Chương 212: Hai mắt vừa mở
Lão Trang Mặc Hàn
17/09/2017
Đối với Thanh Cô mà nói, hết thảy tựa như một cơn ác mộng mãi không tỉnh lại.
Từ lúc trong cung truyền lời nói Dung quốc công bị thương nặng, triệu nàng vào cung thăm, thế giới này dường như không còn là chân thật nữa.
Đi theo thái giám, rẽ rẽ vòng vòng, đi giữa hoàng cung hùng vĩ hoa quý, uy nghiêm áp bách, thôn cô nho nhỏ vốn nhát gan sợ sệt này lại chẳng nhìn thấy gì, chẳng lo được gì, chỉ luôn miệng lo lắng hỏi thái giám dẫn đường tình huống của Dung Khiêm, lại vì câu trả lời vĩnh viễn một hỏi ba không biết kia mà bốc lên lửa giận.
Nàng thậm chí không nhìn thấy An Vô Kỵ giơ tay chào hỏi, không nghe thấy An Vô Kỵ lớn tiếng gọi tên nàng.
An Vô Kỵ nhìn nàng bộ dáng thất hồn lạc phách, vội vàng tiến lên, một phen kéo nàng: “Thanh cô nương.”
Thanh Cô lúc này mới thoáng tỉnh lại, nhìn thấy người quen thuộc thân cận nhất trong sinh mệnh trừ Dung Khiêm này, đến đây mới hiểu được phải thương tâm rơi lệ: “Họ nói Dung đại ca đã xảy ra chuyện, nói y bị thương rất nặng, chuyện gì xảy ra đây? Y rõ ràng sáng sớm mới ra ngoài, y rõ ràng rất cao hứng rất có *** thần nói phải ra ngoài du ngoạn một ngày, sao mới một ngày thì đã…”
Nàng mở to mắt, nhìn người quen thuộc duy nhất, vô thố hỏi từng tiếng, giống như An Vô Kỵ có thể giải đáp tất cả nghi nan của nàng.
An Vô Kỵ chỉ thở dài.
Hắn làm sao không phải cũng chẳng biết gì hết, bị người một đạo ý chỉ gọi vào cung. Lúc này bản thân cũng đang đầy lòng hỗn loạn, nhưng vẫn ôn nhu an ủi Thanh Cô: “Cô đừng nóng vội. Thái giám chỉ truyền chỉ mà thôi, không chừng tin tức có sai sót? Chúng ta cứ vào trước, gặp Hoàng thượng và Dung tướng rồi nói sau.”
Nơi này dù sao cũng đã đến Thanh Hoa cung Hoàng đế ở, hắn chung quy không thể nhìn Thanh Cô thất thố quá mức, về sau đưa tới phiền toái.
Thanh Cô có người đáng tin, cuối cùng không còn kinh hoàng vô thố nữa, tự nhiên mà mặc hắn kéo tay, đi thẳng một mạch.
Hai người bình thường đánh nhau quá nhiều lần, thân thể “trực tiếp tiếp xúc” cũng quá nhiều, hai bên đều đã quen với sự tồn tại của đối phương. Thời điểm khẩn yếu này, tất nhiên chẳng ai nghĩ đến vấn đề nam nữ thụ thụ bất thân này.
An Vô Kỵ kéo Thanh Cô đi một mạch vào trong, lòng cũng đang ước đoán, Dung tướng bị thương, nhưng Hoàng đế an trí Dung tướng ở Thanh Hoa cung?
Ừm, đây là Hoàng thượng nhất thời nóng lòng váng đầu, hay là…
An Vô Kỵ không khỏi nhíu mày. Lúc này, hắn vẫn hoàn toàn chưa biết, thương thế của Dung Khiêm rốt cuộc nặng đến mức độ nào, cho nên còn có tâm tư phỏng đoán cân nhắc chuyện vớ vẩn này.
Ngay cả khi hắn cùng Thanh Cô sóng vai rảo bước vào tẩm điện Thanh Hoa cung, thấy Dung Khiêm an tĩnh nằm trên long sàng, sắc mặt xanh trắng, thân thể hơi phù, không nói không động, hắn cũng vẫn chưa hoàn toàn ý thức được.
Trong tẩm điện quỳ một vùng toàn Thái y, mỗi người dập đầu đến toác đầu chảy máu. Các thái giám cung nữ bốn phía sắc mặt tái nhợt câm như hến, mà Yên Lẫm thì vẫn ngồi bên giường, đưa lưng về phía đại môn.
An Vô Kỵ từ trên bầu không khí phán đoán ra tình huống, nhưng vẫn chưa biết Dung Khiêm rốt cuộc bị thương thế nào. Thanh Cô lại đã vừa buồn vừa đau vừa sợ hô to một tiếng, ra sức giãy thoát khỏi tay An Vô Kỵ, lao thẳng đến trước giường: “Dung đại ca!”
Năm đó khi Dung Khiêm lần đầu tiên trọng thương, là Thanh Cô ngày đêm chăm sóc, Thanh Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, tình huống xương cốt gân mạch gãy nát nứt toác, toàn thân không thể nhúc nhích đó. Nàng cơ hồ vừa nhìn đã nhận ra đây là chuyện xưa tái diễn, nhất thời nứt hết tim mật!
Thanh Cô bổ đến bên giường, mong ngóng y có thể cho nàng một ánh mắt, một câu nói cười, để tâm thần nàng yên ổn, để nàng không phải sợ hãi thế này, hoang mang thế này.
Song chẳng có gì hết. Dung Khiêm không động đậy, không mở mắt, không mở miệng.
Thanh Cô toàn thân run rẩy, tái nhợt mặt nhìn Dung Khiêm chằm chằm… Không, không nên là như vậy…
Nàng sẽ vĩnh viễn không quên, cái ngày thiên tuyệt địa diệt đó, nàng một lòng muốn chết, lại cố tình gặp phải y.
Khi đó y một thân thương tích, nằm giữa bùn lầy, ngay cả một con chó hoang cũng dám bắt nạt, thế nhưng y nhìn nàng, ánh mắt lóe sáng như sao, từ đó thay đổi cuộc đời nàng.
Nhưng mà vì sao, vì sao lần này y không mở mắt, y không nói lời nào, y không cười trêu đùa nàng, cười quở trách nàng, vì sao…
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Yên Lẫm đầy giận dữ: “Tại sao có thể như vậy?”
Giờ khắc này nàng hoàn toàn quên mất người này là Hoàng đế nàng sợ nhất, ánh mắt nàng phẫn nộ y như một con sư tử cái!
Yên Lẫm vẫn như khúc gỗ ngồi ngay đơ trước giường, lúc này lại cũng đang đứng lên dùng ngữ khí phẫn nộ khó hiểu đồng dạng, lớn tiếng quát hỏi Thanh Cô lời như thế: “Tại sao có thể như vậy?”
Y căm tức Thanh Cô, căm tức người nên thân cận nhất với Dung tướng này.
Thân thể của Dung tướng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hai người trợn mắt nhìn nhau, thiên lôi đối địa hỏa, mắt thấy sắp bùng nổ, An Vô Kỵ vội vàng tiến lên thi lễ nói: “Bệ hạ, Thanh Cô là một thôn cô thô bỉ, không biết lễ nghi, bệ hạ đừng so đo với nàng ta.”
Lúc này, Yên Lẫm đâu còn tâm tình đi so đo lễ nghi không lễ nghi gì đó? Y chỉ ngắt từng chữ mà lặp lại: “Tại sao có thể như vậy?”
An Vô Kỵ đau đầu, kiên trì nói: “Bệ hạ có thể nói cho ty chức biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ty chức mới có thể hiểu được, nên giải tỏa nghi vấn cho bệ hạ như thế nào.”
“Trẫm và Dung tướng đến trường săn đi săn, lọt vào thích khách công kích, Dung tướng vì cứu trẫm, bắn hai tên, rồi thình lình ngã xuống đất bất tỉnh, mà toàn thân rất nhiều xương cốt còn gãy đoạn vỡ vụn…” Hô hấp của Yên Lẫm trở nên dồn dập, cho dù chỉ là đơn giản thuật lại qua loa chuyện phát sinh, vẫn khiến y cảm thấy không thể chịu được.
An Vô Kỵ cắn răng, quay đầu nhìn Dung Khiêm nằm trên giường, im hơi lặng tiếng, ánh mắt dần dần nặng nề.
Giấy rốt cuộc không gói được lửa. Có lời nói dối nào có thể vĩnh viễn không bị vạch trần đâu, cho dù là lời nói dối thiện ý, đến cuối cùng tạo thành, cũng có thể là kết quả đáng buồn chẳng thể nào đảo ngược.
Hắn thở dài, rốt cuộc bắt đầu kể rõ, không giấu giếm chút nào, phơi bày hết thảy.
Lúc đầu thân thể Dung Khiêm yếu ớt vô lực thế nào, mà Dung Khiêm lại làm sao thông qua phục kiện trường kỳ buồn tẻ và gian nan thống khổ đến mức khiến người phát cuồng, chậm rãi để thân thể khôi phục đến nhìn như bình thường, thậm chí ngay cả sự không đành và buồn bực mình chỉ bởi vì bàng quan đã sinh ra, cũng từng vì thế lớn tiếng phản đối cách làm quá vội vàng này của Dung Khiêm, hắn cũng thản nhiên nói ra như thế.
Hắn nói, lúc ấy Dung Khiêm chỉ khẽ mỉm cười, không chút để ý mà qua quýt hắn, sau đó lại tiếp tục khư khư cố chấp…
An Vô Kỵ đau thương nói: “Cho nên bệ hạ, ngài nhìn thấy Dung tướng hết thảy trạng huống bình thường, trừ thân thể nhìn như thoáng suy yếu thì không còn vấn đề, kỳ thật toàn là giả. Thân thể y bề ngoài hoàn chỉnh, bên trong vỡ nát, toàn là dựa vào lực ý chí khó tin của bản thân y, mới có thể kiên trì hành động như thường. Thân thể y như vậy, đâu còn chịu được tụ tập nội lực toàn thân bắn tên?”
Yên Lẫm một mực yên lặng nghe, nỗ lực ức chế run rẩy, rồi lại không thể ngừng được. Hai nắm tay không tự giác nắm chặt, rồi lại ngỡ ngàng buông ra, lại nắm chặt…
Thật sự không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, y quát to hỏi ra một tiếng: “Tại sao? Tại sao y phải… Y phải…”
“Tại sao?”
An Vô Kỵ cố nén phẫn nộ sinh ra dưới đáy lòng, vẻ mặt chỉ là đau thương: “Vì bệ hạ ngài. Tất cả mọi cố gắng của Dung tướng, chẳng qua là để lúc bệ hạ nhìn thấy y, không cần quá thương tâm vì y.”
An Vô Kỵ ngưng mắt nhìn Yên Lẫm hai mắt thất thần: “Bệ hạ, không phải ngài trùng hợp gặp được Dung tướng, mà là Dung tướng vẫn thủ bên cạnh ngài. Từ rất rất lâu về trước, y đã quyết định phải một lần nữa trở lại trước mặt ngài. Y vất vả như vậy, vất vả như vậy, chẳng qua… chẳng qua là vì muốn lúc gặp lại, chỉ làm ngài cao hứng, lại không khiến ngài có một chút khó chịu. Y…”
An Vô Kỵ rốt cuộc thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.
Không phải bởi vì Yên Lẫm là quân chủ của hắn, cũng không phải bởi vì nhìn vẻ tuyệt vọng bi thống biểu lộ từng chút trong mắt Yên Lẫm, hắn cảm thấy không đành lòng.
Hắn không nói tiếp nữa, chẳng qua là bởi vì Dung Khiêm. Tuy rằng Dung Khiêm mất hết thần trí, hắn chung quy không muốn ở trước mặt y, kích thích Yên Lẫm quá mức.
Yên Lẫm ngơ ngác đứng đó, không nói không động, trong đôi mắt chỉ dư hắc ám vô biên vô hạn kia.
An Vô Kỵ trầm mặc, nhưng thanh âm của Thanh Cô, lại vang lên rất nhẹ rất nhẹ.
Từ sau khi Yên Lẫm nói rõ chuyện thích khách, Thanh Cô liền không giận dữ trừng y nữa, mà chỉ im lặng gục đầu xuống, nghiêng người ngồi ở bên giường, nhìn Dung Khiêm.
Nàng làm sao có thể trách móc Hoàng đế? Loại ý nghĩ này, Thanh Cô một thôn cô, nghĩ cũng sẽ chẳng nghĩ.
Y là Hoàng đế, là Hoàng đế tốt, cho bách tính sống cuộc sống tốt đẹp. Hoàng đế gặp nạn, mọi người đều nên tận lực cứu giúp, đổi lại nàng cũng sẽ như vậy, huống chi Dung đại ca là một người tốt, đại trung thần.
Cho nên, nàng không tìm thấy lý do để có thể phát tiết sự phẫn nộ của nàng với Yên Lẫm.
Nhưng mà, ngơ ngác nhìn Dung Khiêm nhắm mắt bất động, nàng lại không thể không hận. Nghe An Vô Kỵ thuật lại chuyện xưa từng chút, nàng lại không thể không khổ sở.
Không đáng. Cho dù người này là Hoàng đế, cũng không đáng? Không đáng để Dung đại ca huynh vì y mà chịu khổ như vậy đâu!
Nàng gục đầu, nhìn Dung Khiêm, chỉ nhìn Dung Khiêm. Các loại thương tâm, không muốn, phẫn nộ trong ***g ngực… Không chỗ để đi, chỉ chậm rãi hóa thành câu chuyện xưa trong miệng nàng.
Nàng nói đến cuộc gặp sau mưa gió kia, nói đến người sống không bằng chết kia, là cứu sống người không thể lưu luyến nàng như thế nào.
Nàng nói đến trong túp lều con kia, y và nàng sống nương tựa nhau như thế nào. Nói đến một đêm lại một đêm đó, y đau đến không ngủ được, lại vẫn trung khí mười phần mà mắng nàng, cười nàng, dạy nàng.
Những năm tháng đã đi xa đó, như nước tái diễn trong tự thuật của nàng. Những ngày gian khổ mà tịch mịch đó, y nằm liệt giường không thể động đậy, nàng ngày ngày đêm đêm bảo vệ chăm sóc y. Nhìn thân thể y tàn khuyết mà đau đớn như thế nào, nghe y nói cười thoải mái thong dong như thế nào, cách tán gẫu giảm đau, cách mắng người giảm đau của y, y vừa đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vừa dạy nàng biết chữ, dạy nàng phân biệt thảo dược, dạy nàng chửi mắng đánh nhau với thôn nhân, dạy nàng buôn bán tự lập tự cường…
Nàng vừa nói vừa rơi lệ, cuối cùng nghẹn ngào đến mức ngữ không thành tiếng: “Nhưng mà, năm đó y vẫn rất có *** thần, đau nữa khổ nữa, y cũng sẽ cười, y cũng sẽ nhìn ta, ánh mắt sáng như vậy sáng như vậy…”
Nàng không nói tiếp được, phục lên giường mà khóc nức nở. Người trên đời, đều tưởng nàng cứu y, chỉ có nàng hiểu được, luôn luôn là y đang cứu nàng.
Dung đại ca, không có ánh mắt huynh nhìn ta, không có thanh âm của huynh dạy ta, lại bảo ta làm sao có thể tiếp tục trơ mắt nhìn khổ nạn của huynh nữa?
Lúc đầu nàng nói, Yên Lẫm yên lặng lắng nghe, ánh mắt bi thương, bởi vì quá kích động, lại phải cố nén kích động, cơ mặt đều đang thấp thoáng co rút.
Từng li từng tí đó, những khổ nạn tra tấn đó, những nói cười thong dong đó, những tiêu sái tự tại đó, y vẫn… đều không biết.
Y từng phái người điều tra hết thảy năm đó, tự cho là đã hiểu rõ sự giày vò khi Dung Khiêm hồi đó bị thương nặng nằm liệt giường, thế nhưng y đâu lại thật sự hiểu rõ?
Ấm lạnh thê khổ trong đó, thất thường gian nan trong đó, cũng chỉ có thôn cô nho nhỏ vẫn trông nom y, che chở y này, mới chân chính hiểu được, chân chính nhớ rõ.
Buồn cười là, y lại vẫn tự cho rằng mình cái gì cũng hiểu, y còn vẫn tự cho rằng mình rất rõ ràng.
Là y sơ sót, hay là y kỳ thực chưa từng thật sự dụng tâm đi nghĩ, phân tích, phán đoán.
Tất cả suy nghĩ, tất cả so đo của y, không ngoài Dung Khiêm đối đãi y có điều giữ lại, không ngoài Dung Khiêm vẫn có rất nhiều chuyện giấu y, không ngoài Dung Khiêm mơ hồ đến mức khiến người không có cảm giác an toàn như vậy, lại chưa từng, chưa từng chân chính mở mắt ra, nhìn chân tướng của sự thật…
Hết thảy ở ngay trước mắt, nhưng y lại không nhìn thấy, y không nhìn thấy?
Thanh Cô khóc từng tiếng, hỏi từng tiếng, lại không thể hỏi trời, không thể hỏi đất, không thể hỏi Hoàng đế cao quý kia, cũng không thể hỏi Dung đại ca sẽ không đáp lời nàng,
“Dung đại ca, vì sao thương của huynh cũng giống quá khứ, huynh lại không thể mở mắt nhìn ta, huynh lại không thể nói chuyện với ta…”
“Thanh cô nương, cô đừng sốt ruột, thân thể Dung tướng mấy năm qua tổn thương quá nghiêm trọng, cho nên thương thế tuy như năm đó, y lại yếu hơn năm đó nhiều lắm, khả năng là phải hôn mê mấy ngày, bất kể thương thế nào, đau thế nào, ta biết, chờ y tỉnh rồi, vẫn sẽ cười bình chân như vại, vẫn sẽ đùa giỡn với cô, không cho là đúng mà trêu ghẹo cô, ta biết, y nhất định là như vậy…”
An Vô Kỵ sửng sốt nhìn sang Yên Lẫm, không thể ngờ lúc này, Hoàng đế lại sẽ mở miệng an ủi Thanh Cô, hơn nữa ngữ khí còn hết sức ôn nhu như vậy. Khi nói đến cuối cùng, y thậm chí còn cố gắng muốn làm khóe môi nhếch lên trên một chút, dường như muốn dùng chút ý cười để làm dịu bầu không khí bi thương này.
Nhưng trong đôi mắt kia, nỗi bi thống tuyệt vọng vô cùng vô tận ấy lại rõ ràng đang gào thét điên cuồng, cơ hồ phải tràn ra nhấn chìm cả thế giới.
An Vô Kỵ thân là thủ lĩnh mật điệp, đã thấy nhiều những âm lãnh xấu xa bán đứng phản bội của thế gian, lúc này lại cũng thấy lạnh thấu xương, rốt cuộc không muốn nhìn thẳng.
Hắn cắn răng dời mắt, lại thấy Dung Khiêm nằm trên giường nhân thế không biết, Thanh Cô phục bên giường khóc lóc không thôi. Trong lòng tự dưng thấy phiền giận, rất nhiều chuyện, Thanh Cô không hiểu, hắn lại không thể không rõ, Thanh Cô không biết truy hỏi, hắn rốt cuộc lại không nhịn được!
“Bệ hạ đi săn, chẳng lẽ không dẫn theo hộ vệ? Sao đến mức cần Dung tướng tự mình ra tay?”
Nét cười gượng ra cương lại bên môi Yên Lẫm, sau đó chậm rãi mở rộng, Yên Lẫm chậm rãi cười thảm ra tiếng, y lắc đầu cực chậm cực chậm: “Đều là lỗi của ta, ta…”
Y bỗng nhiên đưa tay bưng môi, ho khan kịch liệt. Mấy Thái y quỳ dưới đất sắc mặt chợt biến thảm, ngẩng đầu, kinh hoàng đưa mắt nhìn nhau.
Rất lâu sau, Yên Lẫm chầm chậm buông tay, trên mặt vậy mà trống rỗng không có biểu cảm, ngữ khí cũng bình tĩnh cực kỳ: “Dung tướng trước khi hôn mê, đã chỉ điểm trẫm cầu cứu người nào. Đặc sứ trẫm cũng đã phái ra, rất nhanh chóng sẽ có thần y tốt nhất vào cung, các ngươi không cần sốt ruột.”
Y quay đầu nhìn nhìn Thanh Cô lần nữa, ngữ khí rất nhu hòa: “Thanh cô nương cô ở lại trong cung chăm sóc Dung tướng đi, có gì cần cứ việc phân phó cung nhân là được.”
Thanh Cô ngơ ngác nhìn Dung Khiêm, không ngẩng đầu, không đáp lời, thậm chí nàng rốt cuộc có nghe Yên Lẫm nói hay không, người khác cũng chẳng thể nói rõ.
Yên Lẫm cũng không để bụng, lại nói với An Vô Kỵ: “Trẫm biết ngươi và Thanh cô nương giao tình rất tốt, nàng lại không còn thân hữu chỗ dựa khác, cho phép ngươi mỗi ngày có thể ở lại trong cung một canh giờ, bồi họ nhiều hơn.”
Với thân phận thân là nam tử, mà chức quan khá thấp của An Vô Kỵ, có thể có đãi ngộ như vậy, thật sự là ngoại lệ rất lớn. An Vô Kỵ lúc này lên tiếng cảm tạ.
Yên Lẫm cũng không đáp hắn, chỉ nói với thanh âm nhẹ tênh mà mơ hồ: “Các ngươi trông Dung tướng đi, ta… Trẫm… Còn rất nhiều chuyện… Đi trước…”
Y bước hai bước về phía trước, chợt chần chừ, quay người ngóng nhìn Dung Khiêm, do dự một hồi, nhẹ nhàng chìa tay, cẩn thận muốn chạm y như vậy, đầu ngón tay lại đột nhiên ngừng trước khi chạm đến góc áo Dung Khiêm, sau đó y kiên quyết buông tay, quay người rảo bước rời khỏi.
Y cứ thế hờ hững đi qua bên cạnh An Vô Kỵ, khoảnh khắc đó trên mặt y không hỉ không bi, ngay cả thương đau bi khổ cũng chẳng còn nhìn thấy.
An Vô Kỵ kinh ngạc nhìn y thoạt trông không hề lưu luyến mà sải bước rời khỏi tẩm cung như vậy, khi bước qua bậc cửa, chợt sẩy chân ngã nhào.
Thanh Hoa cung trong ngoài nơi nơi đều là cung nhân hầu hạ, người người động tác linh mẫn mau lẹ, tự có hạ nhân đỡ y: “Bệ hạ cẩn thận…”
Yên Lẫm không đáp, chỉ tùy ý đẩy người nọ ra, tự đi về phía trước.
Cung nhân vừa rồi đỡ tay Yên Lẫm tránh cho y ngã nhào, trước là ngẩn ra, sau là cung kính cúi đầu, trong lúc vô ý nhìn bàn tay mình, bỗng thất thanh hô: “Máu… Bệ hạ…”
Song Yên Lẫm không dừng bước, không quay đầu.
Mấy Thái y nhìn nhau thất sắc, cuối cùng dứt khoát đuổi theo.
An Vô Kỵ nhíu chặt đôi mày, nghĩ tình hình Yên Lẫm che miệng ho khan vừa rồi, sợ là lại ho ra một búng máu trong tim. Vừa nghĩ đến đây, rốt cuộc không khỏi hơi mềm lòng. Lúc này mới nghĩ đến, vừa rồi khi nói chuyện, giọng Yên Lẫm khản cực kỳ, rõ ràng là bị thương, mà mình và Thanh Cô, lại căn bản vô tâm không chú ý… Y kỳ thật, chắc cũng bị thương rất nặng nhỉ?
An Vô Kỵ thở dài, quay người đi đến trước giường, cúi đầu nhìn Dung Khiêm hôn mê, mi vũ lộ vẻ lo âu thật sâu.
Từ lúc trong cung truyền lời nói Dung quốc công bị thương nặng, triệu nàng vào cung thăm, thế giới này dường như không còn là chân thật nữa.
Đi theo thái giám, rẽ rẽ vòng vòng, đi giữa hoàng cung hùng vĩ hoa quý, uy nghiêm áp bách, thôn cô nho nhỏ vốn nhát gan sợ sệt này lại chẳng nhìn thấy gì, chẳng lo được gì, chỉ luôn miệng lo lắng hỏi thái giám dẫn đường tình huống của Dung Khiêm, lại vì câu trả lời vĩnh viễn một hỏi ba không biết kia mà bốc lên lửa giận.
Nàng thậm chí không nhìn thấy An Vô Kỵ giơ tay chào hỏi, không nghe thấy An Vô Kỵ lớn tiếng gọi tên nàng.
An Vô Kỵ nhìn nàng bộ dáng thất hồn lạc phách, vội vàng tiến lên, một phen kéo nàng: “Thanh cô nương.”
Thanh Cô lúc này mới thoáng tỉnh lại, nhìn thấy người quen thuộc thân cận nhất trong sinh mệnh trừ Dung Khiêm này, đến đây mới hiểu được phải thương tâm rơi lệ: “Họ nói Dung đại ca đã xảy ra chuyện, nói y bị thương rất nặng, chuyện gì xảy ra đây? Y rõ ràng sáng sớm mới ra ngoài, y rõ ràng rất cao hứng rất có *** thần nói phải ra ngoài du ngoạn một ngày, sao mới một ngày thì đã…”
Nàng mở to mắt, nhìn người quen thuộc duy nhất, vô thố hỏi từng tiếng, giống như An Vô Kỵ có thể giải đáp tất cả nghi nan của nàng.
An Vô Kỵ chỉ thở dài.
Hắn làm sao không phải cũng chẳng biết gì hết, bị người một đạo ý chỉ gọi vào cung. Lúc này bản thân cũng đang đầy lòng hỗn loạn, nhưng vẫn ôn nhu an ủi Thanh Cô: “Cô đừng nóng vội. Thái giám chỉ truyền chỉ mà thôi, không chừng tin tức có sai sót? Chúng ta cứ vào trước, gặp Hoàng thượng và Dung tướng rồi nói sau.”
Nơi này dù sao cũng đã đến Thanh Hoa cung Hoàng đế ở, hắn chung quy không thể nhìn Thanh Cô thất thố quá mức, về sau đưa tới phiền toái.
Thanh Cô có người đáng tin, cuối cùng không còn kinh hoàng vô thố nữa, tự nhiên mà mặc hắn kéo tay, đi thẳng một mạch.
Hai người bình thường đánh nhau quá nhiều lần, thân thể “trực tiếp tiếp xúc” cũng quá nhiều, hai bên đều đã quen với sự tồn tại của đối phương. Thời điểm khẩn yếu này, tất nhiên chẳng ai nghĩ đến vấn đề nam nữ thụ thụ bất thân này.
An Vô Kỵ kéo Thanh Cô đi một mạch vào trong, lòng cũng đang ước đoán, Dung tướng bị thương, nhưng Hoàng đế an trí Dung tướng ở Thanh Hoa cung?
Ừm, đây là Hoàng thượng nhất thời nóng lòng váng đầu, hay là…
An Vô Kỵ không khỏi nhíu mày. Lúc này, hắn vẫn hoàn toàn chưa biết, thương thế của Dung Khiêm rốt cuộc nặng đến mức độ nào, cho nên còn có tâm tư phỏng đoán cân nhắc chuyện vớ vẩn này.
Ngay cả khi hắn cùng Thanh Cô sóng vai rảo bước vào tẩm điện Thanh Hoa cung, thấy Dung Khiêm an tĩnh nằm trên long sàng, sắc mặt xanh trắng, thân thể hơi phù, không nói không động, hắn cũng vẫn chưa hoàn toàn ý thức được.
Trong tẩm điện quỳ một vùng toàn Thái y, mỗi người dập đầu đến toác đầu chảy máu. Các thái giám cung nữ bốn phía sắc mặt tái nhợt câm như hến, mà Yên Lẫm thì vẫn ngồi bên giường, đưa lưng về phía đại môn.
An Vô Kỵ từ trên bầu không khí phán đoán ra tình huống, nhưng vẫn chưa biết Dung Khiêm rốt cuộc bị thương thế nào. Thanh Cô lại đã vừa buồn vừa đau vừa sợ hô to một tiếng, ra sức giãy thoát khỏi tay An Vô Kỵ, lao thẳng đến trước giường: “Dung đại ca!”
Năm đó khi Dung Khiêm lần đầu tiên trọng thương, là Thanh Cô ngày đêm chăm sóc, Thanh Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, tình huống xương cốt gân mạch gãy nát nứt toác, toàn thân không thể nhúc nhích đó. Nàng cơ hồ vừa nhìn đã nhận ra đây là chuyện xưa tái diễn, nhất thời nứt hết tim mật!
Thanh Cô bổ đến bên giường, mong ngóng y có thể cho nàng một ánh mắt, một câu nói cười, để tâm thần nàng yên ổn, để nàng không phải sợ hãi thế này, hoang mang thế này.
Song chẳng có gì hết. Dung Khiêm không động đậy, không mở mắt, không mở miệng.
Thanh Cô toàn thân run rẩy, tái nhợt mặt nhìn Dung Khiêm chằm chằm… Không, không nên là như vậy…
Nàng sẽ vĩnh viễn không quên, cái ngày thiên tuyệt địa diệt đó, nàng một lòng muốn chết, lại cố tình gặp phải y.
Khi đó y một thân thương tích, nằm giữa bùn lầy, ngay cả một con chó hoang cũng dám bắt nạt, thế nhưng y nhìn nàng, ánh mắt lóe sáng như sao, từ đó thay đổi cuộc đời nàng.
