Chương 51: Chậm một bước
Thiên Bình
25/06/2021
Sáng hôm sau, tin tức Huỳnh Thanh Tuấn chủ động hủy hôn với Trần Thanh Vân đã lan rộng khắp thành phố như một cơn gió. Ai nấy quan tâm đến hôn sự đình đám của hai gia tộc này đều bị một phen kinh sợ, không ngờ chỉ sau vài ngày đã khiến cho công chúng đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Triệu Diệp Nhi đang ngồi trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, thoải mái yên lặng nằm ở ban công vừa nghe radio vừa đọc sách, đây là chỗ ở mà Trần Thiên Tân đã giúp cô chuẩn bị. Cô muốn nhân thời điểm này ở ẩn, cố gắng quên đi những ngày tháng ngọt ngào ở cạnh Huỳnh Thanh Tuấn, cũng như thầm mong rằng, thời gian này cũng sẽ giúp anh quên được cô, tìm được hạnh phúc bên cạnh Trần Thanh Vân.
Chỉ là, cô không ngờ rằng đột nhiên radio lại phát ra tin tức Huỳnh Thanh Tuấn đã thông cáo từ hôn. Triệu Diệp Nhi ngỡ ngàng bật dậy, cứ nghĩ bản thân vừa nghe lầm.
Nhưng cho đến khi nghe thấy giọng của Trần Thanh Vân và cha cô ta, Trần Văn Liệu ở trên sóng truyền hình không ngừng chỉ trích Huỳnh Thanh Tuấn cố ý từ hôn làm mất mặt Trần gia, không coi bọn họ ra gì, còn đe dọa sẽ không để cho Huỳnh thị yên ổn, Triệu Diệp Nhi mới há hốc miệng, thì ra tin tức này đúng là sự thật.
“Tại sao Huỳnh Thanh Tuấn lại làm như vậy chứ? Còn đứa con của bọn họ thì sao?”, Triệu Diệp Nhi không ngừng đặt ra nghi vấn trong lòng.
Đột nhiên, chuông cửa phía dưới vang lên, Triệu Diệp Nhi thầm đoán thầy Trần đến thăm mình, cô liền vội vã đi xuống cầu thang.
Cho đến khi mở cửa, cô mới biết rằng bản thân đã nhầm, trước mặt cô đều những là gương mặt xa lạ. Những kẻ mặc áo đen trên mặt đều là đằng đằng sát khí, đối diện với cô, lạnh lùng nói với nhau một câu:
“Cô ta quả nhiên ở đây!”
Triệu Diệp Nhi còn chưa kịp phản ứng, cảm giác đã bị người khống chế, cả người nhẹ tễnh, cô bất giác bị rơi vào mơ màng, không còn biết gì nữa.
***
Trần Thiên Tân đóng lại cửa phòng y tế, đã hết giờ làm việc của anh. Đột nhiên, cảm thấy sau lưng có bóng người, anh bất giác quay lại, phát hiện người đang đứng đợi mình chính là Huỳnh Thanh Tuấn. Đây là lần thứ hai, Huỳnh tổng đến tìm anh, mà đương nhiên, cũng chỉ vì một lý do duy nhất, đó là tung tích của Triệu Diệp Nhi.
Trần Thiên Tân nhìn bộ dạng thất thểu của anh, lạnh lùng nói:
“Xin lỗi, lần này anh có muốn đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết Triệu Diệp Nhi đang ở đâu. Vả lại, anh tìm lại cô bé đó để làm gì, nếu lần sau anh lại khiến cho cô bé phải rời đi…”
Trần Thiên Tân nói xong, trực tiếp cầm áo blouse đi qua người Huỳnh Thanh Tuấn. Chỉ là việc diễn ra sau đó, thực sự khiến cho anh không ngờ đến.
Huỳnh Thanh Tuấn bắt đầu hạ gối quỳ trên sân trường, trên gương mặt anh đều là quyết tâm sắt đá, hướng về phía Trần Thiên Tân mà nói:
“Tôi đã đánh một canh bạc lớn, xin anh hãy giúp tôi lần này, tôi thực sự rất yêu Triệu Diệp Nhi, tôi không thể sống thiếu cô ấy.”
Trần Thiên Tân xoay người, ánh mắt u trầm nhìn anh, bất giác cảm thấy một nỗi xót xa trong lòng, người đàn ông này, vốn dĩ là ông chủ của một tập đoàn to lớn, hôm nay vì một người phụ nữ, mà cất đi lòng tự trọng của mình, trên đời này, có mấy người dám vì tình yêu của mình mà làm như vậy chứ.
“Anh có thể hứa sẽ bảo vệ em ấy hay không? Triệu Diệp Nhi là một cô gái tốt, em ấy không đáng phải trải qua bất cứ đau khổ nào nữa?”
Huỳnh Thanh Tuấn thở ra một hơi, đưa tay lên, làm thành động tác thề, dõng dạc nói một câu:
“Tôi dùng cả danh dự của mình, để thề với anh, cả đời này sẽ bảo vệ Triệu Diệp Nhi!”
Trần Thiên Tân nhìn gương mặt chân thành của anh, không hiểu sao lại dâng lên một sự tôn trọng.
“Được, chúng ta đều là đàn ông, tôi sẽ tin anh thêm một lần nữa!”, anh nói.
Chiếc xe Roll Royce lại một lần nữa vượt gió đạp sóng lăn bánh lao về phía trước, nhưng lần này, tâm trạng của người lái xe đã hứng khởi hơn.
Huỳnh Thanh Tuấn hai tay nắm chặt vô lăng, theo địa chỉ mà Trần Thiên Tân đưa cho mình, lái thẳng về hướng ngoại ô thành phố, chỉ nghĩ đến việc gặp lại Triệu Diệp Nhi cũng đã đủ khiến anh hạnh phúc biết bao.
Nhưng, anh không thể ngờ rằng, đã có người nhanh hơn anh một bước.
Đương nhiên, Huỳnh Thanh Tuấn vẫn chưa biết chuyện gì, đến địa chỉ ghi trên tờ giấy, phát hiện chỗ đó là một ngôi nhà vườn vắng vẻ, anh lại càng có niềm tin sẽ được gặp lại Triệu Diệp Nhi.
Nhưng đến lúc anh bước vào căn nhà, anh mới nhận ra căn bản chỗ này không có bóng người nào cả, thậm chí cửa nhà còn không đóng, còn có vết bánh xe ô tô chèn lên nhau.
Huỳnh Thanh Tuấn có chút nghi ngờ rằng Trần Thiên Tân đã nói dối mình, nhưng sau khi đi một vòng quanh căn nhà, anh mới phát hiện rằng Triệu Diệp Nhi thực sự đã từng ở chỗ này, bởi vì xung quanh đều là vật dụng của cô.
Điểm đáng nghi nhất, đó là cuốn sách đọc dở, radio vẫn đang phát thanh, chiếc điện thoại của cô đang nằm lăn lóc ở trên sàn nhà, hiện trường này đều cho thấy một điều, đã có chuyện gì đó xảy ra, Huỳnh Thanh Tuấn nhìn xung quanh, không khí im lặng đáng sợ này đem lại cho anh một cảm giác bất an.
Anh mau chóng liên lạc xác nhận những gì mình thấy với Trần Thiên Tân, nhưng Trần Thiên Tân quả quyết với anh Triệu Diệp Nhi thực sự không có chỗ nào khác để đi, việc cô biến mất như vậy, không hợp tình hợp lý một chút nào, chính Trần Thiên Tân cũng không thể giải thích được việc này.
“Có khi nào cô bé gặp chuyện không hay rồi không?”, Trần Thiên Tân vô cùng lo lắng nói.
Huỳnh Thanh Tuấn nắm hai bàn tay lại, ánh mắt âm u suy nghĩ, Triệu Diệp Nhi, em nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu.
***
Thuốc mê đã hết hiệu nghiệm, Triệu Diệp Nhi tỉnh lại sau cơn mơ màng. Hai mắt cô đã bị bịt lại, không thể nhìn thấy gì, cô chỉ có thể dùng các giác quan khác để phán đoán tình hình xung quanh. Hình như cô cảm giác bản thân đang ngồi trên một chiếc xe đang chạy, xung quanh còn có người ngồi cạnh, nhưng bọn họ đều im lặng một cách đáng sợ.
Triệu Diệp Nhi bây giờ mới sực nhận ra, cô đã bị bắt cóc.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi đi như thế này?”, cô kêu lên một câu.
Một tiếng nói đàn ông âm lãnh đáp lại cô:
“Lý do tại sao, lát nữa cô sẽ biết, không cần nhiều lời nữa, ngoan ngoãn ngồi im đi!”
