Chương 131: Trời nước giương buồm
Lão Trang Mặc Hàn
15/09/2017
Phong Kính Tiết không ngờ được, Tiêu Thanh Thương không phải phái tướng lĩnh đắc lực bên dưới nào tới đón Lư Đông Ly, mà là trực tiếp phái đệ đệ mình ra. Đoàn người ngồi thuyền nhỏ bước lên kỳ hạm của đội thuyền Tiêu gia, đầu thuyền chờ một người trẻ tuổi cực tuấn tú có tài, khách khách khí khí, trong ngôn ngữ, không mảy may kiêu ngạo. Lễ kính hàn huyên lẫn nhau rồi, Lư Đông Ly mới sửng sốt biết được, người tự mình dẫn đội tàu, không ngại vạn dặm đến nghênh đón thê nhi Lư Đông Ly y này, lại là tam công tử Tiêu gia, quốc cữu Ngô quốc, Tiêu Tư Giám thân phận cực tôn quý.
Kết quả là y bắt đầu cực kỳ cảm thấy hứng thú với thân phận xác thực của người có quyền trong Tiêu gia mà Phong Kính Tiết bình thường nhẹ nhàng bâng quơ nói có giao tình kia.
Phong Kính Tiết bị ánh mắt quái dị của Lư Đông Ly ngắm vài cái, chỉ đành cười gượng đôi tiếng.
Tiêu Tư Giám trên cơ bản là một hài tử ngoan, bởi vì Tiêu Thanh Thương trước đó đã cảnh cáo giáo huấn, cho nên chẳng những tự mình nghênh đón, lễ nghi chu toàn, còn tự mình dẫn dắt họ đi thăm các nơi trên thuyền.
Đám sơn tặc Trịnh Tuyệt kia lên thuyền, dòm cái mới mẻ này, nghía cái kỳ quái nọ, đôi mắt bận không đủ, thuần túy chính là già Lưu bước vào khu vườn rực rỡ. Lư Anh Nhược nhỏ xíu càng hưng phấn hơn, chạy tới chạy lui trên thuyền, khoái hoạt vô cùng.
Tô Uyển Trinh lại trầm tĩnh trước sau như một, chỉ lẳng lặng đi theo bên cạnh Lư Đông Ly, đối mặt với kỳ cảnh bình sinh chưa bao giờ trông thấy này, cũng không lộ mảy may thất thố.
Lư Đông Ly cũng mặc kệ mất mặt hay không, chỉ cẩn thận quan sát các nơi, có chỗ không hiểu là thản nhiên đặt câu hỏi.
Tiêu Tư Giám này mặc dù nhìn như một đứa trẻ ngoan, nhưng cũng có bàn tính nhỏ của mình. Vô luận bà chị dặn dò thế nào, gã cứ tồn ý nghĩ muốn kéo Lư Đông Ly vào Ngô, hiệu lực cho Tiêu gia. Người Tiêu gia vốn không quá quan tâm chuyện quân quý thần tiện kia, gã nghĩ, với sự vô tình của Triệu quốc với Lư Đông Ly, muốn thuyết phục Lư Đông Ly bỏ Triệu mà đi, có gì không thể?
Cho nên, gã đối đãi Lư Đông Ly càng thêm khách khí, Lư Đông Ly hỏi gì, gã liền định đáp đó, trong lòng ẩn ẩn cũng có ý khoe khoang thực lực Tiêu gia gã. Song mỗi một vấn đề, gã còn chưa kịp đáp, người bên cạnh Lư Đông Ly kia đã thoải mái tranh trả lời trước, chẳng những đáp càng tường tận, càng *** chuẩn hơn bản thân gã hiểu, mà còn thường sẽ có một số thuyết minh ngay cả bản thân gã cũng không lĩnh ngộ minh bạch được.
Sau đó, chẳng những Tiêu Tư Giám nghe đến ngẩn người, ngay cả những thủy thủ, binh sĩ trên thuyền, tướng lĩnh trung đẳng đi theo họ, đám tượng nhân chuyên gia ban đầu chuẩn bị giải thích cho Lư Đông Ly, cũng đều nghe đến đăm đăm mắt. Nhất là mấy thợ khéo theo thuyền, ánh mắt nhìn Phong Kính Tiết, trong đó gần như phải nổi sao.
Tiêu Tư Giám lúc này mới thu lại sạch sẽ ngạo khí khoe khoang giấu giếm đầy lòng. Không dám tồn tâm khoe mẽ nữa. Lòng nghĩ chẳng trách vị tỷ tỷ lợi hại kia bảo gã tự mình ra thuyền tiếp người, thì ra là bởi vì bên cạnh Lư Đông Ly có nhân vật lợi hại như vậy. Cao thủ tạo thuyền như thế, Tiêu gia đương nhiên phải hết sức lung lạc mới được!
Mà cả Lư Đông Ly nghe thấy trong lòng cũng phải ngạc nhiên, tuy nói đã sớm thấy nhiều bổn sự đủ các loại của Phong Kính Tiết, vẫn rất khó tưởng tượng, cư nhiên cả tạo thuyền y cũng thạo. Y đã biết nhiều như vậy, thế thì mình làm gì còn phải ở chỗ này phí bao tâm tư, muốn học trộm một chút kỹ thuật từ nơi Tiêu gia? Có phải là không còn cần thiết…
Ánh mắt y liếc nhìn Phong Kính Tiết, làm Phong Kính Tiết hơi có cảm giác toàn thân phát rét.
Y có nỗi khổ không thể nói ra. Tiêu Thanh Thương phái đệ đệ đến, tỏ rõ là nhét cho y để y dạy dỗ. Tiểu gia hỏa này tuy rằng rất thông minh linh tú, nhưng trong xương cốt rốt cuộc vẫn có chút ngạo khí không biết trời cao đất dày. Tiêu Thanh Thương rõ ràng là muốn y để Tiêu Tư Giám biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, thuận tiện đụng phải hai cái đinh cứng ngắc, đập tan loại đắc ý hạn hẹp và ngạo mạn mà người trẻ tuổi khó tránh khỏi đó. Y cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, làm sao có thể không theo tâm ý của nàng, hiển chút thủ đoạn. Vả lại, y trả lời nhiều như vậy, tường tận như vậy, cũng là để dưới tiền đề không vi quy, tận lực cho Lư Đông Ly nhận được càng nhiều tri thức hơn.
Y hiểu rõ cách tạo thuyền, nhưng y tuyệt đối không thể đi dạy thủy sư Triệu quốc. Không thể trực tiếp can thiệp sự tiến bộ của khoa học thời đại, đây là quy định chết của Tiểu Lâu. Tiêu Thanh Thương cũng không trực tiếp dạy người nhà tạo thuyền như thế nào, mà chỉ để người nhà tìm khắp những thợ tốt. Nếu y thoáng cái giúp Triệu quốc làm ra chiến thuyền vượt thời đại, với Tiêu Thanh Thương, với những người khác của thời đại này mà nói, có công bằng không?
Mặc dù y chạy về nhân gian, đã là phạm quy lớn nhất, hiện tại hoàn toàn là rận không thể cắn thêm. Nhưng chuyện dễ dàng khiến nhiều người tức giận kiểu này, không làm vẫn là nhất.
Đang lúc đau đầu, Tiêu Tư Giám đã cùng mọi người đi một vòng trên thuyền, nhiệt tình mời mọi người vào khoang thuyền hưởng dụng tiệc rượu. Kỳ thật mọi người đầy lòng đều trên thuyền lớn và cảnh biển mới mẻ, nào có tâm tư gì mà uống rượu dùng bữa, bất quá ý tốt của chủ nhân cũng không thể cô phụ, chỉ đành kiềm chế sự tò mò trong lòng, vào khoang thuyền xã giao trước.
Trong khoang thuyền lớn có rượu có thịt, vô cùng phong phú. Chủ nhân nhiệt tình chu đáo, mặc kệ là với Lư Đông Ly hay với bất cứ một sơn tặc bình thường nào, đều không phách lối một chút. Tiêu Tư Giám vốn là loại gia hỏa khiến người vừa nhìn đã sinh hảo cảm đó, bản thân lại từng du lịch chư quốc, kiến thức uyên bác, gặp ai cũng có thể nói lời thích hợp, trong bàn tiệc nghe gã nói cười vui vẻ, đúng là không có một khắc tẻ ngắt, đoàn người rất nhanh chóng trở nên thân thiện.
Tiêu Tư Giám đang ở trong này lôi kéo làm quen, chuẩn bị thi triển thủ đoạn lung lạc, bên ngoài chợt có một tướng lĩnh rảo bước vào, mặt trầm như nước: “Công tử, có ba mươi chiến thuyền cỡ lớn, cùng gần năm mươi thuyền nhỏ, đang phân trái phải bức đến chúng ta.”
Sắc mặt Tiêu Tư Giám chợt lạnh, chậm rãi buông chén rượu, cười gằn nói: “Thật khó được, thuyền Tiêu gia chúng ta, đã rất lâu không có ai dám chủ động gây hấn.”
Xa xa nhìn đội tàu Ngô quốc đang dần dần tiếp cận, trên kỳ hạm của đội tàu Triệu quốc, phó tướng đầu vã mồ hôi như mưa. Hắn không phải người khiếp đảm, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để xông pha chiến đấu, nhưng nhìn lâu thuyền cao lớn uy vũ kia của đối phương, cảm xúc áp bách đó vẫn khiến hắn có cảm giác kinh hồn bạt vía: “Tướng quân, thật, thật…”
“Thật sự phải đánh.” Lâm Tư Thận giận dữ trừng phó tướng một cái. Hắn đã điều tất cả chiến thuyền Triệu quốc có thể điều đến, chẳng lẽ là vì đến nhảy múa cho người ta coi à?
Phải. Họ đánh không thắng, thuyền Ngô quốc quá lớn, thuyền của họ mặc dù nhiều gấp đôi nhưng trang bị kém xa. Cứng đối cứng không thể là đối thủ. Thân thuyền Ngô quốc các nơi đều khảm bởi sắt lá nhọn, hỏa thuyền loại nhỏ của họ, chỉ sợ không chịu nổi loại thuyền lớn này đụng một cái, căn bản chưa kịp lại gần phóng hỏa đã bị đâm vỡ. Họ thủy quỷ không ít, nhưng mà thuyền Ngô quốc, đáy thuyền đều có tấm sắt, không dễ dùi như vậy…
Nhưng mà trận này nhất định phải đánh! Cho dù lão hổ này họ đánh không chết, cũng phải không tiếc giá nào, cắn một miếng thịt từ trên mông nó! Bại trận không mất mặt, thiên hạ không quốc gia nào dám nói có thể thắng thủy sư Ngô quốc. Nhưng nếu cả đánh cũng không dám, thiên hạ còn ai tôn trọng Triệu quốc? Nếu hải quân Triệu quốc bị thiên hạ chư quốc cho là có thể khinh thường, mỗi kẻ sinh ra cách nghĩ tùy tiện tổ chức một đội tàu là có thể tùy ý ra vào hải cương Triệu quốc, vậy sự an bình của quốc cảnh, còn có thể giữ được bao lâu. Đợi khi quân đội dị quốc vượt biển mà đến, đợi khi binh sĩ nước khác chen nhau muốn từ bờ biển leo lên lục địa của họ, thì phải làm sao?
Từ khi điều đến hải vực, trở thành một viên thủy sư, đám thủ hạ này theo hắn lăn lộn cũng đã ba năm. Bình thường vẫn có phần hạ thấp *** anh của quân đội khác, nhưng sao vừa lên chiến trường đã chẳng ra làm sao.
Phó tướng trong lòng buồn giận khó ngừng: “Tướng quân, ta là người ngài dẫn dắt ra, sẽ không khiến ngài mất mặt. Chết, ta không sợ. Nhưng chết như thế, thật là quá không cam lòng! Chủ soái lâm trận bỏ chạy, để ngài dẫn chúng ta vào sinh ra tử, cuối cùng họa xấu này lại vẫn là…”
Lâm Tư Thận hừ một tiếng: “Đại chiến trước mặt, ngươi còn dao động quân tâm, thật cho quân pháp là bài trí sao. Chúng ta vì sao xuất binh, ngươi không hiểu à?”
Quân đội Triệu quốc luôn hỗn loạn và không có sức chiến đấu, chủ soái văn thần đảm nhiệm, cách làm buồn cười gặp chuyện bỏ chạy ở nước khác là đại tội, nhưng tại Triệu quốc cũng chẳng phải chuyện gì quá hiếm lạ. Chủ soái của họ thấy đội tàu Ngô quốc loanh quanh đây không đi, nghĩ tới nghĩ lui, nếu không làm gì, cuối cùng Hoàng đế vì thể diện bản thân, chỉ sợ phải dùng tội danh khiếp chiến cho mình đeo hài nhỏ, nếu tự xuất chiến bừa, bại trận khiến quốc gia mất mặt, thắng trận tội danh chọc giận Ngô quốc vẫn là của mình, đều hậu hoạn vô cùng như nhau, cho nên hắn nói phải đích thân về triều thỉnh cầu chỉ thị của Thánh thượng rồi co cẳng chạy biến, trước khi đi lại ném soái ấn cho Lâm Tư Thận, để hắn “gặp thời tự quyết”.
Lâm Tư Thận sao lại không rõ đây là họa thủy kéo về đông, trốn tránh trách nhiệm. Nhưng chủ soái có thể tránh, nhánh quân đội họ đây không thể tránh. Cho nên hắn bình tĩnh nhận soái ấn, lập tức bắt đầu điều thuyền điều người, chuẩn bị trận này.
Lúc này, Lâm Tư Thận cười đưa mắt nhìn biển khơi mênh mông vô tận: “Việc đã đến nước này, dông dài ích gì? Vô luận hậu quả thế nào, ta đều nguyện một thân gánh vác! Trận chiến này chúng ta không cầu đại thắng, chỉ cần có thể đánh ngoan cường, để người thiên hạ biết, thủy sư Triệu quốc chúng ta, có thể nhỏ yếu, nhưng không thể nhát gan, người Triệu chúng ta, có rất nhiều cốt khí và nhiệt huyết, bảo hộ quốc gia của chúng ta!”
“Tướng quân!” Bao gồm phó tướng, vài tướng lĩnh thân tín và thân binh bên cạnh chợt đồng thời hô to, trong ánh mắt đều có loại kích động không nói thành lời.
Lâm Tư Thận mỉm cười ngưng mắt nhìn mọi người: “Chư vị có nguyện theo ta chung sinh tử? Để Ngô quân thấy đảm sắc huyết khí của người Triệu chúng ta?”
“Thề chết đi theo tướng quân!”
Lâm Tư Thận nhìn thuộc hạ vẻ mặt ánh mắt sáng lên loại kích tình ấy, trong lòng bỗng đau xót, nhớ tới bạch y tướng quân, thanh sam nho soái hắn từng xa xa trông thấy trên Định Viễn quan rất nhiều năm trước kia.
Hít sâu một hơi, chặt đứt tạp niệm đầy lòng, hắn rảo bước đến đầu thuyền, ánh mắt sáng ngời, nhìn chăm chú phía trước. Trận này, khó đánh. Phải tận lực giảm bớt tổn thất bên ta, cho người Ngô một chút giáo huấn, vừa không thể thật sự đánh người Ngô không xuống đài được, còn phải đánh ra sự dũng hãn của thủy sư Triệu quốc, chừng mực trong đây, thật là quá khó nắm chắc.
Hắn không khỏi hy vọng, nếu đội tàu Ngô quốc trước sự khiêu khích của họ, có thể thuận gió mà đi… lại cũng là… song phương đều có thể giữ thể diện…
Trên kỳ hạm Tiêu gia, Lư Đông Ly đã nhíu mày. Chỉ nghe quy mô tướng lĩnh này bẩm báo là y biết, đây tất là thủy sư Triệu quốc, hải đạo thủy tặc nào tạo được chiến đội quy mô thế này.
Tiêu Tư Giám hừ một tiếng: “Họ muốn thế nào?”
“Trước mắt còn cách khá xa, bất kể là gọi hàng hay cờ hiệu, đều không thể truyền tin tức, bất quá nhìn thế đến rào rạt, khá có ý đánh một trận.” Tướng lĩnh này trầm giọng nói: “Công tử, thuyền của chúng ta vừa mau vừa ổn, sức gió buồm có thể mượn cũng mạnh, chúng ta ứng chiến hay mặc kệ họ, cứ đi thẳng về trước?”
Tiêu Tư Giám đã giận tái mặt: “Đội tàu Tiêu gia chúng ta, há có đạo lý để người dọa chạy, ba mươi chiếc thuyền lớn thì thế nào? Không cho họ nếm chút lợi hại thì họ không biết cái gì gọi là…”
Lư Đông Ly rốt cuộc không ngồi yên được, vội mở miệng nói: “Tiêu công tử…”
Tiêu Tư Giám đang nổi trận lôi đình, nghe thấy Lư Đông Ly mở lời, dường như đã đổi ý, thu lại vẻ giận dữ, đổi mặt cười với Lư Đông Ly: “Lư đại nhân, vừa rồi là ta suy nghĩ không chu, ý khí quá mức. Những chiếc thuyền Triệu quốc này không cần để ý, chúng ta cứ giương buồm về nước là được, thuyền của chúng ta chạy toàn lực, thuyền Triệu quốc quyết không đuổi kịp, chỉ là…”
Gã cười vô cùng thành khẩn, vô cùng nhiệt tình: “Chỉ là không thể đưa đại nhân về trước, đại nhân vừa vặn có thể đi Ngô quốc chúng ta làm khách mấy ngày, để chúng ta tận nghĩa người chủ, về sau có cơ hội, lại quay về Triệu quốc là được.”
