Quyển 2 - Chương 9: Chúng lí tầm tha (3)
Đan Thanh
23/04/2013
Hạn ba ngày chưa đến nhưng trong mấy ngày này lại xảy ra một chuyện lạ.
Chuyện lạ này chính là A Thiết vốn rất theo khuôn phép bỗng nhiên lại thích ra ngoài ban đêm.
Từ má không khỏi ngạc nhiên hỏi hắn:
“A Thiết, sao khuya vậy còn ra ngoài làm gì? Sáng mai còn phải lên núi hái thuốc cơ mà.”
A Thiết đáp:
“Mẹ à, con cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Từ má cũng nghĩ, một đứa con trai khôi ngô làm vậy, sao có thể nhốt hoài trong nhà không cho lớn lên được.
Nhưng mà một lần đi dạo như vậy của A Thiết lúc nào cũng phải tới bình minh mới về, chỉ kịp chợp mắt một chút xíu là phải dậy đi hái thuốc.
Từ má quả thực không rõ vì sao con trai lại có thái độ khác thường như vậy, nhưng cũng không dám nói gì. A Hắc cũng im lặng, hắn biết đại ca mình làm vậy nhất định là có lý do, nếu A Thiết không muốn nói, hắn cũng không hỏi.
Chỉ có Tiểu Tình là bối rối nhất, hơn nữa, hai đêm liên tục A Thiết đều về lúc trời tang tảng sáng, vẻ mệt mỏi tiều tụy vô cùng.
Cho nên đêm thư ba này, Tiểu Tình không nén được bèn lén đi theo A Thiết, nàng muốn nhìn thử xem mấy đêm nay A Thiết đi làm cái gì.
Từ một góc rất xa, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy việc A Thiết đang làm, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
Đó là một sự thật khiến người ta không muốn tin, không đành lòng tin vào.
Ngày thứ tư nhẹ nhàng lướt tới, chuyện Tiểu Tình lo sợ cuối cùng cũng sắp phát sinh.
Hoàng hôn lại buông, lúc A Thiết và A Hắc trở về, Tiểu Tình đang tất bật nấu nấu nướng nướng trong bếp. Bình thường, dầu mỡ khói khắm sẽ khiến nàng mồ hôi đầm đìa thở cũng không nổi, nhưng bây giờ dù trong bếp vẫn còn ngập ngụa khói thì trên gương mặt nàng lại không có một chút cảm xúc nào.
Hay bởi nàng đang lo lắng về chuyện sắp phải làm kia? Hay…vì nàng biết được chuyện mà A Thiết làm mấy đêm nay mà lại không lộ cảm xúc?
Cuối cùng, thời khắc ấy cũng đến, cái buổi chiều của một tháng trước, nàng đã gặp A Thiết và A Hắc.
Một tháng bảo là dài thì cũng không dài lắm, nhưng trong ba mươi ngày ngắn ngủi ấy, nàng đã cảm nhận được tấm lòng của Từ má, cảm nhận được khổ tâm của A Hắc mỗi việc đều làm vì đệ đệ. Nàng vốn đến vì một mục đích không thể cho ai biết, nhưng đến cuối cùng lại do dự.
Nàng vẫn im lặng nấu nướng, trên gương mặt không lộ một chút cảm xúc.
Trong lúc nàng còn miên man suy nghĩ, bất chợt có người chụp lấy vai nàng.
Nàng một thân công lực thâm tang bất lộ, dĩ nhiên không cần quay đầu cũng biết người đó là A Thiết.
A Thiết cười nói: “Này, xem huynh mang đến cho muội cái gì này!”
Tiểu Tình không quay đầu, vẫn cặm cụi nấu nướng như cũ.
“Sao lại không nói gì vậy? Tiểu Tình, mau quay lại nhìn xem này!” A Thiết thấy nàng không phản ứng gì, bèn lấy tay kéo Tiểu Tình lại, đặt vật trong tay mình vào tay nàng, nói:
“Xem này! Có đẹp không?”
Là một đôi vòng ngọc màu xanh lục, màu xanh ấy quả là một thứ màu xanh lục khiến người ta mất hết can đảm.
Đôi vòng ngọc này tuy rằng không quý giá gì, chỉ là thứ ngọc hạng xoàng, nhưng A Thiết nghèo rớt mồng tơi thì làm gì có khả năng mua được đôi vòng ngọc như thế này.
Thấy Tiểu Tình ngơ ngác nhìn, A Thiết nói:
“Ồi, sao lại ngây người ra nữa rồi? Nhưng mà muội chớ vội mừng, đôi vòng này không phải tặng cho muội, mà là cho mẹ đấy!”
Tiểu Tình không ngạc nhiên cho lắm, A Thiết tiết lộ kế hoạch của mình:
“Hôm nay là sinh nhật của mẹ. Trước giờ người vốn không thích ai nhắc tới, cũng không thích chúc tụng gì cả. Nhưng Tiểu Tình à, huynh hy vọng hôm nay muội có thể chúc mừng mẹ.”
A Thiết bình tĩnh nhìn Tiểu Tình, nói tiếp:
“Chỉ cần chút nữa ăn cơm, muội mang đôi vòng này tặng cho mẹ, bảo là muội tự mình mua được, mẹ nhất định sẽ cảm động chảy nước mắt cho coi. A Hắc rất hiếu kính với người, thấy mẹ vui vẻ, đệ ấy nhất định sẽ có cái nhìn khác đối với muội…”
Thật là một kế hoạch đầy dụng tâm, nhưng Tiểu Tình nghe xong vẫn không có phản ứng gì, mãi hồi lâu mới nói:
“A Thiết đại ca, ba ngày nay trên người huynh có một mùi lạ lắm.”
A Thiết đưa tay áo lên mũi ngửi một cái, rồi xoa xoa gáy cười nói:
“Thật à? Sao huynh lại không ngửi thấy nhỉ?”
Tiểu Tình bình tĩnh nói: A Thiết đại ca, cảm giác đi gánh thuê không tệ chứ?”
A Thiết nghe vậy, sắc mặt chới tái xanh, trong lòng chùng xuống, ngạc nhiên hỏi:
“Muội…muội biết rồi sao?”
Tiểu Tình buồn bã nói:
“A Thiết đại ca, vì…muội với A Hắc mà huynh không màng cực khổ, cả đêm không ngủ, để kiếm tiền mua đôi vòng ngọc này, chẳng lẽ…không cảm thấy tội nghiệp bản thân hay sao? Huynh…huynh sao lại phải…khổ như vậy chứ?”
Bao nhiêu tâm ý của A Thiết bị bóc trần hết cả, nhất thời không biết làm sao, chỉ đành miễn cưỡng cười trừ nói:
“Không đâu mà, đừng có…nói vậy! Gánh thuê…cũng là công việc của huynh, huynh…không hề cảm thấy oan ức gì cả, ngược lại, huynh còn…”
“Đó là vì huynh cam tâm tình nguyện, không hề oán trách ai cả.” Hắn nói xong liền nắm chặt tay Tiểu Tình, khẩn khoản nói:
“Tiểu Tình, huynh cầu xin muội, vì…A Hắc, cũng là vì muội, muội hãy mau lấy đôi vòng ngọc này tặng cho mẹ đi!”
Bàn tay hắn nắm tay Tiểu Tình thật là ấm áp, rất ấm áp.
Tiểu Tình ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, bàn tay cầm đôi vòng ngọc run run. Trước đây, nàng vốn không hiểu được như thế nào thì mới là “Người”, bây giờ, cuối cùng nàng cũng hiểu được, “Người” vốn phải giống như A Thiết vậy.
Người như vậy, nếu gặp chuyện bất trắc thì quả thực vô cùng đáng tiếc…
Nhưng mà, ai lại muốn làm hắn tổn thương?
Trong cái kế hoạch không thể cho ai biết của nàng, Bộ Kinh Vân chân chính dĩ nhiên sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng người không phải Bộ Kinh Vân kia thì sẽ phải gặp cảnh…vạn kiếp bất phục.
Trong lòng nàng không ngừng giằng xé, đấu tranh, cuối cùng, nàng đã hạ quyết định. Chỉ thấy đôi mắt nàng dần sáng lên, một lát sau mới nhẹ nhàng hít một hơi, nói:
“Được…cứ vậy đi, A Thiết đại ca, muội…sẽ làm theo huynh nói.”
“Thật sao?” A Thiết cảm kích vô cùng, nói:
“Vậy huynh ra ngoài trước đây, muội nhớ là đã đồng ý rồi đấy nhé.” Nói xong, A Thiết liền bước ra khỏi nhà bếp.
Tiểu Tình lặng lẽ nhìn theo bóng dáng A Thiết, hai hàng lệ nóng đột nhiên lăn dài theo gò má, rơi xuống đôi vòng ngọc trong tay.
Là vì cớ gì, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nàng thấy đau thương đến thế.
“Ngươi khóc rồi.” Một thanh âm thần bị truyền đến từ phía ngoài cửa sổ.
Tiểu Tình lau nước mắt, không nói gì.
“Nhưng chuyện ngươi sắp làm lại có liên quan rất lớn đến ta.” Thanh âm nọ lại vang lên.
Tiểu Tình lắc đầu nói:
“Việc đó, ta không muốn làm nữa.”
“Ngươi điên rồi! Ngươi không thể nào vì đám phàm phu tục tử này mà…”
Tiểu Tình không để cho thanh âm bí ẩn ấy nói hết lời, liền lắc đầu quầy quậy, phẫn nộ nói:
“Không! Bọn họ không phải như thế! Từ má đối đãi với ta rất tốt! Hai huynh đệ hắn cũng rất tốt! Bọn họ có thể vì nhau mà làm mọi chuyện. Bọn họ mới xứng đáng làm “Người”, chúng ta không phải!”
Nói tới đây, Tiểu Tình chớp mắt bưng đĩa rau vừa mới nấu xong, đùng đùng giận dữ bước ra ngoài.
Lúc Tiểu Tình mang đồ ăn bày ra bàn, trên mặt nàng vẫn không biểu lộ cảm xúc.
Tiểu Tình thấy Từ má quan tâm mình như vậy, trong hốc mắt bất chợt đỏ lên, liếc nhìn A Thiết. A Thiết cũng nhướng mắt một cái, ý bảo nàng làm việc mà hai người vừa mới bàn bạc lúc nãy.
Tiểu Tình lại không hề phản ứng, lúc này A Hắc đã gắp một miếng thức ăn đang định đưa lên miệng thì Tiểu Tình đột nhiên lại ngăn A Hắc lại, không cho y ăn chỗ thức ăn ấy, sau đó nói:
“A Hắc, xin huynh trước khi dùng bữa, để muội nói mấy lời.”
A Hắc yên lặng nhìn nàng, rốt cuộc cũng buông đũa xuống. A Thiết và Từ má cũng rất ngạc nhiên, không biết nàng muốn nói gì.
Tiểu Tình quay lại nhìn Từ má, hỏi:
“Bà bà, hôm nay là sinh nhật người có phải không?”
“Cô…sao cô lại biết được?” Từ má vô cùng kinh ngạc, quay lại nhìn A Thiết và A Hắc, thầm nghĩ nhất định là một trong hai đứa nó tiết lộ rồi.
Tiểu Tình cười thê lương nói:
“Chuyện gì con cũng biết cả, trong số chúng ta, người biết nhiều nhất chính là con.”
“Hôm nay là sinh nhật bà bà, chi bằng để con kể cho mọi người nghe một câu chuyện.”
“Chuyện gì thế”? Từ má cũng cảm thấy hứng thú.
Tiểu Tình vẫn chưa trả lời ngay mà chì lấy từ trong ngực áo ra một đôi vòng ngọc đặt lên bàn, đó là đôi vòng mà A Thiết đã đưa cho nàng.
Từ má khen:
“Đôi vòng ngọc này đẹp quá! Tiểu Tình, là ai tặng cho cô vậy?”
Tiểu Tình nhìn chằm chằm vào A Thiết, một lúc sau mới quay sang Từ má đáp:
“Bà bà, hôm nay con muốn kể cho người nghe câu chuyện về đôi vòng ngọc này.”
A Thiết nghe vậy thì nhìu chặt đôi mày, thầm nghĩ…Tiểu Tình, rốt cuộc thì muội muốn làm gì đây?
Nhưng Tiểu Tình đã quay lại nhìn đôi vòng ngọc, chậm rãi kể:
“Năm năm trước, vùng Nhạc Sơn xuất hiện một thiếu niên tên là Bộ Kinh Vân, hắn vì cứu những đứa trẻ vô tội mà dùng hết sức lực cản được hồng thủy, để đám trẻ ấy có thể đến được nơi cao ráo, tránh được đại nạn.”
“Bộ Kinh Vân ư? Đó không phải tên nhà chồng cô sao?” Từ má ngạc nhiên hỏi.
“Bà bà, bây giờ thì người đã biết rồi đó.” Tiểu Tình nhợt nhạt cười, nói tiếp:
“Nhưng mà, tuy hắn có thể cứu những đứa trẻ kia song chính mình lại bất tỉnh rơi vào dòng nước dữ kia, đến nỗi mất trí nhớ, sau đó được một thiếu nữ áo trắng cứu sống. Thiếu nữ áo trắng ấy vì nể trọng Bộ Kinh Vân không tiếc tính mạng cứu những đứa trẻ kia nên đối với hắn vẫn nhớ mãi không quên…”
Chỉ tiếc, lúc đó thiếu nữ này vừa cứu được Bộ Kinh Vân thì phải đi ngay, lúc đó còn có một thiếu phụ áo xanh nữa cùng đi với thiếu nữ cứu Bộ Kinh Vân. Thiếu nữ ấy kỳ thực có thân phận vô cùng tôn quý, nàng tuyệt đối không thể có tình cảm với bất kỳ ai, nhưng thiếu phụ áo xanh nhìn qua ánh mắt lả lướt của nàng đã biết nàng nhất định sẽ đi tìm hắn, vì thế, để phòng nàng nhận ra hắn, thiếu phụ áo xanh bèn nghĩ ra một diệu kế…
“Ồ, là diệu kế gì?” Từ má tựa như hoàn toàn bị câu chuyện hấp dẫn, không tự chủ hỏi.
“Bà biết trước Bộ Kinh Vân đã mất đi ký ức, bèn đi tìm một thiếu niên mất trí nhớ khác. Bà đeo cho thiếu niên này một cái mặt nạ được gọi là Thiên Y Vô Phùng. Chiếc mặt nạ này được chế tạo giống hệt gương mặt Bộ Kinh Vân, hơn nữa còn có thể theo thời gian biến đổi trở thành giống y như Bộ Kinh Vân. Thiếu phụ áo xanh còn sắp đặt cho thiếu niên này vô tình gặp Bộ Kinh Vân ở một góc đường, không ngờ hai người gặp nhau rồi lại trở thành huynh đệ tâm đầu ý hợp.
A Thiết và A Hắc nghe đến đó, bất giác quay sang nhìn nhau một cái, càng lúc càng thấy ngạc nhiên.
“Sau này, hai huynh đệ được một quả phụ tốt bụng nhận nuôi, ba mẹ con vốn có thể sống một đời vui vẻ. Chỉ tiếc, năm năm sau, thiếu nữ áo trắng ấy cuối cùng cũng tìm ra hành tung của Bộ Kinh Vân, lại phát hiện có hai người giống hệt nhau…”
“Nhưng cho dù là có đến hai người như thế cũng chẳng sao, nàng đã tương tư thương nhớ hắn đến năm năm, nàng nhất định phải tìm ra ai là Bộ Kinh Vân. Vì hắn, nàng chấp nhận quên đi thân phận tôn quý của mình, phản bội những người đồng đạo…”
A Thiết xem chừng cũng bắt đầu hiểu ra là chuyện gì, hắn đột nhiên thở dài, thay nàng nói tiếp:
“Cho nên, nàng liền cải trang làm một thiếu nữ mô côi tìm thân không gặp, trà trộn vào trong nhà để tìm ra ai là Bộ Kinh Vân?”
Tiểu Tình nhìn hắn, lại nhìn A Hắc, hổ thẹn nói:
“Xin lỗi, A Thiết, huynh đoán sai rồi!” A Thiết ngẩn ra, Tiểu Tình gượng cười nói:
“Chân tướng còn hiểm ác hơn huynh nghĩ nhiều lần, bởi vì muội không vĩ đại đến mức vì người mình yêu mà hy sinh nhiều như thế…”
“Muội không phải là thiếu nữ áo trắng ấy!”
Chuyện lạ này chính là A Thiết vốn rất theo khuôn phép bỗng nhiên lại thích ra ngoài ban đêm.
Từ má không khỏi ngạc nhiên hỏi hắn:
“A Thiết, sao khuya vậy còn ra ngoài làm gì? Sáng mai còn phải lên núi hái thuốc cơ mà.”
A Thiết đáp:
“Mẹ à, con cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Từ má cũng nghĩ, một đứa con trai khôi ngô làm vậy, sao có thể nhốt hoài trong nhà không cho lớn lên được.
Nhưng mà một lần đi dạo như vậy của A Thiết lúc nào cũng phải tới bình minh mới về, chỉ kịp chợp mắt một chút xíu là phải dậy đi hái thuốc.
Từ má quả thực không rõ vì sao con trai lại có thái độ khác thường như vậy, nhưng cũng không dám nói gì. A Hắc cũng im lặng, hắn biết đại ca mình làm vậy nhất định là có lý do, nếu A Thiết không muốn nói, hắn cũng không hỏi.
Chỉ có Tiểu Tình là bối rối nhất, hơn nữa, hai đêm liên tục A Thiết đều về lúc trời tang tảng sáng, vẻ mệt mỏi tiều tụy vô cùng.
Cho nên đêm thư ba này, Tiểu Tình không nén được bèn lén đi theo A Thiết, nàng muốn nhìn thử xem mấy đêm nay A Thiết đi làm cái gì.
Từ một góc rất xa, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy việc A Thiết đang làm, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
Đó là một sự thật khiến người ta không muốn tin, không đành lòng tin vào.
Ngày thứ tư nhẹ nhàng lướt tới, chuyện Tiểu Tình lo sợ cuối cùng cũng sắp phát sinh.
Hoàng hôn lại buông, lúc A Thiết và A Hắc trở về, Tiểu Tình đang tất bật nấu nấu nướng nướng trong bếp. Bình thường, dầu mỡ khói khắm sẽ khiến nàng mồ hôi đầm đìa thở cũng không nổi, nhưng bây giờ dù trong bếp vẫn còn ngập ngụa khói thì trên gương mặt nàng lại không có một chút cảm xúc nào.
Hay bởi nàng đang lo lắng về chuyện sắp phải làm kia? Hay…vì nàng biết được chuyện mà A Thiết làm mấy đêm nay mà lại không lộ cảm xúc?
Cuối cùng, thời khắc ấy cũng đến, cái buổi chiều của một tháng trước, nàng đã gặp A Thiết và A Hắc.
Một tháng bảo là dài thì cũng không dài lắm, nhưng trong ba mươi ngày ngắn ngủi ấy, nàng đã cảm nhận được tấm lòng của Từ má, cảm nhận được khổ tâm của A Hắc mỗi việc đều làm vì đệ đệ. Nàng vốn đến vì một mục đích không thể cho ai biết, nhưng đến cuối cùng lại do dự.
Nàng vẫn im lặng nấu nướng, trên gương mặt không lộ một chút cảm xúc.
Trong lúc nàng còn miên man suy nghĩ, bất chợt có người chụp lấy vai nàng.
Nàng một thân công lực thâm tang bất lộ, dĩ nhiên không cần quay đầu cũng biết người đó là A Thiết.
A Thiết cười nói: “Này, xem huynh mang đến cho muội cái gì này!”
Tiểu Tình không quay đầu, vẫn cặm cụi nấu nướng như cũ.
“Sao lại không nói gì vậy? Tiểu Tình, mau quay lại nhìn xem này!” A Thiết thấy nàng không phản ứng gì, bèn lấy tay kéo Tiểu Tình lại, đặt vật trong tay mình vào tay nàng, nói:
“Xem này! Có đẹp không?”
Là một đôi vòng ngọc màu xanh lục, màu xanh ấy quả là một thứ màu xanh lục khiến người ta mất hết can đảm.
Đôi vòng ngọc này tuy rằng không quý giá gì, chỉ là thứ ngọc hạng xoàng, nhưng A Thiết nghèo rớt mồng tơi thì làm gì có khả năng mua được đôi vòng ngọc như thế này.
Thấy Tiểu Tình ngơ ngác nhìn, A Thiết nói:
“Ồi, sao lại ngây người ra nữa rồi? Nhưng mà muội chớ vội mừng, đôi vòng này không phải tặng cho muội, mà là cho mẹ đấy!”
Tiểu Tình không ngạc nhiên cho lắm, A Thiết tiết lộ kế hoạch của mình:
“Hôm nay là sinh nhật của mẹ. Trước giờ người vốn không thích ai nhắc tới, cũng không thích chúc tụng gì cả. Nhưng Tiểu Tình à, huynh hy vọng hôm nay muội có thể chúc mừng mẹ.”
A Thiết bình tĩnh nhìn Tiểu Tình, nói tiếp:
“Chỉ cần chút nữa ăn cơm, muội mang đôi vòng này tặng cho mẹ, bảo là muội tự mình mua được, mẹ nhất định sẽ cảm động chảy nước mắt cho coi. A Hắc rất hiếu kính với người, thấy mẹ vui vẻ, đệ ấy nhất định sẽ có cái nhìn khác đối với muội…”
Thật là một kế hoạch đầy dụng tâm, nhưng Tiểu Tình nghe xong vẫn không có phản ứng gì, mãi hồi lâu mới nói:
“A Thiết đại ca, ba ngày nay trên người huynh có một mùi lạ lắm.”
A Thiết đưa tay áo lên mũi ngửi một cái, rồi xoa xoa gáy cười nói:
“Thật à? Sao huynh lại không ngửi thấy nhỉ?”
Tiểu Tình bình tĩnh nói: A Thiết đại ca, cảm giác đi gánh thuê không tệ chứ?”
A Thiết nghe vậy, sắc mặt chới tái xanh, trong lòng chùng xuống, ngạc nhiên hỏi:
“Muội…muội biết rồi sao?”
Tiểu Tình buồn bã nói:
“A Thiết đại ca, vì…muội với A Hắc mà huynh không màng cực khổ, cả đêm không ngủ, để kiếm tiền mua đôi vòng ngọc này, chẳng lẽ…không cảm thấy tội nghiệp bản thân hay sao? Huynh…huynh sao lại phải…khổ như vậy chứ?”
Bao nhiêu tâm ý của A Thiết bị bóc trần hết cả, nhất thời không biết làm sao, chỉ đành miễn cưỡng cười trừ nói:
“Không đâu mà, đừng có…nói vậy! Gánh thuê…cũng là công việc của huynh, huynh…không hề cảm thấy oan ức gì cả, ngược lại, huynh còn…”
“Đó là vì huynh cam tâm tình nguyện, không hề oán trách ai cả.” Hắn nói xong liền nắm chặt tay Tiểu Tình, khẩn khoản nói:
“Tiểu Tình, huynh cầu xin muội, vì…A Hắc, cũng là vì muội, muội hãy mau lấy đôi vòng ngọc này tặng cho mẹ đi!”
Bàn tay hắn nắm tay Tiểu Tình thật là ấm áp, rất ấm áp.
Tiểu Tình ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, bàn tay cầm đôi vòng ngọc run run. Trước đây, nàng vốn không hiểu được như thế nào thì mới là “Người”, bây giờ, cuối cùng nàng cũng hiểu được, “Người” vốn phải giống như A Thiết vậy.
Người như vậy, nếu gặp chuyện bất trắc thì quả thực vô cùng đáng tiếc…
Nhưng mà, ai lại muốn làm hắn tổn thương?
Trong cái kế hoạch không thể cho ai biết của nàng, Bộ Kinh Vân chân chính dĩ nhiên sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng người không phải Bộ Kinh Vân kia thì sẽ phải gặp cảnh…vạn kiếp bất phục.
Trong lòng nàng không ngừng giằng xé, đấu tranh, cuối cùng, nàng đã hạ quyết định. Chỉ thấy đôi mắt nàng dần sáng lên, một lát sau mới nhẹ nhàng hít một hơi, nói:
“Được…cứ vậy đi, A Thiết đại ca, muội…sẽ làm theo huynh nói.”
“Thật sao?” A Thiết cảm kích vô cùng, nói:
“Vậy huynh ra ngoài trước đây, muội nhớ là đã đồng ý rồi đấy nhé.” Nói xong, A Thiết liền bước ra khỏi nhà bếp.
Tiểu Tình lặng lẽ nhìn theo bóng dáng A Thiết, hai hàng lệ nóng đột nhiên lăn dài theo gò má, rơi xuống đôi vòng ngọc trong tay.
Là vì cớ gì, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nàng thấy đau thương đến thế.
“Ngươi khóc rồi.” Một thanh âm thần bị truyền đến từ phía ngoài cửa sổ.
Tiểu Tình lau nước mắt, không nói gì.
“Nhưng chuyện ngươi sắp làm lại có liên quan rất lớn đến ta.” Thanh âm nọ lại vang lên.
Tiểu Tình lắc đầu nói:
“Việc đó, ta không muốn làm nữa.”
“Ngươi điên rồi! Ngươi không thể nào vì đám phàm phu tục tử này mà…”
Tiểu Tình không để cho thanh âm bí ẩn ấy nói hết lời, liền lắc đầu quầy quậy, phẫn nộ nói:
“Không! Bọn họ không phải như thế! Từ má đối đãi với ta rất tốt! Hai huynh đệ hắn cũng rất tốt! Bọn họ có thể vì nhau mà làm mọi chuyện. Bọn họ mới xứng đáng làm “Người”, chúng ta không phải!”
Nói tới đây, Tiểu Tình chớp mắt bưng đĩa rau vừa mới nấu xong, đùng đùng giận dữ bước ra ngoài.
Lúc Tiểu Tình mang đồ ăn bày ra bàn, trên mặt nàng vẫn không biểu lộ cảm xúc.
Tiểu Tình thấy Từ má quan tâm mình như vậy, trong hốc mắt bất chợt đỏ lên, liếc nhìn A Thiết. A Thiết cũng nhướng mắt một cái, ý bảo nàng làm việc mà hai người vừa mới bàn bạc lúc nãy.
Tiểu Tình lại không hề phản ứng, lúc này A Hắc đã gắp một miếng thức ăn đang định đưa lên miệng thì Tiểu Tình đột nhiên lại ngăn A Hắc lại, không cho y ăn chỗ thức ăn ấy, sau đó nói:
“A Hắc, xin huynh trước khi dùng bữa, để muội nói mấy lời.”
A Hắc yên lặng nhìn nàng, rốt cuộc cũng buông đũa xuống. A Thiết và Từ má cũng rất ngạc nhiên, không biết nàng muốn nói gì.
Tiểu Tình quay lại nhìn Từ má, hỏi:
“Bà bà, hôm nay là sinh nhật người có phải không?”
“Cô…sao cô lại biết được?” Từ má vô cùng kinh ngạc, quay lại nhìn A Thiết và A Hắc, thầm nghĩ nhất định là một trong hai đứa nó tiết lộ rồi.
Tiểu Tình cười thê lương nói:
“Chuyện gì con cũng biết cả, trong số chúng ta, người biết nhiều nhất chính là con.”
“Hôm nay là sinh nhật bà bà, chi bằng để con kể cho mọi người nghe một câu chuyện.”
“Chuyện gì thế”? Từ má cũng cảm thấy hứng thú.
Tiểu Tình vẫn chưa trả lời ngay mà chì lấy từ trong ngực áo ra một đôi vòng ngọc đặt lên bàn, đó là đôi vòng mà A Thiết đã đưa cho nàng.
Từ má khen:
“Đôi vòng ngọc này đẹp quá! Tiểu Tình, là ai tặng cho cô vậy?”
Tiểu Tình nhìn chằm chằm vào A Thiết, một lúc sau mới quay sang Từ má đáp:
“Bà bà, hôm nay con muốn kể cho người nghe câu chuyện về đôi vòng ngọc này.”
A Thiết nghe vậy thì nhìu chặt đôi mày, thầm nghĩ…Tiểu Tình, rốt cuộc thì muội muốn làm gì đây?
Nhưng Tiểu Tình đã quay lại nhìn đôi vòng ngọc, chậm rãi kể:
“Năm năm trước, vùng Nhạc Sơn xuất hiện một thiếu niên tên là Bộ Kinh Vân, hắn vì cứu những đứa trẻ vô tội mà dùng hết sức lực cản được hồng thủy, để đám trẻ ấy có thể đến được nơi cao ráo, tránh được đại nạn.”
“Bộ Kinh Vân ư? Đó không phải tên nhà chồng cô sao?” Từ má ngạc nhiên hỏi.
“Bà bà, bây giờ thì người đã biết rồi đó.” Tiểu Tình nhợt nhạt cười, nói tiếp:
“Nhưng mà, tuy hắn có thể cứu những đứa trẻ kia song chính mình lại bất tỉnh rơi vào dòng nước dữ kia, đến nỗi mất trí nhớ, sau đó được một thiếu nữ áo trắng cứu sống. Thiếu nữ áo trắng ấy vì nể trọng Bộ Kinh Vân không tiếc tính mạng cứu những đứa trẻ kia nên đối với hắn vẫn nhớ mãi không quên…”
Chỉ tiếc, lúc đó thiếu nữ này vừa cứu được Bộ Kinh Vân thì phải đi ngay, lúc đó còn có một thiếu phụ áo xanh nữa cùng đi với thiếu nữ cứu Bộ Kinh Vân. Thiếu nữ ấy kỳ thực có thân phận vô cùng tôn quý, nàng tuyệt đối không thể có tình cảm với bất kỳ ai, nhưng thiếu phụ áo xanh nhìn qua ánh mắt lả lướt của nàng đã biết nàng nhất định sẽ đi tìm hắn, vì thế, để phòng nàng nhận ra hắn, thiếu phụ áo xanh bèn nghĩ ra một diệu kế…
“Ồ, là diệu kế gì?” Từ má tựa như hoàn toàn bị câu chuyện hấp dẫn, không tự chủ hỏi.
“Bà biết trước Bộ Kinh Vân đã mất đi ký ức, bèn đi tìm một thiếu niên mất trí nhớ khác. Bà đeo cho thiếu niên này một cái mặt nạ được gọi là Thiên Y Vô Phùng. Chiếc mặt nạ này được chế tạo giống hệt gương mặt Bộ Kinh Vân, hơn nữa còn có thể theo thời gian biến đổi trở thành giống y như Bộ Kinh Vân. Thiếu phụ áo xanh còn sắp đặt cho thiếu niên này vô tình gặp Bộ Kinh Vân ở một góc đường, không ngờ hai người gặp nhau rồi lại trở thành huynh đệ tâm đầu ý hợp.
A Thiết và A Hắc nghe đến đó, bất giác quay sang nhìn nhau một cái, càng lúc càng thấy ngạc nhiên.
“Sau này, hai huynh đệ được một quả phụ tốt bụng nhận nuôi, ba mẹ con vốn có thể sống một đời vui vẻ. Chỉ tiếc, năm năm sau, thiếu nữ áo trắng ấy cuối cùng cũng tìm ra hành tung của Bộ Kinh Vân, lại phát hiện có hai người giống hệt nhau…”
“Nhưng cho dù là có đến hai người như thế cũng chẳng sao, nàng đã tương tư thương nhớ hắn đến năm năm, nàng nhất định phải tìm ra ai là Bộ Kinh Vân. Vì hắn, nàng chấp nhận quên đi thân phận tôn quý của mình, phản bội những người đồng đạo…”
A Thiết xem chừng cũng bắt đầu hiểu ra là chuyện gì, hắn đột nhiên thở dài, thay nàng nói tiếp:
“Cho nên, nàng liền cải trang làm một thiếu nữ mô côi tìm thân không gặp, trà trộn vào trong nhà để tìm ra ai là Bộ Kinh Vân?”
Tiểu Tình nhìn hắn, lại nhìn A Hắc, hổ thẹn nói:
“Xin lỗi, A Thiết, huynh đoán sai rồi!” A Thiết ngẩn ra, Tiểu Tình gượng cười nói:
“Chân tướng còn hiểm ác hơn huynh nghĩ nhiều lần, bởi vì muội không vĩ đại đến mức vì người mình yêu mà hy sinh nhiều như thế…”
“Muội không phải là thiếu nữ áo trắng ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.