Chương 404: Trời cao liền cánh
Lão Trang Mặc Hàn
17/09/2017
Dung Khiêm hơi ngửa ra sau, nhìn Yên Lẫm trong khoảng cách gần như thế: “Ngươi muốn luyện?”
“Phải!”
Chuyện Dung Khiêm phải suy nghĩ lâu như vậy, Yên Lẫm nháy mắt đã ra quyết định. Dung Khiêm ngược lại hơi nhíu mày: “Kỳ thật ngươi có thể chậm rãi cân nhắc một chút…”
“Tại sao phải cân nhắc? Đây chính là trường sinh bất lão! Tuy nói là mượn xác sống lại, nhưng cũng là trường sinh! Chuyện tự cổ chí kim bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn, bao nhiêu minh quân anh chủ cả đời tìm kiếm không được, vì sao ta còn phải cân nhắc?” Yên Lẫm cười thật thoải mái.
“Tương lai, hết thảy của Yên quốc sẽ phải bị dứt bỏ, hết thảy ngươi đã làm vì quốc gia này, tất cả thân nhân của ngươi ở quốc gia này, cũng đều không còn quan hệ với ngươi, ngươi…”
“Dung tướng, có ngươi bảo hộ, ta rất có lòng tin, đời này có thể sống đến tuổi trời. Đến lúc đó, chuyện nên làm chắc hẳn đều đã làm xong, mắt thấy con cái đều đã trưởng thành, thậm chí kiến công một phương, ta còn tiếc nuối gì nữa? Tuy nói xưa nay luôn có Hoàng đế muốn trường sinh, nhưng cho dù thật có người trường sinh, cũng nên là ẩn sĩ dân gian, mà không phải đế vương trên ngự tọa.”
Trong thanh âm của Yên Lẫm cũng có ý cười ấm áp: “Một Hoàng đế già mà không chết, sẽ chỉ là một tai nạn. Con cháu chắt thậm chí chút chít đều phải hận y đến nghiến răng, các thần tử khẳng định sẽ không coi y là thần tiên, sẽ chỉ cho y là yêu quái. Khi nên buông tay không buông tay, không phải để đám con cháu mưu hại thì chính là bị các thần tử lật đổ. Hơn nữa nhiệt huyết hùng tâm và hào tình của một người, cũng luôn bị năm tháng chậm rãi mài bằng. Đế vương hiền minh hơn, ngày qua ngày, năm qua năm, vĩnh viễn không ngừng nghỉ làm chuyện buồn tẻ, những thỏa mãn, vinh quang và mừng rỡ từng có đó, cuối cùng đều sẽ biến thành mỏi mệt nhàm chán và oán hận. Đế vương trường sinh, bất kể có thể minh quân trị thế mấy trăm năm, kết cục cuối cùng nhất định là hôn chủ bạo quân. Ta lại chẳng có hứng thú với kết cục kiểu này. Dung tướng…”
Thanh âm của Yên Lẫm trầm thấp, song từng câu từng chữ trong gió đêm lại đều cực kỳ rõ ràng: “Mọi việc hăng quá hóa dở, Dung tướng, ta là đệ tử của ngươi, mặc dù có dã tâm, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn không có trí tuệ. Có một đời trước mắt này, để ta tận tình thoải mái, cố gắng làm tốt hết thảy những việc nên làm, tương lai khi quay đầu, có thể tự hỏi không thẹn với nước với dân, thế là đủ.” Khúc mắc vừa đi, không còn lo lắng an nguy của Dung Khiêm nữa, ý cười thong dong, hào quang trầm tĩnh, liền quay về trên mặt Yên Lẫm.
“Dung tướng, ta biết ngươi lo lắng ta không thể thích ứng nhân sinh bình đạm vô kỳ, nhưng mà, Dung tướng. Đã có một trường huy hoàng xán lạn nhất, lại thử kiếp sống bình đạm nhất thì có gì không tốt. Ngươi đã quên, dĩ vãng khi ngươi ngao du tứ phương như người thường, ta hâm mộ ngươi nhường nào? Hơn nữa, cho dù không làm Hoàng đế, trong nhân sinh đâu phải không còn gì khác để có thể theo đuổi, có thể cố gắng. Dung tướng ngươi cảm thấy, đồ đệ ngươi rời khỏi hoàng vị long ỷ này, là sẽ chẳng làm nên trò trống gì sao?”
Trong mắt Yên Lẫm tràn đầy thần thái tự tin: “Nhưng ta vẫn tin tưởng, bất kể ở nơi nào, bất kể là thân phận ra sao. Chỉ cần có Dung tướng ngươi, ta luôn có thể lập một phen huy hoàng khác, thành một phen sự nghiệp khác. Thì nào có thời gian đi trống vắng tịch mịch, oán trời trách đất?”
“Không có thiên đình, không có tiên cảnh, không có chốn về, lực lượng phía sau ta, cũng sẽ không nhận ngươi là đồng loại, ngươi…”
“Nhưng mà, có ngươi…” Yên Lẫm nhìn y, thản nhiên hỏi: “Còn chưa đủ sao?”
Dung Khiêm trầm mặc một hồi mới nói: “Ta cũng chưa chắc có thể vĩnh viễn bầu bạn cùng ngươi, ngàn năm tuế nguyệt, có cái gì là vĩnh viễn bất biến? Cho dù ta hôm nay hứa hẹn, đâu biết tương lai…”
“Ta bất quá thọ mệnh trăm năm, nháy mắt đã qua, Dung tướng, hai ta bầu bạn, phải chăng còn có ý nghĩa, Dung tướng, phải chăng ngươi từng nghĩ chuyện bỏ ta mà đi?”
“Công pháp này tu luyện tiểu thành, tuy rằng có thể ngưng thần tụ phách, không dễ mệt bởi công văn, cũng không dễ dàng mất ngủ nữa, nhưng nếu muốn đại thành, gian nan trong đó…”
“Ngàn vạn năm qua, nhiều người tu tiên cầu đạo như vậy, trong đó thành tâm thành ý, lấy cả đời khổ tu khổ luyện có bao nhiêu, cuối cùng chân chính có thể siêu thoát mà đi được mấy người?” Yên Lẫm cười nói: “Việc này đâu cần Dung tướng nhắc nhở. Cố gắng, không có nghĩa là nhất định sẽ thành công, nhưng nếu bởi vậy mà ngay cả tâm cố gắng đi làm cũng chưa từng có, Dung tướng, thế thì ta đã cô phụ ngươi dạy dỗ mất nhiều tâm huyết như vậy.”
Dung Khiêm thở dài, nhất thời lại không biết nên nói gì nữa để nhắc nhở Yên Lẫm.
Yên Lẫm thì chỉ cười. Thật là khó được, từ nhỏ đến lớn, số lần y bị Dung tướng giáo huấn không dám hó hé một tiếng rất nhiều, thời điểm liên tiếp bắt bẻ làm Dung tướng không thể nói gì thế này lại cực ít ỏi.
Không liên quan đến ai ngốc ai thông minh, chẳng qua là Dung tướng chỉ lo tính toán được mất của y, cho nên giơ cờ khó định, y lại đơn đơn giản giản, toàn tâm toàn ý chỉ nhận định một người, một lý, cho nên phản ứng cực nhanh…
Trong lòng chợt thấy ôn nhu, những suy nghĩ giấu sâu trong lòng ấy, liền không còn muốn giấu giếm nữa.
“Dung tướng, ngươi có biết, vừa rồi tại sao biết rõ ngươi không thích sa vào quyền tranh trong cung, ta lại vẫn muốn để ngươi làm lão sư của hoàng nhi?” Nhìn y, không đợi y nói, đã tự mình trả lời, “Bởi vì, Dung tướng, ta hy vọng thời điểm ta vắng mặt, ngươi đừng quá tịch mịch.”
“Kỳ Quân.” Y gọi cực nhẹ, lại không nói gì khác nữa.
Yên Lẫm mỉm cười, vẻ tươi cười dưới ánh trăng trầm tĩnh lạ thường.
“Dung tướng, ngươi không phải phàm nhân, mà ta thì phải. Rồi có một ngày, ta sẽ chết đi, mà ngươi, có lẽ sẽ yên lặng ẩn vào hồng trần. Ta luôn nghĩ, sau khi không còn ta, ngươi sẽ sống như thế nào?”
“Ta biết ngươi sẽ không quá bi thương, ta biết ngươi sẽ không sống lạnh băng mất cảm giác, ta biết ngươi sẽ tận lực để mình còn có thể mỉm cười sống tiếp. Nhưng mà, có lẽ là ta quá tự đại, ta luôn cảm thấy, cho dù là mỉm cười, cũng sẽ không có sự vui vẻ thuần túy nhất, tuy rằng ngươi rất tiêu sái, có đôi khi, cũng phải tịch mịch chứ?”
“Ngươi vẫn sẽ đi khắp nơi thăm thú, thử các loại cuộc sống, nhưng ngươi luôn một mình, ngươi sẽ kết giao rất nhiều bằng hữu, bởi vì ngươi là người xuất sắc như thế, lại ôn hòa như thế. Nhưng ngươi… chỉ sợ rất khó hoàn toàn dốc lòng tương giao với người… Nhân sinh như vậy, luôn phải cô độc. Ta hiện tại đã có thể xác nhận, ta thật là rất tự đại, ta cứ nghĩ, cho dù ta không còn, ngươi đối đãi hài tử của ta, hậu nhân của ta, cũng nhất định là bất đồng với người khác. Năm rộng tháng dài đối đãi nhau, cho dù không chịu giao ra một trái tim, nửa trái vẫn phải có. Nếu thật có thể như vậy, đời đời thủ nhau, tối thiểu khi ngươi tịch liêu, sẽ nhớ tìm người kia làm bạn, mà không phải một người tự mình gánh vác. Chỉ là, đây quả thật là chủ ý ngu ngốc, không nói đến trong cung trong triều này bao nhiêu lòng người mưu tính như vậy, dù là ngươi, cũng không nên đời đời kiếp kiếp đều bị Yên gia giam chân ràng buộc, vĩnh viễn bị trói dưới lợi ích của Yên quốc.”
“Dung tướng, ngươi lại phải mắng ta nghĩ ngợi lung tung mất thôi. Nhưng mà những năm qua, ta thật sự đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, ta vẫn cảm thấy ta đã phụ ngươi. Ta vừa quyến luyến ngươi, lại vừa áp chế tài năng và hào quang của ngươi, ta vừa hưởng thụ hết thảy ngươi làm cho Yên quốc, rồi lại vừa không cho ngươi vị trí ngươi nên đứng, không, Dung tướng ngươi đừng nói, hãy nghe ta nói… Ta biết, ngươi chưa từng để ý những việc đó. Ngươi biết ta không hề bởi vì không tín nhiệm ngươi, mới muốn chèn ép ngươi, ngươi hoàn toàn lý giải, tâm ý của ta là không muốn để hào quang của thần tử vượt qua quân chủ, không thích lập cho đời sau một ví dụ không tốt. Nhưng mà Dung tướng, những thứ ngươi vứt bỏ vì ta, đâu chỉ như thế. Ngươi không có tri kỷ lương hữu, ngươi không có gia đình chí thân, sự nghiệp một đời ngươi đã hai tay dâng tặng cho ta, bản thân lại không còn vị trí. Mà ta, nhất định sau khi làm xong Hoàng đế tốt phụ thân tốt trượng phu tốt, mới làm Yên Kỳ Quân. Dung tướng, mấy năm nay, ngươi đi khắp thiên hạ, ngươi luôn nói, không chỉ là ngươi tự mình du ngoạn, cũng là thay thế ta đi ngắm sơn thủy kia. Nhưng trên thực tế, ta quả thật chưa từng bầu bạn bên cạnh. Ngươi thích hành vi thân là quân chủ mà không phóng túng bản thân của ta, ngươi một mình dạo khắp năm sông bốn biển, cũng có thể rất vui vẻ. Nhưng mà ta biết, nếu có ta, ngươi ít nhất có thể vui vẻ hơn đôi chút, nhưng ta lại chưa từng làm, bởi vì lý trí nói cho ta biết, một Hoàng đế tốt không thể như vậy.”
“Dung tướng, bất kể đi đến nơi nào, ngươi luôn trở về, ngươi luôn có một nơi để trở về, thế nhưng nơi này, kỳ thật không phải nhà ngươi, nơi này là hoàng cung, là nhà của ta, nhưng chưa bao giờ biến thành nhà của ngươi. Dung tướng, cho nên, mỗi một lần trở về, ngươi luôn sẽ rời đi, thế nhưng… đi xa hơn, ngươi lại luôn trở về, Dung tướng…”
Y cố gắng muốn giải thích gì đó, nhưng không biết vì sao mà kích động đến mức nói năng hơi lộn xộn.
“Vứt bỏ hào quang và sự nghiệp của ngươi, nhận cuộc sống ngươi không thích cũng sẽ không quen, cho dù từng cô độc tịch mịch, cũng cố gắng nói với bản thân rằng kỳ thật không hề, đồng thời cuối cùng thật sự tin tưởng mình chưa từng tịch liêu cô đơn, Dung tướng… những việc này, ngươi đều không để ý, ngươi đều chưa phát hiện, nhưng mà ta đã nhìn thấy, ta đã biết, thế mà ta chẳng làm được gì cả…”
“Ta không nỡ nói, Dung tướng, ngươi không thích hoàng cung thì về sau đừng trở về nữa, ta cũng không làm được, bỏ xuống tín niệm làm minh quân kia, bỏ xuống những kiên trì đó, chỉ đơn thuần bầu bạn với ngươi…”
“Dung tướng, ngươi lại phải mắng ta đa tâm, mắng ta nghĩ ngợi lung tung, nhưng mà Dung tướng, chúng ta có thể không ngại nỗ lực vì người, chúng ta cũng có thể thản nhiên tiếp nhận nỗ lực của người chí cận, nhưng ít ra không thể coi những nỗ lực và hy sinh đó như lý đương nhiên, hoặc là hoàn toàn nhìn mà không thấy.”
“Dung tướng, ta thấy hết, ta biết hết, lại không thể làm gì cả. Bởi vì ta là Hoàng đế Yên quốc, đây là trách nhiệm của ta, vinh quang của ta, có lẽ cũng là dã tâm của ta, dục vọng của ta, cho nên ta chỉ có thể tiếp tục nhìn, tiếp tục nghĩ trong lòng, nhưng cũng tiếp tục không làm gì. Có đôi khi, ta phải thầm an ủi bản thân, nói kiếp sau phải hồi báo ngươi, nhưng lại cảm thấy điều này lừa mình dối người đến mức thập phần buồn cười, thế nhưng, hiện tại ngươi cho ta biết, thì ra trên đời này thực sự có kiếp sau…”
“Dung tướng, kỳ thật trước khi ngươi trở về, ta đã nghĩ thông suốt. Khi tra ra chân tướng của công pháp này, ta đã nghĩ rất rất lâu, nếu công pháp này sẽ hại ngươi liên lụy ngươi, ta tự nhiên sẽ không luyện, mà nếu như không hề… thế ta…” Vẻ tươi cười của y, có một loại ngây thơ và khờ khạo như hài tử, cũng do sự ngây thơ và khờ khạo này, tốt đẹp mà làm một trời trăng sao, gợn nước ánh đèn, đều mất màu cả.
“Có thể trường sinh, thật là tốt! Bởi vì ta có ngần ấy năm tháng có thể đi làm điều gì đó cho ngươi. Có thể có kiếp sau, thật là tốt! Bởi vì, kiếp sau ta có thể thử làm ngươi vui vẻ hơn một chút.”
Y muốn, chẳng qua là một cơ hội, một cơ hội có thể để Dung Khiêm vô luận đi đến nơi nào, khi quay đầu, luôn có thể phát hiện có người sóng vai với mình, một cơ hội để Dung Khiêm bất kể thân ở cảnh đại náo nhiệt đại phồn hoa đại hân hỉ ra sao, cũng sẽ không đột nhiên sinh ra cảm giác tịch liêu tang thương.
Không hề nắm chắc, vị tất thành công, chỉ là một chút cơ hội, vì thế y lập tức bắt lấy.
Vì thế Hoàng đế lòng dạ cực sâu, mọi việc yêu nhất là đa tư đa lự, thích sử quyền mưu kia, khi đối mặt với lựa chọn này, biến thành người đơn giản thuần túy nhất.
Yên Lẫm vẫn nói, vẫn nói, những tâm tư trước kia do sợ Dung Khiêm thương cảm phiền não mà chưa bao giờ nói ấy, lúc này đã bất tri bất giác thổ lộ hết. Giữa đất trời, chỉ còn thanh âm của một mình Yên Lẫm. Trầm thấp lại vang vọng trời đất.
Dung Khiêm lẳng lặng nghe, không động một ngón, không nói một lời, chỉ yên lặng lắng nghe.
Dung nhan Dung Khiêm khi lắng nghe trầm tĩnh như đêm, cho đến lúc Yên Lẫm nói xong hết, y vẫn chỉ trầm mặc. Qua rất rất lâu nhẹ nhàng nói: “Tốt lắm, luyện đi. Ta bồi ngươi cùng nhau cố gắng, ngươi có chỗ nào không hiểu, nơi nào không thấu, đụng phải ải khó vách chướng nào, luôn có ta ở đây.”
Ánh mắt Yên Lẫm rực sáng: “Có nghĩa là sẽ ở lại rất rất lâu, không đi ra ngoài nữa.”
Y vui mừng như vậy, hoàn toàn không để ý gian nan tương lai.
Dung Khiêm mỉm cười gật đầu. Ôi, đồ đệ ngốc bỗng nhiên thông minh bỗng nhiên ngốc nghếch này, vẫn luôn ngóng trông y ở lại bên cạnh lâu dài như thế. Nhưng mỗi một lần khi y muốn rời khỏi, vĩnh viễn chỉ mỉm cười đưa tiễn…
Sau đó, họ lại nói rất nhiều rất nhiều, họ chậm rãi thả lỏng hơn. Không biết khi nào thì từ ngồi dựa nhau, biến thành vai sóng vai nằm ở đầu cầu, dùng tư thế như nhau, gối đầu ngắm một trời trăng sao.
Yên Lẫm bỗng nhiên nói khe khẽ: “Dung tướng, nếu… nếu ta thất bại, nếu đến khi ta chết, vẫn không thể tụ phách chuyển sinh, ngươi không cần buồn vì ta. Ta đã cố gắng, cho dù thất bại, chí ít trong quá trình cố gắng, ta rất vui vẻ. Bởi vì, ta rốt cuộc đang vì ngươi mà cố gắng. Thời gian ta có thể bớt ra có lẽ không đủ nhiều, *** lực ta có thể bỏ vào có lẽ có hạn, nhưng đó tuyệt không phải bởi vì ta không đủ thành ý và không dùng tâm tư. Mà là ta không thể vì kiếp sau rồi vứt bỏ kiếp này. Trách nhiệm đời này, ta vẫn phải kết thúc. Hơn nữa ta biết ngươi sẽ vì ta như vậy mà vui mừng. Dung tướng, nếu ta thất bại, ngươi không cần quá nhớ ta, nhưng phải nhớ thỉnh thoảng nghĩ về ta. Nếu ta thất bại, ta muốn ngươi ghi nhớ, ta hy vọng ngươi có thể tìm được một người yêu mến để ý và có thể làm bạn, biết đâu rất lâu về sau, ngươi sẽ nói cho người kia biết, trước kia ngươi từng dạy một tên không biết là ngốc hay thông minh, hơn nữa ngươi rất thích y.”
Bởi vì cổ họng từng bị thương, bởi vì vừa nãy nói quá nhiều, cho nên thanh âm của y càng lúc càng trầm thấp, còn ẩn ẩn hơi khàn, như thể mỗi một câu đều từ nơi sâu trong tim người chảy xuôi ra, lại trực tiếp chảy vào một trái tim nóng hổi khác vậy.
Dung Khiêm không lập tức trả lời, y lẳng lặng nhìn ánh trăng sáng tỏ phía chân trời xuyên vào tầng mây, lại xuyên ra tầng mây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tên đó ngốc lắm…”
“Ngốc cũng là ngươi dạy ra, hối hận cũng vô dụng.” Yên Lẫm nhẹ nhàng cười nói, rồi cũng yên lặng nhìn sao, nhìn mây, nhìn ánh trăng, nhìn không trung, lại qua một lúc lâu, bỗng nhiên đỏ mặt nói: “Dung tướng, ta nói cho ngươi nghe nhé, kỳ thật ta từng nghĩ đến việc kiếp sau đấy.”
“Rất nhiều năm trước, ta đã nghĩ. Ta nghĩ kiếp sau, nhất định phải quen biết ngươi, nhưng nhất định phải lớn hơn ngươi, xuất thân không quan trọng, quyền thế địa vị không quan trọng, nhưng ta nhất định phải rất thông minh rất giỏi giang, văn võ toàn tài, các loại bổn sự không thiếu gì.”
Trong cái đêm mỹ lệ như mộng này, đế vương từng anh minh thần võ như hài tử kể lại giấc mộng khờ dại kia.
“Ta sẽ rất nỗ lực học tập, hết thảy hết thảy đều làm tốt nhất, bởi vì có một ngày, ta phải quen biết ngươi. Ngươi mà ta quen biết, cần phải là, ha ha… là một tiểu hài, ý ta là, nhỏ hơn ta, ừm… Kỳ thật nhỏ như đời này khi ngươi mới gặp ta ấy… Dung tướng, ngươi đừng có nhìn ta chằm chằm… ta kỳ thật cũng chỉ nghĩ chút thôi mà…”
“Ta luôn nghĩ, khi ngươi làm tiểu hài sẽ là dáng vẻ thế nào? Liệu có phải cũng rất đáng yêu, liệu có phải cũng trắng trẻo mập mạp, mặt đỏ ửng? Ta có thể dùng kẹo chọc ngươi khóc oa oa ầm ĩ, lúc lắc chạy theo ta… Ôi, Dung tướng ngươi là ánh mắt gì thế, ta nói rồi, chỉ nghĩ thôi mà…”
“Ta sẽ chăm sóc ngươi, nhưng cũng sẽ cẩn thận ghi chép tất cả việc ngốc ngươi làm, tương lai lại đưa cho ngươi xem, chờ ngươi lớn hơn chút nữa, ta sẽ toàn tâm toàn ý, đem hết thảy những gì ta biết dạy cả cho ngươi, nhưng cho dù ngươi học giỏi hơn, ta cũng phải tìm cớ răn ngươi, dọa ngươi… Ngươi khỏi phải vê nắm đấm, không phải ngươi nói ngươi không thích đánh người, nhất là không thích đánh ta sao… Ta không phải muốn báo hết thù đời này sao, những việc đó trước kia không phải ngươi đều đã làm với ta, ta cũng không hề giận ngươi a… Đừng đánh. Hiện tại không phải chứng minh ý tưởng này sẽ không thực hiện được sao, cho dù có kiếp sau, ngươi cũng sẽ chẳng biến thành tiểu hài cho ta trêu… Ai nha…”
Sau một tiếng bịch là Dung Khiêm cất tiếng cười to. Tiếng cười kia khoái ý tung bay như thế, dường như muốn đánh thức cả hoàng cung trầm trầm tịch tịch lạnh tanh lạnh ngắt.
Vương tổng quản nơi xa hơi ngạc nhiên: “Ai đang cười?”
“Khu vườn đó lúc này còn ai vào đây, ngươi không cho là cổ họng bị thương kia của bệ hạ, có thể cười ra thanh âm lớn như vậy chứ?” Sử Tịnh Viên cười nói.
Vương tổng quản hơi ngạc nhiên: “Dung tướng luôn trầm ổn yên tĩnh, rất ít cười khoái chí như vậy.”
Sử Tịnh Viên không nói gì, chỉ ngóng phương hướng kia, dần dần, ánh mắt hơi ngưng kết liền giãn ra.
Thôi, nghĩ cái gì, oán cái gì, bất bình cái gì, kỳ thật y làm người bàng quan, lại có tư cách gì đi chỉ trỏ thế giới của hai người kia.
“Phải!”
Chuyện Dung Khiêm phải suy nghĩ lâu như vậy, Yên Lẫm nháy mắt đã ra quyết định. Dung Khiêm ngược lại hơi nhíu mày: “Kỳ thật ngươi có thể chậm rãi cân nhắc một chút…”
“Tại sao phải cân nhắc? Đây chính là trường sinh bất lão! Tuy nói là mượn xác sống lại, nhưng cũng là trường sinh! Chuyện tự cổ chí kim bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn, bao nhiêu minh quân anh chủ cả đời tìm kiếm không được, vì sao ta còn phải cân nhắc?” Yên Lẫm cười thật thoải mái.
“Tương lai, hết thảy của Yên quốc sẽ phải bị dứt bỏ, hết thảy ngươi đã làm vì quốc gia này, tất cả thân nhân của ngươi ở quốc gia này, cũng đều không còn quan hệ với ngươi, ngươi…”
“Dung tướng, có ngươi bảo hộ, ta rất có lòng tin, đời này có thể sống đến tuổi trời. Đến lúc đó, chuyện nên làm chắc hẳn đều đã làm xong, mắt thấy con cái đều đã trưởng thành, thậm chí kiến công một phương, ta còn tiếc nuối gì nữa? Tuy nói xưa nay luôn có Hoàng đế muốn trường sinh, nhưng cho dù thật có người trường sinh, cũng nên là ẩn sĩ dân gian, mà không phải đế vương trên ngự tọa.”
Trong thanh âm của Yên Lẫm cũng có ý cười ấm áp: “Một Hoàng đế già mà không chết, sẽ chỉ là một tai nạn. Con cháu chắt thậm chí chút chít đều phải hận y đến nghiến răng, các thần tử khẳng định sẽ không coi y là thần tiên, sẽ chỉ cho y là yêu quái. Khi nên buông tay không buông tay, không phải để đám con cháu mưu hại thì chính là bị các thần tử lật đổ. Hơn nữa nhiệt huyết hùng tâm và hào tình của một người, cũng luôn bị năm tháng chậm rãi mài bằng. Đế vương hiền minh hơn, ngày qua ngày, năm qua năm, vĩnh viễn không ngừng nghỉ làm chuyện buồn tẻ, những thỏa mãn, vinh quang và mừng rỡ từng có đó, cuối cùng đều sẽ biến thành mỏi mệt nhàm chán và oán hận. Đế vương trường sinh, bất kể có thể minh quân trị thế mấy trăm năm, kết cục cuối cùng nhất định là hôn chủ bạo quân. Ta lại chẳng có hứng thú với kết cục kiểu này. Dung tướng…”
Thanh âm của Yên Lẫm trầm thấp, song từng câu từng chữ trong gió đêm lại đều cực kỳ rõ ràng: “Mọi việc hăng quá hóa dở, Dung tướng, ta là đệ tử của ngươi, mặc dù có dã tâm, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn không có trí tuệ. Có một đời trước mắt này, để ta tận tình thoải mái, cố gắng làm tốt hết thảy những việc nên làm, tương lai khi quay đầu, có thể tự hỏi không thẹn với nước với dân, thế là đủ.” Khúc mắc vừa đi, không còn lo lắng an nguy của Dung Khiêm nữa, ý cười thong dong, hào quang trầm tĩnh, liền quay về trên mặt Yên Lẫm.
“Dung tướng, ta biết ngươi lo lắng ta không thể thích ứng nhân sinh bình đạm vô kỳ, nhưng mà, Dung tướng. Đã có một trường huy hoàng xán lạn nhất, lại thử kiếp sống bình đạm nhất thì có gì không tốt. Ngươi đã quên, dĩ vãng khi ngươi ngao du tứ phương như người thường, ta hâm mộ ngươi nhường nào? Hơn nữa, cho dù không làm Hoàng đế, trong nhân sinh đâu phải không còn gì khác để có thể theo đuổi, có thể cố gắng. Dung tướng ngươi cảm thấy, đồ đệ ngươi rời khỏi hoàng vị long ỷ này, là sẽ chẳng làm nên trò trống gì sao?”
Trong mắt Yên Lẫm tràn đầy thần thái tự tin: “Nhưng ta vẫn tin tưởng, bất kể ở nơi nào, bất kể là thân phận ra sao. Chỉ cần có Dung tướng ngươi, ta luôn có thể lập một phen huy hoàng khác, thành một phen sự nghiệp khác. Thì nào có thời gian đi trống vắng tịch mịch, oán trời trách đất?”
“Không có thiên đình, không có tiên cảnh, không có chốn về, lực lượng phía sau ta, cũng sẽ không nhận ngươi là đồng loại, ngươi…”
“Nhưng mà, có ngươi…” Yên Lẫm nhìn y, thản nhiên hỏi: “Còn chưa đủ sao?”
Dung Khiêm trầm mặc một hồi mới nói: “Ta cũng chưa chắc có thể vĩnh viễn bầu bạn cùng ngươi, ngàn năm tuế nguyệt, có cái gì là vĩnh viễn bất biến? Cho dù ta hôm nay hứa hẹn, đâu biết tương lai…”
“Ta bất quá thọ mệnh trăm năm, nháy mắt đã qua, Dung tướng, hai ta bầu bạn, phải chăng còn có ý nghĩa, Dung tướng, phải chăng ngươi từng nghĩ chuyện bỏ ta mà đi?”
“Công pháp này tu luyện tiểu thành, tuy rằng có thể ngưng thần tụ phách, không dễ mệt bởi công văn, cũng không dễ dàng mất ngủ nữa, nhưng nếu muốn đại thành, gian nan trong đó…”
“Ngàn vạn năm qua, nhiều người tu tiên cầu đạo như vậy, trong đó thành tâm thành ý, lấy cả đời khổ tu khổ luyện có bao nhiêu, cuối cùng chân chính có thể siêu thoát mà đi được mấy người?” Yên Lẫm cười nói: “Việc này đâu cần Dung tướng nhắc nhở. Cố gắng, không có nghĩa là nhất định sẽ thành công, nhưng nếu bởi vậy mà ngay cả tâm cố gắng đi làm cũng chưa từng có, Dung tướng, thế thì ta đã cô phụ ngươi dạy dỗ mất nhiều tâm huyết như vậy.”
Dung Khiêm thở dài, nhất thời lại không biết nên nói gì nữa để nhắc nhở Yên Lẫm.
Yên Lẫm thì chỉ cười. Thật là khó được, từ nhỏ đến lớn, số lần y bị Dung tướng giáo huấn không dám hó hé một tiếng rất nhiều, thời điểm liên tiếp bắt bẻ làm Dung tướng không thể nói gì thế này lại cực ít ỏi.
Không liên quan đến ai ngốc ai thông minh, chẳng qua là Dung tướng chỉ lo tính toán được mất của y, cho nên giơ cờ khó định, y lại đơn đơn giản giản, toàn tâm toàn ý chỉ nhận định một người, một lý, cho nên phản ứng cực nhanh…
Trong lòng chợt thấy ôn nhu, những suy nghĩ giấu sâu trong lòng ấy, liền không còn muốn giấu giếm nữa.
“Dung tướng, ngươi có biết, vừa rồi tại sao biết rõ ngươi không thích sa vào quyền tranh trong cung, ta lại vẫn muốn để ngươi làm lão sư của hoàng nhi?” Nhìn y, không đợi y nói, đã tự mình trả lời, “Bởi vì, Dung tướng, ta hy vọng thời điểm ta vắng mặt, ngươi đừng quá tịch mịch.”
“Kỳ Quân.” Y gọi cực nhẹ, lại không nói gì khác nữa.
Yên Lẫm mỉm cười, vẻ tươi cười dưới ánh trăng trầm tĩnh lạ thường.
“Dung tướng, ngươi không phải phàm nhân, mà ta thì phải. Rồi có một ngày, ta sẽ chết đi, mà ngươi, có lẽ sẽ yên lặng ẩn vào hồng trần. Ta luôn nghĩ, sau khi không còn ta, ngươi sẽ sống như thế nào?”
“Ta biết ngươi sẽ không quá bi thương, ta biết ngươi sẽ không sống lạnh băng mất cảm giác, ta biết ngươi sẽ tận lực để mình còn có thể mỉm cười sống tiếp. Nhưng mà, có lẽ là ta quá tự đại, ta luôn cảm thấy, cho dù là mỉm cười, cũng sẽ không có sự vui vẻ thuần túy nhất, tuy rằng ngươi rất tiêu sái, có đôi khi, cũng phải tịch mịch chứ?”
“Ngươi vẫn sẽ đi khắp nơi thăm thú, thử các loại cuộc sống, nhưng ngươi luôn một mình, ngươi sẽ kết giao rất nhiều bằng hữu, bởi vì ngươi là người xuất sắc như thế, lại ôn hòa như thế. Nhưng ngươi… chỉ sợ rất khó hoàn toàn dốc lòng tương giao với người… Nhân sinh như vậy, luôn phải cô độc. Ta hiện tại đã có thể xác nhận, ta thật là rất tự đại, ta cứ nghĩ, cho dù ta không còn, ngươi đối đãi hài tử của ta, hậu nhân của ta, cũng nhất định là bất đồng với người khác. Năm rộng tháng dài đối đãi nhau, cho dù không chịu giao ra một trái tim, nửa trái vẫn phải có. Nếu thật có thể như vậy, đời đời thủ nhau, tối thiểu khi ngươi tịch liêu, sẽ nhớ tìm người kia làm bạn, mà không phải một người tự mình gánh vác. Chỉ là, đây quả thật là chủ ý ngu ngốc, không nói đến trong cung trong triều này bao nhiêu lòng người mưu tính như vậy, dù là ngươi, cũng không nên đời đời kiếp kiếp đều bị Yên gia giam chân ràng buộc, vĩnh viễn bị trói dưới lợi ích của Yên quốc.”
“Dung tướng, ngươi lại phải mắng ta nghĩ ngợi lung tung mất thôi. Nhưng mà những năm qua, ta thật sự đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, ta vẫn cảm thấy ta đã phụ ngươi. Ta vừa quyến luyến ngươi, lại vừa áp chế tài năng và hào quang của ngươi, ta vừa hưởng thụ hết thảy ngươi làm cho Yên quốc, rồi lại vừa không cho ngươi vị trí ngươi nên đứng, không, Dung tướng ngươi đừng nói, hãy nghe ta nói… Ta biết, ngươi chưa từng để ý những việc đó. Ngươi biết ta không hề bởi vì không tín nhiệm ngươi, mới muốn chèn ép ngươi, ngươi hoàn toàn lý giải, tâm ý của ta là không muốn để hào quang của thần tử vượt qua quân chủ, không thích lập cho đời sau một ví dụ không tốt. Nhưng mà Dung tướng, những thứ ngươi vứt bỏ vì ta, đâu chỉ như thế. Ngươi không có tri kỷ lương hữu, ngươi không có gia đình chí thân, sự nghiệp một đời ngươi đã hai tay dâng tặng cho ta, bản thân lại không còn vị trí. Mà ta, nhất định sau khi làm xong Hoàng đế tốt phụ thân tốt trượng phu tốt, mới làm Yên Kỳ Quân. Dung tướng, mấy năm nay, ngươi đi khắp thiên hạ, ngươi luôn nói, không chỉ là ngươi tự mình du ngoạn, cũng là thay thế ta đi ngắm sơn thủy kia. Nhưng trên thực tế, ta quả thật chưa từng bầu bạn bên cạnh. Ngươi thích hành vi thân là quân chủ mà không phóng túng bản thân của ta, ngươi một mình dạo khắp năm sông bốn biển, cũng có thể rất vui vẻ. Nhưng mà ta biết, nếu có ta, ngươi ít nhất có thể vui vẻ hơn đôi chút, nhưng ta lại chưa từng làm, bởi vì lý trí nói cho ta biết, một Hoàng đế tốt không thể như vậy.”
“Dung tướng, bất kể đi đến nơi nào, ngươi luôn trở về, ngươi luôn có một nơi để trở về, thế nhưng nơi này, kỳ thật không phải nhà ngươi, nơi này là hoàng cung, là nhà của ta, nhưng chưa bao giờ biến thành nhà của ngươi. Dung tướng, cho nên, mỗi một lần trở về, ngươi luôn sẽ rời đi, thế nhưng… đi xa hơn, ngươi lại luôn trở về, Dung tướng…”
Y cố gắng muốn giải thích gì đó, nhưng không biết vì sao mà kích động đến mức nói năng hơi lộn xộn.
“Vứt bỏ hào quang và sự nghiệp của ngươi, nhận cuộc sống ngươi không thích cũng sẽ không quen, cho dù từng cô độc tịch mịch, cũng cố gắng nói với bản thân rằng kỳ thật không hề, đồng thời cuối cùng thật sự tin tưởng mình chưa từng tịch liêu cô đơn, Dung tướng… những việc này, ngươi đều không để ý, ngươi đều chưa phát hiện, nhưng mà ta đã nhìn thấy, ta đã biết, thế mà ta chẳng làm được gì cả…”
“Ta không nỡ nói, Dung tướng, ngươi không thích hoàng cung thì về sau đừng trở về nữa, ta cũng không làm được, bỏ xuống tín niệm làm minh quân kia, bỏ xuống những kiên trì đó, chỉ đơn thuần bầu bạn với ngươi…”
“Dung tướng, ngươi lại phải mắng ta đa tâm, mắng ta nghĩ ngợi lung tung, nhưng mà Dung tướng, chúng ta có thể không ngại nỗ lực vì người, chúng ta cũng có thể thản nhiên tiếp nhận nỗ lực của người chí cận, nhưng ít ra không thể coi những nỗ lực và hy sinh đó như lý đương nhiên, hoặc là hoàn toàn nhìn mà không thấy.”
“Dung tướng, ta thấy hết, ta biết hết, lại không thể làm gì cả. Bởi vì ta là Hoàng đế Yên quốc, đây là trách nhiệm của ta, vinh quang của ta, có lẽ cũng là dã tâm của ta, dục vọng của ta, cho nên ta chỉ có thể tiếp tục nhìn, tiếp tục nghĩ trong lòng, nhưng cũng tiếp tục không làm gì. Có đôi khi, ta phải thầm an ủi bản thân, nói kiếp sau phải hồi báo ngươi, nhưng lại cảm thấy điều này lừa mình dối người đến mức thập phần buồn cười, thế nhưng, hiện tại ngươi cho ta biết, thì ra trên đời này thực sự có kiếp sau…”
“Dung tướng, kỳ thật trước khi ngươi trở về, ta đã nghĩ thông suốt. Khi tra ra chân tướng của công pháp này, ta đã nghĩ rất rất lâu, nếu công pháp này sẽ hại ngươi liên lụy ngươi, ta tự nhiên sẽ không luyện, mà nếu như không hề… thế ta…” Vẻ tươi cười của y, có một loại ngây thơ và khờ khạo như hài tử, cũng do sự ngây thơ và khờ khạo này, tốt đẹp mà làm một trời trăng sao, gợn nước ánh đèn, đều mất màu cả.
“Có thể trường sinh, thật là tốt! Bởi vì ta có ngần ấy năm tháng có thể đi làm điều gì đó cho ngươi. Có thể có kiếp sau, thật là tốt! Bởi vì, kiếp sau ta có thể thử làm ngươi vui vẻ hơn một chút.”
Y muốn, chẳng qua là một cơ hội, một cơ hội có thể để Dung Khiêm vô luận đi đến nơi nào, khi quay đầu, luôn có thể phát hiện có người sóng vai với mình, một cơ hội để Dung Khiêm bất kể thân ở cảnh đại náo nhiệt đại phồn hoa đại hân hỉ ra sao, cũng sẽ không đột nhiên sinh ra cảm giác tịch liêu tang thương.
Không hề nắm chắc, vị tất thành công, chỉ là một chút cơ hội, vì thế y lập tức bắt lấy.
Vì thế Hoàng đế lòng dạ cực sâu, mọi việc yêu nhất là đa tư đa lự, thích sử quyền mưu kia, khi đối mặt với lựa chọn này, biến thành người đơn giản thuần túy nhất.
Yên Lẫm vẫn nói, vẫn nói, những tâm tư trước kia do sợ Dung Khiêm thương cảm phiền não mà chưa bao giờ nói ấy, lúc này đã bất tri bất giác thổ lộ hết. Giữa đất trời, chỉ còn thanh âm của một mình Yên Lẫm. Trầm thấp lại vang vọng trời đất.
Dung Khiêm lẳng lặng nghe, không động một ngón, không nói một lời, chỉ yên lặng lắng nghe.
Dung nhan Dung Khiêm khi lắng nghe trầm tĩnh như đêm, cho đến lúc Yên Lẫm nói xong hết, y vẫn chỉ trầm mặc. Qua rất rất lâu nhẹ nhàng nói: “Tốt lắm, luyện đi. Ta bồi ngươi cùng nhau cố gắng, ngươi có chỗ nào không hiểu, nơi nào không thấu, đụng phải ải khó vách chướng nào, luôn có ta ở đây.”
Ánh mắt Yên Lẫm rực sáng: “Có nghĩa là sẽ ở lại rất rất lâu, không đi ra ngoài nữa.”
Y vui mừng như vậy, hoàn toàn không để ý gian nan tương lai.
Dung Khiêm mỉm cười gật đầu. Ôi, đồ đệ ngốc bỗng nhiên thông minh bỗng nhiên ngốc nghếch này, vẫn luôn ngóng trông y ở lại bên cạnh lâu dài như thế. Nhưng mỗi một lần khi y muốn rời khỏi, vĩnh viễn chỉ mỉm cười đưa tiễn…
Sau đó, họ lại nói rất nhiều rất nhiều, họ chậm rãi thả lỏng hơn. Không biết khi nào thì từ ngồi dựa nhau, biến thành vai sóng vai nằm ở đầu cầu, dùng tư thế như nhau, gối đầu ngắm một trời trăng sao.
Yên Lẫm bỗng nhiên nói khe khẽ: “Dung tướng, nếu… nếu ta thất bại, nếu đến khi ta chết, vẫn không thể tụ phách chuyển sinh, ngươi không cần buồn vì ta. Ta đã cố gắng, cho dù thất bại, chí ít trong quá trình cố gắng, ta rất vui vẻ. Bởi vì, ta rốt cuộc đang vì ngươi mà cố gắng. Thời gian ta có thể bớt ra có lẽ không đủ nhiều, *** lực ta có thể bỏ vào có lẽ có hạn, nhưng đó tuyệt không phải bởi vì ta không đủ thành ý và không dùng tâm tư. Mà là ta không thể vì kiếp sau rồi vứt bỏ kiếp này. Trách nhiệm đời này, ta vẫn phải kết thúc. Hơn nữa ta biết ngươi sẽ vì ta như vậy mà vui mừng. Dung tướng, nếu ta thất bại, ngươi không cần quá nhớ ta, nhưng phải nhớ thỉnh thoảng nghĩ về ta. Nếu ta thất bại, ta muốn ngươi ghi nhớ, ta hy vọng ngươi có thể tìm được một người yêu mến để ý và có thể làm bạn, biết đâu rất lâu về sau, ngươi sẽ nói cho người kia biết, trước kia ngươi từng dạy một tên không biết là ngốc hay thông minh, hơn nữa ngươi rất thích y.”
Bởi vì cổ họng từng bị thương, bởi vì vừa nãy nói quá nhiều, cho nên thanh âm của y càng lúc càng trầm thấp, còn ẩn ẩn hơi khàn, như thể mỗi một câu đều từ nơi sâu trong tim người chảy xuôi ra, lại trực tiếp chảy vào một trái tim nóng hổi khác vậy.
Dung Khiêm không lập tức trả lời, y lẳng lặng nhìn ánh trăng sáng tỏ phía chân trời xuyên vào tầng mây, lại xuyên ra tầng mây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tên đó ngốc lắm…”
“Ngốc cũng là ngươi dạy ra, hối hận cũng vô dụng.” Yên Lẫm nhẹ nhàng cười nói, rồi cũng yên lặng nhìn sao, nhìn mây, nhìn ánh trăng, nhìn không trung, lại qua một lúc lâu, bỗng nhiên đỏ mặt nói: “Dung tướng, ta nói cho ngươi nghe nhé, kỳ thật ta từng nghĩ đến việc kiếp sau đấy.”
“Rất nhiều năm trước, ta đã nghĩ. Ta nghĩ kiếp sau, nhất định phải quen biết ngươi, nhưng nhất định phải lớn hơn ngươi, xuất thân không quan trọng, quyền thế địa vị không quan trọng, nhưng ta nhất định phải rất thông minh rất giỏi giang, văn võ toàn tài, các loại bổn sự không thiếu gì.”
Trong cái đêm mỹ lệ như mộng này, đế vương từng anh minh thần võ như hài tử kể lại giấc mộng khờ dại kia.
“Ta sẽ rất nỗ lực học tập, hết thảy hết thảy đều làm tốt nhất, bởi vì có một ngày, ta phải quen biết ngươi. Ngươi mà ta quen biết, cần phải là, ha ha… là một tiểu hài, ý ta là, nhỏ hơn ta, ừm… Kỳ thật nhỏ như đời này khi ngươi mới gặp ta ấy… Dung tướng, ngươi đừng có nhìn ta chằm chằm… ta kỳ thật cũng chỉ nghĩ chút thôi mà…”
“Ta luôn nghĩ, khi ngươi làm tiểu hài sẽ là dáng vẻ thế nào? Liệu có phải cũng rất đáng yêu, liệu có phải cũng trắng trẻo mập mạp, mặt đỏ ửng? Ta có thể dùng kẹo chọc ngươi khóc oa oa ầm ĩ, lúc lắc chạy theo ta… Ôi, Dung tướng ngươi là ánh mắt gì thế, ta nói rồi, chỉ nghĩ thôi mà…”
“Ta sẽ chăm sóc ngươi, nhưng cũng sẽ cẩn thận ghi chép tất cả việc ngốc ngươi làm, tương lai lại đưa cho ngươi xem, chờ ngươi lớn hơn chút nữa, ta sẽ toàn tâm toàn ý, đem hết thảy những gì ta biết dạy cả cho ngươi, nhưng cho dù ngươi học giỏi hơn, ta cũng phải tìm cớ răn ngươi, dọa ngươi… Ngươi khỏi phải vê nắm đấm, không phải ngươi nói ngươi không thích đánh người, nhất là không thích đánh ta sao… Ta không phải muốn báo hết thù đời này sao, những việc đó trước kia không phải ngươi đều đã làm với ta, ta cũng không hề giận ngươi a… Đừng đánh. Hiện tại không phải chứng minh ý tưởng này sẽ không thực hiện được sao, cho dù có kiếp sau, ngươi cũng sẽ chẳng biến thành tiểu hài cho ta trêu… Ai nha…”
Sau một tiếng bịch là Dung Khiêm cất tiếng cười to. Tiếng cười kia khoái ý tung bay như thế, dường như muốn đánh thức cả hoàng cung trầm trầm tịch tịch lạnh tanh lạnh ngắt.
Vương tổng quản nơi xa hơi ngạc nhiên: “Ai đang cười?”
“Khu vườn đó lúc này còn ai vào đây, ngươi không cho là cổ họng bị thương kia của bệ hạ, có thể cười ra thanh âm lớn như vậy chứ?” Sử Tịnh Viên cười nói.
Vương tổng quản hơi ngạc nhiên: “Dung tướng luôn trầm ổn yên tĩnh, rất ít cười khoái chí như vậy.”
Sử Tịnh Viên không nói gì, chỉ ngóng phương hướng kia, dần dần, ánh mắt hơi ngưng kết liền giãn ra.
Thôi, nghĩ cái gì, oán cái gì, bất bình cái gì, kỳ thật y làm người bàng quan, lại có tư cách gì đi chỉ trỏ thế giới của hai người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.