Chương 325: Quyền biết chuyện
Lão Trang Mặc Hàn
17/09/2017
Ngữ khí của Phương Khinh Trần u u lạnh lẽo, giờ khắc này lại như truyền đến từ địa ngục, hàn khí tràn lan.
Vẻ mặt Địch Cửu cũng thoáng chấn động, lại vẫn nói: “Chân tình của Tiểu Lâu, không phải chuyện ta quan tâm. Ta để ý, chỉ là A Hán có thể tỉnh lại hay không.”
Phương Khinh Trần trầm mặc một chút mới nói: “Sau khi ngươi minh bạch hết thảy chân tướng, nếu ngươi vẫn kiên trì muốn để A Hán tỉnh lại, ta sẽ đánh thức y.”
“Phương Khinh Trần! Đừng nói bậy nha!”
“Họ Phương, cậu điên rồi!”
“Ê ê ê…”
Căn bản không thèm đếm xỉa một đám người ngươi một ngôn ta một ngữ sâu trong óc, Phương Khinh Trần chỉ nhìn Địch Cửu, chờ quyết định của y.
“Được!”
Địch Cửu không hề nghĩ ngợi, đáp ứng như đinh đóng cột, tuyệt không dao động!
Địch Nhất hơi nhíu mày, lại không nói gì.
Phương Khinh Trần cười lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất nên nghĩ rõ, rất nhiều chuyện, không hề đơn giản như ngươi tưởng. E rằng sau khi biết chân tướng, ngươi sẽ có sự hối hận trước nay chưa có, ngươi sẽ cảm thấy bao lâu nay ngươi xuẩn đến cực điểm, ngươi sẽ phát hiện, tất cả thâm tình hậu nghĩa của ngươi, tất cả chân tâm bỏ vì A Hán, đều không bằng đem cho chó ăn còn thực tế hơn.”
“Cần gì nghĩ.” Địch Cửu thản nhiên sửa lời Phương Khinh Trần: “Với cả, ta và A Hán chưa từng có thâm tình hậu nghĩa gì đó, ta cũng sớm chẳng còn chân tâm gì để có thể cho người…”
Y cư nhiên nở nụ cười: “Ngươi không biết, tất cả ảnh vệ có thể sống sót dưới khổ huấn của Tu La giáo, đã sớm đem chân tâm cho chó ăn rồi sao?”
Địch Nhất thở dài cay đắng, chần chừ nói: “Ta…”
Địch Cửu quay đầu giận dữ trừng y một cái: “Có ta là đủ rồi.”
Phương Khinh Trần cũng nói nhàn nhạt: “Ngươi cũng vậy, Địch Tam cũng vậy, đều không trong phạm vi giao dịch của ta. Ta chịu trao đổi điều kiện với y, là bởi vì bất kể làm thế nào, y đều chết chắc, cho nên ta không ngại để y chết được vừa lòng đẹp ý hơn. Tính mạng hai ngươi, ta lại không cần. Không cần thiết tương lai làm A Hán vì chuyện các ngươi mà tìm ta tính sổ. Huống chi…”
Y lạnh lùng mỉm cười: “Ngươi đã có vợ rồi nhỉ?”
Ngữ khí của Phương Khinh Trần rất đỗi mỉa mai: “Ta khinh thường nhất chính là loại người hở chút hô nghĩa khí làm trọng, lại để vợ con khóc lóc nỉ non như các ngươi. Người mà cả vợ con cũng không bảo vệ được, còn tính là nam nhân?”
Địch Nhất buồn bã.
Y cũng biết, mình tuyệt không thể vứt bỏ Văn Tố Y và hài tử trong bụng không ngó ngàng, cố theo Địch Cửu vì cầu một sự minh bạch mà đi chịu chết. Chỉ là, canh cánh trong lòng này, rốt cuộc khó mà bình.
Sâu trong óc Phương Khinh Trần lại truyền đến thanh âm mới: “Khinh Trần, ngươi làm gì thế? Trương Mẫn Hân nói là thật?”
