có thể dày đến vậy, vừa chửi những lời khó nghe như vậy, nháy mắt đã có thể cầu xin khẩn khoản như thế.
Hay cho câu nể ta với Lư đại nhân vốn là chí thân.
Vừa nãy khi vị chí thân này chửi muội phu nhà mình, ngữ khí kia, đối đáp kia, thật sự khiến người ta hoài nghi rằng giữa họ phải chăng có thù giết cha, hận đoạt vợ.
Phong Kính Tiết chỉ mặt không biểu cảm mà nghe, ánh mắt lạnh giá nhìn quét tất cả sai dịch tùy tùng, nhìn đám gia hỏa liên quan mặt như màu đất, run cầm cập này, dùng thanh âm cực thấp, chỉ đủ cho người bên cạnh có thể nghe thấy mà nói nhẹ nhàng: “Tiểu Đao, ngươi qua bên đó coi, phải đánh cho hắn sống không bằng chết, nhưng đừng thật sự đánh chết, đánh tàn phế cũng không được.”
Tiểu Đao đáp một tiếng rồi lặng lẽ đi qua.
Côn trong quân lại chẳng phải tầm thường, thân thể hơi yếu một chút, mấy chục côn đánh mất một mạng cũng không coi là chuyện gì ngạc nhiên. Tên này có đáng đánh hơn nữa, chung quy vẫn phải nể mặt Lư Đông Ly, thật đánh anh vợ y chết hoặc tàn phế, về sau y ở trước mặt lão bà sẽ không dễ làm người.
Dụng hình chẳng mấy chốc đã xong, Tô Lăng sớm bất tỉnh nhân sự, thương cũng bị thương đủ nặng, tạm thời xem ra không cách nào lên đường ngay.
Phong Kính Tiết nhàn nhạt phân phó, an bài chỗ ở cho Tô Lăng và các sai dịch tùy tùng khác, vẫn theo lễ nghi khách quý mà chiêu đãi, lại bảo binh lính chuyển hết vật tư về kho quân nhu, chờ sau khi tạo sổ kiểm kê lại phát đến tay binh lính.
Sau khi đã xử lý hết những việc này, y trở về soái phủ, triệu tập chúng tướng, mọi người họp trong chính sảnh, gọi Vương Đại Bảo và mấy thủ lĩnh thân vệ đầu lĩnh tới, hỏi kỹ chuyện Lư Đông Ly một lần nữa.
Trên cơ bản nội dung trả lời của đám Vương Đại Bảo cũng không sai khác lắm với Tô Lăng nói.
Bất đồng chính là, Tô Lăng chỉ luôn miệng mắng Lư Đông Ly nổi điên, mà Vương Đại Bảo lại bi phẫn trần thuật, bọn quan viên ấy xa hoa kiêu dật thế nào, lại ngang tàng vô lễ thế nào, với sự cầu xin, thành khẩn nói chuyện, lý lẽ tranh luận của Lư đại soái, lại không thèm để ý thế nào. Những người ở biên quan dùng tính mạng bảo vệ quốc gia bọn họ, bị xem thường, bị xa lánh, bị lạnh nhạt như thế nào.
Phân tích từ trong khẩu khí của hắn, Lư Đông Ly đừng nói chỉ cưỡng ép Tổng đốc, cho dù y cầm dao làm thịt Tổng đốc cũng là hợp lý hợp tình.
Đáng tiếc là, các tướng lĩnh liên can sau khi nghe xong những lời này, lại chỉ đầu to như đấu.
“Đại soái lần này hành động, cố nhiên là vì toàn quân tướng sĩ chúng ta, nhưng việc này thật sự đã quá ầm ĩ, triều đình tuyệt không thể dung.”
“Đúng vậy, hiện tại đồ tuy đã tới tay, nhưng Đại soái lại vẫn hãm trong đó, chúng ta chung quy không thể dẫn binh đánh ngược lại quốc gia mình cứu Đại soái về chứ.”
“Cho dù có thể cứu Đại soái trở về, triều đình ngày sau truy cứu, chẳng biết sẽ thế nào đây?”
Mọi người nhất thời đều mù tịt vô kế, lòng người hoang mang.
Phong Kính Tiết lại cười sang sảng: “Chư vị, lúc Đại soái rời đi, ta rất có lòng tin với y, ta tin y nhất định có thể giành lại vũ khí quân đội chúng ta thiếu nhất tới tay cho chúng ta, hiện tại y đã làm được.”
Ánh mắt y đảo qua mọi người, trong mắt lướt qua ánh sáng khác thường, mọi người cảm thấy cho dù chỉ được y nhìn một cái, đã có một cỗ tin tưởng tự nhiên dâng lên: “Mà y, giao Định Viễn quan cho chúng ta, yên tâm đi xa, chính bởi vì y cũng tín nhiệm chúng ta như vậy. Y có gan làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy, cũng là bởi vì y tin tưởng bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều nhất định có biện pháp, đưa y một lần nữa trở lại trong quân, cho nên…” Y đứng dậy nhoẻn miệng cười: “Trời sập xuống ta cũng phải đưa y về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.