Nhưng mà vì sao, vì sao lần này y không mở mắt, y không nói lời nào, y không cười trêu đùa nàng, cười quở trách nàng, vì sao…
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Yên Lẫm đầy giận dữ: “Tại sao có thể như vậy?”
Giờ khắc này nàng hoàn toàn quên mất người này là Hoàng đế nàng sợ nhất, ánh mắt nàng phẫn nộ y như một con sư tử cái!
Yên Lẫm vẫn như khúc gỗ ngồi ngay đơ trước giường, lúc này lại cũng đang đứng lên dùng ngữ khí phẫn nộ khó hiểu đồng dạng, lớn tiếng quát hỏi Thanh Cô lời như thế: “Tại sao có thể như vậy?”
Y căm tức Thanh Cô, căm tức người nên thân cận nhất với Dung tướng này.
Thân thể của Dung tướng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hai người trợn mắt nhìn nhau, thiên lôi đối địa hỏa, mắt thấy sắp bùng nổ, An Vô Kỵ vội vàng tiến lên thi lễ nói: “Bệ hạ, Thanh Cô là một thôn cô thô bỉ, không biết lễ nghi, bệ hạ đừng so đo với nàng ta.”
Lúc này, Yên Lẫm đâu còn tâm tình đi so đo lễ nghi không lễ nghi gì đó? Y chỉ ngắt từng chữ mà lặp lại: “Tại sao có thể như vậy?”
An Vô Kỵ đau đầu, kiên trì nói: “Bệ hạ có thể nói cho ty chức biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ty chức mới có thể hiểu được, nên giải tỏa nghi vấn cho bệ hạ như thế nào.”
“Trẫm và Dung tướng đến trường săn đi săn, lọt vào thích khách công kích, Dung tướng vì cứu trẫm, bắn hai tên, rồi thình lình ngã xuống đất bất tỉnh, mà toàn thân rất nhiều xương cốt còn gãy đoạn vỡ vụn…” Hô hấp của Yên Lẫm trở nên dồn dập, cho dù chỉ là đơn giản thuật lại qua loa chuyện phát sinh, vẫn khiến y cảm thấy không thể chịu được.
An Vô Kỵ cắn răng, quay đầu nhìn Dung Khiêm nằm trên giường, im hơi lặng tiếng, ánh mắt dần dần nặng nề.
Giấy rốt cuộc không gói được lửa. Có lời nói dối nào có thể vĩnh viễn không bị vạch trần đâu, cho dù là lời nói dối thiện ý, đến cuối cùng tạo thành, cũng có thể là kết quả đáng buồn chẳng thể nào đảo ngược.
Hắn thở dài, rốt cuộc bắt đầu kể rõ, không giấu giếm chút nào, phơi bày hết thảy.
Lúc đầu thân thể Dung Khiêm yếu ớt vô lực thế nào, mà Dung Khiêm lại làm sao thông qua phục kiện trường kỳ buồn tẻ và gian nan thống khổ đến mức khiến người phát cuồng, chậm rãi để thân thể khôi phục đến nhìn như bình thường, thậm chí ngay cả sự không đành và buồn bực mình chỉ bởi vì bàng quan đã sinh ra, cũng từng vì thế lớn tiếng phản đối cách làm quá vội vàng này của Dung Khiêm, hắn cũng thản nhiên nói ra như thế.
Hắn nói, lúc ấy Dung Khiêm chỉ khẽ mỉm cười, không chút để ý mà qua quýt hắn, sau đó lại tiếp tục khư khư cố chấp…
An Vô Kỵ đau thương nói: “Cho nên bệ hạ, ngài nhìn thấy Dung tướng hết thảy trạng huống bình thường, trừ thân thể nhìn như thoáng suy yếu thì không còn vấn đề, kỳ thật toàn là giả. Thân thể y bề ngoài hoàn chỉnh, bên trong vỡ nát, toàn là dựa vào lực ý chí khó tin của bản thân y, mới có thể kiên trì hành động như thường. Thân thể y như vậy, đâu còn chịu được tụ tập nội lực toàn thân bắn tên?”
Yên Lẫm một mực yên lặng nghe, nỗ lực ức chế run rẩy, rồi lại không thể ngừng được. Hai nắm tay không tự giác nắm chặt, rồi lại ngỡ ngàng buông ra, lại nắm chặt…
Thật sự không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, y quát to hỏi ra một tiếng: “Tại sao? Tại sao y phải… Y phải…”
“Tại sao?”
An Vô Kỵ cố nén phẫn nộ sinh ra dưới đáy lòng, vẻ mặt chỉ là đau thương: “Vì bệ hạ ngài. Tất cả mọi cố gắng của Dung tướng, chẳng qua là để lúc bệ hạ nhìn thấy y, không cần quá thương tâm vì y.”
An Vô Kỵ ngưng mắt nhìn Yên Lẫm hai mắt thất thần: “Bệ hạ, không phải ngài trùng hợp gặp được Dung tướng, mà là Dung tướng vẫn thủ bên cạnh ngài. Từ rất rất lâu về trước, y đã quyết định phải một lần nữa trở lại trước mặt ngài. Y vất vả như vậy, vất vả như vậy, chẳng qua… chẳng qua là vì muốn lúc gặp lại, chỉ làm ngài cao hứng, lại không khiến ngài có một chút khó chịu. Y…”
An Vô Kỵ rốt cuộc thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.
Không phải bởi vì Yên Lẫm là quân chủ của hắn, cũng không phải bởi vì nhìn vẻ tuyệt vọng bi thống biểu lộ từng chút trong mắt Yên Lẫm, hắn cảm thấy không đành lòng.
Hắn không nói tiếp nữa, chẳng qua là bởi vì Dung Khiêm. Tuy rằng Dung Khiêm mất hết thần trí, hắn chung quy không muốn ở trước mặt y, kích thích Yên Lẫm quá mức.
Yên Lẫm ngơ ngác đứng đó, không nói không động, trong đôi mắt chỉ dư hắc ám vô biên vô hạn kia.
An Vô Kỵ trầm mặc, nhưng thanh âm của Thanh Cô, lại vang lên rất nhẹ rất nhẹ.
Từ sau khi Yên Lẫm nói rõ chuyện thích khách, Thanh Cô liền không giận dữ trừng y nữa, mà chỉ im lặng gục đầu xuống, nghiêng người ngồi ở bên giường, nhìn Dung Khiêm.
Nàng làm sao có thể trách móc Hoàng đế? Loại ý nghĩ này, Thanh Cô một thôn cô, nghĩ cũng sẽ chẳng nghĩ.
Y là Hoàng đế, là Hoàng đế tốt, cho bách tính sống cuộc sống tốt đẹp. Hoàng đế gặp nạn, mọi người đều nên tận lực cứu giúp, đổi lại nàng cũng sẽ như vậy, huống chi Dung đại ca là một người tốt, đại trung thần.
Cho nên, nàng không tìm thấy lý do để có thể phát tiết sự phẫn nộ của nàng với Yên Lẫm.
Nhưng mà, ngơ ngác nhìn Dung Khiêm nhắm mắt bất động, nàng lại không thể không hận. Nghe An Vô Kỵ thuật lại chuyện xưa từng chút, nàng lại không thể không khổ sở.
Không đáng. Cho dù người này là Hoàng đế, cũng không đáng? Không đáng để Dung đại ca huynh vì y mà chịu khổ như vậy đâu!
Nàng gục đầu, nhìn Dung Khiêm, chỉ nhìn Dung Khiêm. Các loại thương tâm, không muốn, phẫn nộ trong ***g ngực… Không chỗ để đi, chỉ chậm rãi hóa thành câu chuyện xưa trong miệng nàng.
Nàng nói đến cuộc gặp sau mưa gió kia, nói đến người sống không bằng chết kia, là cứu sống người không thể lưu luyến nàng như thế nào.
Nàng nói đến trong túp lều con kia, y và nàng sống nương tựa nhau như thế nào. Nói đến một đêm lại một đêm đó, y đau đến không ngủ được, lại vẫn trung khí mười phần mà mắng nàng, cười nàng, dạy nàng.
Những năm tháng đã đi xa đó, như nước tái diễn trong tự thuật của nàng. Những ngày gian khổ mà tịch mịch đó, y nằm liệt giường không thể động đậy, nàng ngày ngày đêm đêm bảo vệ chăm sóc y. Nhìn thân thể y tàn khuyết mà đau đớn như thế nào, nghe y nói cười thoải mái thong dong như thế nào, cách tán gẫu giảm đau, cách mắng người giảm đau của y, y vừa đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vừa dạy nàng biết chữ, dạy nàng phân biệt thảo dược, dạy nàng chửi mắng đánh nhau với thôn nhân, dạy nàng buôn bán tự lập tự cường…
Nàng vừa nói vừa rơi lệ, cuối cùng nghẹn ngào đến mức ngữ không thành tiếng: “Nhưng mà, năm đó y vẫn rất có *** thần, đau nữa khổ nữa, y cũng sẽ cười, y cũng sẽ nhìn ta, ánh mắt sáng như vậy sáng như vậy…”
Nàng không nói tiếp được, phục lên giường mà khóc nức nở. Người trên đời, đều tưởng nàng cứu y, chỉ có nàng hiểu được, luôn luôn là y đang cứu nàng.
Dung đại ca, không có ánh mắt huynh nhìn ta, không có thanh âm của huynh dạy ta, lại bảo ta làm sao có thể tiếp tục trơ mắt nhìn khổ nạn của huynh nữa?
Lúc đầu nàng nói, Yên Lẫm yên lặng lắng nghe, ánh mắt bi thương, bởi vì quá kích động, lại phải cố nén kích động, cơ mặt đều đang thấp thoáng co rút.
Từng li từng tí đó, những khổ nạn tra tấn đó, những nói cười thong dong đó, những tiêu sái tự tại đó, y vẫn… đều không biết.
Y từng phái người điều tra hết thảy năm đó, tự cho là đã hiểu rõ sự giày vò khi Dung Khiêm hồi đó bị thương nặng nằm liệt giường, thế nhưng y đâu lại thật sự hiểu rõ?
Ấm lạnh thê khổ trong đó, thất thường gian nan trong đó, cũng chỉ có thôn cô nho nhỏ vẫn trông nom y, che chở y này, mới chân chính hiểu được, chân chính nhớ rõ.
Buồn cười là, y lại vẫn tự cho rằng mình cái gì cũng hiểu, y còn vẫn tự cho rằng mình rất rõ ràng.
Là y sơ sót, hay là y kỳ thực chưa từng thật sự dụng tâm đi nghĩ, phân tích, phán đoán.
Tất cả suy nghĩ, tất cả so đo của y, không ngoài Dung Khiêm đối đãi y có điều giữ lại, không ngoài Dung Khiêm vẫn có rất nhiều chuyện giấu y, không ngoài Dung Khiêm mơ hồ đến mức khiến người không có cảm giác an toàn như vậy, lại chưa từng, chưa từng chân chính mở mắt ra, nhìn chân tướng của sự thật…
Hết thảy ở ngay trước mắt, nhưng y lại không nhìn thấy, y không nhìn thấy?
Thanh Cô khóc từng tiếng, hỏi từng tiếng, lại không thể hỏi trời, không thể hỏi đất, không thể hỏi Hoàng đế cao quý kia, cũng không thể hỏi Dung đại ca sẽ không đáp lời nàng,
“Dung đại ca, vì sao thương của huynh cũng giống quá khứ, huynh lại không thể mở mắt nhìn ta, huynh lại không thể nói chuyện với ta…”
“Thanh cô nương, cô đừng sốt ruột, thân thể Dung tướng mấy năm qua tổn thương quá nghiêm trọng, cho nên thương thế tuy như năm đó, y lại yếu hơn năm đó nhiều lắm, khả năng là phải hôn mê mấy ngày, bất kể thương thế nào, đau thế nào, ta biết, chờ y tỉnh rồi, vẫn sẽ cười bình chân như vại, vẫn sẽ đùa giỡn với cô, không cho là đúng mà trêu ghẹo cô, ta biết, y nhất định là như vậy…”
An Vô Kỵ sửng sốt nhìn sang Yên Lẫm, không thể ngờ lúc này, Hoàng đế lại sẽ mở miệng an ủi Thanh Cô, hơn nữa ngữ khí còn hết sức ôn nhu như vậy. Khi nói đến cuối cùng, y thậm chí còn cố gắng muốn làm khóe môi nhếch lên trên một chút, dường như muốn dùng chút ý cười để làm dịu bầu không khí bi thương này.
Nhưng trong đôi mắt kia, nỗi bi thống tuyệt vọng vô cùng vô tận ấy lại rõ ràng đang gào thét điên cuồng, cơ hồ phải tràn ra nhấn chìm cả thế giới.
An Vô Kỵ thân là thủ lĩnh mật điệp, đã thấy nhiều những âm lãnh xấu xa bán đứng phản bội của thế gian, lúc này lại cũng thấy lạnh thấu xương, rốt cuộc không muốn nhìn thẳng.
Hắn cắn răng dời mắt, lại thấy Dung Khiêm nằm trên giường nhân thế không biết, Thanh Cô phục bên giường khóc lóc không thôi. Trong lòng tự dưng thấy phiền giận, rất nhiều chuyện, Thanh Cô không hiểu, hắn lại không thể không rõ, Thanh Cô không biết truy hỏi, hắn rốt cuộc lại không nhịn được!
“Bệ hạ đi săn, chẳng lẽ không dẫn theo hộ vệ? Sao đến mức cần Dung tướng tự mình ra tay?”
Nét cười gượng ra cương lại bên môi Yên Lẫm, sau đó chậm rãi mở rộng, Yên Lẫm chậm rãi cười thảm ra tiếng, y lắc đầu cực chậm cực chậm: “Đều là lỗi của ta, ta…”
Y bỗng nhiên đưa tay bưng môi, ho khan kịch liệt. Mấy Thái y quỳ dưới đất sắc mặt chợt biến thảm, ngẩng đầu, kinh hoàng đưa mắt nhìn nhau.
Rất lâu sau, Yên Lẫm chầm chậm buông tay, trên mặt vậy mà trống rỗng không có biểu cảm, ngữ khí cũng bình tĩnh cực kỳ: “Dung tướng trước khi hôn mê, đã chỉ điểm trẫm cầu cứu người nào. Đặc sứ trẫm cũng đã phái ra, rất nhanh chóng sẽ có thần y tốt nhất vào cung, các ngươi không cần sốt ruột.”
Y quay đầu nhìn nhìn Thanh Cô lần nữa, ngữ khí rất nhu hòa: “Thanh cô nương cô ở lại trong cung chăm sóc Dung tướng đi, có gì cần cứ việc phân phó cung nhân là được.”
Thanh Cô ngơ ngác nhìn Dung Khiêm, không ngẩng đầu, không đáp lời, thậm chí nàng rốt cuộc có nghe Yên Lẫm nói hay không, người khác cũng chẳng thể nói rõ.
Yên Lẫm cũng không để bụng, lại nói với An Vô Kỵ: “Trẫm biết ngươi và Thanh cô nương giao tình rất tốt, nàng lại không còn thân hữu chỗ dựa khác, cho phép ngươi mỗi ngày có thể ở lại trong cung một canh giờ, bồi họ nhiều hơn.”
Với thân phận thân là nam tử, mà chức quan khá thấp của An Vô Kỵ, có thể có đãi ngộ như vậy, thật sự là ngoại lệ rất lớn. An Vô Kỵ lúc này lên tiếng cảm tạ.
Yên Lẫm cũng không đáp hắn, chỉ nói với thanh âm nhẹ tênh mà mơ hồ: “Các ngươi trông Dung tướng đi, ta… Trẫm… Còn rất nhiều chuyện… Đi trước…”
Y bước hai bước về phía trước, chợt chần chừ, quay người ngóng nhìn Dung Khiêm, do dự một hồi, nhẹ nhàng chìa tay, cẩn thận muốn chạm y như vậy, đầu ngón tay lại đột nhiên ngừng trước khi chạm đến góc áo Dung Khiêm, sau đó y kiên quyết buông tay, quay người rảo bước rời khỏi.
Y cứ thế hờ hững đi qua bên cạnh An Vô Kỵ, khoảnh khắc đó trên mặt y không hỉ không bi, ngay cả thương đau bi khổ cũng chẳng còn nhìn thấy.
An Vô Kỵ kinh ngạc nhìn y thoạt trông không hề lưu luyến mà sải bước rời khỏi tẩm cung như vậy, khi bước qua bậc cửa, chợt sẩy chân ngã nhào.
Thanh Hoa cung trong ngoài nơi nơi đều là cung nhân hầu hạ, người người động tác linh mẫn mau lẹ, tự có hạ nhân đỡ y: “Bệ hạ cẩn thận…”
Yên Lẫm không đáp, chỉ tùy ý đẩy người nọ ra, tự đi về phía trước.
Cung nhân vừa rồi đỡ tay Yên Lẫm tránh cho y ngã nhào, trước là ngẩn ra, sau là cung kính cúi đầu, trong lúc vô ý nhìn bàn tay mình, bỗng thất thanh hô: “Máu… Bệ hạ…”
Song Yên Lẫm không dừng bước, không quay đầu.
Mấy Thái y nhìn nhau thất sắc, cuối cùng dứt khoát đuổi theo.
An Vô Kỵ nhíu chặt đôi mày, nghĩ tình hình Yên Lẫm che miệng ho khan vừa rồi, sợ là lại ho ra một búng máu trong tim. Vừa nghĩ đến đây, rốt cuộc không khỏi hơi mềm lòng. Lúc này mới nghĩ đến, vừa rồi khi nói chuyện, giọng Yên Lẫm khản cực kỳ, rõ ràng là bị thương, mà mình và Thanh Cô, lại căn bản vô tâm không chú ý… Y kỳ thật, chắc cũng bị thương rất nặng nhỉ?
An Vô Kỵ thở dài, quay người đi đến trước giường, cúi đầu nhìn Dung Khiêm hôn mê, mi vũ lộ vẻ lo âu thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.