Chương 400: Quyết định của ta
Lão Trang Mặc Hàn
17/09/2017
Trong bóng đêm, hai người sóng vai ngồi bên nhau.
“Dung tướng, qua hai năm nữa, hoàng nhi có thể đọc sách vỡ lòng, ngươi… ngươi có thể làm lão sư của nó không?”
Dung Khiêm ngẩn ra, im lặng không đáp.
Mấy năm qua, ngoại trừ Lạc Xương, lại có một quý phi, một tài nhân thêm cho Yên Lẫm một trai một gái. Yên Lẫm hiện giờ vẫn còn trẻ, theo đây mà tính, tương lai trai gái đều không ít.
Nếu như Dung Khiêm đồng ý, về sau chỉ sợ phải làm lão sư của một đám hài tử. Thế tương lai thật sự phải bị một đám tiểu hài bám dính không thể thoát thân nữa.
Làm lão sư thì y tự nhận còn có thể. Ngay cả Phương Khinh Trần cũng từng gọi y, hỏi y nếu du lịch khắp nơi, lúc rỗi rãi liệu có thể đến cả Sở quốc một chút, ngẫu nhiên cũng đi Thận Nguyên học xã giảng mấy giờ. Tuy nói đây là đùa, nhưng y cũng không phản đối.
Chỉ là, ngẫu nhiên làm khách mời cũng được. Thật sự đi dạy mấy hài tử lớn lên trong hoàng cung, dẫn dắt con đường nhân sinh của chúng, Dung Khiêm lại không cảm thấy mình có thể làm tốt bao nhiêu. Mấy đời trước kia y luôn thất bại, mà đời này có thể thành công, nói là công lao của y, chẳng bằng nói là bản thân Yên Lẫm quá tốt.
Hơn nữa quan hệ giữa y và Yên Lẫm phức tạp quá mức, mặc dù y yêu quý Yên Lẫm nhưng cũng tuyệt đối không chịu vì Yên Lẫm mà rơi vào quyền tranh triều đường cực kỳ vô vị thậm chí phong ba cung đình. Mà nếu thật sự ở lại trong cung lâu dài, dạy mấy hoàng tử, thì đâu còn cơ hội trí thân ngoài sự.
Những năm gần đây, mẫu thân của những hoàng tử đó rốt cuộc lấy tâm tính phức tạp như thế nào để nhìn y, thật sự là chuyện trời mới biết. Lẽ nào hiện tại y còn muốn cùng những nữ tử thâm cung tịch mịch này tranh đoạt cả con họ nữa? Với lại không chừng kết quả là cật lực chẳng được lòng, tiểu hài tử trưởng thành còn có khả năng hận ngươi muốn chết.
Huống hồ, bao nhiêu năm dạy dỗ như vậy, tương lai nếu tình cảm hơi sâu, phải tận mắt nhìn đám trẻ lớn lên đấu đá lẫn nhau, chơi trò đoạt đích chi tranh gì đó, với tính tình của y, không biết phải đau lòng như thế nào, lo lắng như thế nào.
Ở mặt này, Dung Khiêm đúng thật chẳng có tự tin gì, không cảm thấy mình thật sự có năng lực, có thể tác động hài tử lớn lên trong hoàng cung, người người ôn lương khiêm nhường, huynh hữu đệ cung. Đồng thoại tốt đẹp kiểu này y chưa bao giờ trông mong. Trước kia từng có tính toán, cũng chẳng qua là nếu Yên Lẫm không còn, ái ốc cập ô, trông nom hài tử của y một chút, nếu thật có đoạt đích chi tranh thì ra tay bảo vệ người thất bại, để chúng có thể giữ lại tính mạng, đến quốc gia khác an thân là được.
Đã có Yên Lẫm một người này, làm y bận lòng lo lắng, quan ái sâu vô cùng, trong đó có thương có khổ có đấu tranh có giày vò. Y cũng không muốn đối với hài tử khác, có tình cảm và dính dáng sâu sắc quá mức như thế nữa. Cho dù đó là con Yên Lẫm.
Lúc trước khi rời Tiểu Lâu về Yên quốc, Phương Khinh Trần cũng từng tựa cười mà không, tựa đùa mà không, nói Tiểu Dung, cẩn thận chút nha, ngươi bị tiểu tử Yên Lẫm kia hãm hại đã đủ thảm, nhất thiết đừng tiếp tục bán mình, ngàn thu muôn đời làm trâu làm ngựa cho từng lứa tiểu hài tử nhà y nha.
Dung Khiêm cũng chưa từng nghĩ, lời nói đùa này sẽ có một ngày thành thật, tuy nói y tự thấy nắm giữ rất ổn nhưng lúc này Yên Lẫm thật sự mở miệng cầu, nhất thời lại không nỡ cự tuyệt.
Yên Lẫm thấy mặt Dung Khiêm có vẻ chần chừ, trong lòng cũng lập tức thanh minh, thầm kêu một tiếng hổ thẹn. Lần này lại chỉ lo nghĩ đương nhiên. Chẳng lẽ còn muốn kéo Dung tướng vào trong trùng trùng tâm cơ mưu tính hỗn loạn dơ bẩn đó, không thoát thân được sao? Tâm lực Dung tướng phí vì mình còn chưa đủ sao, chẳng lẽ còn muốn cho con mình tiếp tục liên lụy y.
Chỉ là, Dung tướng, ta đề nghị như thế, ý tưởng ban đầu, không phải để giữ ngươi lại lâu dài bên cạnh, cũng không phải bởi vì muốn mượn dùng năng lực của ngươi, dạy dỗ con ta, ta chỉ là, ta chỉ là muốn, có lẽ như vậy, là có thể…
Một cơn gió đêm thổi tới, lạnh giá lạ thường, Yên Lẫm không nhịn được khẽ rùng mình.
Dung Khiêm chìa tay nắm tay y, chỉ cảm thấy lòng bàn tay y lạnh băng, vừa vội trợ nội tức qua, giúp y hoạt huyết thông lạc, loại trừ khí lạnh, vừa âm thầm ảo não suy nghĩ không chu đáo, để Sử Tịnh Viên hồ đồ an bài, lại quên mất Yên Lẫm võ công luôn bình thường, mấy ngày qua vẫn nghỉ ngơi không tốt, bóng đêm dần khuya, gió đêm dần lạnh như thế này, chẳng phải hại người.
Yên Lẫm chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng bàn tay tan thẳng vào tim, nháy mắt tứ chi xương cốt đều sinh ra một loại ấm áp biếng nhác, y tự tự nhiên nhiên nửa dựa lên người Dung Khiêm, đang định nói gì đó, Dung Khiêm đang truyền nội lực cho y, nhẹ nhàng vòng qua mười hai chu thiên vẻ mặt lại hơi biến, thấp giọng hỏi: “Bộ công pháp ta truyền cho ngươi kia, ngươi không luyện?”
Ý cười vốn không tự giác tràn đầy trên mặt Yên Lẫm kia chợt cứng đờ, qua một lúc mới đáp: “Phải, ta không luyện.”
Dung Khiêm không hiểu: “Tại sao? Ngươi luyện theo công pháp này của ta, chính vụ nhiều hơn, *** thần cũng sẽ không mỏi mệt, hơn nữa ngươi ngủ vẫn rất dễ giật mình, tuy nói trước kia đã qua trị liệu, khá hơn nhiều rồi, mỗi ngày lúc ngủ vẫn ít hơn người thường nhiều lắm, nếu luyện bộ công pháp này, cũng có thể không còn bị nỗi khổ mất ngủ nữa.”
Yên Lẫm cúi mắt nhìn nước sông ngự, bóng đêm càng u ám, trăng sao cũng dần dần ảm đạm chẳng còn ánh sáng, dưới gợn nước, khuôn mặt y ám trầm không thể phân rõ.
“Dung tướng, công hiệu lớn nhất của công pháp này chính là ngưng thần tụ phách, cho nên chỉ cần thoáng luyện, trên tâm thần sẽ không mệt mỏi, cũng có thể trị liệu bệnh khó ngủ của ta, vậy thì nếu luyện đến chỗ sâu, thần hồn *** phách lại sẽ biến thành kiểu gì, liệu có mạnh mẽ đến mức vượt khỏi cảnh giới phàm nhân?”
Thanh âm của y trầm thấp gần như không thể nghe thấy.
Dung Khiêm im lặng.
Sự hiểu biết của Yên Lẫm trên võ thuật công pháp luôn rất cạn, y không ngờ, Yên Lẫm lại có thể nhạy bén nhìn thấu chân tướng của công pháp này như thế.
Yên Lẫm lắc đầu: “Dung tướng, ta không có ánh mắt tốt như vậy, ta chỉ rất lấy làm lạ rằng nhiều năm trước ngươi đã biết ta đêm đêm mất ngủ, vì chữa cho ta, ngươi phí bao tâm tư như vậy, cũng chỉ giúp ta thoáng khá lên. Đã có công pháp tốt như vậy, có thể dễ dàng chữa khỏi hoàn toàn cho ta, vì sao lúc trước ngươi không dạy?”
Dung Khiêm thở dài một tiếng. Đồ đệ y dạy dỗ ra này, quá thông minh cũng quá nhạy bén, y nên vì thế mà cảm thấy cao hứng ư?
“Ta đã động nghi niệm thì không chịu tùy tiện luyện. Ta triệu tập mấy cao thủ cao nhất, để họ xem công pháp kia, nhưng họ cũng không thể nói ra huyền hư gì, ta lại triệu các tăng đạo pháp sư cung phụng trong cung, để họ xem cặn kẽ, rốt cuộc trong đó có một người sau khi xem, nói cho ta biết, công pháp này một bộ phận bên trong tương tự phương pháp tu hành của đạo phái nào đó, nhưng rốt cuộc có phải hay không, ông ta cũng không thể xác định. Bất quá, ta đã có thể xác nhận.”
Yên Lẫm thản nhiên đối diện Dung Khiêm: “Đây kỳ thật là một loại công pháp tu hành nhỉ. Về phần công pháp thế gian không hề hoàn toàn tương đồng với nó, đó là bởi vì, chỉ có công pháp này mới là tuyệt đối chính xác, mà những công pháp của các môn các phái kia, chẳng qua là mấy ngàn năm qua, thế nhân vô số lần tìm kiếm con đường của thiên cơ, đường họ lần dò ra, chung quy phải có một phần nhỏ có thể miễn cưỡng na ná thật, cho nên bị nhìn ra có chỗ tương tự.”
Thanh âm của y trong đêm tối, có phần mơ hồ: “Dung tướng, ngươi yên tâm, bộ công pháp kia ta vẫn chưa truyền ra ngoài. Ta vốn từng định giết hết những người đã xem công pháp, nhưng ta biết ngươi sẽ không thích giết chóc do ngươi mà sinh, cho nên ta chỉ tụ họ lại một chỗ, để cao thủ am hiểu mê hồn thôi tâm thi thuật, làm họ quên sạch toàn bộ ký ức mấy ngày đó.”
Dung Khiêm lắc đầu, lại không nói gì. Yên Lẫm cũng coi như rất cẩn thận tính toán giúp y, bảo mật cho y, nhưng trên thực tế, y căn bản không cần lo lắng công pháp truyền ra ngoài. Bởi vì công pháp kia kỳ thật không hề là con đường tu tiên thế nhân tưởng. Cho dù là người thiên phú tốt nhất, bỏ ra sự chuyên chú cần lực lớn nhất, lấy cả đời để tận lực tu học, nếu như thiếu vài trợ giúp mấu chốt, cuối cùng vẫn vô ích.
Chẳng qua, y không thể phủ nhận, công pháp kia quả thật là một loại thuật tu hành.
“Dung tướng, ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định…” Yên Lẫm nhìn cố định Dung Khiêm, nói từng chữ: “Không luyện!”
“Dung tướng, qua hai năm nữa, hoàng nhi có thể đọc sách vỡ lòng, ngươi… ngươi có thể làm lão sư của nó không?”
Dung Khiêm ngẩn ra, im lặng không đáp.
Mấy năm qua, ngoại trừ Lạc Xương, lại có một quý phi, một tài nhân thêm cho Yên Lẫm một trai một gái. Yên Lẫm hiện giờ vẫn còn trẻ, theo đây mà tính, tương lai trai gái đều không ít.
Nếu như Dung Khiêm đồng ý, về sau chỉ sợ phải làm lão sư của một đám hài tử. Thế tương lai thật sự phải bị một đám tiểu hài bám dính không thể thoát thân nữa.
Làm lão sư thì y tự nhận còn có thể. Ngay cả Phương Khinh Trần cũng từng gọi y, hỏi y nếu du lịch khắp nơi, lúc rỗi rãi liệu có thể đến cả Sở quốc một chút, ngẫu nhiên cũng đi Thận Nguyên học xã giảng mấy giờ. Tuy nói đây là đùa, nhưng y cũng không phản đối.
Chỉ là, ngẫu nhiên làm khách mời cũng được. Thật sự đi dạy mấy hài tử lớn lên trong hoàng cung, dẫn dắt con đường nhân sinh của chúng, Dung Khiêm lại không cảm thấy mình có thể làm tốt bao nhiêu. Mấy đời trước kia y luôn thất bại, mà đời này có thể thành công, nói là công lao của y, chẳng bằng nói là bản thân Yên Lẫm quá tốt.
Hơn nữa quan hệ giữa y và Yên Lẫm phức tạp quá mức, mặc dù y yêu quý Yên Lẫm nhưng cũng tuyệt đối không chịu vì Yên Lẫm mà rơi vào quyền tranh triều đường cực kỳ vô vị thậm chí phong ba cung đình. Mà nếu thật sự ở lại trong cung lâu dài, dạy mấy hoàng tử, thì đâu còn cơ hội trí thân ngoài sự.
Những năm gần đây, mẫu thân của những hoàng tử đó rốt cuộc lấy tâm tính phức tạp như thế nào để nhìn y, thật sự là chuyện trời mới biết. Lẽ nào hiện tại y còn muốn cùng những nữ tử thâm cung tịch mịch này tranh đoạt cả con họ nữa? Với lại không chừng kết quả là cật lực chẳng được lòng, tiểu hài tử trưởng thành còn có khả năng hận ngươi muốn chết.
Huống hồ, bao nhiêu năm dạy dỗ như vậy, tương lai nếu tình cảm hơi sâu, phải tận mắt nhìn đám trẻ lớn lên đấu đá lẫn nhau, chơi trò đoạt đích chi tranh gì đó, với tính tình của y, không biết phải đau lòng như thế nào, lo lắng như thế nào.
Ở mặt này, Dung Khiêm đúng thật chẳng có tự tin gì, không cảm thấy mình thật sự có năng lực, có thể tác động hài tử lớn lên trong hoàng cung, người người ôn lương khiêm nhường, huynh hữu đệ cung. Đồng thoại tốt đẹp kiểu này y chưa bao giờ trông mong. Trước kia từng có tính toán, cũng chẳng qua là nếu Yên Lẫm không còn, ái ốc cập ô, trông nom hài tử của y một chút, nếu thật có đoạt đích chi tranh thì ra tay bảo vệ người thất bại, để chúng có thể giữ lại tính mạng, đến quốc gia khác an thân là được.
Đã có Yên Lẫm một người này, làm y bận lòng lo lắng, quan ái sâu vô cùng, trong đó có thương có khổ có đấu tranh có giày vò. Y cũng không muốn đối với hài tử khác, có tình cảm và dính dáng sâu sắc quá mức như thế nữa. Cho dù đó là con Yên Lẫm.
Lúc trước khi rời Tiểu Lâu về Yên quốc, Phương Khinh Trần cũng từng tựa cười mà không, tựa đùa mà không, nói Tiểu Dung, cẩn thận chút nha, ngươi bị tiểu tử Yên Lẫm kia hãm hại đã đủ thảm, nhất thiết đừng tiếp tục bán mình, ngàn thu muôn đời làm trâu làm ngựa cho từng lứa tiểu hài tử nhà y nha.
Dung Khiêm cũng chưa từng nghĩ, lời nói đùa này sẽ có một ngày thành thật, tuy nói y tự thấy nắm giữ rất ổn nhưng lúc này Yên Lẫm thật sự mở miệng cầu, nhất thời lại không nỡ cự tuyệt.
Yên Lẫm thấy mặt Dung Khiêm có vẻ chần chừ, trong lòng cũng lập tức thanh minh, thầm kêu một tiếng hổ thẹn. Lần này lại chỉ lo nghĩ đương nhiên. Chẳng lẽ còn muốn kéo Dung tướng vào trong trùng trùng tâm cơ mưu tính hỗn loạn dơ bẩn đó, không thoát thân được sao? Tâm lực Dung tướng phí vì mình còn chưa đủ sao, chẳng lẽ còn muốn cho con mình tiếp tục liên lụy y.
Chỉ là, Dung tướng, ta đề nghị như thế, ý tưởng ban đầu, không phải để giữ ngươi lại lâu dài bên cạnh, cũng không phải bởi vì muốn mượn dùng năng lực của ngươi, dạy dỗ con ta, ta chỉ là, ta chỉ là muốn, có lẽ như vậy, là có thể…
Một cơn gió đêm thổi tới, lạnh giá lạ thường, Yên Lẫm không nhịn được khẽ rùng mình.
Dung Khiêm chìa tay nắm tay y, chỉ cảm thấy lòng bàn tay y lạnh băng, vừa vội trợ nội tức qua, giúp y hoạt huyết thông lạc, loại trừ khí lạnh, vừa âm thầm ảo não suy nghĩ không chu đáo, để Sử Tịnh Viên hồ đồ an bài, lại quên mất Yên Lẫm võ công luôn bình thường, mấy ngày qua vẫn nghỉ ngơi không tốt, bóng đêm dần khuya, gió đêm dần lạnh như thế này, chẳng phải hại người.
Yên Lẫm chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng bàn tay tan thẳng vào tim, nháy mắt tứ chi xương cốt đều sinh ra một loại ấm áp biếng nhác, y tự tự nhiên nhiên nửa dựa lên người Dung Khiêm, đang định nói gì đó, Dung Khiêm đang truyền nội lực cho y, nhẹ nhàng vòng qua mười hai chu thiên vẻ mặt lại hơi biến, thấp giọng hỏi: “Bộ công pháp ta truyền cho ngươi kia, ngươi không luyện?”
Ý cười vốn không tự giác tràn đầy trên mặt Yên Lẫm kia chợt cứng đờ, qua một lúc mới đáp: “Phải, ta không luyện.”
Dung Khiêm không hiểu: “Tại sao? Ngươi luyện theo công pháp này của ta, chính vụ nhiều hơn, *** thần cũng sẽ không mỏi mệt, hơn nữa ngươi ngủ vẫn rất dễ giật mình, tuy nói trước kia đã qua trị liệu, khá hơn nhiều rồi, mỗi ngày lúc ngủ vẫn ít hơn người thường nhiều lắm, nếu luyện bộ công pháp này, cũng có thể không còn bị nỗi khổ mất ngủ nữa.”
Yên Lẫm cúi mắt nhìn nước sông ngự, bóng đêm càng u ám, trăng sao cũng dần dần ảm đạm chẳng còn ánh sáng, dưới gợn nước, khuôn mặt y ám trầm không thể phân rõ.
“Dung tướng, công hiệu lớn nhất của công pháp này chính là ngưng thần tụ phách, cho nên chỉ cần thoáng luyện, trên tâm thần sẽ không mệt mỏi, cũng có thể trị liệu bệnh khó ngủ của ta, vậy thì nếu luyện đến chỗ sâu, thần hồn *** phách lại sẽ biến thành kiểu gì, liệu có mạnh mẽ đến mức vượt khỏi cảnh giới phàm nhân?”
Thanh âm của y trầm thấp gần như không thể nghe thấy.
Dung Khiêm im lặng.
Sự hiểu biết của Yên Lẫm trên võ thuật công pháp luôn rất cạn, y không ngờ, Yên Lẫm lại có thể nhạy bén nhìn thấu chân tướng của công pháp này như thế.
Yên Lẫm lắc đầu: “Dung tướng, ta không có ánh mắt tốt như vậy, ta chỉ rất lấy làm lạ rằng nhiều năm trước ngươi đã biết ta đêm đêm mất ngủ, vì chữa cho ta, ngươi phí bao tâm tư như vậy, cũng chỉ giúp ta thoáng khá lên. Đã có công pháp tốt như vậy, có thể dễ dàng chữa khỏi hoàn toàn cho ta, vì sao lúc trước ngươi không dạy?”
Dung Khiêm thở dài một tiếng. Đồ đệ y dạy dỗ ra này, quá thông minh cũng quá nhạy bén, y nên vì thế mà cảm thấy cao hứng ư?
“Ta đã động nghi niệm thì không chịu tùy tiện luyện. Ta triệu tập mấy cao thủ cao nhất, để họ xem công pháp kia, nhưng họ cũng không thể nói ra huyền hư gì, ta lại triệu các tăng đạo pháp sư cung phụng trong cung, để họ xem cặn kẽ, rốt cuộc trong đó có một người sau khi xem, nói cho ta biết, công pháp này một bộ phận bên trong tương tự phương pháp tu hành của đạo phái nào đó, nhưng rốt cuộc có phải hay không, ông ta cũng không thể xác định. Bất quá, ta đã có thể xác nhận.”
Yên Lẫm thản nhiên đối diện Dung Khiêm: “Đây kỳ thật là một loại công pháp tu hành nhỉ. Về phần công pháp thế gian không hề hoàn toàn tương đồng với nó, đó là bởi vì, chỉ có công pháp này mới là tuyệt đối chính xác, mà những công pháp của các môn các phái kia, chẳng qua là mấy ngàn năm qua, thế nhân vô số lần tìm kiếm con đường của thiên cơ, đường họ lần dò ra, chung quy phải có một phần nhỏ có thể miễn cưỡng na ná thật, cho nên bị nhìn ra có chỗ tương tự.”
Thanh âm của y trong đêm tối, có phần mơ hồ: “Dung tướng, ngươi yên tâm, bộ công pháp kia ta vẫn chưa truyền ra ngoài. Ta vốn từng định giết hết những người đã xem công pháp, nhưng ta biết ngươi sẽ không thích giết chóc do ngươi mà sinh, cho nên ta chỉ tụ họ lại một chỗ, để cao thủ am hiểu mê hồn thôi tâm thi thuật, làm họ quên sạch toàn bộ ký ức mấy ngày đó.”
Dung Khiêm lắc đầu, lại không nói gì. Yên Lẫm cũng coi như rất cẩn thận tính toán giúp y, bảo mật cho y, nhưng trên thực tế, y căn bản không cần lo lắng công pháp truyền ra ngoài. Bởi vì công pháp kia kỳ thật không hề là con đường tu tiên thế nhân tưởng. Cho dù là người thiên phú tốt nhất, bỏ ra sự chuyên chú cần lực lớn nhất, lấy cả đời để tận lực tu học, nếu như thiếu vài trợ giúp mấu chốt, cuối cùng vẫn vô ích.
Chẳng qua, y không thể phủ nhận, công pháp kia quả thật là một loại thuật tu hành.
“Dung tướng, ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định…” Yên Lẫm nhìn cố định Dung Khiêm, nói từng chữ: “Không luyện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.