Phong Vân

Quyển 2 - Chương 7: Chúng lí tầm tha (1)

Đan Thanh

23/04/2013

Đêm khuya thanh vắng, chẳng biết vì sao Tiểu Tình lại đợi huynh đệ A Thiết và Từ má ngủ say xong, liền lặng lẽ lẻn ra ngoài.

Trời đất mịt mờ, đôi mắt trong veo của nàng bình tĩnh nhìn vào một tán cây rậm rạp, đột nhiên nói:

“Người có ở đó không?” Sao bỗng dưng nàng lại nói chuyện với lá cây, nàng có phải bị khùng rồi chăng?

Trong tán cây không ngờ lại có người đáp:

“Không ngờ chỉ mới chưa tới nửa tháng mà ngươi đã nổi danh xinh đẹp ở Tây Hồ rồi.”

Tiểu Tình nói:

“Hết thảy sắc tướng đều chỉ là hư ảo, bởi chúng nhân quá mê muội mà thôi.”

Người trong tán cây nói:

“Đã là người thứ mười sáu rồi, ngươi thế nào rồi?”

Tiểu Tình đáp:

“Rất tốt, cả nhà bọn họ đều đối đãi với ta rất tốt, nhất là Từ má và A Thiết đối xử với ta như con gái, em gái vậy.” Nàng nói đến đây lại có chút xúc động, là cảm động vì Từ má và A Thiết, nàng tựa hồ rất yêu quý hai người.

“Vậy, ngươi có thể nhận ra ai là Bộ Kinh Vân chưa?” Người trong đám cây hỏi.

Bộ Kinh Vân? Chẳng lẽ Tiểu Tình chính là…

Tiểu Tình có chút đăm chiêu, đáp:

“Ta nghĩ mình đã biết hắn là ai rồi, chỉ có điều chưa dám khẳng định…”

“Với lại, hắn rất lạnh lùng!”

“Lạnh?”

Người trong tán cây nói:

“Đừng quên hắn từng có ngoại hiệu là Bất khốc Tử thần, nếu không khóc thì làm sao có thể không lạnh?”

“Nhưng…” Tiểu Tình lại nói:

“Hắn lạnh quá nên ta rất khó nói chuyện với hắn.”

“Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.” Người trong tán cây cười lạnh.

“Ừm.” Tiểu Tình khẽ đáp.

“Xem ánh mắt ngươi dường như có chút dao động, phải không?” Người kia lại hỏi.

Vì sao nàng lại dao động? Nàng thực sự yêu chăng? Hay bởi những người ở cùng nàng đều bị tổn hại nên nàng dao động?

Tiểu Tình chỉ đành bất đắc dĩ nói:

“Cả nhà bọn họ…đều rất lương thiện, đối xử với ta…cũng rất tốt.” Những lời này của nàng là từ trong đáy lòng mà thốt ra.

“Điều này ta không muốn nghe! Chỉ là việc này không nên để nhiều người biết, ngươi có hiều không?” Người kia nói.

“Ta hiểu rồi.” Tiểu Tình nhẹ nhàng gật đầu.

“Tốt! Chỉ còn ít ngày nữa thôi, ngươi tốt nhất nên cố gắng nữa đi!”

Lời vừa dứt, trong tán cây truyền ra một tiếng “vù”, người nọ dĩ nhiên đã đi xa.

Tiểu Tình vẫn còn đứng ngờ ngác, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó, có lẽ nàng đang tính ngày còn lại.

Ngày lại trôi qua.

Đối với người bình thường mà nói thì một ngày trôi qua vốn dĩ chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng đối với Tiểu Tình mà nói thì nó lại vô cùng quang trọng.

Cứ mỗi ngày trôi qua, nàng đều đợi “ngày ấy” đến.

Hôm nay đã là ngày thứ mười chín Tiểu Tình ở lại đây, đối với nàng mà nói cũng là một ngày rất đặc biệt.



Bởi vì A Thiết cuối cùng cũng đã cho nàng đi hái thuốc cùng, đây là lần đầu tiên nàng đi cùng hai người bọn họ ra ngoài.

Mục đích là gì đây?

A Hắc vẫn lạnh lùng cực độ, ngoại trừ thỉnh thoảng nói với A Thiết hay Từ má dăm ba câu, trước giờ xem ra chẳng khác gì người câm, A Thiết sống cùng hắn năm năm dĩ nhiên hiểu rõ tính cách hắn còn hơn cả A Hắc. Hắn mang Tiểu Tình đi hái thuốc cùng là hy vọng Tiểu Tình có nhiều cơ hội ở cùng A Hắc hơn, thực là khổ tâm của người làm đại ca như hắn.

Ba người cùng đi lên núi, dọc Tô đê. Trên đường đi, đầu mày khóe mắt của Tiểu Tình đều hiện lên ý cười. A Thiết trong lòng nghĩ rằng, ắt hẳn là vì nàng được đi cùng A Hắc nên mới vui vẻ đến thế.

Chỉ tiếc, A Hắc lại có vẻ không vui cho lắm, hắn cứ đi xa xa phía sau hai người, tựa như bóng dáng của họ vậy.

Tuy thái độ của A Hắc khiến Tiểu Tình có chút xấu hổ nhưng mọi người đã cùng đi trên một con đường, hai trước một sau cứ thế đi về phía trước.

Qua Tô đê, chỉ thấy một cây cầu đá bắc qua chỗ nước chảy róc rách.

Tiểu Tình bỗng nhiên hứng thú hẳn, nhưng vẫn xấu hổ cúi đầu nói:

“Không biết…cây cầu kia…tên là gì nhỉ?”

Không biết nàng hỏi vậy là muốn hỏi A Hắc phía sau hay A Thiết bên cạnh nữa. Nhưng dù thế nào đi nữa thì A Hắc cũng ở khá xa, lại làm bộ không nghe thấy cho nên hắn không nói tiếng nào.

A Thiết biết tình hình này không ổn, đành cướp lời đáp:

“Kiều này gọi là Đoạn kiều, sau đó thì gọi là Đoạn gia kiều.”

Tiểu Tình nghe vậy càng lấy làm kỳ lạ, nói:

“Đoạn kiều à? Cái tên này nghe thấy không may mắn chút nào, tựa như một câu chuyện ngọc đá cùng nát vậy…”

“Nó quả thực là một câu chuyện ngọc đá cùng nát.”

“Thế sao?” Tiểu Tình mở to đôi mắt to tròn trong veo.

“Tiểu Tình, muội đã từng nghe tới truyền thuyết về Bạch Tố Trinh chưa?” A Thiết sớm đã gọi nàng là Tiểu Tình.

Nàng gật đầu đáp:

“Nàng quả thực là một người con gái đáng tôn kính.”

“Cầu này chính là nơi nàng táng thân trong truyền thuyết đó, chính là tại đây, nàng đã bị Hứa Tiên bán đứng, dùng Vu Bát thu vào…” A Thiết nói xong, trên mặt lại thoáng hiện lên vẻ thương cảm.

Khó trách A Thiết lại bảo cầu này có một câu chuyện ngọc đá cùng nát, hóa ra ngày xưa từng có một người con gái mang theo trái tim tan vỡ đi xuống hoàng tuyền.

Tiểu Tình nhìn A Thiết, trong ánh mắt không ngờ lại lộ ra một tia thăm dò, hỏi:

“A Thiết đại ca hình như rất đồng tình với Bạch Tố Trinh.”

“Ừ.” A Thiết lên tiếng trả lời.

“Vậy nếu một ngày có một cô gái giống như Bạch Tố Trinh nguyện cả đời đi theo huynh, huynh sẽ làm thế nào?”

“Nếu huynh là Hứa Tiên kia, có thể gặp một người con gái một lòng vì mình như Bạch Tố Trinh, huynh nhất định sẽ dùng tâm lực cả đời để che chở cho nàng, bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ không bao giờ bán đứng nàng như Hứa Tiên!”

Tiểu Tình nghe vậy nhẹ nhàng cười, nàng tuy luôn chú ý A Hắc nhưng ánh mắt này nhìn A Thiết lại không giấu nổi vẻ hân thưởng, thở dài nói:

“Đáng tiếc, Bạch Tố Trinh không có phúc, nàng không gặp được huynh. A Thiết đại ca, sau này cô gái nào mà được gả cho huynh thì đúng là hạnh phúc nhất thiên hạ.”

A Thiết vẫn vui vẻ cười nói:

“Thật hả? Nhưng huynh cho rằng có một người có thể làm cho người con gái được hạnh phúc hơn nữa.”

“Là ai thế? Có ai lại có tâm địa tốt hơn A Thiết đại ca nữa?”

“A Hắc!”

“Huynh ấy sao?” Tiểu Tình không nhịn được liếc lại nhìn A Hắc xa xa phía sau, lúc này hai mắt A Hắc đang nhìn thẳng phía trước, vốn nhìn thấy cả hai người nhưng lại ra vẻ như không thấy gì.

“Không sai.” A Thiết đáp.

“A Hắc là một người rất toàn tâm toàn ý, mỗi việc đệ ấy làm đều rất chuyên tâm, nhất là với một người thì rất mực chung thủy.”

Ý trong lời của hắn tựa như đang đề cử hết mức.

“Ví dụ?” Tiểu Tình hỏi.



“Năm năm trước đệ ấy gặp ta và mẫu thân, từ đó đến giờ vẫn coi chúng ta như người thân thiết nhất.”

“Chỉ có điều huynh ấy quá lạnh lùng, cũng quá cô độc, như bây giờ vậy, tại sao lại không đi ngang cùng chúng ta?”

A Thiết vội vàng biện hộ giúp A Hắc:

“Tiểu Tình, muội nhầm rồi. Đệ ấy tuy có hơi cổ quái một chút nhưng thật ra không có lạnh lùng như bề ngoài đâu…”

Tiểu Tình thấy hắn cuống quít giải thích hộ A Hắc, bộ dáng vụng về rất đáng yêu, không khỏi khẽ cười nói:

“Xem ra hai người đúng là huynh đệ tốt, huynh lúc nào cũng nói giúp cho huynh ấy.”

Nghe tới hai chữ “huynh đệ”, A Thiết đội nhiên nói:

“Huynh và A Hắc gặp nhau lúc mới mười bốn tuổi, huynh đi cướp cơm chó nhà giàu, bi đám chó dữ cắn te tua khắp người. Đâu có ngờ được ngay trong đêm đó đám chó dữ kia cũng bị người ta xé nát mà chết, huynh biết là A Hắc đã báo thù cho mình…

“Hả? Sao huynh lại khẳng định là huynh ấy?”

“Vì sau đó huynh phát hiện trên lưng đệ ấy có rất nhiều dấu rang và vết cào của chó, huynh biết đó là vết thương khi đệ ấy giết đám chó dữ ấy. So với huynh thì đệ ấy bị thương nặng hơn nhiều. Còn những vết thương trên lưng đệ ấy thì không thể nào mờ sẹo…

A Thiết nói đến đây trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Người vật lộn với một đàn thú dữ, dù rằng thảm thắng nhưng bản thân cũng khó tránh trọng thương, thậm chí không may thì còn có thể mất mạng. Điểu này A Hắc lúc đó lẽ nào không biết.

Nhưng hắn vẫn lạnh lùng không nói câu nào, cũng chẳng báo cho A Thiết, cứ thế mà đi.

Chỉ vì máu thịt A Thiết bị cắn đứt còn nhiều hơn cả bát cơm kiếm về được, cơm chó xem ra còn có giá hơn máu thịt con người…

“Từ đó về sau, trong lòng huynh từng thế, đời này kiếp này huynh phải coi A Hắc như đệ đệ của mình, cho dù là chuyện gì huynh cũng nhất định phải tận lực giúp đệ ấy hoàn thành, huynh muốn mình phải xứng đáng với những vết sẹo trên lưng nó!”

Tình huynh đệ mới khẳng khái làm sao! Tiểu Tình nghe xong, trên mặt lại hiện ra vẻ hổ thẹn, vì sao nàng lại cảm thấy xấu hổ như vậy?

Có phải bởi vì tất cả đều là âm mưu của nàng? Nàng xấu hổ vì đã lừa gạt một đôi huynh đệ tốt như vậy, lại còn lừa gạt Từ má coi nàng như con gái?

Nghĩ đến Từ má hôm qua đắp chăn cho nàng, nghĩ đến A Thiết đi hái thuốc còn để tâm hái hoa cho nàng. Nàng nghĩ rằng cả đời chưa từng có ai đối xử tốt với nàng đến thế.

Nếu chỉ vì có được tình cảm của người kia mà lại đi lừa gạt ba mẹ con họ, làm sao có thể báo đáp ân tình? Chỉ là…

Tiểu Tình nghĩ đến đây, bỗng nhiên im lặng không nói gì mất một lúc.

A Thiết cũng phát hiện nàng có điều gì không ổn, quan tâm hỏi:

“Tiểu Tình, sắc mặt muội kém lắm, có sao không?”

Tiểu Tình hoảng hốt phát hiện mình thất thố, bèn giả bộ tươi cười chuyển chủ đề khác, hỏi:

“Đúng rồi, A Thiết đại ca, vì sao năm đó huynh lại đi cướp cơm chó vậy?”

Vừa mở miệng ra, nàng lập tức biết mình đã lỡ lời, nàng thấy sắc mặt A Thiết bỗng nhiên thay đổi, nhưng hắn vẫn không trả lời.

Chỉ có điều, nhìn vẻ mặt của hắn nàng cũng đoán được vì sao hắn lại đi cướp cơm của chó.

Hai thiếu niên không nhà không cửa phiêu bạt ngoài đường, mối lo lớn nhất chẳng phải là không có ăn sao?

Đều là vì A Hắc.

Ánh mắt Tiểu Tình dần trở nên nhu hòa, nói:

“A Thiết đại ca, kiếp này A Hắc có huynh là đại ca, đó chính là…”

“Là phúc khí lớn nhất của hắn.”

“Thật sao?” A Thiết đột nhiên phá vỡ sự im lặng, nói:

“Theo huynh thấy, đó vẫn chưa phải phúc khí lớn nhất của hắn.”

“Hả?” Nàng tựa hồ còn chưa rõ.

A Thiết quả quyết nhìn nàng, đáp:

“Huynh thấy phúc khí lớn nhất của A Hắc có lẽ là gặp được muội.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook