Phong Vân

Quyển 1 - Chương 29: Hỏa dị (3)

Đan Thanh

23/04/2013

Vì sao ư? Bộ Kinh Vân chưa trả lời mà bất ngờ ném thanh kiếm bay đi, Nhiếp Phong thấy khác thường, vội vàng xoay người, vừa thấy một thân hình khôi vĩ cầm song kiếm đang bay tới đâm mình, gặp phải thanh kiếm Bộ Kinh Vân ngăn lại, kẻ kia buộc phải đưa song kiếm lên đỡ, “Đang” một tiếng, kiếm thế dừng lại, thân hình đã nhanh chóng hạ xuống, quả nhiên là nhất đẳng cao thủ!

Người tới không ai xa lạ, chính là người hầu của Bộ Kinh Vân – Tử Nô.

Tử Nô vốn định nhân cơ hội ám sát Nhiếp Phong để đoạt Tuyết Ẩm, nhưng không ngờ lại bị Bộ Kinh Vân cản trở đoạt đao, ngạc nhiên khôn xiết, trừng mắt nhìn Bộ Kinh Vân nói: “Ngươi…”

Y còn chưa nói hết câu thì đã nghe một thanh trường kiếm như lửa đỏ từ sau đâm tới, Tử Nô biết nhất định là Đoạn Soái, lập tức vung song kiếm thành hình bán nguyệt, hòng chắn một kiếm của Đoạn Soái, xoay người hỏi: “Hừ! Lão tử muốn đoạt Tuyết Ẩm thì liên quan quái gì tới ngươi?”

Đoạn Soái đáp: “Tuyết Ẩm chỉ có ở trong tay cha con họ Nhiếp mới có thể cùng Hỏa Lân ta so tài một trận, tuyệt không thể ở trong tay kẻ khác!”

Dứt lời, hồng quang nổi lên không ngớt, thế công của Hỏa Lân lại tiếp tục hướng về phía Tử Nô. Tử Nô biết rõ Thực Nhật kiếm pháp lợi hại cỡ nào, không muốn đối địch, vội vàng triển thân bỏ chạy, Đoạn Soái đuổi theo sát gót, nói: “Muốn chạy ư? Hắc, không ai có thể chạy khỏi kiếm của Nam Lân kiếm thủ cả!”

Nhưng chính lúc đó lại bất ngờ nghe thấy một tiếng hét lớn từ khoảng cách hai trượng truyền đến: “Đoạn Soái! Mau buông Hỏa Lân kiếm ra!”

Chưa từng có ai dám ra lệnh cho Đoạn Soái, càng chưa có ai dám ra lệnh cho Đoạn Soái buông Hỏa Lân kiếm, Đoạn Soái lập tức quay mặt lại để nhìn xem kẻ đó là ai, cả Nhiếp Phong lẫn Bộ Kinh Vân cũng quay đầu lại nhìn.

Khó trách kẻ này lớn gan như vậy, bởi y đang nắm quân cờ quyết định trong tay.

Quân cờ đang nằm dưới kiếm của y là Đoạn Lãng, y chính là thuộc hạ thứ hai của Bộ Kinh Vân – Tù Nô!

Tù Nô một tay túm lấy Đoạn Lãng, lưỡi kiếm kề dưới cổ nó, uy hiếp Đoạn Soái: “Đoạn Soái! Biết điều thì mau giao Hỏa Lân ra đây!”

Đoạn Lãng liều mạng giãy giụa la hét: “Cha, đừng để ý đến con! Hỏa Lân là hy vọng của Đoạn gia chúng ta, trăm ngàn lần không thể bỏ kiếm được a!”

Tù Nô trầm sắc mặt, kiếm phong lóe lên, thoáng cái đã cắt một vết thật sâu trên má Đoạn Lãng, nói: “Tiểu tử thối! Tốt nhất ngươi nên câm miệng lại đi!”

Đoạn Soái hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao nhất quyết phải đoạt Hỏa Lân và Tuyết Ẩm?”

Tù Nô có Đoạn Lãng trong tay, chẳng chút sợ hãi, kiêu ngạo nói: “Chúng ta là ai không cần ngươi quan tâm! Tử Nô, mau lấy kiếm của hắn!”

Tử, Tù song nô bây giờ đã biết Bộ Kinh Vân đến đây không phải để đoạt kiếm mà ngược lại còn muốn ngăn cản hai người bọn họ, động cơ không rõ. Vì vậy nên hai người càng nóng lòng tranh công, chẳng hề muốn cùng Bộ Kinh Vân làm việc. Không thể ngờ ngay lúc Tử Nô đang muốn cướp lấy Hỏa Lân kiếm trong tay Đoạn Soái thì Đoạn Soái bỗng trở tay đâm thẳng kiếm vào ngực Tử Nô.

Tử Nô cho rằng kiếm sắp vào tay, dương dương tự đắc, một kiếm của Đoạn Soái lại bất thình lình đâm tới, vốn không có nửa cơ hội hoàn thủ, Hỏa Lân đã xuyên tới tận lưng, hét thảm một tiếng, chết ngay lập tức.

Tù Nô không ngờ Đoạn Soái lại hành động hoang đường như vậy, trong lòng phát lạnh, nói: “Ngươi…ngươi giết hắn như vậy không sợ ta giết con trai ngươi sao?”

Hỏa Lân uống máu xong, kiếm phong đỏ như tịch dương bạo phát, chiếu lên gương mặt Đoạn Soái khiến sắc mặt gã càng trở nên tà dị khó tả, Đoạn Soái cười lạnh nói: “Hỏa Lân mang đến cho ta danh vọng, lại còn cả hy vọng phục hưng Đoạn gia, muốn ta giao kiếm ư? Thà hy sinh đứa con kia ta cũng không chấp nhận, ngươi muốn giết thì cứ giết!”

Lời vừa thốt ra, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc đến chấn động, Nhiếp Phong thầm nghĩ: “Ôi, gương mặt Đoạn thúc thúc năm năm trước đâu có tà dị đến vậy! Cha từng nói Hỏa Lân tà khí rất nặng, tùy thời mà dần dần khống chế nhân tâm, quả nhiên không sai!”

Trong lúc suy nghĩ nó lại liếc qua nhìn Bộ Kinh Vân bên cạnh, đã thấy trên mặt hắn chẳng có lấy một chút ngạc nhiên, tựa như không hề thấy kinh ngạc đối với hết thảy mọi chuyện, cũng không hề có một chút hứng thú.

Chỉ có điều đến lúc này Nhiếp Phong vẫn không biết Bộ Kinh Vân vốn cùng Tử, Từ song nô đi đoạt thần binh, còn Tử, Tù song nô sau khi hiện thân đến giờ cũng không có cơ hội nói rõ.

Trong số những người có mặt ở đây, người khiếp sợ nhất vẫn là Đoạn Lãng. Mặc dù nó đã không còn màng chuyện sống chết nhưng nghe phụ thân nói những lời quyết liệt vô tình như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn



Đoạn Soái không sợ Tù Nô sát hại con trai, lại ngang nhiên bước tới, từng bước từng bước tiến sát Tù Nô. Tù Nô vốn cũng là một kiếm thủ có hạng, nhưng bị vẻ tà dị kia dọa hoảng, túm lấy Đoạn Lãng bước từng bước về sau, hoảng sợ nói: “Đừng…đừng có qua đây, nếu không ta giết nó!”

Nhưng Đoạn Soái làm như không hề nghe thấy, tiếp tục bước tới, Tù Nô cắn chặt răng đấu cứng, nói: “Được lắm! Ngươi không tin ta sẽ giết nó sao? Ta sẽ giết nó cho ngươi xem!”

Nói xong y liền đưa kiếm lên muốn cắt một đường trên cổ Đoạn Lãng, không ngờ tay cầm kiếm bất ngờ bị người ta chộp lấy từ phía sau, người này nội lực vô cùng thâm hậu, vặn tay một cái, nhanh như chớp bẻ gãy cổ tay Tù Nô, tiếp đó vỗ nhẹ một chưởng đẩy Đoạn Lãng về cho Đoạn Soái, quát lớn: “Hừ! Đám chuột nhắt bỉ ổi, dùng cả trẻ con để uy hiếp người ta, chết còn không đủ!”

Người này chính là Nhiếp Nhân Vương! Vừa nãy y bị thương không thể đến cứu Nhiếp Phong kịp nhưng vẫn cố nén đau chậm rãi đi từ trên đỉnh Phật xuống, ai nấy đều chỉ chăm chăm người tranh kẻ đoạt mà chẳng ai để ý rằng y đã xuống tới gối Phật, không ngờ cuối cùng lại là Nhiếp Nhân Vương cứu Đoạn Lãng.

Tay phải Tù Nô bị vặn gãy, đau đến khóc không thành tiếng, nằm lăn lộn trên mặt đất, lăn đến tận trước cửa động Lăng Vân mới có thể miễn cưỡng chịu đau đứng dậy, đã thấy Nhiếp Nhân Vương và Đoạn Soái đang bước tới gần, Đoạn Soái đanh giọng hỏi: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau nói xem, rốt cuộc là ai phái các ngươi đến đoạt thần binh?”

Tù Nô mồ hôi túa ra như tắm, đột nhiên nhãn châu chuyển động, nói lớn: “Được! Ta nói! Người phái chúng ta tới chính là…” Kỳ thực Tù Nô muốn chỉ Bộ Kinh Vân, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì chợt nghe trong động Lăng Vân truyền ra một tiếng rống điên cuồng phá nát tầng không!