Kết quả là y bắt đầu cực kỳ cảm thấy hứng thú với thân phận xác thực của người có quyền trong Tiêu gia mà Phong Kính Tiết bình thường nhẹ nhàng bâng quơ nói có giao tình kia.
Phong Kính Tiết bị ánh mắt quái dị của Lư Đông Ly ngắm vài cái, chỉ đành cười gượng đôi tiếng.
Tiêu Tư Giám trên cơ bản là một hài tử ngoan, bởi vì Tiêu Thanh Thương trước đó đã cảnh cáo giáo huấn, cho nên chẳng những tự mình nghênh đón, lễ nghi chu toàn, còn tự mình dẫn dắt họ đi thăm các nơi trên thuyền.
Đám sơn tặc Trịnh Tuyệt kia lên thuyền, dòm cái mới mẻ này, nghía cái kỳ quái nọ, đôi mắt bận không đủ, thuần túy chính là già Lưu bước vào khu vườn rực rỡ. Lư Anh Nhược nhỏ xíu càng hưng phấn hơn, chạy tới chạy lui trên thuyền, khoái hoạt vô cùng.
Tô Uyển Trinh lại trầm tĩnh trước sau như một, chỉ lẳng lặng đi theo bên cạnh Lư Đông Ly, đối mặt với kỳ cảnh bình sinh chưa bao giờ trông thấy này, cũng không lộ mảy may thất thố.
Lư Đông Ly cũng mặc kệ mất mặt hay không, chỉ cẩn thận quan sát các nơi, có chỗ không hiểu là thản nhiên đặt câu hỏi.
Tiêu Tư Giám này mặc dù nhìn như một đứa trẻ ngoan, nhưng cũng có bàn tính nhỏ của mình. Vô luận bà chị dặn dò thế nào, gã cứ tồn ý nghĩ muốn kéo Lư Đông Ly vào Ngô, hiệu lực cho Tiêu gia. Người Tiêu gia vốn không quá quan tâm chuyện quân quý thần tiện kia, gã nghĩ, với sự vô tình của Triệu quốc với Lư Đông Ly, muốn thuyết phục Lư Đông Ly bỏ Triệu mà đi, có gì không thể?
Cho nên, gã đối đãi Lư Đông Ly càng thêm khách khí, Lư Đông Ly hỏi gì, gã liền định đáp đó, trong lòng ẩn ẩn cũng có ý khoe khoang thực lực Tiêu gia gã. Song mỗi một vấn đề, gã còn chưa kịp đáp, người bên cạnh Lư Đông Ly kia đã thoải mái tranh trả lời trước, chẳng những đáp càng tường tận, càng *** chuẩn hơn bản thân gã hiểu, mà còn thường sẽ có một số thuyết minh ngay cả bản thân gã cũng không lĩnh ngộ minh bạch được.
Sau đó, chẳng những Tiêu Tư Giám nghe đến ngẩn người, ngay cả những thủy thủ, binh sĩ trên thuyền, tướng lĩnh trung đẳng đi theo họ, đám tượng nhân chuyên gia ban đầu chuẩn bị giải thích cho Lư Đông Ly, cũng đều nghe đến đăm đăm mắt. Nhất là mấy thợ khéo theo thuyền, ánh mắt nhìn Phong Kính Tiết, trong đó gần như phải nổi sao.
Tiêu Tư Giám lúc này mới thu lại sạch sẽ ngạo khí khoe khoang giấu giếm đầy lòng. Không dám tồn tâm khoe mẽ nữa. Lòng nghĩ chẳng trách vị tỷ tỷ lợi hại kia bảo gã tự mình ra thuyền tiếp người, thì ra là bởi vì bên cạnh Lư Đông Ly có nhân vật lợi hại như vậy. Cao thủ tạo thuyền như thế, Tiêu gia đương nhiên phải hết sức lung lạc mới được!