Triệu Diệp Nhi giật mình, cảm giác sợ hãi xâm chiếm bản thân. Bọn họ rốt cuộc là sẽ mang cô đến chỗ nào chứ?
Nhưng cô không phải thắc mắc lâu, bởi vì câu hỏi của cô đã sắp sửa được trả lời. Xe dừng lại, Triệu Diệp Nhi bị người kẹp ở hai bên, lôi xềnh xệch trên mặt đất, không ngừng đi về phía trước. Đến lúc cô được tháo băng bịt mắt ra, cô mới phát hiện bản thân đang bị trói trên một chiếc ghế, ở trong một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo giống như ngục tù.
“Các người tại sao lại mang tôi đến chỗ này, mau thả tôi ra!”, Triệu Diệp Nhi sợ hãi kêu lên.
Một tiếng bước chân vang lên càng ngày càng gần giống như đáp lại lời kêu cứu của cô, Triệu Diệp Nhi cảnh giác nhìn ra cửa phòng. Cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, không thể ngờ rằng, người xuất hiện chính là Trần Thanh Vân, cô ta ung dung bước đến, trên mặt đều là ý cưới giễu cợt:
“Con thỏ con cuối cùng cũng bắt được rồi! Tôi tìm cô thật không dễ dàng mà!”
Triệu Diệp Nhi hai mắt mở to, nghi hoặc nói:
“Trần Thanh Vân? Cô làm vậy là có ý gì?Cô muốn gì ở tôi?”
Trần Thanh Vân nhìn Triệu Diệp Nhi giống như cá nằm trên thớt, vô cùng hả hê, bước đến, chạm ngón tay trên mặt cô, thâm trầm nói:
“Cô hỏi tôi muốn gì ở cô sao? Tôi thực sự cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, không biết nên lấy của cô một ít tóc, một ít da, hay là một ngón tay đây?”
Lời này nói ra, Triệu Diệp Nhi liền bị chấn động, xung quanh đều là cảm giác chết chóc. Cô trừng trừng nhìn Trần Thanh Vân, nói:
“Tôi chưa bao giờ hãm hại cô? Tại sao cô lại phải làm đến mức này cơ chứ?”
Trần Thanh Vân trên mặt đều là vẻ ngoan độc, cô ta túm lấy cổ áo của Triệu Diệp Nhi một cách thô bạo mà mắng:
“Bởi vì sao ư? Bởi vì cô đã dám tranh giành Huỳnh Thanh Tuấn với tôi! Anh ta hủy hôn với tôi, làm cho tôi muối mặt, cũng chính là bởi vì loại người như cô!”
Triệu Diệp Nhi không hề sợ hãi, cô chỉ bày ra vẻ mặt thương hại, đáp lại cô ta:
“Trần Thanh Vân, cô điên rồi, tôi đã nói từ đầu, cho dù không có sự xuất hiện của tôi, Huỳnh Thanh Tuấn nhất định cũng sẽ không lấy cô, bởi vì cô căn bản không hiểu tình yêu là gì, cô chỉ muốn tranh giành với người khác, thỏa mãn sự ích kỷ muốn chiếm đoạt của mình mà thôi!”
Một tiếng “chát’ vang lên đầy chói tai, Trần Thanh Vân bị nói trúng tim đen, không ngần ngại tát Triệu Diệp Nhi một cái. Nhưng, cô ta không ngờ rằng, Triệu Diệp Nhi không hề sợ hãi, cô chỉ cảm thấy mỉa mai thay cho người phụ nữ điên cuồng này thôi.
“Cô có tát tôi thêm vài cái, cũng không làm tôi sợ đâu Trần Thanh Vân ạ, loại người như cô, không đạt được thứ mình muốn thì đi hãm hại người khác, cô mãi mãi sẽ không có được hạnh phúc đâu!”
Trần Thanh Vân trên mặt hóa thành phẫn nộ, vì tức giận mà bàn tay cũng run lẩy bẩy, cô ta nghiến răng, đáng sợ đe dọa:
“Được, cô nói không sợ hay sao, tôi sẽ cho cô biết, thế nào mới là nỗi sợ thật sự!”
Nói rồi, cô ta lôi từ túi áo ra, một con dao bấm sắc lẹm, sáng lên một đường quỷ dị trong căn phòng thiếu ánh sáng.
Triệu Diệp Nhi toàn thân ớn lạnh, hai mắt không thể tin nổi nhìn về phía Trần Thanh Vân, bật cười một tiếng đầy ngỡ ngàng:
“Cô không còn cách nào nữa, cho nên muốn giết tôi hay sao?”
Trần Thanh Vân cũng cười u ám một tiếng, chầm chậm bước đến, bàn tay cầm con dao sắc, khẽ chạm lên khuôn mặt của Triệu Diệp Nhi, tì nhẹ một đường từ trán đến má, khẽ khàng hăm dọa:
“Giết cô rồi, còn gì là kịch hay chứ? Tôi phải khiến cô sống không bằng chết! Khiến cô cả đời này không thể mang gương mặt xinh đẹp này để gặp ai nữa, cũng không thể ngẩng cao đầu để tranh giành Huỳnh Thanh Tuấn với tôi!”
Ý định của cô ta đã rõ ràng, cô ta muốn hủy dung nhan của Triệu Diệp Nhi.
Triệu Diệp Nhi liếc nhìn thân dao lạnh lẽo chạm lên mặt mình, biết rằng chỉ cần cô ta xuống tay, mặt cô sẽ có ngay một vết rách, nhưng cô dù chết, cũng sẽ không cầu xin cô ta.
“Để xem gương mặt cô biến thành quỷ dạ xoa rồi, Huỳnh Thanh Tuấn có còn yêu say đắm cô hay không? Ha ha ha…”, cô ta độc ác cười lớn.
Lúc Trần Thanh Vân chuẩn bị đem dao rạch xuống, thì cánh cửa đằng sau căn phòng đột ngột mở ra.
Một tên mặc áo đen mau chóng lên tiếng dừng lại hành động của cô ta, sau đó âm u tiến đến ghé tai chủ nhân, truyền lại lời của Trần Văn Liệu, ra lệnh cho cô ta không được làm bừa, bởi vì sau này sẽ còn dùng đến Triệu Diệp Nhi làm chuyện khác.
Trần Thanh Vân nghe xong, mặc dù rất tức tối, nhưng vẫn là không có cách nào làm trái lệnh cha, cô ta liếc Triệu Diệp Nhi một cái, nói:
“Cô đợi đó, tôi sẽ xử cô sau!”
Hăm dọa xong, liền miễn cưỡng vứt con dao ra sàn nhà, sải bước rời căn phòng. Tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất tạo thành những âm thanh sắc lạnh đáng sợ.
Triệu Diệp Nhi đang ngồi trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, thoải mái yên lặng nằm ở ban công vừa nghe radio vừa đọc sách, đây là chỗ ở mà Trần Thiên Tân đã giúp cô chuẩn bị. Cô muốn nhân thời điểm này ở ẩn, cố gắng quên đi những ngày tháng ngọt ngào ở cạnh Huỳnh Thanh Tuấn, cũng như thầm mong rằng, thời gian này cũng sẽ giúp anh quên được cô, tìm được hạnh phúc bên cạnh Trần Thanh Vân.
Chỉ là, cô không ngờ rằng đột nhiên radio lại phát ra tin tức Huỳnh Thanh Tuấn đã thông cáo từ hôn. Triệu Diệp Nhi ngỡ ngàng bật dậy, cứ nghĩ bản thân vừa nghe lầm.
Nhưng cho đến khi nghe thấy giọng của Trần Thanh Vân và cha cô ta, Trần Văn Liệu ở trên sóng truyền hình không ngừng chỉ trích Huỳnh Thanh Tuấn cố ý từ hôn làm mất mặt Trần gia, không coi bọn họ ra gì, còn đe dọa sẽ không để cho Huỳnh thị yên ổn, Triệu Diệp Nhi mới há hốc miệng, thì ra tin tức này đúng là sự thật.
“Tại sao Huỳnh Thanh Tuấn lại làm như vậy chứ? Còn đứa con của bọn họ thì sao?”, Triệu Diệp Nhi không ngừng đặt ra nghi vấn trong lòng.
Đột nhiên, chuông cửa phía dưới vang lên, Triệu Diệp Nhi thầm đoán thầy Trần đến thăm mình, cô liền vội vã đi xuống cầu thang.
Cho đến khi mở cửa, cô mới biết rằng bản thân đã nhầm, trước mặt cô đều những là gương mặt xa lạ. Những kẻ mặc áo đen trên mặt đều là đằng đằng sát khí, đối diện với cô, lạnh lùng nói với nhau một câu:
“Cô ta quả nhiên ở đây!”
Triệu Diệp Nhi còn chưa kịp phản ứng, cảm giác đã bị người khống chế, cả người nhẹ tễnh, cô bất giác bị rơi vào mơ màng, không còn biết gì nữa.
***
Trần Thiên Tân đóng lại cửa phòng y tế, đã hết giờ làm việc của anh. Đột nhiên, cảm thấy sau lưng có bóng người, anh bất giác quay lại, phát hiện người đang đứng đợi mình chính là Huỳnh Thanh Tuấn. Đây là lần thứ hai, Huỳnh tổng đến tìm anh, mà đương nhiên, cũng chỉ vì một lý do duy nhất, đó là tung tích của Triệu Diệp Nhi.
Trần Thiên Tân nhìn bộ dạng thất thểu của anh, lạnh lùng nói:
“Xin lỗi, lần này anh có muốn đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết Triệu Diệp Nhi đang ở đâu. Vả lại, anh tìm lại cô bé đó để làm gì, nếu lần sau anh lại khiến cho cô bé phải rời đi…”
Trần Thiên Tân nói xong, trực tiếp cầm áo blouse đi qua người Huỳnh Thanh Tuấn. Chỉ là việc diễn ra sau đó, thực sự khiến cho anh không ngờ đến.
Huỳnh Thanh Tuấn bắt đầu hạ gối quỳ trên sân trường, trên gương mặt anh đều là quyết tâm sắt đá, hướng về phía Trần Thiên Tân mà nói:
“Tôi đã đánh một canh bạc lớn, xin anh hãy giúp tôi lần này, tôi thực sự rất yêu Triệu Diệp Nhi, tôi không thể sống thiếu cô ấy.”
Trần Thiên Tân xoay người, ánh mắt u trầm nhìn anh, bất giác cảm thấy một nỗi xót xa trong lòng, người đàn ông này, vốn dĩ là ông chủ của một tập đoàn to lớn, hôm nay vì một người phụ nữ, mà cất đi lòng tự trọng của mình, trên đời này, có mấy người dám vì tình yêu của mình mà làm như vậy chứ.
“Anh có thể hứa sẽ bảo vệ em ấy hay không? Triệu Diệp Nhi là một cô gái tốt, em ấy không đáng phải trải qua bất cứ đau khổ nào nữa?”
Huỳnh Thanh Tuấn thở ra một hơi, đưa tay lên, làm thành động tác thề, dõng dạc nói một câu:
“Tôi dùng cả danh dự của mình, để thề với anh, cả đời này sẽ bảo vệ Triệu Diệp Nhi!”
Trần Thiên Tân nhìn gương mặt chân thành của anh, không hiểu sao lại dâng lên một sự tôn trọng.
“Được, chúng ta đều là đàn ông, tôi sẽ tin anh thêm một lần nữa!”, anh nói.
Chiếc xe Roll Royce lại một lần nữa vượt gió đạp sóng lăn bánh lao về phía trước, nhưng lần này, tâm trạng của người lái xe đã hứng khởi hơn.
Huỳnh Thanh Tuấn hai tay nắm chặt vô lăng, theo địa chỉ mà Trần Thiên Tân đưa cho mình, lái thẳng về hướng ngoại ô thành phố, chỉ nghĩ đến việc gặp lại Triệu Diệp Nhi cũng đã đủ khiến anh hạnh phúc biết bao.
Nhưng, anh không thể ngờ rằng, đã có người nhanh hơn anh một bước.
Đương nhiên, Huỳnh Thanh Tuấn vẫn chưa biết chuyện gì, đến địa chỉ ghi trên tờ giấy, phát hiện chỗ đó là một ngôi nhà vườn vắng vẻ, anh lại càng có niềm tin sẽ được gặp lại Triệu Diệp Nhi.
Nhưng đến lúc anh bước vào căn nhà, anh mới nhận ra căn bản chỗ này không có bóng người nào cả, thậm chí cửa nhà còn không đóng, còn có vết bánh xe ô tô chèn lên nhau.
Huỳnh Thanh Tuấn có chút nghi ngờ rằng Trần Thiên Tân đã nói dối mình, nhưng sau khi đi một vòng quanh căn nhà, anh mới phát hiện rằng Triệu Diệp Nhi thực sự đã từng ở chỗ này, bởi vì xung quanh đều là vật dụng của cô.
Điểm đáng nghi nhất, đó là cuốn sách đọc dở, radio vẫn đang phát thanh, chiếc điện thoại của cô đang nằm lăn lóc ở trên sàn nhà, hiện trường này đều cho thấy một điều, đã có chuyện gì đó xảy ra, Huỳnh Thanh Tuấn nhìn xung quanh, không khí im lặng đáng sợ này đem lại cho anh một cảm giác bất an.
Anh mau chóng liên lạc xác nhận những gì mình thấy với Trần Thiên Tân, nhưng Trần Thiên Tân quả quyết với anh Triệu Diệp Nhi thực sự không có chỗ nào khác để đi, việc cô biến mất như vậy, không hợp tình hợp lý một chút nào, chính Trần Thiên Tân cũng không thể giải thích được việc này.
“Có khi nào cô bé gặp chuyện không hay rồi không?”, Trần Thiên Tân vô cùng lo lắng nói.
Huỳnh Thanh Tuấn nắm hai bàn tay lại, ánh mắt âm u suy nghĩ, Triệu Diệp Nhi, em nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu.
***
Thuốc mê đã hết hiệu nghiệm, Triệu Diệp Nhi tỉnh lại sau cơn mơ màng. Hai mắt cô đã bị bịt lại, không thể nhìn thấy gì, cô chỉ có thể dùng các giác quan khác để phán đoán tình hình xung quanh. Hình như cô cảm giác bản thân đang ngồi trên một chiếc xe đang chạy, xung quanh còn có người ngồi cạnh, nhưng bọn họ đều im lặng một cách đáng sợ.
Triệu Diệp Nhi bây giờ mới sực nhận ra, cô đã bị bắt cóc.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi đi như thế này?”, cô kêu lên một câu.
Một tiếng nói đàn ông âm lãnh đáp lại cô:
“Lý do tại sao, lát nữa cô sẽ biết, không cần nhiều lời nữa, ngoan ngoãn ngồi im đi!”
Triệu Diệp Nhi giật mình, cảm giác sợ hãi xâm chiếm bản thân. Bọn họ rốt cuộc là sẽ mang cô đến chỗ nào chứ?
Nhưng cô không phải thắc mắc lâu, bởi vì câu hỏi của cô đã sắp sửa được trả lời. Xe dừng lại, Triệu Diệp Nhi bị người kẹp ở hai bên, lôi xềnh xệch trên mặt đất, không ngừng đi về phía trước. Đến lúc cô được tháo băng bịt mắt ra, cô mới phát hiện bản thân đang bị trói trên một chiếc ghế, ở trong một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo giống như ngục tù.
“Các người tại sao lại mang tôi đến chỗ này, mau thả tôi ra!”, Triệu Diệp Nhi sợ hãi kêu lên.
Một tiếng bước chân vang lên càng ngày càng gần giống như đáp lại lời kêu cứu của cô, Triệu Diệp Nhi cảnh giác nhìn ra cửa phòng. Cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, không thể ngờ rằng, người xuất hiện chính là Trần Thanh Vân, cô ta ung dung bước đến, trên mặt đều là ý cưới giễu cợt:
“Con thỏ con cuối cùng cũng bắt được rồi! Tôi tìm cô thật không dễ dàng mà!”
Triệu Diệp Nhi hai mắt mở to, nghi hoặc nói:
“Trần Thanh Vân? Cô làm vậy là có ý gì?Cô muốn gì ở tôi?”
Trần Thanh Vân nhìn Triệu Diệp Nhi giống như cá nằm trên thớt, vô cùng hả hê, bước đến, chạm ngón tay trên mặt cô, thâm trầm nói:
“Cô hỏi tôi muốn gì ở cô sao? Tôi thực sự cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, không biết nên lấy của cô một ít tóc, một ít da, hay là một ngón tay đây?”
Lời này nói ra, Triệu Diệp Nhi liền bị chấn động, xung quanh đều là cảm giác chết chóc. Cô trừng trừng nhìn Trần Thanh Vân, nói:
“Tôi chưa bao giờ hãm hại cô? Tại sao cô lại phải làm đến mức này cơ chứ?”
Trần Thanh Vân trên mặt đều là vẻ ngoan độc, cô ta túm lấy cổ áo của Triệu Diệp Nhi một cách thô bạo mà mắng:
“Bởi vì sao ư? Bởi vì cô đã dám tranh giành Huỳnh Thanh Tuấn với tôi! Anh ta hủy hôn với tôi, làm cho tôi muối mặt, cũng chính là bởi vì loại người như cô!”
Triệu Diệp Nhi không hề sợ hãi, cô chỉ bày ra vẻ mặt thương hại, đáp lại cô ta:
“Trần Thanh Vân, cô điên rồi, tôi đã nói từ đầu, cho dù không có sự xuất hiện của tôi, Huỳnh Thanh Tuấn nhất định cũng sẽ không lấy cô, bởi vì cô căn bản không hiểu tình yêu là gì, cô chỉ muốn tranh giành với người khác, thỏa mãn sự ích kỷ muốn chiếm đoạt của mình mà thôi!”
Một tiếng “chát’ vang lên đầy chói tai, Trần Thanh Vân bị nói trúng tim đen, không ngần ngại tát Triệu Diệp Nhi một cái. Nhưng, cô ta không ngờ rằng, Triệu Diệp Nhi không hề sợ hãi, cô chỉ cảm thấy mỉa mai thay cho người phụ nữ điên cuồng này thôi.
“Cô có tát tôi thêm vài cái, cũng không làm tôi sợ đâu Trần Thanh Vân ạ, loại người như cô, không đạt được thứ mình muốn thì đi hãm hại người khác, cô mãi mãi sẽ không có được hạnh phúc đâu!”
Trần Thanh Vân trên mặt hóa thành phẫn nộ, vì tức giận mà bàn tay cũng run lẩy bẩy, cô ta nghiến răng, đáng sợ đe dọa:
“Được, cô nói không sợ hay sao, tôi sẽ cho cô biết, thế nào mới là nỗi sợ thật sự!”
Nói rồi, cô ta lôi từ túi áo ra, một con dao bấm sắc lẹm, sáng lên một đường quỷ dị trong căn phòng thiếu ánh sáng.
Triệu Diệp Nhi toàn thân ớn lạnh, hai mắt không thể tin nổi nhìn về phía Trần Thanh Vân, bật cười một tiếng đầy ngỡ ngàng:
“Cô không còn cách nào nữa, cho nên muốn giết tôi hay sao?”
Trần Thanh Vân cũng cười u ám một tiếng, chầm chậm bước đến, bàn tay cầm con dao sắc, khẽ chạm lên khuôn mặt của Triệu Diệp Nhi, tì nhẹ một đường từ trán đến má, khẽ khàng hăm dọa:
“Giết cô rồi, còn gì là kịch hay chứ? Tôi phải khiến cô sống không bằng chết! Khiến cô cả đời này không thể mang gương mặt xinh đẹp này để gặp ai nữa, cũng không thể ngẩng cao đầu để tranh giành Huỳnh Thanh Tuấn với tôi!”
Ý định của cô ta đã rõ ràng, cô ta muốn hủy dung nhan của Triệu Diệp Nhi.
Triệu Diệp Nhi liếc nhìn thân dao lạnh lẽo chạm lên mặt mình, biết rằng chỉ cần cô ta xuống tay, mặt cô sẽ có ngay một vết rách, nhưng cô dù chết, cũng sẽ không cầu xin cô ta.
“Để xem gương mặt cô biến thành quỷ dạ xoa rồi, Huỳnh Thanh Tuấn có còn yêu say đắm cô hay không? Ha ha ha…”, cô ta độc ác cười lớn.
Lúc Trần Thanh Vân chuẩn bị đem dao rạch xuống, thì cánh cửa đằng sau căn phòng đột ngột mở ra.
Một tên mặc áo đen mau chóng lên tiếng dừng lại hành động của cô ta, sau đó âm u tiến đến ghé tai chủ nhân, truyền lại lời của Trần Văn Liệu, ra lệnh cho cô ta không được làm bừa, bởi vì sau này sẽ còn dùng đến Triệu Diệp Nhi làm chuyện khác.
Trần Thanh Vân nghe xong, mặc dù rất tức tối, nhưng vẫn là không có cách nào làm trái lệnh cha, cô ta liếc Triệu Diệp Nhi một cái, nói:
“Cô đợi đó, tôi sẽ xử cô sau!”
Hăm dọa xong, liền miễn cưỡng vứt con dao ra sàn nhà, sải bước rời căn phòng. Tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất tạo thành những âm thanh sắc lạnh đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.