Tiếng rống như sấm sét, đinh tai nhức óc, tuyệt không phải là âm thanh của người phàm!

Là thú, là tiếng gầm của thú ! Nhưng là loại dã thứ nào có thể phát ra tiếng kêu hung mãnh, đáng sợ đến mức làm người ta phải lạnh tim như vậy ?

Tiếng rống chưa dứt, Tù Nô vừa định quay lại nhìn xem mãnh thú thế nào thì đã thấy một luồng lửa lớn từ trong động Lăng Vân phun ra, Tù Nô tránh không kịp, vừa vặn bị ngọn lửa thiêu cháy. Ngọn lửa ẩn chứa khí kình mạnh mẽ vô cùng, chỉ nghe “xoát xoát xoát” mấy tiếng, Tù Nô không bị bị đốt cháy mà còn bị ngọn lửa cắt thành từng mảnh, không kịp hừ một tiếng đã ngã lăn ra đất, tử trạng khủng bố vô cùng!

Kịch biến vừa sinh, Đoạn Soái dường như sớm có chuẩn bị, lập tức nhảy ra xa ngoài trượng, chỉ có Nhiếp Nhân Vương đang ở trước cửa động, đầu gối đã bị trọng thương không thể chạy trốn. Thình lình, một cự trảo từ trong động vụt xuất hiện, chộp lấy chân Nhiếp Nhân Vương. Nhiếp Nhân Vương cuồng dã có tiếng trong giang hồ, nào có sợ gì, một quyền đánh thẳng vào cự trảo kia, không ngờ cự trảo cứng như thép tinh, không hề nao núng, trảo kình vừa xuất ra đã kéo tuột Nhiếp Nhân Vương vào trong động…

Nhiếp Phong nhìn thấy thế thì kinh hãi vô cùng, kêu lớn: “Cha!”

Trong tiếng kêu hoảng, nó đang muốn lao tới thì đã có một người ở phía sau chộp lấy cánh tay Nhiếp Phong kéo lại, chính là Đoạn Soái!

Nhiếp Phong liều mình muốn thoát khỏi sự khống chế của Đoạn Soái, nhưng bàn tay Đoạn Soái như kìm sắt giữ chặt, Nhiếp Phong vừa giãy giụa vừa kêu lớn: “Bỏ con ra! Con muốn cứu cha con!”

Đoạn Soái liếc thấy kịch biến vừa sinh trong động, chiến ý điên cuồng tà dị vừa rồi cũng biến mất không còn chút gì, tấm lòng hiếu thảo của Nhiếp Phong đương nhiên gã hiểu rõ, nhưng vẫn tàn khốc nói: “Đã muộn quá rồi! Tiểu tử, nó đang giận dữ, ngươi vào đó chỉ có chịu chết thôi!”

Nhiếp Phong ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Nó? Nó là cái gì?”

Đoạn Lãng nghe thấy thế cũng bước nhanh tới hỏi: “Cha! Động Lăng Vân đã cháy, nó…có phải là thứ mà Đoạn gia ta đã đợi lâu nay?”

Đoạn Soái đáp: “Không sai!Nhưng không tưởng tượng được nó còn đáng sợ hơn truyền thuyết xa!”

Lúc này ngọn lửa đã che kín cửa động, trong động đột nhiên truyền ra tiếng kêu của Nhiếp Nhân Vương: “Phong Nhi…”

“Cha!” Nhiếp Phong lại muốn liều mình thoát khỏi Đoạn Soái, cùng lúc đó lại nghe thấy Nhiếp Nhân Vương la thảm “A” một tiếng!

“Không…” Nhiếp Phong dùng hết sức hét lớn, gào lên cuồng dại, nước mắt chảy như mưa!

Không! Nó không muốn cha phải chết, nó muốn cùng ông sống những ngày vui vẻ! Nó muốn phụng dưỡng ông hết quãng đời còn lại!

Nhưng mà tiếng hét thảm này, dù là ai đi nữa thì đều biết Nhiếp Nhân Vương lành ít dữ nhiều!



Nhiếp Phong vẫn ra sức kêu to, ra sức giãy giụa nhưng Đoạn Soái vẫn không buông tay, gã xoay lại nhìn Đoạn Lãng, đột nhiên lấy trong ngực áo ra một phong thư, nhanh chóng nhét vào trong ngực Đoạn Lãng, ngưng trọng nói: “Lãng Nhi, phong thư này chính là bí mật lẫn võ công của Đoạn gia chúng ta, chừng nào con mười lăm tuổi hãy mở ra.”

Không để cho Đoạn Lãng kịp trả lời, Đoạn Soái quay lại trừng mắt nhìn Nhiếp Phong đang giãy giụa nãy giờ nói: “Tiểu từ, đâm đầu chịu chết là vô cùng ngu ngốc! Phẩm cách thiên phú ngươi đều hơn xa người thường, không nên tự đi vào chỗ chết!”

Nói xong, Đoạn Soái chụp lấy tay Nhiếp Phong, vận kình ném đi, xong lại ném luôn cả Đoạn Lãng, cánh tay ẩn chứa nội lực cường đại, Đoạn Lãng “Oa” một tiếng rồi cũng bị ném đi, hai tiểu hài tử thân bất do kỷ, lăn thẳng về phía gối Phật…

Đoạn Soái lâm nguy vẫn hô lớn: “Đi mau đi! Nhất định phải sống sót cho ta, tuyệt đối không được quay lại đây!”

Nhưng lúc này dưới gối Phật mực nước đã dâng cao, mặt sông sóng nước cuồn cuộn, hai tiểu hài tử lần này rơi xuống sông rõ ràng là cửu tử nhất sinh, vì sao Đoạn Soái vẫn ném cả hai xuống sông?

Ngay tại khoảnh khác Nhiếp Phong và Đoạn Lãng sắp lăn khỏi gối Phật, một thân ảnh như ánh chớp lao tới kịp kéo cả hai trở lại, Nhiếp Phong đang quay cuồng nhưng cũng kịp nhận ra bóng người này chính là hắc y thiếu niên kia!

Đáng tiếc ngay lúc Bộ Kinh Vân bắt được Nhiếp Phong thì thân hình nhỏ bé của Đoạn Lãng đã lăn khỏi gối Phật. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nhiếp Phong dứt khoát ra một quyết định, nó tuyệt đối không thể bỏ Đoạn Lãng, nó nhanh chóng nắm chặt lấy tay Đoạn Lãng, cùng nó lăn thẳng xuống sông…

Giữa không trung, Nhiếp Phong vì muốn dốc toàn lực giữ Đoạn Lãng lại, tay kia không tự chủ buông lỏng, Tuyết Ẩm liền rời khỏi tay. Nhiếp Phong cả kinh, vội vàng xuất cước, đá Tuyết Ẩm bay đi cắm phật vào trên vách đá bên Đại Phật, rồi cùng Đoạn Lãng biến mất giữa muôn trùng sóng dữ.

Bộ Kinh Vân kinh ngạc nhìn dòng sông cuồn cuộn sóng, tựa như không ngờ trên đời lại có người không màng đến sinh tử bản thân mà chiếu cố người khác trước, chỉ tiếc người này đã biến mất…

Hắn lặng lẽ nhìn lại, phát hiện động Lăng Vân sớm chìm trong biển lửa, Đoạn Soái đang đứng ngoài trượng, trừng mắt nhìn hắn nói: “Tiểu tử, ta không biết vì sao ngươi xuất thủ cứu Nhiếp Phong, nhưng ta biết trong lòng ngươi nhất định đang thắc mắc vì sao ta lại đẩy hai tiểu hài tử vào con đường cửu tử nhất sinh!”

Bộ Kinh Vân không trả lời.

Đoạn Soái giống như đang tự biện hộ cho chính mình: “Bởi vì con đường vào động Lăng Vân trước mắt này mười phần phải chết!”

Đoạn Soái dứt lời xoay người, song lại đi về phía động Lăng Vân, nhưng vẫn quay đầu liếc nhìn Bộ Kinh Vân một cái, ánh mắt sáng lên vẻ hân thưởng, nói: “Ngươi có thể tiếp được “Hỏa Lân Thực Nhật” của lão phu, sau này nhất định có thể trở thành một kiếm thủ có một không hai, nếu ngươi không muốn uổng phí thiên tư đó thì mau nhảy xuống sông đi, có lẽ còn có thể tìm ra đường sống, nếu không lão phu lại mất đi một đối thủ hiếm có…”

Đoạn Soái nói xong không chần chừ, triển thân lao thẳng vào trong biển lửa, phút chốc biến mất giữa hừng hực lửa cháy.

Bộ Kinh Vân ngơ ngác nhìn động Lăng Vân hừng hực lửa cháy, trong lòng thoáng dâng lên một nghi vấn: nếu động Lăng Vân là tử lộ thì sao Đoạn Soái còn vào? Rốt cuộc là vì cái gì?

Hắn còn không cần đi xuống đã thấy được đáp án.

Chỉ thấy trong ánh lửa hừng hực có một bóng đen đang từ từ đi tới…

Bộ Kinh Vân trời không sợ đất không sợ mới thoáng nhìn qua cũng không khỏi rùng mình.

Trời đất quỷ thần ơi! Đây là cái gì vậy?

Bóng đen này chính là sự trừng phạt của trời xanh đối với thế nhân!

Bóng đen kia, rõ ràng là…

Một cái đầu của con dị thú toàn thân lửa cháy!

Một đầu Hỏa kỳ lân!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook