Quyển 1 - Chương 1: Phong (1)
Đan Thanh
09/04/2013
Lời Dẫn
Phần I
Đao, dường như âm thầm than thở...Đây là một thanh đao không tầm thường.
Đao dài ba thước bảy tấc , sắc bén không tỳ vết, vừa nhìn đã biết là một thanh bảo đao tuyệt thế!
Bảo đao tuy tốt, song lúc này lại bám đầy bụi đất, mạng nhện giăng kín xung quanh, ánh sáng rực rỡ năm xưa từ lâu đã ra đi muôn đời không trở lại!
Trước kia, đao cũng từng trải qua quãng thời gian hiển hách. Nó từng nằm trong bàn tay cường tráng của chủ nhân, chém rơi đầu vô số cao thủ.
Nhưng giờ đây, nó lại bị treo lơ đãng trong một góc u ám của căn phòng hẹp này, hai bên chất đống nông cụ, hào quang trong quá khứ đã hoàn toàn bị bóng tối vùi lấp!
Nếu như nó chỉ là một thanh đao bình thường, thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng, nó lại là một thanh bảo đao tuyệt thế!
Thử hỏi một thanh đao như vậy, sao có thể khuất thân trong cái xó tăm tối này?
Chủ nhân của nó, người đang ở phương nào? Liệu y có giống thanh đao này, cũng khuất thân ở nơi không đáng khuất thân chăng?
Đao tên "Tuyết Ẩm", rốt cuộc nó muốn uống máu, hay muốn nuốt hận từ đây?
***
Nhiếp Phong lòng đầy hiếu kỳ không dời mắt khỏi Tuyết Ẩm, mới sáu tuổi đầu, vậy mà nó có thể chăm chú nhìn Tuyết Ẩm suốt ba thời thần rồi.
Cơn gió muộn khẽ lẻn vào căn nhà nhỏ dột nát, làm phất lên những sợi tóc trơn mềm của Nhiếp Phong. Gương mặt cậu nhỏ nhắn thanh tú, trong nét thanh tú lại ẩn chứa vài phần kiên nghị, cương nhu hài hòa.
Nó rất muốn nâng thanh đại đao này lên, thử xem nó nặng chừng nào.
Nó nhớ phụ thân đã từng nhấc bổng Tuyết Ẩm hết sức dễ dàng, thậm chí còn dùng nó để bổ củi!
Bảo đao dùng để bổ củi, lãng phí biết bao, đáng buồn biết bao. Nhưng đây là số phận của đao, chỉ trách chủ nhân nó lòng dạ sắt đá!
Tất nhiên Nhiếp Phong không hiểu nguyên nhân trong đó, trong suy nghĩ thơ ngây nó chỉ một lòng muốn học theo phụ thân, nâng được Tuyết Ẩm, để có thể giúp đỡ cha mình một tay.
Huống hồ thanh đao này không giống những con dao bổ củi bình thường, nó tỏa ra một thứ ánh sáng khó hiểu, vô cùng hấp dẫn Nhiếp Phong.
Ngay cả phụ thân chưa từng cho phép cậu chạm vào Tuyết Ẩm, song tâm hồn bé bỏng vẫn luôn nôn nao muốn thử xem sao.
Dưới ánh nến bập bùng, Tuyết Ẩm tựa như dạ quỷ, lặng lẽ cám dỗ Nhiếp Phong...Nhiếp Phong nhíu chặt lông mày, tâm ý đã quyết, liền tìm một cái ghế thấp, đạp chân lên đó, vừa định lấy Tuyết Ẩm xuống, bỗng cảm thấy thanh đao này nặng một cách lạ thường, lại còn một cảm giác kỳ quái tràn vào trong tim...Đó là một cảm giác bất tường.
Đao dùng giết người, đa số đều mang theo cảm giác bất tường.
Nhiếp Phong biết chuyện không hay, nhưng đã muộn quá rồi.
***
Người, đích thực là một mỹ nhân tuyệt thế.
Nàng có một cái tên rất ôn nhu, nàng gọi là Nhan Doanh!
Nàng đang ở trong bếp của căn nhà sơ sài này, tay không ngừng băm một miếng thịt, tựa như muốn băm mãi cho đến khi đất trời héo mòn.
Người phụ nữ này chính là mẫu thân của Nhiếp Phong!
Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ tìm vào trong bếp, lạc trên gương mặt nàng; gương mặt đó xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở, mắt mày như trchàng vẽ, mặt như hoa sen, phảng phất nhỏ một giọt lệ cũng sẽ làm vỡ làn da nàng.
Còn trái tim nàng? Liệu trái tim nàng có mềm yếu như vậy không, một giọt lệ cũng làm nó tan vỡ ư?
Nữ nhân mỹ lệ này cũng giống Tuyết Ẩm, cùng thuộc về một nam nhân.
Thiên hạ đệ nhất đao khách từng một thời lừng lẫy - Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!
Vừa nghĩ đến Nhiếp Nhân Vương, tay Nhan Doanh càng băm thịt mau hơn, dùng lực càng mạnh hơn, cứ như quyết băm nát nó thành thịt vụn.
Miếng thịt dưới lưỡi dao cũng như nỗi oán giận của nàng, nỗi oán giận hơn sáu năm trời...Nhớ khi xưa, nàng yêu Nhiếp Nhân Vương uy võ bất phàm, ngưỡng mộ y là nhân vật số một trong các đao khách, ai ngờ từ sau khi cùng y kết tình vợ chồng, ái lang bỗng phong đao quy điền, cả trái tim y cũng bị phong tỏa!
Áo vải thô sơ, không giấu nổi làn da ngọc ngà; sợi sợi khói bếp, không che nổi sắc đẹp khuynh thành.
Nàng, đích thực là mỹ nhân trong các mỹ nhân.
Một mỹ nhân dường này, vốn dĩ phải xứng với thiên hạ đệ nhất đao khách, sao chịu luân lạc làm một thôn phụ xoàng xĩnh, cả ngày làm bạn với việc bếp núc quét dọn, cuối cùng để củi lửa làm nhơ bẩn dung nhan?
Đúng là phẫn uất ngập lòng...Không cách nào xả hận, chỉ biết vung dao càng nhanh, thịt vụn càng thêm vụn.
Nàng đang suy nghĩ xuất thần, chợt nghe "keng" một tiếng! Âm thanh từ ngoài bếp vọng vào, Nhan Doanh thầm hoảng hốt, chạy vội ra ngoài xem chuyện gì.
Chỉ thấy Nhiếp Phong đứng trên ghế thấp, nghệt mặt nhìn Tuyết Ẩm rơi trên sàn nhà.
Nặng quá! Một hán tử khỏe mạnh muốn giương cao thanh đao này cũng cảm thấy trầy trật, huống chi Nhiếp Phong chỉ mới sáu tuổi, dù lấy được Tuyết Ẩm xuống cũng không tài nào nâng nổi, thế là tuột tay, Tuyết Ẩm va mạnh xuống đất, làm nứt ra một vết rạn trên mặt đất!
"Ôi, Phong nhi, con làm gì thế?" Nhan Doanh ôm chầm lấy Nhiếp Phong, song cậu bé huyết mạch bình hòa, sắc mặt không hề kinh hãi.
"Mẹ, bên trong thanh đao này hình như có thứ gì đáng sợ ý!" Nhiếp Phong không hiểu vì sao, hồn nhiên hỏi.
Nhan Doanh lảng tránh không trả lời, nói: "Thằng bé ngốc này, chẳng phải cha con đã dặn đừng chạm vào nó rồi còn gì? Sao con không nghe lời cha dạy?"
Giọng nói của nàng dịu dàng lạ thường.
"Con...con chỉ muốn giúp cha bổ củi!" Nhiếp Phong nhìn mẹ, dáng điệu ngây thơ khiến Nhan Doanh đổi giận thành cười.
Suy cho cùng, tuy Nhiếp Nhân Vương làm nàng thất vọng, nhưng nàng vẫn còn đứa con dễ thương này.
Nàng dắt tay Nhiếp Phong, nói: "Mẹ con mình đừng để cha con trông thấy, kẻo cha lại mắng cho đấy. Nào, mẹ nhặt lên cho!"
Nàng cúi mình định nhặt đao, nhưng bỗng phát giác nó nặng đến nỗi cả nàng cũng không nâng được; bất chợt, một thanh âm sâu trầm vang lên: "Đừng giúp nó! Để nó tự lo đi!"
Đó là một nam tử râu quai nón, thân hình cao lớn, mặc quần áo màu nâu, bề ngoài trông bình thường như một người nông dân, chỉ riêng khuôn mặt lại toát lên vẻ rắn rỏi khiến cả người như một con mãnh hổ, mãnh hổ trong các mãnh hổ!
"Cha!" Nhiếp Phong cất tiếng gọi.
Hóa ra nam tử đó là phụ thân của Nhiếp Phong - Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương liếc nhìn tàn cục trên mặt đất, rồi nghiêng đầu nói với con trai: "Cha đã dặn con chớ đụng vào Tuyết Ẩm; nếu lần này con đã tự lấy nó xuống, vậy thì chính con phải treo nó lại lên tường!"
"Nhân Vương, Phong Nhi mới chỉ sáu tuổi, sao có thể treo lên được? Chàng không nói đùa đấy chứ?" Nhan Doanh hỏi vặn.
"Bất luận thế nào, thân là nam tử, phải gánh vác mọi trách nhiệm đối với những việc do mình gây ra!" Nhiếp Nhân Vương nhẹ vỗ vai trái Nhiếp Phong, hỏi: "Phong nhi, con hiểu chưa?"
Nhiếp Phong nửa hiểu nửa không, nhưng ánh mắt lộ ra sắc thái kiên nghị hiếm có ở một đứa bé, chầm chậm gật đầu.
"Tốt lắm!" Nhiếp Nhân Vương giãn nét mặt mỉm cười, nói tiếp: "Con còn nhớ Băng Tâm Quyết cha đã dạy con không?"
"Nhớ ạ! Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh!" (Lòng như băng trong, trời sập không hoảng)
"Đúng rồi. Băng Tâm Quyết giúp cho tâm hồn thư thái, cha chỉ muốn con luyện thành thạo Băng Tâm Quyết, không muốn thấy con cầm thương múa đao lần nào nữa, biết chưa?"
Nhiếp Phong thắc mắc: "Tại sao ạ?"
"Trẻ con đừng hỏi nhiều, đợi sau này con lớn, tự nhiên sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cha." Nhiếp Nhân Vương nói rồi quay mình hỏi Nhan Doanh đứng bên: "Doanh, nàng bảo có phải không?" Y nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhưng chẳng rõ vì sao mặt nàng lộ sắc giận, hất luôn tay y ra.
Nhiếp Nhân Vương mơ hồ cảm thấy không ổn.
Trong khi đó, Nhiếp Phong không để ý gì đến sự khác lạ của cha mẹ, chỉ đăm đăm nhìn Tuyết Ẩm, con mắt tròn xoe tựa như đang nói với thanh đao: "Tuyết Ẩm ơi Tuyết Ẩm! Ta nhất định có thể đặt mi về chỗ cũ!"
***
Nghĩ thì nghĩ vậy, song với sức lực nhỏ nhoi của Nhiếp Phong, muốn treo lại Tuyết Ẩm nào phải chuyện đơn giản?
Ngày thứ ba rồi, nó vẫn bền bỉ nỗ lực nâng Tuyết Ẩm, được nửa đường lại buộc phải buông xuống, lần này nối tiếp lần khác, không hề gián đoạn.
Nhan Doanh uể oải tựa nghiêng người bên cửa sổ, từ ngoài chỉ thấy nửa gương mặt xinh đẹp, mắt phượng đang theo dõi con trai mình thử hết cách này đến cách khác, nàng không khỏi cảm thấy đứa bé này đúng là ngốc nghếch thậm tệ.
Tính khí giống hệt phụ thân nó!
Nhiếp Nhân Vương lại đi làm ruộng, dường như y làm công việc này không biết chán; còn Nhan Doanh hàng ngày trừ việc vo gạo nấu cơm và quét dọn, quá nửa thời gian là buồn chán ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ vươn hết tầm mắt ra bên ngoài, cũng chả biết mình đang nghĩ gì.
Có đôi lúc, nếu hàng xóm đi qua, họ đều thân thiện gọi nàng một tiếng "Nhiếp đại tẩu", Nhan Doanh lại phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đương nhiên, nụ cười khá cứng nhắc.
Đúng vậy! Nàng không thích người khác gọi nàng như thế. Nàng vốn phải được gọi là "Nhiếp phu nhân" mà, nếu như Nhiếp Nhân Vương vẫn là thiên hạ đệ nhất đao khách...Tiếc rằng, Nhiếp Nhân Vương đã không còn là thiên hạ đệ nhất đao khách khi xưa, nàng cũng vĩnh viễn không phải là "Nhiếp phu nhân".
Ba chữ "Nhiếp đại tẩu" như khoan vào tai nàng, đúng là từng chữ như sấm!
Đối với nàng mà nói, cuộc sống nông thôn tuy nhạt nhẽo buồn tẻ , nhưng may mà nàng vẫn còn Nhiếp Phong, đứa bé này đem đến niềm vui cho nàng.
Nhiếp Phong không giống phần lớn những đứa trẻ khác! Nó không ưa nhiều lời, cũng không hỏi những vấn đề mà người ta không cách nào giải thích, nhưng điều quan trọng nhất là, cậu rất thích bám lấy Nhan Doanh.
Đây có lẽ là điểm di truyền nổi bật duy nhất từ thiên hạ đệ nhất đao khách.
Thấy Nhiếp Phong loay hoay đã lâu, Nhan Doanh không cầm được lòng thương con, liền khuyên: "Phong nhi, nghỉ ngơi một lát đã, đừng để mệt quá."
Nhiếp Phong vẫn không chịu bỏ cuộc giữa chừng, đáp: "Mẹ, con sẽ làm được."
Một mặt cậu vẫn ngoan cường kiên trì, song hơi thở đã ngày càng nặng nề.
Nhan Doanh cũng không nổi nóng, nàng thầm nghĩ tâm sức nó đã bỏ ra tất sẽ phí công vô ích, dù là mẹ nhưng nàng không hề tin rằng Nhiếp Phong có thể làm được.
Song nàng đã quá coi thường con trai mình, nếu nàng biết mấy tối vừa qua, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, một bóng đen nhỏ bé vẫn không ngừng nỗ lực, chắc hẳn, nàng sẽ phải giật mình kinh ngạc!
***
Vào buổi sáng ngày thứ năm, trời còn chưa bình minh, Nhan Doanh đã dậy trước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nàng đã phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, bất giác kêu to một tiếng!
Tuyết Ẩm đã được treo ổn định trên tường, Nhan Doanh không thể tin nổi vào mắt mình, nhìn trân trân không nói nên lời!
Nhiếp Nhân Vương nghe tiếng chạy ra, tình cảnh trước mắt cũng khiến y kinh ngạc.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.
"Phong nhi treo lên à?" Nhiếp Nhân Vương hỏi.
Nhan Doanh lắc đầu: "Ai biết được! Nó lấy đâu ra khả năng đấy?"
"Đi theo ta!" Nhiếp Nhân Vương vừa nói vừa cùng Nhan Doanh tiến vào phòng ngủ của Nhiếp Phong.
Trong căn phòng mờ tối, Nhiếp Phong vẫn đang say sưa nằm ngủ, thậm chí tiếng kêu ban nãy của Nhan Doanh cũng không làm cậu tỉnh giấc, xem ra cậu đã kiệt sức vì mệt mỏi.
Nhiếp Nhân Vương tỉ mỉ quan sát, thấy hai tay con trai bị ma sát rách cả da thịt, hiển nhiên đã bị té ngã vô số lần. Y xem hết những vết thương đó, rồi chợt nói: "Quả là một đứa trẻ bất khuất."
"Nhân Vương, ý chàng là..."
"Là nó làm đấy!" Nhiếp Nhân Vương mỉm cười tán thưởng, một đao khách tầm thường cũng không thể vung Tuyết Ẩm một cách dễ dàng, từ đó đủ thấy tiềm lực của Nhiếp Phong thâm sâu khó dò! Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã có thể treo lại Tuyết Ẩm lên tường, mặc cho nhiều lần vấp ngã vì không đủ khí lực, cậu vẫn đứng dậy làm tiếp, nghiêm khắc hơn với chính mình, thực là một đứa trẻ hiếm thấy!
Nhan Doanh hớn hở khôn nguôi, vui mừng nói: "Hay quá! Nhân Vương, vậy từ giờ chàng đừng bắt con tập Băng Tâm Quyết gì đó nữa, truyền luôn cho con Ngạo Hàn Lục Quyết đi, để có ngày con nó sẽ nối nghiệp cha, trở thành một đao khách dương uy võ lâm!"
Nghe lời đề nghị của Nhan Doanh, Nhiếp Nhân Vương không trả lời ngay, trầm tư một lúc mới thận trọng nói: "Ta bắt Phong nhi treo đao, chỉ vì muốn rèn luyện nó trở thành một nam tử hán chân chính, chỉ vậy mà thôi. Còn học đao pháp, trái lại sẽ khiến nó dính líu đến giang hồ, một khi đã nhập giang hồ, nó sẽ khó mà quay đầu, thể nào cũng có ngày bỏ mạng dưới tay kẻ khác!"
"Nhưng Phong nhi tư chất thượng thừa, nếu được chàng dốc túi truyền thụ, đến lúc đó chỉ có kẻ khác chết dưới đao của nó, chứ làm gì có chuyện nó chết trong tay kẻ khác?" Nhan Doanh cõi lòng đầy khát vọng nói.
Nhiếp Nhân Vương chỉ lắc lắc đầu, y kiên quyết không truyền đao pháp cho Nhiếp Phong, thực sự là có nỗi khổ riêng.
Khóe mắt Nhan Doanh ánh lên vẻ thất vọng, phảng phất như trái tim cương quyết của y đã đâm nàng bị thương.
Nàng im lặng liếc nhìn Nhiếp Phong đang say ngủ, rất lâu sau mới chậm chạp quay người, đi về phía nhà bếp.
Nhiếp Nhân Vương theo sau, hỏi: "Doanh, nàng giận ta à?"
Nhan Doanh phớt lờ y, chỉ cúi đầu vo gạo, hồi lâu mới nói: "Đừng để bụng đói làm việc, ăn một ít rồi hãy ra đồng!"
Câu nói này tuy nghe có vẻ quan tâm, nhưng ngữ điệu lại đặc biệt lạnh nhạt.
Nhiếp Nhân Vương không nén nổi một cơn đau nhói trong tim.
***
Giờ là giữa trưa, trời nắng như đổ lửa.
Mặt đất bốc lên hơi nóng thiêu đốt khó chịu, một đám mây đen đằng xa đang từ từ trôi đến, dường như là điềm báo trước cơn mưa.
Trên thửa ruộng bát ngát, nông phu đang chăm chỉ cấy mạ. Dù ai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng cứ nghĩ đến lúc thu hoạch sau cùng là lại thấy mọi vất vả đều đáng giá!
Đúng thế! Đối với những nhà nông thông thường, lao động để đổi lấy một vụ gặt hái tốt đẹp sau thu, hà cớ gì không làm?
Thế nhưng, đối với một đao khách từng uy chấn võ lâm, liệu y có cam lòng với thu hoạch ít ỏi, không đủ no ấm đó chăng?
Nhiếp Nhân Vương cũng đang cấy mạ cùng mọi người. Bận rộn suốt cả sáng, những người khác trông rõ mệt mỏi từ lâu rồi, riêng Nhiếp Nhân Vương vẫn làm việc mà mặt không đổi sắc.
Ánh nắng như lưỡi lửa hừng hực, nung nấu thân thể y. Áo quần y ướt đẫm, trán ròng ròng mồ hôi, cực khổ vô vàn.
Nhưng Nhiếp Nhân Vương không một lời oán thán, sau khi lấy Nhan Doanh y đã thề quy ẩn điền viên, vĩnh viễn không đặt chân vào giang hồ nữa!
Nếu còn lún sâu vào giang hồ, sợ rằng sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến Nhan Doanh, y yêu nàng tha thiết, đương nhiên hy vọng nàng được sống lâu dài, vui vẻ, hạnh phúc...Đối với người có kinh nghiệm giang hồ phong phú như Nhiếp Nhân Vương, hai chữ hạnh phúc hóa ra lại xa lạ dị thường, nhưng Nhiếp Nhân Vương tin chắc rằng, chỉ có quay về với cuộc sống bình thường, mới có thể tìm được hạnh phúc chân chính.
Y kiên quyết vì tình phong đao, không chùn bước vì đạo nghĩa!
Bao nhiêu năm nay, đường đường là đệ nhất đao khách, y không nề hà hạ thấp thân phận, hàng ngày làm công việc đồng áng nặng nhọc, tất cả đều vì người bạn đời độc nhất vô nhị của y, song, sáng nay y mới biết rằng, nàng sống không vui chút nào!
Tại sao nàng không vui? Chẳng lẽ nàng còn không hiểu, cuộc sống bình phàm còn hạnh phúc hơn kiếp sống lưu vong giang hồ hay sao?
Nghĩ tới đó, đôi tay cấy mạ của Nhiếp Nhân Vương tức thì run rẩy.
May nhờ định lực cao, chỉ trong nháy mắt, y đã dẹp yên phiền loạn.
Nội lực thật thâm hậu! Đôi tay thật vững vàng!
Nông phu chỉ là người bình thường, đương nhiên không có đuợc cánh tay vững vàng như vậy, nhưng trên con đường nhỏ cách bờ ruộng không xa, một người ăn vận sạch sẽ đang ngồi đó, tay của hắn, xứng đáng sánh ngang với tay của Nhiếp Nhân Vương!
Hán tử đó dáng vẻ gọn gàng, tay cầm một thanh trường kiếm chuôi xanh, một thân màu đỏ, đỏ như một quầng mặt trời gay gắt dưới mặt đất!
Chói gắt như lửa, khỏi cần hỏi cũng biết, hắn là một người không tầm thường; kiếm của hắn, cũng là một thanh kiếm không tầm thường.
Hắn là loại người giống Nhiếp Nhân Vương!
Hán tử đó đã ngồi nửa ngày trời trên tảng đá bên đường, đám nông phu bắt đầu nổi lòng hiếu kỳ, có tay còn thầm thì với Nhiếp Nhân Vương: "Tiểu Nhiếp, cậu nhìn kìa! Người kia ngồi cả nửa ngày rồi mà thân thể không hề động đậy, kỳ quái à nha!"
Nhiếp Nhân Vương chỉ cười không đáp, y đã thấy hán tử áo đỏ từ lâu rồi, chẳng qua y chỉ vờ như không thấy, tiếp tục cấy mạ.
Thanh trường kiếm trong tay hắn như một ký hiệu người người đều hay, kẻ từng trải giang hồ như Nhiếp Nhân Vương làm sao không biết chủ nhân của nó là ai được?
Lúc này, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập.
Đám nông dân nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngoài trăm trượng cát bay mù trời, chỉ thấy hai con ngựa đang tung vó chạy băng băng.
Hai hán tử mỗi người cưỡi một con, thần sắc dũng mãnh, uy võ phi thường!
Điều đáng kinh ngạc nhất là, hai con ngựa đó đang phi về phía mảnh ruộng này.
"Á! Chuyện gì thế?" Đám nông dân thất kinh, chân tay luống cuống, không biết phải làm sao.
Ngựa còn chưa đến, người trên ngựa đã xoay mình nhảy xuống mép ruộng, quát: "Bắc Ẩm Cuồng Đao!"
Mọi người được phen ngỡ ngàng, hai người đó rõ ràng miệng quát mặt hướng vào trong ruộng, nhưng ở đây toàn là những nông dân sáng đi làm ruộng, tối về nghỉ ngơi, đâu ra "Bắc Ẩm Cuồng Đao" gì đó?
Nhưng nhìn theo ánh mắt hai người mới thấy, thì ra họ đang nhắm vào Tiểu Nhiếp vẫn đang lặng lẽ làm đồng.
Một trong hai hán tử nói: "Bắc Ẩm Cuồng Đao, ngươi đừng tưởng thoái ẩn nơi thâm sơn cùng cốc này thì huynh đệ họ Viên chúng ta không tìm được. Năm đó phụ thân bọn ta chết thảm dưới đao ngươi, chúng ta đã mất bảy năm ròng mới tìm ra chỗ ở của ngươi! Hôm nay, hãy dùng Ngạo Hàn Lục Quyết quyết sống mái với đao pháp họ Viên chúng ta mau!"
Người vừa nói là lão đại Viên Kinh.
Nhiếp Nhân Vương vẫn thờ ơ làm thinh, lão nhị Viên Chính nói: "Hừ! Ngươi khinh thường chúng ta hả?"
Lời còn chưa dứt, gã đã lấy đao gảy đất bùn trong ruộng hất vào mặt Nhiếp Nhân Vương.
Nhiếp Nhân Vương tựa như không biết tránh né, để bùn bắn tóe vào mặt, nói: "Hai vị đại hiệp, các vị tìm nhầm người rồi."
Huynh đệ họ Viên cười khà khà, Viên Kinh nói: "Năm đó bọn ta tuy còn nhỏ nhưng đến giờ vẫn nhận ra được dung mạo ngươi. Chớ vờ vĩnh nữa, nạp mạng đi!"
Hai người không để y phân bua, lập tức nhảy vọt lên cao, song đao hóa thành hai dải cầu vồng trên không, cùng bổ xuống đầu Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương xem chừng không biết chống đỡ thật, mắt thấy sắp bị lưỡng đao phân thây...Chợt, bóng đỏ chớp động!
Kiếm, chớp mắt đã chắn trước thân Nhiếp Nhân Vương trong gang tấc!
"Rắc" một tiếng, kiếm còn chưa rời vỏ đã chấn gãy lưỡng đao tại trận!
Đường kiếm nhanh quá!
Người sử kiếm, chính là hán tử áo đỏ!
Huynh đệ họ Viên mặt vàng như đất, trừng trừng nhìn thanh lục trường kiếm chuôi xanh trong tay người đó, đồng thời thất thanh: "Hỏa Lân kiếm? Ông, ông là..."
Người áo đỏ bình tĩnh nhàn nhã, thốt ra từng chữ một: "Nam Lân Kiếm Thủ."
"Cái gì? Ông chính là Nam Lân Kiếm Thủ Đoạn Soái? Ngươi...tại sao ngươi cứu hắn?" Huynh đệ họ Viên bất giác giật lùi một bước.
Đoạn Soái vẻ mặt hững hờ, nói: "Vì các ngươi không xứng!"
Huynh đệ họ Viên tức thì đứng đực ra đó, họ khó tưởng tượng nổi trên đời lại có người cuồng ngạo đến thế.
Đoạn Soái cao giọng nói: "Nam Lân Kiếm Thủ, Bắc Ẩm Cuồng Đao, tề danh võ lâm! Hôm nay kiếm của ta còn chưa rời vỏ đã chấn gãy song đao của các ngươi, thử hỏi các ngươi sao xứng được giao chiến với Nhiếp Nhân Vương? Còn không mau quay về khổ luyện thêm mười năm đi!"
Huynh đệ họ Viên mặt mũi trắng bệch, thầm hiểu hôm nay khó báo được đại cừu, đành im lặng tung mình lên ngựa, hậm hực rời đi.
Chỉ còn Đoạn Soái đứng quay lưng với Nhiếp Nhân Vương, còn đám nông dân thì đang thủ thỉ bàn tán.
"Đa tạ." Nhiếp Nhân Vương phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
Đoạn Soái đột nhiên quay đầu, mắt như chim ưng, chòng chọc nhìn Nhiếp Nhân Vương, nói: "Nhiếp Nhân Vương! Đoạn mỗ đã ở đây quan sát nhiều giờ, tay của ngươi rất vững vàng, quả nhiên danh bất hư truyền! Ta và ngươi mỗi người nổi danh một phương, lẽ ra từ trước đã nên phân cao thấp, lần này ta lặn lội ngàn dặm tới đây, chỉ mong được quyết chiến cùng ngươi!"
Đuổi hổ cửa trước, sói vào cửa sau, Nhiếp Nhân Vương thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: "Ơn cứu mạng của đại hiệp, ngày khác nếu có cơ hội, tất sẽ xả thân báo đáp, có điều tại hạ thực sự không phải Bắc Ẩm Cuồng Đao gì cả! Mời đại hiệp về cho."
Thấy Nhiếp Nhân Vương vẫn một mực phủ nhận, Đoạn Soái không khỏi ngửa mặt than dài: "Nhiếp Nhân Vương! Ngươi là đối thủ cả đời khó tìm, lẽ nào ngươi nỡ bắt Đoạn mỗ cả đời cô độc thật sao?"
Nhiếp Nhân Vương không để ý đến hắn, lại xuống ruộng cấy mạ.
Đoạn Soái chẳng làm gì đuợc, đành nói: "Nếu người còn nhớ rằng mình là một đao khách, sáng mai ở dốc Thốn Thảo, chúng ta đao kiếm tương quyết, mong ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!"
Dứt lời hắn quay đầu bỏ đi.
Đoạn Soái đi rồi, Nhiếp Nhân Vương cũng ngừng tay, cuối cùng y đã có thể thở phào.
Y định lau mồ hôi trên trán, bỗng thấy trên ruộng hiện lên một chiếc bóng thướt tha, y ngẩng đầu nhìn, ra là Nhan Doanh!
Nàng xách một cái giỏ, bên trong là cơm và thức ăn. Nàng ra đây vốn để đưa cơm cho Nhiếp Nhân Vương.
Nhiếp Nhân Vương không tránh khỏi chột dạ, hỏi: "Nàng...nàng thấy hết rồi à?"
Nhan Doanh thẫn thờ nói: "Đúng vậy, thiếp còn thấy huynh đệ họ Viên hắt bùn vào mặt chàng, đáng lẽ chàng không nên chịu đựng sự xỉ nhục đó!"
Nhiếp Nhân Vương cứng họng không nói gì, y rất muốn phân trần với Nhan Doanh, rằng y làm vậy cũng chỉ vì nàng!
Nhưng Nhan Doanh không cho y cơ hội cất lời, nàng tiếp: "Nếu chàng vẫn là nam nhân thì nên đi đi!"
Khác hẳn thường ngày, giọng nói của nàng vô cùng lạnh nhạt, không còn là người vợ rất mực thùy mị khi xưa nữa.
Nhiếp Nhân Vương gượng cười lắc đầu, Nhan Doanh nhíu đôi mày liễu, hàm răng cắn chặt, tức thì để giỏ cơm xuống, phất áo bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.
Nhiếp Nhân Vương nhìn theo bóng lưng nàng dần xa, lòng ảm đạm khôn nguôi.
Lúc này, đám mây đen nơi chân trời đã bay đến, thoáng chốc đã che kín vầng thái dương nóng bỏng, ruộng đất chìm vào trong sắc trời u ám, thình lình tiếng sấm nổ vang, mưa rồi.
Đám nông dân hối hả chạy vào dưới tán cây trú mưa, chỉ có Nhiếp Nhân Vương mặc cho mưa quất vào thân, vẫn đứng đờ người tại chỗ.
Y ngẩn ngơ nhìn con đường Nhan Doanh đã đi.
Con đường phía trước một vùng thê lương.
Đây là một cơn mưa dai dẳng...
***
Màn đêm đã rủ, không ngờ cơn mưa rả rích đó cứ liên miên bất tuyệt, vẫn rơi tí tách, tí tách không ngừng. Vốn là một ngày nóng bức, bỗng chốc biến thành mát mẻ ; tim người, cũng dần trở nên giá lạnh. Nhiếp Phong ngồi trước cửa sổ, đếm từng hạt mưa lăn xuống từ trên mái nhà, rất nhàm chán. Nhưng trong mắt cậu bé, cha mẹ còn vô vị hơn cậu. Nhan Doanh vờ như đang vá áo, Nhiếp Nhân Vương từ lúc về nhà cứ lẳng lặng uống rượu liên tục ; hai người đối mặt không ai cất tiếng, phảng phất như chẳng còn gì để nói với nhau.
Nhiếp Phong thấy rất khó hiểu, sao cha mẹ cứ nặng nề tâm sự, vì cớ gì mà không thể sống vui vẻ hơn? Nhiếp Nhân Vương từng dạy cậu tập Băng Tâm Quyết, câu cửa miệng là "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh", vậy mà kết quả chính cha lại đứng ngồi không yên, là do đêm qua mẫu thân không ngó ngàng gì đến người ư? Hay vì lòng cha đã không còn được như băng trong?
Trong căn nhà nhỏ chật hẹp, Nhiếp Nhân Vương không dằn nổi, phá vỡ sự im lặng vô tận đó, nhìn Nhan Doanh và nói: "Nếu không đi, hắn thủy chung vẫn không chịu tuyệt vọng! Nếu đi ứng chiến theo ý hắn, e rằng ta phong đao đã lâu, không nắm chắc phần thắng, nếu ta chết, nàng và Phong nhi..."
Nhan Doanh cướp lời: "Nếu chàng chết, thiếp sẽ thay chàng chăm sóc Phong nhi!" Ánh mắt nàng lóe sáng.
Nhiếp Nhân Vương lảng tránh ánh mắt khát cầu của nàng, chỉ chúi đầu uống rượu. Nhan Doanh và y đã cùng chung sống nhiều năm, đương nhiên y hiểu ý nàng. Bỗng nhiên nàng buông quần áo trong tay xuống, không nói lời nào đi về phòng ngủ.
Bất ngờ là Nhiếp Nhân Vương không vào theo, chỉ từ từ hạ chén rượu, rất lâu sau, cuối cùng y hít sâu một hơi, dường như đã đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, đột nhiên y đặt tay lên hai vai Nhiếp Phong, sắc mặt nghiêm túc nói: "Phong nhi, ngày mai con làm giúp cha một chuyện, được chứ?"
Nhiếp Phong gật đầu. Cậu chợt phát giác tay phụ thân nặng quá, thậm chí còn nặng hơn Tuyết Ẩm.
***
Hôm nay không nắng gắt như hôm qua, cũng không đổ mưa như đêm qua.
Hôm nay chỉ có sự kham chịu, sự kham chịu của Đoạn Soái.
Đoạn Soái vẫn mặc bộ y phục đỏ, lặng thinh đứng đón gió trên dốc Thốn Thảo.
Đã tới giờ ngọ, vẫn chưa thấy bóng dáng Nhiếp Nhân Vương, Đoạn Soái buộc phải khổ sở chờ đợi; bình sinh hắn ghét nhất là chờ đợi, nhưng lần này người hắn chờ là đao khách đệ nhất thiên hạ không còn là một đao khách, hắn chỉ biết chờ và chờ.
Song Nhiếp Nhân Vương sẽ đến chăng?
Đoạn Soái nguyên sống ở vùng Lạc Sơn, phen này lặn lội đường xa vạn dặm, chỉ muốn quyết đấu cao thấp cùng Nhiếp Nhân Vương, nhằm giúp tu vi kiếm thuật của mình đạt đến trình độ siêu phàm hơn, nhưng hôm qua tận mắt trông thấy Nhiếp Nhân Vương chẳng khác nào một chàng nông dân thực thụ, hắn thầm lo không biết chuyến đi này liệu sẽ phí công vô ích hay không?
Hắn không hiểu, tại sao Nhiếp Nhân Vương lại chấp nhận cuộc sống hèn mọn như vậy?
Nếu y không đến thật, hắn sẽ phải làm gì?
Lại đi tìm y, hay là đành bỏ cuộc, quay về Lạc Sơn?
Đoạn Soái không muốn nghĩ tiếp.
Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng gạt cỏ sau lưng.
Đoạn Soái là Nam Lân Kiếm Thủ, tu vi cực cao, dù chưa quay lại nhưng đã cảm nhận mãnh liệt thấy khí độ phi phàm của người đang đi đến; ở chốn thôn quê thuần túy này, có được khí độ phi phàm bậc đó, không ai khác ngoài Nhiếp Nhân Vương!
Hắn không khỏi vui mừng ra mặt, vừa xoay người vừa cười nói: "Tốt! Nhiếp Nhân Vương, cuối cùng ngươi cũng không quên mình là một đao khách, trong tim ngươi rốt cuộc vẫn có đao..." Chưa thốt hết câu, nụ cười của hắn đã đông cứng trên môi, người xuất hiện trước mắt khiến hắn kinh ngạc tột cùng.
Không phải Nhiếp Nhân Vương mà hắn trông chờ nãy giờ, mà đó là một đứa bé tầm sáu tuổi.
Đứa bé này khí độ giống hệt Nhiếp Nhân Vương, gương mặt cậu còn lộ vẻ bình tĩnh mà Nhiếp Nhân Vương cũng không có. Đoạn Soái ngạc nhiên hỏi dò: "Cháu...cháu là con trai của Nhiếp Nhân Vương?"
Nhiếp Phong nhẹ gật đầu, mái tóc phất phơ trong gió, nói: "Đoạn thúc thúc mặc đồ đỏ mà cha cháu bảo là thúc phải không? Cha cháu muốn mời thúc về nhà!"
Việc này đúng là vượt ngoài dự đoán của Đoạn Soái, chẳng biết Nhiếp Nhân Vương lại giở trò mê hoặc gì đây?
Song, bất luận Nhiếp Nhân Vương đã quyết định ra sao, Đoạn Soái vẫn sẽ đi gặp y, chuyến đi này tuyệt đối không thể ra về tay trắng.
Tuyệt đối không thể!
***
Nếu khí độ của Nhiếp Phong khiến Đoạn Soái kinh ngạc khôn xiết, vậy thì tình cảnh trước mắt càng khiến Đoạn Soái suốt đời khó quên.
Khi hắn theo sau Nhiếp Phong vừa bước vào cửa nhà họ Nhiếp, hình ảnh đầu tiên hắn thấy là Nhiếp Nhân Vương đang đi ra từ nhà bếp, dọn thức ăn lên bàn, tay còn cầm một cái thìa.
Thiên hạ đệ nhất đao khách mà cũng xuống bếp, trong tay không phải đao mà lại là cái thìa!
Đoạn Soái cảm thấy quá ư khôi hài, không biết nên ứng phó thế nào trước tình cảnh này.
May nhờ có Nhiếp Phong đi đến nắm chéo áo phụ thân, nói: "Cha ơi, con dẫn Đoạn thúc thúc về rồi."
"Làm tốt lắm." Nhiếp Nhân Vương đáp qua một câu, đặt cái thìa sang một bên, ngoảnh lại nói với Đoạn Soái: "Đoạn huynh, mời ngồi."
Đoạn Soái đứng yên bất động, hỏi: "Nhiếp Nhân Vương, ngươi không đến dốc Thốn Thảo phó ước mà lại mời ta tới đây, rốt cuộc có dụng ý gì?"
Nhiếp Nhân Vương mỉm cười, không đáp.
"Dụng ý rất đơn giản, chàng ta muốn ông biết việc khó thành mà rút lui."
Giọng nói rất êm tai, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng.
Bấy giờ Đoạn Soái mới nhận ra một phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi cạnh bàn, đôi mắt thu thủy ngập tràn u oán, bèn hỏi: "Vị này là..."
"Đây là vợ ta, Nhan Doanh." Nhiếp Nhân Vương vội đáp, như đề phòng Nhan Doanh sẽ nói gì xằng bậy.
Đoạn Soái cũng không hỏi thêm, Nhiếp Nhân Vương liền tiếp: "Đoạn huynh ngàn dặm bôn ba, Nhiếp mỗ hổ thẹn không có gì chiêu đãi, đành đích thân xuống bếp chuẩn bị ít rau cháo, hy vọng Đoạn huynh chớ trách, mời dùng."
Nhiếp Nhân Vương mời nài liên tục, Đoạn Soái khó mà dè dặt thêm, chỉ còn cách ngồi xuống.
Hai cha con Nhiếp Nhân Vương bưng bát đũa ăn to uống lớn, trong khi Nhan Doanh vẫn sầu não không vui, nàng ăn rất chậm, rất chậm...Đoạn Soái ngồi im ngay ngắn, tựa như không có ý định động đũa.
Nhiếp Phong đang ăn hăng hái bỗng thấy quái lạ, hỏi: "Đoạn thúc thúc, sao thúc vẫn chưa ăn? Rau cháo để nguội là ăn không ngon đâu."
Đoạn Soái xưa nay tự phụ là Nam Lân Kiếm Thủ, những thứ cơm canh đạm bạc này sao xứng lọt vào mắt? Nhưng hắn không nỡ từ chối tấm thịnh tình của cậu bé, bèn cố ăn một hớp cháo.
Ai dè miếng cháo vào miệng độ nhừ vừa phải, mùi gạo thơm nồng nàn, hắn bất giác buột miệng tấm tắc: "Cháo ngon!"
Nhiếp Nhân Vương cười tự hào, nói: "Đây là thành quả suốt một năm ròng theo học Khanh tẩu hàng xóm đấy."
"Cái gì? Một năm?" Đoạn Soái sững người, hắn không thể ngờ đao khách danh chấn một thời này bỏ ra một năm trời chỉ để nấu được món cháo này!
Nhiếp Nhân Vương đĩnh đạc nói: "Vật càng bình phàm, người giang hồ càng khó học, nấu cháo chỉ là một môn trong số đó mà thôi."
"Sao ngươi phải khiến mình trở nên bình phàm như vậy?" Đoạn Soái đột nhiên hỏi.
Nhiếp Nhân Vương không đáp mà hỏi ngược lại: "Thế sao huynh phải khiến mình không bình phàm?"
Đoạn Soái nhất thời tắc tị, Nhiếp Nhân Vương không chờ hắn trả lời, tiếp tục nói: "Lần này đặc biệt mời huynh tới đây, thực ra chỉ mong huynh hiểu, mỗi người đều có con đường riêng mà mình muốn đi, đối với ta mà nói, danh lợi đã thành mây khói; bình phàm, mới là hạnh phúc chân chính."
Y vừa nói vừa nhìn khuôn mặt ưu tư buồn bã của Nhan Doanh, và cậu con trai tóc dài như tơ của y, nhu tình vô hạn dâng lên trong mắt.
Đoạn Soái không tài nào hiểu rõ, vì sao đối thủ mà y khao khát lại biến thành thế này? Trên gương mặt của Nhiếp Nhân Vương, hắn thậm chí không tìm nổi nét “cuồng” nào của vị đao khách.
Bất chợt, mắt Đoạn Soái bừng sáng.
Bởi vì, cuối cùng hắn đã thấy Tuyết Ẩm!
Tuyết Ẩm vẫn treo trong một góc tăm tối, xung qanh chất đầy đồ lặt vặt, cũng giống như một người có học không được trọng dụng tài năng, khốn đốn vì cùng đường, lang bạt giữa thành thị, chẳng được ai tôn trọng.
"Tuyết Ẩm đao?" Đoạn Soái ngẩn người, hắn không tưởng được Nhiếp Nhân Vương lại tùy ý vứt Tuyết Ẩm vào một xó nhà! Với một đao khách, đao, chính là tính mạng, đến chết cũng không buông không rời, trừ phi đao gãy...Nhiếp Nhân Vương cảm khái than: "Từ lâu lắm rồi, thanh đao này đã không còn là Tuyết Ẩm, nó đã thành một con dao bổ củi tầm thường, còn ta, cũng không còn là Nhiếp Nhân Vương trước kia nữa."
Đoạn Soái không cho là đúng, theo hắn, Tuyết Ẩm vốn dĩ chả phải dao bổ củi gì cả, chỉ có Nhiếp Nhân Vương mới thực sự không phải là Nhiếp Nhân Vương ngày xưa.
Tuyết Ẩm vẫn còn, người đã thay đổi, rốt cuộc lòng yêu đao của Nhiếp Nhân Vương đã biến đâu mất rồi?
Đoạn Soái liếc nhìn Nhan Doanh và Nhiếp Phong, bỗng nhiên tỉnh ngộ, trái tim của Nhiếp Nhân Vương từ lâu đã dành trọn cho hai người, không còn chốn dung thân cho Tuyết Ẩm nữa...Tuyết Ẩm, một dạo từng là tính mạng y, tiếc thay trong tim y, thanh đao này đã chết rồi.
Đao chết, chiến ý cũng tiêu tan, chẳng trách trong mắt Nhiếp Nhân Vương không hề có chiến ý!
Đoạn Soái cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, không hiểu là tiếc cho Tuyết Ẩm số phận lắm chông gai, hay tiếc vì từ nay về sau hắn lại phải chịu nửa đời người cô quạnh?
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, chuyến đi này chỉ thu hoạch được một bát cháo do chính tay đối thủ nấu, vừa rồi hắn mới nếm một ngụm, giờ đây có thể nuốt trôi nữa không?
Để tỏ lòng kính trọng Nhiếp Nhân Vương, bát cháo này, hắn vẫn phải ăn tiếp.
Hắn buồn rầu bưng bát, một hơi hết sạch.
Từ nét mặt của Đoạn Soái, Nhiếp Nhân Vương cũng đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, hỏi: "Đoạn huynh, cuối cùng huynh đã hiểu rõ?"
Đoạn Soái gượng cười gật đầu, nét cười hiện lên sự kham chịu độc hữu. "Hoàn toàn hiểu rõ! Nhiếp huynh, thứ lỗi Đoạn mỗ quấy rầy đã lâu, ta cũng không tiện ở thêm nữa, cáo từ!" Nói rồi hắn chắp tay cúi chào vợ chồng Nhiếp Nhân Vương, Nhiếp Nhân Vương lập tức hoàn lễ, Nhan Doanh vẫn ăn uống từ tốn, chẳng muốn động người.
Đoạn Soái cũng không để tâm, chỉ nhẹ vuốt tóc Nhiếp Phong, nói: "Hổ phụ vô khuyển tử! Bé con có biết mình rất đặc biệt không, đáng tiếc lại bị mai một..." Hắn vừa nói vừa hiên ngang ra đi.
Nhiếp Phong chẳng hiểu gì cả, Đoạn thúc thúc cũng giống cha mẹ nó, sắc mặt chứa đầy ưu sầu, sao bọn họ ai cũng cái bộ dạng đấy nhỉ?
Đặc biệt là mẫu thân, nét mặt của mẹ luôn phức tạp hơn bất cứ ai khác, khi vui khi giận khi oán khi buồn, chả bao giờ tĩnh tại, song, vào lúc Đoạn thúc thúc ra về, trên mặt mẹ không còn chút biểu cảm.
Không có biểu cảm, đó mới là nét biểu cảm đáng sợ nhất.
Lúc này Nhan Doanh mặt mày trơ khấc nhìn Nhiếp Nhân Vương và Nhiếp Phong. Bỗng nhiên nàng buông bát đũa, lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Nàng cứ đi miết, không quay đầu, có lẽ, nàng vốn chẳng muốn quay về nữa...Song, cuối cùng nàng cũng quay về.
Vào lúc chập tối, nàng đã về.
Nhưng Nhiếp Phong cảm nhận được, từ sau khi về, mẫu thân rất không thoải mái, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt mẹ. Tuy vậy, mẹ vẫn như thường ngày vo gạo nấu cơm, ở nhà quét dọn, như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến một buổi hoàng hôn, chuyện rốt cuộc đã xảy ra.
Một buổi hoàng hôn vô cùng đáng sợ...
***
Hoàng hôn hôm đó, Nhiếp Nhân Vương ở ngoài đồng chưa về, ngoài phòng, Nhiếp Phong đang tự gội mái tóc dài mượt của cậu, Nhan Doanh một mình gảy đàn trong phòng, bên cạnh đặt một bọc đồ, xem chừng sắp sửa đi xa.
Chiếc đàn này vốn là tín vật định tình Nhiếp Nhân Vương tặng nàng, chạm khắc tinh tế, hết sức tao nhã, nàng luôn trân trọng giữ gìn, thậm chí không cho con mình chạm vào, chỉ sợ nó bị tổn hại, dù chỉ chút xíu.
Đàn không chỉ là tín vật, nó còn đại diện cho tình nghĩa vợ chồng giữa nàng và Nhiếp Nhân Vương, có thể nói là vật khinh tình trọng.
Khúc nhạc nàng đang đánh, cũng do chính tay nàng soạn năm xưa vì cảm kích tấm lòng của Nhiếp Nhân Vương, giai điệu vô vàn hạnh phúc. Biết bao đêm nàng đã đàn khúc nhạc này cho hai cha con, cùng hưởng thụ niềm vui gia đình.
Nhưng hôm nay, vẫn làn điệu quen thuộc, nhưng tiếng đàn quẩn qanh hiu hắt; trái tim nàng, sao trở nên sắc bén đến thế, tàn nhẫn đến thế?
Nàng phải rời khỏi nó, vĩnh viễn rời khỏi nó! Khúc nhạc này, nàng không đàn tiếp được nữa.
Tiếng đàn im bặt, người phụ nữ đó không biết lấy đâu ra một chiếc kéo, kiên quyết kẹp vào dây đàn...Nàng phải hủy nó, nàng càng phải hủy đoạn tình này! Nhưng nàng có biết, làm vậy cũng sẽ hủy cả nàng?
Nàng mặc kệ.
"Tinh" một tiếng, dây đàn đã đứt; tình, cũng đứt theo dây!
Gương mặt mỹ lệ của người phụ nữ nở một nụ cười tàn khốc, sung sướng, cuối cùng nàng đã được giải thoát.
Nhưng còn Nhiếp Nhân Vương? Nhiếp Phong? Nàng có để ý đến cảm thụ của hai cha con họ?
Nàng chưa kịp nghĩ sâu thêm, một đôi tay cường tráng đã ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng không một tiếng động, đủ thấy người này võ nghệ cao cường.
Nhan Doanh quay đầu lại nhìn, tức thì tươi cười rạng rỡ, lời nói dạt dào vui mừng: "Chàng đến rồi?"
Ngoài phòng, Nhiếp Phong đang vừa gội đầu vừa lắng nghe tiếng đàn của mẫu thân, nhưng tiếng đàn thình lình chấm dứt, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì?
Dù còn nhỏ, Nhiếp Phong cũng không khỏi thấp thỏm, liền lau khô tóc chạy vào trong nhà xem sao.
Vừa tới trước phòng cha mẹ, Nhiếp Phong phát hiện rèm cửa đã thả xuống, trong phòng ngủ thấp thoáng bóng người.
Bên trong mang máng có tiếng đàn ông: "Doanh, nàng quyết định chưa?"
Nhiếp Phong có thể khẳng định người này chắc chắn không phải cha cậu, giọng nói của người đàn ông này rất khàn, như bị mắc xương cá trong cổ họng.
Tiếp đó cậu lại nghe thấy giọng của mẫu thân: "Thiếp quyết định rồi! Đời người vốn như ván cờ, năm xưa thiếp ngàn khiêu vạn tuyển, chọn lấy quân cờ Nhiếp Nhân Vương, giờ tàn cuộc đã định, nhưng không sao, vì...chàng là nước cờ cuối cùng của thiếp!" Giọng điệu nàng chắc như đinh đóng cột.
"Được! Vậy chúng ta đi thôi!"
Đi? Đi đâu? Sao mẹ phải đi? Lẽ nào mẹ định bỏ rơi cha? Mẹ định bỏ rơi Phong nhi?
Nhiếp Phong toan gọi mẫu thân, xin bà đừng đi, nhưng tiếng "mẹ" còn chưa thoát ra, một bàn tay đã bịt chặt miệng cậu.
Ai? Người này là ai?
Cậu vùng vẫy theo bản năng, người đó đột ngột nhảy vọt lên, Nhiếp Phong thấy toàn thân nhẹ bẫng, cả người đã bị kẹp chạy bay bay về phía trước.
Cảnh vật xung quanh loang loáng giật lùi, thân hình người đó giữa không trung nhanh như chớp giật, Nhiếp Phong tuy nhờ Băng Tâm Quyết nên không cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu vẫn ra sức giãy giụa hòng thoát khỏi sự khống chế của đối phương.
Bỗng nhiên, Nhiếp Phong cảm thấy thân hình người đó đang run rẩy, một giọt lệ ngược gió tạt vào mặt cậu.
Giọt lệ nóng.
Cậu lập tức thôi quẫy đạp, vì cậu đã biết người này là ai rồi.
Ngoài phụ thân ra, còn ai rơi lệ vì mẫu thân bỏ đi?
Đúng lúc này, người đó có lẽ vì nhất thời lao lực quá độ, cả người loạng choạng, cùng Nhiếp Phong té nhào xuống bãi cỏ.
Lăn tròn vài vòng, đà lăn mới dừng, may nhờ lớp cỏ mềm mại như bông nên Nhiếp Phong mới không bị thương.
Không ngoài suy đoán của Nhiếp Phong, người này quả nhiên là phụ thân!
Chỉ thấy Nhiếp Nhân Vương như phát khùng, hai mắt giăng đầy tia máu, trán nổi gân xanh, ngửa mặt gào khóc: "Vì sao? Vì sao? Vì sao?"
Trong tiếng kêu gào, y lồng lộn nện xuống bãi cỏ, nắm đấm dày đặc như mưa, khiến đám cỏ dại xung quchàng tung bay tứ phía. Vẫn không cách nào xả nỗi uất hận trong lòng, y bỗng đập trán xuống đất, toác da chảy máu!
Nhiếp Phong chỉ yên lặng đứng một bên, nhìn phụ thân không ngừng phát tiết cơn phẫn nộ, nhất thời không biết phải làm gì!
Nó mới sáu tuổi đầu, vẫn chỉ là một đứa trẻ không sự trợ giúp, đối diện với tình cảnh đáng sợ này, ngoại trừ sửng sốt, cậu còn làm gì được cơ chứ?
Tiếng "bịch bịch" vang lên đều đặn bên tai, phẩng phất như trời cao cũng sắp sập xuống bất cứ lúc nào; ai có thể thực sự đạt đến cảnh giới "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh"?
Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Nhân Vương đờ đẫn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu đầm đìa máu tươi, máu và lệ hòa lẫn làm một thấm đẫm mặt y, y vẫn nghẹn ngào độc thoại: "Doanh...vì nàng, ta không tiếc vứt bỏ mọi thứ, chăm chỉ làm việc đồng áng, chịu đủ sự khinh thường của võ lâm đồng đạo, sao nàng đối xử với ta như thế? Sao nàng đối xử với ta như thế?"
Không có lời đáp, câu hỏi của y, không ai trả lời được, thậm chí chính Nhan Doanh cũng không thể!
"Nhan Doanh..." Nhiếp Nhân Vương thần trí thất thường ngẩng đầu, chợt nhớ đến vừa nãy tận mắt chứng kiến thê tử tư thông cùng người đàn ông khác, nhất thời cấp bách, sợ bị phát hiện sẽ không biết giấu mặt vào đâu, lại sợ nàng sẽ thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả mà đi; y quá yêu nàng, bất luận thế nào cũng không thể mất nàng, do đó trong lúc luống cuống, y mới đem con trai lao đi điên cuồng, nhưng giờ mới giật mình nhớ ra, chẳng phải nàng nói sẽ đi cùng gã đàn ông đó sao? Trước sau gì nàng cũng muốn đi!
Không! Nàng không được đi! Dù nàng có tư thông cùng người khác, y cũng không để bụng! Chỉ cần nàng lại bầu bạn bên y, sống với y suốt đời, y dứt khoát sẽ không để bụng!
"Doanh! Nàng không được đi! Nàng nhất định không được đi! Ta về ngay đây, nàng nhất định phải chờ ta!"
Nhiếp Phong cảm thấy phụ thân nói năng không đầu không đuôi rất lộn xộn, bỗng chốc, người cậu lại bị xách lên, Nhiếp Nhân Vương đã bế cậu lướt đi theo gió.
***
Quá muộn rồi!
Khi Nhiếp Nhân Vương cắp Nhiếp Phong xông vào trong nhà, phòng ốc sớm đã trống không.
Không còn thấy bóng dáng Nhan Doanh, chỉ còn mùi hương lưu lại từ mái tóc nàng thoảng bay khắp phòng, tim Nhiếp Nhân Vương đau đớn như muốn nổ tung.
Một bức thư ngắn đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, Nhiếp Nhân Vương hốt hoảng bóc ra đọc, trên giấy viết vài hàng chữ nhỏ: "Nhân Vương: thiếp không định thế này, tiếc rằng từ lâu chàng đã khiến thiếp quá sức thất vọng, Phong nhi dưới sự dìu dắt của chàng cũng khó mà thành tài. Đau lâu chẳng bằng đau phút chốc, từ nay sẽ không bao giờ gặp lại, mong hai cha con chàng tự bảo trọng. Nhan Doanh."
Bảo trọng? Tới nước này rồi nàng còn dặn bảo trọng gì nữa? nàng sớm đã không đếm xỉa gì đến họ, cao chạy xa bay rồi còn đâu!
Tay Nhiếp Nhân Vương run bần bật, y không sao ngờ được mình cũng có ngày hôm nay! Làm sao có thể?
Nhưng bức thư trong tay y, giấy trắng mực đen chỉ ra trái tim đó đã thay đổi rồi, khác nào chứng cứ rành rành, hết đường bào chữa!
Hết rồi! Tất cả đều hết rồi!
Uổng công y đã hy sinh mọi thứ vì nàng, trong khi nàng lại gian díu tằng tịu, hồng hạnh xuất tường(*), chẳng lẽ nàng không mảy may nhớ tiếc tình xưa? Y không biết! Y chỉ biết từ nay trở đi, hàng đêm y đều phải đơn độc trong căn nhà thô sơ này, tưởng tượng nàng đang âu yếm quấn quýt cùng tình nhân!
Vừa nghĩ tới cảnh nàng cười tươi như hoa sà vào lòng gã đàn ông đó, Nhiếp Nhân Vương không kiềm chế nổi xé nát bức thư trong tay, nghiến răng phun ra hai chữ: "Dâm phụ!"
Phải! Ả là dâm phụ! Y căm hận ả dâm phụ này!
Lòng ghen tức khiến Nhiếp Nhân Vương lún dần vào cơn điên cuồng, y vung tay gạt phăng mọi thứ trên bàn, y phải phát tiết hết nỗi oán hận trong tim!
Tiếng đổ vỡ rung trời! Hàng xóm nghe tiếng đều lục tục chạy đến dòm ngó ngoài cửa, ai nấy đều lấy làm lạ bởi thái độ khác thường của Tiểu Nhiếp.
Quá yêu thành hận!
Nhiếp Nhân Vương chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân sôi trào, một ngọn lửa điên cuồng đang bùng cháy trong người y, không ngừng thúc giục y, đòi y đập nát mọi vật trên bàn!
Nhiếp Phong kinh sợ trước tình cảnh đó, vội cố sức kéo phụ thân, kêu gọi: "Cha! Đừng mà!"
Nhưng Nhiếp Nhân Vương đã đánh mất lý trí, xoay tay tát Nhiếp Phong một cái, đánh cậu ngã văng ra đất, đoạn một tay rút Tuyết Ẩm trên tường...nàng đã không cần cái nhà này, vậy y còn cần nó làm gì?
Đố kị thiêu đốt cõi lòng y, hòa cùng cơn hận thù dời sông lấp biển, Nhiếp Nhân Vương ngửa mặt rú dài, hướng lên trời chém một đao vang rền!
Nhát đao này đã tích tụ nhiều năm!
Một tiếng nổ "Ầm!" Mái nhà đã bị một đao cắt hai, đao kình mạnh mẽ tung trào, ép cả căn nhà đổ dạt sang hai bên!
Nhất đao, lưỡng đoạn!
Gia phá, tình vong!
Ngôi nhà này, đã bị một người đàn bà hủy hoại hoàn toàn!
Dưới đống cát đá, Nhiếp Phong đứng lặng người chết trân, hoàn toàn không biết tránh né, cậu chưa từng nghĩ rằng Tuyết Ẩm ẩn chứa uy lực bá đạo nhường ấy, càng không ngờ phụ thân bỗng nhiên trở nên hung bạo đáng sợ đến thế!
Trong đống tường sụp ngói lở, Nhiếp Nhân Vương ngửa cổ sằng sặc khóc cười, Bắc Ẩm Cuồng Đao sống lại rồi! Tuyết Ẩm cũng sống lại rồi!
Tà dương chiếu nghiêng vào lưỡi đao, tỏa ra một thứ ánh sáng cuồng dại, như đang khoe khoang uy lực tiềm tàng của Tuyết Ẩm!
Thanh đao này, đã từng vào sinh ra tử cùng y, hôm nay vì duyên phận khó dứt, cuối cùng đã được tái sinh trong tay chủ nhân!
Lúc này hàng xóm đều đã bủa ra quây xem, tất cả kinh sợ ra mặt!
Nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, Nhiếp Nhân Vương vung Tuyết Ẩm chạy nhanh về phía trước.
"Cha!" Nhiếp Phong như tỉnh giấc mộng, liền ổn định tinh thần, lật đật chạy theo cha. Cậu nhất định phải bắt kịp Nhiếp Nhân Vương, vì mẹ đã bỏ cha mà đi, cha đáng thương lắm rồi, nếu lại mất cả cậu thì cha chẳng còn gì nữa.
Bởi vậy Nhiếp Phong vẫn bạt mạng đuổi theo không rời, dù có phải đuổi đến tận chân trời.
Nhưng mà, đâu mới là chân trời?
Hết chương 1.
(*). Hồng hạnh xuất tường: Trước kia có một phụ nữ tên Hồng Hạnh, sau khi kết hôn chồng cô vào kinh đi thi một năm mới về, do đó tình yêu của cô dành cho chồng đã bị phôi phai. Hàng ngày chồng cô đều đi ngủ rất sớm, cũng chính vì vậy mà cứ đến đêm cô lại trèo tường ra ngoài hẹn hò với Vương Nhị, cho đến khi cô không trèo nổi nữa - Đó là năm sáu mươi tuổi.
Sau đó vào năm bảy mươi tuổi, bà lấy hết can đảm thú nhận chuyện này với chồng. Ông không hề nổi giận, ngược lại còn viết một bài thơ: "Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chỉ hồng hạnh xuất tường lai." (Khắp vườn xuân sắc lên khơi, Một nhành hạnh đỏ rong chơi vượt tường) Sau đó câu chuyện của cô được lưu truyền cho đến ngày nay.
Phần I
Đao, dường như âm thầm than thở...Đây là một thanh đao không tầm thường.
Đao dài ba thước bảy tấc , sắc bén không tỳ vết, vừa nhìn đã biết là một thanh bảo đao tuyệt thế!
Bảo đao tuy tốt, song lúc này lại bám đầy bụi đất, mạng nhện giăng kín xung quanh, ánh sáng rực rỡ năm xưa từ lâu đã ra đi muôn đời không trở lại!
Trước kia, đao cũng từng trải qua quãng thời gian hiển hách. Nó từng nằm trong bàn tay cường tráng của chủ nhân, chém rơi đầu vô số cao thủ.
Nhưng giờ đây, nó lại bị treo lơ đãng trong một góc u ám của căn phòng hẹp này, hai bên chất đống nông cụ, hào quang trong quá khứ đã hoàn toàn bị bóng tối vùi lấp!
Nếu như nó chỉ là một thanh đao bình thường, thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng, nó lại là một thanh bảo đao tuyệt thế!
Thử hỏi một thanh đao như vậy, sao có thể khuất thân trong cái xó tăm tối này?
Chủ nhân của nó, người đang ở phương nào? Liệu y có giống thanh đao này, cũng khuất thân ở nơi không đáng khuất thân chăng?
Đao tên "Tuyết Ẩm", rốt cuộc nó muốn uống máu, hay muốn nuốt hận từ đây?
***
Nhiếp Phong lòng đầy hiếu kỳ không dời mắt khỏi Tuyết Ẩm, mới sáu tuổi đầu, vậy mà nó có thể chăm chú nhìn Tuyết Ẩm suốt ba thời thần rồi.
Cơn gió muộn khẽ lẻn vào căn nhà nhỏ dột nát, làm phất lên những sợi tóc trơn mềm của Nhiếp Phong. Gương mặt cậu nhỏ nhắn thanh tú, trong nét thanh tú lại ẩn chứa vài phần kiên nghị, cương nhu hài hòa.
Nó rất muốn nâng thanh đại đao này lên, thử xem nó nặng chừng nào.
Nó nhớ phụ thân đã từng nhấc bổng Tuyết Ẩm hết sức dễ dàng, thậm chí còn dùng nó để bổ củi!
Bảo đao dùng để bổ củi, lãng phí biết bao, đáng buồn biết bao. Nhưng đây là số phận của đao, chỉ trách chủ nhân nó lòng dạ sắt đá!
Tất nhiên Nhiếp Phong không hiểu nguyên nhân trong đó, trong suy nghĩ thơ ngây nó chỉ một lòng muốn học theo phụ thân, nâng được Tuyết Ẩm, để có thể giúp đỡ cha mình một tay.
Huống hồ thanh đao này không giống những con dao bổ củi bình thường, nó tỏa ra một thứ ánh sáng khó hiểu, vô cùng hấp dẫn Nhiếp Phong.
Ngay cả phụ thân chưa từng cho phép cậu chạm vào Tuyết Ẩm, song tâm hồn bé bỏng vẫn luôn nôn nao muốn thử xem sao.
Dưới ánh nến bập bùng, Tuyết Ẩm tựa như dạ quỷ, lặng lẽ cám dỗ Nhiếp Phong...Nhiếp Phong nhíu chặt lông mày, tâm ý đã quyết, liền tìm một cái ghế thấp, đạp chân lên đó, vừa định lấy Tuyết Ẩm xuống, bỗng cảm thấy thanh đao này nặng một cách lạ thường, lại còn một cảm giác kỳ quái tràn vào trong tim...Đó là một cảm giác bất tường.
Đao dùng giết người, đa số đều mang theo cảm giác bất tường.
Nhiếp Phong biết chuyện không hay, nhưng đã muộn quá rồi.
***
Người, đích thực là một mỹ nhân tuyệt thế.
Nàng có một cái tên rất ôn nhu, nàng gọi là Nhan Doanh!
Nàng đang ở trong bếp của căn nhà sơ sài này, tay không ngừng băm một miếng thịt, tựa như muốn băm mãi cho đến khi đất trời héo mòn.
Người phụ nữ này chính là mẫu thân của Nhiếp Phong!
Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ tìm vào trong bếp, lạc trên gương mặt nàng; gương mặt đó xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở, mắt mày như trchàng vẽ, mặt như hoa sen, phảng phất nhỏ một giọt lệ cũng sẽ làm vỡ làn da nàng.
Còn trái tim nàng? Liệu trái tim nàng có mềm yếu như vậy không, một giọt lệ cũng làm nó tan vỡ ư?
Nữ nhân mỹ lệ này cũng giống Tuyết Ẩm, cùng thuộc về một nam nhân.
Thiên hạ đệ nhất đao khách từng một thời lừng lẫy - Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!
Vừa nghĩ đến Nhiếp Nhân Vương, tay Nhan Doanh càng băm thịt mau hơn, dùng lực càng mạnh hơn, cứ như quyết băm nát nó thành thịt vụn.
Miếng thịt dưới lưỡi dao cũng như nỗi oán giận của nàng, nỗi oán giận hơn sáu năm trời...Nhớ khi xưa, nàng yêu Nhiếp Nhân Vương uy võ bất phàm, ngưỡng mộ y là nhân vật số một trong các đao khách, ai ngờ từ sau khi cùng y kết tình vợ chồng, ái lang bỗng phong đao quy điền, cả trái tim y cũng bị phong tỏa!
Áo vải thô sơ, không giấu nổi làn da ngọc ngà; sợi sợi khói bếp, không che nổi sắc đẹp khuynh thành.
Nàng, đích thực là mỹ nhân trong các mỹ nhân.
Một mỹ nhân dường này, vốn dĩ phải xứng với thiên hạ đệ nhất đao khách, sao chịu luân lạc làm một thôn phụ xoàng xĩnh, cả ngày làm bạn với việc bếp núc quét dọn, cuối cùng để củi lửa làm nhơ bẩn dung nhan?
Đúng là phẫn uất ngập lòng...Không cách nào xả hận, chỉ biết vung dao càng nhanh, thịt vụn càng thêm vụn.
Nàng đang suy nghĩ xuất thần, chợt nghe "keng" một tiếng! Âm thanh từ ngoài bếp vọng vào, Nhan Doanh thầm hoảng hốt, chạy vội ra ngoài xem chuyện gì.
Chỉ thấy Nhiếp Phong đứng trên ghế thấp, nghệt mặt nhìn Tuyết Ẩm rơi trên sàn nhà.
Nặng quá! Một hán tử khỏe mạnh muốn giương cao thanh đao này cũng cảm thấy trầy trật, huống chi Nhiếp Phong chỉ mới sáu tuổi, dù lấy được Tuyết Ẩm xuống cũng không tài nào nâng nổi, thế là tuột tay, Tuyết Ẩm va mạnh xuống đất, làm nứt ra một vết rạn trên mặt đất!
"Ôi, Phong nhi, con làm gì thế?" Nhan Doanh ôm chầm lấy Nhiếp Phong, song cậu bé huyết mạch bình hòa, sắc mặt không hề kinh hãi.
"Mẹ, bên trong thanh đao này hình như có thứ gì đáng sợ ý!" Nhiếp Phong không hiểu vì sao, hồn nhiên hỏi.
Nhan Doanh lảng tránh không trả lời, nói: "Thằng bé ngốc này, chẳng phải cha con đã dặn đừng chạm vào nó rồi còn gì? Sao con không nghe lời cha dạy?"
Giọng nói của nàng dịu dàng lạ thường.
"Con...con chỉ muốn giúp cha bổ củi!" Nhiếp Phong nhìn mẹ, dáng điệu ngây thơ khiến Nhan Doanh đổi giận thành cười.
Suy cho cùng, tuy Nhiếp Nhân Vương làm nàng thất vọng, nhưng nàng vẫn còn đứa con dễ thương này.
Nàng dắt tay Nhiếp Phong, nói: "Mẹ con mình đừng để cha con trông thấy, kẻo cha lại mắng cho đấy. Nào, mẹ nhặt lên cho!"
Nàng cúi mình định nhặt đao, nhưng bỗng phát giác nó nặng đến nỗi cả nàng cũng không nâng được; bất chợt, một thanh âm sâu trầm vang lên: "Đừng giúp nó! Để nó tự lo đi!"
Đó là một nam tử râu quai nón, thân hình cao lớn, mặc quần áo màu nâu, bề ngoài trông bình thường như một người nông dân, chỉ riêng khuôn mặt lại toát lên vẻ rắn rỏi khiến cả người như một con mãnh hổ, mãnh hổ trong các mãnh hổ!
"Cha!" Nhiếp Phong cất tiếng gọi.
Hóa ra nam tử đó là phụ thân của Nhiếp Phong - Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương liếc nhìn tàn cục trên mặt đất, rồi nghiêng đầu nói với con trai: "Cha đã dặn con chớ đụng vào Tuyết Ẩm; nếu lần này con đã tự lấy nó xuống, vậy thì chính con phải treo nó lại lên tường!"
"Nhân Vương, Phong Nhi mới chỉ sáu tuổi, sao có thể treo lên được? Chàng không nói đùa đấy chứ?" Nhan Doanh hỏi vặn.
"Bất luận thế nào, thân là nam tử, phải gánh vác mọi trách nhiệm đối với những việc do mình gây ra!" Nhiếp Nhân Vương nhẹ vỗ vai trái Nhiếp Phong, hỏi: "Phong nhi, con hiểu chưa?"
Nhiếp Phong nửa hiểu nửa không, nhưng ánh mắt lộ ra sắc thái kiên nghị hiếm có ở một đứa bé, chầm chậm gật đầu.
"Tốt lắm!" Nhiếp Nhân Vương giãn nét mặt mỉm cười, nói tiếp: "Con còn nhớ Băng Tâm Quyết cha đã dạy con không?"
"Nhớ ạ! Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh!" (Lòng như băng trong, trời sập không hoảng)
"Đúng rồi. Băng Tâm Quyết giúp cho tâm hồn thư thái, cha chỉ muốn con luyện thành thạo Băng Tâm Quyết, không muốn thấy con cầm thương múa đao lần nào nữa, biết chưa?"
Nhiếp Phong thắc mắc: "Tại sao ạ?"
"Trẻ con đừng hỏi nhiều, đợi sau này con lớn, tự nhiên sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cha." Nhiếp Nhân Vương nói rồi quay mình hỏi Nhan Doanh đứng bên: "Doanh, nàng bảo có phải không?" Y nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhưng chẳng rõ vì sao mặt nàng lộ sắc giận, hất luôn tay y ra.
Nhiếp Nhân Vương mơ hồ cảm thấy không ổn.
Trong khi đó, Nhiếp Phong không để ý gì đến sự khác lạ của cha mẹ, chỉ đăm đăm nhìn Tuyết Ẩm, con mắt tròn xoe tựa như đang nói với thanh đao: "Tuyết Ẩm ơi Tuyết Ẩm! Ta nhất định có thể đặt mi về chỗ cũ!"
***
Nghĩ thì nghĩ vậy, song với sức lực nhỏ nhoi của Nhiếp Phong, muốn treo lại Tuyết Ẩm nào phải chuyện đơn giản?
Ngày thứ ba rồi, nó vẫn bền bỉ nỗ lực nâng Tuyết Ẩm, được nửa đường lại buộc phải buông xuống, lần này nối tiếp lần khác, không hề gián đoạn.
Nhan Doanh uể oải tựa nghiêng người bên cửa sổ, từ ngoài chỉ thấy nửa gương mặt xinh đẹp, mắt phượng đang theo dõi con trai mình thử hết cách này đến cách khác, nàng không khỏi cảm thấy đứa bé này đúng là ngốc nghếch thậm tệ.
Tính khí giống hệt phụ thân nó!
Nhiếp Nhân Vương lại đi làm ruộng, dường như y làm công việc này không biết chán; còn Nhan Doanh hàng ngày trừ việc vo gạo nấu cơm và quét dọn, quá nửa thời gian là buồn chán ngồi bên cửa sổ, ngẩn ngơ vươn hết tầm mắt ra bên ngoài, cũng chả biết mình đang nghĩ gì.
Có đôi lúc, nếu hàng xóm đi qua, họ đều thân thiện gọi nàng một tiếng "Nhiếp đại tẩu", Nhan Doanh lại phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đương nhiên, nụ cười khá cứng nhắc.
Đúng vậy! Nàng không thích người khác gọi nàng như thế. Nàng vốn phải được gọi là "Nhiếp phu nhân" mà, nếu như Nhiếp Nhân Vương vẫn là thiên hạ đệ nhất đao khách...Tiếc rằng, Nhiếp Nhân Vương đã không còn là thiên hạ đệ nhất đao khách khi xưa, nàng cũng vĩnh viễn không phải là "Nhiếp phu nhân".
Ba chữ "Nhiếp đại tẩu" như khoan vào tai nàng, đúng là từng chữ như sấm!
Đối với nàng mà nói, cuộc sống nông thôn tuy nhạt nhẽo buồn tẻ , nhưng may mà nàng vẫn còn Nhiếp Phong, đứa bé này đem đến niềm vui cho nàng.
Nhiếp Phong không giống phần lớn những đứa trẻ khác! Nó không ưa nhiều lời, cũng không hỏi những vấn đề mà người ta không cách nào giải thích, nhưng điều quan trọng nhất là, cậu rất thích bám lấy Nhan Doanh.
Đây có lẽ là điểm di truyền nổi bật duy nhất từ thiên hạ đệ nhất đao khách.
Thấy Nhiếp Phong loay hoay đã lâu, Nhan Doanh không cầm được lòng thương con, liền khuyên: "Phong nhi, nghỉ ngơi một lát đã, đừng để mệt quá."
Nhiếp Phong vẫn không chịu bỏ cuộc giữa chừng, đáp: "Mẹ, con sẽ làm được."
Một mặt cậu vẫn ngoan cường kiên trì, song hơi thở đã ngày càng nặng nề.
Nhan Doanh cũng không nổi nóng, nàng thầm nghĩ tâm sức nó đã bỏ ra tất sẽ phí công vô ích, dù là mẹ nhưng nàng không hề tin rằng Nhiếp Phong có thể làm được.
Song nàng đã quá coi thường con trai mình, nếu nàng biết mấy tối vừa qua, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, một bóng đen nhỏ bé vẫn không ngừng nỗ lực, chắc hẳn, nàng sẽ phải giật mình kinh ngạc!
***
Vào buổi sáng ngày thứ năm, trời còn chưa bình minh, Nhan Doanh đã dậy trước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nàng đã phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, bất giác kêu to một tiếng!
Tuyết Ẩm đã được treo ổn định trên tường, Nhan Doanh không thể tin nổi vào mắt mình, nhìn trân trân không nói nên lời!
Nhiếp Nhân Vương nghe tiếng chạy ra, tình cảnh trước mắt cũng khiến y kinh ngạc.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.
"Phong nhi treo lên à?" Nhiếp Nhân Vương hỏi.
Nhan Doanh lắc đầu: "Ai biết được! Nó lấy đâu ra khả năng đấy?"
"Đi theo ta!" Nhiếp Nhân Vương vừa nói vừa cùng Nhan Doanh tiến vào phòng ngủ của Nhiếp Phong.
Trong căn phòng mờ tối, Nhiếp Phong vẫn đang say sưa nằm ngủ, thậm chí tiếng kêu ban nãy của Nhan Doanh cũng không làm cậu tỉnh giấc, xem ra cậu đã kiệt sức vì mệt mỏi.
Nhiếp Nhân Vương tỉ mỉ quan sát, thấy hai tay con trai bị ma sát rách cả da thịt, hiển nhiên đã bị té ngã vô số lần. Y xem hết những vết thương đó, rồi chợt nói: "Quả là một đứa trẻ bất khuất."
"Nhân Vương, ý chàng là..."
"Là nó làm đấy!" Nhiếp Nhân Vương mỉm cười tán thưởng, một đao khách tầm thường cũng không thể vung Tuyết Ẩm một cách dễ dàng, từ đó đủ thấy tiềm lực của Nhiếp Phong thâm sâu khó dò! Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã có thể treo lại Tuyết Ẩm lên tường, mặc cho nhiều lần vấp ngã vì không đủ khí lực, cậu vẫn đứng dậy làm tiếp, nghiêm khắc hơn với chính mình, thực là một đứa trẻ hiếm thấy!
Nhan Doanh hớn hở khôn nguôi, vui mừng nói: "Hay quá! Nhân Vương, vậy từ giờ chàng đừng bắt con tập Băng Tâm Quyết gì đó nữa, truyền luôn cho con Ngạo Hàn Lục Quyết đi, để có ngày con nó sẽ nối nghiệp cha, trở thành một đao khách dương uy võ lâm!"
Nghe lời đề nghị của Nhan Doanh, Nhiếp Nhân Vương không trả lời ngay, trầm tư một lúc mới thận trọng nói: "Ta bắt Phong nhi treo đao, chỉ vì muốn rèn luyện nó trở thành một nam tử hán chân chính, chỉ vậy mà thôi. Còn học đao pháp, trái lại sẽ khiến nó dính líu đến giang hồ, một khi đã nhập giang hồ, nó sẽ khó mà quay đầu, thể nào cũng có ngày bỏ mạng dưới tay kẻ khác!"
"Nhưng Phong nhi tư chất thượng thừa, nếu được chàng dốc túi truyền thụ, đến lúc đó chỉ có kẻ khác chết dưới đao của nó, chứ làm gì có chuyện nó chết trong tay kẻ khác?" Nhan Doanh cõi lòng đầy khát vọng nói.
Nhiếp Nhân Vương chỉ lắc lắc đầu, y kiên quyết không truyền đao pháp cho Nhiếp Phong, thực sự là có nỗi khổ riêng.
Khóe mắt Nhan Doanh ánh lên vẻ thất vọng, phảng phất như trái tim cương quyết của y đã đâm nàng bị thương.
Nàng im lặng liếc nhìn Nhiếp Phong đang say ngủ, rất lâu sau mới chậm chạp quay người, đi về phía nhà bếp.
Nhiếp Nhân Vương theo sau, hỏi: "Doanh, nàng giận ta à?"
Nhan Doanh phớt lờ y, chỉ cúi đầu vo gạo, hồi lâu mới nói: "Đừng để bụng đói làm việc, ăn một ít rồi hãy ra đồng!"
Câu nói này tuy nghe có vẻ quan tâm, nhưng ngữ điệu lại đặc biệt lạnh nhạt.
Nhiếp Nhân Vương không nén nổi một cơn đau nhói trong tim.
***
Giờ là giữa trưa, trời nắng như đổ lửa.
Mặt đất bốc lên hơi nóng thiêu đốt khó chịu, một đám mây đen đằng xa đang từ từ trôi đến, dường như là điềm báo trước cơn mưa.
Trên thửa ruộng bát ngát, nông phu đang chăm chỉ cấy mạ. Dù ai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng cứ nghĩ đến lúc thu hoạch sau cùng là lại thấy mọi vất vả đều đáng giá!
Đúng thế! Đối với những nhà nông thông thường, lao động để đổi lấy một vụ gặt hái tốt đẹp sau thu, hà cớ gì không làm?
Thế nhưng, đối với một đao khách từng uy chấn võ lâm, liệu y có cam lòng với thu hoạch ít ỏi, không đủ no ấm đó chăng?
Nhiếp Nhân Vương cũng đang cấy mạ cùng mọi người. Bận rộn suốt cả sáng, những người khác trông rõ mệt mỏi từ lâu rồi, riêng Nhiếp Nhân Vương vẫn làm việc mà mặt không đổi sắc.
Ánh nắng như lưỡi lửa hừng hực, nung nấu thân thể y. Áo quần y ướt đẫm, trán ròng ròng mồ hôi, cực khổ vô vàn.
Nhưng Nhiếp Nhân Vương không một lời oán thán, sau khi lấy Nhan Doanh y đã thề quy ẩn điền viên, vĩnh viễn không đặt chân vào giang hồ nữa!
Nếu còn lún sâu vào giang hồ, sợ rằng sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến Nhan Doanh, y yêu nàng tha thiết, đương nhiên hy vọng nàng được sống lâu dài, vui vẻ, hạnh phúc...Đối với người có kinh nghiệm giang hồ phong phú như Nhiếp Nhân Vương, hai chữ hạnh phúc hóa ra lại xa lạ dị thường, nhưng Nhiếp Nhân Vương tin chắc rằng, chỉ có quay về với cuộc sống bình thường, mới có thể tìm được hạnh phúc chân chính.
Y kiên quyết vì tình phong đao, không chùn bước vì đạo nghĩa!
Bao nhiêu năm nay, đường đường là đệ nhất đao khách, y không nề hà hạ thấp thân phận, hàng ngày làm công việc đồng áng nặng nhọc, tất cả đều vì người bạn đời độc nhất vô nhị của y, song, sáng nay y mới biết rằng, nàng sống không vui chút nào!
Tại sao nàng không vui? Chẳng lẽ nàng còn không hiểu, cuộc sống bình phàm còn hạnh phúc hơn kiếp sống lưu vong giang hồ hay sao?
Nghĩ tới đó, đôi tay cấy mạ của Nhiếp Nhân Vương tức thì run rẩy.
May nhờ định lực cao, chỉ trong nháy mắt, y đã dẹp yên phiền loạn.
Nội lực thật thâm hậu! Đôi tay thật vững vàng!
Nông phu chỉ là người bình thường, đương nhiên không có đuợc cánh tay vững vàng như vậy, nhưng trên con đường nhỏ cách bờ ruộng không xa, một người ăn vận sạch sẽ đang ngồi đó, tay của hắn, xứng đáng sánh ngang với tay của Nhiếp Nhân Vương!
Hán tử đó dáng vẻ gọn gàng, tay cầm một thanh trường kiếm chuôi xanh, một thân màu đỏ, đỏ như một quầng mặt trời gay gắt dưới mặt đất!
Chói gắt như lửa, khỏi cần hỏi cũng biết, hắn là một người không tầm thường; kiếm của hắn, cũng là một thanh kiếm không tầm thường.
Hắn là loại người giống Nhiếp Nhân Vương!
Hán tử đó đã ngồi nửa ngày trời trên tảng đá bên đường, đám nông phu bắt đầu nổi lòng hiếu kỳ, có tay còn thầm thì với Nhiếp Nhân Vương: "Tiểu Nhiếp, cậu nhìn kìa! Người kia ngồi cả nửa ngày rồi mà thân thể không hề động đậy, kỳ quái à nha!"
Nhiếp Nhân Vương chỉ cười không đáp, y đã thấy hán tử áo đỏ từ lâu rồi, chẳng qua y chỉ vờ như không thấy, tiếp tục cấy mạ.
Thanh trường kiếm trong tay hắn như một ký hiệu người người đều hay, kẻ từng trải giang hồ như Nhiếp Nhân Vương làm sao không biết chủ nhân của nó là ai được?
Lúc này, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập.
Đám nông dân nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngoài trăm trượng cát bay mù trời, chỉ thấy hai con ngựa đang tung vó chạy băng băng.
Hai hán tử mỗi người cưỡi một con, thần sắc dũng mãnh, uy võ phi thường!
Điều đáng kinh ngạc nhất là, hai con ngựa đó đang phi về phía mảnh ruộng này.
"Á! Chuyện gì thế?" Đám nông dân thất kinh, chân tay luống cuống, không biết phải làm sao.
Ngựa còn chưa đến, người trên ngựa đã xoay mình nhảy xuống mép ruộng, quát: "Bắc Ẩm Cuồng Đao!"
Mọi người được phen ngỡ ngàng, hai người đó rõ ràng miệng quát mặt hướng vào trong ruộng, nhưng ở đây toàn là những nông dân sáng đi làm ruộng, tối về nghỉ ngơi, đâu ra "Bắc Ẩm Cuồng Đao" gì đó?
Nhưng nhìn theo ánh mắt hai người mới thấy, thì ra họ đang nhắm vào Tiểu Nhiếp vẫn đang lặng lẽ làm đồng.
Một trong hai hán tử nói: "Bắc Ẩm Cuồng Đao, ngươi đừng tưởng thoái ẩn nơi thâm sơn cùng cốc này thì huynh đệ họ Viên chúng ta không tìm được. Năm đó phụ thân bọn ta chết thảm dưới đao ngươi, chúng ta đã mất bảy năm ròng mới tìm ra chỗ ở của ngươi! Hôm nay, hãy dùng Ngạo Hàn Lục Quyết quyết sống mái với đao pháp họ Viên chúng ta mau!"
Người vừa nói là lão đại Viên Kinh.
Nhiếp Nhân Vương vẫn thờ ơ làm thinh, lão nhị Viên Chính nói: "Hừ! Ngươi khinh thường chúng ta hả?"
Lời còn chưa dứt, gã đã lấy đao gảy đất bùn trong ruộng hất vào mặt Nhiếp Nhân Vương.
Nhiếp Nhân Vương tựa như không biết tránh né, để bùn bắn tóe vào mặt, nói: "Hai vị đại hiệp, các vị tìm nhầm người rồi."
Huynh đệ họ Viên cười khà khà, Viên Kinh nói: "Năm đó bọn ta tuy còn nhỏ nhưng đến giờ vẫn nhận ra được dung mạo ngươi. Chớ vờ vĩnh nữa, nạp mạng đi!"
Hai người không để y phân bua, lập tức nhảy vọt lên cao, song đao hóa thành hai dải cầu vồng trên không, cùng bổ xuống đầu Nhiếp Nhân Vương!
Nhiếp Nhân Vương xem chừng không biết chống đỡ thật, mắt thấy sắp bị lưỡng đao phân thây...Chợt, bóng đỏ chớp động!
Kiếm, chớp mắt đã chắn trước thân Nhiếp Nhân Vương trong gang tấc!
"Rắc" một tiếng, kiếm còn chưa rời vỏ đã chấn gãy lưỡng đao tại trận!
Đường kiếm nhanh quá!
Người sử kiếm, chính là hán tử áo đỏ!
Huynh đệ họ Viên mặt vàng như đất, trừng trừng nhìn thanh lục trường kiếm chuôi xanh trong tay người đó, đồng thời thất thanh: "Hỏa Lân kiếm? Ông, ông là..."
Người áo đỏ bình tĩnh nhàn nhã, thốt ra từng chữ một: "Nam Lân Kiếm Thủ."
"Cái gì? Ông chính là Nam Lân Kiếm Thủ Đoạn Soái? Ngươi...tại sao ngươi cứu hắn?" Huynh đệ họ Viên bất giác giật lùi một bước.
Đoạn Soái vẻ mặt hững hờ, nói: "Vì các ngươi không xứng!"
Huynh đệ họ Viên tức thì đứng đực ra đó, họ khó tưởng tượng nổi trên đời lại có người cuồng ngạo đến thế.
Đoạn Soái cao giọng nói: "Nam Lân Kiếm Thủ, Bắc Ẩm Cuồng Đao, tề danh võ lâm! Hôm nay kiếm của ta còn chưa rời vỏ đã chấn gãy song đao của các ngươi, thử hỏi các ngươi sao xứng được giao chiến với Nhiếp Nhân Vương? Còn không mau quay về khổ luyện thêm mười năm đi!"
Huynh đệ họ Viên mặt mũi trắng bệch, thầm hiểu hôm nay khó báo được đại cừu, đành im lặng tung mình lên ngựa, hậm hực rời đi.
Chỉ còn Đoạn Soái đứng quay lưng với Nhiếp Nhân Vương, còn đám nông dân thì đang thủ thỉ bàn tán.
"Đa tạ." Nhiếp Nhân Vương phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
Đoạn Soái đột nhiên quay đầu, mắt như chim ưng, chòng chọc nhìn Nhiếp Nhân Vương, nói: "Nhiếp Nhân Vương! Đoạn mỗ đã ở đây quan sát nhiều giờ, tay của ngươi rất vững vàng, quả nhiên danh bất hư truyền! Ta và ngươi mỗi người nổi danh một phương, lẽ ra từ trước đã nên phân cao thấp, lần này ta lặn lội ngàn dặm tới đây, chỉ mong được quyết chiến cùng ngươi!"
Đuổi hổ cửa trước, sói vào cửa sau, Nhiếp Nhân Vương thầm kêu khổ, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: "Ơn cứu mạng của đại hiệp, ngày khác nếu có cơ hội, tất sẽ xả thân báo đáp, có điều tại hạ thực sự không phải Bắc Ẩm Cuồng Đao gì cả! Mời đại hiệp về cho."
Thấy Nhiếp Nhân Vương vẫn một mực phủ nhận, Đoạn Soái không khỏi ngửa mặt than dài: "Nhiếp Nhân Vương! Ngươi là đối thủ cả đời khó tìm, lẽ nào ngươi nỡ bắt Đoạn mỗ cả đời cô độc thật sao?"
Nhiếp Nhân Vương không để ý đến hắn, lại xuống ruộng cấy mạ.
Đoạn Soái chẳng làm gì đuợc, đành nói: "Nếu người còn nhớ rằng mình là một đao khách, sáng mai ở dốc Thốn Thảo, chúng ta đao kiếm tương quyết, mong ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!"
Dứt lời hắn quay đầu bỏ đi.
Đoạn Soái đi rồi, Nhiếp Nhân Vương cũng ngừng tay, cuối cùng y đã có thể thở phào.
Y định lau mồ hôi trên trán, bỗng thấy trên ruộng hiện lên một chiếc bóng thướt tha, y ngẩng đầu nhìn, ra là Nhan Doanh!
Nàng xách một cái giỏ, bên trong là cơm và thức ăn. Nàng ra đây vốn để đưa cơm cho Nhiếp Nhân Vương.
Nhiếp Nhân Vương không tránh khỏi chột dạ, hỏi: "Nàng...nàng thấy hết rồi à?"
Nhan Doanh thẫn thờ nói: "Đúng vậy, thiếp còn thấy huynh đệ họ Viên hắt bùn vào mặt chàng, đáng lẽ chàng không nên chịu đựng sự xỉ nhục đó!"
Nhiếp Nhân Vương cứng họng không nói gì, y rất muốn phân trần với Nhan Doanh, rằng y làm vậy cũng chỉ vì nàng!
Nhưng Nhan Doanh không cho y cơ hội cất lời, nàng tiếp: "Nếu chàng vẫn là nam nhân thì nên đi đi!"
Khác hẳn thường ngày, giọng nói của nàng vô cùng lạnh nhạt, không còn là người vợ rất mực thùy mị khi xưa nữa.
Nhiếp Nhân Vương gượng cười lắc đầu, Nhan Doanh nhíu đôi mày liễu, hàm răng cắn chặt, tức thì để giỏ cơm xuống, phất áo bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.
Nhiếp Nhân Vương nhìn theo bóng lưng nàng dần xa, lòng ảm đạm khôn nguôi.
Lúc này, đám mây đen nơi chân trời đã bay đến, thoáng chốc đã che kín vầng thái dương nóng bỏng, ruộng đất chìm vào trong sắc trời u ám, thình lình tiếng sấm nổ vang, mưa rồi.
Đám nông dân hối hả chạy vào dưới tán cây trú mưa, chỉ có Nhiếp Nhân Vương mặc cho mưa quất vào thân, vẫn đứng đờ người tại chỗ.
Y ngẩn ngơ nhìn con đường Nhan Doanh đã đi.
Con đường phía trước một vùng thê lương.
Đây là một cơn mưa dai dẳng...
***
Màn đêm đã rủ, không ngờ cơn mưa rả rích đó cứ liên miên bất tuyệt, vẫn rơi tí tách, tí tách không ngừng. Vốn là một ngày nóng bức, bỗng chốc biến thành mát mẻ ; tim người, cũng dần trở nên giá lạnh. Nhiếp Phong ngồi trước cửa sổ, đếm từng hạt mưa lăn xuống từ trên mái nhà, rất nhàm chán. Nhưng trong mắt cậu bé, cha mẹ còn vô vị hơn cậu. Nhan Doanh vờ như đang vá áo, Nhiếp Nhân Vương từ lúc về nhà cứ lẳng lặng uống rượu liên tục ; hai người đối mặt không ai cất tiếng, phảng phất như chẳng còn gì để nói với nhau.
Nhiếp Phong thấy rất khó hiểu, sao cha mẹ cứ nặng nề tâm sự, vì cớ gì mà không thể sống vui vẻ hơn? Nhiếp Nhân Vương từng dạy cậu tập Băng Tâm Quyết, câu cửa miệng là "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh", vậy mà kết quả chính cha lại đứng ngồi không yên, là do đêm qua mẫu thân không ngó ngàng gì đến người ư? Hay vì lòng cha đã không còn được như băng trong?
Trong căn nhà nhỏ chật hẹp, Nhiếp Nhân Vương không dằn nổi, phá vỡ sự im lặng vô tận đó, nhìn Nhan Doanh và nói: "Nếu không đi, hắn thủy chung vẫn không chịu tuyệt vọng! Nếu đi ứng chiến theo ý hắn, e rằng ta phong đao đã lâu, không nắm chắc phần thắng, nếu ta chết, nàng và Phong nhi..."
Nhan Doanh cướp lời: "Nếu chàng chết, thiếp sẽ thay chàng chăm sóc Phong nhi!" Ánh mắt nàng lóe sáng.
Nhiếp Nhân Vương lảng tránh ánh mắt khát cầu của nàng, chỉ chúi đầu uống rượu. Nhan Doanh và y đã cùng chung sống nhiều năm, đương nhiên y hiểu ý nàng. Bỗng nhiên nàng buông quần áo trong tay xuống, không nói lời nào đi về phòng ngủ.
Bất ngờ là Nhiếp Nhân Vương không vào theo, chỉ từ từ hạ chén rượu, rất lâu sau, cuối cùng y hít sâu một hơi, dường như đã đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, đột nhiên y đặt tay lên hai vai Nhiếp Phong, sắc mặt nghiêm túc nói: "Phong nhi, ngày mai con làm giúp cha một chuyện, được chứ?"
Nhiếp Phong gật đầu. Cậu chợt phát giác tay phụ thân nặng quá, thậm chí còn nặng hơn Tuyết Ẩm.
***
Hôm nay không nắng gắt như hôm qua, cũng không đổ mưa như đêm qua.
Hôm nay chỉ có sự kham chịu, sự kham chịu của Đoạn Soái.
Đoạn Soái vẫn mặc bộ y phục đỏ, lặng thinh đứng đón gió trên dốc Thốn Thảo.
Đã tới giờ ngọ, vẫn chưa thấy bóng dáng Nhiếp Nhân Vương, Đoạn Soái buộc phải khổ sở chờ đợi; bình sinh hắn ghét nhất là chờ đợi, nhưng lần này người hắn chờ là đao khách đệ nhất thiên hạ không còn là một đao khách, hắn chỉ biết chờ và chờ.
Song Nhiếp Nhân Vương sẽ đến chăng?
Đoạn Soái nguyên sống ở vùng Lạc Sơn, phen này lặn lội đường xa vạn dặm, chỉ muốn quyết đấu cao thấp cùng Nhiếp Nhân Vương, nhằm giúp tu vi kiếm thuật của mình đạt đến trình độ siêu phàm hơn, nhưng hôm qua tận mắt trông thấy Nhiếp Nhân Vương chẳng khác nào một chàng nông dân thực thụ, hắn thầm lo không biết chuyến đi này liệu sẽ phí công vô ích hay không?
Hắn không hiểu, tại sao Nhiếp Nhân Vương lại chấp nhận cuộc sống hèn mọn như vậy?
Nếu y không đến thật, hắn sẽ phải làm gì?
Lại đi tìm y, hay là đành bỏ cuộc, quay về Lạc Sơn?
Đoạn Soái không muốn nghĩ tiếp.
Đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng gạt cỏ sau lưng.
Đoạn Soái là Nam Lân Kiếm Thủ, tu vi cực cao, dù chưa quay lại nhưng đã cảm nhận mãnh liệt thấy khí độ phi phàm của người đang đi đến; ở chốn thôn quê thuần túy này, có được khí độ phi phàm bậc đó, không ai khác ngoài Nhiếp Nhân Vương!
Hắn không khỏi vui mừng ra mặt, vừa xoay người vừa cười nói: "Tốt! Nhiếp Nhân Vương, cuối cùng ngươi cũng không quên mình là một đao khách, trong tim ngươi rốt cuộc vẫn có đao..." Chưa thốt hết câu, nụ cười của hắn đã đông cứng trên môi, người xuất hiện trước mắt khiến hắn kinh ngạc tột cùng.
Không phải Nhiếp Nhân Vương mà hắn trông chờ nãy giờ, mà đó là một đứa bé tầm sáu tuổi.
Đứa bé này khí độ giống hệt Nhiếp Nhân Vương, gương mặt cậu còn lộ vẻ bình tĩnh mà Nhiếp Nhân Vương cũng không có. Đoạn Soái ngạc nhiên hỏi dò: "Cháu...cháu là con trai của Nhiếp Nhân Vương?"
Nhiếp Phong nhẹ gật đầu, mái tóc phất phơ trong gió, nói: "Đoạn thúc thúc mặc đồ đỏ mà cha cháu bảo là thúc phải không? Cha cháu muốn mời thúc về nhà!"
Việc này đúng là vượt ngoài dự đoán của Đoạn Soái, chẳng biết Nhiếp Nhân Vương lại giở trò mê hoặc gì đây?
Song, bất luận Nhiếp Nhân Vương đã quyết định ra sao, Đoạn Soái vẫn sẽ đi gặp y, chuyến đi này tuyệt đối không thể ra về tay trắng.
Tuyệt đối không thể!
***
Nếu khí độ của Nhiếp Phong khiến Đoạn Soái kinh ngạc khôn xiết, vậy thì tình cảnh trước mắt càng khiến Đoạn Soái suốt đời khó quên.
Khi hắn theo sau Nhiếp Phong vừa bước vào cửa nhà họ Nhiếp, hình ảnh đầu tiên hắn thấy là Nhiếp Nhân Vương đang đi ra từ nhà bếp, dọn thức ăn lên bàn, tay còn cầm một cái thìa.
Thiên hạ đệ nhất đao khách mà cũng xuống bếp, trong tay không phải đao mà lại là cái thìa!
Đoạn Soái cảm thấy quá ư khôi hài, không biết nên ứng phó thế nào trước tình cảnh này.
May nhờ có Nhiếp Phong đi đến nắm chéo áo phụ thân, nói: "Cha ơi, con dẫn Đoạn thúc thúc về rồi."
"Làm tốt lắm." Nhiếp Nhân Vương đáp qua một câu, đặt cái thìa sang một bên, ngoảnh lại nói với Đoạn Soái: "Đoạn huynh, mời ngồi."
Đoạn Soái đứng yên bất động, hỏi: "Nhiếp Nhân Vương, ngươi không đến dốc Thốn Thảo phó ước mà lại mời ta tới đây, rốt cuộc có dụng ý gì?"
Nhiếp Nhân Vương mỉm cười, không đáp.
"Dụng ý rất đơn giản, chàng ta muốn ông biết việc khó thành mà rút lui."
Giọng nói rất êm tai, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng.
Bấy giờ Đoạn Soái mới nhận ra một phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi cạnh bàn, đôi mắt thu thủy ngập tràn u oán, bèn hỏi: "Vị này là..."
"Đây là vợ ta, Nhan Doanh." Nhiếp Nhân Vương vội đáp, như đề phòng Nhan Doanh sẽ nói gì xằng bậy.
Đoạn Soái cũng không hỏi thêm, Nhiếp Nhân Vương liền tiếp: "Đoạn huynh ngàn dặm bôn ba, Nhiếp mỗ hổ thẹn không có gì chiêu đãi, đành đích thân xuống bếp chuẩn bị ít rau cháo, hy vọng Đoạn huynh chớ trách, mời dùng."
Nhiếp Nhân Vương mời nài liên tục, Đoạn Soái khó mà dè dặt thêm, chỉ còn cách ngồi xuống.
Hai cha con Nhiếp Nhân Vương bưng bát đũa ăn to uống lớn, trong khi Nhan Doanh vẫn sầu não không vui, nàng ăn rất chậm, rất chậm...Đoạn Soái ngồi im ngay ngắn, tựa như không có ý định động đũa.
Nhiếp Phong đang ăn hăng hái bỗng thấy quái lạ, hỏi: "Đoạn thúc thúc, sao thúc vẫn chưa ăn? Rau cháo để nguội là ăn không ngon đâu."
Đoạn Soái xưa nay tự phụ là Nam Lân Kiếm Thủ, những thứ cơm canh đạm bạc này sao xứng lọt vào mắt? Nhưng hắn không nỡ từ chối tấm thịnh tình của cậu bé, bèn cố ăn một hớp cháo.
Ai dè miếng cháo vào miệng độ nhừ vừa phải, mùi gạo thơm nồng nàn, hắn bất giác buột miệng tấm tắc: "Cháo ngon!"
Nhiếp Nhân Vương cười tự hào, nói: "Đây là thành quả suốt một năm ròng theo học Khanh tẩu hàng xóm đấy."
"Cái gì? Một năm?" Đoạn Soái sững người, hắn không thể ngờ đao khách danh chấn một thời này bỏ ra một năm trời chỉ để nấu được món cháo này!
Nhiếp Nhân Vương đĩnh đạc nói: "Vật càng bình phàm, người giang hồ càng khó học, nấu cháo chỉ là một môn trong số đó mà thôi."
"Sao ngươi phải khiến mình trở nên bình phàm như vậy?" Đoạn Soái đột nhiên hỏi.
Nhiếp Nhân Vương không đáp mà hỏi ngược lại: "Thế sao huynh phải khiến mình không bình phàm?"
Đoạn Soái nhất thời tắc tị, Nhiếp Nhân Vương không chờ hắn trả lời, tiếp tục nói: "Lần này đặc biệt mời huynh tới đây, thực ra chỉ mong huynh hiểu, mỗi người đều có con đường riêng mà mình muốn đi, đối với ta mà nói, danh lợi đã thành mây khói; bình phàm, mới là hạnh phúc chân chính."
Y vừa nói vừa nhìn khuôn mặt ưu tư buồn bã của Nhan Doanh, và cậu con trai tóc dài như tơ của y, nhu tình vô hạn dâng lên trong mắt.
Đoạn Soái không tài nào hiểu rõ, vì sao đối thủ mà y khao khát lại biến thành thế này? Trên gương mặt của Nhiếp Nhân Vương, hắn thậm chí không tìm nổi nét “cuồng” nào của vị đao khách.
Bất chợt, mắt Đoạn Soái bừng sáng.
Bởi vì, cuối cùng hắn đã thấy Tuyết Ẩm!
Tuyết Ẩm vẫn treo trong một góc tăm tối, xung qanh chất đầy đồ lặt vặt, cũng giống như một người có học không được trọng dụng tài năng, khốn đốn vì cùng đường, lang bạt giữa thành thị, chẳng được ai tôn trọng.
"Tuyết Ẩm đao?" Đoạn Soái ngẩn người, hắn không tưởng được Nhiếp Nhân Vương lại tùy ý vứt Tuyết Ẩm vào một xó nhà! Với một đao khách, đao, chính là tính mạng, đến chết cũng không buông không rời, trừ phi đao gãy...Nhiếp Nhân Vương cảm khái than: "Từ lâu lắm rồi, thanh đao này đã không còn là Tuyết Ẩm, nó đã thành một con dao bổ củi tầm thường, còn ta, cũng không còn là Nhiếp Nhân Vương trước kia nữa."
Đoạn Soái không cho là đúng, theo hắn, Tuyết Ẩm vốn dĩ chả phải dao bổ củi gì cả, chỉ có Nhiếp Nhân Vương mới thực sự không phải là Nhiếp Nhân Vương ngày xưa.
Tuyết Ẩm vẫn còn, người đã thay đổi, rốt cuộc lòng yêu đao của Nhiếp Nhân Vương đã biến đâu mất rồi?
Đoạn Soái liếc nhìn Nhan Doanh và Nhiếp Phong, bỗng nhiên tỉnh ngộ, trái tim của Nhiếp Nhân Vương từ lâu đã dành trọn cho hai người, không còn chốn dung thân cho Tuyết Ẩm nữa...Tuyết Ẩm, một dạo từng là tính mạng y, tiếc thay trong tim y, thanh đao này đã chết rồi.
Đao chết, chiến ý cũng tiêu tan, chẳng trách trong mắt Nhiếp Nhân Vương không hề có chiến ý!
Đoạn Soái cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, không hiểu là tiếc cho Tuyết Ẩm số phận lắm chông gai, hay tiếc vì từ nay về sau hắn lại phải chịu nửa đời người cô quạnh?
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, chuyến đi này chỉ thu hoạch được một bát cháo do chính tay đối thủ nấu, vừa rồi hắn mới nếm một ngụm, giờ đây có thể nuốt trôi nữa không?
Để tỏ lòng kính trọng Nhiếp Nhân Vương, bát cháo này, hắn vẫn phải ăn tiếp.
Hắn buồn rầu bưng bát, một hơi hết sạch.
Từ nét mặt của Đoạn Soái, Nhiếp Nhân Vương cũng đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, hỏi: "Đoạn huynh, cuối cùng huynh đã hiểu rõ?"
Đoạn Soái gượng cười gật đầu, nét cười hiện lên sự kham chịu độc hữu. "Hoàn toàn hiểu rõ! Nhiếp huynh, thứ lỗi Đoạn mỗ quấy rầy đã lâu, ta cũng không tiện ở thêm nữa, cáo từ!" Nói rồi hắn chắp tay cúi chào vợ chồng Nhiếp Nhân Vương, Nhiếp Nhân Vương lập tức hoàn lễ, Nhan Doanh vẫn ăn uống từ tốn, chẳng muốn động người.
Đoạn Soái cũng không để tâm, chỉ nhẹ vuốt tóc Nhiếp Phong, nói: "Hổ phụ vô khuyển tử! Bé con có biết mình rất đặc biệt không, đáng tiếc lại bị mai một..." Hắn vừa nói vừa hiên ngang ra đi.
Nhiếp Phong chẳng hiểu gì cả, Đoạn thúc thúc cũng giống cha mẹ nó, sắc mặt chứa đầy ưu sầu, sao bọn họ ai cũng cái bộ dạng đấy nhỉ?
Đặc biệt là mẫu thân, nét mặt của mẹ luôn phức tạp hơn bất cứ ai khác, khi vui khi giận khi oán khi buồn, chả bao giờ tĩnh tại, song, vào lúc Đoạn thúc thúc ra về, trên mặt mẹ không còn chút biểu cảm.
Không có biểu cảm, đó mới là nét biểu cảm đáng sợ nhất.
Lúc này Nhan Doanh mặt mày trơ khấc nhìn Nhiếp Nhân Vương và Nhiếp Phong. Bỗng nhiên nàng buông bát đũa, lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Nàng cứ đi miết, không quay đầu, có lẽ, nàng vốn chẳng muốn quay về nữa...Song, cuối cùng nàng cũng quay về.
Vào lúc chập tối, nàng đã về.
Nhưng Nhiếp Phong cảm nhận được, từ sau khi về, mẫu thân rất không thoải mái, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt mẹ. Tuy vậy, mẹ vẫn như thường ngày vo gạo nấu cơm, ở nhà quét dọn, như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến một buổi hoàng hôn, chuyện rốt cuộc đã xảy ra.
Một buổi hoàng hôn vô cùng đáng sợ...
***
Hoàng hôn hôm đó, Nhiếp Nhân Vương ở ngoài đồng chưa về, ngoài phòng, Nhiếp Phong đang tự gội mái tóc dài mượt của cậu, Nhan Doanh một mình gảy đàn trong phòng, bên cạnh đặt một bọc đồ, xem chừng sắp sửa đi xa.
Chiếc đàn này vốn là tín vật định tình Nhiếp Nhân Vương tặng nàng, chạm khắc tinh tế, hết sức tao nhã, nàng luôn trân trọng giữ gìn, thậm chí không cho con mình chạm vào, chỉ sợ nó bị tổn hại, dù chỉ chút xíu.
Đàn không chỉ là tín vật, nó còn đại diện cho tình nghĩa vợ chồng giữa nàng và Nhiếp Nhân Vương, có thể nói là vật khinh tình trọng.
Khúc nhạc nàng đang đánh, cũng do chính tay nàng soạn năm xưa vì cảm kích tấm lòng của Nhiếp Nhân Vương, giai điệu vô vàn hạnh phúc. Biết bao đêm nàng đã đàn khúc nhạc này cho hai cha con, cùng hưởng thụ niềm vui gia đình.
Nhưng hôm nay, vẫn làn điệu quen thuộc, nhưng tiếng đàn quẩn qanh hiu hắt; trái tim nàng, sao trở nên sắc bén đến thế, tàn nhẫn đến thế?
Nàng phải rời khỏi nó, vĩnh viễn rời khỏi nó! Khúc nhạc này, nàng không đàn tiếp được nữa.
Tiếng đàn im bặt, người phụ nữ đó không biết lấy đâu ra một chiếc kéo, kiên quyết kẹp vào dây đàn...Nàng phải hủy nó, nàng càng phải hủy đoạn tình này! Nhưng nàng có biết, làm vậy cũng sẽ hủy cả nàng?
Nàng mặc kệ.
"Tinh" một tiếng, dây đàn đã đứt; tình, cũng đứt theo dây!
Gương mặt mỹ lệ của người phụ nữ nở một nụ cười tàn khốc, sung sướng, cuối cùng nàng đã được giải thoát.
Nhưng còn Nhiếp Nhân Vương? Nhiếp Phong? Nàng có để ý đến cảm thụ của hai cha con họ?
Nàng chưa kịp nghĩ sâu thêm, một đôi tay cường tráng đã ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng không một tiếng động, đủ thấy người này võ nghệ cao cường.
Nhan Doanh quay đầu lại nhìn, tức thì tươi cười rạng rỡ, lời nói dạt dào vui mừng: "Chàng đến rồi?"
Ngoài phòng, Nhiếp Phong đang vừa gội đầu vừa lắng nghe tiếng đàn của mẫu thân, nhưng tiếng đàn thình lình chấm dứt, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì?
Dù còn nhỏ, Nhiếp Phong cũng không khỏi thấp thỏm, liền lau khô tóc chạy vào trong nhà xem sao.
Vừa tới trước phòng cha mẹ, Nhiếp Phong phát hiện rèm cửa đã thả xuống, trong phòng ngủ thấp thoáng bóng người.
Bên trong mang máng có tiếng đàn ông: "Doanh, nàng quyết định chưa?"
Nhiếp Phong có thể khẳng định người này chắc chắn không phải cha cậu, giọng nói của người đàn ông này rất khàn, như bị mắc xương cá trong cổ họng.
Tiếp đó cậu lại nghe thấy giọng của mẫu thân: "Thiếp quyết định rồi! Đời người vốn như ván cờ, năm xưa thiếp ngàn khiêu vạn tuyển, chọn lấy quân cờ Nhiếp Nhân Vương, giờ tàn cuộc đã định, nhưng không sao, vì...chàng là nước cờ cuối cùng của thiếp!" Giọng điệu nàng chắc như đinh đóng cột.
"Được! Vậy chúng ta đi thôi!"
Đi? Đi đâu? Sao mẹ phải đi? Lẽ nào mẹ định bỏ rơi cha? Mẹ định bỏ rơi Phong nhi?
Nhiếp Phong toan gọi mẫu thân, xin bà đừng đi, nhưng tiếng "mẹ" còn chưa thoát ra, một bàn tay đã bịt chặt miệng cậu.
Ai? Người này là ai?
Cậu vùng vẫy theo bản năng, người đó đột ngột nhảy vọt lên, Nhiếp Phong thấy toàn thân nhẹ bẫng, cả người đã bị kẹp chạy bay bay về phía trước.
Cảnh vật xung quanh loang loáng giật lùi, thân hình người đó giữa không trung nhanh như chớp giật, Nhiếp Phong tuy nhờ Băng Tâm Quyết nên không cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu vẫn ra sức giãy giụa hòng thoát khỏi sự khống chế của đối phương.
Bỗng nhiên, Nhiếp Phong cảm thấy thân hình người đó đang run rẩy, một giọt lệ ngược gió tạt vào mặt cậu.
Giọt lệ nóng.
Cậu lập tức thôi quẫy đạp, vì cậu đã biết người này là ai rồi.
Ngoài phụ thân ra, còn ai rơi lệ vì mẫu thân bỏ đi?
Đúng lúc này, người đó có lẽ vì nhất thời lao lực quá độ, cả người loạng choạng, cùng Nhiếp Phong té nhào xuống bãi cỏ.
Lăn tròn vài vòng, đà lăn mới dừng, may nhờ lớp cỏ mềm mại như bông nên Nhiếp Phong mới không bị thương.
Không ngoài suy đoán của Nhiếp Phong, người này quả nhiên là phụ thân!
Chỉ thấy Nhiếp Nhân Vương như phát khùng, hai mắt giăng đầy tia máu, trán nổi gân xanh, ngửa mặt gào khóc: "Vì sao? Vì sao? Vì sao?"
Trong tiếng kêu gào, y lồng lộn nện xuống bãi cỏ, nắm đấm dày đặc như mưa, khiến đám cỏ dại xung quchàng tung bay tứ phía. Vẫn không cách nào xả nỗi uất hận trong lòng, y bỗng đập trán xuống đất, toác da chảy máu!
Nhiếp Phong chỉ yên lặng đứng một bên, nhìn phụ thân không ngừng phát tiết cơn phẫn nộ, nhất thời không biết phải làm gì!
Nó mới sáu tuổi đầu, vẫn chỉ là một đứa trẻ không sự trợ giúp, đối diện với tình cảnh đáng sợ này, ngoại trừ sửng sốt, cậu còn làm gì được cơ chứ?
Tiếng "bịch bịch" vang lên đều đặn bên tai, phẩng phất như trời cao cũng sắp sập xuống bất cứ lúc nào; ai có thể thực sự đạt đến cảnh giới "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh"?
Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Nhân Vương đờ đẫn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm đầu đầm đìa máu tươi, máu và lệ hòa lẫn làm một thấm đẫm mặt y, y vẫn nghẹn ngào độc thoại: "Doanh...vì nàng, ta không tiếc vứt bỏ mọi thứ, chăm chỉ làm việc đồng áng, chịu đủ sự khinh thường của võ lâm đồng đạo, sao nàng đối xử với ta như thế? Sao nàng đối xử với ta như thế?"
Không có lời đáp, câu hỏi của y, không ai trả lời được, thậm chí chính Nhan Doanh cũng không thể!
"Nhan Doanh..." Nhiếp Nhân Vương thần trí thất thường ngẩng đầu, chợt nhớ đến vừa nãy tận mắt chứng kiến thê tử tư thông cùng người đàn ông khác, nhất thời cấp bách, sợ bị phát hiện sẽ không biết giấu mặt vào đâu, lại sợ nàng sẽ thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả mà đi; y quá yêu nàng, bất luận thế nào cũng không thể mất nàng, do đó trong lúc luống cuống, y mới đem con trai lao đi điên cuồng, nhưng giờ mới giật mình nhớ ra, chẳng phải nàng nói sẽ đi cùng gã đàn ông đó sao? Trước sau gì nàng cũng muốn đi!
Không! Nàng không được đi! Dù nàng có tư thông cùng người khác, y cũng không để bụng! Chỉ cần nàng lại bầu bạn bên y, sống với y suốt đời, y dứt khoát sẽ không để bụng!
"Doanh! Nàng không được đi! Nàng nhất định không được đi! Ta về ngay đây, nàng nhất định phải chờ ta!"
Nhiếp Phong cảm thấy phụ thân nói năng không đầu không đuôi rất lộn xộn, bỗng chốc, người cậu lại bị xách lên, Nhiếp Nhân Vương đã bế cậu lướt đi theo gió.
***
Quá muộn rồi!
Khi Nhiếp Nhân Vương cắp Nhiếp Phong xông vào trong nhà, phòng ốc sớm đã trống không.
Không còn thấy bóng dáng Nhan Doanh, chỉ còn mùi hương lưu lại từ mái tóc nàng thoảng bay khắp phòng, tim Nhiếp Nhân Vương đau đớn như muốn nổ tung.
Một bức thư ngắn đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, Nhiếp Nhân Vương hốt hoảng bóc ra đọc, trên giấy viết vài hàng chữ nhỏ: "Nhân Vương: thiếp không định thế này, tiếc rằng từ lâu chàng đã khiến thiếp quá sức thất vọng, Phong nhi dưới sự dìu dắt của chàng cũng khó mà thành tài. Đau lâu chẳng bằng đau phút chốc, từ nay sẽ không bao giờ gặp lại, mong hai cha con chàng tự bảo trọng. Nhan Doanh."
Bảo trọng? Tới nước này rồi nàng còn dặn bảo trọng gì nữa? nàng sớm đã không đếm xỉa gì đến họ, cao chạy xa bay rồi còn đâu!
Tay Nhiếp Nhân Vương run bần bật, y không sao ngờ được mình cũng có ngày hôm nay! Làm sao có thể?
Nhưng bức thư trong tay y, giấy trắng mực đen chỉ ra trái tim đó đã thay đổi rồi, khác nào chứng cứ rành rành, hết đường bào chữa!
Hết rồi! Tất cả đều hết rồi!
Uổng công y đã hy sinh mọi thứ vì nàng, trong khi nàng lại gian díu tằng tịu, hồng hạnh xuất tường(*), chẳng lẽ nàng không mảy may nhớ tiếc tình xưa? Y không biết! Y chỉ biết từ nay trở đi, hàng đêm y đều phải đơn độc trong căn nhà thô sơ này, tưởng tượng nàng đang âu yếm quấn quýt cùng tình nhân!
Vừa nghĩ tới cảnh nàng cười tươi như hoa sà vào lòng gã đàn ông đó, Nhiếp Nhân Vương không kiềm chế nổi xé nát bức thư trong tay, nghiến răng phun ra hai chữ: "Dâm phụ!"
Phải! Ả là dâm phụ! Y căm hận ả dâm phụ này!
Lòng ghen tức khiến Nhiếp Nhân Vương lún dần vào cơn điên cuồng, y vung tay gạt phăng mọi thứ trên bàn, y phải phát tiết hết nỗi oán hận trong tim!
Tiếng đổ vỡ rung trời! Hàng xóm nghe tiếng đều lục tục chạy đến dòm ngó ngoài cửa, ai nấy đều lấy làm lạ bởi thái độ khác thường của Tiểu Nhiếp.
Quá yêu thành hận!
Nhiếp Nhân Vương chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân sôi trào, một ngọn lửa điên cuồng đang bùng cháy trong người y, không ngừng thúc giục y, đòi y đập nát mọi vật trên bàn!
Nhiếp Phong kinh sợ trước tình cảnh đó, vội cố sức kéo phụ thân, kêu gọi: "Cha! Đừng mà!"
Nhưng Nhiếp Nhân Vương đã đánh mất lý trí, xoay tay tát Nhiếp Phong một cái, đánh cậu ngã văng ra đất, đoạn một tay rút Tuyết Ẩm trên tường...nàng đã không cần cái nhà này, vậy y còn cần nó làm gì?
Đố kị thiêu đốt cõi lòng y, hòa cùng cơn hận thù dời sông lấp biển, Nhiếp Nhân Vương ngửa mặt rú dài, hướng lên trời chém một đao vang rền!
Nhát đao này đã tích tụ nhiều năm!
Một tiếng nổ "Ầm!" Mái nhà đã bị một đao cắt hai, đao kình mạnh mẽ tung trào, ép cả căn nhà đổ dạt sang hai bên!
Nhất đao, lưỡng đoạn!
Gia phá, tình vong!
Ngôi nhà này, đã bị một người đàn bà hủy hoại hoàn toàn!
Dưới đống cát đá, Nhiếp Phong đứng lặng người chết trân, hoàn toàn không biết tránh né, cậu chưa từng nghĩ rằng Tuyết Ẩm ẩn chứa uy lực bá đạo nhường ấy, càng không ngờ phụ thân bỗng nhiên trở nên hung bạo đáng sợ đến thế!
Trong đống tường sụp ngói lở, Nhiếp Nhân Vương ngửa cổ sằng sặc khóc cười, Bắc Ẩm Cuồng Đao sống lại rồi! Tuyết Ẩm cũng sống lại rồi!
Tà dương chiếu nghiêng vào lưỡi đao, tỏa ra một thứ ánh sáng cuồng dại, như đang khoe khoang uy lực tiềm tàng của Tuyết Ẩm!
Thanh đao này, đã từng vào sinh ra tử cùng y, hôm nay vì duyên phận khó dứt, cuối cùng đã được tái sinh trong tay chủ nhân!
Lúc này hàng xóm đều đã bủa ra quây xem, tất cả kinh sợ ra mặt!
Nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, Nhiếp Nhân Vương vung Tuyết Ẩm chạy nhanh về phía trước.
"Cha!" Nhiếp Phong như tỉnh giấc mộng, liền ổn định tinh thần, lật đật chạy theo cha. Cậu nhất định phải bắt kịp Nhiếp Nhân Vương, vì mẹ đã bỏ cha mà đi, cha đáng thương lắm rồi, nếu lại mất cả cậu thì cha chẳng còn gì nữa.
Bởi vậy Nhiếp Phong vẫn bạt mạng đuổi theo không rời, dù có phải đuổi đến tận chân trời.
Nhưng mà, đâu mới là chân trời?
Hết chương 1.
(*). Hồng hạnh xuất tường: Trước kia có một phụ nữ tên Hồng Hạnh, sau khi kết hôn chồng cô vào kinh đi thi một năm mới về, do đó tình yêu của cô dành cho chồng đã bị phôi phai. Hàng ngày chồng cô đều đi ngủ rất sớm, cũng chính vì vậy mà cứ đến đêm cô lại trèo tường ra ngoài hẹn hò với Vương Nhị, cho đến khi cô không trèo nổi nữa - Đó là năm sáu mươi tuổi.
Sau đó vào năm bảy mươi tuổi, bà lấy hết can đảm thú nhận chuyện này với chồng. Ông không hề nổi giận, ngược lại còn viết một bài thơ: "Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chỉ hồng hạnh xuất tường lai." (Khắp vườn xuân sắc lên khơi, Một nhành hạnh đỏ rong chơi vượt tường) Sau đó câu chuyện của cô được lưu truyền cho đến ngày nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.