Mà cả Lư Đông Ly nghe thấy trong lòng cũng phải ngạc nhiên, tuy nói đã sớm thấy nhiều bổn sự đủ các loại của Phong Kính Tiết, vẫn rất khó tưởng tượng, cư nhiên cả tạo thuyền y cũng thạo. Y đã biết nhiều như vậy, thế thì mình làm gì còn phải ở chỗ này phí bao tâm tư, muốn học trộm một chút kỹ thuật từ nơi Tiêu gia? Có phải là không còn cần thiết…
Ánh mắt y liếc nhìn Phong Kính Tiết, làm Phong Kính Tiết hơi có cảm giác toàn thân phát rét.
Y có nỗi khổ không thể nói ra. Tiêu Thanh Thương phái đệ đệ đến, tỏ rõ là nhét cho y để y dạy dỗ. Tiểu gia hỏa này tuy rằng rất thông minh linh tú, nhưng trong xương cốt rốt cuộc vẫn có chút ngạo khí không biết trời cao đất dày. Tiêu Thanh Thương rõ ràng là muốn y để Tiêu Tư Giám biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, thuận tiện đụng phải hai cái đinh cứng ngắc, đập tan loại đắc ý hạn hẹp và ngạo mạn mà người trẻ tuổi khó tránh khỏi đó. Y cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, làm sao có thể không theo tâm ý của nàng, hiển chút thủ đoạn. Vả lại, y trả lời nhiều như vậy, tường tận như vậy, cũng là để dưới tiền đề không vi quy, tận lực cho Lư Đông Ly nhận được càng nhiều tri thức hơn.
Y hiểu rõ cách tạo thuyền, nhưng y tuyệt đối không thể đi dạy thủy sư Triệu quốc. Không thể trực tiếp can thiệp sự tiến bộ của khoa học thời đại, đây là quy định chết của Tiểu Lâu. Tiêu Thanh Thương cũng không trực tiếp dạy người nhà tạo thuyền như thế nào, mà chỉ để người nhà tìm khắp những thợ tốt. Nếu y thoáng cái giúp Triệu quốc làm ra chiến thuyền vượt thời đại, với Tiêu Thanh Thương, với những người khác của thời đại này mà nói, có công bằng không?
Mặc dù y chạy về nhân gian, đã là phạm quy lớn nhất, hiện tại hoàn toàn là rận không thể cắn thêm. Nhưng chuyện dễ dàng khiến nhiều người tức giận kiểu này, không làm vẫn là nhất.
Đang lúc đau đầu, Tiêu Tư Giám đã cùng mọi người đi một vòng trên thuyền, nhiệt tình mời mọi người vào khoang thuyền hưởng dụng tiệc rượu. Kỳ thật mọi người đầy lòng đều trên thuyền lớn và cảnh biển mới mẻ, nào có tâm tư gì mà uống rượu dùng bữa, bất quá ý tốt của chủ nhân cũng không thể cô phụ, chỉ đành kiềm chế sự tò mò trong lòng, vào khoang thuyền xã giao trước.
Trong khoang thuyền lớn có rượu có thịt, vô cùng phong phú. Chủ nhân nhiệt tình chu đáo, mặc kệ là với Lư Đông Ly hay với bất cứ một sơn tặc bình thường nào, đều không phách lối một chút. Tiêu Tư Giám vốn là loại gia hỏa khiến người vừa nhìn đã sinh hảo cảm đó, bản thân lại từng du lịch chư quốc, kiến thức uyên bác, gặp ai cũng có thể nói lời thích hợp, trong bàn tiệc nghe gã nói cười vui vẻ, đúng là không có một khắc tẻ ngắt, đoàn người rất nhanh chóng trở nên thân thiện.
Tiêu Tư Giám đang ở trong này lôi kéo làm quen, chuẩn bị thi triển thủ đoạn lung lạc, bên ngoài chợt có một tướng lĩnh rảo bước vào, mặt trầm như nước: “Công tử, có ba mươi chiến thuyền cỡ lớn, cùng gần năm mươi thuyền nhỏ, đang phân trái phải bức đến chúng ta.”
Sắc mặt Tiêu Tư Giám chợt lạnh, chậm rãi buông chén rượu, cười gằn nói: “Thật khó được, thuyền Tiêu gia chúng ta, đã rất lâu không có ai dám chủ động gây hấn.”