Phương Khinh Trần buồn cười: “Ê, ngươi với Tiểu Dung cứ yên lặng xem náo nhiệt là được, xen vào chuyện này làm gì?”
“Xem náo nhiệt?” Phong Kính Tiết cũng phải nhớn nhác: “Lúc trước thương lượng để ngươi đi, là vì cứu mạng Địch Cửu, không phải vì để ngươi lừa y đi chịu chết.”
“Có gì khác biệt. Ta cố ngăn cản, y liều mạng với ta sẽ chết. Ta không ngăn cản, y vào đến bên ngoài Tiểu Lâu, vẫn tương đương chết. Thân thể y đã như vậy rồi, cùng với để y mang theo tiếc nuối chết đi, chẳng bằng ta cho y một sự minh bạch.”
“Ta nói rồi, ta ít nhất có thể cho y sống thêm…”
“Vẫn là câu đó, có gì khác biệt? Kính Tiết, nếu ngươi không thể một lần nữa vào đời trợ Lư Đông Ly, dù sống ngàn vạn năm, ngươi có thể có khoái hoạt gì?”
Phong Kính Tiết trầm mặc một hồi, rốt cuộc kiên quyết nói: “Mọi người nói, sẽ cố gắng tìm kiếm phương pháp có thể đánh thức A Hán mà không thương tổn y.”
“Thế nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Kính Tiết, đừng ngốc, hết thảy tư liệu của chúng ta đều chọn dùng công nghệ cao lưu trữ, muốn tra tìm, không cần khoảng thời gian dài như vậy. Đến bây giờ còn chưa tìm được, chỉ có thể chứng minh trong Tiểu Lâu không hề có loại tư liệu này. Với năng lực của Tiểu Lâu trước mắt, không thể hoàn toàn không thương tổn *** thần của A Hán đã đánh thức được y. Mười ngày không tìm được, thế thì mười năm hai mươi năm cũng chẳng tìm được. Kính Tiết, ngươi muốn để Địch Cửu sống tiếp, để y cứ ôm tâm nguyện, lại không thể đạt thành, để y cứ giữ mãi chấp niệm, lại không được viên mãn? Sống như vậy, chẳng phải còn thảm hơn chết.”
“Bất kể thế nào, còn sống chung quy còn hy vọng…” Dung Khiêm nhẹ giọng nói.
Phương Khinh Trần ngắt lời không chút khách khí: “Tiểu Dung, ngươi và Kính Tiết tính tình quá tốt, tình yêu quá trọng, cho nên mọi việc không chịu làm tuyệt, cứ muốn cầu được lưỡng toàn. Ta lại cảm thấy, thế sự nào được nhiều viên mãn như vậy? Cùng với mọi sự cầu toàn, do dự lưỡng đoan, còn không bằng chỉ cầu một điều không phụ tâm này! Địch Cửu nói, sống tạm không bằng chết thống khoái, ta nghĩ, cũng là như vậy.”
Phong Kính Tiết và Dung Khiêm đồng thời thở dài.
“Khinh Trần, nhưng mà ngươi có từng nghĩ, biết chân tướng, với Địch Cửu có thể chỉ càng đau càng thương. Mấy năm nay, vì A Hán, sự lạnh lùng nghi kỵ ác độc vô tình của y, đều chậm rãi biến thành một tấm chân tâm, thế nhưng… nếu y biết, nếu y biết…”
“Chân tướng chưa chắc tốt bao nhiêu, nhưng chân tướng luôn là chân tướng.”
Phương Khinh Trần nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dung, Kính Tiết, bảy trăm năm trước, khi A Hán tỉnh lại, chúng ta đều đã làm gì?”
Trong đầu lặng ngắt, không người trả lời.
“Chúng ta tự cho là suy nghĩ giúp y, chúng ta không bức bách y đối mặt với chân tướng, chúng ta lần lượt nhiều chuyện thay y thiết kế dung mạo, nghiên cứu võ công, cuối cùng ngoại trừ tăng thêm khổ nạn cho y thì có tác dụng gì đâu? Giáo huấn như vậy còn chưa đủ sao? Bất kể là Địch Cửu hay A Hán, họ đều là người độc lập, họ đều có quyền biết rõ nhân sinh của mình. Chẳng lẽ chúng ta còn muốn lấy thích ghét thị phi của mình, hảo tâm của mình, đi quyết định thay họ nữa?”
“Mọi người chúng ta, vì luận văn của mình, giữa nhân thế phiên vân phúc vũ như vậy, đối với những thế nhân đó mà nói, có công bằng không? Vô luận chúng ta ôm thiện ý hay ác ý, hoặc thuần là một trò chơi, với họ mà nói, đều là toàn bộ nhân sinh. Người bên ngoài không biết chân tình, không biết Tiểu Lâu thì thôi. Nhưng Địch Cửu… Y đã phụ A Hán rất nhiều, nhưng cũng vì A Hán mà làm rất nhiều. Những năm gần đây, y vì A Hán mà bỏ ra nhiều tâm huyết *** lực như vậy, chẳng lẽ y vẫn không có tư cách, được một sự minh bạch? Hiện tại y đã chạy đến trước cửa, chẳng lẽ chúng ta thật sự không thể chìa tay một lần, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn y như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội dòm kẽ cửa một lần cũng không có, đã ngã chết trước cửa?”
Sau sự im lặng đáng kể, Dung Khiêm rốt cuộc thở dài một tiếng: “Khinh Trần, có lẽ ngươi có đạo lý của ngươi. Có thể, chúng ta trước kia thật sự đã làm sai rất nhiều. Tuy rằng chuyện trước mắt ngươi làm, ta và Kính Tiết vô luận thế nào cũng sẽ không làm, nhưng mà…”
Ngữ thanh của y không được trơn tru, Phong Kính Tiết mới nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng, chúng ta sẽ không thử ngăn trở ngươi, thuyết phục ngươi nữa.”
Phương Khinh Trần nhướng mày, ý gì đây, có nghĩa là chấp nhận ý kiến của y, hay hoàn toàn mất hy vọng với sự cố chấp của y, từ bỏ việc tiếp tục thuyết phục?
Bất quá, mặc kệ thế nào, tai rốt cuộc có thể thanh tĩnh rồi.
Đáng tiếc, chuyện trên đời không hề đơn giản dễ dàng như vậy. Thanh âm một lần nữa vang sâu trong óc đã kèm theo sự tức giận cực rõ ràng: “Phương Khinh Trần!”
“Giáo sư!” Phương Khinh Trần mày giương như kiếm, nét cười lạnh bên môi lại cũng như kiếm ra khỏi vỏ: “Thật hiếm thấy, thầy rốt cuộc hiện thân rồi. Tôi còn tưởng thầy thật định quán triệt đến cùng việc tự do dạy học, mọi vấn đề đều mặc bọn học sinh chúng tôi tự mình xử lý chứ?”
“Phương Khinh Trần, em có ý gì!” Cơn giận của giáo sư Trang quả thực không kiềm chế được nữa. Tên học sinh này luôn tùy hứng làm bậy, thành tích cực be bét, làm ông đau đầu, hiện tại lại còn phát triển đến mức không tôn trọng thầy, cố tình vi phạm nội quy như thế!
“Chẳng có ý gì hết. Thầy không cần phải kinh ngạc, nhảy ra loan báo sự tồn tại của mình như vậy. Tôi chỉ là cảm thấy, bình thường khi các học sinh rơi vào khốn cảnh mê cục, thầy đã có thể trầm mặc bàng quan, thế hiện tại kết cục của một người ngoài, thầy càng không cần quan tâm. Thành thật mà nói, sự quan tâm của thầy với chúng tôi, còn không bằng bất cứ một người bạn nào. Sắc nữ Trương Mẫn Hân kia mặc dù nhàm chán bát quái đến cực điểm, nhưng so với thầy, chí ít có tình người lắm. Thầy tôi ơi, thầy quá cách biệt, quá cường đại, quá anh minh. Thầy chỉ thích hợp cao cao tại thượng, ngẫu nhiên phất tay, chấm điểm cho chúng tôi là được. Những chuyện khác, nếu như chen vào quá nhiều, thật sự rất ảnh hưởng hình tượng của thầy.”
Vẻ mặt Địch Cửu cũng thoáng chấn động, lại vẫn nói: “Chân tình của Tiểu Lâu, không phải chuyện ta quan tâm. Ta để ý, chỉ là A Hán có thể tỉnh lại hay không.”
Phương Khinh Trần trầm mặc một chút mới nói: “Sau khi ngươi minh bạch hết thảy chân tướng, nếu ngươi vẫn kiên trì muốn để A Hán tỉnh lại, ta sẽ đánh thức y.”
“Phương Khinh Trần! Đừng nói bậy nha!”
“Họ Phương, cậu điên rồi!”
“Ê ê ê…”
Căn bản không thèm đếm xỉa một đám người ngươi một ngôn ta một ngữ sâu trong óc, Phương Khinh Trần chỉ nhìn Địch Cửu, chờ quyết định của y.
“Được!”
Địch Cửu không hề nghĩ ngợi, đáp ứng như đinh đóng cột, tuyệt không dao động!
Địch Nhất hơi nhíu mày, lại không nói gì.
Phương Khinh Trần cười lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất nên nghĩ rõ, rất nhiều chuyện, không hề đơn giản như ngươi tưởng. E rằng sau khi biết chân tướng, ngươi sẽ có sự hối hận trước nay chưa có, ngươi sẽ cảm thấy bao lâu nay ngươi xuẩn đến cực điểm, ngươi sẽ phát hiện, tất cả thâm tình hậu nghĩa của ngươi, tất cả chân tâm bỏ vì A Hán, đều không bằng đem cho chó ăn còn thực tế hơn.”
“Cần gì nghĩ.” Địch Cửu thản nhiên sửa lời Phương Khinh Trần: “Với cả, ta và A Hán chưa từng có thâm tình hậu nghĩa gì đó, ta cũng sớm chẳng còn chân tâm gì để có thể cho người…”
Y cư nhiên nở nụ cười: “Ngươi không biết, tất cả ảnh vệ có thể sống sót dưới khổ huấn của Tu La giáo, đã sớm đem chân tâm cho chó ăn rồi sao?”
Địch Nhất thở dài cay đắng, chần chừ nói: “Ta…”
Địch Cửu quay đầu giận dữ trừng y một cái: “Có ta là đủ rồi.”
Phương Khinh Trần cũng nói nhàn nhạt: “Ngươi cũng vậy, Địch Tam cũng vậy, đều không trong phạm vi giao dịch của ta. Ta chịu trao đổi điều kiện với y, là bởi vì bất kể làm thế nào, y đều chết chắc, cho nên ta không ngại để y chết được vừa lòng đẹp ý hơn. Tính mạng hai ngươi, ta lại không cần. Không cần thiết tương lai làm A Hán vì chuyện các ngươi mà tìm ta tính sổ. Huống chi…”
Y lạnh lùng mỉm cười: “Ngươi đã có vợ rồi nhỉ?”
Ngữ khí của Phương Khinh Trần rất đỗi mỉa mai: “Ta khinh thường nhất chính là loại người hở chút hô nghĩa khí làm trọng, lại để vợ con khóc lóc nỉ non như các ngươi. Người mà cả vợ con cũng không bảo vệ được, còn tính là nam nhân?”
Địch Nhất buồn bã.
Y cũng biết, mình tuyệt không thể vứt bỏ Văn Tố Y và hài tử trong bụng không ngó ngàng, cố theo Địch Cửu vì cầu một sự minh bạch mà đi chịu chết. Chỉ là, canh cánh trong lòng này, rốt cuộc khó mà bình.
Sâu trong óc Phương Khinh Trần lại truyền đến thanh âm mới: “Khinh Trần, ngươi làm gì thế? Trương Mẫn Hân nói là thật?”
Phương Khinh Trần buồn cười: “Ê, ngươi với Tiểu Dung cứ yên lặng xem náo nhiệt là được, xen vào chuyện này làm gì?”
“Xem náo nhiệt?” Phong Kính Tiết cũng phải nhớn nhác: “Lúc trước thương lượng để ngươi đi, là vì cứu mạng Địch Cửu, không phải vì để ngươi lừa y đi chịu chết.”
“Có gì khác biệt. Ta cố ngăn cản, y liều mạng với ta sẽ chết. Ta không ngăn cản, y vào đến bên ngoài Tiểu Lâu, vẫn tương đương chết. Thân thể y đã như vậy rồi, cùng với để y mang theo tiếc nuối chết đi, chẳng bằng ta cho y một sự minh bạch.”
“Ta nói rồi, ta ít nhất có thể cho y sống thêm…”
“Vẫn là câu đó, có gì khác biệt? Kính Tiết, nếu ngươi không thể một lần nữa vào đời trợ Lư Đông Ly, dù sống ngàn vạn năm, ngươi có thể có khoái hoạt gì?”
Phong Kính Tiết trầm mặc một hồi, rốt cuộc kiên quyết nói: “Mọi người nói, sẽ cố gắng tìm kiếm phương pháp có thể đánh thức A Hán mà không thương tổn y.”
“Thế nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Kính Tiết, đừng ngốc, hết thảy tư liệu của chúng ta đều chọn dùng công nghệ cao lưu trữ, muốn tra tìm, không cần khoảng thời gian dài như vậy. Đến bây giờ còn chưa tìm được, chỉ có thể chứng minh trong Tiểu Lâu không hề có loại tư liệu này. Với năng lực của Tiểu Lâu trước mắt, không thể hoàn toàn không thương tổn *** thần của A Hán đã đánh thức được y. Mười ngày không tìm được, thế thì mười năm hai mươi năm cũng chẳng tìm được. Kính Tiết, ngươi muốn để Địch Cửu sống tiếp, để y cứ ôm tâm nguyện, lại không thể đạt thành, để y cứ giữ mãi chấp niệm, lại không được viên mãn? Sống như vậy, chẳng phải còn thảm hơn chết.”
“Bất kể thế nào, còn sống chung quy còn hy vọng…” Dung Khiêm nhẹ giọng nói.
Phương Khinh Trần ngắt lời không chút khách khí: “Tiểu Dung, ngươi và Kính Tiết tính tình quá tốt, tình yêu quá trọng, cho nên mọi việc không chịu làm tuyệt, cứ muốn cầu được lưỡng toàn. Ta lại cảm thấy, thế sự nào được nhiều viên mãn như vậy? Cùng với mọi sự cầu toàn, do dự lưỡng đoan, còn không bằng chỉ cầu một điều không phụ tâm này! Địch Cửu nói, sống tạm không bằng chết thống khoái, ta nghĩ, cũng là như vậy.”
Phong Kính Tiết và Dung Khiêm đồng thời thở dài.
“Khinh Trần, nhưng mà ngươi có từng nghĩ, biết chân tướng, với Địch Cửu có thể chỉ càng đau càng thương. Mấy năm nay, vì A Hán, sự lạnh lùng nghi kỵ ác độc vô tình của y, đều chậm rãi biến thành một tấm chân tâm, thế nhưng… nếu y biết, nếu y biết…”
“Chân tướng chưa chắc tốt bao nhiêu, nhưng chân tướng luôn là chân tướng.”
Phương Khinh Trần nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dung, Kính Tiết, bảy trăm năm trước, khi A Hán tỉnh lại, chúng ta đều đã làm gì?”
Trong đầu lặng ngắt, không người trả lời.
“Chúng ta tự cho là suy nghĩ giúp y, chúng ta không bức bách y đối mặt với chân tướng, chúng ta lần lượt nhiều chuyện thay y thiết kế dung mạo, nghiên cứu võ công, cuối cùng ngoại trừ tăng thêm khổ nạn cho y thì có tác dụng gì đâu? Giáo huấn như vậy còn chưa đủ sao? Bất kể là Địch Cửu hay A Hán, họ đều là người độc lập, họ đều có quyền biết rõ nhân sinh của mình. Chẳng lẽ chúng ta còn muốn lấy thích ghét thị phi của mình, hảo tâm của mình, đi quyết định thay họ nữa?”
“Mọi người chúng ta, vì luận văn của mình, giữa nhân thế phiên vân phúc vũ như vậy, đối với những thế nhân đó mà nói, có công bằng không? Vô luận chúng ta ôm thiện ý hay ác ý, hoặc thuần là một trò chơi, với họ mà nói, đều là toàn bộ nhân sinh. Người bên ngoài không biết chân tình, không biết Tiểu Lâu thì thôi. Nhưng Địch Cửu… Y đã phụ A Hán rất nhiều, nhưng cũng vì A Hán mà làm rất nhiều. Những năm gần đây, y vì A Hán mà bỏ ra nhiều tâm huyết *** lực như vậy, chẳng lẽ y vẫn không có tư cách, được một sự minh bạch? Hiện tại y đã chạy đến trước cửa, chẳng lẽ chúng ta thật sự không thể chìa tay một lần, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn y như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội dòm kẽ cửa một lần cũng không có, đã ngã chết trước cửa?”
Sau sự im lặng đáng kể, Dung Khiêm rốt cuộc thở dài một tiếng: “Khinh Trần, có lẽ ngươi có đạo lý của ngươi. Có thể, chúng ta trước kia thật sự đã làm sai rất nhiều. Tuy rằng chuyện trước mắt ngươi làm, ta và Kính Tiết vô luận thế nào cũng sẽ không làm, nhưng mà…”
Ngữ thanh của y không được trơn tru, Phong Kính Tiết mới nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng, chúng ta sẽ không thử ngăn trở ngươi, thuyết phục ngươi nữa.”
Phương Khinh Trần nhướng mày, ý gì đây, có nghĩa là chấp nhận ý kiến của y, hay hoàn toàn mất hy vọng với sự cố chấp của y, từ bỏ việc tiếp tục thuyết phục?
Bất quá, mặc kệ thế nào, tai rốt cuộc có thể thanh tĩnh rồi.
Đáng tiếc, chuyện trên đời không hề đơn giản dễ dàng như vậy. Thanh âm một lần nữa vang sâu trong óc đã kèm theo sự tức giận cực rõ ràng: “Phương Khinh Trần!”
“Giáo sư!” Phương Khinh Trần mày giương như kiếm, nét cười lạnh bên môi lại cũng như kiếm ra khỏi vỏ: “Thật hiếm thấy, thầy rốt cuộc hiện thân rồi. Tôi còn tưởng thầy thật định quán triệt đến cùng việc tự do dạy học, mọi vấn đề đều mặc bọn học sinh chúng tôi tự mình xử lý chứ?”
“Phương Khinh Trần, em có ý gì!” Cơn giận của giáo sư Trang quả thực không kiềm chế được nữa. Tên học sinh này luôn tùy hứng làm bậy, thành tích cực be bét, làm ông đau đầu, hiện tại lại còn phát triển đến mức không tôn trọng thầy, cố tình vi phạm nội quy như thế!
“Chẳng có ý gì hết. Thầy không cần phải kinh ngạc, nhảy ra loan báo sự tồn tại của mình như vậy. Tôi chỉ là cảm thấy, bình thường khi các học sinh rơi vào khốn cảnh mê cục, thầy đã có thể trầm mặc bàng quan, thế hiện tại kết cục của một người ngoài, thầy càng không cần quan tâm. Thành thật mà nói, sự quan tâm của thầy với chúng tôi, còn không bằng bất cứ một người bạn nào. Sắc nữ Trương Mẫn Hân kia mặc dù nhàm chán bát quái đến cực điểm, nhưng so với thầy, chí ít có tình người lắm. Thầy tôi ơi, thầy quá cách biệt, quá cường đại, quá anh minh. Thầy chỉ thích hợp cao cao tại thượng, ngẫu nhiên phất tay, chấm điểm cho chúng tôi là được. Những chuyện khác, nếu như chen vào quá nhiều, thật sự rất ảnh hưởng hình tượng của thầy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.