Chương 377: Nhất lao vĩnh dật
Lão Trang Mặc Hàn
17/09/2017
Xuyên qua màn hình hiển thị, nhìn dòng người bên ngoài, Triệu Thần nhíu mày hồi lâu, rốt cuộc lại nói: “Nếu không chúng ta cứ theo quy củ cũ của cục thời không, giết một răn trăm, để họ đừng mò đến một cách nhàm chán như vậy nữa.”
Y nói lời này, bản thân cũng thập phần không có sức lực.
Tiêu Thanh Thương cười: “Trò Triệu, tâm địa đại gian thần ngươi quả nhiên không giống người. Những người ngấp nghé Tiểu Lâu này, đánh suông làm suông chết suông mấy kẻ ngươi không nhìn được thì thôi, còn muốn tự mình động thủ giết một răn trăm? Ngươi định giết như thế nào? Giết bao nhiêu? Giết ai có thể một kẻ bằng một trăm?”
Nữ sinh Tô Thanh Dao vẫn bảo trì trầm mặc ngồi bên cạnh cũng cười: “Nếu không thì chúng ta giết người Yên quốc, được không? Lần này họ phái đến không ít binh lính, còn thêm rất nhiều cao thủ *** nhuệ Yên quốc. Ngươi cứ giết hết họ để cảnh cáo, hiệu quả khẳng định tốt! Hì hì, ta đoán Yên vương bên kia còn chưa làm gì, Tiểu Dung sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Triệu Thần hừ mạnh một tiếng: “Ngươi thôi đừng nhắc tới Tiểu Dung cho ta! Lần này y quá là xằng bậy, còn có…” Y trợn mắt trừng Tiêu Thanh Thương một cái, “Ngươi cũng thế! Có biết không hả? Ngày đó hai ngươi dọa mọi người hết cả hồn!”
Nghiêm Lăng và Tô Thanh Dao đồng thời gật đầu, vẻ mặt chỉ trích nhìn Tiêu Thanh Thương.
Tiêu Thanh Thương kháng nghị: “Ta không phải nhất thời xúc động, suy xét không chu toàn sao? Đây là chuyện thuần thuộc ngẫu nhiên, sẽ không còn lần sau đâu, các ngươi không cần một ngày ba lần, một lần cũng không sót mà phê phán đúng giờ như vậy chứ?”
Nghiêm Lăng vỗ ngực trách mắng: “Chỉ bằng đe dọa tàn phá của hai ngươi với tâm linh mọi người chúng ta, làm chúng ta bị thương tổn *** thần nghiêm trọng như vậy, một ngày chửi các ngươi ba mươi lần cũng nên!”
Tiêu Thanh Thương cũng chỉ đành không thể nề hà mà cười cười, tự mình im lặng ngồi xuống, không hó hé nữa.
Triệu Thần thở dài, nhìn máu tươi sau khi lạnh lại hơi hóa đen trong màn hình, vẫn lắc đầu.
Từng kẻ chết đi bên ngoài kia, đâu phải những người cao cao tại thượng mơ ước Tiểu Lâu đó. Nếu thật là như vậy, y cũng có thể không coi là gì. Chỉ là ngần ấy binh lính bình thường bị người ra roi, cố kiên trì đối đầu nguy hiểm bước vào nơi khủng bố nhất nguy hiểm nhất trong truyền thuyết này, chung quy lại khiến người ta nhìn mà không nỡ.
“Chúng ta nên nghĩ chút biện pháp đi, cho dù không thể giết người, chuyển họ ra ngoài như trước kia, cũng…”
Tô Thanh Dao lắc đầu phản đối: “Giết người dễ dàng. Nếu muốn chuyển dời nhiều người như vậy đến chỗ ngàn dặm hải ngoại, vết chân hiếm thấy, phải bao nhiêu năng lượng mới đủ? Chúng ta hiện tại không thể chơi trò xa xỉ như vậy. Hơn nữa, thiết luật của cục thời không trước kia, chúng ta không thể làm trái, giết người cũng vậy, dời đi cũng thế, chỉ đành nhìn. Hiện tại chẳng lẽ thật sự phải dời nhiều người như vậy, để họ lưu lạc đến nơi ngoài ngàn vạn dặm, không thấy thiên nhật, vĩnh viễn không thể thoát thân? Sống như vậy, có thể từ bi hơn chết bao nhiêu.”