Xa xa nhìn đội tàu Ngô quốc đang dần dần tiếp cận, trên kỳ hạm của đội tàu Triệu quốc, phó tướng đầu vã mồ hôi như mưa. Hắn không phải người khiếp đảm, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để xông pha chiến đấu, nhưng nhìn lâu thuyền cao lớn uy vũ kia của đối phương, cảm xúc áp bách đó vẫn khiến hắn có cảm giác kinh hồn bạt vía: “Tướng quân, thật, thật…”
“Thật sự phải đánh.” Lâm Tư Thận giận dữ trừng phó tướng một cái. Hắn đã điều tất cả chiến thuyền Triệu quốc có thể điều đến, chẳng lẽ là vì đến nhảy múa cho người ta coi à?
Phải. Họ đánh không thắng, thuyền Ngô quốc quá lớn, thuyền của họ mặc dù nhiều gấp đôi nhưng trang bị kém xa. Cứng đối cứng không thể là đối thủ. Thân thuyền Ngô quốc các nơi đều khảm bởi sắt lá nhọn, hỏa thuyền loại nhỏ của họ, chỉ sợ không chịu nổi loại thuyền lớn này đụng một cái, căn bản chưa kịp lại gần phóng hỏa đã bị đâm vỡ. Họ thủy quỷ không ít, nhưng mà thuyền Ngô quốc, đáy thuyền đều có tấm sắt, không dễ dùi như vậy…
Nhưng mà trận này nhất định phải đánh! Cho dù lão hổ này họ đánh không chết, cũng phải không tiếc giá nào, cắn một miếng thịt từ trên mông nó! Bại trận không mất mặt, thiên hạ không quốc gia nào dám nói có thể thắng thủy sư Ngô quốc. Nhưng nếu cả đánh cũng không dám, thiên hạ còn ai tôn trọng Triệu quốc? Nếu hải quân Triệu quốc bị thiên hạ chư quốc cho là có thể khinh thường, mỗi kẻ sinh ra cách nghĩ tùy tiện tổ chức một đội tàu là có thể tùy ý ra vào hải cương Triệu quốc, vậy sự an bình của quốc cảnh, còn có thể giữ được bao lâu. Đợi khi quân đội dị quốc vượt biển mà đến, đợi khi binh sĩ nước khác chen nhau muốn từ bờ biển leo lên lục địa của họ, thì phải làm sao?
Từ khi điều đến hải vực, trở thành một viên thủy sư, đám thủ hạ này theo hắn lăn lộn cũng đã ba năm. Bình thường vẫn có phần hạ thấp *** anh của quân đội khác, nhưng sao vừa lên chiến trường đã chẳng ra làm sao.
Phó tướng trong lòng buồn giận khó ngừng: “Tướng quân, ta là người ngài dẫn dắt ra, sẽ không khiến ngài mất mặt. Chết, ta không sợ. Nhưng chết như thế, thật là quá không cam lòng! Chủ soái lâm trận bỏ chạy, để ngài dẫn chúng ta vào sinh ra tử, cuối cùng họa xấu này lại vẫn là…”
Lâm Tư Thận hừ một tiếng: “Đại chiến trước mặt, ngươi còn dao động quân tâm, thật cho quân pháp là bài trí sao. Chúng ta vì sao xuất binh, ngươi không hiểu à?”
Quân đội Triệu quốc luôn hỗn loạn và không có sức chiến đấu, chủ soái văn thần đảm nhiệm, cách làm buồn cười gặp chuyện bỏ chạy ở nước khác là đại tội, nhưng tại Triệu quốc cũng chẳng phải chuyện gì quá hiếm lạ. Chủ soái của họ thấy đội tàu Ngô quốc loanh quanh đây không đi, nghĩ tới nghĩ lui, nếu không làm gì, cuối cùng Hoàng đế vì thể diện bản thân, chỉ sợ phải dùng tội danh khiếp chiến cho mình đeo hài nhỏ, nếu tự xuất chiến bừa, bại trận khiến quốc gia mất mặt, thắng trận tội danh chọc giận Ngô quốc vẫn là của mình, đều hậu hoạn vô cùng như nhau, cho nên hắn nói phải đích thân về triều thỉnh cầu chỉ thị của Thánh thượng rồi co cẳng chạy biến, trước khi đi lại ném soái ấn cho Lâm Tư Thận, để hắn “gặp thời tự quyết”.
Lâm Tư Thận sao lại không rõ đây là họa thủy kéo về đông, trốn tránh trách nhiệm. Nhưng chủ soái có thể tránh, nhánh quân đội họ đây không thể tránh. Cho nên hắn bình tĩnh nhận soái ấn, lập tức bắt đầu điều thuyền điều người, chuẩn bị trận này.
Lúc này, Lâm Tư Thận cười đưa mắt nhìn biển khơi mênh mông vô tận: “Việc đã đến nước này, dông dài ích gì? Vô luận hậu quả thế nào, ta đều nguyện một thân gánh vác! Trận chiến này chúng ta không cầu đại thắng, chỉ cần có thể đánh ngoan cường, để người thiên hạ biết, thủy sư Triệu quốc chúng ta, có thể nhỏ yếu, nhưng không thể nhát gan, người Triệu chúng ta, có rất nhiều cốt khí và nhiệt huyết, bảo hộ quốc gia của chúng ta!”
“Tướng quân!” Bao gồm phó tướng, vài tướng lĩnh thân tín và thân binh bên cạnh chợt đồng thời hô to, trong ánh mắt đều có loại kích động không nói thành lời.
Lâm Tư Thận mỉm cười ngưng mắt nhìn mọi người: “Chư vị có nguyện theo ta chung sinh tử? Để Ngô quân thấy đảm sắc huyết khí của người Triệu chúng ta?”
“Thề chết đi theo tướng quân!”
Lâm Tư Thận nhìn thuộc hạ vẻ mặt ánh mắt sáng lên loại kích tình ấy, trong lòng bỗng đau xót, nhớ tới bạch y tướng quân, thanh sam nho soái hắn từng xa xa trông thấy trên Định Viễn quan rất nhiều năm trước kia.
Hít sâu một hơi, chặt đứt tạp niệm đầy lòng, hắn rảo bước đến đầu thuyền, ánh mắt sáng ngời, nhìn chăm chú phía trước. Trận này, khó đánh. Phải tận lực giảm bớt tổn thất bên ta, cho người Ngô một chút giáo huấn, vừa không thể thật sự đánh người Ngô không xuống đài được, còn phải đánh ra sự dũng hãn của thủy sư Triệu quốc, chừng mực trong đây, thật là quá khó nắm chắc.
Hắn không khỏi hy vọng, nếu đội tàu Ngô quốc trước sự khiêu khích của họ, có thể thuận gió mà đi… lại cũng là… song phương đều có thể giữ thể diện…
Trên kỳ hạm Tiêu gia, Lư Đông Ly đã nhíu mày. Chỉ nghe quy mô tướng lĩnh này bẩm báo là y biết, đây tất là thủy sư Triệu quốc, hải đạo thủy tặc nào tạo được chiến đội quy mô thế này.
Tiêu Tư Giám hừ một tiếng: “Họ muốn thế nào?”
“Trước mắt còn cách khá xa, bất kể là gọi hàng hay cờ hiệu, đều không thể truyền tin tức, bất quá nhìn thế đến rào rạt, khá có ý đánh một trận.” Tướng lĩnh này trầm giọng nói: “Công tử, thuyền của chúng ta vừa mau vừa ổn, sức gió buồm có thể mượn cũng mạnh, chúng ta ứng chiến hay mặc kệ họ, cứ đi thẳng về trước?”
Tiêu Tư Giám đã giận tái mặt: “Đội tàu Tiêu gia chúng ta, há có đạo lý để người dọa chạy, ba mươi chiếc thuyền lớn thì thế nào? Không cho họ nếm chút lợi hại thì họ không biết cái gì gọi là…”
Lư Đông Ly rốt cuộc không ngồi yên được, vội mở miệng nói: “Tiêu công tử…”
Tiêu Tư Giám đang nổi trận lôi đình, nghe thấy Lư Đông Ly mở lời, dường như đã đổi ý, thu lại vẻ giận dữ, đổi mặt cười với Lư Đông Ly: “Lư đại nhân, vừa rồi là ta suy nghĩ không chu, ý khí quá mức. Những chiếc thuyền Triệu quốc này không cần để ý, chúng ta cứ giương buồm về nước là được, thuyền của chúng ta chạy toàn lực, thuyền Triệu quốc quyết không đuổi kịp, chỉ là…”
Gã cười vô cùng thành khẩn, vô cùng nhiệt tình: “Chỉ là không thể đưa đại nhân về trước, đại nhân vừa vặn có thể đi Ngô quốc chúng ta làm khách mấy ngày, để chúng ta tận nghĩa người chủ, về sau có cơ hội, lại quay về Triệu quốc là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.