Nghiêm Lăng cũng nhíu mày nói: “Hiện tại, chuyện lãng phí năng lượng quá trớn, có thể không làm, chúng ta tốt nhất đừng làm. Những chuyện dời non lấp bể, sông lớn chảy ngược đó, với năng lượng chúng ta hiện tại có thể điều động, muốn làm cũng không phải là không thể, nhưng ta thật sự cảm thấy, chúng ta nên nhẫn nại một thời gian, để được nhất lao vĩnh dật tốt hơn.”
Y theo thói quen gãi gãi cằm: “Chúng ta cứ im hơi lặng tiếng, lén lút ẩn nấp như vậy. Mượn chuyện lần này A Hán gây ra, để mọi người cho là Tiểu Lâu đã không còn tồn tại nữa, chẳng phải là vừa hay. Dã tâm của con người, trước giờ không có chừng mực, càng là cường đại khó lường, thần thông vô cùng, người ta sợ là càng phải động lòng. Hiện tại nếu chúng ta sử ra “thần thông” gì, những người đó chỉ sợ càng phải không ngừng ép thủ hạ đến tra xét chịu chết. Cho dù là khiến một đám đại nhân vật chạy đến bên ngoài Vạn Sơn thắp hương bái phật, khắp đầu óc thành kính muốn cảm động thần tiên chúng ta, biến thành một ngày một đêm không chết không ngừng, chúng ta cũng chẳng có ngày thanh tịnh nữa. Những năm ngàn năm, vì kế lâu dài…”
“Vì kế lâu dài, chẳng lẽ hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy? Chờ họ chết tâm?” Triệu Thần hậm hực nói.
“Cứ để họ tìm nhiều mấy lần là được. Tìm tới tìm lui tìm không ra, tự nhiên cũng rất nản lòng. Để thế nhân quên đi sự tồn tại của Tiểu Lâu, nhất thời khả năng còn khá khó khăn, bất quá chờ sau khi họ đều nản lòng, người chung quanh không còn theo dõi chặt như vậy, chúng ta nhắm trống ra ngoài, lại vận dụng lực ảnh hưởng của chúng ta ở các quốc, chậm rãi dẫn dắt, lặng lẽ xua tan tâm ý quá ham lợi trước mắt, khát vọng tìm hiểu Tiểu Lâu của rất nhiều quân chủ, để họ đừng cấp bách như vậy, chỉ cần giữ nghiêm yếu đạo các phương, giám sát động tĩnh của thế lực khác, lui mà cầu tiếp theo, không cầu mình được lợi từ Tiểu Lâu, chỉ cần có thể làm cho thế lực khác không thể được lợi từ Tiểu Lâu, từng bước một như vậy cũng đủ rồi.”
Triệu Thần mắt hơi sáng lên: “Nói vậy, chúng ta nên mau chóng nghĩ cách vào đời…”
“Ngươi hưng phấn gì thế hả? Chớ có quên khi ngươi bị triệu về đã trở mặt với Vệ vương, đi thật là oanh oanh liệt liệt. Hiện tại ngươi quay về, không bị Vệ quốc dốc hết quốc lực đuổi giết mới kỳ quái, ngươi lại còn có thể có lực ảnh hưởng gì.” Tô Thanh Dao cười nói.
“Xì, không biết xấu hổ mà nói ta, ngươi thì tốt bao nhiêu, nữ vương bệ hạ tài ba của ta? Ngươi thì chí tôn vô thượng, đáng tiếc, thu một đống nam sủng cố tình không chịu nghe lời. Người ta làm nữ tôn, trong nhà người nào không phải một đống mỹ nam tử, hoặc là toàn tâm toàn ý yêu nàng, các bên tuyệt đối không ghen tuông, hoặc là sẽ giở chút cung đấu, đấu đá nhau liều mạng tranh sủng cho cuộc sống của nàng thêm chút lạc thú. Ai xui xẻo như ngươi, các nam nhân trong nhà liên hợp lại tính kế ngươi, sớm bị người chỉnh chết phải về Tiểu Lâu nằm sấp.”
Triệu Thần cười khẩy: “Nữ vương ngươi đây nếu hồn quay về, cả triều thần tử bên kia sẽ lập tức tam hô vạn tuế, quân chủ tân nhiệm sẽ hấp tấp nhường vị cho ngươi?”
Nghiêm Lăng bên cạnh khẽ cười một tiếng, cũng rước lấy Triệu Thần lãnh nhãn theo: “Còn ngươi nữa! Luận văn cũng qua rất nhiều năm rồi, lại định bỗng nhiên sống sờ sờ mặt đầy thanh xuân chui ra hả? Ngươi tính dọa những cựu bộ đã sớm bạc đầu đó ra bệnh tim bệnh tâm thần, hay là tính học Kính Tiết… Ta nói, Kính Tiết là giả mạo đệ đệ của chính y, ngươi giả mạo ai? Giả mạo con ngươi? Sau đó ngày ngày kêu những thủ hạ năm ấy là thúc thúc?”
Nghiêm Lăng nổi da gà toàn thân.
Triệu Thần nghiêng đầu, thuận tiện lại nhìn sang Tiêu Thanh Thương: “Ngươi…”
Tiêu Thanh Thương cười buông tay: “Ta thế nào?”
Triệu Thần im một hồi, lắc đầu: “Ngươi bên kia hẳn còn không ít thế lực, bất quá, chẳng biết Ngô vương có phải thật sự còn giữ mãi vị trí kia cho ngươi không nữa.”
Tiêu Thanh Thương nhướng mày cười, mặt mày lại có anh khí bức người không thuộc về nữ tử: “Không có vị trí hoàng hậu kia của Ngô vương, lại có ai có thể ngăn cản được ta phiên vân phúc vũ?”
“Ngươi lại muốn phiên vân vũ gì?” Sau một câu chất vấn ỉu xìu, một người như thể du hồn từ sau cánh cửa tự động bước ra.
Sắc mặt y nhợt nhạt lạ thường, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, tùy ý tìm chiếc ghế gần nhất, chẳng chút hình tượng mà ngồi phịch xuống, người lập tức ngả sát ra sau. Sau khi chiếc ghế tự động biến hình, thân thể y liền nửa nằm với trạng thái thoải mái nhất.
Mấy người nhìn nhau, vẻ mặt đều cực kỳ buồn cười.
Tiêu Thanh Thương cười nói: “Khinh Trần, ngươi đến mức vậy sao? Không phải chỉ là đóng cửa chơi điện tử hơn mười ngày, không phải chỉ là hiện tại hệ thống duy sinh Tiểu Lâu cung cấp không thoải mái như trước kia, không phải chỉ là đối thủ cũ lúc này không có hưng trí để ý tới ngươi, ngươi liền sa sút thành dáng vẻ này?”
Phương Khinh Trần đưa tay ôm mặt, dùng ngữ khí như điệu vịnh than lẩm bẩm: “Nhàm chán quá, buồn bực quá, cuộc sống thật là chẳng thú vị gì hết, nhân sinh tử khí nặng nề, không hề có cảm xúc mạnh này…”
Y còn chưa nói xong, những người khác đã là bộ dáng thống khổ, vẻ mặt không thể nhẫn nhịn, nhất tề quát một tiếng: “Im miệng!”
Y nói lời này, bản thân cũng thập phần không có sức lực.
Tiêu Thanh Thương cười: “Trò Triệu, tâm địa đại gian thần ngươi quả nhiên không giống người. Những người ngấp nghé Tiểu Lâu này, đánh suông làm suông chết suông mấy kẻ ngươi không nhìn được thì thôi, còn muốn tự mình động thủ giết một răn trăm? Ngươi định giết như thế nào? Giết bao nhiêu? Giết ai có thể một kẻ bằng một trăm?”
Nữ sinh Tô Thanh Dao vẫn bảo trì trầm mặc ngồi bên cạnh cũng cười: “Nếu không thì chúng ta giết người Yên quốc, được không? Lần này họ phái đến không ít binh lính, còn thêm rất nhiều cao thủ *** nhuệ Yên quốc. Ngươi cứ giết hết họ để cảnh cáo, hiệu quả khẳng định tốt! Hì hì, ta đoán Yên vương bên kia còn chưa làm gì, Tiểu Dung sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Triệu Thần hừ mạnh một tiếng: “Ngươi thôi đừng nhắc tới Tiểu Dung cho ta! Lần này y quá là xằng bậy, còn có…” Y trợn mắt trừng Tiêu Thanh Thương một cái, “Ngươi cũng thế! Có biết không hả? Ngày đó hai ngươi dọa mọi người hết cả hồn!”
Nghiêm Lăng và Tô Thanh Dao đồng thời gật đầu, vẻ mặt chỉ trích nhìn Tiêu Thanh Thương.
Tiêu Thanh Thương kháng nghị: “Ta không phải nhất thời xúc động, suy xét không chu toàn sao? Đây là chuyện thuần thuộc ngẫu nhiên, sẽ không còn lần sau đâu, các ngươi không cần một ngày ba lần, một lần cũng không sót mà phê phán đúng giờ như vậy chứ?”
Nghiêm Lăng vỗ ngực trách mắng: “Chỉ bằng đe dọa tàn phá của hai ngươi với tâm linh mọi người chúng ta, làm chúng ta bị thương tổn *** thần nghiêm trọng như vậy, một ngày chửi các ngươi ba mươi lần cũng nên!”
Tiêu Thanh Thương cũng chỉ đành không thể nề hà mà cười cười, tự mình im lặng ngồi xuống, không hó hé nữa.
Triệu Thần thở dài, nhìn máu tươi sau khi lạnh lại hơi hóa đen trong màn hình, vẫn lắc đầu.
Từng kẻ chết đi bên ngoài kia, đâu phải những người cao cao tại thượng mơ ước Tiểu Lâu đó. Nếu thật là như vậy, y cũng có thể không coi là gì. Chỉ là ngần ấy binh lính bình thường bị người ra roi, cố kiên trì đối đầu nguy hiểm bước vào nơi khủng bố nhất nguy hiểm nhất trong truyền thuyết này, chung quy lại khiến người ta nhìn mà không nỡ.
“Chúng ta nên nghĩ chút biện pháp đi, cho dù không thể giết người, chuyển họ ra ngoài như trước kia, cũng…”
Tô Thanh Dao lắc đầu phản đối: “Giết người dễ dàng. Nếu muốn chuyển dời nhiều người như vậy đến chỗ ngàn dặm hải ngoại, vết chân hiếm thấy, phải bao nhiêu năng lượng mới đủ? Chúng ta hiện tại không thể chơi trò xa xỉ như vậy. Hơn nữa, thiết luật của cục thời không trước kia, chúng ta không thể làm trái, giết người cũng vậy, dời đi cũng thế, chỉ đành nhìn. Hiện tại chẳng lẽ thật sự phải dời nhiều người như vậy, để họ lưu lạc đến nơi ngoài ngàn vạn dặm, không thấy thiên nhật, vĩnh viễn không thể thoát thân? Sống như vậy, có thể từ bi hơn chết bao nhiêu.”
Nghiêm Lăng cũng nhíu mày nói: “Hiện tại, chuyện lãng phí năng lượng quá trớn, có thể không làm, chúng ta tốt nhất đừng làm. Những chuyện dời non lấp bể, sông lớn chảy ngược đó, với năng lượng chúng ta hiện tại có thể điều động, muốn làm cũng không phải là không thể, nhưng ta thật sự cảm thấy, chúng ta nên nhẫn nại một thời gian, để được nhất lao vĩnh dật tốt hơn.”
Y theo thói quen gãi gãi cằm: “Chúng ta cứ im hơi lặng tiếng, lén lút ẩn nấp như vậy. Mượn chuyện lần này A Hán gây ra, để mọi người cho là Tiểu Lâu đã không còn tồn tại nữa, chẳng phải là vừa hay. Dã tâm của con người, trước giờ không có chừng mực, càng là cường đại khó lường, thần thông vô cùng, người ta sợ là càng phải động lòng. Hiện tại nếu chúng ta sử ra “thần thông” gì, những người đó chỉ sợ càng phải không ngừng ép thủ hạ đến tra xét chịu chết. Cho dù là khiến một đám đại nhân vật chạy đến bên ngoài Vạn Sơn thắp hương bái phật, khắp đầu óc thành kính muốn cảm động thần tiên chúng ta, biến thành một ngày một đêm không chết không ngừng, chúng ta cũng chẳng có ngày thanh tịnh nữa. Những năm ngàn năm, vì kế lâu dài…”
“Vì kế lâu dài, chẳng lẽ hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy? Chờ họ chết tâm?” Triệu Thần hậm hực nói.
“Cứ để họ tìm nhiều mấy lần là được. Tìm tới tìm lui tìm không ra, tự nhiên cũng rất nản lòng. Để thế nhân quên đi sự tồn tại của Tiểu Lâu, nhất thời khả năng còn khá khó khăn, bất quá chờ sau khi họ đều nản lòng, người chung quanh không còn theo dõi chặt như vậy, chúng ta nhắm trống ra ngoài, lại vận dụng lực ảnh hưởng của chúng ta ở các quốc, chậm rãi dẫn dắt, lặng lẽ xua tan tâm ý quá ham lợi trước mắt, khát vọng tìm hiểu Tiểu Lâu của rất nhiều quân chủ, để họ đừng cấp bách như vậy, chỉ cần giữ nghiêm yếu đạo các phương, giám sát động tĩnh của thế lực khác, lui mà cầu tiếp theo, không cầu mình được lợi từ Tiểu Lâu, chỉ cần có thể làm cho thế lực khác không thể được lợi từ Tiểu Lâu, từng bước một như vậy cũng đủ rồi.”
Triệu Thần mắt hơi sáng lên: “Nói vậy, chúng ta nên mau chóng nghĩ cách vào đời…”
“Ngươi hưng phấn gì thế hả? Chớ có quên khi ngươi bị triệu về đã trở mặt với Vệ vương, đi thật là oanh oanh liệt liệt. Hiện tại ngươi quay về, không bị Vệ quốc dốc hết quốc lực đuổi giết mới kỳ quái, ngươi lại còn có thể có lực ảnh hưởng gì.” Tô Thanh Dao cười nói.
“Xì, không biết xấu hổ mà nói ta, ngươi thì tốt bao nhiêu, nữ vương bệ hạ tài ba của ta? Ngươi thì chí tôn vô thượng, đáng tiếc, thu một đống nam sủng cố tình không chịu nghe lời. Người ta làm nữ tôn, trong nhà người nào không phải một đống mỹ nam tử, hoặc là toàn tâm toàn ý yêu nàng, các bên tuyệt đối không ghen tuông, hoặc là sẽ giở chút cung đấu, đấu đá nhau liều mạng tranh sủng cho cuộc sống của nàng thêm chút lạc thú. Ai xui xẻo như ngươi, các nam nhân trong nhà liên hợp lại tính kế ngươi, sớm bị người chỉnh chết phải về Tiểu Lâu nằm sấp.”
Triệu Thần cười khẩy: “Nữ vương ngươi đây nếu hồn quay về, cả triều thần tử bên kia sẽ lập tức tam hô vạn tuế, quân chủ tân nhiệm sẽ hấp tấp nhường vị cho ngươi?”
Nghiêm Lăng bên cạnh khẽ cười một tiếng, cũng rước lấy Triệu Thần lãnh nhãn theo: “Còn ngươi nữa! Luận văn cũng qua rất nhiều năm rồi, lại định bỗng nhiên sống sờ sờ mặt đầy thanh xuân chui ra hả? Ngươi tính dọa những cựu bộ đã sớm bạc đầu đó ra bệnh tim bệnh tâm thần, hay là tính học Kính Tiết… Ta nói, Kính Tiết là giả mạo đệ đệ của chính y, ngươi giả mạo ai? Giả mạo con ngươi? Sau đó ngày ngày kêu những thủ hạ năm ấy là thúc thúc?”
Nghiêm Lăng nổi da gà toàn thân.
Triệu Thần nghiêng đầu, thuận tiện lại nhìn sang Tiêu Thanh Thương: “Ngươi…”
Tiêu Thanh Thương cười buông tay: “Ta thế nào?”
Triệu Thần im một hồi, lắc đầu: “Ngươi bên kia hẳn còn không ít thế lực, bất quá, chẳng biết Ngô vương có phải thật sự còn giữ mãi vị trí kia cho ngươi không nữa.”
Tiêu Thanh Thương nhướng mày cười, mặt mày lại có anh khí bức người không thuộc về nữ tử: “Không có vị trí hoàng hậu kia của Ngô vương, lại có ai có thể ngăn cản được ta phiên vân phúc vũ?”
“Ngươi lại muốn phiên vân vũ gì?” Sau một câu chất vấn ỉu xìu, một người như thể du hồn từ sau cánh cửa tự động bước ra.
Sắc mặt y nhợt nhạt lạ thường, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, tùy ý tìm chiếc ghế gần nhất, chẳng chút hình tượng mà ngồi phịch xuống, người lập tức ngả sát ra sau. Sau khi chiếc ghế tự động biến hình, thân thể y liền nửa nằm với trạng thái thoải mái nhất.
Mấy người nhìn nhau, vẻ mặt đều cực kỳ buồn cười.
Tiêu Thanh Thương cười nói: “Khinh Trần, ngươi đến mức vậy sao? Không phải chỉ là đóng cửa chơi điện tử hơn mười ngày, không phải chỉ là hiện tại hệ thống duy sinh Tiểu Lâu cung cấp không thoải mái như trước kia, không phải chỉ là đối thủ cũ lúc này không có hưng trí để ý tới ngươi, ngươi liền sa sút thành dáng vẻ này?”
Phương Khinh Trần đưa tay ôm mặt, dùng ngữ khí như điệu vịnh than lẩm bẩm: “Nhàm chán quá, buồn bực quá, cuộc sống thật là chẳng thú vị gì hết, nhân sinh tử khí nặng nề, không hề có cảm xúc mạnh này…”
Y còn chưa nói xong, những người khác đã là bộ dáng thống khổ, vẻ mặt không thể nhẫn nhịn, nhất tề quát một tiếng: “Im miệng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.